Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 15: ★ Xuân Tằm Kết Kén ★





Tẩm điện, Sở Vương cung.
Tấm màn lụa màu lục lam bị gió nhẹ thổi khẽ bay lên, lúc này đã là đêm khuya, người hầu đứng ngoài điện chờ đợi, trong điện vốn nên lặng yên không một tiếng động.
Lại không ngừng có tiếng sột soạt truyền ra từ chiếc bàn gỗ tử sam.
Cố Liệt đang ngủ khẽ nhăn mày, nghiêng người đi, như giấc ngủ không yên bình.
Trong chiếc hộp trên bàn gỗ tử sam, một con tằm trắng tròn vo đang chậm rì rì bò từ một chiếc lá dâu này sang một chiếc lá dâu khác, ngây người một lúc lâu, không ăn thêm lá dâu nữa, mà cuộn mình lại.
Cố Liệt lại trở mình.
Trong lòng hắn mơ hồ biết rõ là mình đang nằm mơ.
Kiếp trước từ sau tám tuổi, hắn chưa từng gặp lại bóng đè, hôm nay cớ sao bỗng nhiên chìm vào trong mộng.
Nhưng người đang trong giấc mơ, rốt cuộc cũng không có cách nào khống chế được suy nghĩ, ý niệm thanh tỉnh này của Cố Liệt lướt qua trong giây lát, sau đó nhanh chóng bị cảnh trong mơ bao phủ.
Nước.
Trên dưới trái phải đều là nước, vô biên vô hạn, yết hầu vì sặc nước mà nóng rát đau đớn, hắn muốn bơi ra khỏi mặt nước, nhưng quần áo trên người lại quá dày quá nặng, giãy dụa dường như chỉ là lãng phí công sức.
Ánh mặt trời trên mặt nước bị động tác ra sức ngoi lên của hắn quấy đến tan vỡ quỷ dị, rơi vào đáy mắt tựa hồ càng thêm xa xôi chẳng thể với tới.
Bên cạnh, dưới chân là tầng tầng bóng tối sâu thẳm chồng chất lên nhau, phảng phất đang dụ hoặc hắn hãy từ bỏ giãy dụa, chìm xuống là có thể nhẹ nhàng nghỉ ngơi trong chốn yên lặng này.
Nhưng nếu hắn chết, ai sẽ báo thù diệt tộc cho Sở Cố, ai sẽ vong Yến phục Sở đây?
Hắn cắn chặt khớp hàm, giữa phút sinh tử chợt sức lực không biết từ đâu ập tới, hắn liều mạng bơi lên, rốt cuộc phá tan mặt nước.
Không khí thơm ngọt dũng mãnh tràn vào hơi thở, trước khi hắn gần như kiệt sức, cuối cùng cũng bò được lên bờ sông.
“Ngươi, ngươi không chết! Thật tốt quá!”
Hắn ngẩng đầu, một thằng nhóc choai choai không rõ mặt mày đang kinh hỉ nhìn hắn hô to.
Hắn cúi cầu nhìn trang phục của mình, quả nhiên là một bộ váy ướt đẫm của bé gái.
Ước chừng khoảng mười tuổi, vì trốn truy binh, dưỡng phụ làm hắn giả thành nữ, sống hơn nửa năm trong một thôn trang tương đối hẻo lánh.
Là mộng.

Cố Liệt bình tĩnh nghĩ, vì sao bỗng nhiên lại mơ về chuyện đào vong năm xưa?
Hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói “Đừng động vào ta, cút đi”, nhưng trong mộng hắn vẫn giống như năm đó, vì hao hết thể lực mà ngất đi.
Thằng nhóc choai choai bị chọc giận vì thái độ hờ hững của Cố Liệt, đã lỡ tay đẩy hắn xuống sông, giờ trong lòng áy náy, bế hắn lên đưa về nhà, hứng chịu một trận mắng của mẫu thân, năn nỉ nàng thay y phục ẩm ướt cho hắn.
“Mệnh số của khuyển tử quá nhẹ, nhiều tai nạn,” vẻ mặt dưỡng phụ ôn hoà, giải thích với nữ tử đưa hắn về nhà, “Trong miếu nói, chỉ có nuôi như bé gái, mới có thể nuôi lớn được, nếu không…… Ai.

Hình xăm sao, cũng vì duyên cớ ấy.”
Nữ tử thổn thức không rõ, không ngừng nhận lỗi vì sự lỗ mãng của nhi tử, yêu thương mà xoa xoa đầu hắn, rồi mới rời đi.
Chạng vạng, nữ tử lại đưa tới một chén canh gà, nói rằng nhi tử không hiểu chuyện, nhất định đòi ăn, đành phải làm thịt con gà, chia cho Cố Liệt một chén, xem như xin lỗi.
Hắn nếm không ra vị ngon hay không, nhưng ít nhất hiểu được lễ tiết, không cần dưỡng phụ nhắc nhở, ra dáng ra hình nói cảm ơn, khen vị rất ngon.
Một lần nữa tỉnh lại, đã là canh giờ nửa đêm.
Dưỡng phụ cõng tay nải, ôm hắn vội vàng bước lên con đường đào vong.
Hắn ôm lấy vai và cổ của dưỡng phụ, tay chân lạnh toát, trơ mắt nhìn ánh lửa rợp trời phía sau bọn họ.
“Cố Liệt,” Hắn nghe thấy dưỡng phụ nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi nhớ cho kỹ, hai mẹ con vô tội của gia đình này đều phải chết vì ngươi.

Ngươi cõng mối thù diệt tộc của Sở Cố, sao còn có thể ham chơi như thế? Nói năng làm việc vô ý như ngươi, còn nói gì tới vong Yến phục Sở!”
Hắn nhận sai.
Là hắn không nên cho hai mẹ con đó có cơ hội tiếp cận mình, là hắn không đủ cảnh giác, khiến cho người vô tội phải thiệt mạng.
Ánh lửa ấy càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, dần dần mờ nhạt trong bóng đêm dày đặc.
Cố Liệt mở mắt ra tỉnh lại.
Bên ngoài màn lụa thắp hai ngọn nến, chiếu ra ánh sáng nhạt mông mông muội muội, Cố Liệt ngồi dậy, lê đôi giày mềm đi đến bên chiếc bàn gồ tử sam đã không còn phát ra tiếng vang nữa.
Tằm trắng trong hộp gỗ rúc mình thành một cuộn ở trong góc, từ lỗ khí chậm rãi phun ra sợi tơ trắng mềm mại, vòng xung quanh người.

Xuân tằm kết kén.
*
Thành Uy Viễn là thành lớn của Thanh Châu, nhìn xuống dưới là Bình Hồ khói sóng mênh mông, nhìn lên trên là dãy núi Thế Sơn, dễ thủ khó công.
Nó tương vọng với Kinh Châu và Tín Châu nằm phía dưới Thanh Châu qua Bình Hồ, xa hơn nữa về hướng đông sẽ ra tới cửa biển, là nơi tứ đại danh phiệt hội tụ tài phú bảo địa của Thanh Châu.

Bởi vậy Liễu gia Nghiêm gia đóng trọng binh tại đây, bảo vệ thành Uy Viễn y như cái thùng sắt.
Giữa thành Uy Viễn và Bình Hồ còn có rất nhiều đầm lầy lau sậy quang đãng, rộng lại không có bóng người, bởi vậy không thể tấn công bằng đường thuỷ.
Thế nên, thành Cố Giang, thành Tằng Thả cùng thành Thế Sơn bao quanh nửa thành Uy Viễn, trở thành điểm đột phá mà Địch Kỳ Dã chọn lựa.
Địch Kỳ Dã dẫn đầu tinh binh men theo đường núi nhanh chóng vòng qua thành Uy Viễn, không vào Thế Sơn, mà hướng về phía tây thẳng tới Tằng Thả.
Tằng Thả là một thành trì nhỏ, do địa thế núi non nên không có bao nhiêu đất để cày cấy, nghèo liểng xiểng, thanh niên trai tráng phần lớn đến thành Uy Viễn làm thủ công, người già, phụ nữ và trẻ em ở trước mặt thiết kỵ của Sở quân không chịu nổi một kích, bị Địch Kỳ Dã thuận lợi tiếp quản thành trì.
Theo sau, Địch Kỳ Dã giết hồi mã thương (1), mệnh lệnh Tả đô đốc phái ra một nhóm nhỏ binh sĩ, thay sang quần áo của thủ vệ thành Tằng Thả, giả trang thành binh lính Tằng Thả, chạy tới bên ngoài thành Thế Sơn cấp báo tin tức Tằng Thả đã thất thủ.
Thủ vệ thành Thế Sơn vẫn chưa sinh nghi, cửa thành vừa mở, Hổ Báo Lang kỵ từ bên sườn xuất hiện như u linh, giết binh lính trú tại thành Thế Sơn người ngã ngựa đổ.
Địch Kỳ Dã nhận lấy hai thành trì Tằng Thả, Thế Sơn, đánh đến một chúng tinh binh thuộc hạ tâm phục khẩu phục, sau đó hắn làm một sự kiện.
Hắn dùng dân chúng thành Thế Sơn làm con tin, sai binh lính trú tại thành Thế Sơn đi đánh thành Cổ Giang.
Còn chính hắn thì thong thả ung dung dẫn tinh binh hội hợp cùng Chúc Bắc Hà bên ngoài thành Uy Viễn, chậm rãi chờ tin tức.
Hành động này, khiến chư tướng thủ hạ vốn đã bắt đầu khâm phục hắn lại dấy lên nghị luận, trong chốc lát, rút ý tưởng thân cận về nửa bước.
Mỗi ngày Địch Kỳ Dã vẫn thao luyện binh tướng như thường, khi nhàn hạ còn cho ngựa ăn, coi như không biết gì hết.
Chúc Bắc Hà làm phó tướng trong lần tấn công Thanh Châu này, trước mắt xuất binh chưa tới nửa tháng, đã đánh hạ ba thành trì, mà thẳng đến lúc này, Chúc Bắc Hà mới có cơ hội ở chung cùng chủ soái Địch Kỳ Dã.
Căn cứ vào những hành động của Địch Kỳ Dã từ lúc xuất binh tới nay, tính tình Chúc Bắc Hà có tốt nữa, cũng khó tránh khỏi cảm thấy người này quá mức cậy tài khinh người, tuy rằng dụng binh như thần đấy, nhưng tương lai ra sao, còn chưa thể nói được.
Nhưng trải qua hai ngày tiếp xúc ngắn ngủi trên phương diện quân vụ, biểu hiện của Địch Kỳ Dã lại là xử việc công theo phép công, cũng không có chỗ nào chuyên quyền, hay khó ở chung.

Chúc Bắc Hà mới chân chính sinh ra một phân tò mò.
Trước khi xuất binh, đạo sĩ rởm Nhan Pháp Cổ tìm Chúc Bắc Hà tán phét, cợt nhả nói qua mấy câu bình luận như “Chủ Công rất là coi trọng Địch tiểu ca, người này tiền đồ vô lượng” gì gì đó.
Mà Khương Dương lại càng như thể đang gửi gắm con cháu nhà mình, nửa câu cũng không thèm nhắc tới đường đệ ruột thịt, lôi kéo tay hắn, bà bà mụ mụ nói ra một đống tràng giang đại hải, tóm gọn là nhờ vả hắn khoan dung nhiều chút, giúp đỡ Địch tiểu ca nhiều chút.
Chủ Công tranh bá năm năm, giữa những năm tháng ấy kỳ nhân dị sĩ như cá diếc qua sông, hoặc làm sao băng chợt loé, hoặc chìm nghỉm tầm thường, càng nhiều là trở thành những bộ xương khô vô định bên bờ sông sử sách.

Tướng lãnh đánh ra trận tốt cũng không hiếm lạ, nhưng có thể khiến Chủ Công, Khương Dương cùng Nhan Pháp Cổ đều phải nhìn với con mắt khác, lại chỉ có một người này.
Chúc Bắc Hà cũng không tinh thông về mặt chiến thuật, hắn xem như đủ tư cách làm chủ tướng ở giai đoạn tranh bá ban đầu, đến nay Sở quân đã có nhiều tướng tài, không cần tiếp tục không trâu bắt chó đi cày nữa.

Hắn càng giỏi về thủ thành và quản lý, cắm đầu làm việc, cần cù, thành thật và chu toàn, làm phó tướng thật ra lại người gặp người thích, ai cũng muốn cướp về.
Vậy nên, Địch Kỳ Dã dùng hai trận đã có thể đánh phục năm thiếu gia thủ hạ, lại không thể đánh phục Chúc Bắc Hà.
Năng lực thưởng thức những thứ như binh lực thần kỳ hay chiến trận đặc sắc của Chúc Bắc Hà hữu hạn, bản thân hắn lại là gia thần của Sở Vương, góc độ quan sát của hắn đối với Địch Kỳ Dã, càng thiên hướng văn thần, mà không phải võ tướng.
Ngày sau Địch Kỳ Dã chuốc lấy những phê bình ở trên triều đình, từ giai đoạn này đã có thể nhìn ra được một chút rồi.
Chúc Bắc Hà cầm theo chiến báo đã soạn tốt đi tìm Địch Kỳ Dã, Địch Kỳ Dã đang chải lông cho Vô Song.
Hôm nay đại hắc mã không vui vẻ gì cho lắm, Địch Kỳ Dã chải nhẹ, nó liền xì xì hơi thở thật mạnh, ý rằng ông đây đang khó chịu đấy.
Địch Kỳ Dã nghe thấy tiếng bước chân xa xa đi tới, đá đá chân nó: “Đừng có quấy.”
Vô Song vô lại mà thuận thế lăn ra đất, giả chết.

Một bộ đời ngựa đã sống không còn gì luyến tiếc.
Chúc Bắc Hà đến gần, thấy thần câu của Địch Kỳ Dạ khác thường, lo lắng hỏi: “Bị bệnh?”
Địch Kỳ Dã đè xuống gân xanh trên thái dương, bất đắc dĩ nói: “Nó không chịu ngồi yên.”
Vẻ mặt Chúc Bắc Hà bừng tỉnh đại ngộ.
Quả nhiên là thần câu, không muốn nghỉ ngơi, một lòng muốn lên chiến trường.
Chúc Bắc Hà đưa mắt nhìn Vô Song kèm theo khen ngợi, đưa chiến báo cho Địch Kỳ Dã: “Có gì cần sửa nữa không?”
Địch Kỳ Dã đọc nhanh như gió, nhanh chóng lật qua, cười: “Trận chiến Thế Sơn, là ta định ra chiến thuật, nhưng Tả đô đốc và Hổ Báo Lang kỵ mới là người đi đánh giặc, không cần tính hết trên đầu ta.”
Hắn không tham công, điều này khiến Chúc Bắc Hà rất vừa lòng.

Nhưng việc xưng hô thủ hạ, lại làm Chúc Bắc Hà nghi hoặc.
“Vì sao Địch tướng quân lại xa lạ với tướng lãnh lệ thuộc trực tiếp như vậy?”
Địch Kỳ Dã thản nhiên nói: “Tên người, mỗi người một cái, tên không rõ ràng bằng chức vị.”
Tuy lời này không sai, nhưng có vẻ không có tình người.
Nhưng Chúc Bắc Hà ngẫm lại hoàn cảnh, Địch Kỳ Dã đối xử với năm thiếu gia như vậy, cùng lúc có thể coi là không bám víu không phụ hoạ, không kết bè không kéo phái, rất có phong độ thuần thần (2).
Điều này, càng khiến Chúc Bắc Hà tự thấy không bằng.
Vì vậy ánh mắt Chúc Bắc Hà nhìn Địch Kỳ Dã càng thêm vui mừng, nghĩ tới nghị luận gần đây của năm thiếu gia, cố ý nhắc nhở Địch Kỳ Dã: “Tướng quân dùng dân chúng làm con tin, sử dụng binh lính đóng tại thành Thế Sơn để tấn công thành Cố Giang, tuy là diệu kế, nhưng sẽ tổn hại tới thanh danh của tướng quân, phải chịu nhiều phê bình, không nên làm tiếp nữa.”
Địch Kỳ Dã ngạc nhiên nói: “Hao phí binh lực của kẻ khác, kiểu gì cũng tốt hơn so với hao phí binh lực của chính mình chứ, như vậy mà còn phê bình, thôi kệ cho họ bàn luận đi.”
“Ba người thành hổ, mặc dù ngươi không thèm để ý, nếu khiến Chủ Công hiểu lầm, chẳng phải oan uổng hay sao?” Chúc Bắc Hà nghĩ hắn niên thiếu khí thịnh, nên mới bê Cố Liệt ra để nói chuyện, hy vọng hắn có thể nghe vào.
Địch Kỳ Dã lại cười rộ lên, nhướng mày, tiêu sái vạn phần nói: “Thứ đồ như thanh danh này, sống không mang theo, chết không mang đi, ta không để bụng.”
Dừng một chút, bổ sung thêm: “Chủ Công sẽ không hiểu lầm ta.”
Chúc Bắc Hà không ngờ tới một Địch Kỳ Dã hành binh thần kỳ quỷ quái vậy mà bên trong lại là một người ngoan cố, tử trung và ngây thơ như vậy.
Trùng hợp chính là, sau một phen nói chuyện, Địch Kỳ Dã cũng cảm thấy con người Chúc tướng quân, giống như Cố Liệt từng nói, hơi ngốc một tí.
Xưa nay Chúc Bắc Hà vốn ít nói, hôm nay khó được có lòng khuyên nhủ người khác, ngược lại còn bị sự thuần thần, ngây thơ của Địch Kỳ Dã chấn động, nhất thời chưa tìm ra lời để nói tiếp.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Vô Song vẫn đang nằm dưới đất giả chết.
Lúc này có khoái mã chạy tới, tiểu tốt xoay người xuống ngựa, quỳ xuống.
“Hai vị tướng quân! Thành Cố Giang đã đầu hàng!”
Thành Cố Giang đầu hàng, vậy đã có thể tiến hành kế hoạch vây thành.
Địch Kỳ Dã nhìn về phía Chúc Bắc Hà, vân đạm phong khinh nói: “Chúc tướng quân, phải làm phiền ngươi viết lại chiến báo rồi.”
—————————————————————
Chú thích:
(1) Hồi mã thương: bất ngờ quay đầu đâm thương vào kẻ địch
(2) Thuần thần: thần tử thuần tuý, chỉ vì lợi ích của vua, không có bè phái hay tư lợi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện