Lại Một Mùa Hoa

Chương 6: Nguyệt tư (1)



Lâu lắm rồi mới đăng đoản mới, không biết có bị giảm tay nghề không.

M.n đi qua nhớ ghé cmt nhận xét nha*.*

Người kinh thành của Tề quốc vẫn đồn nhau rằng Loan phủ có vị tiểu thư năm nay vừa tròn hai mươi, nàng ta nhan sắc tầm thường, tài nghệ không có, tính tình kì quái lại cao ngạo, đến nay vẫn chưa có ai đến hỏi cưới. Phụ mẫu nàng dù lo lắng cũng bất lực trước sự ương ngạnh của nàng.

Mà... vị tiểu thư Loan Thiên Doanh đó chính là ta.

Ta vốn đang nằm cấp cứu vì bệnh tim tái phát nhưng không hiểu sao linh hồn lại lạc tới Tề quốc này nhập vào thân thể Loan Thiên Doanh khi nàng ta mười tuổi, tính ra đến nay cũng được 10 năm rồi. Từ khi mười lăm, phụ mẫu đã tìm nhiều mối gán ghép cho ta, nhưng với tư duy của người hiện đại, ta đâu cần cái gọi là thành lập gia thất? Mỗi lần nhắc tới chuyện này ta đều thẳng thừng từ chối.

- Không có người thương đến hỏi, ta tuyệt đối không gả. Ta lần nữa cứng rắn trả lời Bắc Điệp quận chúa. Nàng là người hợp tính duy nhất của ta ở đây, cũng có thể coi là bằng hữu duy nhất. Không hiểu sao dạo gần đây mỗi lần gặp nhau Bắc Điệp lại thúc giục chuyện thành thân của ta, ngược lại nàng ta cũng 18 rồi không biết tự lo cho mình đi.

- Thiên Doanh, ngươi có thể phải lòng ai chứ? Bắc Điệp lắc đầu nói.

Lười quản nàng giống mẹ già lo con, ta nháy mắt chống cằm nhìn xuống dưới lâu, bâng quơ đáp:

- Hiện tại, không có!!!

------------------------***----------------------

Cảnh xuân vẫn đẹp, hồ nước vẫn trong, mây vẫn hờ hững, gió vẫn phiêu phiêu thổi, tuổi xanh còn dài hà cớ chi ta lại muốn mình rơi vào ải tình gian khổ cơ chứ? Nghĩ bụng mà ta bật cười...

Ta đã từng nghĩ là như vậy, đã từng vô ưu kiêu ngạo như thế.

Nhưng thời gian trôi đi, chữ ngờ nào có ai học được, chữ ái nào có ai dàn xếp được?

Khi ta nhận ra mình sa vào vòng xoáy của tình kiếp thì đã quá muộn. Ta có thể vờ như không biết, vờ như không thấy, vờ như không sao... Nhưng tâm ta vẫn từng chút từng chút nhói đau!

Lần ấy dạo chơi cùng Bắc Điệp gặp hắn giữa lúc hiểm nguy mới biết thế gian thì ra có người còn cao ngạo hơn mình. Tâm lần đầu rung động!

Tiêu Thành là tướng quân trẻ tuổi vừa thắng trận trở về được nhân dân hô tụng. Dưới ánh nắng chói chang áo choàng đỏ thẫm tung bay che lấp một khoảng trời, càng tôn thêm dáng người cao ngạo, khí thế vương giả uy nghiêm cùng tuấn nhan băng lãnh mà tuyệt mỹ vô song của hắn. Ánh mắt hắn thanh lãnh nhìn thẳng không một gợn sóng, cả người toả ra khí chất vương tử mà lại lãnh đạm, một con người bao ngày chinh phạt trên sa trường lại không hề có chút dung tục, sát khí. Là hắn che giấu quá tốt hay ta cảm nhận kém? Ài, dù sao thì hắn cũng là đại nam nhân trong lòng các thiếu nữ, ta cũng không nên bình phẩm.

Ta cùng Bắc Điệp cưỡi ngựa từ xa lại gần vốn chỉ định là xem người mà Bắc Điệp thương nhớ lâu nay. Vì Bắc Điệp không biết cưỡi ngựa nên đành ngồi sau ta, không ngờ giữ đoạn ngựa bỗng dẫm phải vật gì đó khiến nó đau đớn nổi điên hất tung Bắc Điệp bay ra ngoài. Ta hốt hoảng giữ chặt dây cương cố gắng ghìm con ngựa lại, ngoái đầu lo lắng sợ Bắc Điệp ngã sẽ trọng thương thì thấy nàng ấy đã nằm gọn trong lòng Tiêu Thành. Ta thầm thở phào. Thế nhưng con ngựa mỗi lúc một hoảng loạn. Bất chợt một bóng ngựa phi tới gần cạnh ta đưa tay ý muốn giúp ta. Kiêu hãnh như ta há lại sợ không khống chế được chính con ngựa của mình, ta phất tay từ chối ngước mắt nhìn người muốn giúp ta, là Tiêu Thành, hắn cúi đầu thu tay lại quay ngựa bỏ đi không chút lưu luyến, ta tự dưng có cảm giác kỳ lạ, là ta kinh ngạc, lần đầu gặp người dứt khoát như vậy, hắn thật cứ thế mà bỏ đi...

Đúng là cái tôi quá cao sẽ hại chết chính mình, hậu quả của việc cố chấp chính là cuối cùng ta ngã ngựa phải nằm giường hơn một tháng.

Ngày tháo băng ra ngoài, tiết trời đã vào những ngày đầu thu, gió thu man mác cuốn theo cả những sầu tư len lỏi vào tâm.

Nghe tin Hoàng thượng ban hôn cho Bắc Điệp cùng Thành tướng quân khắp đường phố đều xôn xao một mảng. Chả trách mấy ngày nay không thấy Bắc Điệp tới thăm. Ta buồn chán dạo quanh hồ Thiên Lưu, nơi này hữu cảnh hữu tình, liễu rủ quanh bờ, giữa hồ, sen nở tới hết tháng mười một mới tàn nhưng hương sen vẫn còn lưu mãi.

Bình thường nơi đây vốn rất nhộn nhịp, hôm nay dường như còn náo nhiệt hơn. Ta nhìn ra giữa hồ, có một chiếc thuyền lớn đầu rồng đang du ngoạn, chắc là của quan lớn nào đó, mọi người xung quanh cũng thỉnh thoảng liếc mắt, chỉ trỏ người trên thuyền. Ta nhìn theo, trên thuyền nổi bật nhất là nam tử mặc trường bào xám, toàn thân một cỗ khí chất bất phàm,lãnh ngạo, thanh cao đến kì lạ khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng phải quy phục. Ta nhẩm lại trong đầu, người này chẳng phải rất giống vị tướng quân Tiêu Thành hay sao?

- Ai nha...

Nghe tiếng phịch, giọng một lão bà run run vang lên, chắc là ngã rồi. Ta vội vàng chạy lại giúp đỡ bà đứng dậy:

"Bà bà, người cẩn thận một chút"

Một giọng nam khác đồng thanh cùng ta. Ta ngẩng đầu nhìn người đối diện có chút kinh ngạc: "Là Tiêu Thành", hắn vừa rồi chẳng phải ở trên thuyền sao?

Hắn cũng nhìn ta, ánh mắt lãnh đạm không nhìn ra cảm xúc gì, một đôi mắt đầy kiêu hãnh, lạnh lùng và cô độc giống như mắt của loài ưng điêu, chỉ nhìn thôi cũng đủ nuốt chửng đối phương, thế nhưng điều đó lại được hắn che giấu triệt để.

Ta chợt nhớ lại lần ngã ngựa trước, vết thương tự dưng cũng nhức nhức, người này quá lãnh đạm, tâm tư khó đoán, tốt nhất không nên dây dưa.

- Lão bà bà, nếu không có hệ gì tiểu nữ liền xin cáo từ trước.

Ta nhanh chóng quay lưng trở về, không muốn ở lại, dù vậy có chút thất lễ.

- Tiểu Doanh, là muội à?

Là giọng đại ca? Sao hắn lại ở đây? À, phải rồi hắn là phó tướng dưới trướng của Tiêu Thành, trong lòng ta không khỏi thầm mắng một câu! Bất đắc dĩ ta quay đầu, cố nhếch miệng cười:

- Đại ca, huynh cũng tới ngắm cảnh.

- A, huynh đưa Thành tướng quân tới đây gặp mấy vị bằng hữu, tiện thể ghé tệ xá dùng bữa.

"Dùng bữa, gặp bằng hữu... Ra vậy!". Ta liếc qua Tiêu Thành, hắn vẫn nhìn ta bằng ánh mắt không mặn không nhạt ấy, khuôn mặt một chút biểu tình cũng không có. Mặt đá!

Bữa tối, ta lấy lý do không khoẻ nên không thể dùng bữa cùng mọi người. Quả thật, ta vốn không thích nói chuyện với người lạ, đặc biệt là những người khó đoán, ăn cơm chung tuyệt nhiên càng không có. Nhàm chán, ta thơ thẩn ra đình viện ở hồ nhỏ trong phủ ngắm trăng.

"Minh nguyệt tư hữu

Cố minh lạc lạc

Cố nguyệt thanh thanh

Trung hồ súng khai."

Đầu tháng, trăng khuyết lại bị mây che khuất một phần, ánh sáng thật yếu ớt, ta bất chợt nhẩm ra mấy câu thơ, có chút nhớ nhà, nhớ phụ mẫu ở hiện đại. Tuy rằng lúc đó ta bị bệnh giống như một cái phế vật, dựa vào thuốc mà sống, luôn cần người trông nom chăm sóc thế nhưng cha mẹ luôn yêu thương chiều chuộng ta hết lòng, cũng chưa từng than phiền một câu. Ơn nghĩa đó ta chưa bù đắp lại ngày nào thế nhưng lại xuyên đến nơi này. Ta thực sự là một đứa con bất hiếu...

Lúc bệnh nằm liệt giường ta luôn thích hoa súng, nó biểu tượng cho người quân tử, cho sự mạnh mẽ vươn lên, ta muốn được như vậy. Súng trong hồ cũng là do ta gieo, ban đêm khi ánh trăng chiếu rọi mặt hồ là lúc súng tím nở đẹp nhất, đẹp đến sáng toả.

- Không ngờ người bệnh còn có thể ra ngoài ngắm hoa thưởng nguyệt như tiểu thư đâu?

Ta kinh ngạc xoay người, lại là hắn. Tiêu Thành chậm rãi bước vào trong đình viện, ánh trăng nhè nhẹ chiếu vào người hắn, khiến hắn bớt một phần hàn khí, thêm một phần thanh lãnh. Ta thực nghi hoặc, một vị tướng quân chém địch như chém cỏ lại có thể giữ được phong thái thanh lãnh như vậy?

Thấy hắn sắp tới gần, ta lạnh mặt làm ngơ, rảo bước qua người hắn muốn về phòng. Con người này tuyệt đối không nên cùng một chỗ với hắn, quá nguy hiểm.

- Tại sao làm ngơ? Đối ta ấn tượng không tốt?

Tiêu Phong đột nhiên bắt lấy tay ta kéo lại, ép ta và hắn mặt đối mặt. Ta giương mắt đối chọi với ánh mắt sắc bén như muốn lột sạch lớp nguỵ tranc của đối phương kia, có chút tức giận:

- Tướng quân đa nghi, tiểu nữ không nghĩ một người không nhan sắc, không tài nghệ như ta lại được tướng quân bắt chuyện đâu.

Hắn nhếch miệng, tựa tiếu phi tiếu nhưng vẫn đẹp đến lạ kỳ, hắn buông tay ta ra xoay người nhìn lên trời đêm, im lặng.

Được thả ta lập tức quay người tiếp tục bước đi, sau lưng lại truyền tới âm thanh trầm trầm của nam nhân:

"Minh nguyệt tư hữu

Cố minh lạc lạc

Cố nguyệt thanh thanh

Trung hồ súng khai."

- Không tài nghệ thế nhưng xuất khẩu thành thơ như vậy, ha.

Hắn nghe thấy rồi! Ta ngoảnh đầu trừng hắn lại chợt mê mẩn đến ngẩn người... Dưới trăng, nam tử mỗi góc cạnh đều là điêu khắc đẹp đến hoàn mỹ, toàn thân được ánh trăng bao bọc tạo lên một lớp mờ nhạt hư ảo,gió nhẹ thổi làm vài sợi tóc nhẹ lướt qua bạc môi gợi cảm của hắn, tà áo hắn phiêu phiêu cứ ngỡ thượng thần hạ phàm, thế nhưng thượng thần ấy cư nhiên đang cười... Cảm giác da mặt có chút nóng bỏng, ta dứt khoát quay mặt đi, dậm chân rồi lập tức bỏ chạy! Xa xa truyền lại tiếng cười thanh thanh của hắn.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa hé ra ta đã bị Bắc Điệp lôi dậy. Nàng đến nhà ta sớm như vậy còn không phải vì Tiêu Thành sao? Ta sực tỉnh, phải rồi, hai người họ vừa được ban hôn, trong lòng bỗng dưng có chút khó chịu, ta cau có mặt mày bước ra ngoài hờn dỗi nói nàng:

- Bắc Điệp, ta bị thương ngươi cũng không đến thăm sớm vậy đâu.

- Thiên Doanh, ta chính là đến thăm ngươi mà. Bắc Điệp hai má ửng đỏ, mặt mày vốn xinh đẹp hôm nay được trang điểm kỹ càng lại thập phần khuynh mỹ.

- Rõ là muốn tới xem tướng công tương lai... Ta lườm nàng một cái, nhoẻn miệng cười. Có lẽ nàng rất thích Tiêu Thành đi.

Ta đưa nàng đến chính sảnh mới biết Tiêu Thành không có lưu lại đây đêm qua. Nghe thấy hắn không còn ở phủ Bắc Điệp một thoáng u buồn. Ta nắm tay nàng động viên, chẳng phải còn rất nhiều cơ hội sao. Dẫu vậy, nàng vẫn bi sầu trở về. Ta lắc đầu, Bắc Điệp tương tư Tiêu Thành lâu như vậy, e rằng trong tâm đã sinh chấp niệm, yêu hắn đến si ngốc rồi...

Liệu Tiêu Thành có yêu nàng? Có đáp lại đem lại hạnh phúc cho nàng? Bắc Điệp là một cô gái tốt, ta thực sự không muốn thấy nàng bị tổn thương...

Buổi tối, ta lại ra đình viện ở hồ nhỏ ngắm trắng, trăng so với hôm qua có chút sáng, nhưng bầu trời lại không sao khiến mặt trăng trở lên tịch mịch lạ thường. Là, trăng đơn độc hay lòng người cô tịch?

Còn năm ngày nữa là đến ngày thành hôn của Bắc Điệp và Tiêu Thành. Ta chợt nhớ lại dáng vẻ Tiêu Thành hôm qua, quả thực khó mà quên được, một nam nhân lại mỹ đến xuất thần như vậy...

Dạ phong có chút lạnh, ta khẽ rùng mình một cái. Sao ta lại nhớ đến hắn?

- Xem ra Loan tiểu thư vô cùng thích ngắm trăng. Giọng nói này, là của Tiêu Thành.

Ta nhìn về phía nơi phát ra âm thanh thấy hắn một thân nguyệt sắc ngạo nghễ ngồi ở mái nhà phía đối diện.

- Còn tưởng Thành tướng quân đã về phủ đêm qua rồi, không ngờ vẫn lưu lại tệ xá sao? Ta nghênh mắt nhìn hắn, thế nhưng thân ảnh nguyệt sắc kia đã không thấy đâu.

- Chính là, ta để quên đồ nên tới lấy.

Cảm giác âm thanh gần kề bên tai, da cổ có chút ngứa ngứa vì bị hơi ấm phả vào, ta giật mình quay người lại đã thấy Tiêu Thành ngay sau mình, khinh không của hắn xuất quỷ nhập thần đến thế!

- Không biết đại tướng quân quên đồ gì sao chưa đi lấy lại tới chỗ tiểu nữ? Đêm khuya cô nam quả nữ chung một chỗ, thực dễ gây hiểu lầm.

Ta định né ra một bên cách hắn xa xa chút, Tiêu Thành lại nhanh hơn một bước tóm lấy eo ta, ép sát, giọng hắn khàn khàn:

- Ta để quên nàng!

Toàn thân phút chốc trấn động, tâm không ngừng co rút, đồng tử giãn hết mức không tin nổi, hắn như thế nào thích ta? Ta quay mặt đi tránh ánh mắt đầy ẩn tình của hắn, có lẽ là hắn trêu đùa đi.

- Tiêu Thành ta chưa từng đối nữ nhân nào đùa giỡn, cũng chưa từng thích ai, ngươi là người đầu tiên!

Hắn nắm lấy cằm ta, ép ta đối diện hắn, giọng thành khẩn. Ta bắt đầu rối, hắn thế nhưng hiểu ta đang nghĩ gì, có cái gì đó ấm áp len vào, lại có cái gì đó bóp chặt lấy tâm ta. Hình ảnh Bắc Điệp u buồn chợt loé lên, ta mỉm cười thật tươi hỏi hắn:

- Ngươi làm sao thích ta a?

-... Không biết!

- Năm ngày nữa ngươi cùng Bắc Điệp quận chúa liền thành thân rồi?

- Ta vốn không muốn!

- Bắc Điệp là bằng hữu duy nhất của ta!

Đáy mắt hắn loé lên tia sáng, tay cầm cằm ta hơi động rồi lại lập tức trấn tĩnh. Hắn nhìn thẳng vào mắt ta như muốn xuyên thấu:

- Ngươi, có hay không thích ta một chút?

Ta? Có thích hắn hay không? Người ta khẽ run. Ta và hắn gặp nhau tính cả hiện tại là bốn lần, ta thích hắn được sao? Ta chưa từng trải qua cảm giác thích một người và được một người thích, ta có thể hiểu được sao?

- Thật xin lỗi Thành tướng quân. Ngươi vẫn nên đối xử tốt với Bắc Điệp quận chúa, nàng sắp là nương tử của ngươi rồi.

Nói xong ta tháo bàn tay đang ôm chặt eo mình, mau chóng thoát khỏi khống chế của hắn.

Tiêu Thành nhếch miệng cười, ánh mắt một mảnh lãnh đạm như lần đầu, toàn thân toả ra một cỗ hàn khí vương tử, vạt áo phóng túng phiêu dật, thế nhưng ta lại thấy man mác bi thương.

- Bản tướng hiểu rồi, vừa rồi thật xin lỗi Loan tiểu thư, thất lễ.

Dứt câu, chỉ nghe trong gió tiếng vút đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Ta như ngọn nến trước gió, run rẩy tựa người vào cột đình, một tay ôm lấy ngực. Cảm giác nhức nhối ở ngực không ngừng làm ta đau đớn. Thực khó chịu!

Ngày Bắc Điệp thành thân, ta đứng trên Ngọc Hương lầu thổi một khúc Điêu Hoa Lung, rồi tự giễu, sao ta lại ưu sầu thế này? Nhìn cây sáo ngọc trên tay, ta lắc đầu cố gạt đi ưu tư trong lòng, thật tâm cầu phúc cho Bắc Điệp sẽ hạnh phúc... cây sáo này là nàng tặng ta!

Sáng sớm hôm sau, ta vừa tỉnh nha hoàn đã hốt hoảng chạy tới báo tin, đêm tân hôn Bắc Điệp quận chúa đột nhiên đau tim... Sau đó, không nghe nha hoàn nói gì thêm, ta vội vàng mặc y phục tới trước cửa phủ tướng quân xin được vào thăm nàng. Được sự cho phép một lính gác dẫn ta tới trước cửa Điệp Hoa viện.

Ngoài cửa phòng vài cái nha hoàn đang đứng, mặt cúi thấp. Bên trong, thái y vẫn đang chăm chú châm cứu, động tác cẩn thận tỉ mị không sai một li. Tiêu Thành ngồi bên bàn hai mắt khẽ nhắm. Có lẽ tình hình Bắc Điệp không mấy tốt. Thấy ta đến, nha hoàn thân cận bên cạnh Bắc Điệp liền nhận ra, nàng ta chạy lại hành lễ rồi lập tức mời ta vào trong. Bắc Điệp cùng lúc vừa tỉnh.

- Là, Thiên Doanh, ngươi liền đến? Nàng nhìn ta đầu tiên, thều thào nói, tay tìm điểm tựa muốn vựng dậy.

- Ngươi yên lặng đi, hiện tại còn yếu, không cần cử động. Ta mau chóng đến bên giường, đặt nàng ngồi dựa lưng vào thành giường.

Thái y quay qua nhìn Tiêu Thành sau đó hai người lẳng lặng đi ra. Ta mông lung đoán được phần nào bệnh trạng Bắc Điệp, sẽ không phải như ta trước kia chứ?

- Thiên Doanh... Nàng gọi ta, giọng run run.

- Sao vậy, có phải ngươi thấy đau chỗ nào nữa không?

- Không phải... Là, đêm qua... Thành, hắn thế nhưng kêu tên ngươi... Thiên Doanh...

Bắc Điệp cùng ta trân trân nhìn nhau, ánh mắt nàng đè nén bi thương và phẫn uất, rất lâu sau nàng mới mỉm cười, nắm lấy tay ta nói:

- Thiên Doanh, ngươi có thể đến đây chăm sóc ta vài hôm được không?

Ta trong từ trong suy nghĩ hỗn độn bừng tỉnh, mấp máy gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện