Chương 19: QUA GIỚI HẠN
Hôm sau Kỳ xuất viện cho kịp ngày đi học
Sáng sớm, Kỳ cực khổ bước ra khỏi cửa với sự giúp đỡ của ông Phát. Chân cô vẫn chưa đi được. Vừa mở cánh cửa ra, Kỳ muốn bật ngã. Khải... Khải làm gì ở đây? Anh không nói không rằng đi lại. Thản nhiên bế Kỳ lên trước mặt ông Phát. Kỳ tròn xoe mắt
- Để cháu chở Kỳ đi học cho! – Khải nói
- Ừm. Bác đi ngủ tiếp đây! – Ông Phát nói xong, vươn vai bước vào nhà.
- Nè! Thả tôi xuống đi – Kỳ mếu máo gần như muốn khóc.
Khải chở Kỳ đi học cũng được. Có cần phải bế vậy không?
- Yên nào! Anh bế em như bao gạo bây giờ! – Khải hăm dọa nửa đùa nửa thật.
Kỳ xụ mặt, nằm im. Khải nhẹ nhàng đặt Kỳ lên cái xe ô tô mui trần màu đỏ của anh, rồi nhấn ga.
Kỳ ngồi yên, để gió luôn vào tóc. Oa! Đi học bằng ô tô thích thật! Cô nhắm mắt lại, tận hưởng gió.
Khải tính đưa tay bế Kỳ thì Kỳ liền né qua một bên
- Nè! Anh... anh cho tôi mượn vai là được rồi. Đừng bế nữa! – Kỳ nhăn nhó mặt. Khải lúc nào cũng lo cho cô như lo cho một đứa con nít
Khải ra vẻ nghĩ ngợi...
- Không! – Đó là câu trả lời của anh
Thế nên là thêm một lần nữa, Khải bế Kỳ.
Trong trường, bao nhiêu ánh mắt nhìn Kỳ và Khải. Có người ngưỡng mộ, gắn cho tụi nó cái danh mà Kỳ nghe muốn phát khóc "cặp đôi đáng yêu"
- Hai người thân thiết quá nhỉ?
Khải dừng lại, nhìn người con trai trước mặt. Là Hoành.
Kỳ vùng vẫy kêu Khải thả cô xuống. Nhưng Khải vẫn để vậy, nhìn Hoành với ánh mắt không hề thiện cảm
- Cứ tưởng chuyến đi chơi có anh thì Kỳ sẽ an toàn. Không ngờ...
Hoành nhìn xuống chân Kỳ, anh nhìn Khải, cười một nụ cười khinh bỉ. Kỳ nhìn Hoành, cô chưa bao giờ thấy nụ cười này.
- Thì sao hả? Chẳng phải vì cậu mà Kỳ từng bị bắt cóc sao? Còn bị đánh nữa. So với việc này thì thấm vào đâu chứ. Nếu cậu không còn gì đề nói thì BIẾN ra chỗ khác cho tôi đi – Khải gằn giọng
Hoành nét mặt thoáng giận dữ, nhưng cũng bình tĩnh nhếch miệng cười...
- Kỳ! Cậu còn nhớ chuyện hôm đó không? Có thì vì cậu mà Khải sẽ gặp nạn đó! – Hoành nói nhỏ đủ cho Kỳ nghe thấy khi được bồng qua anh. Gương mặt Kỳ co lại, thoáng suy nghĩ gì đó.
- Nè! Cậu ta nói gì vậy? – Khải nhìn gương mặt Kỳ, lo lắng hỏi.
- Không có gì – Kỳ cười trấn an Khải. Cô man mác buồn trong lòng. Hoành đã thay đổi quá nhiều.
***
Một tuần sau, Kỳ được nhận bằng xuất sắc. Cô cầm tờ giấy lên mà không tin nổi vào mắt mình...
"1 con vịt xòe ra hai cái cánh
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp"
- Alo! – Kỳ hào hứng bắt máy
- Con quỷ! Được bằng khen của nhà trường luôn nhá – Là Thu
- Hì hì – Mũi Kỳ nở cả lên
- Này! Phải đãi cái gì chứ? – Thu đề nghị
- Ờ! Tớ bao cậu chầu kem! Ok?
- Ok! Chừng nào?
- Mai! Trong căn tin – Kỳ trả lời
- ừm...cũng được
- Vậy thôi nha – Xong Kỳ cúp máy
Kỳ lăn qua lăn lại trên giường. Rồi cô nhớ tới Khải. Cô chủ động gọi cho anh
- Alo! – Khải bắt mắt ở đầu dây bên kia. Hơi thở khó nhọc. Nụ cười trên môi vụt tắt, Kỳ lo lắng.
- Anh... anh bị sao vậy? Sao...
- Hì.. Anh không sao đâu! Em gọi anh có việc à? – Khải chặn cô lại
- Tôi... tôi... anh nói dối! Khai mai! Chuyện gì vậy? Sao... sao hơi thở của anh...
*tút.. tút* đầu dây bên kia đã cúp máy
Kỳ ngơ ngác nhìn cái màn hình điện thoại. Khải... chắc chắn đang giấu cô chuyện gì.
END CHƯƠNG 19
Bình luận truyện