Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu
Chương 32
Nghiêm Quân Thành nghe thấy tiếng động thì quay lại.
Cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ và sử dụng cùng một loại sữa tắm. Trịnh Vãn từ từ đi đến gần anh, hơi thở sảng khoái của bạc hà dần quyện hoà vào nhau và hòa làm một.
“Anh đang nấu ăn à?”
Bình thường thì giọng của cô đã rất mềm mại, cách phát âm nghe cũng rõ ràng.
Nhưng giờ đây, cổ họng cô hơi hơi khô, lời mà cô nói ra cũng nhuốm thêm chút “sắc độ” trầm thấp như anh.
Nó bao hàm cả sự biếng nhác và kiệt sức sau khi hoàn thành xong việc đó.
Nghiêm Quân Thành vươn tay ra kéo cô qua chỗ anh.
“Em có đói không?” Anh hỏi rồi lại nói tiếp: “Anh sắp xong rồi.”
Có vài món ăn vẫn còn nóng và được đặt trên quầy bên cạnh.
Món đậu Hà Lan xào.
Bò xé phay tiêu xanh.
Và cả món canh trứng còn đang sôi lăn tăn trong nồi.
Cô bất ngờ vô cùng, không ngờ là anh cũng có thể nấu ăn. Cô vẫn còn nhớ, anh là con trai út được ba mẹ sinh ra khi họ đã ngoài ba mươi tuổi. Gia đình kỳ vọng rất cao vào anh, anh không được phép làm mấy việc lặt vặt rồi chểnh mảng việc học.
Sau kỳ thi đại học thì anh có đến nhà cô, cô đã nhờ anh cắt dưa hấu.
Nhưng anh lại không biết cách sử dụng dao gọt, không những thế, việc cắt dưa hấu cũng là một việc vô cùng khó nhằn với anh.
Mấy năm qua bọn họ không hề liên lạc, cũng không gặp mặt nhau bao giờ, nhưng khi cô nhìn thấy kinh nghiệm sống rực rỡ muôn màu muôn vẻ của anh thì cô có thể hiểu ra rằng: Anh không hề thiếu của cải vật chất chứ đừng nói là bảo mẫu.
Cô không phải là một người hay tò mò.
Mặc dù cô thấy rất khó hiểu nhưng vẫn không hề hỏi gì cả.
Trong hai mươi năm ấy, hai mươi năm mà cô không ở bên cạnh anh, không thể nhắc đến khoảng thời gian đó dễ dàng như thế.
Đừng thắc mắc tại sao anh lại biết nấu ăn.
Cũng đừng tò mò hai mươi năm qua anh đã trải qua những gì.
Trịnh Vãn giúp anh xắn ống tay áo sắp buông xuống lên, ngón tay trắng nõn của cô chạm vào cánh tay anh, cụp mắt khẽ đáp lại anh rằng: “Em không đói lắm, anh nên gọi em dậy mới phải.”
Anh tắt bếp ga rồi múc canh ra.
Trịnh Vãn đang định bưng thức ăn lên, thì anh đã ngăn cô lại, giọng anh trầm trầm: “Để anh, còn nóng lắm.”
Anh bưng thức ăn ra phòng ăn.
Hai người cùng nhau ngồi xuống. Trịnh Vãn mỉm cười, cô vừa lấy canh cho anh vừa hỏi: “Anh thức dậy khi nào thế?”
Cô chỉ nhớ được khoảnh khắc cuối cùng – là khi anh bế cô vào phòng tắm.
Lúc đó cô vô cùng mệt mỏi, anh bế cô vào bồn tắm, nước ấm và cơ thể anh nâng đỡ cô lên, cảm giác thoải mái lan tỏa ra khắp tứ chi, cô chìm dần vào giấc ngủ.
“Anh không ngủ.” Nghiêm Quân Thành đáp lời.
Sao anh có thể ngủ được đây?
Anh nhìn ngắm người đang nằm trong lòng mình, anh không hề nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dẫu rằng cánh tay đã tê dại và nhức mỏi, anh vẫn không hề quan tâm đến nó.
Anh cảm thấy rất rất hài lòng.
Cuối cùng cô cũng đã trở về bên anh.
Trịnh Vãn hơi giật mình, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười và cầm đũa lên để gắp rau, cô ăn rất từ tốn, gần như không phát ra bất kỳ một thanh âm nào.
Đông Thành đã bước vào mùa đông giá lanh, khi cô mới về đây thì cô thấy không quen, lạnh đến mức phải thấy sợ cái lạnh lạnh giá như thế.
Nhưng cô cũng đã từng ở Đông Thành hết mười tám năm ròng.
Dù có khó chịu đến đâu, dù có nhớ nhung khí hậu dễ chịu của Nam Thành đến mức độ nào, thì cuối cùng cô cũng đã quay trở về vùng đất này.
Giờ đây, cô chỉ nghĩ đến một cụm từ, là “lá rụng về cội”.
Phiến lá rụng lay lắt thân mình chực chờ ngã xuống, nay lại quay trở về chốn cũ.
Nghiêm Quân Thành vẫn luôn chú ý đến cô, anh cứ gắp rau và rót nước cho cô. Anh dùng một ánh mắt rất đỗi tự nhiên mà nhìn mãi vào ngón áp út của cô. Họ ngầm hiểu với nhau như thế, rằng, đã về lại bên nhau sau hai mươi năm.
Cô không hỏi tại sao anh vẫn còn giữ chiếc nhẫn này và tại sao anh lại đưa nó cho cô.
Anh cũng không giải thích gì.
“À đúng rồi.” Cô đặt đũa xuống, cười hỏi anh rằng: “Ngày mai anh có rảnh không? Ngày mai em còn nghỉ, nếu rảnh thì anh có muốn về nhà em ăn cơm không?”
Nghiêm Quân Thành không do dự một giây một phút nào.
Anh không hề suy tính gì đến lịch trình ngày mai mà chỉ gật đầu thật nhanh chóng và đáp rằng: “Được chứ.”
“Vâng, ngày mai em đi mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?” Cô dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, khẽ cười trêu chọc anh: “Được rồi, chắc chắn anh sẽ nói là anh ăn cái gì cũng được.”
“Đúng là cái gì cũng được mà.” Anh chậm rãi cầm lấy tay cô, dùng khăn nóng mà lau cho cô: “Có lẽ không cần phiền phức như vậy đâu, anh sẽ bảo người đưa qua.”
“Thôi. Mình cứ tự làm thôi anh.”
Cô để anh lau ngón tay mình bằng chiếc khăn ấy.
Lau từng chút, từng chút một.
Không để lỡ mất bất kỳ một vị trí nào trong tay cô.
Sau bữa ăn, Nghiêm Quân Thành lại đi dọn dẹp bát đĩa… Thật ra là, anh có thể lựa chọn không làm gì cả, vì sẽ có người đến để thu dọn đống bừa bộn này sau. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng trước bồn rửa để rửa bát chỉ vì anh muốn ở bên cô thêm một lúc nữa, dù đó chỉ là mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi.
Trịnh Vãn không thể phụ giúp gì.
Cô muốn rửa bát nhưng anh lại không cho cô động vào, cô chỉ đành ngồi sang một bên nhìn anh rửa bát và tán gẫu cùng với anh.
Bỗng nhiên trong lòng cô nổi lên một thứ cảm xúc khác lạ, có thể là vì cô đã trông thấy bóng lưng cô đơn khi nãy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đứng phắt dậy, bước đi thật nhẹ nhàng, sàn nhà có trải thảm nên gần như không thể nghe thấy âm thanh gì.
Nghiêm Quân Thành rất nhạy cảm.
Ngay khi cô vừa tỉnh dậy là anh đã cảm nhận được rồi.
Mặc dù đang quay lưng về phía cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng – cô đang tiến lại gần anh.
Bỗng nhiên, có một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy anh, dán vào lưng của anh.
Trịnh Vãn ôm anh từ phía sau, một bên mặt của cô nhẹ nhàng áp vào tấm lưng của anh. Cô không có bản lĩnh gì cả, vũ khí mà cô đang cầm bây giờ cũng là do anh đưa cho cô. Bất cứ khi nào cô muốn, cô đều có thể cầm lấy con dao ấy mà đâm về phía anh, còn anh, anh sẽ chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, dẫu rằng máu có chảy đầm đìa thì anh vẫn sẽ không nhíu mày, không nhíu mày lấy một cái nào.
…
Nghiêm Quân Thành lái xe đưa Trịnh Vãn về nhà.
Loay hoay cả một buổi chiều, còn thời gian cứ thế trôi qua. Khi đến dưới khu nhà thì đã là mười giờ đúng, họ tình cờ gặp được Trịnh Tư Vận vừa về tới nhà sau tiết tự học buổi tối.
Trịnh Tư Vận đã biết hôm nay mẹ mình nghỉ, cô cũng biết là mẹ sẽ hẹn hò với chú Nghiêm.
Nhưng khi được tận mắt chứng kiến như thế này, cô thật lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dù đã biết đến thứ tình cảm mà chú Nghiêm dành cho mẹ của mình, thì cô vẫn cảm thấy hơi hơi ngại khi gặp lại người ta.
Dù sao thì cô cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi mà, không thể bỏ qua phép lịch sự tối thiểu được.
Cô rất im lặng trong lần đầu tiên họ gặp nhau, lần đó cô vẫn có thể dùng lý do “không quen” để đánh lừa mọi người.
Nhưng nếu bây giờ đã gặp lại rồi mà hai người vẫn cứ trầm mặc với nhau như thế nữa, chắc chắn là mẹ sẽ vô cùng lo lắng. Nghĩ đến đây, cô lấy hết can đảm ra mà ngẩng đầu lên và nhìn vào người đàn ông cao lớn bên cạnh xe, rồi nói rằng: “Chú Nghiêm, cháu cảm ơn chú vì chú đã tặng quà cho cháu, cháu rất thích món quà đó ạ.”
Hôm nay cô đã đi đôi giày ấy.
Lúc nào mẹ cũng cẩn thận hết, những đôi giày mẹ mua cho cô luôn là những đôi giày phù hợp với cô nhất.
Có lẽ vì Nghiêm Quân Thành đã quên mua quà cho Trịnh Tư Vận nên anh im lặng trong vài giây, rồi sau đó anh quay người lại và cúi xuống mò mẫm một thứ gì đó trong xe, mò mẫm tận mấy lần liền, khi anh đứng thẳng người dậy một lần nữa thì anh đã kẹp một tấm thẻ giữa hai ngón tay mảnh khảnh, anh đưa nó cho Trịnh Tư Vận và nói rằng: “Cháu cầm lấy đi. Mật mã là ngày sinh nhật của mẹ cháu.”
Trịnh Tư Vận sững sờ.
Nghiêm Quân Thành không biết cách giao tiếp với trẻ con.
Đứa trẻ duy nhất trong tầm tuổi này mà anh có cơ hội tiếp xúc là cháu trai Nghiêm Dục của anh.
Anh cũng đối xử với Nghiêm Dục như thế này – sẽ khẽ lên tiếng khiển trách cậu hoặc là sẽ cho cậu thẻ, cho cậu tiền mặt trong những dịp lễ.
Trịnh Vãn không nhịn được mà bật cười, nhìn anh và trách móc rằng: “Con bé còn nhỏ lắm, anh cho con bé cái này làm gì, anh không thể cho trẻ con quá nhiều tiền đâu.”
Nghiêm Quân Thành trả lời: “Không mất bao nhiêu tiền cả.”
Trịnh Tư Vận thầm nghĩ, “không mất bao nhiêu tiền” trong câu nói của ông lớn thì sẽ là bao nhiêu nhỉ?
Đưa một tấm thẻ có số tiền lớn như thế cho một học sinh lớp chín ư, quả đúng là phong cách làm việc của chủ tịch Nghiêm.
“Đây là tấm lòng thành của anh, để cho con bé mua thứ mà con bé thực sự yêu thích.” Anh lại nói tiếp. Anh đã đứng ở vị trí cao trong một khoảng thời gian khá dài, những lời anh nói cũng mang theo một sức nặng nhất định: “Ngày mai anh sẽ yêu cầu Tiểu Vương đổi sang số của em, em có thể thấy con bé đã sử dụng bao nhiêu tiền và sử dụng ở đâu. Em yên tâm rồi chứ?”
Trịnh Tư Vận nhìn mẹ mình hòng cầu xin mẹ hãy “cứu vớt” mình.
Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành nhìn nhau, rồi cô cũng miễn cưỡng nghe theo anh.
Thế nên, tấm thẻ “nặng nề” này đã rơi vào tay Trịnh Tư Vận.
Trịnh Tư Vận chớp chớp mắt, trải nghiệm này khá là xa lạ, từ nhỏ cô đã nhận được rất nhiều bao lì xì, nhưng cô chưa bao giờ được nhận thẻ.
Tất nhiên là trước kia cũng có mấy chú muốn “đi đường vòng” [*] bằng cách tiếp cận cô.
[*] Gốc là 曲线救国.
Đặc biệt là chú Lạc, chú ấy luôn cưng chiều cô, mỗi khi đi công tác về, chú ấy sẽ luôn mang về cho Trịnh Tư Vận vài hộp socola từ khắp nơi trên thế giới.
Nhưng mẹ sẽ cau mày, lén kiểm tra giá cả của socola rồi khách sáo trả lại cho người ta.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ, lại thầm thấy lo lắng trong lòng, cô hỏi mẹ rằng: “Chú Lạc có làm ba của con không mẹ?”
Đôi mắt mẹ cô hoe hoe đỏ, mẹ ôm cô vào lòng, an ủi cô hết lần này đến lần khác.
“Tư Vận, ba con chỉ có một mà thôi, con đã có ba rồi, ngoại trừ ba con ra thì không một ai khác có thể làm ba của con nữa.”
“Mẹ sẽ không ở cùng với chú Lạc, cũng sẽ không gả cho chú ấy.”
“Tại sao vậy ạ?” Cô hỏi: “Mọi người đều nói là chú Lạc rất tốt mà mẹ!”
Mẹ bật khóc, ôm chặt lấy cô mà nói: “Bởi vì mẹ không yêu chú ấy, mẹ chỉ yêu ba con thôi.”
Trịnh Tư Vận nhìn Trịnh Vãn đang vẫy tay chào tạm biệt Nghiêm Quân Thành trong cơn gió lạnh, mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở chú ấy nhớ lái xe cẩn thận, khi về đến nhà thì gửi cho mẹ một tin nhắn.
Cô nghĩ, chắc là mẹ rất yêu chú Nghiêm.
Trịnh Vãn nhìn theo hướng mà Nghiêm Quân Thành lái xe đi, nụ cười vẫn còn nở trên đôi môi cô, khi không còn thấy anh nữa thì cô mới dẫn con gái mình lên lầu.
Khi về đến nhà, hệ thống sưởi trong phòng được bật lên.
Trịnh Vãn cẩn thận cởi áo khoác ngoài ra, đang định cởi khăn quàng cổ ra theo như thói quen thì chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi cô bỗng dừng lại, sau đó cô hạ tay xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Tư Vận ngoan ngoãn đưa thẻ cho cô: “Mẹ, mẹ giữ cái này cho con đi.”
“Chú ấy đưa cho con mà, con cầm đi.” Trịnh Vãn quay đầu lại mà cười nói.
Trịnh Tư Vận chỉ thấy điều này thật kỳ lạ và đặc biệt.
Ngày xưa, ngoại trừ trường hợp ông bà ngoại và những người có vai vế lớn trong gia đình cho cô bao lì xì ra, thì còn lại, dù người mua quà cho cô có là ai đi chăng nữa, mẹ cô sẽ luôn tìm cách trả lại.
Lần này chú Nghiêm đưa một số tiền lớn như thế mà mẹ lại chịu để cho cô nhận lấy.
“Mẹ, mẹ định cưới chú Nghiêm ạ?” Trịnh Tư Vận đi từng bước theo Trịnh Vãn, tò mò hỏi mẹ.
Trịnh Vãn uống một ngụm nước.
Khó khăn nuốt ngụm nước đó xuống, cổ họng cô vẫn còn hơi hơi khàn, nhưng cô vẫn dịu dàng nói với con gái mình rằng: “Con thấy thế nào?”
Cô nhớ lại những gì con gái mình đã từng hỏi.
Vẻ mặt của cô trông nhẹ nhàng và dịu dàng vô cùng, cô lại nói thêm rằng: “Tư Vận, dù mẹ có ở bên ai hay mẹ có lấy ai, thì luôn có hai điều sẽ không bao giờ thay đổi. Ba của con tên là Trần Mục, con còn nhớ ba không? Trên đời này, ba con là người thương yêu con nhiều như cái cách mà mẹ yêu con, ngoại trừ ông ấy ra, thì con không cần phải gọi ai là ba, không ai có thể là ba của con.”
“Thứ hai, vẫn là câu nói đó thôi, dù mẹ có ở bên ai thì mẹ vẫn là mẹ của con, con sẽ mãi là con của mẹ, quá khứ của chúng ta đã từng như thế nào thì tương lai của chúng ta vẫn sẽ là như thế ấy.”
Trịnh Tư Vận xúc động khôn nguôi.
Cô biết chứ, biết rằng mẹ đang muốn nói với cô rằng, cô sẽ luôn là đứa con quý giá nhất của mẹ.
Cô cố gắng nén nước mắt lại mà cười nói: “Con biết rồi ạ!”
Sợ mình sẽ mất khống chế cảm xúc, sợ mẹ sẽ cho rằng mình vẫn chưa sẵn sàng, cô lại chuyển đề tài: “Vậy mẹ ơi, con dùng tấm thẻ này được không?”
Trịnh Vãn đưa tay ra và gõ gõ lên mũi của con gái mình: “Được.”
Nhưng ngay giây sau, Trịnh Vãn lại kéo dài ngữ điệu ra mà bổ sung thêm một câu: “Nhưng mỗi tháng chỉ được tiêu ba trăm tệ, nếu tiền tiêu vặt mẹ đưa cho con không đủ thì con nói với mẹ nhé.”
Trịnh Tư Vận thấy rất buồn cười.
Lòng đầy quyến luyến mà ôm lấy mẹ mình, xoa xoa bờ vai của mẹ mà đáp: “Vâng ạ ~”
…
Đến khi Trịnh Tư Vận đã ngủ thì Trịnh Vãn mới đi vào phòng tắm.
Cô ngập ngừng cởi chiếc khăn quàng cổ ra.
Từ xương quai xanh cho đến cần cổ trắng nõn đều có những vết hằn, tựa như hoa mận rơi trên nền tuyết trắng xóa vậy, cứ dần lan xuống dưới, lan xuống những nơi không thể nhìn thấy.
Cô đang đứng dưới vòi hoa sen.
Sau khi tắm lại lần nữa thì cô thận trọng thay một bộ đồ ngủ có thể che được cổ.
Khi quay lại giường, cô hít một hơi thật sâu, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, mặt trong của chiếc nhẫn có khắc hai chữ “Z&Y”.
Rồi cô đeo nó vào, giơ tay lên và nhìn vào một quầng sáng…
“Đây là cái gì thế?” Cô gái tỉnh dậy, nhận ra là có người đang đeo nhẫn vào ngón áp út của mình.
Chàng trai lại nắm chặt lấy tay cô, hôn lên vầng trán và đôi mắt của cô, tuy giọng nói của anh trầm thấp nhưng nghe vẫn vô cùng kiên định, anh nói rằng: “Sau này anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn đẹp hơn, đắt tiền hơn. Sau này chúng ta sẽ kết hôn.”
Ngoài phòng, có cơn gió giá lạnh khẽ thổi ngang qua.
Thổi bay mấy cành cây ngoài kia.
Trịnh Vãn đưa tay chạm vào chiếc nhẫn rồi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tất cả đều tốt đẹp, hệt như trong giấc mơ vậy.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ nhá ~
——————
Lời của người beta:
Trong những chương gần đây, mình khá phân vân về đại từ “cô” và “cô ấy” dành cho Trịnh Tư Vận, phân vân không biết có nên dùng trong trường hợp này hay không,… Vậy nên mình quyết định, trong những phân cảnh mà tác giả tập trung vào miêu tả diễn biến tâm lý của Tư Vận, mình sẽ để đại từ “cô” – mình nghĩ là mạch truyện mỗi đoạn/ phân đoạn khá rõ ràng, chắc chắn bạn sẽ không thể nhầm lẫn giữa Trịnh Vãn và Tư Vận. Mình vẫn sẽ xem xét và cân nhắc cách giải quyết hợp lý nhất.
Cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ và sử dụng cùng một loại sữa tắm. Trịnh Vãn từ từ đi đến gần anh, hơi thở sảng khoái của bạc hà dần quyện hoà vào nhau và hòa làm một.
“Anh đang nấu ăn à?”
Bình thường thì giọng của cô đã rất mềm mại, cách phát âm nghe cũng rõ ràng.
Nhưng giờ đây, cổ họng cô hơi hơi khô, lời mà cô nói ra cũng nhuốm thêm chút “sắc độ” trầm thấp như anh.
Nó bao hàm cả sự biếng nhác và kiệt sức sau khi hoàn thành xong việc đó.
Nghiêm Quân Thành vươn tay ra kéo cô qua chỗ anh.
“Em có đói không?” Anh hỏi rồi lại nói tiếp: “Anh sắp xong rồi.”
Có vài món ăn vẫn còn nóng và được đặt trên quầy bên cạnh.
Món đậu Hà Lan xào.
Bò xé phay tiêu xanh.
Và cả món canh trứng còn đang sôi lăn tăn trong nồi.
Cô bất ngờ vô cùng, không ngờ là anh cũng có thể nấu ăn. Cô vẫn còn nhớ, anh là con trai út được ba mẹ sinh ra khi họ đã ngoài ba mươi tuổi. Gia đình kỳ vọng rất cao vào anh, anh không được phép làm mấy việc lặt vặt rồi chểnh mảng việc học.
Sau kỳ thi đại học thì anh có đến nhà cô, cô đã nhờ anh cắt dưa hấu.
Nhưng anh lại không biết cách sử dụng dao gọt, không những thế, việc cắt dưa hấu cũng là một việc vô cùng khó nhằn với anh.
Mấy năm qua bọn họ không hề liên lạc, cũng không gặp mặt nhau bao giờ, nhưng khi cô nhìn thấy kinh nghiệm sống rực rỡ muôn màu muôn vẻ của anh thì cô có thể hiểu ra rằng: Anh không hề thiếu của cải vật chất chứ đừng nói là bảo mẫu.
Cô không phải là một người hay tò mò.
Mặc dù cô thấy rất khó hiểu nhưng vẫn không hề hỏi gì cả.
Trong hai mươi năm ấy, hai mươi năm mà cô không ở bên cạnh anh, không thể nhắc đến khoảng thời gian đó dễ dàng như thế.
Đừng thắc mắc tại sao anh lại biết nấu ăn.
Cũng đừng tò mò hai mươi năm qua anh đã trải qua những gì.
Trịnh Vãn giúp anh xắn ống tay áo sắp buông xuống lên, ngón tay trắng nõn của cô chạm vào cánh tay anh, cụp mắt khẽ đáp lại anh rằng: “Em không đói lắm, anh nên gọi em dậy mới phải.”
Anh tắt bếp ga rồi múc canh ra.
Trịnh Vãn đang định bưng thức ăn lên, thì anh đã ngăn cô lại, giọng anh trầm trầm: “Để anh, còn nóng lắm.”
Anh bưng thức ăn ra phòng ăn.
Hai người cùng nhau ngồi xuống. Trịnh Vãn mỉm cười, cô vừa lấy canh cho anh vừa hỏi: “Anh thức dậy khi nào thế?”
Cô chỉ nhớ được khoảnh khắc cuối cùng – là khi anh bế cô vào phòng tắm.
Lúc đó cô vô cùng mệt mỏi, anh bế cô vào bồn tắm, nước ấm và cơ thể anh nâng đỡ cô lên, cảm giác thoải mái lan tỏa ra khắp tứ chi, cô chìm dần vào giấc ngủ.
“Anh không ngủ.” Nghiêm Quân Thành đáp lời.
Sao anh có thể ngủ được đây?
Anh nhìn ngắm người đang nằm trong lòng mình, anh không hề nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dẫu rằng cánh tay đã tê dại và nhức mỏi, anh vẫn không hề quan tâm đến nó.
Anh cảm thấy rất rất hài lòng.
Cuối cùng cô cũng đã trở về bên anh.
Trịnh Vãn hơi giật mình, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười và cầm đũa lên để gắp rau, cô ăn rất từ tốn, gần như không phát ra bất kỳ một thanh âm nào.
Đông Thành đã bước vào mùa đông giá lanh, khi cô mới về đây thì cô thấy không quen, lạnh đến mức phải thấy sợ cái lạnh lạnh giá như thế.
Nhưng cô cũng đã từng ở Đông Thành hết mười tám năm ròng.
Dù có khó chịu đến đâu, dù có nhớ nhung khí hậu dễ chịu của Nam Thành đến mức độ nào, thì cuối cùng cô cũng đã quay trở về vùng đất này.
Giờ đây, cô chỉ nghĩ đến một cụm từ, là “lá rụng về cội”.
Phiến lá rụng lay lắt thân mình chực chờ ngã xuống, nay lại quay trở về chốn cũ.
Nghiêm Quân Thành vẫn luôn chú ý đến cô, anh cứ gắp rau và rót nước cho cô. Anh dùng một ánh mắt rất đỗi tự nhiên mà nhìn mãi vào ngón áp út của cô. Họ ngầm hiểu với nhau như thế, rằng, đã về lại bên nhau sau hai mươi năm.
Cô không hỏi tại sao anh vẫn còn giữ chiếc nhẫn này và tại sao anh lại đưa nó cho cô.
Anh cũng không giải thích gì.
“À đúng rồi.” Cô đặt đũa xuống, cười hỏi anh rằng: “Ngày mai anh có rảnh không? Ngày mai em còn nghỉ, nếu rảnh thì anh có muốn về nhà em ăn cơm không?”
Nghiêm Quân Thành không do dự một giây một phút nào.
Anh không hề suy tính gì đến lịch trình ngày mai mà chỉ gật đầu thật nhanh chóng và đáp rằng: “Được chứ.”
“Vâng, ngày mai em đi mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?” Cô dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, khẽ cười trêu chọc anh: “Được rồi, chắc chắn anh sẽ nói là anh ăn cái gì cũng được.”
“Đúng là cái gì cũng được mà.” Anh chậm rãi cầm lấy tay cô, dùng khăn nóng mà lau cho cô: “Có lẽ không cần phiền phức như vậy đâu, anh sẽ bảo người đưa qua.”
“Thôi. Mình cứ tự làm thôi anh.”
Cô để anh lau ngón tay mình bằng chiếc khăn ấy.
Lau từng chút, từng chút một.
Không để lỡ mất bất kỳ một vị trí nào trong tay cô.
Sau bữa ăn, Nghiêm Quân Thành lại đi dọn dẹp bát đĩa… Thật ra là, anh có thể lựa chọn không làm gì cả, vì sẽ có người đến để thu dọn đống bừa bộn này sau. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng trước bồn rửa để rửa bát chỉ vì anh muốn ở bên cô thêm một lúc nữa, dù đó chỉ là mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi.
Trịnh Vãn không thể phụ giúp gì.
Cô muốn rửa bát nhưng anh lại không cho cô động vào, cô chỉ đành ngồi sang một bên nhìn anh rửa bát và tán gẫu cùng với anh.
Bỗng nhiên trong lòng cô nổi lên một thứ cảm xúc khác lạ, có thể là vì cô đã trông thấy bóng lưng cô đơn khi nãy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đứng phắt dậy, bước đi thật nhẹ nhàng, sàn nhà có trải thảm nên gần như không thể nghe thấy âm thanh gì.
Nghiêm Quân Thành rất nhạy cảm.
Ngay khi cô vừa tỉnh dậy là anh đã cảm nhận được rồi.
Mặc dù đang quay lưng về phía cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng – cô đang tiến lại gần anh.
Bỗng nhiên, có một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy anh, dán vào lưng của anh.
Trịnh Vãn ôm anh từ phía sau, một bên mặt của cô nhẹ nhàng áp vào tấm lưng của anh. Cô không có bản lĩnh gì cả, vũ khí mà cô đang cầm bây giờ cũng là do anh đưa cho cô. Bất cứ khi nào cô muốn, cô đều có thể cầm lấy con dao ấy mà đâm về phía anh, còn anh, anh sẽ chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, dẫu rằng máu có chảy đầm đìa thì anh vẫn sẽ không nhíu mày, không nhíu mày lấy một cái nào.
…
Nghiêm Quân Thành lái xe đưa Trịnh Vãn về nhà.
Loay hoay cả một buổi chiều, còn thời gian cứ thế trôi qua. Khi đến dưới khu nhà thì đã là mười giờ đúng, họ tình cờ gặp được Trịnh Tư Vận vừa về tới nhà sau tiết tự học buổi tối.
Trịnh Tư Vận đã biết hôm nay mẹ mình nghỉ, cô cũng biết là mẹ sẽ hẹn hò với chú Nghiêm.
Nhưng khi được tận mắt chứng kiến như thế này, cô thật lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dù đã biết đến thứ tình cảm mà chú Nghiêm dành cho mẹ của mình, thì cô vẫn cảm thấy hơi hơi ngại khi gặp lại người ta.
Dù sao thì cô cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi mà, không thể bỏ qua phép lịch sự tối thiểu được.
Cô rất im lặng trong lần đầu tiên họ gặp nhau, lần đó cô vẫn có thể dùng lý do “không quen” để đánh lừa mọi người.
Nhưng nếu bây giờ đã gặp lại rồi mà hai người vẫn cứ trầm mặc với nhau như thế nữa, chắc chắn là mẹ sẽ vô cùng lo lắng. Nghĩ đến đây, cô lấy hết can đảm ra mà ngẩng đầu lên và nhìn vào người đàn ông cao lớn bên cạnh xe, rồi nói rằng: “Chú Nghiêm, cháu cảm ơn chú vì chú đã tặng quà cho cháu, cháu rất thích món quà đó ạ.”
Hôm nay cô đã đi đôi giày ấy.
Lúc nào mẹ cũng cẩn thận hết, những đôi giày mẹ mua cho cô luôn là những đôi giày phù hợp với cô nhất.
Có lẽ vì Nghiêm Quân Thành đã quên mua quà cho Trịnh Tư Vận nên anh im lặng trong vài giây, rồi sau đó anh quay người lại và cúi xuống mò mẫm một thứ gì đó trong xe, mò mẫm tận mấy lần liền, khi anh đứng thẳng người dậy một lần nữa thì anh đã kẹp một tấm thẻ giữa hai ngón tay mảnh khảnh, anh đưa nó cho Trịnh Tư Vận và nói rằng: “Cháu cầm lấy đi. Mật mã là ngày sinh nhật của mẹ cháu.”
Trịnh Tư Vận sững sờ.
Nghiêm Quân Thành không biết cách giao tiếp với trẻ con.
Đứa trẻ duy nhất trong tầm tuổi này mà anh có cơ hội tiếp xúc là cháu trai Nghiêm Dục của anh.
Anh cũng đối xử với Nghiêm Dục như thế này – sẽ khẽ lên tiếng khiển trách cậu hoặc là sẽ cho cậu thẻ, cho cậu tiền mặt trong những dịp lễ.
Trịnh Vãn không nhịn được mà bật cười, nhìn anh và trách móc rằng: “Con bé còn nhỏ lắm, anh cho con bé cái này làm gì, anh không thể cho trẻ con quá nhiều tiền đâu.”
Nghiêm Quân Thành trả lời: “Không mất bao nhiêu tiền cả.”
Trịnh Tư Vận thầm nghĩ, “không mất bao nhiêu tiền” trong câu nói của ông lớn thì sẽ là bao nhiêu nhỉ?
Đưa một tấm thẻ có số tiền lớn như thế cho một học sinh lớp chín ư, quả đúng là phong cách làm việc của chủ tịch Nghiêm.
“Đây là tấm lòng thành của anh, để cho con bé mua thứ mà con bé thực sự yêu thích.” Anh lại nói tiếp. Anh đã đứng ở vị trí cao trong một khoảng thời gian khá dài, những lời anh nói cũng mang theo một sức nặng nhất định: “Ngày mai anh sẽ yêu cầu Tiểu Vương đổi sang số của em, em có thể thấy con bé đã sử dụng bao nhiêu tiền và sử dụng ở đâu. Em yên tâm rồi chứ?”
Trịnh Tư Vận nhìn mẹ mình hòng cầu xin mẹ hãy “cứu vớt” mình.
Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành nhìn nhau, rồi cô cũng miễn cưỡng nghe theo anh.
Thế nên, tấm thẻ “nặng nề” này đã rơi vào tay Trịnh Tư Vận.
Trịnh Tư Vận chớp chớp mắt, trải nghiệm này khá là xa lạ, từ nhỏ cô đã nhận được rất nhiều bao lì xì, nhưng cô chưa bao giờ được nhận thẻ.
Tất nhiên là trước kia cũng có mấy chú muốn “đi đường vòng” [*] bằng cách tiếp cận cô.
[*] Gốc là 曲线救国.
Đặc biệt là chú Lạc, chú ấy luôn cưng chiều cô, mỗi khi đi công tác về, chú ấy sẽ luôn mang về cho Trịnh Tư Vận vài hộp socola từ khắp nơi trên thế giới.
Nhưng mẹ sẽ cau mày, lén kiểm tra giá cả của socola rồi khách sáo trả lại cho người ta.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ, lại thầm thấy lo lắng trong lòng, cô hỏi mẹ rằng: “Chú Lạc có làm ba của con không mẹ?”
Đôi mắt mẹ cô hoe hoe đỏ, mẹ ôm cô vào lòng, an ủi cô hết lần này đến lần khác.
“Tư Vận, ba con chỉ có một mà thôi, con đã có ba rồi, ngoại trừ ba con ra thì không một ai khác có thể làm ba của con nữa.”
“Mẹ sẽ không ở cùng với chú Lạc, cũng sẽ không gả cho chú ấy.”
“Tại sao vậy ạ?” Cô hỏi: “Mọi người đều nói là chú Lạc rất tốt mà mẹ!”
Mẹ bật khóc, ôm chặt lấy cô mà nói: “Bởi vì mẹ không yêu chú ấy, mẹ chỉ yêu ba con thôi.”
Trịnh Tư Vận nhìn Trịnh Vãn đang vẫy tay chào tạm biệt Nghiêm Quân Thành trong cơn gió lạnh, mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở chú ấy nhớ lái xe cẩn thận, khi về đến nhà thì gửi cho mẹ một tin nhắn.
Cô nghĩ, chắc là mẹ rất yêu chú Nghiêm.
Trịnh Vãn nhìn theo hướng mà Nghiêm Quân Thành lái xe đi, nụ cười vẫn còn nở trên đôi môi cô, khi không còn thấy anh nữa thì cô mới dẫn con gái mình lên lầu.
Khi về đến nhà, hệ thống sưởi trong phòng được bật lên.
Trịnh Vãn cẩn thận cởi áo khoác ngoài ra, đang định cởi khăn quàng cổ ra theo như thói quen thì chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi cô bỗng dừng lại, sau đó cô hạ tay xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Tư Vận ngoan ngoãn đưa thẻ cho cô: “Mẹ, mẹ giữ cái này cho con đi.”
“Chú ấy đưa cho con mà, con cầm đi.” Trịnh Vãn quay đầu lại mà cười nói.
Trịnh Tư Vận chỉ thấy điều này thật kỳ lạ và đặc biệt.
Ngày xưa, ngoại trừ trường hợp ông bà ngoại và những người có vai vế lớn trong gia đình cho cô bao lì xì ra, thì còn lại, dù người mua quà cho cô có là ai đi chăng nữa, mẹ cô sẽ luôn tìm cách trả lại.
Lần này chú Nghiêm đưa một số tiền lớn như thế mà mẹ lại chịu để cho cô nhận lấy.
“Mẹ, mẹ định cưới chú Nghiêm ạ?” Trịnh Tư Vận đi từng bước theo Trịnh Vãn, tò mò hỏi mẹ.
Trịnh Vãn uống một ngụm nước.
Khó khăn nuốt ngụm nước đó xuống, cổ họng cô vẫn còn hơi hơi khàn, nhưng cô vẫn dịu dàng nói với con gái mình rằng: “Con thấy thế nào?”
Cô nhớ lại những gì con gái mình đã từng hỏi.
Vẻ mặt của cô trông nhẹ nhàng và dịu dàng vô cùng, cô lại nói thêm rằng: “Tư Vận, dù mẹ có ở bên ai hay mẹ có lấy ai, thì luôn có hai điều sẽ không bao giờ thay đổi. Ba của con tên là Trần Mục, con còn nhớ ba không? Trên đời này, ba con là người thương yêu con nhiều như cái cách mà mẹ yêu con, ngoại trừ ông ấy ra, thì con không cần phải gọi ai là ba, không ai có thể là ba của con.”
“Thứ hai, vẫn là câu nói đó thôi, dù mẹ có ở bên ai thì mẹ vẫn là mẹ của con, con sẽ mãi là con của mẹ, quá khứ của chúng ta đã từng như thế nào thì tương lai của chúng ta vẫn sẽ là như thế ấy.”
Trịnh Tư Vận xúc động khôn nguôi.
Cô biết chứ, biết rằng mẹ đang muốn nói với cô rằng, cô sẽ luôn là đứa con quý giá nhất của mẹ.
Cô cố gắng nén nước mắt lại mà cười nói: “Con biết rồi ạ!”
Sợ mình sẽ mất khống chế cảm xúc, sợ mẹ sẽ cho rằng mình vẫn chưa sẵn sàng, cô lại chuyển đề tài: “Vậy mẹ ơi, con dùng tấm thẻ này được không?”
Trịnh Vãn đưa tay ra và gõ gõ lên mũi của con gái mình: “Được.”
Nhưng ngay giây sau, Trịnh Vãn lại kéo dài ngữ điệu ra mà bổ sung thêm một câu: “Nhưng mỗi tháng chỉ được tiêu ba trăm tệ, nếu tiền tiêu vặt mẹ đưa cho con không đủ thì con nói với mẹ nhé.”
Trịnh Tư Vận thấy rất buồn cười.
Lòng đầy quyến luyến mà ôm lấy mẹ mình, xoa xoa bờ vai của mẹ mà đáp: “Vâng ạ ~”
…
Đến khi Trịnh Tư Vận đã ngủ thì Trịnh Vãn mới đi vào phòng tắm.
Cô ngập ngừng cởi chiếc khăn quàng cổ ra.
Từ xương quai xanh cho đến cần cổ trắng nõn đều có những vết hằn, tựa như hoa mận rơi trên nền tuyết trắng xóa vậy, cứ dần lan xuống dưới, lan xuống những nơi không thể nhìn thấy.
Cô đang đứng dưới vòi hoa sen.
Sau khi tắm lại lần nữa thì cô thận trọng thay một bộ đồ ngủ có thể che được cổ.
Khi quay lại giường, cô hít một hơi thật sâu, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, mặt trong của chiếc nhẫn có khắc hai chữ “Z&Y”.
Rồi cô đeo nó vào, giơ tay lên và nhìn vào một quầng sáng…
“Đây là cái gì thế?” Cô gái tỉnh dậy, nhận ra là có người đang đeo nhẫn vào ngón áp út của mình.
Chàng trai lại nắm chặt lấy tay cô, hôn lên vầng trán và đôi mắt của cô, tuy giọng nói của anh trầm thấp nhưng nghe vẫn vô cùng kiên định, anh nói rằng: “Sau này anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn đẹp hơn, đắt tiền hơn. Sau này chúng ta sẽ kết hôn.”
Ngoài phòng, có cơn gió giá lạnh khẽ thổi ngang qua.
Thổi bay mấy cành cây ngoài kia.
Trịnh Vãn đưa tay chạm vào chiếc nhẫn rồi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tất cả đều tốt đẹp, hệt như trong giấc mơ vậy.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ nhá ~
——————
Lời của người beta:
Trong những chương gần đây, mình khá phân vân về đại từ “cô” và “cô ấy” dành cho Trịnh Tư Vận, phân vân không biết có nên dùng trong trường hợp này hay không,… Vậy nên mình quyết định, trong những phân cảnh mà tác giả tập trung vào miêu tả diễn biến tâm lý của Tư Vận, mình sẽ để đại từ “cô” – mình nghĩ là mạch truyện mỗi đoạn/ phân đoạn khá rõ ràng, chắc chắn bạn sẽ không thể nhầm lẫn giữa Trịnh Vãn và Tư Vận. Mình vẫn sẽ xem xét và cân nhắc cách giải quyết hợp lý nhất.
Bình luận truyện