Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 42



“Cô Nguyệt?”

Mộ Quân Duệ nhanh chóng đứng lên, Dận cũng theo sát phía sau.

Nhìn bộ dạng Mộ Quân Duệ khẩn trương bảo vệ Dận, cộng thêm bầu không khí thân mật vừa nãy của hai người, Cô Nguyệt trong lòng càng không biết là cảm giác gì, nguy hiểm nheo mắt.

“Quân Duệ, hắn đáng giá để ngươi làm vậy sao?”

“Ha ha, cái gì mà đáng giá hay không, loại chuyện này không thể nhìn từ góc độ lợi ích như ngươi được”

“Hắc! Ý ngươi là, ta đối với ngươi là một loại ích lợi?”. Cô Nguyệt lắc đầu, nhìn Dận đang đứng sau Mộ Quân Duệ, nói. “Đường đường là Kiêu vương gia, từ lúc nào cũng sẽ trốn phía sau người khác thế?”

Dận làm như không nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Cô Nguyệt, kề sát tai Mộ Quân Duệ nói. “Hắn đang kéo dài thời gian, nhanh rời khỏi thôi, nếu không những người khác tới sẽ không dễ thoát”

Thật ra Mộ Quân Duệ đã phái tất cả thủ hạ đi ngăn cản Vũ Linh Vân Tiêu, nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp. Dù sao vẫn đang ở địa bàn của địch, nếu không tốc chiến tốc thắng thì toàn bộ sẽ bị tiêu diệt.

Nhưng vấn đề là, tuy chỉ cần bọn họ thoát thân, những người khác nhận được tính hiệu cũng sẽ rút lui, thế nhưng bây giờ Cô Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện. Dù lúc trước Mộ Quân Duệ từng ở cạnh Cô Nguyệt một thời gian, nhưng cũng chưa thấy qua thân thủ của Cô Nguyệt. Khi đối mặt với địch nhân chưa nắm rõ sẽ luôn có một tia lo lắng.

“Cô Nguyệt, chuyện này ngươi cần gì phải nhúng tay?”

Cô Nguyệt cười khẽ. “Chuyện này ta phải nhúng tay, đây là sự tình quan trọng”. Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Dận. “E rằng Kiêu vương gia là người hiểu rõ nhất!”

Dận không thèm để ý khiêu khích của Cô Nguyệt, bước ra từ phía sau, rời khỏi vòng tay bảo vệ của Mộ Quân Duệ, cũng trao cho Mộ Quân Duệ một ánh mắt trấn an.

“Cô Nguyệt, vì ngôi vị Hoàng đế, ngươi thật sự tình nguyện bán đứng quốc gia của mình, cam tâm thuần phục dưới chân hắn sao?”

“Ha ha ha!”. Ánh mắt Cô Nguyệt nhất thời trở nên lạnh lùng và tràn ngập oán hận, hắn hung hăng nói. “Vì ngôi vị Hoàng đế! Ngôi vị Hoàng đế! Bán đứng quốc gia thì sao? Quốc gia này bị huỷ đi mới tốt! Từ nhỏ đến lớn vì mẫu thân của ta là một cung nữ mà ta nơi nơi chịu khuất nhục! Ta vốn là Nhị hoàng tử, Thái tử vị của Đại hoàng tử lẽ ra nên truyền cho ta, lão Hoàng đế lại truyền cho Tam hoàng tử! Ta là cái gì? Chẳng qua là một Hoàng tử có tiếng mà không có miếng! Hôm nay ta làm tất cả chẳng qua là đòi lại những thứ ta nên có, vậy thì có lỗi gì?”

“Sau đó thì sao?”. Dận thản nhiên nói. “Trả thù xong ngươi được cái gì? Kẻ để ngươi sống trong thống khổ oán hận chính là bản thân ngươi, thật ra ngươi chỉ tìm cớ cho việc làm của mình mà thôi!”

“Câm miệng! Người ngươi ngươi sao hiểu được!”

Ánh mắt Cô Nguyệt biến đổi, loại ánh mắt này Mộ Quân Duệ đã gặp nhiều, cảm giác được nguy hiểm, bèn tiến lên một bước đẩy Dận sang bên, quả nhiên có mấy cây châm thật nhỏ loé lên sắc xanh dưới ánh mặt trời.

“Ngươi!”

“Có độc, Duệ!”

Dận khẩn trương kéo Mộ Quân Duệ qua, lúc Mộ Quân Duệ đẩy mình ra cũng không cẩn thận trúng một châm vào cánh tay.

“Không sao”

Mộ Quân Duệ cười nhạt, dễ dàng nhổ châm ra ném trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Cô Nguyệt. Ánh mắt băng lãnh mà nguy hiểm của Mộ Quân Duệ khiến Cô Nguyệt hơi rợn người, hừ một tiếng. “Đây là kịch độc, người trúng không thể sống sót. Quân Duệ, ngươi đã vô nghĩa thì đừng trách ta tuyệt tình. Có điều, ta muốn nhìn xem ngươi thương hắn đến mức nào!”

Thân hình loé lên, Cô Nguyệt như một cơn gió xông thẳng đến hai người, vẫn là mùi hoa sen nhưng nay lại ẩn giấu sát khí lạnh lẽo.

“Cẩn thận!”

Dận dù sao cũng là người luyện võ, cho dù hiện tại thân thể không khoẻ nhưng cũng nhanh chóng phản ứng, đẩy ra Mộ Quân Duệ mà tiếp chiêu.

“Ưm…”

Dận nhíu mày, chân khí bên trong cơ thể không thông dẫn đến phản phệ. Dận cắn chặt răng, một chưởng đẩy ra công kích của Cô Nguyệt, nhảy sang bên.

“Ha ha, không hổ là Kiêu vương gia, nếu như bình thường ta nhất định không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ dưới tình huống này ngươi có thể nắm chắc phần thắng sao? Đầu hàng đi, nể mặt Tiêu đế ta sẽ không ra tay với ngươi”

“Ồ? Tự tin như vậy, để xem ngươi rốt cuộc có thắng không”

Mộ Quân Duệ đảo mắt, móc trong ngực ra một cái chai màu trắng ném tới.

“Đi!”

Phịch một tiếng, cái chai rơi xuống liền sinh ra một làn sương kì dị, Cô Nguyệt muốn tiến lên bắt, nhưng làn sương này rất cay, khiến mắt hắn không chịu nổi mà chảy nước mắt ròng ròng. Cô Nguyệt vung tay, làn sương bị tản ra, hai người đã không thấy bóng dáng.

“Hừ! Chút tài mọn, các ngươi cũng chạy không xa”



“Dận, ngươi không sao chứ?”

Mới đỡ một chưởng của Cô Nguyệt, động tới chân khí, sắc mặt Dận càng tái nhợt, khiến Mộ Quân Duệ không ngừng lo lắng.

“Ta không yếu ớt như vậy”. Dận mỉm cười. “Độc trên người ngươi không bị gì sao?”

“Yên tâm đi, ta là bách độc bất xâm”

Mộ Quân Duệ liếc nhìn chỗ bị thương, sớm đã không còn gì đáng ngại.

“Bách độc bất xâm…”

Dận lẩm bẩm, lộ ra một nụ cười sâu xa.

“A, ngươi còn cười, nếu bị bắt rồi xem ngươi có cười được không”

“Ngươi sẽ cứu ta, không phải sao?”

Mộ Quân Duệ lộ ra một tia xấu hổ. “Xin lỗi, để ngươi chịu khổ”

“Được rồi, đừng đứng đây nói việc riêng nữa, chẳng lẽ ngươi muốn bị bắt thật? Với tốc độ của Cô Nguyệt, chỉ trong chốc lát là đuổi kịp chúng ta”

“Yên tâm, cứ đi theo ta là được”

Mộ Quân Duệ cười xảo quyệt, kéo Dận băng qua rừng cây. Dận chạy theo, hắn không biết thân thủ của người này lại linh hoạt đến vậy. Xem ra lúc trở về phải hỏi rõ một phen.

Nghĩ tới đó, phía trước đột nhiên ngừng lại.

“Phát ngốc cái gì vậy?”

Mộ Quân Duệ vỗ về nam nhân vì dừng lại gấp mà đụng vào ngực mình, xấu xa thổi ra một luồng hơi nóng.

“Đến rồi sao?”

Dận đẩy Mộ Quân Duệ ra, lúc này lại nổi điên cái gì.

Mộ Quân Duệ bĩu môi, đúng là kẻ không hiểu phong tình. Mộ Quân Duệ không cam lòng nói. “Chính là chỗ này”

Dận nghi ngờ nhìn Mộ Quân Duệ, đây không phải là vách núi sao? Từ trên nhìn xuống chỉ thấy tầng tầng sương trắng vây quanh, không thấy mặt đất. Thế nào? Muốn cùng hắn tự tử phải không?

“Ta sẽ không tự tử cùng ngươi”

Dận nghiêm trang nói với Mộ Quân Duệ.

“Dận, ngươi thật đáng ghét!”

Mộ Quân Duệ đau lòng vỗ ngực, hai người thế mà lại ở đây đùa giỡn.

“Hắc! Tìm được các ngươi rồi. Phía trước là vách núi, xem các ngươi làm sao trốn thoát!”

Giọng Cô Nguyệt từ xa truyền tới, Mộ Quân Duệ thầm mắng, lại đến phá hỏng bầu không khí.

“Dận, ngươi phải ôm chặt ta nha!”

“Cái gì?”

Chỉ thấy Mộ Quân Duệ lục lọi trong bụi rậm gần đó, lôi ra một vật to lớn kì quái.

“Đây là cái gì?”

“Diều lượn”

Mộ Quân Duệ thành thạo trang bị thật tốt, kéo Dận qua, giúp hắn cột chắc, cười ngọt ngào với Dận.

“Thân ái, chúng ta làm một đôi chim liền cánh đi! Ôm chặt, phải xuất phát rồi!”

“Này, Mộ Quân Duệ, ngươi làm gì?”

Người kia vậy mà kéo hắn nhảy xuống vực! Lúc chân rời khỏi mặt đất, tim Dận thiếu chút nữa là ngừng đập, nhưng kì lạ là bọn họ lại dựa vào món đồ khổng lồ kì quái này mà… bay.

Phía sau là âm thanh hung ác của Cô Nguyệt, hai người đang du ngoạn trên bầu trời đã biến mất trong mây mù.

………………………………………………………………..



Lời Translator:

Dịch tới đây mà bấn loạn, chồng thế mới là chồng, cường công thế mới là cường công chứ!

Mộ Quân Duệ, Mr. Do – it – all ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện