Mười Năm

Chương 49: Bất luân chi luyến



Cảnh báo: 18+, truyện HỖ CÔNG

Tiểu tham mưu Sở mặc gile, quần âu xanh xám caro, chân đeo tất trắng giày da đen. Phát hiện ra người lạ mặt tiến vào cấm địa quân sự, ngay lập tức cậu dừng chân, xung quanh đồng loạt đề cao cảnh giác. Phó tướng Thẩm dưới quyền cậu chạy tới giương súng hô: “Đứng lại, các người thuộc phái nào?”

Hạ Thiếu Đường mỉm cười, khuỷu tay quặp Mạnh Tiểu Bắc, chân mải bước không ngừng, phóng khoáng trả lời: “Bộ tư lệnh đến kiểm tra quân đội nhân dân.”

Sở Tuần nói: “Giả mạo!”

Sĩ quan phụ tá Tiểu Thiệu yếu ớt nói: “Hừ, bọn bây nộp vũ khí đầu hàng không giết!”

Bả vai Thiếu Đường cùng Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, hai người cười to, chẳng hề sợ hãi vũ khí đe dọa, chạy thẳng qua sân trống khu tập thể. Trong phe “Đội quân tiên phong dã chiến đường Ngọc Tuyền” còn có một thằng nhóc đẹp trai khôi ngô, lông mày rậm đen như mực, cực ngầu không nói một lời, nhận được chỉ thị cao nhất của tham mưu Sở, thẳng thừng giơ súng tiểu liên nhựa bắn bọn họ, ánh mắt cực dữ dội tàn bạo! “Pằng pằng pằng, pằng pằng pằng pằng!!!”

Mạnh Tiểu Bắc lấy tay trái đỡ tay phải làm động tác bắn súng nhắm đúng “Sơn Đông nhỏ”, cười xấu xa, điên cuồng trêu đùa đám nhóc: “Ông đây là bộ đội tiên phong thuộc quân đoàn Lan Châu quân dã chiến Tây Bắc, ông muốn nổ súng phản kích! Bọn mi coi chừng! Pằng pằng pằng pằng!!!…”

Thiếu Đường mặc kệ Mạnh Tiểu Bắc đuổi bắt chơi đùa ầm ĩ với bọn nhóc một lúc, sau đó thật sự hết chịu nổi từ sau ôm thắt lưng Tiểu Bắc, khẽ giọng cười: “Đừng có pằng pằng mãi nữa, chúng ta vào nhà thôi…”



Nếu Thiếu Đường mang họ Hạ, thì đây coi như nhà mẹ đẻ anh, trong suy nghĩ của anh, nơi đây chính là “nhà gốc”.

Trong nhà cậu anh đúng là không có người. Mới đây phòng đã được sửa chữa lại, cửa sổ quét sơn mới hoàn toàn, còn có thể nghe được mùi sơn thoang thoảng. Vợ con cậu anh đều đã tới viện an dưỡng quân đội ở tạm. Mạnh Tiểu Bắc vừa nhìn thấy sàn nhà lát bằng đá sạch sẽ đẹp đẽ, hấp tấp cởi giày, không dám giẫm lên nền nhà xa hoa như vậy.

Thiếu Đường nói: “Cứ giẫm bừa lên, không cần câu nệ với cậu cha.”

Đèn treo tường trong phòng khách tỏa ánh sáng dịu dàng, Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói: “Cậu của cha con nên gọi là gì giờ? Ông?”

Thiếu Đường nhếch miệng không nói, đây là vấn đề anh không muốn phải suy nghĩ rạch ròi nhất.

Mạnh Tiểu Bắc mãnh liệt ôm lấy Thiếu Đường từ đằng sau, ghìm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, hơi thở nóng rẫy: “… Cha nuôi.”

“Ừ.” Thiếu Đường nắm chặt cánh tay bên hông, hai người quấn quýt đi từng bước từng bước vào trong phòng.

Mạnh Tiểu Bắc cạ cạ vào vành tai Thiếu Đường: “Sau này không gọi là cha nuôi nữa, được không?”

Thiếu Đường cưng chiều cười: “Trước mặt người khác vẫn phải gọi như vậy, còn ở chỗ riêng, bây muốn gọi cha là gì cũng được.”

Mạnh Tiểu Bắc sung sướng cười tít mắt đến nỗi mắt thành đường kẻ, trêu chọc dụi loạn lên người anh: “Đường Đường!… Đường… Đường…”

“Con thích cha.”

Tựa như Tiểu Bắc lại thừa nhận tình cảm của bản thân một lần nữa, lật đi trở lại những rối rắm tơ lòng suốt bao nhiêu năm qua.

Thiếu Đường rũ mắt cười, cười cực bảnh, vô cùng hưởng thụ sự quyến luyến tha thiết mà Tiểu Bắc dành cho mình. Cãi nhau thì cãi nhau đấy nhưng trong tình cảm, thực chất hai người không hề có mâu thuẫn. Trong nhà Mạnh Tiểu Bắc tức giận nổi nóng như thế, chẳng phải bởi vì quá để ý tới anh sao? Đối với chuyện của người khác Bắc Bắc của anh đã từng quan tâm so đo tức giận sao?

Suy nghĩ của Mạnh Tiểu Bắc lại quay ngược trở về: “Cha là… cha là người đàn ông của con… bởi vậy cậu cha con cũng có thể gọi là cậu.”

Thiếu Đường cười thành tiếng: “Haha, được, lần sau gặp cậu cha, bây cứ gọi như thế.”



Hai người dính sát vào nhau. Đầu tiên, họ cùng vọt tới khắp các phòng một lượt, xác nhận rằng mọi phòng đều không có người rồi mới khóa chặt cửa, khép kín rèm, bổ nhào xuống ghế sô pha quấn chặt lấy nhau, hơi thở dồn dập khát vọng.

Chẳng cần tới ngôn ngữ, hai người nhìn nhau với ánh mắt nồng nàn thiết tha. Thiếu Đường kiên nhẫn dạy Mạnh Tiểu Bắc thế nào là hôn môi. Hai người chồng lên nhau, Thiếu Đường nằm ngửa trên sô pha dùng lồng ngực và khuỷu tay đỡ lấy Tiểu Bắc, bốn phiến môi quấn quện, trầm lặng đắm say. Trong miệng Thiếu Đường có mùi rượu nồng đượm, anh xộc lưỡi vào miệng Mạnh Tiểu Bắc, tỉ mỉ liếm láp trêu đùa, liếm tới mức Mạnh Tiểu Bắc bứt rứt ngứa ngáy.

Miệng Mạnh Tiểu Bắc cứ mở mãi, sắp co rút tới nơi, cực buồn cười! Trước kia cậu chưa từng thử dùng đầu lưỡi thân thiết như thế, lúc khoảnh khắc đầu lưỡi đôi bên khẽ chạm vào nhau, như thể có dòng điện sượt qua làn da, không thể kìm được rung động run rẩy, đầu óc mê muội tê rần, trước mắt như có những tia lửa nhảy múa. Thiếu Đường đã kìm nén rất lâu rồi, đầu lưỡi trơn bóng bắt đầu sục sạo tấn công, Mạnh Tiểu Bắc không hề yếu thế phản kích, đầu lưỡi đôi bên quấn riết bám đuổi nhau vào tới tận sâu vòm họng, vừa đẩy vừa lùi, uyển chuyển luân phiên, trong miệng như có ngọn lửa bỏng rẫy bùng cháy thiêu đốt… Đó chính là sức nóng khi hai người đàn ông chân chính ở bên nhau, chẳng thể che giấu!

Khi hai người hôn nhau, lúc như chơi đùa, lúc liếc nhìn đối phương bật cười, lúc lại nghiêm túc ôm lấy khuôn mặt đối phương dốc sức mà hôn ngấu nghiến. Khuôn mặt, ánh mắt, bờ mi này chính là tình cảm đắm say da diết suốt mười năm trời không ai khác có thể so sánh. Mạnh Tiểu Bắc dùng lưỡi liếm nốt ruồi trên khóe môi Thiếu Đường, Thiếu Đường mơ hồ nói: “Đừng có cắn xuống dưới đó”, Tiểu Bắc lập tức hung dữ mãnh liệt cắn xuống cằm Thiếu Đường. Râu đôi bên cạ vào nhau, thô ráp nham nhám, cảm giác thuộc về nhau quá đỗi chân thật. Mạnh Tiểu Bắc vén áo ba lỗ bó sát của Thiếu Đường lên, chui thẳng đầu mình vào bên trong!

Áo ba lỗ ghìm lấy đầu cậu, hơi thở nóng rực của cậu phả lên vị trí mẫn cảm ở lồng ngực Thiếu Đường, bừng đỏ cả một mảng da. Trong ráng đỏ hây hây ấy, ba phần men say, bảy phần tình say.

Mạnh Tiểu Bắc cắn đầu vú đỏ rực trên lồng ngực Thiếu Đường, gặm mút làn da mềm mại mỏng manh nhất nơi xương quai xanh.

Nửa người trên Thiếu Đường căng cứng, lồng ngực run rẩy, không phản kháng, vô cùng thỏa mãn sung sướng thở mạnh ra một hơi.

Thiếu Đường rũ mắt, chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Bắc dưới áo ba lỗ đang say sưa liếm cắn anh như chó con đào bới. Mạnh Tiểu Bắc lủi lên một chút, giãy giụa chen đầu chui ra từ cổ áo! Thiếu Đường cười kêu lên: “Siết chặt cổ ông rồi mau cút ra ngoài”… Hai người quấn riết vào nhau, từ sô pha ngã xuống đất, sít kề như một, vừa ho vừa thở, vùng vẫy mà vẫn không thể thoát ra.

Cuối cùng Thiếu Đường phải dùng hết sức xé toang áo ba lỗ thành hai mảnh, nửa người trên trần trụi phơi bày, sau đó anh mạnh mẽ kéo xốc áo Tiểu Bắc lên, cởi tung áo sơ mi của cậu…

Dưới ánh đèn cơ bắp sáng bóng của Mạnh Tiểu Bắc lộ ra, cơ thể tràn trề nhựa sống đẹp đẽ khỏe khoắn, hơi gầy nhưng mạnh mẽ, cực đẹp trai.

Hai người quỳ gối trên sàn nhà, mặt đối mặt nhìn đối phương, ôm lấy khuôn mặt người trước mắt. Tuy Thiếu Đường đã chếnh choáng say nhưng dường như vẫn cực kỳ tỉnh táo. Ngỡ như anh đang tiến hành một nghi lễ vô cùng trang trọng thành tâm nào đó, chăm chú nhìn đôi mắt đen láy rúng động của người yêu rồi hôn một hồi, sau đó từng chút từng chút giúp đối phương cởi quần, cùng nhau phơi bày cơ thể trần trụi.

Mâu thuẫn bó buộc cuối cùng trong tâm lý như sụp đổ tan rã, hết thảy tựa như nước chảy thành sông.

Sớm muộn gì hai người cũng là của nhau, từ trước tới nay bọn họ đều hoàn toàn thuộc về đối phương, không có bất kỳ ai khác.



Lúc này Thiếu Đường mới khẽ giọng nói: “Hay vào trong phòng đi.”

Thiếu Đường đứng dậy, theo bản năng muốn bế bảo bối của mình lên, như lẽ dĩ nhiên chồng bế vợ.

Hai chân Mạnh Tiểu Bắc vừa mới rời đất, một chân đã quặp lên, làm động tác quật ngã người, tóm chặt Thiếu Đường không buông tay, chặn ngang muốn bế ngược lại cha mình!

Thiếu Đường chế giễu: “Bây mà cũng bế nổi ông đây hả!”

Mạnh Tiểu Bắc ngang tàng nói: “Cứ thử thì biết ngay!”

Hai người ai cũng không chịu để đối phương bế kiểu công chúa, thấy mất hết mặt mũi, tay chân đôi bên đan cài dây dưa lủi dần vào trong phòng. Cả hai đều trần trụi, nửa người dưới cứng rắn bừng bừng sức sống, dựng thẳng cấn vào nhau. Nơi nhạy cảm nhất của Tiểu Bắc đột nhiên cạ qua bắp đùi của Thiếu Đường, khiêu khích nhen lửa vùng lông rậm rạp phía dưới của anh, khiến cậu cảm thấy như bị điện giật, sắp không thể chịu nổi. Chim nhỏ đỏ rực không tự chủ được run lên bắn ra một ít tinh dịch trong suốt, làm Tiểu Bắc xấu hổ ngại ngùng, nhưng lại rừng rực kích thích rung động.

Thiếu Đường cúi đầu nhìn Mạnh Tiểu Bắc, bật cười, bảo bối của anh thật sự trưởng thành rồi, chim nhỏ kìm nén tới như này rồi, bí bức quá lâu quả thật không tốt cho sức khỏe.

Thiếu Đường trêu cậu: “Lần trước ai ở trong buồng tắm thủ dâm trước mặt ông đây, kết quả chính mình ngất lăn ra hả?!”

Ngay lập tức Mạnh Tiểu Bắc đỏ bừng cả hai tai, cắn môi, đúng là cha nuôi đã thấy hết rồi!

Thiếu Đường cười giễu: “Chẳng phải là cha bế bây hay sao? Bây làm trò đó bắn tung tóe lên cả người cả chân ông đây, đã là đàn ông rồi, chẳng xấu hổ ngại ngùng gì sất…”

Nhắc lại mọi chuyện, Mạnh Tiểu Bắc vẫn cứ thẹn ơi là thẹn. Cậu đỏ bừng mặt, ăn vạ ôm Thiếu Đường rên rỉ, sau đó dữ dội ngang ngược đẩy Thiếu Đường ngã xuống giường, mãnh liệt thô bạo đè lên người anh, ghìm chặt chân tay đối phương.

Thiếu Đường nặng nề cười, ngửa người trên giường, từng phân da thịt, xương cốt cơ bắp trên cơ thể anh đều hoàn hảo, gợi cảm không gì sánh được.

Trong mắt Mạnh Tiểu Bắc, anh hoàn mỹ như một pho tượng thần.



Hai người kẻ trên người dưới hôn nhau trong chốc lát. Vị trí mà Mạnh Tiểu Bắc cưỡi lên làm cho bộ lông nơi xương chậu của hai người ma sát rít chặt vào nhau, cực kỳ khoan khoái, không thể nào dằn xuống cơn động tình. Mạnh Tiểu Bắc muốn nắm lấy cái đó của Thiếu Đường, anh lại chống người dậy, nửa ngửa nửa đứng dạy Mạnh Tiểu Bắc làm như thế nào. Bàn tay to lớn của Thiếu Đường bắt lấy bộ phận dựng thẳng đứng thô to rắn đanh hừng hực khí thế của hai người, đè lại một chỗ.

Mạnh Tiểu Bắc không tự chủ rên lên một tiếng, ánh mắt mơ hồ ngơ ngẩn, cưỡi cũng không cưỡi nổi nữa, lông bên dưới cơ thể như cháy rực, sung sướng khoan khoái đến mức cẳng chân co rút giật run. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được hương vị ngây ngất sung sướng của cơn khoái cảm. Bàn tay thô ráp rắn chắc của Thiếu Đường linh hoạt kỹ xảo vuốt ve cậu, miết mải từ phần gốc lên, xoa nắn chà xát, dương vật đôi bên sít sao một chỗ. Thậm chí, Tiểu Bắc có thể cảm thấy trong lòng bàn tay Thiếu Đường, chim nhỏ của mình nhanh chóng căng phồng, gân xanh rần rật trần trụi cạ tới những đường gân trên dương vật còn mạnh mẽ rắn chắc hơn của anh, chỗ đó của cả hai cùng đỏ rực lên, trướng đau. Làn da mỏng manh nơi đó ma sát siết vào nhau như bừng lửa, Tiểu Bắc không thể kiềm chế được ôm lấy cổ Thiếu Đường, mê dại đắm chìm, bắp đùi đôi bên dây dưa quấn rít, đẩy sâu thổi bùng cơn khoái cảm.

Cánh tay Thiếu Đường rất khỏe, một tay ghìm cổ Tiểu Bắc, một tay mải miết di chuyển dữ dội, sau đó giao lại cho Tiểu Bắc: “Bây làm đi…”

Mạnh Tiểu Bắc học theo cử động của đối phương, hai tay run rẩy, thoắt cái lòng bàn tay đã dính đầy chất nhầy của cả hai, trơn nhớp ướt át. Cậu không có nhiều kinh nghiệm, cũng chẳng có kỹ năng gì, song động tác tay cực nhanh cực mãnh liệt, tuốt đến mức hai người vừa đau vừa thích, nơi đó đỏ như sắp tứa máu. Mạnh Tiểu Bắc bật cười, lại nghiêng qua hôn Thiếu Đường, nhìn Thiếu Đường bị cậu vuốt ve tới mức đáy mắt lấp lánh ánh sao. Thiếu Đường đột nhiên mãnh liệt quay người đè nghiến Tiểu Bắc, đầu lưỡi vồn vã dữ dội tiến công xộc sâu vào cổ họng cậu, hơi thở rực nóng cuốn theo ham muốn khát khao đè nén biết bao nhiêu năm của một người đàn ông trưởng thành, ngón tay mạnh mẽ tràn đầy sự kiên cường dẻo dai, dũng mãnh chiếm hữu của một người đàn ông dày dạn gió sương. Men say chếnh choáng, lửa tình rực cháy, đắm say ngây ngất, độ say vừa tới, hơi nóng cuồn cuộn vẫy vùng trào ra!

Thiếu Đường cũng với tay đến chỗ tay Mạnh Tiểu Bắc, cùng nhau nắm lấy dục vọng đôi bên, mạnh mẽ dồn nén, điên cuồng cọ mài lỗ sáo, hỏi từng tiếng từng tiếng: “Thật sự muốn ở bên cha?”

“Muốn cả đời mai sau đều bên nhau…?”

Mạnh Tiểu Bắc bị anh vuốt ve tới mức mất hồn: “Vâng.”

Ánh mắt Thiếu Đường thoắt mềm mại như nước, khát khao truy hỏi: “Yêu cha đúng không?”

Mạnh Tiểu Bắc si mê gật đầu: “Vâng…”

“Vâng, vâng, vâng!!!…”

“A!… a!…”

Tiểu Bắc bắn ra.

Thiếu niên trẻ tuổi, hoàn toàn không thể kiềm nén, cũng không biết làm thế nào để kìm lại không bắn, kéo dài khoái cảm. Cậu muốn bắn là bắn luôn, vài luồng dịch bỏng rẫy bắn tung tóe tới bụng Thiếu Đường, cực kỳ thỏa mãn đê mê. Thiếu Đường không lau tinh dịch dính nhớp loang lổ trên người mình, dường như cũng vô cùng sung sướng, kéo tay cậu qua, khẽ nhắm hờ mắt.

Thiếu Đường ôm chặt Tiểu Bắc, rốt cục cũng bắn ra, lông mày nhăn tít, bờ mi run rẩy, tựa như nỗi đớn đau, day dứt nặng trĩu quấn bện sâu trong cõi lòng cuối cùng cũng được trút ra, rốt cục đã yêu, đã làm rồi. Chân tay anh từ từ duỗi ra, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp từ sâu cổ họng…

Tinh dịch dính quánh ướt nhớt trên da khó chịu, Thiếu Đường với tới cuộn giấy vệ sinh ở đầu giường lau sạch cơ thể. Anh duỗi tay ôm Tiểu Bắc đến trước ngực, tỉ mỉ nhìn cậu chăm chú.

Qua cơn cực khoái, đôi mắt Tiểu Bắc híp lại thành đường mảnh dài, dáng vẻ lười biếng, giống như con mèo biếng nhác nặng trịch, những sợi tóc mềm xõa tung rối bời, che lấp ánh mắt.

Mạnh Tiểu Bắc vẫn không yên lòng: “Thiếu Đường, sau này cha sẽ không lấy vợ chứ?”

Thiếu Đường lắc đầu.

“Thật sự con không để tâm sau này cha có lấy ai khác hay không…” Giọng nói Mạnh Tiểu Bắc dịu xuống: “Cha chắc chắn không thể lấy cô út con đấy, như vậy con thật sự không chịu nổi!”

Thiếu Đường nhíu mày ngắt lời: “Sao mà thế được? Bây đừng nghĩ lung tung tới chuyện đó.”

Mạnh Tiểu Bắc khẽ khàng nói: “Con sợ bởi bà nội khóc lóc ầm ĩ, cha bị tình thân làm cho xúc động đành cố gắng chấp nhận cô út.”

“Cô út tốt về mọi mặt, nhưng… con cảm thấy con càng hợp, càng hiểu cha hơn.”

Mạnh Tiểu Bắc mặt dày dõng dạc nói.

Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Cha sẽ không lấy vợ. Sau này chỉ có bây cưới vợ tìm người khác, cha thì không.”

Mạnh Tiểu Bắc khó chịu phản bác: “Sao con có thể tìm người khác?! Con là loại người đứng núi này trông núi nọ giả dối vậy sao?… Con thật lòng thật dạ với cha hay không, lẽ nào cha không nhìn ra hay sao?”

Thiếu Đường bình thản nói: “Bây mới nhiêu tuổi?… Sau này bây sẽ rõ.”

Đôi mắt mảnh dài của Mạnh Tiểu Bắc lấp lánh, vẻ mặt kiên định. Cha nuôi vẫn thế, không hiểu tình cảm trong lòng cậu. Mười năm, cả đời người có bao nhiêu lần mười năm? Có thể trải qua mấy thời thanh xuân niên thiếu, thanh mai trúc mã sao? Cậu không thể yêu một ai khác như yêu cha nuôi! Quãng thời gian niên thiếu đã khảm sâu dấu vết, khắc cốt ghi tâm vào trong tâm hồn cõi lòng cậu, quãng thời gian ấy không thể đảo ngược, lặp lại một lần nữa! Đúng là cậu còn rất trẻ, con đường tương lai phía trước mờ mịt không rõ, nhưng tình yêu của cậu chẳng có liên quan gì với tuổi tác. Cậu để người nào đó trong lòng, tình yêu của cậu dành cho người ấy đã vượt quá hơn nửa thời gian cậu sống.

Mà có những người, sống cả đời tới tận lúc già, hay thậm chí tới lúc chết, vẫn chưa từng yêu sâu sắc một lần nào.

Vẻ mặt Thiếu Đường bừng lên sự nghiêm trang, thậm chí còn toát ra vẻ bất khuất: “Hôm nay chúng ta làm chuyện này, cha sẽ bị trời đánh thánh vật!”

Khi đó Mạnh Tiểu Bắc hẵng chưa hoàn toàn hiểu được cõi lòng nặng nề khôn xiết của Thiếu Đường. Trời có sập xuống, hai chúng ta cùng đỡ, cùng lắm thì con đưa cha bỏ trốn, sợ cái gì?



Trong phòng ánh sáng mờ mịt, đầu giường ngọn đèn leo lét, rơi xuống giường những vụn sáng nhỏ tròn.

Hai người nằm đối mặt với nhau, chẳng hề ngại ngần phơi bày cơ thể, ve vuốt hôn môi. Ánh đèn lướt qua bờ vai Mạnh Tiểu Bắc, rọi lên người Thiếu Đường, phác nên đường nét cơ bắp và bóng hình cực kỳ đẹp đẽ. Mạnh Tiểu Bắc rờ rẫm bộ lông xoáy tròn bên dưới của anh, còn Thiếu Đường thì thò tay xuống dưới ước lượng kích cỡ của con nuôi, khen: “Rất rắn chắc, cực nặng tay.”

Chỉ mới chạm vào nhau vậy thôi đôi bên thoắt cái đã cứng lên. Ngón tay thô ráp nhanh nhẹn chẳng thể thỏa mãn ham muốn bừng bừng, tràn trề trong cõi lòng của từng người, cổ họng như ứ nghẹn thứ gì đó không thể trút ra. Bàn tay to lớn của Thiếu Đường xoa nắn vân vê bờ mông Mạnh Tiểu Bắc, càng ngày càng bóp  mạnh, ánh mắt thẫm đen như mực, ham muốn. Thứ khát vọng này khiến anh cảm thấy bản thân cực kỳ xấu xa đến nỗi không nói nên lời, nhưng anh thực sự khao khát cơ thể mơn mởn tuổi trẻ của Tiểu Bắc. Con trai chưa tới mười tám tuổi, cơ thể đã dậy thì hoàn chỉnh song trên khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ ngây thơ, giống như trái cây hẵng còn hơi chua, cả người ửng hồng, da thịt non mềm.

Mạnh Tiểu Bắc cũng rất thèm khát, tất cả mọi thứ của Thiếu Đường đều khiến cậu mê mệt say đắm. Cậu đè lên anh, hung hăng cắn một cái lên bờ mông trắng nõn của Thiếu Đường, quờ tay lấy một chiếc bút máy từ trên đầu giường, viết chữ lên mông anh!

Thiếu Đường ra sức tránh đi, quát: “Đừng có nghịch, viết cái gì đó hả!”

Mạnh Tiểu Bắc càng muốn làm tới cùng, dục vọng chiếm hữu bừng lên, viết dòng chữ sến rệt trên hai cánh mông của Thiếu Đường: Đại Bảo Bảo, con yêu cha.

Viết xong “Đại Bảo Bảo”, Tiểu Bắc phát hiện vành tai Thiếu Đường đã đỏ rần lên. Thiếu Đường xị mặt nén cười: “Ai là bảo bối của bây? Chẳng biết trên dưới gì hết.”

Mạnh Tiểu Bắc hôn lên vành tai Thiếu Đường: “Chỉ thích cha, cha chính là Đại Bảo Bảo!…”

Thiếu Đường nghiêng mặt cười rất lâu, lúc cười lộ ra hàm răng trắng muốt, đẹp trai vô ngần. Cơ bắp trên bờ lưng anh rắn chắc cường tráng, đường cong mượt mà, từ lưng nhìn xuống, chính là cánh mông trắng như tuyết đang run nhè nhẹ, chói mắt mê người.

Mạnh Tiểu Bắc thở gấp gáp, nhìn chằm chằm mông Thiếu Đường, ngẩn người một lát, gần ngay trước mắt nhưng lại không thể làm gì được.

Dương vật thẳng đứng của cậu run lên, giống như một cây súng đâm vào kẽ mông rắn chắc của đối phương, tựa như đột nhiên vỡ ra vị trí quan trọng đó.

Hai người đàn ông ở bên nhau, rốt cục phải làm như thế nào, vào ban đêm khi Mạnh Tiểu Bắc tưởng tượng bậy bạ tới cha nuôi, cậu đã nghĩ rất nhiều lần, hoài niệm lại khung cảnh nhiều năm trước trên núi Tây Câu, lúc bắt gặp hai người đàn ông đang mạnh mẽ giao cấu. Khi đó còn nhỏ cậu không hiểu gì, giờ đây đã có ý thức mạnh mẽ về tình dục giới tính, dương vật cương cứng di chuyển, khát khao muốn thuận theo xúc động bản năng đi vào, xâm nhập đối phương, dần dần đã hiểu ra. Mạnh Tiểu Bắc bị cơn kích thích mơ hồ giục giã thúc ép, còn Thiếu Đường là bởi men say phủ tràn trí óc, hai người cùng lúc duỗi mở đùi, muốn đè nghiến đối phương, hai đôi mắt đều tối đen sâu thẳm, bờ môi run run.

Thiếu Đường hỏi: “Bây muốn làm?”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu, khát khao: “Vâng!”

Thiếu Đường nhìn chằm chằm bên dưới đang sưng cứng của Mạnh Tiểu Bắc: “…”

Thực ra Thiếu Đường cũng chỉ do dự trong giây lát. Anh yêu Tiểu Bắc, anh là một người đàn ông, mẹ nó, có đếch gì phải rối rắm xoắn xuýt? Ông đây cũng chẳng thể nào bị người ta làm cho to bụng được!

Thiếu Đường khẽ nói: “Bây biết làm thế nào không?”

Mạnh Tiểu Bắc thỏ thẻ: “Cha biết là được rồi, cha dạy con.”

Thiếu Đường cong cong môi: “Thật sự chưa từng làm với ai?”

“Nếu bây dám cùng người khác làm, ông thiến bây luôn…”

Lúc Thiếu Đường cười, lốc xoáy trong đôi mắt anh giống như muốn nuốt chửng linh hồn Mạnh Tiểu Bắc.

Hai người đã đè nén quá lâu rồi, đến lúc bập vào nhau lại không ngờ rằng lần đầu tiên có thể cuồng điên đến thế. Chẳng hề phân vân ngại ngùng lâu, tất cả đều như lẽ tự nhiên, sẵn sàng tự nguyện trao cho đối phương hết thảy.

Đêm đó, Thiếu Đường chỉ huy Mạnh Tiểu Bắc làm như thế nào, cực kỳ thản nhiên, nhưng cũng vô cùng mãnh liệt dữ dội. Mạnh Tiểu Bắc áp lên hông anh, hai người sắp điên rồi.

Khắp ngăn kéo tủ cũng không tìm thấy bao, mấy năm nay cậu anh chắc chắn trải qua cuộc sống như hòa thượng! Thiếu Đường rất thẳng thắn nói, bây cứ thế mà làm đi.

Tiểu Bắc căng thẳng nhưng cũng vô cùng nôn nóng ham muốn, hỏi: “Có thể đâm hỏng không?”

Thiếu Đường quay đầu liếc phía dưới cậu một cái: “Bây chớ dây dưa lằng nhằng, cha khỏe mạnh rắn chắc, không hỏng được đâu, bây tới đi.”

Một câu nói thẳng như ruột ngựa của Thiếu Đường cùng cái hất đầu “bây tới đi” mang đến cảm giác như thể ông đây vượt qua núi tuyết, băng qua thảo nguyên khiêng bao thuốc nổ lấp lỗ châu mai, xông lên đi!

Hai tay ôm Thiếu Đường của Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, cậu ra sức điên cuồng hôn lấy hôn để lên cổ đối phương, thích đến mức trái tim như tan chảy, vừa muốn bật khóc vừa muốn cứ thế làm đối phương đến khi cạn kiệt hơi thở. Cậu dũng mãnh vác súng lâm trận, một tay riết chặt thắt lưng Thiếu Đường, chà xát ấn thứ cương cứng của mình từng chút từng chút một vào bên trong. Thiếu Đường quỳ rạp xuống, hai tay bám chặt lấy ga giường, có vẻ như rất đau, bắp đùi run rẩy, trán rẫy mồ hôi!

Mạnh Tiểu Bắc thoáng căng thẳng luống cuống, sợ làm đau cha nhỏ, nhưng anh cứ liên tục thét, ra lệnh cho cậu tiến vào!

Một chân Thiếu Đường hơi co lại, đầu chống ở đầu giường chắc chắn, mặt áp nghiền xuống gối cọ cọ, lông mày đen như mực nhíu chặt. Khoảnh khắc xông vào, hai cánh xương bướm đẹp đẽ sau lưng mở hẳn ra, run lên dưới ánh đèn sáng rực, sau đó dữ dội co giật, Thiếu Đường thở ra một hơi thật dài… Cứ thế cứ thế tiến vào, tiếng thở dốc nặng nề, đè nén quẩn quanh.

Mạnh Tiểu Bắc mạnh mẽ bập vào: “Đường Đường, chỗ đó của cha cực kỳ chặt.”

Thiếu Đường thở hổn hển: “Bây đừng sợ, mạnh nữa vào.”

Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Ưm… ah… Đường Đường, cha có đau không?”

“Đừng hỏi nữa.” Thiếu Đường thậm chí còn vội vã hơn cậu, nóng nảy gầm lên: “Bây vào đi!!!”

Đêm đó, Mạnh Tiểu Bắc từ một thằng nhóc trở thành một người đàn ông. Cậu không biết diễn tả bằng lời như thế nào, cả đời này, khoảnh khắc khi lần đầu tiên hòa vào làm một với người yêu sung sướng thỏa mãn tột cùng, khắp cả cơ thể giác quan tràn ngập sự đê mê khoái cảm mãnh liệt. Cảm giác siết chặt khít khao làm dương vật của cậu lại càng thêm cứng rắn, cậu từ từ banh mở, chen vào trong cơ thể Thiếu Đường. Chỗ đó của Thiếu Đường vô cùng sít chặt, hai bắp mông rắn chắc như thể dính liền một chỗ bị cậu cưỡng ép đẩy ra dập vào.

Đau muốn chết.

Và sung sướng muốn phát điên.

Dương vật rắn đanh cương cứng kẹt chặt trong tràng ruột, chặt đến nỗi cậu xém bắn ra, dây thần kinh đầu khấc mang đến từng trận khoái cảm khiến cái đó giật lên, kích thích tới mức sắp không thể chịu được. Ham muốn khát khao xác thịt của tuổi trẻ, say đắm kìm nén suốt bao nhiêu năm trời, Tiểu Bắc điên cuồng thúc vào bên trong Thiếu Đường, chà sát cọ mài. Thiếu Đường khẽ rên rỉ, trong ánh mắt thoáng qua sự đau đớn mê mang, bắp đùi vững chắc đỡ lấy sức nặng của cậu, bờ mông tròn trĩnh, nhễ nhại mồ hôi dán khít vào xương hông của người phía sau, đôi bên như hòa vào nhau không thể tách rời.

Hai người cứ giữ nguyên như thế khoảng mười phút không biết trời trăng, bị cơn đau dữ dội cùng khoái cảm khi xác thịt quyện hòa nhấn chìm, đầu óc choáng váng, thần kinh hỗn loạn! Cứ như vậy riết lấy nhau trong trạng thái gắn liền, nằm trên giường lắng nghe tiếng thở dồn nén gấp gáp của đối phương. Mạnh Tiểu Bắc nhận ra Thiếu Đường, người trong suốt cả quá trình không ngừng giục giã cậu tiến vào thực ra đau ứa thịt ứa gan, bởi vì Thiếu Đường đã siết rách cả gối, thậm chí còn cắn xé chiếc gối!

Cha nuôi hoàn toàn bằng lòng để cậu làm. Một người như Thiếu Đường, nếu anh không cam tâm tình nguyện, ai có thể làm chuyện này với anh?

Mạnh Tiểu Bắc trườn lên kiếm tìm bờ môi đối phương, cảm động mải miết hôn anh.

Thiếu Đường quay đầu hôn cậu, bờ môi nhễ mồ hôi, anh kéo tay cậu qua, để cậu vuốt ve lồng ngực chính mình. Để Mạnh Tiểu Bắc làm chuyện này, thật ra thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều so với để anh làm…

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên bật cười, thì thầm vào tai Thiếu Đường: “Đây chính cái chuyện gọi là ‘lợn ủn mông’ nhau đó ha.”

Thiếu Đường lừ cậu nói: “Bây đang tự mắng mình là lợn đó hả?”

Mạnh Tiểu Bắc mặt dày cười: “Con mà là lợn cũng đáng.”

“Ủn cha!…”

“Ủn cha ủn cha…”

Cơ thể Thiếu Đường rất đẹp, rắn chắc hoàn mỹ, sau bả vai cùng với bắp đùi có vết thương dao chém từ rất lâu về trước. Cơn đau vụn vặt ở phía sau thực ra chẳng là gì với anh, chỉ cần là Tiểu Bắc, anh bằng lòng cho. Một người đàn ông cường tráng oai phong chấp nhận ở bên dưới mở hai chân ra để người ta xâm nhập, rồi lại cam tâm tình nguyện hứng lấy những cú va chạm dữ dội, cảnh tượng đó đủ để bất kỳ ai cũng điên cuồng, huyết mạch sục sôi!…

Nơi tiếp hợp của hai người ướt sũng, đôi bên dần có kinh nghiệm nhịp nhàng hơn, hòa hợp gắn bó, da thịt như chìm vào nhau. Mạnh Tiểu Bắc ráo riết ra vào, súng cậu ở trong cơ thể cao gầy của cha nhỏ xông pha chiến đấu, thỏa mãn của phái mạnh duềnh lên nhấn chìm cậu vào cơn khoái cảm mê man, làm cho cậu quên hết tất cả. Vai vế, khoảng cách, tất thảy chướng ngại, vật cản đều chỉ như gió thoảng mây bay, không hề đáng sợ. Bờ mông đẹp đẽ của cha nhỏ vừa trắng lại vừa chắc, cậu nhớ thương đã rất lâu rồi. Trên mông vẫn còn lưu lại vài chữ cậu viết khi nãy, “Đại Bảo Bảo”, ba chữ đó theo nhịp thúc vào không ngừng rung lên trong con mắt cậu, bị cậu không ngừng vỗ vào dộng tới, gợi cảm cực kỳ.

Cả người Thiếu Đường, cơ bắp, xương cốt, từng phân da thịt đều toát ra mùi vị đàn ông chân chính. Cơ thể ấy đang bị cậu xé mở, thỏa thuê mặc sức dập vào chung đụng, tiếp nhận chìm đắm trong cơn khoái cảm, thỏa thích mê say. Trong ấn tượng của Tiểu Bắc, chưa từng nghe thấy tiếng “thở gấp” của Đường Đường như vậy. Lúc Thiếu Đường bị đâm vào, tiếng thở dốc của anh rất nặng, tiếng rên rỉ cũng cực đàn ông, có mấy lần dường như bị đâm tới nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể, cả người anh bỗng co quắp lại, tiếp tục giục giã chỉ huy cậu làm nhanh hơn nữa. Khuôn ngực Thiếu Đường đỏ rừng rực, thân dưới bị thúc vào căng tràn muốn bắn, bộ dạng cực sung sướng…

Sau này Mạnh Tiểu Bắc nhiều lần nhớ lại hương vị đêm đó, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, vừa nhìn thấy Thiếu Đường cậu đã say cả đời, cả cuộc đời này của cậu đã định trước là người của anh.

Khoảnh khắc Thiếu Đường muốn bắn, anh tóm lấy tay Mạnh Tiểu Bắc, để Mạnh Tiểu Bắc giúp mình tuốt. Hai người say sưa cuồng dại va chạm, trời đất quay cuồng, không biết người về nơi nao, thứ cương cứng bỏng rẫy trong tay Mạnh Tiểu Bắc như có lửa, mãnh liệt phun trào! Cậu thét lên một tiếng, bị siết chặt tới mức nhanh như chớp bắn vào bên trong, ngỡ như muốn tan chảy trong cơ thể đối phương…

Thiếu Đường ôm lấy đầu Tiểu Bắc, cực kỳ cưng chiều hôn lên trán cậu: “Sướng không?”

“Sướng.” Mạnh Tiểu Bắc khẽ rên lên, khàn khàn nói: “Ôi, chim nhỏ của con sắp tan cả ra rồi…”

“Chim nhỏ?” Thiếu Đường khàn giọng nói: “Thật sự không nhỏ, to hơn nữa tổ ông đây chắc chắn không chịu nổi!”

Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức đắc chí: “Haha! To sao…”

Thiếu Đường cười, ôm cậu vuốt ve trong lòng, mút mát hôn hít. Cơ thể cả hai nhễ nhại mồ hôi, thỏa mãn mê ly. Có rất nhiều chuyện đắn đo rất lâu cuối cùng cũng làm, không ngờ làm xong rồi lại càng thêm hòa hợp mỹ mãn hơn trước.

Hai người làm tới nửa đêm, mồ hôi làm gối và ga giường ướt đẫm. Mái tóc đen óng của Thiếu Đường ướt rượt nhỏ nước, bởi vì triền miên bạt mạng mà nét cười cực sung sướng.

Mạnh Tiểu Bắc lăn vào trong ngực anh, bụng kêu rột rột. Sức lực tiêu hao quá độ, thoáng cái cậu đã đói meo.

Thiếu Đường hỏi: “Đói hả? Tối nay bây ăn cái gì rồi?”

Mạnh Tiểu Bắc gắng sức nghĩ nghĩ, chuyện tối nay dường như đã trôi tuột về kiếp trước, cách hàng vạn ngàn năm.

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Hình như ăn một cái bánh trứng cuộn to.”

Thiếu Đường nhíu mày: “Sao bây không nói sớm? Biết vậy đã ăn ở nhà hàng Lão Mạc.”

Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Con ăn nhiều hơn hai quả trứng đó.”

Thiếu Đường nhanh chóng ngồi dậy: “Nhiều hơn vài quả trứng thì bây cũng chẳng mọc ra ba quả trứng được! Nhanh dậy, đưa bây ra ngoài ăn!”

Hai người trong phòng vệ sinh quấy quá lau sạch cơ thể nhớp nháp sung sướng sau cuộc hoan lạc, trong bóng đêm khẽ đan ngón tay vào nhau, dạo qua đường phố.

Lúc này, quán cơm đều đã đóng cửa hết. Thiếu Đường là dân thổ địa ở đây, đi qua hai con đường, ở chỗ quẹo góc phố tìm được một quán nhỏ mở thâu đêm. Trong cửa hàng có ba cái bàn, bốn vách tường bẩn thỉu, cực kỳ đơn sơ. Thiếu Đường gọi một suất thịt cừu nướng to, bốn cái bánh trứng cuộn, thêm hai suất trứng gà, với một cốc bia. Hai người đói như sắp chết, ăn ngấu ăn nghiến, dần hồi phục lại sức lực mới tiêu hao vừa rồi.

Lúc Thiếu Đường ngồi xuống băng ghế, mày nhíu vào: “A…”

Mạnh Tiểu Bắc khẽ hỏi: “Cha không bị hỏng đó chứ?”

Thiếu Đường nhẹ giọng đáp: “Ai cũng sau khi uống ‘Vua Mông Cổ’, rượu ngấm rất chậm nhưng cơn say rất đậm, cha thấy cái đó của bây cũng như vậy… Bây được lắm!”

Mạnh Tiểu Bắc đang ngốn một miệng đầy bánh cuộn xém phun ra, cha nhỏ đang khen cậu ở phương diện đó rất đàn ông sao!

Lúc về nhà, Mạnh Tiểu Bắc ngắm cha nuôi, tư thế đi đường vô cùng kỳ quặc, hai chân chuệch choạc run run, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hùng dũng oai nghiêm thường ngày. Tư thế đi đường ấy, hơi “lả lơi”.

Mạnh Tiểu Bắc vươn tay đỡ lấy anh.

Thiếu Đường tránh tay cậu: “Cha đã già bảy mươi tám mươi tuổi đâu.”

Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ quan tâm nói: “Con sợ mông cha đau, cha dựa vào con.”

Thiếu Đường cong cong khóe miệng, cười cực đẹp trai, chẳng hề cảm thấy xấu hổ mất mặt, duỗi tay quàng lên bả vai Mạnh Tiểu Bắc, đung đa đung đưa về nhà.

Đêm đó, hai người trần trụi nằm trong chăn, một chân Mạnh Tiểu Bắc chen vào giữa hai chân Thiếu Đường. Theo thói quen Thiếu Đường nằm ngửa, Mạnh Tiểu Bắc gối lên hõm vai anh, ôm chặt, cảm giác mỏi mệt dần lan tới, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, trong nhà vang lên những tiếng bước chân cực nhẹ. Có người từ ngoài cửa ngó đầu vào xem xét, theo ánh trăng liếc nhìn hai người đang ôm nhau trên giường, thản nhiên nhìn rồi quay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện