Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 131: Bất khuất! Sống hay chết hai loại kết quả



Kỳ thực lời nói tổ chiến đấu muốn cắm một chân chia sẻ con mồi chiến lợi phẩm các loại chỉ là một sự phối hợp giữa Lục Vân Đào với Đổng Hạo Triết, bọn họ đều biết năm con tang thi cấp ba, nếu Sở Chích Thiên không ra tay, tổ công kiên bọn họ là ăn không nổi.

Đổng Hạo Triết biết rõ điểm này, mới dùng phương pháp này ra mặt giải quyết nan đề, tam đại đầu sỏ cộng đồng chế tạo bày ra tổ công kiên là trận doanh của siêu cấp cường giả, thế nào cũng không thể hiển hiện ra nhược điểm trí mạng rằng nội tình của nó không đủ.

Lục Vân Đào rất rõ tổ công kiên đạt được cấp ba chỉ có Ngô Khánh Vân với hai con cẩu biến dị Tiểu Kỳ Tiểu Tát, mà anh cách cấp ba chỉ kém một đường, cho dù có thêm bạn hợp tác Lỗ Lỗ vừa mới lên tới cấp hai sơ cấp (Lục Vân Đào không cho rằng bạn hợp tác cẩu biến dị của anh là con cái, vì vậy Tiểu Duẫn Thư đặt Lộ Lộ, đánh chết anh cũng không thừa nhận, bất quá đáng chết là cẩu biến dị đã nghe quen tên đó, căn bản hổng có phản ứng đối với tên khác, Lục Vân Đào bất đắc dĩ chỉ có thể tìm một hài âm Lỗ Lỗ để giải quyết việc này), chỉ sợ cũng không phải đối thủ của tang thi cấp ba.

Tào Dương lại còn mới đạt đến cấp hai đỉnh cấp, cách trùng kích cấp ba còn phải nỗ lực thêm một phen, Tiểu Lăng hình như đã tới cấp ba, bất quá đến bây giờ chưa thấy được thân ảnh của cậu ấy, hẳn là đội trưởng có an bài khác cho Tiểu Lăng, về phần đội viên sau cùng Sở Tiểu Thất. . . Được rồi, Lục Vân Đào cho tới bây giờ đều cho rằng tên nít ranh đó là tới để đi ngang qua đường. Không thể trách Lục Vân Đào thiển cận, trên thực tế ngoại trừ Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng biết thực lực của Sở Tiểu Thất, người khác còn đều bị che lấp ở trong nội tâm.

Vì vậy trước mắt tổ công kiên có thể xuất chiến chỉ có hai con cẩu biến dị với Ngô Khánh Vân, mà anh với Tào Dương chỉ là ra cho có người, áp trận. Bọn họ cho mọi người trong doanh địa một hiện tượng giả, rằng tổ công kiên cường giả như mây, hơn nữa thực lực ít nhất là trên cấp ba. Cho nên muốn vào tổ công kiên, có thể, sau cấp ba rồi hẵng đến đi. . .

Đương nhiên Ngô Khánh Vân biết điểm này. Bất quá hắn rất thích ý phối hợp, chuyện đề cao địa vị của bản thân hắn chưa bao giờ sẽ cự tuyệt.

Tang thi cấp bốn thấy sự an bài của nó lần nữa bị nhân loại đối diện làm tan rã, nó biết trừ phi nó từ bỏ nơi đây. Bằng không luôn sẽ phải quyết một trận tử chiến với đám người này, nếu trái phải trốn không thoát một trận, như vậy đơn giản hiện tại quyết chiến đi.

Tang thi cấp bốn đã có quyết định, lần nữa một tiếng gào dài thê lương, năm con tang thi cấp ba trên nóc kho hàng rốt cục bổ nhào về phía kẻ địch đối diện.

Binh! Binh! Binh! Liên tục vài tiếng va chạm cự lực, hai phương rốt cục đánh giáp lá cà, chia làm năm tổ mỗi tổ chiếm một góc chiến đấu. Tràng diện chiến đấu của cấp ba là kịch liệt nguy hiểm. Áp lực của năng lượng mà bọn họ chiến đấu sản sinh ra tuyệt không phải người thức tỉnh cấp một hai có khả năng chống lại, vì vậy rất nhanh bên trong trăm mét chiến trường của bọn họ không thấy bất kỳ ai với tang thi nào.

Dị năng thức tỉnh của hai con cẩu biến dị Tiểu Kỳ với Tiểu Tát không giống nhau, Tiểu Kỳ thức tỉnh chính là tốc độ, tốc độ đó tuyệt đối không phải người thức tỉnh tốc độ bình thường có thể so bằng, đó phải nói là qua lại như gió. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy toàn bộ xung quanh con tang thi cấp ba kia đều là tàn ảnh lưu lại sau vận động cao độ của Tiểu Kỳ, điều này cũng khiến cho tang thi cấp ba kia căn bản theo không kịp tiết tấu của nó, bị Tiểu Kỳ đánh đến mức đầu óc choáng váng.

Do tốc độ quá nhanh, tang thi cấp ba có chút bó tay chịu trói đối với Tiểu Kỳ. Bất quá biến dị tốc độ cũng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là không có năng lực một kích tất sát, chỉ có thể dựa vào tiêu hao theo thời gian, xem ai hao sạch năng lượng trước, trận chiến đấu này không thể nghi ngờ là so đấu về sức chịu đựng.

Dị năng Tiểu Tát thức tỉnh thì có chút quái dị, chỉ thấy lưng nó xuất hiện hai cánh năng lượng như cánh chim. Cánh năng lượng đó có hai công năng, một là có thể mang theo Tiểu Tát tự do bay lượn ở không trung, còn lại chính là hai cánh đó cũng là vũ khí công kích của Tiểu Tát, sát rìa hai cánh của nó sắc bén vô cùng. Một khi vươn hai cánh, Tiểu Tát không phải tiến công trên mặt đất, mà trở thành một chiếc máy bay chiến đấu ở không trung linh hoạt vô cùng. Không thể nghi ngờ đối thủ của nó lần đầu tiên đối mặt công kích không trung cao tốc linh hoạt như vậy, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp đối với công kích của nó. Bất quá con tang thi này là con tang thi tiến hóa hệ băng, dựa vào năng lực phòng ngự của Băng Giáp, tuyệt không cho Tiểu Tát một chút khe hở, xem ra hai phương còn phải quấn đấu một hồi lâu, mới có thể nhìn ra ai chiếm ưu thế hơn.

Năng lực của Ngô Khánh Vân lại cường đại hơn một chút so với trước đây, hỏa diễm tối đen vốn trên tay phải của hắn, hiện tại đã lan tới toàn bộ cánh tay, tay phải hắn huy vũ sẽ dẫn ra một con rồng đen, hỏa diễm nhìn như không có nhiệt lượng kỳ thực vừa dính là có thể đốt cháy sạch sẽ hết thảy. Tay trái, nắm một cây gai bự nhọn, chỉ cần có cơ hội hắn sẽ công kích gần người, hắn vẫn đi lộ tuyến cân đối, công kích xa gần đều đủ hết.

Phương pháp công kích đa biến của Ngô Khánh Vân khiến cho đối thủ của hắn ứng phó có chút trắc trở, bất quá con tang thi kia là tiến hóa hệ phong, tuy rằng nó không nắm chắc được mạch công kích của Ngô Khánh Vân, nhưng có gió gia trì, tốc độ né tránh cũng không chậm, tuy rằng con tang thi cấp ba đó ứng đối những công kích kia có vẻ có chút luống cuống tay chân, rơi vào hạ phong, nhưng nếu muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, cũng không phải dễ dàng.

Đới Hồng Phi thức tỉnh chính là lực lượng, vì vậy chiến đấu của anh tuyệt không có quá nhiều kỹ xảo, mà là thả rộng thu sát, không cho đối thủ có không gian né tránh, gắng khiến cho đối phương cứng đối cứng với anh. Hậu quả của loại đấu pháp này của anh chính là lực lượng so không bằng anh, anh thắng, lực lượng anh so không bằng, anh chết. Làm quân nhân chỉ có dũng cảm tiến tới quyết không lui về phía sau. Lần này vận khí của anh không được tốt lắm, tùy tiện chọn một tang thi vậy mà cũng là một con biến dị lực lượng, vì vậy tổ chiến này là hung nhất mãnh nhất cũng nguy hiểm nhất, kết quả khó liệu.

Bên trong ứng đối nhẹ nhàng nhất chính là Đổng Hạo Triết, dù sao anh đã tới cấp ba đỉnh cấp, chỉ cần cảnh giới vững chắc là có thể trùng kích cấp bốn, vì vậy con tang thi mới chỉ là cấp ba cao cấp trước mắt này đối với anh mà nói không có bất kỳ áp lực gì, hơn nữa anh là người dị năng hệ khí, vốn lực công kích đã rất cường đại, giải quyết đối thủ chỉ là vấn đề thời gian.

Mà Lục Vân Đào Tào Dương cùng với Lỗ Lỗ bạn cộng tác của Lục Vân Đào, thì ở lúc năm tổ kích đấu mỗi người thi triển dị năng lui về phía sau năm sáu mươi mét, do hai người một người là hệ phong, một người là hệ sương, phương pháp lui về phía sau biểu hiện rất hoàn mỹ, bọn họ một người tiêu sái, một người quỷ dị, khiến cho sự kính ngưỡng của đội viên tổ chiến đấu đối với tổ công kiên lại được nâng cao thêm một bước.

Tang thi cấp bốn thấy năm con tang thi cấp ba mình ký thác kỳ vọng cao cứ như vậy bị đối phương chặn lại, mà đối phương còn có một cường giả thực lực xấp xỉ với nó. Sở Chích Thiên bởi vì sợ khai hỏa toàn bộ khí thế, sẽ ảnh hưởng đến người một nhà, trái lại làm khéo thành vụng, vì vậy lựa chọn phóng thích mang tính thu liễm, anh né qua người một nhà thực hiện áp lực cho tang thi, khiến cho khí thế của anh thoáng cái tiêu giảm đi rất nhiều, cho nên mới khiến cho tang thi cấp bốn kia sai lầm cho rằng cấp bậc của Sở Chích Thiên xấp xỉ với nó. Bất quá cũng bởi vì nó nghĩ như vậy, mới vẫn dừng lại nơi đây, nếu như biết Sở Chích Thiên đã cấp năm, xin lỗi, khẳng định nó sẽ trốn còn nhanh hơn so với chuột, trí tuệ của tang thi cấp bốn đã rất quỷ.

Hiện tại Tiêu Tử Lăng trong phòng xe đang dùng Linh Nhãn tìm kiếm chỗ ẩn thân của tang thi cấp bốn, lần này Sở Chích Thiên thực thi chính là hành động trảm thủ, anh chuẩn bị trực tiếp tìm ra tang thi cấp bốn giết chết nó, để cho đàn tang thi triệt để mất đi thủ lĩnh, rơi vào hỗn loạn. Sau khi tang thi thành không được tập đoàn, mỗi tên tự mình chiến đấu, thì sẽ không mang đến nguy hại gì cho nhóm đội viên của anh.

Kỳ thực, ngay từ đầu tang thi cấp hai xuất hiện, khiến cho hai đội viên của tổ chiến đấu trực tiếp trận vong, kết quả này rất khiến cho Tiêu Tử Lăng chấn kinh. Cậu nghĩ không rõ vì sao tình hình nguy cơ như vậy, Sở Chích Thiên chỉ dùng một tiếng hừ lạnh nho nhỏ để chấn vỡ uy áp của tang thi cấp bốn, mà không phải trực tiếp lựa chọn phóng thích uy áp của bản thân để ngăn lại hành vi của tang thi cấp hai. Tiêu Tử Lăng quen thuộc thực lực của Sở Chích Thiên biết rất rõ, cứu hai đội viên kia đối với Sở Chích Thiên mà nói là rất dễ.

Sở Chích Thiên thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng hoang mang cùng sự không giải thích được, nhịn không được thở dài một hơi, anh biết sợ rằng hành vi của bản thân đã lưu lại ám ảnh ở trong lòng đàn em của anh, cho rằng anh là một người lãnh khốc vô tình, xem thủ hạ như quân cờ, có thể tuỳ ý vứt bỏ (Sở lão đại anh đa tâm rồi, Tiêu Tử Lăng không thuần khiết như vậy, người ta cũng đã lăn lộn qua mười năm mạt thế, khi ác tâm lên cũng không thua anh đâu, cậu ta chỉ hiếu kỳ vì sao anh lựa chọn như vậy mà thôi).

Không biết vì sao Sở Chích Thiên không muốn để cho Tiêu Tử Lăng có hiểu sai đối với anh, thậm chí e ngại anh xa lánh anh, vì vậy Sở Chích Thiên vốn chưa bao giờ giải thích hành vi của bản thân với người khác, lần đầu tiên giải thích với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, cậu biết vì sao kết quả cuối cùng chỉ có hai người kia chết, mà bảy người khác sống sót, mà trong bảy người sống sót lại có một người có thể lông tóc không thương?”

Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là thực lực yếu kém? Cũng không đúng, rõ ràng cảm giác mà người lông tóc không thương kia cho cậu là người yếu nhất, cậu thực sự nghĩ không ra, vì vậy thành thật lắc lắc đầu.

Sở Chích Thiên khen ngợi vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng, loại thái độ chân thành cầu thị này của Tiêu Tử Lăng anh rất hài lòng, vì vậy anh tiếp tục nói: “Là bất khuất!”

“Bất khuất?” Tiêu Tử Lăng hoang mang.

“Ừ, bất khuất, chỉ có ý chí bất khuất, mới có thể giãy dụa trong loại tuyệt cảnh hẳn phải chết đó, những người sống sót kia đều không có từ bỏ bản thân, đến trước mắt sau cùng vẫn có ham muốn sinh tồn cường liệt.” Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói. Chỉ có người như vậy mới có thể sinh tồn tiếp được, cũng trở thành cường giả ở trong mạt thế tàn khốc này. Cũng chỉ có người như vậy mới có tư cách trở thành đội viên của Sở Chích Thiên anh.

“Ý của Sở ca là, hai người kia là chết ở trong tay chính mình?” Sắc mặt Tiêu Tử Lăng có chút tái nhợt, cậu có chút hiểu rõ.

Sở Chích Thiên gật gật đầu nói: “Sự trắc trở với kỳ ngộ của những người đó đều là như nhau, chỉ là có một số người từ bỏ trước thời gian, mà có một số người lại kiên trì tới cuối cùng.”

“Vì vậy có người chết, mà có người sống. Mà người có ý chí bất khuất mạnh nhất kia lại càng lông tóc không thương.” Tiêu Tử Lăng đã lĩnh ngộ, cậu nói ra lời mà Sở Chích Thiên không nói ra.

Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng đã hiểu rõ dụng ý của anh, tâm tình buông lỏng, liền gật gật đầu, lúc này mới tiếp tục thả tâm thần lại chiến trường.

Tiêu Tử Lăng nói xong đoạn lời này, cả người liền đứng ngốc ở kia lâm vào trầm tư. Ánh mắt cậu có chút xa xăm, thậm chí có chút trống rỗng. Cậu nhớ tới kiếp trước của bản thân, cậu ở thế giới kia có thể làm được bảo trì dục vọng cầu sinh tràn đầy ở trong tuyệt cảnh hẳn phải chết không? Có lẽ ngay từ đầu sẽ có, chẳng qua đến về sau đã bị áp lực sinh tồn thống khổ đè sụp.

Vì vậy cậu chết lặng, đặc biệt là sau khi cậu biết dị năng tốc độ là dị năng vật hy sinh, cả người cậu liền bắt đầu trì độn, mang ý nghĩ sống một ngày là một ngày, cậu bỏ mặc chính bản thân mình, không nỗ lực tu luyện nữa, không khổ tu kiếm pháp nữa, tử vong sau cùng của cậu không thể trách bất kỳ kẻ nào, mà là cậu gieo gió gặt bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện