[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 73
Nghe được Hình bộ thượng thư tự mình đến Lệ Thuỷ phúc tra án cướp bạc, lại còn tại chỗ ban bố thánh chỉ phóng thích Triệu huyện lệnh, Vương tri phủ và Hách Tả Tư sợ tới mức hồn rời khỏi xác, ngồi yên một lúc lâu mới vội vàng mặc quan bào tiến đến nghênh đón.
Hai người ngồi ở trong xe ngựa thấp giọng trao đổi.
“Hách đại nhân, ngươi không thấy là việc này có chút kỳ quái sao?”
Hách Tả Tư còn chưa hoàn hồn, đang ôm mũ quan lạnh run, bị đẩy vài cái mới mờ mịt mà “a” một tiếng.
Vương tri phủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Hiện tại cũng không phải là lúc ngẩn người, nhanh chóng nghĩ chút đối sách mới tốt!”
“Đối sách gì? Đều dã bị nhớ tên ở chỗ Diêm Vương gia, dương thọ cũng đều hết sạch, còn có thể ngăn cơn sóng dữ được sao? Nếu ngươi là thần tiên, có lẽ còn có khả năng, nhưng ngươi là thần tiên sao? Vương Hướng Tài ngươi được xưng là Diêm La sống Lệ Thuỷ phủ, tới trước mặt Diêm La vương chân chính ngay cả cái rắm cũng không phải! Nếu không phải ngươi kéo ta xuống nước, ta làm sao có thể lưu lạc đến nông nỗi như thế này?” Hiện tại Hách Tả Tư cực kỳ muốn trở mặt với Vương tri phủ, lúc trước hắn cũng từng do dự, cũng từng để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải người này dùng mỹ nhân kế, còn đem từng rương bạc trắng chất đống trong phòng hắn, làm hắn hoảng đến hoa mắt, mê tâm, hiện tại cũng sẽ không như vậy.
Vương tri phủ bất chấp phân biệt cấp quan cao thấp, một bàn tay vứt qua, trách mắng, “Chó má, chính ngươi nổi lòng tham lam, ngược lại đổ lên đầu ta? Nếu xương cứng giống như Triệu Hữu Xu, ngươi xem cậu ta có thể động lòng hay không! Đợi ta hỏi ngươi, ngươi đã đến Lệ Thuỷ mấy ngày rồi? Lại trì hoãn ở trên đường mấy ngày?”
Hách Tả Tư bị đánh đến mắt nổi sao kim, nhưng cũng không có hơi sức tức giận, hơi tính toán, đáp, “Đến bốn ngày, trên đường ngựa không ngừng vó, chưa từng trì hoãn.”
“Vừa tới bốn ngày, vả lại trên đường ngựa không ngừng vó chưa từng trì hoãn, sao Hình bộ thượng thư sau lưng liền tới, còn mang theo thánh chỉ phóng thích Triệu Hữu Xu? Động tác này cũng quá nhanh rồi, chẳng lẽ trong nha môn có nội gián? Cũng không đúng nha, tin tức đưa đến kinh thành cũng phải thời gian nửa tháng, chẳng lẽ Hoàng Thượng có thể biết trước?” Vương Hướng Tài càng cân nhắc càng cảm thấy tà môn, không khỏi run rẩy.
Trước đó, ông ta sưu cao thế nặng, giết hại hương dân, bức lương vi xướng, có thể nói là không gì kiêng kỵ, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp báo ứng. Đều nói “người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm”, những lời này được ông ta lấy làm tiêu chuẩn, hoặc là làm một người tốt thật sự, khiếp nhược cả đời; hoặc là coi như ác nhân triệt triệt để để, phong quang vô hạn. Nên chọn như thế nào không phải là vừa xem liền hiểu ngay sao? Về phần cái gọi là luân hồi chuyển thế, nhân quả báo ứng của phật gia, toàn mẹ nó là nói nhảm.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, khi ông ta biết không phải nói nhảm thì đã quá muộn. Sáng nay ông ta hỏi sư gia mới biết được, cái gọi là địa ngục đá mài là ném người vào trong bàn mài lớn mài thành thịt vụn, sau khi tạo lại thân thể lại tiếp tục mài, mài rồi lại mài, cho đến mãn hạn ngàn năm. Đó là cảnh tượng khủng bố như thế nào, càng khỏi bàn tới sau này còn phải vào tu la đạo chịu khổ.
Vương tri phủ quả thực không dám nghĩ sâu hơn, vì vậy, cũng càng thêm sợ chết. Ông ta kéo Hách Tả Tư, không ngừng hỏi thăm sở thích của Hình bộ thượng thư, muốn thông qua thủ đoạn hối lộ đối phó cho qua. Nào ngờ Hách Tả Tư lắc đầu liên tục, nói thẳng người này là khúc xương còn cứng hơn cả Triệu Hữu Xu, vừa không thích mỹ nhân, cũng không thích vàng bạc, không cha không mẹ, không vợ không con, không thân không tộc, trong mắt chỉ có hình luật pháp lý, không có đạo lí đối nhân xử thế, có thể nói đao thương bất nhập, vững tâm như sắt.
Vương Hướng Tài triệt để mê man, ngửa đầu tựa vào trên vách xe hơn nửa ngày không hoàn hồn được.
Cùng lúc đó, Hữu Xu đã được ngục tốt nâng ra khỏi đại lao, bởi vì ánh nắng chói mắt, nhịn không được dùng tay che che.
Nhóm nạn dân thấy cậu cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, không khỏi khóc rống lên, khóc khóc lại quỳ xuống, liên tục dập đầu. Trong một ngày một đêm tiểu Triệu huyện lệnh bị giam giữ, bọn họ giống như mất người tin cậy, cảm thấy bất lực trước nay chưa từng có. Nếu như tiểu Triệu huyện lệnh bị oan mà chết, Toại Xương sẽ như thế nào? Nạn dân sẽ như thế nào? Ruộng đất lại như thế nào? Thảm trạng tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết đói ngàn dặm còn có ai có thể cứu vớt?
Ông trời đui mù, không cho người tốt được hảo báo, bọn họ chỉ có thể tự mình đi tìm xin chính nghĩa. Tiểu Triệu huyện lệnh cứu hơn mười vạn nạn dân phủ Lệ Thuỷ, mấy vạn con người bọn họ đánh cược tính mạng vì cậu thì lại như thế nào? Dù cho đến địa phủ, lúc bị hỏi tới cũng rất thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Bởi vì bọn họ không phải súc sinh, bọn họ còn có lương tri.
Cuối cùng tân hoàng anh minh, không để gian nịnh hãm hại trung lương, nhìn thấy tiểu Triệu huyện lệnh bình an, bọn họ cũng an tâm.
Cảm động tình nghĩa sâu nặng của mọi người, Hữu Xu đẩy hai ngục tốt, chậm rãi quỳ xuống, đối bái với nhóm hương dân. Hành động của cậu khiến mọi người chấn kinh không nhỏ, vội vàng vây tới muốn kéo cậu lên, lại thấy trên quần cậu dính đầy vết máu, không dám vọng động.
“Tiểu Triệu huyện lệnh, ngài mau mau đứng lên, ngài như vậy không phải là làm chúng ta tổn thọ sao?” Đầu lĩnh nạn dân phá thành lo lắng khuyên can.
Mọi người sôi nổi phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, ngài mau đứng lên đi. Nhận cúi đầu của ngài, chúng ta đều giảm thọ đó!”
Hữu Xu thận trọng dập đầu ba cái mới thẳng lưng, chậm rãi nói, “Người nên giảm thọ là ta mới đúng. Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, quân còn nhẹ hơn. Quan viên các nơi vốn là người hầu của quân chủ, nhưng cũng là người hầu của dân chúng, nên tận lực vì dân chúng. Nhận bái lạy của chủ, làm sao có thể bình yên mà nhận? Tình nghĩa của mọi người, Hữu Xu nhớ kỹ.”
Lời giống vầy, trước đây Hữu Xu cũng từng nói qua, nhưng đó bất quá chỉ là chiêu số của người làm quan mà thôi, trong đó có bao nhiêu thật lòng, ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Nhưng mà trải qua đau khổ lần này, cậu mới hiểu được vì dân làm một quan tốt, hồi báo đạt được là lớn cỡ nào. Ngươi vì dân trả giá một phần, bọn họ sẽ nhớ mười phần, thậm chí vì ngươi mà quên mình phục vụ, điều này tuyệt đối trái với nguyên tắc “trao đổi đồng giá” mà Hữu Xu học được trong mạt thế. Nhưng mà, cũng chính bởi vì bọn họ vô tư kính dâng, dốc sức hồi báo, dạy Hữu Xu nên làm một người càng tốt như thế nào, một người càng sinh động có tâm.
Cơ cấu chính phủ trước mạt thế luôn tuyên dương làm quan chính là công bộc của nhân dân, nhưng có bao nhiêu người đem mình trở thành công bộc, cái này không thể biết được. Tóm lại những lời này đã sớm thành một câu chê cười, bất quá chỉ là nghe một chút thôi. Nhưng ở cổ đại, có ai từng nghe qua ngôn luận đảo điên nhận thức như thế, lại nói chẳng những là nghĩ như vậy, mà còn làm như vậy. Cậu tự mình phát cháo, nấu dược, bắt mạch, chữa bệnh cho dân chúng, tuần tra đê đập, xây dựng lều ốc, Toại Xương có thể ổn định an bình như hiện tại, người sống vô số, toàn dựa vào cậu cúc cung tận tụy.
Cậu nguyện vì dân chúng đến chết mới ngừng, hiện tại quay lại cảm tạ dân chúng, quỳ lạy dân chúng, ai có thể chịu được? Mọi người gào khóc, nước mắt rơi như mưa, muốn nói chút lời mang ơn, lại nghẹn ngào mà khó có thể thành lời, hận không thể móc tim mình ra, đưa vào tay tiểu Triệu huyện lệnh.
Hữu Xu thấy mình không nói lời nào còn may, vừa nói nói lại đều khóc thành một mảnh, sôi nổi quỳ lạy, nhất thời lộ ra vẻ khó xử. May mà Hình bộ thượng thư nhìn thấu quẫn cảnh của cậu, cao giọng nói, “Được rồi, tiểu Triệu huyện lệnh đã bình an, tất cả mọi người giải tán đi. Trên người cậu ấy còn mang thương tích, còn quỳ nữa có lẽ sẽ chậm trễ trị liệu.”
Dân chúng lập tức đứng lên, lần nữa dặn dò tiểu Triệu huyện lệnh nghỉ ngơi cho tốt, lại đợi hỏi khâm sai xem án oan này xử lý như thế nào, nghe nói Hoàng Thượng đã lên tiếng, nói là muốn “nghiêm tra tận gốc, quyết không khoan thứ”, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà giải tán.
“Triệu đại nhân, Âu mỗ đến muộn một bước, khiến ngươi chịu khổ.” Hình bộ thượng thư Âu Thái tiến lên nâng Hữu Xu.
Hữu Xu khách khí chắp tay, “Không muộn, không muộn. Đa tạ Âu đại nhân khoan thứ hương dân tội phá thành, đa tạ ân thể nghiệm và quan sát của Hoàng Thượng.” Nói thành thật, như vậy chỗ nào là muộn? Rõ ràng là quá nhanh! Nếu như trong này không có Diêm La vương nhúng tay, cậu nhất định sẽ cho rằng Hoàng Thượng có thể biết trước, đợi Hách khâm sai kia rời kinh, liền biết Lệ Thuỷ phủ sẽ phát sinh thảm án giết oan thanh quan.
Nhưng việc quỷ thần trong lòng mọi người biết rõ ràng là được, ngoài miệng lại không thể nói lung tung, cho nên hai người liếc nhau, đều trầm mặc. Âu Thái đưa người đến căn viện mình thuê, nói là tức khắc đi tìm đại phu trị thương, bị Hữu Xu quyết đoán cự tuyệt, đối phương cũng không hỏi nhiều, lại cứ như vậy xem nhẹ.
Hữu Xu thầm cảm thấy kỳ quái, nghĩ rồi lại nghĩ: phần lớn những quan viên nhất nhị phẩm ở kinh thành đều quan uy rất nặng, cao cao tại thượng, có thể hỏi một câu đã tính là hạ thấp giá trị, sao có thể thật sự quan tâm chết sống của ngươi? Nếu hắn thật sự truy đuổi muốn xem xét miệng vết thương của cậu, vậy mới không dễ giải thích.
Như thế, Hữu Xu liền an tâm ở lại trong viện, chờ án cướp bạc nước rút đá lộ rồi lại về Toại Xương xử lý chính vụ. Đơn giản là cậu đã đem quy trình giúp nạn thiên tai ghi thành danh sách phân phát đến tay tư lại và nạn dân, tạm thời không quay về chủ trì đại cục cũng không ngại.
Vương tri phủ và Hách Tả Tư vội vàng chạy tới, còn chưa bước vào ngưỡng cửa đã trước tiên cong đầu gối lại, dập đầu bái lạy. Khi đó, Hữu Xu và Âu Thái đang dùng bữa, nhìn thấy hai người liền ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ.
Hữu Xu từng nghe tôi tớ trong viện nói qua, Âu Thái nguyên là tri phủ An Khánh, bởi vì làm quan quá mức thanh chính liêm khiết mà đắc tội một vị quyền quý, vị quyền quý kia thêu dệt tội danh sát hại toàn bộ một nhà già trẻ của hắn, riêng hắn lại sung quân biên cương, để quãng đời còn lại hắn đều sống trong hối hận tự trách tột độ. Nơi hắn sung quân bị vây dưới sự cai trị của ngũ hoàng tử, hai người ngẫu nhiên kết bạn, nhất kiến như cố, đợi tiên đế băng hà, ngũ hoàng tử đăng cơ, Âu Thái vốn dĩ giống như chó nhà có tang cũng liền trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng, quyền quý kia bị hắn buộc tội chín chín tám mươi mốt tội trạng, lăng trì xử tử.
Bởi vậy có thể thấy, người nọ là một khúc xương cứng, cũng là một nhân vật tàn nhẫn, rơi vào trong tay hắn tất nhiên không có kết cục tốt. Hai người Vương, Hách lúc này bị lột quan bào, cởi mũ quan, kéo ra ngoài phạt một trăm trượng hình, sau đó nhốt vào đại lao đợi thẩm. Hữu Xu thì được trao quan ấn tri phủ, thay thế chưởng quản việc giúp nạn thiên tai toàn Lệ Thuỷ phủ.
“Vầy liền xong? Không có chuyện gì của ta nữa hả?” Hữu Xu nâng quan ấn, hơi có chút há hốc mồm. Cậu còn cho rằng mình phải ở trên công đường đối chất với đám người Vương tri phủ, nói ít cũng phải chậm trễ bảy tám ngày, nào ngờ Âu Thái còn sấm rền gió cuốn hơn cả trong truyền thuyết, đánh một trận là xong.
“Giúp nạn thiên tai quan trọng, án này bản quan sớm có tính toán rồi, Triệu đại nhân không cần lo lắng.”
“Nếu như thế, thuộc hạ liền đi đây.” Bởi vì phạm vi gặp tai họa ở Lệ Thuỷ phủ cực lớn, nhân số rất nhiều, chỉ mình huyện Toại Xương căn bản không cách nào an trí toàn bộ nạn dân, cho nên Hữu Xu không dám chậm trễ, khoác áo tơi bước đi. Hiện tại cậu đã sớm không còn là Hữu Xu khi vừa tới chỉ muốn giữ mạng mình, nếu làm quan phụ mẫu, thì phải làm hết trách nhiệm của quan phụ mẫu, nhóm bách tính của cậu tuyệt đối không thể chết oan, chết uổng, đói chết, nhận hết cực khổ mà chết.
Biết được tiểu Triệu huyện lệnh chưởng quản chính vụ Lệ Thuỷ, dân chúng các huyện ai cũng vui mừng khôn xiết, vui mừng khôn xiết. Lại thêm triều đình mới phái khâm sai thẩm tra án ngân lượng cứu tai bị cướp, bất quá chỉ khảo vấn hai tên phạm nhân đã biết được bạc và lương thực giấu ở nơi nào, lập tức phái quân đội đi tìm, sau đó phân phát xuống.
Hữu Xu hợp thời đưa ra đề nghị “dĩ công đại chẩn” (lấy công việc thay cho cứu tế), bảo các huyện triệu tập nạn dân lại, tiến hành tu sửa đê đập, quan đạo, cầu, trạm dịch, chùa miếu bị hư hại, mỗi ngày bao ăn bao ở, còn có tiền tiêu vặt hàng tháng, tận mức độ lớn nhất mà ổn định dân tâm, vả lại sau ngắn ngủn một tháng, liền đem Lệ Thủy phủ hư hỏng, rách nát không chịu nổi, kiến thiết còn phồn thịnh hơn so với ngày xưa.
Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy ruộng vườn bị chất đầy bùn đất được thanh lý sạch sẽ, hạt giống gieo xuống mọc ra điểm điểm mầm xanh; nhà cửa bị sập được dựng lên, chủ nhà đang tiếp đón hương thân đến ăn tiệc mừng; trẻ con mất đi phụ mẫu được chùa miếu, dục anh đường thu nhận, không đến mức lang bạc kỳ hồ, không có chỗ ở cố định. Dân chúng vốn dĩ dáng vẻ tiều tụy, tê liệt, trong mắt lại có hy vọng và sức sống.
Hữu Xu dọc theo bờ đê một đường hỏi thăm, nơi này đi đi, nơi kia nhìn nhìn, bắt chuyện với rất nhiều người, nói cười với rất nhiều người. Tình huống này trước đây là tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Đề phòng của cậu đối với người xa lạ vẫn không có giảm bớt, nhưng cũng không phong bế lòng mình nữa, mà là tận tình để mưa móc tưới vào, để gió nhẹ lướt qua, để ánh mặt trời chiếu rọi.
Nhận thức của cậu đối với thế giới không dừng lại ở sự u ám giống như mạt thế nữa, mà là muôn màu muôn vẻ, hương thơm ngào ngạt. Càng tốt đẹp chính là, hết thảy thay đổi này còn bắt nguồn từ chấp nhất và cố gắng của cậu. Cậu một đường mím môi, cong khóe môi, chậm rãi đi về huyện nha, sau khi ngồi xuống mới phát hiện hai chân đau nhức đến lợi hại.
Tiểu tư lập tức bưng tới một chậu nước ấm cho cậu, muốn giúp cậu rửa chân.
“Ta tự mình làm, ngươi đi xuống đi.” Hữu Xu cởi đôi giày dơ bẩn không chịu nổi, dốc ngược lại, lộp cộp rơi ra rất nhiều hạt cát.
Tiểu tư cúi đầu cười thầm, nhưng cũng biết huyện thái gia vô cùng thân với dân, chuyện có thể tự mình làm thì tuyệt đối không nhờ tay người khác, liền ngoan ngoãn đi xuống.
Hữu Xu dốc sạch sẽ cát đất trong hai chiếc giày, lại cởi đôi tất đen tuyền, lúc này mới đem hai chân ngâm vào trong nước ấm. Cậu thoải mái phun ra một hơi, chân trái đạp đạp chân phải, chân phải đạp đạp chân trái, vẫn chơi một hồi, lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Một lát sau, trong phòng xuất hiện một nam tử thân hình cao lớn từ hư không, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu, xoay người nhìn kỹ.
Hữu Xu đã liên tục hơn nửa tháng chưa từng ngủ ngon, đã sức cùng lực kiệt. Nạn dân toàn phủ đều đã an trí thỏa đáng, lại tự mình ngầm hỏi điều tra một phen, xác định không có tình huống bằng mặt không bằng lòng, giấu trên lừa dưới phát sinh, lúc này cậu mới trầm tĩnh lại, gần như không đến nửa giây liền ngủ thật sâu, có lẽ động đất cũng sẽ không tỉnh.
Nam tử ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu, chống má, yên lặng quan sát, sau đó thấp giọng cười. Tiểu Triệu huyện lệnh ngủ như chết thế nhưng sẽ chảy nước miếng, lại còn chép chép miệng, phát ra âm thanh nhai nuốt đồ ăn, cũng không biết ở trong mơ ăn được sơn hào hải vị gì. Tướng ngủ này thực sự có chút khờ ngốc, nhưng mà vô cùng thú vị.
Cơ mà cũng làm khó cậu. Nhiều ngày như vậy, cậu lại giống như nạn dân, bữa bữa chỉ ăn cháo loãng thêm dưa muối, mắt thấy nhanh chóng gầy yếu. Nam tử nhớ rõ lần trước gặp cậu, cậu còn trắng trắng nộn nộn, thủy thủy nhuận nhuận, cao ngất tuấn tú như thanh tùng thương trúc, hiện tại lại thành một cọng giá, dáng vẻ rúc trong ghế dựa làm người ta lo lắng.
Nam tử chậm rãi nhăn chặt mày, vươn tay vuốt ve gò má tái nhợt của Triệu huyện lệnh, lại lau sạch nước bọt bên khóe miệng cậu. Nam tử cũng không chê bẩn, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ướt sũng, không biết suy nghĩ cái gì, hơn nửa ngày mới lấy khăn ra chà lau, sau đó đặt tay phải tiểu Triệu huyện lệnh trong lòng bàn tay, kiểm tra cổ tay cậu.
“Lại gầy.” Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn ở trong phòng, lộ ra một chút bất đắc dĩ, lại lộ ra một chút đau lòng.
Hắn yêu thích không buông tay mà chơi đùa năm ngón tay tinh tế của tiểu Triệu huyện lệnh, xen chúng vào giữa những ngón tay mình, lại đặt trên ngực mình, sau đó đặt bên môi chậm rãi vuốt nhẹ, tựa như ngửi ngửi, lại tựa như đang hôn lên. Một lát sau, hắn mới ý thức được hai chân tiểu Triệu huyện lệnh còn ngâm ở trong nước, vội vàng xoay người lại thăm dò độ ấm, nhận thấy nước đã lạnh, lập tức dùng tam muội chân hỏa đun nóng.
Nước dần dần nóng lên, sương mù màu trắng bốc hơi lên, khiến làn da tái nhợt của tiểu Triệu huyện lệnh ửng màu hồng. Nam tử cúi đầu nhìn vài lần, lại đứng lên đi hai vòng, mới tựa như quyết định mà xắn tay áo lên, đi chà chân cho cậu. Dường như hắn rất ít khi làm loại chuyện này, lại lo lắng đánh thức người ta, hơi có chút bối rối luống cuống. Nhưng mà niềm vui thích khi đem hai chân xinh đẹp tuyệt trần của tiểu Triệu huyện lệnh đặt trong lòng bàn tay thưởng thức đã vượt qua cảm giác khẩn trương có tật giật mình, hắn rửa rửa lại càng thong dong, càng thêm chậm rãi, không nhanh không chậm.
Đem mỗi một ngón chân mượt mà đều chà rửa sạch sẽ, lại dùng ngân châm nhẹ nhàng đâm thủng vài cái bọt nước dưới lòng bàn chân, trét dược lên, lúc này hắn mới ôm người lên trên giường, nhẹ nhàng cởi ngoại bào, đắp kỹ chăn. Nhìn người nào đó khò khò ngủ say, lại còn chảy ra rất nhiều nước miếng, hắn lắc đầu mỉm cười, trong lòng vừa chua xót trướng đau, lại vừa vui mừng vô hạn.
Từ trên giá sách cầm lấy một quyển sách, dựa nghiêng bên cạnh tiểu Triệu huyện lệnh lật xem, đợi cậu đá chăn liền đắp đắp, bóng đè liền vỗ vỗ, ngáy thì bóp bóp mũi, nói mê xoa xoa môi, cũng lạc thú vô cùng. Nam tử càng ở lâu càng khó có thể dứt ra, ngay cả khi lệnh bài sáng mấy lần cũng không đáng để ý tới, nếu không phải một cái bùa đưa tin phá cửa sổ mà vào, quả thật sẽ trực tiếp ở lại.
Sau khi nam tử biến mất, không ai giúp mình đắp chăn Hữu Xu lập tức tỉnh lại, đầu tiên là sờ soạng ở bên người, sau đó mới mê mê hoặc hoặc mà nửa ngồi dậy.
“Không phải mình đang rửa chân sao?” Qua một khắc đồng hồ, cậu mới tìm về ký ức, phát hiện bồn rửa chân còn đặt ở trong phòng, nước đã lạnh lại không đổ đi, có thể thấy không phải là tiểu tư tới đây giúp mình rửa sạch chân, sau đó mang lên giường. Bọn họ làm việc thực chu toàn, sẽ không làm một nửa chừa một nửa.
“Vậy là ai ôm mình lên? Chẳng lẽ là mình mộng du?” Trong đầu cậu mơ hồ toát ra một suy đoán, trong lòng nhất thời ấm áp, ngủ càng thêm bình yên.
Sau khi tình hình tai họa giảm bớt, không chỉ có mỗi Lệ Thuỷ, những khu gặp tai hoạ cả nước đều gặp chấn động trước nay chưa từng có. Chấn động đến từ chính triều đình, tân hoàng, nguyên nhân gây ra đều có liên quan tới ngân lượng cứu tai. Tiên hoàng rất xa hoa lãng phí, thế cho nên quốc khố mấy năm liên tục trống rỗng. Tất cả khoản tiền giúp nạn thiên tai lần này đều là tư ngân do ngũ hoàng tử chuyển từ đất phiên tới. Lấy một vùng đất phiên để cung cấp nuôi sống khu tai họa cả nước vốn dĩ đã như muối bỏ biển, lại không ngờ số bạc đó tám chín phần đều không xuống đến chỗ nạn dân, ngược lại bị quan viên các nơi ở giữa kiếm lời túi riêng.
Nhóm nạn dân sống không nổi tự nhiên sẽ phấn khởi phản kháng, trong vòng một tháng, lần lượt có năm sáu châu phủ đã xảy ra dân loạn quy mô lớn, nếu không nhờ quân đội của ngũ hoàng tử huấn luyện nghiêm chỉnh, chiến lực cường hãn, Đại Dung quốc đã sớm sụp đổ. Ngũ hoàng tử mới vừa đi lên ngôi vị hoàng đế liền phát sinh họa loạn như vậy, cơn tức của hắn có thể nghĩ ra, lập tức phái tâm phúc đến các châu thẩm tra hướng đi của ngân lượng.
Lệ Thuỷ phủ cũng trong danh sách thẩm tra, hơn nữa tình huống cực kỳ nghiêm trọng. Từ tri phủ, cho tới tư lại, đều tham ô tiền tài lương thực cứu nạn thiên tai, ngay cả khâm sai đại thần cũng bị hủ bại hóa, thông đồng làm bậy hãm hại trung lương. Sau khi án oan tra rõ, Vương tri phủ bị phán lăng trì, khâm sai bị phán chém đầu, những tòng phạm khác hoặc lưu đày ba nghìn dặm, hoặc trục xuất qua năm, hoặc miễn chức điều tra. Những châu phủ khác cũng máu chảy thành sông, đầu người bay tán loạn.
Chuyện xong, huyện nha vốn dĩ kín người hết chỗ, lại đều trống rỗng hơn phân nửa, tân hoàng lập tức viết tội kỷ chiếu*, thành tâm cáo thiên địa; sau đó liên tục mở thêm ba năm ân khoa, chọn lựa người có học thức; lại miễn dân chúng năm năm thuế má; cũng giúp rất nhiều trung thần, lương thần, năng thần bị hãm hại trong thời kỳ tiên hoàng sửa lại án xử sai, khiến bọn họ về triều đình lần nữa góp sức.
*Tội kỷ chiếu: là một loại chiếu sách do quân chủ Trung Quốc cổ đại viết ra để tự phê bình mình.
Dưới những động tác luân phiên, giang sơn xã tắc ngập nguy cơ được bảo vệ, dân tâm hoảng sợ không chịu nổi một ngày được ổn định, ngoại trừ tham quan ô lại, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ Hữu Xu đã dọn đến phủ nha làm việc, vốn tưởng rằng sau khi Vương Hướng Tài chết, có lẽ mình sẽ thăng nhiệm tri phủ, nào ngờ lúc Âu Thái gần đi lại mang đến cho cậu một tờ thánh chỉ, nói là bảo cậu hồi kinh báo cáo công tác. Theo lý mà nói quan viên địa phương ít nhất ba năm báo cáo công tác một lần, “Triệu Hữu Xu” mới đến Toại Xương một năm rưỡi, vả lại lúc này đúng là lúc quan nha thiếu người, sao lại điều mình đi chứ?
Chẳng lẽ Hoàng Thượng coi trọng năng lực của mình, muốn điều mình đến kinh thành? Vị tân hoàng này đối dân chúng kiêm ái vô tư*, đối với quan viên thưởng phạt phân minh, có phong thái của nhân giả**, cũng có cái oai của bá chủ, phong cách xử sự càng xem càng giống chủ tử. Nghĩ như vậy, Hữu Xu lập tức tiếp thánh chỉ, chuẩn bị nhập kinh, ngược lại nhớ đến dân chúng Lệ Thuỷ, lại do dự.
*Kiêm ái vô tư: yêu thương mọi người, không có tư tâm.
**Nhân giả: người có đủ mọi phẩm đức.
Âu Thái hiểu rõ băn khoăn của cậu, vội vàng trấn an, “Tiểu Triệu huyện lệnh ngươi yên tâm, người kế nhiệm Lệ Thuỷ phủ là đã từng là đồng tri* Hà Đông, bởi vì thủ vững bản tâm, vì dân thỉnh lệnh, bị quan trên vu oan hãm hại, miễn chức quan lưu đày, hiện đã sửa lại án sai, cũng là một vị quan tốt khó có được. Hắn tất nhiên sẽ không để cho tâm huyết của ngươi trôi theo dòng nước, lại càng sẽ không khiến dân chúng của ngươi chịu oan chịu khuất. Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, có thể cách một đoạn thời gian quay về nhìn.”
*Đồng tri: tên một chức quan, là chức phó tri phủ, bậc ngũ phẩm.
Hữu Xu suy nghĩ một khắc, cuối cùng quyết định đến kinh thành trước. Cậu không tiện khoa tay múa chân với quan viên mới tới, chỉ có thể đem tâm đắc cai trị của mình viết thành sách nhỏ, làm lễ vật đưa tặng. Bàn giao tất cả chính vụ hoàn tất, cậu chầm chậm đi về hậu viện, chuẩn bị thu thập hành lý xuất phát.
Những vàng bạc tài bảo lúc trước “Triệu Hữu Xu” tham ô, hiện tại đều bị cậu bán đến không còn một mảnh, chỉ còn vài bộ quần áo mấy đôi giày dép, còn có hai rương sách. Cậu đào rồi lại đào ở trong tráp mới lấy ra được mấy lượng bạc vụn, ngay cả lộ phí đến thượng kinh cũng không đủ, lúc này mới trì độn mà ý thức được tầm quan trọng của tiền tài.
“Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, không có tiền mình làm thế nào ra đi?” Cậu ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút dại ra.
Đúng vào lúc này, Diêm La vương bỗng nhiên xuất hiện, đầu tiên là chuyển vài vòng trong căn phòng lộn xộn, sau đó ngồi ở bên cạnh cậu, vừa xem xét quần áo có rất nhiều mụn vá của cậu, vừa ôn nhu hỏi, “Sao hả, không có lộ phí đến thượng kinh à?”
Hữu Xu vốn định gật đầu, may mà ở một khắc cuối cùng đúng lúc ngừng lại, lúc này mới ý thức được đối phương lại đang thăm dò mình. Thật giảo hoạt mà, thiếu chút nữa liền bị lừa!
Hai người ngồi ở trong xe ngựa thấp giọng trao đổi.
“Hách đại nhân, ngươi không thấy là việc này có chút kỳ quái sao?”
Hách Tả Tư còn chưa hoàn hồn, đang ôm mũ quan lạnh run, bị đẩy vài cái mới mờ mịt mà “a” một tiếng.
Vương tri phủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, “Hiện tại cũng không phải là lúc ngẩn người, nhanh chóng nghĩ chút đối sách mới tốt!”
“Đối sách gì? Đều dã bị nhớ tên ở chỗ Diêm Vương gia, dương thọ cũng đều hết sạch, còn có thể ngăn cơn sóng dữ được sao? Nếu ngươi là thần tiên, có lẽ còn có khả năng, nhưng ngươi là thần tiên sao? Vương Hướng Tài ngươi được xưng là Diêm La sống Lệ Thuỷ phủ, tới trước mặt Diêm La vương chân chính ngay cả cái rắm cũng không phải! Nếu không phải ngươi kéo ta xuống nước, ta làm sao có thể lưu lạc đến nông nỗi như thế này?” Hiện tại Hách Tả Tư cực kỳ muốn trở mặt với Vương tri phủ, lúc trước hắn cũng từng do dự, cũng từng để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải người này dùng mỹ nhân kế, còn đem từng rương bạc trắng chất đống trong phòng hắn, làm hắn hoảng đến hoa mắt, mê tâm, hiện tại cũng sẽ không như vậy.
Vương tri phủ bất chấp phân biệt cấp quan cao thấp, một bàn tay vứt qua, trách mắng, “Chó má, chính ngươi nổi lòng tham lam, ngược lại đổ lên đầu ta? Nếu xương cứng giống như Triệu Hữu Xu, ngươi xem cậu ta có thể động lòng hay không! Đợi ta hỏi ngươi, ngươi đã đến Lệ Thuỷ mấy ngày rồi? Lại trì hoãn ở trên đường mấy ngày?”
Hách Tả Tư bị đánh đến mắt nổi sao kim, nhưng cũng không có hơi sức tức giận, hơi tính toán, đáp, “Đến bốn ngày, trên đường ngựa không ngừng vó, chưa từng trì hoãn.”
“Vừa tới bốn ngày, vả lại trên đường ngựa không ngừng vó chưa từng trì hoãn, sao Hình bộ thượng thư sau lưng liền tới, còn mang theo thánh chỉ phóng thích Triệu Hữu Xu? Động tác này cũng quá nhanh rồi, chẳng lẽ trong nha môn có nội gián? Cũng không đúng nha, tin tức đưa đến kinh thành cũng phải thời gian nửa tháng, chẳng lẽ Hoàng Thượng có thể biết trước?” Vương Hướng Tài càng cân nhắc càng cảm thấy tà môn, không khỏi run rẩy.
Trước đó, ông ta sưu cao thế nặng, giết hại hương dân, bức lương vi xướng, có thể nói là không gì kiêng kỵ, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp báo ứng. Đều nói “người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm”, những lời này được ông ta lấy làm tiêu chuẩn, hoặc là làm một người tốt thật sự, khiếp nhược cả đời; hoặc là coi như ác nhân triệt triệt để để, phong quang vô hạn. Nên chọn như thế nào không phải là vừa xem liền hiểu ngay sao? Về phần cái gọi là luân hồi chuyển thế, nhân quả báo ứng của phật gia, toàn mẹ nó là nói nhảm.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, khi ông ta biết không phải nói nhảm thì đã quá muộn. Sáng nay ông ta hỏi sư gia mới biết được, cái gọi là địa ngục đá mài là ném người vào trong bàn mài lớn mài thành thịt vụn, sau khi tạo lại thân thể lại tiếp tục mài, mài rồi lại mài, cho đến mãn hạn ngàn năm. Đó là cảnh tượng khủng bố như thế nào, càng khỏi bàn tới sau này còn phải vào tu la đạo chịu khổ.
Vương tri phủ quả thực không dám nghĩ sâu hơn, vì vậy, cũng càng thêm sợ chết. Ông ta kéo Hách Tả Tư, không ngừng hỏi thăm sở thích của Hình bộ thượng thư, muốn thông qua thủ đoạn hối lộ đối phó cho qua. Nào ngờ Hách Tả Tư lắc đầu liên tục, nói thẳng người này là khúc xương còn cứng hơn cả Triệu Hữu Xu, vừa không thích mỹ nhân, cũng không thích vàng bạc, không cha không mẹ, không vợ không con, không thân không tộc, trong mắt chỉ có hình luật pháp lý, không có đạo lí đối nhân xử thế, có thể nói đao thương bất nhập, vững tâm như sắt.
Vương Hướng Tài triệt để mê man, ngửa đầu tựa vào trên vách xe hơn nửa ngày không hoàn hồn được.
Cùng lúc đó, Hữu Xu đã được ngục tốt nâng ra khỏi đại lao, bởi vì ánh nắng chói mắt, nhịn không được dùng tay che che.
Nhóm nạn dân thấy cậu cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, không khỏi khóc rống lên, khóc khóc lại quỳ xuống, liên tục dập đầu. Trong một ngày một đêm tiểu Triệu huyện lệnh bị giam giữ, bọn họ giống như mất người tin cậy, cảm thấy bất lực trước nay chưa từng có. Nếu như tiểu Triệu huyện lệnh bị oan mà chết, Toại Xương sẽ như thế nào? Nạn dân sẽ như thế nào? Ruộng đất lại như thế nào? Thảm trạng tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết đói ngàn dặm còn có ai có thể cứu vớt?
Ông trời đui mù, không cho người tốt được hảo báo, bọn họ chỉ có thể tự mình đi tìm xin chính nghĩa. Tiểu Triệu huyện lệnh cứu hơn mười vạn nạn dân phủ Lệ Thuỷ, mấy vạn con người bọn họ đánh cược tính mạng vì cậu thì lại như thế nào? Dù cho đến địa phủ, lúc bị hỏi tới cũng rất thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Bởi vì bọn họ không phải súc sinh, bọn họ còn có lương tri.
Cuối cùng tân hoàng anh minh, không để gian nịnh hãm hại trung lương, nhìn thấy tiểu Triệu huyện lệnh bình an, bọn họ cũng an tâm.
Cảm động tình nghĩa sâu nặng của mọi người, Hữu Xu đẩy hai ngục tốt, chậm rãi quỳ xuống, đối bái với nhóm hương dân. Hành động của cậu khiến mọi người chấn kinh không nhỏ, vội vàng vây tới muốn kéo cậu lên, lại thấy trên quần cậu dính đầy vết máu, không dám vọng động.
“Tiểu Triệu huyện lệnh, ngài mau mau đứng lên, ngài như vậy không phải là làm chúng ta tổn thọ sao?” Đầu lĩnh nạn dân phá thành lo lắng khuyên can.
Mọi người sôi nổi phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, ngài mau đứng lên đi. Nhận cúi đầu của ngài, chúng ta đều giảm thọ đó!”
Hữu Xu thận trọng dập đầu ba cái mới thẳng lưng, chậm rãi nói, “Người nên giảm thọ là ta mới đúng. Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, quân còn nhẹ hơn. Quan viên các nơi vốn là người hầu của quân chủ, nhưng cũng là người hầu của dân chúng, nên tận lực vì dân chúng. Nhận bái lạy của chủ, làm sao có thể bình yên mà nhận? Tình nghĩa của mọi người, Hữu Xu nhớ kỹ.”
Lời giống vầy, trước đây Hữu Xu cũng từng nói qua, nhưng đó bất quá chỉ là chiêu số của người làm quan mà thôi, trong đó có bao nhiêu thật lòng, ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Nhưng mà trải qua đau khổ lần này, cậu mới hiểu được vì dân làm một quan tốt, hồi báo đạt được là lớn cỡ nào. Ngươi vì dân trả giá một phần, bọn họ sẽ nhớ mười phần, thậm chí vì ngươi mà quên mình phục vụ, điều này tuyệt đối trái với nguyên tắc “trao đổi đồng giá” mà Hữu Xu học được trong mạt thế. Nhưng mà, cũng chính bởi vì bọn họ vô tư kính dâng, dốc sức hồi báo, dạy Hữu Xu nên làm một người càng tốt như thế nào, một người càng sinh động có tâm.
Cơ cấu chính phủ trước mạt thế luôn tuyên dương làm quan chính là công bộc của nhân dân, nhưng có bao nhiêu người đem mình trở thành công bộc, cái này không thể biết được. Tóm lại những lời này đã sớm thành một câu chê cười, bất quá chỉ là nghe một chút thôi. Nhưng ở cổ đại, có ai từng nghe qua ngôn luận đảo điên nhận thức như thế, lại nói chẳng những là nghĩ như vậy, mà còn làm như vậy. Cậu tự mình phát cháo, nấu dược, bắt mạch, chữa bệnh cho dân chúng, tuần tra đê đập, xây dựng lều ốc, Toại Xương có thể ổn định an bình như hiện tại, người sống vô số, toàn dựa vào cậu cúc cung tận tụy.
Cậu nguyện vì dân chúng đến chết mới ngừng, hiện tại quay lại cảm tạ dân chúng, quỳ lạy dân chúng, ai có thể chịu được? Mọi người gào khóc, nước mắt rơi như mưa, muốn nói chút lời mang ơn, lại nghẹn ngào mà khó có thể thành lời, hận không thể móc tim mình ra, đưa vào tay tiểu Triệu huyện lệnh.
Hữu Xu thấy mình không nói lời nào còn may, vừa nói nói lại đều khóc thành một mảnh, sôi nổi quỳ lạy, nhất thời lộ ra vẻ khó xử. May mà Hình bộ thượng thư nhìn thấu quẫn cảnh của cậu, cao giọng nói, “Được rồi, tiểu Triệu huyện lệnh đã bình an, tất cả mọi người giải tán đi. Trên người cậu ấy còn mang thương tích, còn quỳ nữa có lẽ sẽ chậm trễ trị liệu.”
Dân chúng lập tức đứng lên, lần nữa dặn dò tiểu Triệu huyện lệnh nghỉ ngơi cho tốt, lại đợi hỏi khâm sai xem án oan này xử lý như thế nào, nghe nói Hoàng Thượng đã lên tiếng, nói là muốn “nghiêm tra tận gốc, quyết không khoan thứ”, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà giải tán.
“Triệu đại nhân, Âu mỗ đến muộn một bước, khiến ngươi chịu khổ.” Hình bộ thượng thư Âu Thái tiến lên nâng Hữu Xu.
Hữu Xu khách khí chắp tay, “Không muộn, không muộn. Đa tạ Âu đại nhân khoan thứ hương dân tội phá thành, đa tạ ân thể nghiệm và quan sát của Hoàng Thượng.” Nói thành thật, như vậy chỗ nào là muộn? Rõ ràng là quá nhanh! Nếu như trong này không có Diêm La vương nhúng tay, cậu nhất định sẽ cho rằng Hoàng Thượng có thể biết trước, đợi Hách khâm sai kia rời kinh, liền biết Lệ Thuỷ phủ sẽ phát sinh thảm án giết oan thanh quan.
Nhưng việc quỷ thần trong lòng mọi người biết rõ ràng là được, ngoài miệng lại không thể nói lung tung, cho nên hai người liếc nhau, đều trầm mặc. Âu Thái đưa người đến căn viện mình thuê, nói là tức khắc đi tìm đại phu trị thương, bị Hữu Xu quyết đoán cự tuyệt, đối phương cũng không hỏi nhiều, lại cứ như vậy xem nhẹ.
Hữu Xu thầm cảm thấy kỳ quái, nghĩ rồi lại nghĩ: phần lớn những quan viên nhất nhị phẩm ở kinh thành đều quan uy rất nặng, cao cao tại thượng, có thể hỏi một câu đã tính là hạ thấp giá trị, sao có thể thật sự quan tâm chết sống của ngươi? Nếu hắn thật sự truy đuổi muốn xem xét miệng vết thương của cậu, vậy mới không dễ giải thích.
Như thế, Hữu Xu liền an tâm ở lại trong viện, chờ án cướp bạc nước rút đá lộ rồi lại về Toại Xương xử lý chính vụ. Đơn giản là cậu đã đem quy trình giúp nạn thiên tai ghi thành danh sách phân phát đến tay tư lại và nạn dân, tạm thời không quay về chủ trì đại cục cũng không ngại.
Vương tri phủ và Hách Tả Tư vội vàng chạy tới, còn chưa bước vào ngưỡng cửa đã trước tiên cong đầu gối lại, dập đầu bái lạy. Khi đó, Hữu Xu và Âu Thái đang dùng bữa, nhìn thấy hai người liền ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ.
Hữu Xu từng nghe tôi tớ trong viện nói qua, Âu Thái nguyên là tri phủ An Khánh, bởi vì làm quan quá mức thanh chính liêm khiết mà đắc tội một vị quyền quý, vị quyền quý kia thêu dệt tội danh sát hại toàn bộ một nhà già trẻ của hắn, riêng hắn lại sung quân biên cương, để quãng đời còn lại hắn đều sống trong hối hận tự trách tột độ. Nơi hắn sung quân bị vây dưới sự cai trị của ngũ hoàng tử, hai người ngẫu nhiên kết bạn, nhất kiến như cố, đợi tiên đế băng hà, ngũ hoàng tử đăng cơ, Âu Thái vốn dĩ giống như chó nhà có tang cũng liền trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng, quyền quý kia bị hắn buộc tội chín chín tám mươi mốt tội trạng, lăng trì xử tử.
Bởi vậy có thể thấy, người nọ là một khúc xương cứng, cũng là một nhân vật tàn nhẫn, rơi vào trong tay hắn tất nhiên không có kết cục tốt. Hai người Vương, Hách lúc này bị lột quan bào, cởi mũ quan, kéo ra ngoài phạt một trăm trượng hình, sau đó nhốt vào đại lao đợi thẩm. Hữu Xu thì được trao quan ấn tri phủ, thay thế chưởng quản việc giúp nạn thiên tai toàn Lệ Thuỷ phủ.
“Vầy liền xong? Không có chuyện gì của ta nữa hả?” Hữu Xu nâng quan ấn, hơi có chút há hốc mồm. Cậu còn cho rằng mình phải ở trên công đường đối chất với đám người Vương tri phủ, nói ít cũng phải chậm trễ bảy tám ngày, nào ngờ Âu Thái còn sấm rền gió cuốn hơn cả trong truyền thuyết, đánh một trận là xong.
“Giúp nạn thiên tai quan trọng, án này bản quan sớm có tính toán rồi, Triệu đại nhân không cần lo lắng.”
“Nếu như thế, thuộc hạ liền đi đây.” Bởi vì phạm vi gặp tai họa ở Lệ Thuỷ phủ cực lớn, nhân số rất nhiều, chỉ mình huyện Toại Xương căn bản không cách nào an trí toàn bộ nạn dân, cho nên Hữu Xu không dám chậm trễ, khoác áo tơi bước đi. Hiện tại cậu đã sớm không còn là Hữu Xu khi vừa tới chỉ muốn giữ mạng mình, nếu làm quan phụ mẫu, thì phải làm hết trách nhiệm của quan phụ mẫu, nhóm bách tính của cậu tuyệt đối không thể chết oan, chết uổng, đói chết, nhận hết cực khổ mà chết.
Biết được tiểu Triệu huyện lệnh chưởng quản chính vụ Lệ Thuỷ, dân chúng các huyện ai cũng vui mừng khôn xiết, vui mừng khôn xiết. Lại thêm triều đình mới phái khâm sai thẩm tra án ngân lượng cứu tai bị cướp, bất quá chỉ khảo vấn hai tên phạm nhân đã biết được bạc và lương thực giấu ở nơi nào, lập tức phái quân đội đi tìm, sau đó phân phát xuống.
Hữu Xu hợp thời đưa ra đề nghị “dĩ công đại chẩn” (lấy công việc thay cho cứu tế), bảo các huyện triệu tập nạn dân lại, tiến hành tu sửa đê đập, quan đạo, cầu, trạm dịch, chùa miếu bị hư hại, mỗi ngày bao ăn bao ở, còn có tiền tiêu vặt hàng tháng, tận mức độ lớn nhất mà ổn định dân tâm, vả lại sau ngắn ngủn một tháng, liền đem Lệ Thủy phủ hư hỏng, rách nát không chịu nổi, kiến thiết còn phồn thịnh hơn so với ngày xưa.
Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy ruộng vườn bị chất đầy bùn đất được thanh lý sạch sẽ, hạt giống gieo xuống mọc ra điểm điểm mầm xanh; nhà cửa bị sập được dựng lên, chủ nhà đang tiếp đón hương thân đến ăn tiệc mừng; trẻ con mất đi phụ mẫu được chùa miếu, dục anh đường thu nhận, không đến mức lang bạc kỳ hồ, không có chỗ ở cố định. Dân chúng vốn dĩ dáng vẻ tiều tụy, tê liệt, trong mắt lại có hy vọng và sức sống.
Hữu Xu dọc theo bờ đê một đường hỏi thăm, nơi này đi đi, nơi kia nhìn nhìn, bắt chuyện với rất nhiều người, nói cười với rất nhiều người. Tình huống này trước đây là tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Đề phòng của cậu đối với người xa lạ vẫn không có giảm bớt, nhưng cũng không phong bế lòng mình nữa, mà là tận tình để mưa móc tưới vào, để gió nhẹ lướt qua, để ánh mặt trời chiếu rọi.
Nhận thức của cậu đối với thế giới không dừng lại ở sự u ám giống như mạt thế nữa, mà là muôn màu muôn vẻ, hương thơm ngào ngạt. Càng tốt đẹp chính là, hết thảy thay đổi này còn bắt nguồn từ chấp nhất và cố gắng của cậu. Cậu một đường mím môi, cong khóe môi, chậm rãi đi về huyện nha, sau khi ngồi xuống mới phát hiện hai chân đau nhức đến lợi hại.
Tiểu tư lập tức bưng tới một chậu nước ấm cho cậu, muốn giúp cậu rửa chân.
“Ta tự mình làm, ngươi đi xuống đi.” Hữu Xu cởi đôi giày dơ bẩn không chịu nổi, dốc ngược lại, lộp cộp rơi ra rất nhiều hạt cát.
Tiểu tư cúi đầu cười thầm, nhưng cũng biết huyện thái gia vô cùng thân với dân, chuyện có thể tự mình làm thì tuyệt đối không nhờ tay người khác, liền ngoan ngoãn đi xuống.
Hữu Xu dốc sạch sẽ cát đất trong hai chiếc giày, lại cởi đôi tất đen tuyền, lúc này mới đem hai chân ngâm vào trong nước ấm. Cậu thoải mái phun ra một hơi, chân trái đạp đạp chân phải, chân phải đạp đạp chân trái, vẫn chơi một hồi, lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Một lát sau, trong phòng xuất hiện một nam tử thân hình cao lớn từ hư không, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu, xoay người nhìn kỹ.
Hữu Xu đã liên tục hơn nửa tháng chưa từng ngủ ngon, đã sức cùng lực kiệt. Nạn dân toàn phủ đều đã an trí thỏa đáng, lại tự mình ngầm hỏi điều tra một phen, xác định không có tình huống bằng mặt không bằng lòng, giấu trên lừa dưới phát sinh, lúc này cậu mới trầm tĩnh lại, gần như không đến nửa giây liền ngủ thật sâu, có lẽ động đất cũng sẽ không tỉnh.
Nam tử ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu, chống má, yên lặng quan sát, sau đó thấp giọng cười. Tiểu Triệu huyện lệnh ngủ như chết thế nhưng sẽ chảy nước miếng, lại còn chép chép miệng, phát ra âm thanh nhai nuốt đồ ăn, cũng không biết ở trong mơ ăn được sơn hào hải vị gì. Tướng ngủ này thực sự có chút khờ ngốc, nhưng mà vô cùng thú vị.
Cơ mà cũng làm khó cậu. Nhiều ngày như vậy, cậu lại giống như nạn dân, bữa bữa chỉ ăn cháo loãng thêm dưa muối, mắt thấy nhanh chóng gầy yếu. Nam tử nhớ rõ lần trước gặp cậu, cậu còn trắng trắng nộn nộn, thủy thủy nhuận nhuận, cao ngất tuấn tú như thanh tùng thương trúc, hiện tại lại thành một cọng giá, dáng vẻ rúc trong ghế dựa làm người ta lo lắng.
Nam tử chậm rãi nhăn chặt mày, vươn tay vuốt ve gò má tái nhợt của Triệu huyện lệnh, lại lau sạch nước bọt bên khóe miệng cậu. Nam tử cũng không chê bẩn, nhìn chằm chằm đầu ngón tay ướt sũng, không biết suy nghĩ cái gì, hơn nửa ngày mới lấy khăn ra chà lau, sau đó đặt tay phải tiểu Triệu huyện lệnh trong lòng bàn tay, kiểm tra cổ tay cậu.
“Lại gầy.” Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn ở trong phòng, lộ ra một chút bất đắc dĩ, lại lộ ra một chút đau lòng.
Hắn yêu thích không buông tay mà chơi đùa năm ngón tay tinh tế của tiểu Triệu huyện lệnh, xen chúng vào giữa những ngón tay mình, lại đặt trên ngực mình, sau đó đặt bên môi chậm rãi vuốt nhẹ, tựa như ngửi ngửi, lại tựa như đang hôn lên. Một lát sau, hắn mới ý thức được hai chân tiểu Triệu huyện lệnh còn ngâm ở trong nước, vội vàng xoay người lại thăm dò độ ấm, nhận thấy nước đã lạnh, lập tức dùng tam muội chân hỏa đun nóng.
Nước dần dần nóng lên, sương mù màu trắng bốc hơi lên, khiến làn da tái nhợt của tiểu Triệu huyện lệnh ửng màu hồng. Nam tử cúi đầu nhìn vài lần, lại đứng lên đi hai vòng, mới tựa như quyết định mà xắn tay áo lên, đi chà chân cho cậu. Dường như hắn rất ít khi làm loại chuyện này, lại lo lắng đánh thức người ta, hơi có chút bối rối luống cuống. Nhưng mà niềm vui thích khi đem hai chân xinh đẹp tuyệt trần của tiểu Triệu huyện lệnh đặt trong lòng bàn tay thưởng thức đã vượt qua cảm giác khẩn trương có tật giật mình, hắn rửa rửa lại càng thong dong, càng thêm chậm rãi, không nhanh không chậm.
Đem mỗi một ngón chân mượt mà đều chà rửa sạch sẽ, lại dùng ngân châm nhẹ nhàng đâm thủng vài cái bọt nước dưới lòng bàn chân, trét dược lên, lúc này hắn mới ôm người lên trên giường, nhẹ nhàng cởi ngoại bào, đắp kỹ chăn. Nhìn người nào đó khò khò ngủ say, lại còn chảy ra rất nhiều nước miếng, hắn lắc đầu mỉm cười, trong lòng vừa chua xót trướng đau, lại vừa vui mừng vô hạn.
Từ trên giá sách cầm lấy một quyển sách, dựa nghiêng bên cạnh tiểu Triệu huyện lệnh lật xem, đợi cậu đá chăn liền đắp đắp, bóng đè liền vỗ vỗ, ngáy thì bóp bóp mũi, nói mê xoa xoa môi, cũng lạc thú vô cùng. Nam tử càng ở lâu càng khó có thể dứt ra, ngay cả khi lệnh bài sáng mấy lần cũng không đáng để ý tới, nếu không phải một cái bùa đưa tin phá cửa sổ mà vào, quả thật sẽ trực tiếp ở lại.
Sau khi nam tử biến mất, không ai giúp mình đắp chăn Hữu Xu lập tức tỉnh lại, đầu tiên là sờ soạng ở bên người, sau đó mới mê mê hoặc hoặc mà nửa ngồi dậy.
“Không phải mình đang rửa chân sao?” Qua một khắc đồng hồ, cậu mới tìm về ký ức, phát hiện bồn rửa chân còn đặt ở trong phòng, nước đã lạnh lại không đổ đi, có thể thấy không phải là tiểu tư tới đây giúp mình rửa sạch chân, sau đó mang lên giường. Bọn họ làm việc thực chu toàn, sẽ không làm một nửa chừa một nửa.
“Vậy là ai ôm mình lên? Chẳng lẽ là mình mộng du?” Trong đầu cậu mơ hồ toát ra một suy đoán, trong lòng nhất thời ấm áp, ngủ càng thêm bình yên.
Sau khi tình hình tai họa giảm bớt, không chỉ có mỗi Lệ Thuỷ, những khu gặp tai hoạ cả nước đều gặp chấn động trước nay chưa từng có. Chấn động đến từ chính triều đình, tân hoàng, nguyên nhân gây ra đều có liên quan tới ngân lượng cứu tai. Tiên hoàng rất xa hoa lãng phí, thế cho nên quốc khố mấy năm liên tục trống rỗng. Tất cả khoản tiền giúp nạn thiên tai lần này đều là tư ngân do ngũ hoàng tử chuyển từ đất phiên tới. Lấy một vùng đất phiên để cung cấp nuôi sống khu tai họa cả nước vốn dĩ đã như muối bỏ biển, lại không ngờ số bạc đó tám chín phần đều không xuống đến chỗ nạn dân, ngược lại bị quan viên các nơi ở giữa kiếm lời túi riêng.
Nhóm nạn dân sống không nổi tự nhiên sẽ phấn khởi phản kháng, trong vòng một tháng, lần lượt có năm sáu châu phủ đã xảy ra dân loạn quy mô lớn, nếu không nhờ quân đội của ngũ hoàng tử huấn luyện nghiêm chỉnh, chiến lực cường hãn, Đại Dung quốc đã sớm sụp đổ. Ngũ hoàng tử mới vừa đi lên ngôi vị hoàng đế liền phát sinh họa loạn như vậy, cơn tức của hắn có thể nghĩ ra, lập tức phái tâm phúc đến các châu thẩm tra hướng đi của ngân lượng.
Lệ Thuỷ phủ cũng trong danh sách thẩm tra, hơn nữa tình huống cực kỳ nghiêm trọng. Từ tri phủ, cho tới tư lại, đều tham ô tiền tài lương thực cứu nạn thiên tai, ngay cả khâm sai đại thần cũng bị hủ bại hóa, thông đồng làm bậy hãm hại trung lương. Sau khi án oan tra rõ, Vương tri phủ bị phán lăng trì, khâm sai bị phán chém đầu, những tòng phạm khác hoặc lưu đày ba nghìn dặm, hoặc trục xuất qua năm, hoặc miễn chức điều tra. Những châu phủ khác cũng máu chảy thành sông, đầu người bay tán loạn.
Chuyện xong, huyện nha vốn dĩ kín người hết chỗ, lại đều trống rỗng hơn phân nửa, tân hoàng lập tức viết tội kỷ chiếu*, thành tâm cáo thiên địa; sau đó liên tục mở thêm ba năm ân khoa, chọn lựa người có học thức; lại miễn dân chúng năm năm thuế má; cũng giúp rất nhiều trung thần, lương thần, năng thần bị hãm hại trong thời kỳ tiên hoàng sửa lại án xử sai, khiến bọn họ về triều đình lần nữa góp sức.
*Tội kỷ chiếu: là một loại chiếu sách do quân chủ Trung Quốc cổ đại viết ra để tự phê bình mình.
Dưới những động tác luân phiên, giang sơn xã tắc ngập nguy cơ được bảo vệ, dân tâm hoảng sợ không chịu nổi một ngày được ổn định, ngoại trừ tham quan ô lại, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ Hữu Xu đã dọn đến phủ nha làm việc, vốn tưởng rằng sau khi Vương Hướng Tài chết, có lẽ mình sẽ thăng nhiệm tri phủ, nào ngờ lúc Âu Thái gần đi lại mang đến cho cậu một tờ thánh chỉ, nói là bảo cậu hồi kinh báo cáo công tác. Theo lý mà nói quan viên địa phương ít nhất ba năm báo cáo công tác một lần, “Triệu Hữu Xu” mới đến Toại Xương một năm rưỡi, vả lại lúc này đúng là lúc quan nha thiếu người, sao lại điều mình đi chứ?
Chẳng lẽ Hoàng Thượng coi trọng năng lực của mình, muốn điều mình đến kinh thành? Vị tân hoàng này đối dân chúng kiêm ái vô tư*, đối với quan viên thưởng phạt phân minh, có phong thái của nhân giả**, cũng có cái oai của bá chủ, phong cách xử sự càng xem càng giống chủ tử. Nghĩ như vậy, Hữu Xu lập tức tiếp thánh chỉ, chuẩn bị nhập kinh, ngược lại nhớ đến dân chúng Lệ Thuỷ, lại do dự.
*Kiêm ái vô tư: yêu thương mọi người, không có tư tâm.
**Nhân giả: người có đủ mọi phẩm đức.
Âu Thái hiểu rõ băn khoăn của cậu, vội vàng trấn an, “Tiểu Triệu huyện lệnh ngươi yên tâm, người kế nhiệm Lệ Thuỷ phủ là đã từng là đồng tri* Hà Đông, bởi vì thủ vững bản tâm, vì dân thỉnh lệnh, bị quan trên vu oan hãm hại, miễn chức quan lưu đày, hiện đã sửa lại án sai, cũng là một vị quan tốt khó có được. Hắn tất nhiên sẽ không để cho tâm huyết của ngươi trôi theo dòng nước, lại càng sẽ không khiến dân chúng của ngươi chịu oan chịu khuất. Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, có thể cách một đoạn thời gian quay về nhìn.”
*Đồng tri: tên một chức quan, là chức phó tri phủ, bậc ngũ phẩm.
Hữu Xu suy nghĩ một khắc, cuối cùng quyết định đến kinh thành trước. Cậu không tiện khoa tay múa chân với quan viên mới tới, chỉ có thể đem tâm đắc cai trị của mình viết thành sách nhỏ, làm lễ vật đưa tặng. Bàn giao tất cả chính vụ hoàn tất, cậu chầm chậm đi về hậu viện, chuẩn bị thu thập hành lý xuất phát.
Những vàng bạc tài bảo lúc trước “Triệu Hữu Xu” tham ô, hiện tại đều bị cậu bán đến không còn một mảnh, chỉ còn vài bộ quần áo mấy đôi giày dép, còn có hai rương sách. Cậu đào rồi lại đào ở trong tráp mới lấy ra được mấy lượng bạc vụn, ngay cả lộ phí đến thượng kinh cũng không đủ, lúc này mới trì độn mà ý thức được tầm quan trọng của tiền tài.
“Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, không có tiền mình làm thế nào ra đi?” Cậu ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút dại ra.
Đúng vào lúc này, Diêm La vương bỗng nhiên xuất hiện, đầu tiên là chuyển vài vòng trong căn phòng lộn xộn, sau đó ngồi ở bên cạnh cậu, vừa xem xét quần áo có rất nhiều mụn vá của cậu, vừa ôn nhu hỏi, “Sao hả, không có lộ phí đến thượng kinh à?”
Hữu Xu vốn định gật đầu, may mà ở một khắc cuối cùng đúng lúc ngừng lại, lúc này mới ý thức được đối phương lại đang thăm dò mình. Thật giảo hoạt mà, thiếu chút nữa liền bị lừa!
Bình luận truyện