Nghịch Lữ Lai Quy

Quyển 5 - Chương 50: Theo dấu trong đêm



Động tác phía trên là kĩ năng đặc biệt, nếu như các bạn nhỏ không có thân thủ và nhân phẩm của chú An Tiệp thì tuyệt đối đừng có bắt chước, còn sống mới là chuyện lạ đấy.

Sức nóng của vụ nổ mạnh làm cháy sém lưng áo của An Tiệp, đồng thời cũng cung cấp cho y đủ điểm mượn lực để có thể ở trên không trung mà dốc hết khả năng điều chỉnh tư thế tiếp đất của mình. Phải biết rằng nhảy tuốt từ tầng ba xuống, nếu như không phải mấy vị đại hiệp nổi danh dưới ngòi bút Kim Cổ Lương Ôn thì vừa ngã xuống có thể trực tiếp đi chầu ông vải.

Đau đớn đối với An Tiệp mà nói lại là một loại kích thích tốt, tốc độ tiếp đất của y dường như được thả chậm lại. Sau khi hai chân chạm đất, y nhanh chóng uốn người theo bản năng tự nhiên rồi co thân thể lại theo góc độ nhỏ nhất để giảm lực tiếp xúc. Thân mình ngã nhào về phía trước, không tự nguyện quay vài ngàn độ thất điên bát đảo rồi mới dừng lại.

An Tiệp chống hai tay trên mặt đất muốn đứng lên, hai chân mềm nhũn lại ngã trở về, trước mắt biến thành màu đen. Lúc này, một vật thể lớn không biết là cái gì còn mang theo lửa đỏ phóng về phía y như sao chổi, đáng tiếc An Tiệp vì máu cung cấp lên não không đủ mà thị lực mất tác dụng hoàn toàn không để ý đến.

Một đôi tay từ bên cạnh vươn qua kéo An Tiệp qua, khí lực lớn đến mức y cảm thấy dường như hai chân mình bị nhấc bổng khỏi mặt đất chỉ trong nháy mắt, sau đó nện mạnh vào một người khác. Hai người cùng ngã trên mặt đất, cách đó không xa, hiện trường hỏa hoạn là vật thể không xác định vừa nện xuống đột nhiên nổ vang một tiếng, ánh lửa ngút trời.

An Tiệp điều chỉnh hơi thở, chống người ngồi dậy, lại phát hiện ra người đang bị mình đè lên chính là nhóc con Mạc Thông đáng lẽ phải đang uống trà với Chu Công. Y ngồi sang một bên nhìn tầng nhà bốc cháy, trong ánh mắt lấp loáng ánh lửa sáng bừng dị thường.

Mạc Thông thì hoàn toàn không bình tĩnh được như An Tiệp, cho dù y có gầy thế nào thì cũng là một người đàn ông dáng người rất cao, va chạm vừa nãy khiến cho hắn vẫn còn tức ngực khó chịu, thế là lại càng điên tiết.  Hắn bật người túm cổ áo An Tiệp, cứng rắn lôi xốc y dậy từ trên mặt đất, biểu cảm có chút vặn vẹo, hắn nghiến ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Anh muốn chết phải không hả?!”

An Tiệp cười cười, không biết có phải tại ánh lửa hay không, Mạc Thông cảm thấy trên khuôn mặt y có một loại hưng phấn khác thường.

An Tiệp muốn nói gì đó, thế nhưng đột nhiên lại méo mặt cúi xuống một bên ho khan. Khi y nhảy xuống đã bảo vệ cổ theo bản năng, miệng vết thương trải khắp trên tay, áo ngoài rách toạc để lộ cả cánh tay xây sát máu chảy đầm đìa. Mạc Thông kìm lòng không được mà buông tay ra, thở dài, cởi áo khoác của mình phủ lên người y.

Lúc này dần dần có người chạy tới, An Tiệp nhíu mày, kéo Mạc Thông: “Đi!”

Hai người chạy tới một rừng cây nhỏ, An Tiệp làm dấu tay yên lặng với Mạc Thông rồi đứng từ nơi bí mật đó mà nhìn tình hình cứu hỏa phía xa. Một lát sau, xe xe cứu hỏa và xe cảnh sát đều phóng tới, tiếng người huyên náo, không ít người bị gọi tỉnh cũng chạy ra gia nhập vào hàng ngũ vây xem.

Mạc Thông thô lỗ túm vai An Tiệp: “Nhìn cái gì nữa?! Không muốn chết thì lập tức về bệnh viện với tôi mau!”

An Tiệp như cười như không liếc nhìn hắn: “Bây giờ mà về, tôi cam đoan cậu sẽ hối hận suốt đời, cái thằng vừa bỏ bom tuyệt đối chưa đi xa, hiện tại có lẽ cũng giống chúng ta ở đây xem náo nhiệt. Mẹ nó chứ, hôm nay ông không tóm được nó, nó còn không biết ông lợi hại đến đâu.”

An Tiệp khi nói điều đó toát ra một cảm giác xa lạ khó hình dung, Mạc Thông sững sờ.

An Tiệp nhìn hiện trường một hồi, quay đầu, đưa tay đè lại bụng, hơi hạ eo, cau mày khẽ hừ một tiếng rồi dựa hẳn lên thân cây.

Mạc Thông đứng một bên lạnh nhạt nói: “Tôi còn tưởng anh là siêu nhân Altman, thấy tiểu quái thú là nổ vang như vũ trụ nhỏ, cũng biết đau đấy à?”

An Tiệp không thèm so đo với hắn, chỉ nhíu mày, thế nhưng tâm tình y dường như rất tốt. Y liếc nhìn Mạc Thông như hiểu ra cái gì: “Sao cậu cũng tới đây, ai đánh thức cậu thế?”

Sắc mặt Mạc Thông rất khó coi:“Cái đồ thân tàn ma dại như anh mà còn chạy khắp đường được thì sao tôi không thể đi? Chẳng phải chỉ là một cốc thuốc ngủ thôi sao… An Tiệp, anh cũng quá xem thường người khác rồi.”

“Nói hươu nói vượn,” An Tiệp cười mắng một tiếng,“Đến cậu mà còn không đốn gục được thì tôi còn làm ăn quái gì?”

Mạc Thông cười lạnh: “Ờ đúng, nếu không phải được bác sĩ Tống nhắc nhở thì tôi cũng chẳng biết anh có thói quen ra tay với người bên cạnh đâu.”

An Tiệp lắc đầu thở dài, trong lòng tự nhủ biết ngay thằng cha Lâm đệ đệ Tống Trường An này ngoại trừ việc xấu thì chẳng cống hiện được cái nợ gì mà.

Đột nhiên, Mạc Thông kéo mạnh An Tiệp lách mình tránh ra phía sau cây, ngừng thở. An Tiệp trở nên nghiêm túc, lúc này trên người y quá nhiều nơi bị thương, cảm quan có chút mơ hồ, đúng là không linh mẫn bằng Mạc Thông.

Một lát sau, tiếng bước chân chậm rãi tới gần, một kẻ toàn thân bọc trong áo khoác nhìn như áo mưa đứng lại, đánh giá đám người ồn ào. Người này nhìn dáng thì rất cao to, đút tay trong túi áo, không nhìn rõ mặt. Hình như gã mang theo đồ vật gì đó giống như bộ đàm, nhỏ giọng nói một câu. Hắn tựa hồ là mang theo bộ đàm một loại gì đó, trầm thấp thuyết một câu: “Không có…… Tôi biết……”

Giọng nói rất khó nghe, máy móc như thể dùng máy biến âm.

Dừng một chút, người nọ còn nói: “Còn chưa tỉnh ngủ hay sao ? Hừ…chỗ cũ.”

Nói xong, gã xoay người bước đi theo hướng khác, bước chân vận động theo một quy luật kì quái như thể cả người là một cái đồng hồ báo thức đóng gói kĩ càng, nửa phần cũng không lệch.

“Chỗ cũ……” An Tiệp nghiền ngẫm cười cười,“Từ này thật quá hay, đi theo gã.”

“Anh định làm gì?” Mạc Thông nghiến răng nghiến lợi, động tác khi lánh đi rất gấp cho nên lúc này An Tiệp đang hoàn toàn dựa vào trong lòng hắn, biết trên bụng y có vết thương nên cánh tay hắn ôm An Tiệp chỉ dám để tại vị trí dưới ngực một chút, cảm giác được cả mấy cái cọng xương sườn và nhịp tim đập thong thả của đối phương… Đương nhiên trong tình huống này, cho dù có là động tác mập mờ ám muội đến mức nào cũng khó mà làm cho Mạc Thông thấy ổn được. Hắn siết chặt cánh tay, nhất quyết chặn An Tiệp lại, “Súng còn không có mà anh dám……”

“Rốt cuộc cậu đến hỗ trợ hay là đến quấy rối?!” An Tiệp trừng mắt ngắt lời hắn, khuỷu tay giật về phía sau thúc một nhát, không nhẹ không nặng đánh vào dưới xương sườn Mạc Thông bắt hắn buộc phải buông tay ra,“Đừng nói nhảm, hoặc là tôi đập ngất cậu rồi gọi người lôi cậu về, hoặc là cậu thành thật mà bám sát theo tôi đi.”

“Tôi……” Mạc Thông cảm giác cái răng khôn của mình sắp bị cắn nát,“Anh…… An Tiệp tiên sư anh, đúng là cái đồ khốn nạn.”

An Tiệp cười he he: “Lạ gì cái đó, hóa ra giờ cậu mới biết à. Đi theo tôi, đi!”

Mạc Thông đến giờ mới biết vì sao vì sao mình bị theo dõi suốt một tháng mà chỉ có cảm giác chứ không tài nào tìm được người. Đồ giặc già An Tiệp này có kĩ thuật truy tung tuyệt đối là nhất đẳng, nếu có một ngày y tâm huyết dâng trào muốn đi làm cảnh sát thì đúng là một sự tồn tại đúng nghĩa ác mộng với đại đa số phần tử tội phạm.

Một khẩu súng cũng không có mà dám xâm nhập lòng địch, loại mạo hiểm này chính là lần đầu tiên Mạc Thông trải qua từ lúc lọt lòng mẹ đến giờ. Hắn rốt cuộc cũng nghiệm ra cho dù hắn có làm tốt đến đâu thì “Hắc y” cũng chỉ có thể làm một quân sư quạt mo nho nhỏ chứ rất khó trở thành huyền thoại được. Bởi vì huyền thoại trong quá khứ hay là huyền thoại trước mắt này…đều có một loại liều mạng khó hiểu___Chính hắn thiếu mất tính khí không màng sinh tử kiểu động vật này.

Thật sự là tính cách quyết định vận mệnh.

Hai người đi theo tên đàn ông kín mít kia quanh quẩn hơn nửa đêm mới mò được đến nơi. Đó là một căn cứ vô cùng bí mật giấu mình trong chợ đêm ngầm, các loại sinh vật không thò ra ánh sáng đều tụ tập ở trong này, khắp nơi là tiếng động khiến da đầu người ta run rẩy.

Vừa không chú ý sẽ đá phải một tên nghiện đang cắn thuốc, xác suất sống chết năm mươi năm mươi. Trước mặt công chúng có một đôi nam nữ ôm nhau dây dưa như đang triển lãm…cùng với nam nam…ờ…thậm chí còn có không ít đôi gom lại cùng nhau làm hoạt động tập thể; một số người thấp giọng tiến hành các loại giao dịch, có thể là súng ống đạn dược, có thể là sắc tình, có thể là thuốc phiện, thậm chí cũng có thể là nội tạng người, chỉ có thứ không tưởng tượng ra, không có thứ nào mua không được. Mỗi người đều không rõ diện mạo, hoặc là trang điểm cực đậm, hoặc là bao kín chính mình như bệnh nhân mắc hủi.

Bên cạnh là ánh sáng xanh đỏ mập mù, An Tiệp nhìn nhìn bảng hiệu, đột nhiên nở một nụ cười kì quái: “Tôi cứ nghĩ chỗ cũ của lão sẽ học đòi văn vẻ kiểu quán trà gì đó cơ, nếu không thì cũng là một kho hàng bỏ hoang không gây chú ý nào đấy, ai dè lại là kỹ viện ngầm dưới này. Bảo sao bọn họ đều nói với tôi Lý đã lợi hại hơn rồi, thì ra là đã chữa được bệnh cuồng sạch.”

An Tiệp quen tay hay việc làm một động tác khiến cho Mạc Thông suýt nữa thì phát điên tại chỗ___Y ôm chầm lấy một cô nàng vẫn nhìn theo hai người từ lúc vào đây đến giờ, đó là một người phụ nữ, cũng có thể là một thiếu nữ, dưới lớp phấn dày có thể nhìn ra làn da mịn màng trẻ trung. An Tiệp nhẹ nhàng nâng cằm cô ta lên, thuận tay thò vào túi quần Mạc Thông lấy ví tiền, không thèm nhìn mà rút ra mấy tờ nhét vào trong ngực cô ta, sau đó ghé sát mặt cô ta khe khẽ cười.

Mạc Thông tuyệt đối chưa từng nhìn thấy vẻ mặt An Tiệp như thế bao giờ, giống như người này đang phóng xuất toàn bộ sự dụ hoặc của một kẻ lão luyện tình trường, cả người nhuộm máu khô lại khiến y toát lên một loại mỹ cảm quỷ dị làm cho môi người ta khô ran, không…phải nói là yêu dị mới đúng… Một loại dụ hoặc tinh khiết mà đầy nam tính.

Mạc Thông nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn tên giai già này biểu diễn thúc tình như khổng tước nữa, cơ mà ánh mắt lại không kìm được mà dán dính lên người ta. Ông đệch, anh sờ chỗ nào đó hả?! Anh.. Anh còn hôn cô ta ! Anh không thấy bẩn à!

Nắm tay Mạc Thông cứ siết vào lại buông ra, hết lần này đến lần khác khắc chế ý niệm xông lên đập ngất An Tiệp rồi khiêng về. Đun nước ấm hầm ếch…ai phát minh ra ý tưởng này tuyệt đối là đồ ngu! Sao hắn không nghĩ ra cơ chứ, trước khi đun được con ếch thì bó củi dùng để nấu nước chính là bản thân mình kìa!

Mạc Thông cảm thấy trước khi nấu xong nồi súp ếch thì mình đã bị thiêu cho đoạn khí cha nó rồi.

Bên kia An Tiệp đã làm cho con bé đạo hạnh còn thấp mơ mơ màng màng, y ôm lấy cô ta, dịu dàng hỏi: “Em là bên ngoài, hay là ở trong?”

Cô ta nở nụ cười: “Sao thế ? Anh đẹp trai thấy ở ngoài này không thoải mái à?”

An Tiệp mỉm cười.

Cô nàng ra khỏi lồng ngực y, chỉnh lại vạt áo, ném cho y thêm một ánh mắt quyến rũ: “Đi theo em.”

An Tiệp lập tức theo sau, nháy mắt với Mạc Thông, hơi hơi hất cằm về phía hộp đêm.

Mạc Thông nghĩ thầm trong lòng, không cần anh nói tôi cũng theo vào cho bằng được, nếu không ai biết cái đồ đàn ông không tiết tháo nhà anh sẽ làm ra chuyện gì nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện