Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 9



Hồi học cấp hai, Trịnh Tư Vận không có bạn thân.

Cô không nghĩ là bây giờ mình có thể có thêm bạn thân thiết gì, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, sau khi tan học thì cô chỉ thu dọn sách vở trên bàn một cách đơn giản rồi đi ra khỏi lớp.

Hiển nhiên là Nghiêm Dục đã đánh giá thấp sự tò mò của mình mất rồi.

Cậu suy đoán rằng, có thể chú mình là người quen cũ của mẹ Trịnh Tư Vận, từ đó cậu bắt đầu chuỗi ngày vô tình chú ý đến Trịnh Tư Vận.

Nhưng cậu vẫn chưa nói với cô. Thực sự là cậu không biết nên nói gì, chẳng lẽ, ngay cả cô cũng không biết gì về quá khứ của mẹ mình ư? Cũng giống như cậu vậy, cậu không biết liệu ba mẹ mình có người yêu cũ trước khi họ kết hôn hay không.

Người lớn thường không thích nói cho họ nghe những điều này.

Trạm xe buýt trước trường đông nghịt người.

Trịnh Tư Vận thật lòng không muốn trở thành một trong những con cá mòi đóng hộp, vì vậy cô nhấc chân lên và đi về phía bên kia mà không cần phải suy nghĩ gì.

Nghiêm Dục lặng lẽ đi theo ngay sau cô.

Khi Trịnh Tư Vận nhìn thấy cậu, cậu đã đi theo cô một lúc, Trịnh Tư Vận cau mày và nhìn cậu đầy nghi hoài.

Thực ra cô cũng không xa lạ gì với Nghiêm Dục. Trước kia, khi tham gia dự tiệc tối cùng người đàn ông đó, cũng bắt đầu từ khi ấy cô mới nhận ra rằng, trên đời này, không hề có cái thứ gọi là bình đẳng, đâu đâu cũng đều có phân chia giai cấp. Người đàn ông mà cô luôn cho rằng vô cùng toàn năng vẫn phải chào hỏi Nghiêm Dục một cách lịch sự và khiêm tốn.

“Cậu biết Tập đoàn Thành Nguyên đúng không? Chắc chắn giáo sư đã phân tích nó như một chủ đề trong lớp. Ông chủ của tập đoàn Thành Nguyên là chú của Nghiêm Dục.”

“Mặc dù là cháu trai, nhưng người trong ngành đều thừa biết rằng, trong tương lai, Nghiêm Dục sẽ là người thừa kế.”

“Chủ tịch Nghiêm không kết hôn và không có con.”

Sau này cô mới nhớ ra, vốn dĩ cô và chủ tịch Tiểu Nghiêm [*] mà mọi người hay nịnh nọt này là bạn học hồi cấp hai, nhưng cô chuyển đến từ trường khác, là bạn học với cậu chưa đầy một năm, trong trí nhớ của cô, cô cũng chưa từng nói chuyện với cậu. Sau kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, cô nhập học ở một trường cấp ba trọng điểm, nghe nói Nghiêm Dục được chú của cậu gửi ra nước ngoài.

[*] Nghiêm Dục là “chủ tịch Tiểu Nghiêm”, khác với nam chính là “chủ tịch Nghiêm” nhé.

“Cậu đi theo tôi à?” Trịnh Tư Vận cảnh giác hỏi.

Nghiêm Dục thề rằng, trong mười lăm năm qua, cậu chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế này.

Cậu lắc đầu nguây nguẩy.

Không, cậu không phải là kẻ bám đuôi đâu!

Tuy nhiên, cậu thực sự không thể biện minh cho hành vi của mình bây giờ.

Cũng may, cậu là kiểu người thông minh nhanh nhạy nên đã tìm ra nguyên nhân một cách nhanh chóng, thế là cậu dùng ngữ khí không tự nhiên cho lắm mà nói: “Tôi chỉ là… đang muốn xin lỗi cậu.”

Trịnh Tư Vận: “Ý cậu là về vụ kiểm tra?”

Cô nói thêm: “Không có gì đâu, ban đầu cậu cũng không có lỗi gì, là do khi đó tôi chậm chạp nên mới khiến cho thầy cô hiểu lầm thôi.”

Đối diện với một ông chủ tương lai trong ngành như thế này, mặc dù không muốn trưng ra bộ mặt dày dặn để nịnh nọt, nhưng cô vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với người ta.

Ít nhất là không thể gây thù với người ta được.

Nghiêm Dục là người sống hai mặt, cậu rụt rè như một con chuột trước mặt chú mình, nhưng lại hùng hồn như đóa hoa sen khi đối mặt những người khác.

Cậu không dám kiểm tra hay thăm dò chú mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không dám kiểm tra Trịnh Tư Vận.

“Haiz, tôi cũng xui xẻo quá, nghe nói cô giáo còn gọi phụ huynh của cậu tới nữa.” Nghiêm Dục giả vờ thở dài một hơi, nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm: “Chú của tôi cũng tới, cũng không thể trách cô Triệu được, mẹ tôi đã ra nước ngoài nghỉ mát, ba tôi thì được chú tôi cử đi Nam Phi, ông bà nội tôi lại không có thời gian đến.”

Trịnh Tư Vận: “?”

Nói chuyện này với cô để làm gì?

Hình như họ… không quen nhau mà nhỉ?

Nghiêm Dục tiếp tục: “Chú tôi là một người khá đáng sợ. Tôi không biết chú ấy có làm cho mẹ cậu sợ hay không. Tôi nói cho cậu biết này, ông nội tôi là một người khó hầu hạ đến vậy nhưng cũng chỉ dám nói sau lưng chú tôi thôi, chú tôi mà về thì ông tôi chỉ biết im lặng. Cậu thấy đấy, trông tôi khá là cao, mà chú tôi còn cao hơn cả tôi, gần một mét chín lận, chú ấy không thích cười, lúc nào cũng nghiêm mặt hết.”

Trịnh Tư Vận: “??”

“Lúc cậu về, dì có nói gì về chú của tôi không?” Nghiêm Dục hỏi: “Tôi thực sự rất sợ là chú của tôi sẽ có mâu thuẫn gì đó với mẹ cậu, nhưng tôi không dám hỏi chú ấy.”

Mặc dù Trịnh Tư Vận cảm thấy cuộc trò chuyện của họ nghe rất kỳ lạ, nhưng cô vẫn nhớ lại và lắc đầu: “Mẹ tôi không đề cập tới hay nói gì cả, có lẽ là không có gì đâu.”

Nếu cô không biết chú của cậu là ai, thì có lẽ cô đã hiểu lầm người này là một phần tử bất lương trong xã hội.

Nghiêm Dục không thể che giấu được sự thất vọng của mình: “Hả?”

Chẳng lẽ là do cậu đã đoán sai?

Cậu còn muốn hỏi thêm rằng, mẹ cô có biểu hiện gì không ổn hay không? Có bồn chồn không? Có cảm thấy lo lắng hay cảm thấy mất mát gì không?

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu hoà cùng ý muốn dò xét của Trịnh Tư Vận lúc cô nhìn mình, cậu lại dứt khoát ngăn chặn chủ đề này lại: “Không có gì là tốt rồi, về chuyện đã xảy ra trong ngày đó, tôi thật lòng xin lỗi cậu!”

Cuối cùng, dưới đôi mắt đong đầy nghi hoặc của Trịnh Tư Vận, cậu giả vờ nghiêm túc sải bước bước đi.

Trịnh Tư Vận: “…”

Cái gì vậy trời?

Khó hiểu ghê.

Có phải vì Nghiêm Dục năm nay chỉ mới mười lăm tuổi thôi? Sao mà cô lại cảm thấy rằng cậu…

Hừm, không giống với những tin đồn sau này cho lắm.



Trịnh Vãn đi bên cạnh Trần Đoan, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, họ đã ngồi xuống của mình.

Tầng trên cùng của Thịnh Quan có tầm nhìn rất tuyệt vời, vị trí mà bọn họ đang ngồi ở ngay phía đối diện cửa sổ sát đất. Toàn bộ hội trường đều ngập trong tiếng đàn cello, ánh hoàng hôn cam cam chiếu xuống mặt đất mịn màng và trong trẻo. Đây thực sự là một nơi lý tưởng để hẹn hò. Khách khứa có thể vừa thưởng thức bữa tối tao nhã vừa có thể ngắm nhìn thành phố. Một đường màu đen vô hình như chắn ngang qua cây cầu vượt ở phía đằng xa. Có thể những người ngồi trên xe đã đủ mỏi mệt để chìm vào giấc ngủ gật gù, tuy thế, ở độ cao này, họ vẫn có thể xem đó như là một cảnh đẹp nức lòng của thành phố này.

Trần Đoan không giỏi trong việc giao tiếp với người khác phái.

Lần gần đây nhất mà anh ấy đi hẹn hò cũng cách đây chừng mấy năm, anh ấy chỉ có thể bắt đầu bằng mấy câu chuyện tương đối tầm thường: “Nghe nói năm ngoái cô mới trở về Đông Thành, đã quen chưa?”

Trịnh Vãn cười: “Ổn rồi.”

“Vậy cô ở Nam Thành bao lâu?”

“Gần hai mươi năm.”

“Cô học đại học ở đó à?” Trần Đoan cười nói lịch sự: “Nam Thành là một thành phố đáng sống.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Trần Đoan cảm thấy tốt hơn.

Có lẽ trong sâu thẳm trái tim mình, anh ấy dễ khuất phục trước sự duyên dáng hơn là sự cứng rắn.

Tốc độ nói của Trịnh Vãn không nhanh, vừa phải, khiến người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng.

Cô đưa tay cầm ly nước lên, thành ly trong suốt, như có nước chảy ra từ những ngón tay thon dài trắng nõn của cô.



Nghiêm Quân Thành có căn phòng riêng ở Thịnh Quan.

Chạng vạng tối, người giữ chức trợ lý đặc biệt – trợ lý Vương đã theo anh nhiều năm nay gõ gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời thì anh ấy mở cửa bước vào, cẩn thận hỏi: “Chủ tịch Nghiêm, đến giờ ăn tối rồi, tôi nên để đầu bếp Lan Đình đến phục vụ hay là chuẩn bị dựa theo thực đơn của nhà hàng mà anh đã từng đặt trước đây?”

Nghiêm Quân Thành không trả lời.

Sau đó, trợ lý Vương mới ngẩng đầu nhìn sang.

Anh ấy trông thấy chủ tịch Nghiêm đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đặt ở ngay bên cạnh.

Lẽ nào đang chờ cuộc gọi từ ai đó?

Đầu anh ấy thầm “nảy số” rồi anh mới dám nói chắc rằng, gần đây không có vấn đề gì trong công việc đáng để chủ tịch Nghiêm phải lo lắng quá mức như thế.

“Chủ tịch Nghiêm, gần đây mẹ của chủ tịch có gọi điện thoại đến để hỏi thăm.” Trợ lý Vương cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới chậm rãi nói: “Bà ấy căn dặn, tuy công việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”

Sắc mặt Nghiêm Quân Thành không thay đổi, một giây sau, anh cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng nói: “Mang cơm đến phòng riêng đi.”

Trợ lý Vương phào nhẹ nhõm ngay.

Nghề trợ lý đặc biệt này ấy à, thực sự không phải là công việc mà người bình thường nào cũng có thể làm được.

Anh ấy không chỉ phải lo lắng cho công việc kinh doanh của ông chủ mà còn phải quan tâm đến sức khỏe của ông chủ mình nữa.

Chủ tịch Nghiêm có một phòng riêng trên tầng cao nhất của Thịnh Quan, trong một năm, có thể là anh chỉ đến đây khoảng một hoặc hai lần, nhưng dù có là vậy, thì căn phòng này vẫn luôn được giữ gìn cẩn thận và không bao giờ dành cho người ngoài.

Trợ lý Vương đi theo sau Nghiêm Quân Thành, nhanh chóng gửi tin nhắn cho người quản lý nhà hàng trên lầu.

Kể từ khi Nghiêm Quân Thành bước vào tòa nhà này, nhà hàng đã chờ đợi để được phục vụ anh, không dám lơ ​​là một chút nào.

Trịnh Vãn và Trần Đoan không hay không biết gì, cũng không hề chú ý đến điều đó, mọi người trong nhà hàng bắt đầu “di chuyển”, các nhân viên lại làm việc đâu ra đấy…

“Chủ tịch Nghiêm đang ở trong thang máy, anh ấy sẽ đến ngay, nhân viên phục vụ sẵn sàng.”

“Kiểm tra phòng một lần nữa đi, không được để cho sai sót xảy ra.”

“Đầu bếp đang bắt đầu chuẩn bị.”

Theo như Trịnh Vãn thấy thì Trần Đoan là một người khá tốt.

Nhưng thật lòng là cô không hề có ý nghĩ đó, khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Trần Đoan, cô không rõ ý tứ của anh ấy cho lắm.

Ở cái tuổi này của cô, cô không tin vào cái chuyện “nếu xem mắt không thành thì vẫn có thể trở thành bạn bè”.

Cô cũng không cần bạn khác giới làm gì.

“Hằng năm, cuộc họp thường niên của tập đoàn chúng tôi đều được tổ chức ở đây.” Trần Đoan cười cười và nhìn cô: “Cũng là trùng hợp thôi, năm đầu tiên tôi đến, Thịnh Quan vừa mới hoàn thành, đồng nghiệp còn tưởng rằng đây sẽ là văn phòng mới của tập đoàn. Nhưng ông chủ lại không có ý đó, nó giống như… câu lạc bộ riêng của ông chủ chúng tôi vậy. Thú thật với cô, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng trên tầng cao nhất.”

Trịnh Vãn cũng nhìn ngó xung quanh thật chăm chú.

Khác với phong cách bên ngoài, xu hướng trang trí của nhà hàng này trông khá hoài cổ, cô cứ quan sát mãi, rồi không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc.

Nó giống nhà hàng Tây mà cô đã từng đến trước đây vậy.

Chỉ là, đèn pha lê lộng lẫy hơn, bộ đồ ăn tinh tế hơn.

Nhưng cô đã từng đi rất nhiều nhà hàng Tây, trong một khoảng thời gian ngắn như thế, cô không tài nào nhớ ra được.

Có lẽ các nhà hàng Tây đều được trang trí theo phong cách này, ít nhiều gì thì người ta sẽ thấy hơi giống nhau.

Phòng của Nghiêm Quân Thành có một lối đi riêng, anh không cần phải đi ngang qua sảnh, khi anh định đi đến lối đi đó, anh đã tình cờ liếc nhìn và thoáng thấy một bóng người quen thuộc từ phía sau.

Cũng như nét chữ vậy, dù có đặc sắc đến mấy thì cũng sẽ bị dòng sông dài mang tên thời gian làm phai mờ đi, còn cố nhân ấy, dù đã gặp lại thì cũng không thể nhớ ra đó là nét chữ từng lưu lại trong bài kiểm tra, trong vở của cô.

Bóng dáng cũng như vậy thôi.

Cảm giác quen thuộc không phải là vẫn còn khắc ghi, mà nó là một kiểu cảm nhận từ sâu trong đáy lòng.

Trước khi trợ lý Vương phản ứng lại kịp, anh ta chỉ nhìn thấy chủ tịch chuyển hướng và đi về phía sảnh của nhà hàng.

Có nhân viên phục vụ đang đợi ở lối đi.

Đầu bếp cũng chờ sẵn ở cửa, chuẩn bị giới thiệu nguyên liệu hôm nay như thường lệ.

Mọi nhịp điệu đều bị phá vỡ.

Trợ lý Vương tự hỏi, tự hỏi mình đã đi theo Nghiêm Quân Thành nhiều năm rồi mà sao anh ta cũng không hiểu chủ tịch đang định làm gì.

Những bước đi của anh đều đặn và mạnh mẽ.

Từng bước, cứ càng ngày càng gần.

Trịnh Vãn không cảm nhận được, cô vẫn còn đang trả lời câu hỏi của Trần Đoan: “Sau này tôi vẫn sẽ quay lại Nam Thành. Dù sao thì tôi cũng đã sống ở đó gần hai mươi năm rồi. So với Đông Thành, có vẻ như Nam Thành càng giống như quê hương của tôi hơn.”

Đây là một kiểu từ chối khéo léo.

Trần Đoan không có thời gian để hiểu hết những ý nghĩa tinh tế ẩn giấu trong lời nói này, anh ấy chỉ cảm thấy có một luồng áp lực mạnh mẽ đang ập đến.

Anh ấy ngước mắt nhìn lên, trong mắt anh ấy lại tràn đầy sự kinh ngạc.

Hiếm có lúc anh ấy rơi vào trạng thái bối rối như thế này, sau một thoáng sửng sốt, anh ấy cũng đặt dao nĩa trong tay xuống rồi đứng dậy, khi đối mặt với ông chủ, giọng điệu của anh ấy nghe như vừa lo lắng vừa khiêm tốn, anh ấy lên tiếng: “Chào chủ tịch Nghiêm!”

Mặc dù biết rằng chủ tịch Nghiêm đã đến Thịnh Quan, nhưng anh ấy thực sự không ngờ là mình sẽ được gặp trực tiếp.

Trịnh Vãn quay đầu, đối mặt với cái nhìn gắt gao đến từ anh, bỗng, cô vô thức nắm chặt lấy dao nĩa trong tay mình.

Ánh mắt sắc lạnh của Nghiêm Quân Thành quét ngang qua khuôn mặt trắng trẻo của cô.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì nhỏ màu đỏ nhá ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện