Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 56: Không gì là không thể thôn phệ



Khôi phục Cửu Kiếp Kiếm, vấn đề này thoạt nhìn thì không khó nhưng lúc đó đã là mấy vạn năm sau rồi lão Đại của tôi ơi. Có lẽ chuyện này ở mấy vạn năm trước quả thật rất dễ dàng, những thứ mà ngươi nói có ở khắp nơi, nhưng là bây giờ ngươi có biết là cực kỳ khó thấy không hả? Đây không phải muốn giết người ư?

"Này, ta muốn ăn cơm!"

Đại hán kia lại kêu lên, bất quá lúc này khẩu khí của hắn đã mềm mỏng hơn:

"Cho dù là tù binh cũng phải ăn cơm mà? Ngươi không thể để ta bị đói như thế này chứ? Ta chính là..."

"Câm miệng!" Trong lòng Sở Dương đang cực kỳ khó chịu, đột nhiên tung trảo bắt lấy vạt áo của hắn, gầm lên một cách hung tợn: "Ngươi đừng nghĩ là ta thật sự không dám giết ngươi! Ta không muốn giết ngươi, chẳng qua là bởi vì ngươi còn có một chút hữu dụng... Nhưng nếu như ngươi làm ta mất hết kiên nhẫn thì một đao chặt đầu của ngươi xuống cũng không phải là việc khó gì!"

"Ngươi cũng đừng cho là lão tử sợ chết..." Đại hán kia giận dữ hét lên, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Sở Dương chứa đầy quang mang tà dị, liền chợt rùng mình không nói thêm gì nữa.

Trời ạ, người này quả thực là ác ma mà! Tục ngữ có câu "Hảo hán không chịu thiệt trước mắt" quả là đúng a.

Sở Dương đứng lên, đến trước đống lửa, thuận tay cắt lấy một chân sau ngựa, lấy hai vũ tiễn trên mặt đất đâm xuyên qua, sau đó đặt trên đống lửa để nướng.

Ánh lửa dập dờn chiếu lên khuôn mặt Sở Dương khiến nó trông vừa sáng vừa tối, vô cùng quỷ dị.

"Phốc." Sở Dương đem đùi ngựa đã nướng xong ném ở trước mặt vị đại hán che mặt kia, quát: "Ăn đi."

"Thịt ngựa chua lắm, lão tử muốn ăn thịt trâu kia!" Đại hán kia giận dữ nói lại.

"Muốn ăn thịt trâu ư? Ta nhìn bộ dạng của ngươi giống như con trâu ấy!" Sở Dương bĩu môi: "Ăn thì ăn, không thì nhịn!" Sau đó liền xoay người rời đi.

Đại hán như cố nuốt trôi cục tức đang nằm ngay cổ họng. Hắn nhìn miếng thịt ngựa ở trong tay, quả thực rất muốn ném cục thịt đen thui này đi, nhưng hắn lại biết rõ rằng nếu như mình thật sự ném đi thì bản thân nhất định phải chịu đói. Người kia tuyệt đối sẽ không mềm lòng đâu!

Hắn thở dài rồi hung hăng cắn cái đùi ngựa một cái, rồi nhai nuốt một cách hùng hổ, nhai thịt ngựa mà nghe thấy cả tiếng hai hàm răng va chạm nhau, tựa như thứ hắn nhai không phải là thịt ngựa, mà là gia hỏa tên Sở Dương kia vậy...

Lúc này Sở Dương lại đang thu dọn đám vũ tiễn trên mặt đất. Hắn muốn thu dọn ra một khoảng trống để cắm lều trại, rồi đánh một giấc ngon lành. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net

Nhưng sau khi thu dọn được vài mũi tên, trên khuôn mặt vốn đang quay lưng lại với mọi người của Sở Dương đột nhiên lộ ra thần sắc vô cùng kỳ quái. Sau đó hắn liền lấy lều trại ra, cũng không thèm thu dọn đám vũ tiễn trên mặt đất, trái lại hắn lựa chọn nơi vũ tiễn dày đặc nhất mà dựng lều trại. Điều đó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái.

Ở trong lều, Sở Dương đã khiếp sợ tới mức không thể tin nổi. Bởi vì hắn phát hiện lúc mình thu dọn những vũ tiễn này, mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm ở trong thân thể mình đột nhiên tạo ra phản ứng rất nhạy cảm.

Trong thời khắc đó, mũi kiếm lại thuận theo kinh mạch mà chạy đến tay của hắn, ngay thời điểm tiếp xúc với đám vũ tiễn liền xuất hiện một tiếng "Ba" rất nhỏ, vũ tiễn ở trong tay Sở Dương lập tức bị vỡ nát!

Đúng vậy, chính là vỡ nát! Chính xác hơn là trực tiếp hóa thành thành tro bụi!

Đây chính là vũ tiễn được chế tạo từ tinh cương a!

Loại tên này có lực sát thương rất mạnh, hơn nữa khoảng cách bắn ra cũng xa nhất. Bởi vì cả nửa đoạn đầu của nó đều được chế tạo từ tinh cương, nửa đoạn sau cũng là từ thiết mộc tốt nhất tạo thành đuôi tên, vì thế mới có thể duy trì sự cân bằng cho vũ tiễn.

Nhưng khi vừa tiếp xúc với Sở Dương, thứ tinh cương thượng hạng kia lại vô thanh vô tức bị vỡ nát, bảo sao Sở Dương lại không sợ hãi cho được chứ?

Sau khi cắm xong lều trại, Sở Dương liền chui vào trong. Hắn nhìn đám vũ tiễn chi chít trên mặt đất, sau đó trợn to mắt, thử dùng ngón tay khẽ chạm lại lần nữa...

Quả nhiên, mũi kiếm của Cửu Kiếp Kiếm đã chạy đến trên ngón tay đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực cực mạnh, lập tức trên đầu ngón tay Sở Dương liền xuất hiện một đám vụn sắt màu đen bóng, còn nửa cây tên làm từ tinh cương kia đã hóa thành tro bụi.

Chuyện gì thế này? Chưa bao giờ nghe nói Cửu Kiếp Kiếm còn có công hiệu này à nha. Sở Dương mở to hai mắt nhìn đầy ngạc nhiên.

Đợi cho đến khi toàn bộ tinh cương tiễn ở trong lều đều đã biến thành tro bụi thì vụn sắt ở trong tay Sở Dương đã thành quả cầu sắt cỡ đầu ngón tay. Sau khi vận dụng nội thị, hắn mới phát hiện mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm vốn đang phát sáng lấp lánh thì giờ đây đã có một chỗ nho nhỏ biến thành màu đen, nếu như không nhìn kỹ thì không thể thấy được.

"Đây là chuyện gì thế?" Sở Dương tự hỏi trong lòng.

"Đây là tinh thiết, là sắt nguyên chất! Thứ Cửu Kiếp Kiếm cắn nuốt chính là Thiết tinh." Ở trong đan điền, thanh âm lười biếng kia lại vang lên: "Chuyện này có gì mà kỳ quái?"

"Ặc? Tinh thiết? Thiết tinh?"

"Cửu Kiếp Kiếm chính là thiên hạ đệ nhất thần vật, không có gì là không thể cắn nuốt, bao gồm cả cơ thể con người!"

Thanh âm kia lại giải thích: "Nhưng thứ Cửu Kiếp Kiếm cắn nuốt chính là bộ phận tinh hoa nhất, đối với loại Tinh Cương Thiết này thì chính là Thiết tinh. Mà thứ còn sót lại sau khi Cửu Kiếp Kiếm cắn nuốt chính là tinh thiết. Tuy rằng hơi kém một chút, nhưng đối với sắt thép thông thường thì cũng đã là là tinh hoa trong tinh hoa rồi."

Thanh âm kia lại nói: "Đây cũng là lợi ích của Cửu Kiếp Kiếm chủ!" Dừng một chút, nó nói thêm: "Là một lợi ích!"

"Một lợi ích?" Đầu óc Sở Dương nhanh chóng máy động: "Chẳng lẽ còn có nhiều lợi ích khác?" Ánh mắt Sở Dương nhất thời trở nên sáng rỡ.

"Không sai, bất cứ thứ gì rơi vào trong tay ngươi thì Cửu Kiếp Kiếm liền tự động hút lấy tinh hoa của nó; phần mà Cửu Kiếp Kiếm không cần, sau khi được tinh luyện sẽ mặc ngươi xử lý. Đợi đến khi Cửu Kiếp Kiếm khôi phục hoàn toàn thì tất cả những thứ kia đều là của ngươi. Bất quá, chuyện này còn xa lắm, bây giờ ngươi không cần biết."

"Thì ra là thế." Sở Dương nắm khối tinh thiết nho nhỏ trong tay, như có điều suy nghĩ.

"Bất cứ đồ vật gì cũng có thể cắn nuốt sao?"

"Đương nhiên! Trong thiên địa không có gì là không thể cắn nuốt, kể cả thiên địa linh khí. Bất quá, bây giờ Cửu Kiếp Kiếm chỉ có đoạn đầu tiên, nên chỉ có thể cắn nuốt một ít kim chúc với linh dược mà thôi."

"Vậy…, tinh thiết này có thể chế tạo ra được binh khí hay không?"

"Nói nhảm! Chỉ cần có đủ số lượng thì ngươi có thể khống chế mũi kiếm để nó giúp ngươi tạo ra bất kỳ binh khí nào ngươi muốn. Tinh thiết này cũng đã là bảo bối mà võ giả thế tục chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ngươi có biết không hả? Dùng tinh thiết này để chế tạo ra binh khí, so với các ngươi sử dụng những thứ rác rưởi kia cũng phải mạnh mẽ hơn mấy chục lần đấy!"

Sở Dương ngồi xuống đất, liền trở nên trầm tư. Trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên có một kế hoạch rất rõ ràng.

Đến Thiết Vân quốc thông qua Đỗ Thiết Tình cũng chỉ là quyết định tạm thời, là việc bất đắc dĩ mà thôi! Trước đó, hắn cũng không có kế hoạch gì, chỉ biết đi bước nào tính bước đó thôi, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên có được một kế hoạch hoàn chỉnh!

Có lẽ kế hoạch nên là như thế a. Khối tinh thiết nặng trịch trong lòng bàn tay tựa hồ đã cho hắn gợi ý nào đó, khiến cho mắt hắn đột nhiên sáng rực lên…

********

Mấy ngày kế tiếp vẫn luôn gió êm sóng lặng. Đám người ám sát cứ không nhanh không chậm mà theo ở phía sau, hoặc đi song song nhưng cách xa mấy trượng với đoàn người phía Sở Dương. Bọn họ mỗi người đều tức giận nhưng không thể làm gì được. Vốn là tới giết người, nhưng bây giờ tựa hồ như lại biến thành bảo tiêu cho người bị ám sát vậy. Mà đội ngũ chừng một trăm người đó luôn trật tự chỉnh tề, bất kể là đi đến địa phương nào đều không hề rối loạn chút nào, dọc đường đi lại càng trầm mặc, không hề có ai nói chuyện. Nó giống như một cơn lũ đen ngòm không một tiếng động cứ lặng lẽ đi theo ngươi vậy.

Nhìn thấy đội tinh binh này, Sở Dương trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Cũng không cần nhiều lắm, cả Thiết Vân quốc chỉ cần có được mười vạn quân sĩ như vậy... Không, thậm chí không cần tới mười vạn, chỉ cẩn ba hay năm vạn là đã đủ vốn để quét ngang thiên hạ rồi…!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện