Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 116



Trần Anh Lộc cũng không rõ ràng lắm sao lúc này mà Lăng Chính Dược còn gọi mình. Nhưng y mơ hồ có cảm giác hơn phân nửa là có quan hệ đến đợt điều chỉnh nhân sự của tỉnh đang diễn ra.

Sau khi Long Ứng Hoa đi, Tào Ninh vào thường vụ, Lô Vệ Hồng lên làm phó chủ tịch tỉnh. Lỗ Năng làm phó thị trưởng thành phố An Đô chưa lâu đảm nhiệm Bí thư thị ủy Tân Châu, đây coi như giao dịch giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống. Chẳng qua người hy sinh lại là Tiêu Phượng Minh làm Trần Anh Lộc hơi cảm khái.

Tiêu Phượng Minh thừa sức đảm nhiệm vị trí chủ tịch tỉnh nhưng do Lăng Chính Dược kiên trì, Triệu Quốc Đống không thể không nhường. Lỗ Năng kiếm được lợi, với thân phận của Tiêu Phượng Minh bây giờ ngoài việc đến Ninh Lăng và An Đô ra thì tới nơi khác làm Bí thư thị ủy cũng vô nghĩa.

Có nhiều lời đồn về Lăng Chính Dược, Trần Anh Lộc cũng từng hỏi Lăng Chính Dược, Lăng Chính Dược chỉ nói trung ương có lẽ đang cân nhắc nhưng nhiều biến số, cũng có thể để y làm hết khóa này mới đi, hơn nữa khả năng này càng lớn hơn. Dù sao Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, lý lịch thiếu.

Trần Anh Lộc nghe ra ý trong câu nói của Lăng Chính Dược, đó là trung ương muốn để Triệu Quốc Đống kế nhiệm Lăng Chính Dược. Một năm trước thì Lăng Chính Dược còn có thái độ bác bỏ, cho rằng Triệu Quốc Đống càng có thể đến mấy tỉnh kinh tế yếu hpn chút như Điền Nam hoặc là Kiềm Nam, Tây Hải làm bí thư tỉnh ủy chứ không phải là ở lại An Nguyên.

Điều này cũng có nghĩa trung ương khá hài lòng với sự phát triển hai năm qua của An Nguyên. Đây là thành công của Lăng Chính Dược, cũng là của Triệu Quốc Đống. Hai người buộc lại tạo ra tình hình hiện nay.

Đối với Trần Anh Lộc, Lăng Chính Dược vẫn cho rằng đây là cánh tay quan trọng nhất sau khi mình đến An Nguyên, kéo đối phương là hành vi mà y đắc ý nhất. Có thể nói mình có thể vững vàng khống chế cục diện An Nguyên, Trần Anh Lộc có công rất lớn. Đương nhiên không phải không có Trần Anh Lộc là mình không khống chế được An Nguyên nhưng nhất định sẽ vất vả hơn không ít.

- Ngồi đi Anh Lộc.
Lăng Chính Dược vỗ vỗ ghế bên cạnh mình ra làm Trần Anh Lộc có chút kinh ngạc, trước đây y tới thì Lăng Chính Dược đều bảo y ngồi đối diện, sao hôm nay …

Trần Anh Lộc thoáng động tâm như cảm giác được gì đó. Mà Lăng Chính Dược cũng ý thức được Trần Anh Lộc đoán gì nên gật đầu nói:
- Ngồi đi, trên đời không có bữa tiệc không tàn.

Trần Anh Lộc mặc dù đã đoán được đôi chút nhưng không nhịn được giật mình.
- Bí thư Lăng, ngài nói là …

- Ừ, đúng, tôi có thể phải rời khỏi An Nguyên.
Lúc này Lăng Chính Dược có vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên.
- Vừa nhận được tin tương đối chính xác, trung ương đã xác định sắp tới sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy An Nguyên chúng ta, Triệu Quốc Đống sẽ làm bí thư tỉnh ủy.

- Ồ.
Trần Anh Lộc cũng không kinh ngạc với điểm này. Nếu nói năm ngoái Lăng Chính Dược đi thì Triệu Quốc Đống có thể kế nhiệm hay không cũng là vấn đề. Nhưng năm nay biểu hiện xuất sắc của An Nguyên đã chứng minh Triệu Quốc Đống có thể đảm nhiệm bất cứ vị trí nào.
- Bạch Nhất Minh sẽ làm chủ tịch tỉnh?

Bạch Nhất Minh cũng là cán bộ mà trung ương khá coi trọng, có kinh nghiệm công tác ở cấp bộ trung ương, được trung ương tán thành trên cả cương vị ở cấp bộ và địa phương.

- Ừ, chắc vậy, Anh Lộc, tôi đã đề cử với trung ương anh thay vị trí của Bạch Nhất Minh, tôi tin năng lực của anh sẽ không kém hơn Bạch Nhất Minh, có thể làm xuất sắc hơn ở vị trí này.
Lăng Chính Dược không giấu sự tin tưởng của mình đối với Trần Anh Lộc.
- Trung ương đã đồng ý.

Trên mặt Trần Anh Lộc lộ rõ vẻ cảm kích mặc dù khá khắc chế nhưng vẫn làm Lăng Chính Dược vui vẻ. Trần Anh Lộc rất ít lộ vẻ mặt này, ít nhất khi từ trưởng ban thư ký chuyển thành trưởng ban tổ chức cán bộ, Lăng Chính Dược không thấy tâm trạng đối phương thay đổi bao nhiêu.

Tâm trạng Trần Anh Lộc đúng là khá dao động, từ trước đến giờ y vẫn quen chuyển động quanh Lăng Chính Dược, mặc dù y không hoàn toàn tán thành vài quan điểm của Lăng Chính Dược nhưng y vẫn luôn tin Lăng Chính Dược là một bí thư tỉnh ủy đủ tư cách. Có thể nói mấy năm qua An Nguyên bước nhanh như vậy không phải chỉ có công của mình Triệu Quốc Đống, chính xác mà nói bí thư tỉnh ủy khống chế tốt tình hình mới là quan trọng hơn. Mà Lăng Chính Dược đã làm tốt ở điểm này.

Theo Trần Anh Lộc thấy Triệu Quốc Đống có lẽ là một chủ tịch tỉnh rất xuất sắc nhưng hắn chưa chắc có thể làm tốt ở vị trí bí thư tỉnh ủy như Lăng Chính Dược. Lúc cần thỏa hiệp thì thỏa hiệp, cần kiên trì thì kiên trì, phải biết nắm giữ chừng mực…

- Bí thư Lăng, ngài đến tỉnh Tô?
Đây không phải tin gì mới, Lăng Chính Dược còn mấy năm nữa tới tuổi, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước.

- Ừ, chắc là vậy.
Lăng Chính Dược thở dài một tiếng.
- Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với anh, mặc dù hai người có chút ngăn cách nhưng tôi cảm thấy Triệu Quốc Đống khá tôn trọng anh. Ha ha, mấy năm qua coi như làm anh vất vả, đứng giữa tôi và y đúng là không dễ làm. Sau này anh lại làm cầu nối giữa Triệu Quốc Đống và Bạch Nhất Minh.

- Ôi, bí thư Lăng, nếu có thể thì tôi muốn rời khỏi An Nguyên. Theo nguyên tắc phân công mà nói tôi đã ở An Nguyên hơn mười năm, có lẽ thay đổi hoàn cảnh càng thích hợp hơn.

- Anh Lộc, bây giờ nói cái này cũng không có bao ý nghĩa. Trung ương có cân nhắc của mình, An Nguyên bây giờ cần duy trì cục diện tốt đẹp, Dương Kính Quang vừa đi chưa lâu, lão Quan cũng sẽ đi, cho nên cục diện An Nguyên không thể động.
Lăng Chính Dược lắc đầu.

- Ồ, lão Quan sẽ đi đâu?
Trần Anh Lộc không nghĩ Quan Kinh Sơn sẽ đi. Dương Kính Quang đến tỉnh Tây Hải làm phó bí thư tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh, nửa năm trước đã được bổ nhiệm chính thức, một vị trợ lý thống đốc Ngân hàng trung ương đến làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch thường trực tỉnh.

- Lão Quan vốn hy vọng ở lại An Nguyên, y rất có cảm tình với An Đô nhưng tôi thấy anh ở lại càng thích hợp hơn, cuối cùng trung ương quyết định diều y tới tỉnh Tần, có thể làm phó bí thư tỉnh ủy .
Mặt Lăng Chính Dược không chút thay đổi nói ra như việc Quan Kinh Sơn đi không có quan hệ với y.

- Vậy ai sẽ làm Bí thư thị ủy An Đô?
Trần Anh Lộc nhíu mày suy nghĩ, Lăng Chính Dược trước khi đi nhất định sẽ cân nhắc một ít vấn đề.
- Chí Kiên?

- Đúng, tôi đã đề nghị việc này với trung ương, có lẽ vấn đề không lớn.
Lăng Chính Dược khá chắc chắn.

Trần Anh Lộc không hỏi nữa. Nếu như nói Lăng Chính Dược đề cử Viên Chí Kiên làm bí thư thị ủy An Đô, như vậy vị trí thường vụ trống ra nhất định do Triệu Quốc Đống đề cử, thậm chí chức trưởng ban tổ chức cán bộ của mình trống ra có lẽ cũng là đối tượng giao dịch. Đương nhiên điều kiện là phải được trung ương tán thành. Nhưng từ lẽ thường mà nói bí thư tỉnh ủy mới nhận chức thường được trung ương thỏa mãn vài yêu cầu về nhân sự.

Khả năng rất lớn là do Tiêu Phượng Minh làm trưởng ban tổ chức cán bộ hoặc trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Chức vụ trong này phải xem sự mặc cả giữa Triệu Quốc Đống và trung ương.

- Vậy bí thư Lăng, lúc nào thì?
Trần Anh Lộc hít sâu một hơi, Lăng Chính Dược nói như vậy là nhất định, cũng có nghĩa là sắp điều chỉnh. Tin này không lừa được người, có lẽ một hai ngày là cả tỉnh sẽ biết hết.

- Có lẽ là tuần tới.
Lăng Chính Dược thở dài nói.
- Có lẽ đã đến lúc nói chuyện với Triệu Quốc Đống.

Trần Anh Lộc ngẩn ra rồi lập tức gật đầu:
- Đúng là như vậy, bí thư Lăng, tôi nghĩ ngài và hắn nói chuyện sẽ có lợi với cả hai. Mặc kệ ngài đến đâu hay Triệu Quốc Đống có thể tiếp nhận vị trí của ngài hay không? Có thể cùng công tác với nhau là duyên phận.

Lăng Chính Dược nhìn Trần Anh Lộc khá lâu, trên mặt lộ vẻ nuối tiếc lắc đầu nói:
- Anh Lộc, nếu có thể tôi thật ra hy vọng anh đi với tôi, chỉ là…
Trần Anh Lộc cười cười một tiếng:
- Bí thư Lăng, vừa nãy ngài không phải nói không có bữa tiệc nào không tàn ư? Dù tôi bây giờ đi theo ngài thì cũng không thể cùng làm việc chung cả đời mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện