Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 95



“Hãy từ bỏ việc chống cự, trở thành nô lệ, vua của chúng ta cho phép tòa thành thị này của các ngươi có 50 ngàn người có thể tiếp tục sinh tồn.”

Trong giọng nói của Cá Voi Hổ tựa như hơi xen lẫn chút âm bén nhọn, nghe giống như là loại bén nhọn khi cà móng tay vào thủy tinh. Nhưng những tiến hóa giả ở đây tuy không ồn ào để mắt đến thanh âm chói tai của đối phương, ngược lại là vì nội dung càng chói tai thêm mà kích động bạo nộ.

“Chết tiệt Mày nghĩ đám thú biến dị chúng mày là cái thá gì hả?”

“Nhân loại chúng tao vĩnh viễn sẽ không thành đầy tớ của tụi bây đâu, tụi bây nằm mơ đi”

“Ông đây dùng sét bổ mày ra”



Thanh âm ầm ĩ vang lên trên bãi biển hỗn loạn, dường như Cá Voi Hổ đã sớm dự liệu trước. Nó không có một chút do dự, trực tiếp mở miệng nói: “Nếu bọn ngươi muốn chiến tranh, Vua của ta còn có một câu muốn nói cho bọn ngươi biết —— “

“Cuộc chiến tranh này là do các ngươi khơi mào, nhưng là do chúng ta quyết định kết thúc”

“Gào”

Thanh âm quỷ dị như khóa sắt kim loại va chạm vào nhau ra từ trong khớp hàm của con Cá Voi Hổ, loại âm thanh kỳ quái này khiến Cảnh Hạ có chút mơ hồ, nhưng một giây sau, vô số thú biến dị nổi lên làm cho Cảnh Hạ lập tức hiểu được hàm nghĩa của thanh âm kia ——

Tiến công

Tầng băng trơn trượt khó đi chỉ có thể kéo dài tốc độ tiến lên của thú biến dị hơn một chút, nhưng chúng vẫn như trước rất nhanh đã bò lên mặt băng, chạy về hướng bãi biển.

Vu Giai thấy thế sắc mặt lại càng thêm lạnh lẽo: “Nã pháo”

“Oanh ——”

“Oanh ——”

Tiếng nổ mạnh chói tai của A-4 vẫn là tiêu chí nổi bật nhất trong tất cả các cổ máy giết chóc, những phương diện của các cỗ máy này đã được dùng đầu ngắm tinh chuẩn nhất đánh chết tất cả các thể biến dị từ cấp C trở xuống, màu đỏ của máu đã lập tức nhiễm lên mặt băng bóng loáng.

“Thật tốt quá Cho chúng mày gào thét này” Một tiến hóa giả kích động cao hứng hoan hô lên.

Nhưng cũng không để cho gã hưng phấn được bao lâu, chỉ thấy con Cá Voi Hổ biến dị đầu lĩnh lạnh lùng ngẩng đầu quét mắt nhìn đám tiến hóa giả sau lan can phòng hộ của con đê, cái đuôi cá thật dài của nó hất lên, phẫn nỗ gào thét.

Đạn pháo A-4 tập kích trên người nó đến một chút vết rách cũng có có tạo ra, có thể thấy da của nó cứng chắc đến tình trạng biến thái như thế. Mà lúc này, nó lại dùng thân thể chặn công kích ủa đạn pháo trong vòng vài trăm mét.

Loại hành vi này làm cho Vu Giai rất cảnh giác.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh ta, một giây sau, con Cá Voi Hổ biến dị kia bỗng nhiên mở ra cái miệng khổng lồ dữ tợn của nó, vô số mũi tên nước mảnh nhỏ từ trong khớp hàm của nó cao thấp bắn ra, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức khiến Vu Gai kinh hãi phải lập tức ra lệnh: “Phòng ngự Phòng ngự”

Nhưng tốc độ của mũi tên nước thật sự đã vượt quá dự liệu của Vu Giai, hơn nữa còn vô cùng chính xác cũng làm người khác sợ hãi. Đám tiến hóa giả trên đê chỉ giỏi về phương diện máy móc, dị năng của bọn họ lại có sự bất đồng, trong đó dùng kiểu tiến hóa giả thị lực ngũ giác làm chủ.

Đột nhiên xuất hiện loại công kích tầm xa như vậy khiến bọn họ miễn cưỡng tiến hành mức độ chống cự khác nhau, nhưng vẫn có mười mấy người bị trực tiếp bắn rơi xuống đê, mục tiêu trúng ngay chỗ yếu hại

“Nhân loại Ta không phải là con Conger ngu xuẩn kia đâu, ta sẽ không để các ngươi có thời gian để đùa giỡn châm chọc”

Cảnh Hạ nghe xong câu nói của Cá Voi Hổ, trong lòng có chút phát lạnh, cậu biết lần tiến công này của đối phương thật sự là muốn khai chiến toàn diện. Nhưng cậu nhìn phương thức công kích quen thuộc của con Cá Voi Hổ kia, trong lòng lại có chút an ủi, nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình: “A Xuyên, con Conger biến dị kia lấy việc sử dụng lôi điện làm chủ, còn con Cá Voi Hổ này… Hình như là thủy.”

Trong mắt Cảnh Hạ còn phản chiếu thân ảnh ngã xuống của mười mấy người, khiến nỗi khiếp sợ trong lòng cậu vẫn không thể bình phục được. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kỷ Xuyên Trình, cậu giống như là đã uống được một viên thuốc an thần, dần dần tỉnh táo lại.

Kỷ Xuyên Trình gật đầu: “Con Cá Voi Hổ biến dị này, giao cho chúng ta đi.”

Lúc Kỷ Xuyên Trình và Cảnh Hạ đội nhiên từ một bên bãi biển khác vòng tới, con Cá Voi Hổ đang chiến đấu với Ngô Kế Thanh cùng mấy người tiến hóa giả

Dị năng hệ băng của Ngô Kế Thanh miễn cưỡng có thể tính là một loại dị năng hệ thủy, nhưng Kỳ Dương đã từng đánh giá qua, loại dị năng này trực tiếp rút nhỏ không gian tiến hóa của gã, tuy lúc trước dị năng có thể phát ra vô cùng mạnh mẽ, sức chiến đấu phi thường cao, nhưng sau khi dị năng của tất cả mọi người đều có tiến bộ, ưu thế của hắn sẽ ngày càng thu nhỏ lại.

Nếu như là dị năng hệ thủy, như vậy lúc vừa mới bắt đầu chỉ khống chế được dòng nước chảy quanh mình, nhưng càng về sau thì việc có thể biến ra sóng lớn biển gầm, cũng là điều hoàn toàn có khả năng. Hơn nữa, Kỳ Dương còn nói tới một loại khả năng như vầy: dị năng hệ thủy, có thể chuyển thành dị năng hệ băng.

Bới vì trình độ phân hóa khá thấp, cho nên không gian sẽ được tăng lên nữa.

Chân phải của Cảnh Hạ ma sát với đất ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn về phía con thú biến dị khổng lồ kia. Cậu và Kỷ Xuyên Trình vòng qua đứng ở phía sau lưng của con thú biến dị, nhưng dường như có một loại cảm ứng tâm linh sâu xa nào đó, làm con Cá Voi Hổ đập bay một người tiến hóa giả xong liền lập tức quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.

Trong đôi mắt tròn vo cực lớn phản chiếu hai thân ảnh nhìn như nhỏ bé của hai nhân loại.

Ba người trầm mặt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Cảnh Hạ mới nắm chặt tay cùng với Kỷ Xuyên Trình nhìn nhau một cái, sau đó… Bắt đầu hành động

———–

Người bị thương được đưa vào khu chữa bệnh đang bắt đầu không ngừng gia tăng, nhưng sau khí đã trải qua những cuộc chiến tranh như vậy vài lần, tất cả mọi người đã sớm thuần thục quản lý chức trách của mình, dùng tốc độ nhanh nhất cứu chữa các thương binh.

Tần Sở dùng dị năng của mình đếm một tiến hóa giả bị vỡ ngực từ cảnh chết cứu trở về, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, còn chưa hoãn thần lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chàng trai đang hoang mang rối loạn chạy trốn khẩn cấp.

Chàng trai kia rất trẻ tuổi, trên mặt đều là cát đá đen sì, anh ta vội vàng chạy tới đây, sau lưng vác một thân thể mềm nhũn, hai cánh tay của người bị thương rủ xuống hai bên cổ chàng trai.

Tần Sở lập tức hiểu đây là một người đang bị trọng thương, cô nhanh chóng chỉ huy đối phương tạm thời đặt người nằm thẳng trên giường bệnh.

“Bên này do tôi đến phụ trách, nếu cậu có bị thương thì có thể tìm các bác sĩ khác nhìn xem trước… Vu Giai” Tần Sở vừa nói được phân nửa, liền kinh hãi trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông trên mặt toàn là máu đen này.

Chang trai sốt ruột mắt cũng đỏ lên: “Bác… Bác sĩ Tần, lúc nãy anh Vu vì tôi đi ngăn cản hai con thể biến dị cấp a giáp công nên bị tổn thương ở tim và phổi, xin cô hãy mau cứu ảnh đi”

Vốn không cần câu nói của anh ta, Tần Sở đã bắt đầu dùng dị năng toàn thân nhanh chóng cứu trị Vu Giai rồi.

Cô cảm thấy thứ ở dưới ***g ngực của người đàn ông biên độ nảy lên ngày cảnh nhỏ lại, càng ngày càng không thể nhận ra được, mồ hôi trên trán Tần Sở càng không ngừng tuôn ra, hốc mắtt cũng đỏ lên: “Không sao đâu, không sao đâu, nhất định là sẽ không sao…”

Mà ở nơi tị nạn cách chỗ này mấy km, với tư cách là lãnh đạo cao cấp của sở nghiên cứu mấy người giáo sư Tề và giáo sư Lô đã bắt đầu tiến hành thảo luận thương lượng vì câu nói lúc nãy của con Cá Voi Hổ.

Mái tóc vốn đen nhánh của giáo sư Tề trong hơn nửa năm ngắn ngủi đã biến trắng cả rồi, sắc mặt ông ngưng trọng nói: “Thú biến dị có thể có được trí tuệ đã là chuyện mà chúng ta đã biết rõ, nhưng hiện tại, chúng ta đã biết được bọn hắn đã có chế độ đẳng cấp thuần thục.”

Giáo sư Lô từ chối nêu ý kiến với chuyện này: “Chế độ vua chúa này ở trong các chế độ xã hội thật sự là nguyên thủy đơn sơ, cho dù thú biến dị phát triển nhanh chóng, nhưng chỉ số thông minh của chúng khẳng định là kém hơn nhân loại rất nhiều, chuyện này thì không thể nghi ngờ.”

Giáo sư Tề lắc đầu: “Ông Lô à, ông nói có vè đơn giản nhỉ. Tôi hỏi ông, ở trong loại tận thế bất an rung chuyển như bây giờ, ông cảm thấy phải dùng chế độ nào thì mới hợp lý nhất đây?”

Không đợi giáo sư Lô trả lời, một trợ lý nhỏ ở bên cạnh đã giành nói trước: “Thực lực vi tôn Ai trâu hơn chúng ta theo người đó”

Giáo sư Lô nghe xong câu này cũng chỉ biết á khẩu không trả lời được, ông bắc đắc dĩ buông tay ra biểu thị sự đồng ý.

Giáo sư Tề nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt già nua đục ngầu nhìn về khoảng trời phương đông xa xôi, nói: “Chúng đã chuẩn bị khai chiến, nhưng những trụ sở khác cũng có kẻ địch của mình nên không thể phân thân ra được, khả năng chúng ta có thể có được viện binh thật sự là rất ít.”

Giáo sư Lô như chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Ông Tề, tôi cảm thấy cái con gọi là “Vua” kia có thể là một con có cấp tương đối cao trong quần thể thú biến dị, thậm chí có thể là con mạnh nhất. Hiện tại những ngày dị biến đã vượt hơn một năm, vô luận là thú biến dị hay nhân loại đều chưa tiến hóa đến cấp bậc cao, tại sao chúng phải ở ngay thời điểm này tiến hành công kích toàn diện?” Dừng một chút, giáo sư Lô vừa trầm giọng nói: “Hơn nữa, còn nhằm vào căn cứ S thị của chúng ta.”

Những lời này khiến những người có mặt ở đây đều phải sững sờ.

Tuy căn cứ S thị quả thực là một cửa khẩu rất quan trọng trong cả khối đại lục Á Âu, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc những con thú biến dị này nhất định phải đột phá lên bờ từ nơi này, thậm chí nhất định là phải ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn chúng như vậy?

“Stab-3.”

Không biết là ai đã kêu ra tiếng như vậy, ở trong chỗ tị nạn yên tĩnh nãy khiến tất cả nghiên cứu viên cũng tiến hóa giả, người bình thường đều nghe thấy nhất thanh nhị sở.

Phần lớn người còn ở trong một loại trạng thái mơ hồ lờ mờ, nhuwg các nghiên cứu viên của ở nghiên cứu đều hiểu được. Giảo sư Tề là người phản ứng đầu tiên, ông vừa nhìn xung quanh tìm một phen, vừa la: “Tên tiểu quái vật Kỳ Dương đâu rồi Tên tiểu quái vật kia lại đi đâu vậy hả”

Trả lời ông chỉ có tiếng vang trog căn phòng tị nạn trống rỗng, tấc cả những nghiên cứu viên khoác áo trắng đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng ra được một kết luận –

“Giáo… Giáo sư Tề, Kỳ thiếu tá anh ấy hình như lại… biến mất nữa rồi.”

Cái mặt già của giáo sư Tề lập tức đen hơn một nửa, ông cảm thấy từ khi ông cho tên tiểu quái vật kia vào sở nghiên cứu hơn một năm nay, tóc đều rớt hết một đống rồi

Sớm biết vậy đã xử bắn tên quái vật kia rồi

Sở nghiên cứu, phòng thí nghiệm tầng 3 dưới mặt đất.

Trương Bổn Đan vẻ mặt cầu xin, khóc không ra nước mắt: “Kỳ thiếu tá à, tôi xin anh đó Bây giờ cho dù anh không chịu đi tới chỗ tị nạn tụ hợp với người của giáo sư Tề thì ít nhất cũng phải tìm chỗ ẩn núp đi chứ”

Hai tay Kỳ Dương cắm ở trong túi áo, thanh thơi thanh nhàn đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Không thể trốn ở sở nghiên cứu sao?”

Trương Bổn Đan nghĩa chính ngôn từ bác bỏ: “Ở đây có chỗ nào để núp hả Không có tiên hóa giả bảo vệ, cũng không kiến trúc kháng địa chấn cấp mười, anh ở lại nới này chính là lấy tính mạng ra mạo hiểm đó”

Kỳ Dương căn bản không để ý đến cậu ta, cầm một cây súng dài bằng bạc được đặt ở trong góc phòng thí nghiệm, ánh mắt quý trọng yêu thương nhìn chăm chú vào nòng súng ưu nhã cao quý kia hồi lâu, sau đó mới từ từ chuyển động.

“Đây là… Súng điện hạch từ cường lực cấp cao sao?”

Cây súng ưu nhã này cao quý như một vị phu nhân, cây súng tựa như nghe được câu nói của Trương Bổn Đan, dưới ngọn đèn trắng chói mắt lóe ra một ánh sáng xinh đẹp. Kỳ Dương ước lượng sức nặng của nó một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Bổn Đan, tiện tay cầm một cây súng màu đen khác ném cho cậu ta.

Trương Bổn Đan khó khăn lắm mới ôm được cây súng vào ngực, lảo đảo một cái thiếu chút nữa là ngã sấp về phía sau.

Kỳ Dương kéo ra khóe môi: “Nếu muốn đi ra ngoài, không mang theo thứ gì để phòng thân thì sao được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện