Kiêu Ngạo
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu ta thật sự có thể cho mày vay sao?” Lưu Kim Bằng theo bên cạnh Đinh Tễ, vừa đi vừa lải nhải, “Cậu ta là một học sinh cấp ba, lấy đâu ra mười vạn? Có phải đã phạm tội không? Có phải tìm một nơi nào đó bán mày đi… “
“Cậu ấy nói mười vạn thì mười vạn, ai biết cậu ấy có bao nhiêu tiền, hơn nữa, mày quản cậu ấy lấy mười vạn ở đâu làm gì, tao cũng không hỏi vay cậu ta mười vạn,” Đinh Tễ nói, “Mày đừng lải nhải nữa, chỉ tùy tiện một trong những người mà mày vay tiền kia thôi cũng phiền phức hơn Lâm Vô Ngung rồi! Tao hỏi mày, mày lấy đâu ra gan đấy?”
“Tao vì ai chứ!” Lưu Kim Bằng không phục.
“Nếu như không phải mày vì tao tao đã sớm đánh mày rồi!” Đinh Tễ trừng cậu ta.
Trừng một cái xong lại vươn tay kéo lấy vai Lưu Kim Bằng: “Cảm ơn nhé Bằng Bằng, thật đấy.”
“Hai chúng ta đâu cần nói từ này,” Lưu Kim Bằng lắc đầu, “Mẹ nó Đại Đông chẳng đáng tin chút nào, thế nào cũng phải lộ chuyện này cho mày biết! Sớm muộn gì tao cũng cho nó chết.”
“Mày không trả tiền nó, nó chỉ có thể tìm tao thôi! Sau này mày đừng giấu tao làm loại chuyện thế này,” Đinh Tễ nói, “Có chuyện gì bàn bạc với nhau là có thể giải quyết.”
Lưu Kim Bằng buồn bực ừ một tiếng, vẫn rất không vui.
Đinh Tễ hẹn Lâm Vô Ngung gặp mặt ở quán trà sữa bên cạnh Tín Gia, lúc này cách thời gian hẹn gặp còn một khoảng thời gian, hai người bọn họ mỗi người cầm một cốc trà sữa đứng bên đường.
Lưu Kim Bằng không tham dự cuộc gặp này, nhưng kiên trì phải ở gần đó đợi Đinh Tễ.
“Lần này phải chú ý một chút, mày nói xem, chúng ta ở đây nhiều năm như thế cũng không xảy ra chuyện gì, ai có thể nghĩ được Lão Lục đột nhiên lại xảy ra chuyện,” Lưu Kim Bằng cau mày, “Chuẩn bị lên nhìn thì có vẻ là người tốt, nhưng nói cho vay là cho vay luôn không do dự, quá thẳng thắn tao cũng không vững bụng.”
“Cậu ấy là thủ khoa dự bị! Không phải là chuẩn bị lên! (1)” Đinh Tễ có chút bất đắc dĩ.
“Là chuẩn bị lên,” Lưu Kim Bằng kiên trì ý kiến của mình, “Dù sao bây giờ còn chưa tin được cậu ta.”
“Vậy mày… đậu má!” Đinh Tễ nói được một nửa dừng lại, cậu liếc mắt nhìn thấy Lão Lục đang đi từ quảng trường nhỏ tới, lập tức dùng cánh tay huých Lưu Kim Bằng, “Đừng cản tao!”
“Con mẹ nó để tao kéo nó qua đây!” Lưu Kim Bằng cũng đồng thời nhìn thấy Lão Lục, cậu ta hung hăng đặt trà sữa lên trên bàn, “Đợi tao ở sau quán trà sữa.“
Đinh Tễ xoay người đi về phía sau quán trà sữa.
Lão Lục cũng đúng là gan lớn, nếu như đổi thành Đinh Tễ, làm loại chuyện hãm hại người khác xong, trong vòng một năm cũng không dám xuất hiện ở quảng trường nhỏ nữa.
Có lẽ là tạm thời tránh thoát một kiếp, mừng rỡ như điên, cho nên tinh thần mới điên cuồng.
Khi bị Lưu Kim Bằng túm áo kéo tới phía sau quán trà sữa, Lão Lục vẫn mang vẻ mặt không phục.
Khi nhìn thấy Đinh Tễ mới biến sắc.
“Tôi… ” Lão Lục vội vàng muốn nhảy dựng lên.
“Con mẹ nó mày chết ở đây đi!” Đinh Tễ đi qua ấn vai hắn xuống.
Lão Lục ngã xuống mặt đất, liên tiếp kêu: “Đinh Đinh Đinh Đinh… cậu nghe tôi giải thích đã, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi thực sự là… “
“Đinh cái ông nội mày chứ!” Đinh Tễ xông tới lên gối một cái vào cằm hắn, “Cái loại người như mày ông đây không cho mày một trận mày cũng không biết cái gì gọi là quá mức!”
Lão Lục bị cậu quăng xuống, có lẽ là nhìn ra hôm nay Đinh Tễ không định nói chuyện với hắn, hắn vội vàng rụt người lại đạp Đinh Tễ.
Đinh Tễ không trốn, trực tiếp cong người, dùng cánh tay đỡ lấy đòn này, sau đó xông tới túm lấy cổ áo ấn hắn xuống đất, chân gập lại áp lên bụng hắn.
Tiếp theo vung nắm đấm lên mặt Lão Lục: “Con mẹ nó mày dám hãm hại ông Đinh đây!”
“Lúc đó tôi cũng không còn cách nào khác!” Lão Lục ôm đầu, “Nếu tôi không lấy được món tiền đó sẽ bị bọn đầu trọc đánh tàn phế!”
“Mày bị đánh tàn phế thì liên quan quái gì tới tao! Cũng không phải là tao làm mất tiền!” Đinh Tễ đấm lên mặt hắn, “Mày lấy chết ra dọa là tao không dám đánh mày tàn chắc!”
“Tao thấy,” Lưu Kim Bằng dựa vào bức tường quán trà sữa bên cạnh, vừa uống trà sữa vừa gật đầu, “Mày thật sự không dám đánh tàn phế nó, cũng không thể, dù sao chúng ta cũng là thanh niên đứng đắn.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lão Lục giơ cánh tay cũng không ngăn được nắm đấm như mưa của Đinh Tễ, mặt bị đấm, bị tát bốp bốp, hắn vừa nghe thấy lời này hắn nhanh chóng gào, “Đúng vậy! Ngài Đinh, trước giờ ngài chưa từng gây chuyện, tất cả mọi người đều biết… “
“Cho nên mày muốn hại tao!” Đinh Tễ nhảy lên, bắt đầu đá hắn, “Mày hãm hại tao! Tao nói cho mày biết! Nếu cuối tháng này mà tao không thấy tiền, cả đời này mày nghĩ tới tên tao cũng có thể quỳ xuống!”
“Đinh.” Lưu Kim Bằng ở bên cạnh gọi cậu một tiếng.
“Dám hãm hại ông đây!” Đinh Tễ tiếp tục vừa đá vừa đánh, “Ông Đinh nhà mày không gây chuyện, không thể hiện rằng mày có thể chọc tới tao!”
“Đinh.” Lưu Kim Bằng lại kêu lên một tiếng.
“Tiền!” Đinh Tễ không để ý tới Lưu Kim Bằng, lại đá một đá vào mông Lão Lục.
“Tôi cam đoan sẽ trả lại tiền cho cậu!” Lão Lục ôm đầu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để bò dậy, lảo đảo chạy xuống đường.
Đinh Tễ đạp vào chân sau hắn một cái.
Lão Lục quỳ xuống dưới đất, vừa chạy về phía trước vừa gọi: “Tôi cam đoan! Anh Đinh! Ông Đinh! Tôi cam đoan!”
“Đinh Tễ!” Lưu Kim Bằng lại gọi một tiếng.
Lửa của Đinh Tễ vẫn còn cháy hừng hực trên đầu, cũng không thèm nhìn cậu ta một cái, đuổi theo Lão Lục.
Lão Lục chạy mấy bước lên trên đường, sau đó rẽ phải, chạy về hướng Tín Gia.
Đinh Tễ đuổi theo tới khúc rẽ, bước sang bên cạnh một bước, tránh người đang đứng ở chỗ rẽ.
Khi chạy về bên phải đuổi theo, người đứng ở chỗ rẽ đột nhiên vươn cánh tay ra, chặn ngang hông cậu.
Lực quán tính vô cùng lớn làm cho cậu suýt chút nữa là bị đập nôn ra.
Không đợi cậu kịp phản ứng lại, người kia lại dùng sức, đẩy cậu về phía sau.
“Tìm chết hả!” Đinh Tễ rống lên một tiếng.
“Tôi chết rồi cậu đi tìm ai lấy tiền đây.” Người kia vung cánh tay.
“… Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn qua đó lập tức sửng sốt, “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Không phải hẹn ở đây sao?” Lâm Vô Ngung nhìn sang quán trà sữa bên cạnh.
“Đậu.” Đinh Tễ có chút xấu hổ, tình cảnh này thực sự làm tổn hao hình tượng học sinh tốt hạng nhất của trường Tam Trung, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn Lưu Kim Bằng.
Lưu Kim Bằng xòe tay với cậu, dùng khẩu hình miệng: “Tao đã bảo mày rồi.”
“Tôi muốn một cốc trà sữa giống cốc trên bàn kia.” Lâm Vô Ngung chỉ bàn trà sữa bên ngoài quán.
Hai nam một nữ đang ngồi bên bàn, vị trí ngồi của bọn họ vừa vặn có thể nhìn được cảnh tượng Đinh Tễ vừa mới đánh Lão Lục tàn nhẫn, lúc này Lâm Vô Ngung chỉ về phía ấy, bọn họ đứng hết dậy, cầm lấy cốc chạy đi.
“Cái đó là kem, bên dưới là sữa, bên trên phủ kem, trà sữa cái gì,” Đinh Tễ đi qua quầy thu ngân của quán trà sữa, “Trà ở đâu ra.”
“Lưu Xoa Bằng đâu?” Lâm Vô Ngung ngồi xuống bên bàn.
“Không biết, nó đi dạo quanh quanh đây thôi, không cần quan tâm tới nó.” Đinh Tễ đứng trước quầy thu ngân, “Cho tôi… “
“Không cho.” Cô gái thu ngân là Lương Xuân, là bạn học tiểu học của cậu, bình thường mỗi lần đều không lấy tiền cậu, hôm nay thái độ lại đặc biệt hung dữ.
“Tôi làm gì cậu à?” Đinh Tễ có chút mờ mịt.
“Dám đánh nhau ở sau quán của tôi sao? Còn có chút tình nghĩa bạn học nào không?” Lương Xuân nói, “Ba vị khách ban nãy bị cậu dọa chạy rồi!”
“Chạy thì chạy,” Đinh Tễ nói, “Không phải bọn họ đã mua trà sữa rồi sao?”
“Bọn họ vừa mới gọi ba phần bánh trôi rượu nếp! Còn chưa đưa tiền đã chạy rồi,” Lương Xuân nói, “Tôi đã làm xong rồi đây!”
“Cho tôi đi.” Đinh Tễ nói.
“Uống không trà sữa của nhà tôi, còn phải cho không ba phần bánh trôi sao?” Lương Xuân nhìn cậu, “Đinh Tễ, cậu là quỷ đòi nợ từ đâu chạy tới?”
“Tôi trả tiền!” Đinh Tễ trừng cô.
“Được, một cốc trân châu, một cốc kem, ba phần bánh trôi rượu nếp,” Lương Xuân lập tức nói, “Còn cần gì nữa?”
“Loại mà trước đây tôi và Bằng Bằng đã từng ăn, có còn bánh trứng gà nhân phô mai và nhân đậu đỏ không?” Đinh Tễ hỏi
“Có, muốn một phần?” Lương Xuân hỏi.
Đinh Tễ nghĩ xem một phần bánh trứng lớn nhỏ thế nào, do dự một lát: “Cho tôi năm phần trước đi.”
“Đùa tôi đấy à?” Lương Xuân nói, “Ăn không hết cũng đừng có để lại đấy.”
“Nếu như ăn bữa chiều… tôi còn sợ là không đủ.” Đinh Tễ quét mã, trả tiền.
Đinh Tễ cầm trà sữa và kem qua, đặt lên trên bàn: “Còn một số đồ nữa, lát nữa cậu ta mang qua.”
“Ăn không hết nhiều như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu nói chuyện không thấy thẹn với lòng à?” Đinh Tễ ngồi xuống.
Lâm Vô Ngung không nói gì, cười cầm mấy miếng băng cá nhân quăng tới trước mặt cậu: “Tay cậu xước da rồi, dán lên.”
“Hả?” Đinh Tễ nhìn tay mình, có mấy vết thương ở các đốt ngón tay, có lẽ là do lúc đánh Lão Lục bị rách.
Có hai vết thương còn rất lớn, lại đúng vào giữa các đốt ngón tay, không biết máu nóng dồn lên từ khi nào, cộng thêm bị Lâm Vô Ngung nhìn thấy cậu điên cuồng đánh người làm cậu có chút xấu hổ, cậu cũng không cảm thấy đau, bây giờ Lâm Vô Ngung nhắc nhở như vậy, cậu nhất thời cảm thấy đang có hai con kiến khua răng hàm cắn cậu.
“Cảm ơn.” Đinh Tễ cầm lấy băng cá nhân, dán lên mấy vết thương, “Tại sao cậu còn mang theo cái này trên người?”
“Còn thừa.” Lâm Vô Ngung chỉ vào mặt mình, “Lấy ở phòng y tế.”
Lúc này Đinh Tễ mới nhìn kỹ vết thương trên mặt anh, cơ bản đã khỏi rồi, vị trí giữa vết thương hơi thâm một chút, có lẽ còn chưa khỏi hẳn, cho nên Lâm Vô Ngung mới dùng băng cá nhân dán lên.
“Nói đi.” Lâm Vô Ngung cầm kem lên, rút chiếc thìa ra chậm chạp chọc trong chén.
“Người vừa này, còn nhớ không, Lão Lục ấy.” Đinh Tễ cau mày, “Thằng đó thu tiền hộ cho đầu trọc, thu tiền rồi mà không đưa, đầu trọc muốn cho nó một trận, nó nói đã đưa tiền cho tôi.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhíu mày, có chút ngạc nhiên, lý do chẳng ra làm sao vậy cũng có thể xuất hiện?
“Đùa thôi?” Đinh Tễ nói, “Đúng lúc sau chuyện ấy, tôi không tới quảng trường, sợ đầu trọc gây phiền phức, kết quả đầu trọc thật sự cảm thấy rằng tôi đã lấy tiền.”
“Cho nên cậu muốn trả tiền cho hắn?” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi trả cái mông!” Đinh Tễ nói, dừng một lát lại thở dài, “Hắn tìm Bằng Bằng, đầu trọc chính là một kẻ như kẹo da trâu dính dao, Bằng Bằng sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới việc ôn bài của tôi, cho nên nhanh chóng đưa tiền cho đầu trọc, trong tay nó chỉ có ba nghìn, còn lại đều là vay, những người nó vay tiền đều chẳng phải người ra gì, tôi muốn trả tiền cho xong, không thể chờ tới lúc thi đại học rồi mới phát hiện Bằng Bằng bị đòi nợ đánh chết.
“Không tới mức vì hai vạn tám mà thế chứ,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Vậy cậu định làm gì với khoản tiền này?”
“Theo sát Lão Lục, gặp một lần đánh một lần, gặp một lần lục soát người một lần, có tiền lấy tiền, không có tiền lấy hết cầm đồ.” Đinh Tễ cắn răng.
“Người như vậy, có đánh nát cũng không lấy được gì.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cuối cùng còn có một chiêu, tôi biết bố nó đi làm ở đâu, thực sự muốn lấy tiền, bố nó có thể đưa ra… ” Đinh Tễ nói có chút tốn sức, lông mày nhíu chặt lại, “Nhưng mà chân bố nó không tốt, khiêng bình gas cho người ta, nếu như thực sự đưa có lẽ…. “
Lâm Vô Ngung không lên tiếng, ngón tay ấn lên trán, nhìn cậu.
“Đậu.” Đinh Tễ có chút buồn bực đập bàn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Với tình huống này, khả năng cuối cùng chính là tôi vừa đánh Lão Lục, vừa làm công trả tiền cậu, chắc chắn tôi không thể nói với người nhà, tôi sợ ông bà tôi sẽ đánh tôi.”
Lâm Vô Ngung không nói gì cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu như vậy.
“Cậu đã đánh giá xong kết cục mạo hiểm này chưa?” Đinh Tễ nói, “Có phải tình huống này… không vay được?”
Lâm Vô Ngung cười cười, lấy điện thoại ra, cúi đầu chọc mấy cái.
Đinh Tễ cảm giác điện thoại rung lên, khi lấy ra, nhìn thấy có tin tức chuyển khoản.
Ba vạn.
“Không, không, tôi muốn vay hai vạn,” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng còn mấy nghìn.”
“Được rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi thích hợp đủ, không thích số lẻ, tôi cũng không đợi cậu thi đại học xong rồi đòi nợ đánh chết cậu.”
Đinh Tễ cười lên.
Sau khi ấn vào nhận tiền, đột nhiên cậu lại có chút muốn khóc.
Vươn tay dụi mắt.
“Cậu đừng khóc,” Lâm Vô Ngung ngồi thẳng lên, “Tôi thật sự không biết phải dỗ thế nào đâu.”
“Cút đi,” Đinh Tễ hít hít mũi, cười nói, “Tôi chỉ cảm ơn theo lệ thường thôi.”
Nhân viên bưng bánh trứng và bánh trôi qua, đặt lên trên bàn.
“Đút heo ăn à.” Lâm Vô Ngung cầm bánh trứng lên, xé một miếng bỏ vào trong miệng.
“Tôi viết giấy nợ cho cậu nhé,” Đinh Tễ quay đầu chuẩn bị mượn người trong quán giấy và bút, “Tôi… “
“Không cần đâu,” Lâm Vô Ngung lại ăn hai cái bánh trôi, “Chẳng có ý nghĩa gì, thực sự muốn viết, cậu có viết được khi nào có thể trả không? Có thể viết không trả được thì sẽ làm sao không?”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Vậy thì viết cái quái gì.” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ vào bánh trứng, “Cái này ngon thật đấy.”
“Đều là của cậu cả.” Đinh Tễ lập tức xếp mấy phần bánh trứng vào hai cái đĩa, đẩy tới trước mặt Lâm Vô Ngung.
“Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Hả?” Đinh Tễ đáp lời.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ cho người khác vay tiền,” Lâm Vô Ngung nói, “Đương nhiên, bạn bè của tôi không nhiều, bọn họ cũng chưa bao giờ hỏi tôi vay tiền, nhưng bản thân tôi biết, theo như tình huống bình thường tôi sẽ không cho vay, tôi sợ phiền phức, cũng sợ dây dưa không bỏ được.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật gật đầu.
“Tôi cho cậu vay tiền trừ việc tin tưởng được, cũng là vì quả thực cậu cần gấp, Lưu Xoa… Lưu Kim Bằng quá mạo hiểm,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng cậu còn như thế này nữa, tôi sẽ không cho vay.”
Đinh Tễ nhìn chằm chằm anh một lát, gật đầu: “Biết rồi.”
“Chuyện này cứ thế đi, thi xong hãy nói.” Lâm Vô Ngung nói.
“Được.” Đinh Tễ im lặng ngây ngốc một lúc, có chút do dự hỏi một câu: “Cậu thực sự không có… bạn trai sao?”
“Không có,” Lâm Vô Ngung cong cong khóe môi, “Sao nào, cậu muốn tự tiến cử sao?”
“Cút đi!” Đinh Tễ cầm trà sữa gõ gõ xuống bàn, nghĩ một lát lại cười, “Tôi cảm thấy người như cậu, thật sự rất… rất gì nhỉ, theo như tình huống bình thường, nếu như cậu thích con gái, có lẽ sẽ có rất nhiều bạn gái.”
“Không vội.” Lâm Vô Ngung nói, “Hàng tốt chìm xuống đáy.”
“Lời chết tiệt gì vậy.” Đinh Tễ cười lên, vươn tay lấy một viên bánh trứng.
“Không phải nói là của tôi cả sao?” Lâm Vô Ngung nhanh chóng búng lên ngón tay cậu, bánh trứng rơi lại xuống đĩa.
“Đậu má?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, “Cậu là cái thể loại người gì vậy!”
“Có lẽ là người sẽ có rất nhiều bạn trai.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ sặc, cười cả nửa ngày.
“Tôi hỏi cậu.” Lâm Vô Ngung cầm cốc lên, đổ nửa số kem còn lại vào miệng, “Tại sao cậu lại nghĩ tới việc hỏi vay tiền tôi?”
“Tôi thực sự không có ai có thể vay cả, nhìn qua nhìn lại, chỉ đều là học sinh cấp ba bình thường, còn có cả mấy người hỗn tạp mà tôi hay chơi,” Đinh Tễ nói, “Ai có thể lấy luôn ra hai ba vạn được? Tôi nhớ cậu nói từ hồi cấp hai cậu đã có thể độc lập kinh tế.”
“Trí nhớ quả thực không tồi.” Lâm Vô Ngung cười.
“Tôi vừa nghĩ, chính là cậu ấy rồi, có tiền, mềm lòng.” Đinh Tễ nói.
“Tôi mềm lòng sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Mềm,” Đinh Tễ gật đầu, “Lần đầu tiên tôi xem tướng tay cho cậu đã biết rồi, sau đó càng tiếp xúc càng biết nhiều hơn, tôi nhìn người rất chuẩn… nhưng mà khi tôi tìm cậu thực sự rất ngại.”
“Đúng vậy, còn vòng vo, để tôi hỏi cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ cười hi hi hai tiếng: “May là cậu, nếu như là Bằng Bằng, có lẽ nó thật sự đi tìm cho tôi chỗ nào đó làm thêm rồi.”
“Lát nữa mời tôi ăn cơm nhé.” Lâm Vô Ngung vừa ăn bánh trứng vừa nói.
“Đương nhiên rồi.” Đinh Tễ nói, “Tôi đưa tiền cho Bằng Bằng trước đã, để nó nhanh chóng trả lại.”
Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Có chuyện này, tôi rất tò mò.” Đinh Tễ quẹt điện thoại, “Nhưng không biết cậu có tiện nói không.”
“Vậy cậu đừng hỏi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu thật sự có thể cho tôi vay mười vạn sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Có phải hối hận rồi không, ban nãy nên vay mười vạn à.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu điên à, vay mười vạn tôi trả làm sao.” Đinh Tễ chậc một tiếng.
Lâm Vô Ngung chỉ cười mà không nói gì.
Đinh Tễ nằm bò ra bàn, cách một đống bánh trứng, đè thấp giọng hỏi: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Có một số là tiền mừng tuổi, bố mẹ tôi mừng năm mới rất hào phóng,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn một số là tiền tôi làm thêm tiết kiệm được, bình thường tôi cũng không tiêu pha nhiều.”
“Việc làm thêm gì?” Đinh Tễ tiếp tục thấp giọng hỏi.
“Cậu giữ bí mật nhé,” Lâm Vô Ngung cũng thấp giọng, bò ra bàn, đẩy đống bánh trứng ở giữa ra, “Trai bao.”
Đinh Tễ có chút kinh ngạc nhìn anh: “Con mẹ nó, cậu có thể có chút dáng vẻ của học thần được không?”
Lâm Vô Ngung cười nửa ngày, sau khi ngồi thẳng dậy anh không cười nữa: “Đã chơi máy bay không người lái bao giờ chưa?”‘
“Chưa.” Đinh Tễ lắc đầu.
“Thi xong tôi dẫn cậu đi chơi.” Lâm Vô Ngung nói.
~~~~~~~~~~~~
Đinh Tễ gọi Lâm Vô Ngung là Trạng Nguyên dự bị (状元预备役 = zhuangyuanyubeiyi). Lưu Kim Bằng gọi Lâm Vô Ngung là 预备起 (yubeiqi) nghe gần giống với 预备役(yubeiyi)
Còn Lâm Vô Ngung lại gọi nhầm Lưu Kim Bằng là Lưu Xoa Bằng.
鸡蛋仔: Món bánh của bạn Lâm Vô Ngung ăn là món này.
“Cậu ta thật sự có thể cho mày vay sao?” Lưu Kim Bằng theo bên cạnh Đinh Tễ, vừa đi vừa lải nhải, “Cậu ta là một học sinh cấp ba, lấy đâu ra mười vạn? Có phải đã phạm tội không? Có phải tìm một nơi nào đó bán mày đi… “
“Cậu ấy nói mười vạn thì mười vạn, ai biết cậu ấy có bao nhiêu tiền, hơn nữa, mày quản cậu ấy lấy mười vạn ở đâu làm gì, tao cũng không hỏi vay cậu ta mười vạn,” Đinh Tễ nói, “Mày đừng lải nhải nữa, chỉ tùy tiện một trong những người mà mày vay tiền kia thôi cũng phiền phức hơn Lâm Vô Ngung rồi! Tao hỏi mày, mày lấy đâu ra gan đấy?”
“Tao vì ai chứ!” Lưu Kim Bằng không phục.
“Nếu như không phải mày vì tao tao đã sớm đánh mày rồi!” Đinh Tễ trừng cậu ta.
Trừng một cái xong lại vươn tay kéo lấy vai Lưu Kim Bằng: “Cảm ơn nhé Bằng Bằng, thật đấy.”
“Hai chúng ta đâu cần nói từ này,” Lưu Kim Bằng lắc đầu, “Mẹ nó Đại Đông chẳng đáng tin chút nào, thế nào cũng phải lộ chuyện này cho mày biết! Sớm muộn gì tao cũng cho nó chết.”
“Mày không trả tiền nó, nó chỉ có thể tìm tao thôi! Sau này mày đừng giấu tao làm loại chuyện thế này,” Đinh Tễ nói, “Có chuyện gì bàn bạc với nhau là có thể giải quyết.”
Lưu Kim Bằng buồn bực ừ một tiếng, vẫn rất không vui.
Đinh Tễ hẹn Lâm Vô Ngung gặp mặt ở quán trà sữa bên cạnh Tín Gia, lúc này cách thời gian hẹn gặp còn một khoảng thời gian, hai người bọn họ mỗi người cầm một cốc trà sữa đứng bên đường.
Lưu Kim Bằng không tham dự cuộc gặp này, nhưng kiên trì phải ở gần đó đợi Đinh Tễ.
“Lần này phải chú ý một chút, mày nói xem, chúng ta ở đây nhiều năm như thế cũng không xảy ra chuyện gì, ai có thể nghĩ được Lão Lục đột nhiên lại xảy ra chuyện,” Lưu Kim Bằng cau mày, “Chuẩn bị lên nhìn thì có vẻ là người tốt, nhưng nói cho vay là cho vay luôn không do dự, quá thẳng thắn tao cũng không vững bụng.”
“Cậu ấy là thủ khoa dự bị! Không phải là chuẩn bị lên! (1)” Đinh Tễ có chút bất đắc dĩ.
“Là chuẩn bị lên,” Lưu Kim Bằng kiên trì ý kiến của mình, “Dù sao bây giờ còn chưa tin được cậu ta.”
“Vậy mày… đậu má!” Đinh Tễ nói được một nửa dừng lại, cậu liếc mắt nhìn thấy Lão Lục đang đi từ quảng trường nhỏ tới, lập tức dùng cánh tay huých Lưu Kim Bằng, “Đừng cản tao!”
“Con mẹ nó để tao kéo nó qua đây!” Lưu Kim Bằng cũng đồng thời nhìn thấy Lão Lục, cậu ta hung hăng đặt trà sữa lên trên bàn, “Đợi tao ở sau quán trà sữa.“
Đinh Tễ xoay người đi về phía sau quán trà sữa.
Lão Lục cũng đúng là gan lớn, nếu như đổi thành Đinh Tễ, làm loại chuyện hãm hại người khác xong, trong vòng một năm cũng không dám xuất hiện ở quảng trường nhỏ nữa.
Có lẽ là tạm thời tránh thoát một kiếp, mừng rỡ như điên, cho nên tinh thần mới điên cuồng.
Khi bị Lưu Kim Bằng túm áo kéo tới phía sau quán trà sữa, Lão Lục vẫn mang vẻ mặt không phục.
Khi nhìn thấy Đinh Tễ mới biến sắc.
“Tôi… ” Lão Lục vội vàng muốn nhảy dựng lên.
“Con mẹ nó mày chết ở đây đi!” Đinh Tễ đi qua ấn vai hắn xuống.
Lão Lục ngã xuống mặt đất, liên tiếp kêu: “Đinh Đinh Đinh Đinh… cậu nghe tôi giải thích đã, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi thực sự là… “
“Đinh cái ông nội mày chứ!” Đinh Tễ xông tới lên gối một cái vào cằm hắn, “Cái loại người như mày ông đây không cho mày một trận mày cũng không biết cái gì gọi là quá mức!”
Lão Lục bị cậu quăng xuống, có lẽ là nhìn ra hôm nay Đinh Tễ không định nói chuyện với hắn, hắn vội vàng rụt người lại đạp Đinh Tễ.
Đinh Tễ không trốn, trực tiếp cong người, dùng cánh tay đỡ lấy đòn này, sau đó xông tới túm lấy cổ áo ấn hắn xuống đất, chân gập lại áp lên bụng hắn.
Tiếp theo vung nắm đấm lên mặt Lão Lục: “Con mẹ nó mày dám hãm hại ông Đinh đây!”
“Lúc đó tôi cũng không còn cách nào khác!” Lão Lục ôm đầu, “Nếu tôi không lấy được món tiền đó sẽ bị bọn đầu trọc đánh tàn phế!”
“Mày bị đánh tàn phế thì liên quan quái gì tới tao! Cũng không phải là tao làm mất tiền!” Đinh Tễ đấm lên mặt hắn, “Mày lấy chết ra dọa là tao không dám đánh mày tàn chắc!”
“Tao thấy,” Lưu Kim Bằng dựa vào bức tường quán trà sữa bên cạnh, vừa uống trà sữa vừa gật đầu, “Mày thật sự không dám đánh tàn phế nó, cũng không thể, dù sao chúng ta cũng là thanh niên đứng đắn.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lão Lục giơ cánh tay cũng không ngăn được nắm đấm như mưa của Đinh Tễ, mặt bị đấm, bị tát bốp bốp, hắn vừa nghe thấy lời này hắn nhanh chóng gào, “Đúng vậy! Ngài Đinh, trước giờ ngài chưa từng gây chuyện, tất cả mọi người đều biết… “
“Cho nên mày muốn hại tao!” Đinh Tễ nhảy lên, bắt đầu đá hắn, “Mày hãm hại tao! Tao nói cho mày biết! Nếu cuối tháng này mà tao không thấy tiền, cả đời này mày nghĩ tới tên tao cũng có thể quỳ xuống!”
“Đinh.” Lưu Kim Bằng ở bên cạnh gọi cậu một tiếng.
“Dám hãm hại ông đây!” Đinh Tễ tiếp tục vừa đá vừa đánh, “Ông Đinh nhà mày không gây chuyện, không thể hiện rằng mày có thể chọc tới tao!”
“Đinh.” Lưu Kim Bằng lại kêu lên một tiếng.
“Tiền!” Đinh Tễ không để ý tới Lưu Kim Bằng, lại đá một đá vào mông Lão Lục.
“Tôi cam đoan sẽ trả lại tiền cho cậu!” Lão Lục ôm đầu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để bò dậy, lảo đảo chạy xuống đường.
Đinh Tễ đạp vào chân sau hắn một cái.
Lão Lục quỳ xuống dưới đất, vừa chạy về phía trước vừa gọi: “Tôi cam đoan! Anh Đinh! Ông Đinh! Tôi cam đoan!”
“Đinh Tễ!” Lưu Kim Bằng lại gọi một tiếng.
Lửa của Đinh Tễ vẫn còn cháy hừng hực trên đầu, cũng không thèm nhìn cậu ta một cái, đuổi theo Lão Lục.
Lão Lục chạy mấy bước lên trên đường, sau đó rẽ phải, chạy về hướng Tín Gia.
Đinh Tễ đuổi theo tới khúc rẽ, bước sang bên cạnh một bước, tránh người đang đứng ở chỗ rẽ.
Khi chạy về bên phải đuổi theo, người đứng ở chỗ rẽ đột nhiên vươn cánh tay ra, chặn ngang hông cậu.
Lực quán tính vô cùng lớn làm cho cậu suýt chút nữa là bị đập nôn ra.
Không đợi cậu kịp phản ứng lại, người kia lại dùng sức, đẩy cậu về phía sau.
“Tìm chết hả!” Đinh Tễ rống lên một tiếng.
“Tôi chết rồi cậu đi tìm ai lấy tiền đây.” Người kia vung cánh tay.
“… Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn qua đó lập tức sửng sốt, “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Không phải hẹn ở đây sao?” Lâm Vô Ngung nhìn sang quán trà sữa bên cạnh.
“Đậu.” Đinh Tễ có chút xấu hổ, tình cảnh này thực sự làm tổn hao hình tượng học sinh tốt hạng nhất của trường Tam Trung, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn Lưu Kim Bằng.
Lưu Kim Bằng xòe tay với cậu, dùng khẩu hình miệng: “Tao đã bảo mày rồi.”
“Tôi muốn một cốc trà sữa giống cốc trên bàn kia.” Lâm Vô Ngung chỉ bàn trà sữa bên ngoài quán.
Hai nam một nữ đang ngồi bên bàn, vị trí ngồi của bọn họ vừa vặn có thể nhìn được cảnh tượng Đinh Tễ vừa mới đánh Lão Lục tàn nhẫn, lúc này Lâm Vô Ngung chỉ về phía ấy, bọn họ đứng hết dậy, cầm lấy cốc chạy đi.
“Cái đó là kem, bên dưới là sữa, bên trên phủ kem, trà sữa cái gì,” Đinh Tễ đi qua quầy thu ngân của quán trà sữa, “Trà ở đâu ra.”
“Lưu Xoa Bằng đâu?” Lâm Vô Ngung ngồi xuống bên bàn.
“Không biết, nó đi dạo quanh quanh đây thôi, không cần quan tâm tới nó.” Đinh Tễ đứng trước quầy thu ngân, “Cho tôi… “
“Không cho.” Cô gái thu ngân là Lương Xuân, là bạn học tiểu học của cậu, bình thường mỗi lần đều không lấy tiền cậu, hôm nay thái độ lại đặc biệt hung dữ.
“Tôi làm gì cậu à?” Đinh Tễ có chút mờ mịt.
“Dám đánh nhau ở sau quán của tôi sao? Còn có chút tình nghĩa bạn học nào không?” Lương Xuân nói, “Ba vị khách ban nãy bị cậu dọa chạy rồi!”
“Chạy thì chạy,” Đinh Tễ nói, “Không phải bọn họ đã mua trà sữa rồi sao?”
“Bọn họ vừa mới gọi ba phần bánh trôi rượu nếp! Còn chưa đưa tiền đã chạy rồi,” Lương Xuân nói, “Tôi đã làm xong rồi đây!”
“Cho tôi đi.” Đinh Tễ nói.
“Uống không trà sữa của nhà tôi, còn phải cho không ba phần bánh trôi sao?” Lương Xuân nhìn cậu, “Đinh Tễ, cậu là quỷ đòi nợ từ đâu chạy tới?”
“Tôi trả tiền!” Đinh Tễ trừng cô.
“Được, một cốc trân châu, một cốc kem, ba phần bánh trôi rượu nếp,” Lương Xuân lập tức nói, “Còn cần gì nữa?”
“Loại mà trước đây tôi và Bằng Bằng đã từng ăn, có còn bánh trứng gà nhân phô mai và nhân đậu đỏ không?” Đinh Tễ hỏi
“Có, muốn một phần?” Lương Xuân hỏi.
Đinh Tễ nghĩ xem một phần bánh trứng lớn nhỏ thế nào, do dự một lát: “Cho tôi năm phần trước đi.”
“Đùa tôi đấy à?” Lương Xuân nói, “Ăn không hết cũng đừng có để lại đấy.”
“Nếu như ăn bữa chiều… tôi còn sợ là không đủ.” Đinh Tễ quét mã, trả tiền.
Đinh Tễ cầm trà sữa và kem qua, đặt lên trên bàn: “Còn một số đồ nữa, lát nữa cậu ta mang qua.”
“Ăn không hết nhiều như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu nói chuyện không thấy thẹn với lòng à?” Đinh Tễ ngồi xuống.
Lâm Vô Ngung không nói gì, cười cầm mấy miếng băng cá nhân quăng tới trước mặt cậu: “Tay cậu xước da rồi, dán lên.”
“Hả?” Đinh Tễ nhìn tay mình, có mấy vết thương ở các đốt ngón tay, có lẽ là do lúc đánh Lão Lục bị rách.
Có hai vết thương còn rất lớn, lại đúng vào giữa các đốt ngón tay, không biết máu nóng dồn lên từ khi nào, cộng thêm bị Lâm Vô Ngung nhìn thấy cậu điên cuồng đánh người làm cậu có chút xấu hổ, cậu cũng không cảm thấy đau, bây giờ Lâm Vô Ngung nhắc nhở như vậy, cậu nhất thời cảm thấy đang có hai con kiến khua răng hàm cắn cậu.
“Cảm ơn.” Đinh Tễ cầm lấy băng cá nhân, dán lên mấy vết thương, “Tại sao cậu còn mang theo cái này trên người?”
“Còn thừa.” Lâm Vô Ngung chỉ vào mặt mình, “Lấy ở phòng y tế.”
Lúc này Đinh Tễ mới nhìn kỹ vết thương trên mặt anh, cơ bản đã khỏi rồi, vị trí giữa vết thương hơi thâm một chút, có lẽ còn chưa khỏi hẳn, cho nên Lâm Vô Ngung mới dùng băng cá nhân dán lên.
“Nói đi.” Lâm Vô Ngung cầm kem lên, rút chiếc thìa ra chậm chạp chọc trong chén.
“Người vừa này, còn nhớ không, Lão Lục ấy.” Đinh Tễ cau mày, “Thằng đó thu tiền hộ cho đầu trọc, thu tiền rồi mà không đưa, đầu trọc muốn cho nó một trận, nó nói đã đưa tiền cho tôi.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhíu mày, có chút ngạc nhiên, lý do chẳng ra làm sao vậy cũng có thể xuất hiện?
“Đùa thôi?” Đinh Tễ nói, “Đúng lúc sau chuyện ấy, tôi không tới quảng trường, sợ đầu trọc gây phiền phức, kết quả đầu trọc thật sự cảm thấy rằng tôi đã lấy tiền.”
“Cho nên cậu muốn trả tiền cho hắn?” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi trả cái mông!” Đinh Tễ nói, dừng một lát lại thở dài, “Hắn tìm Bằng Bằng, đầu trọc chính là một kẻ như kẹo da trâu dính dao, Bằng Bằng sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới việc ôn bài của tôi, cho nên nhanh chóng đưa tiền cho đầu trọc, trong tay nó chỉ có ba nghìn, còn lại đều là vay, những người nó vay tiền đều chẳng phải người ra gì, tôi muốn trả tiền cho xong, không thể chờ tới lúc thi đại học rồi mới phát hiện Bằng Bằng bị đòi nợ đánh chết.
“Không tới mức vì hai vạn tám mà thế chứ,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Vậy cậu định làm gì với khoản tiền này?”
“Theo sát Lão Lục, gặp một lần đánh một lần, gặp một lần lục soát người một lần, có tiền lấy tiền, không có tiền lấy hết cầm đồ.” Đinh Tễ cắn răng.
“Người như vậy, có đánh nát cũng không lấy được gì.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cuối cùng còn có một chiêu, tôi biết bố nó đi làm ở đâu, thực sự muốn lấy tiền, bố nó có thể đưa ra… ” Đinh Tễ nói có chút tốn sức, lông mày nhíu chặt lại, “Nhưng mà chân bố nó không tốt, khiêng bình gas cho người ta, nếu như thực sự đưa có lẽ…. “
Lâm Vô Ngung không lên tiếng, ngón tay ấn lên trán, nhìn cậu.
“Đậu.” Đinh Tễ có chút buồn bực đập bàn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Với tình huống này, khả năng cuối cùng chính là tôi vừa đánh Lão Lục, vừa làm công trả tiền cậu, chắc chắn tôi không thể nói với người nhà, tôi sợ ông bà tôi sẽ đánh tôi.”
Lâm Vô Ngung không nói gì cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu như vậy.
“Cậu đã đánh giá xong kết cục mạo hiểm này chưa?” Đinh Tễ nói, “Có phải tình huống này… không vay được?”
Lâm Vô Ngung cười cười, lấy điện thoại ra, cúi đầu chọc mấy cái.
Đinh Tễ cảm giác điện thoại rung lên, khi lấy ra, nhìn thấy có tin tức chuyển khoản.
Ba vạn.
“Không, không, tôi muốn vay hai vạn,” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng còn mấy nghìn.”
“Được rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi thích hợp đủ, không thích số lẻ, tôi cũng không đợi cậu thi đại học xong rồi đòi nợ đánh chết cậu.”
Đinh Tễ cười lên.
Sau khi ấn vào nhận tiền, đột nhiên cậu lại có chút muốn khóc.
Vươn tay dụi mắt.
“Cậu đừng khóc,” Lâm Vô Ngung ngồi thẳng lên, “Tôi thật sự không biết phải dỗ thế nào đâu.”
“Cút đi,” Đinh Tễ hít hít mũi, cười nói, “Tôi chỉ cảm ơn theo lệ thường thôi.”
Nhân viên bưng bánh trứng và bánh trôi qua, đặt lên trên bàn.
“Đút heo ăn à.” Lâm Vô Ngung cầm bánh trứng lên, xé một miếng bỏ vào trong miệng.
“Tôi viết giấy nợ cho cậu nhé,” Đinh Tễ quay đầu chuẩn bị mượn người trong quán giấy và bút, “Tôi… “
“Không cần đâu,” Lâm Vô Ngung lại ăn hai cái bánh trôi, “Chẳng có ý nghĩa gì, thực sự muốn viết, cậu có viết được khi nào có thể trả không? Có thể viết không trả được thì sẽ làm sao không?”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Vậy thì viết cái quái gì.” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ vào bánh trứng, “Cái này ngon thật đấy.”
“Đều là của cậu cả.” Đinh Tễ lập tức xếp mấy phần bánh trứng vào hai cái đĩa, đẩy tới trước mặt Lâm Vô Ngung.
“Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Hả?” Đinh Tễ đáp lời.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ cho người khác vay tiền,” Lâm Vô Ngung nói, “Đương nhiên, bạn bè của tôi không nhiều, bọn họ cũng chưa bao giờ hỏi tôi vay tiền, nhưng bản thân tôi biết, theo như tình huống bình thường tôi sẽ không cho vay, tôi sợ phiền phức, cũng sợ dây dưa không bỏ được.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật gật đầu.
“Tôi cho cậu vay tiền trừ việc tin tưởng được, cũng là vì quả thực cậu cần gấp, Lưu Xoa… Lưu Kim Bằng quá mạo hiểm,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng cậu còn như thế này nữa, tôi sẽ không cho vay.”
Đinh Tễ nhìn chằm chằm anh một lát, gật đầu: “Biết rồi.”
“Chuyện này cứ thế đi, thi xong hãy nói.” Lâm Vô Ngung nói.
“Được.” Đinh Tễ im lặng ngây ngốc một lúc, có chút do dự hỏi một câu: “Cậu thực sự không có… bạn trai sao?”
“Không có,” Lâm Vô Ngung cong cong khóe môi, “Sao nào, cậu muốn tự tiến cử sao?”
“Cút đi!” Đinh Tễ cầm trà sữa gõ gõ xuống bàn, nghĩ một lát lại cười, “Tôi cảm thấy người như cậu, thật sự rất… rất gì nhỉ, theo như tình huống bình thường, nếu như cậu thích con gái, có lẽ sẽ có rất nhiều bạn gái.”
“Không vội.” Lâm Vô Ngung nói, “Hàng tốt chìm xuống đáy.”
“Lời chết tiệt gì vậy.” Đinh Tễ cười lên, vươn tay lấy một viên bánh trứng.
“Không phải nói là của tôi cả sao?” Lâm Vô Ngung nhanh chóng búng lên ngón tay cậu, bánh trứng rơi lại xuống đĩa.
“Đậu má?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, “Cậu là cái thể loại người gì vậy!”
“Có lẽ là người sẽ có rất nhiều bạn trai.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ sặc, cười cả nửa ngày.
“Tôi hỏi cậu.” Lâm Vô Ngung cầm cốc lên, đổ nửa số kem còn lại vào miệng, “Tại sao cậu lại nghĩ tới việc hỏi vay tiền tôi?”
“Tôi thực sự không có ai có thể vay cả, nhìn qua nhìn lại, chỉ đều là học sinh cấp ba bình thường, còn có cả mấy người hỗn tạp mà tôi hay chơi,” Đinh Tễ nói, “Ai có thể lấy luôn ra hai ba vạn được? Tôi nhớ cậu nói từ hồi cấp hai cậu đã có thể độc lập kinh tế.”
“Trí nhớ quả thực không tồi.” Lâm Vô Ngung cười.
“Tôi vừa nghĩ, chính là cậu ấy rồi, có tiền, mềm lòng.” Đinh Tễ nói.
“Tôi mềm lòng sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Mềm,” Đinh Tễ gật đầu, “Lần đầu tiên tôi xem tướng tay cho cậu đã biết rồi, sau đó càng tiếp xúc càng biết nhiều hơn, tôi nhìn người rất chuẩn… nhưng mà khi tôi tìm cậu thực sự rất ngại.”
“Đúng vậy, còn vòng vo, để tôi hỏi cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ cười hi hi hai tiếng: “May là cậu, nếu như là Bằng Bằng, có lẽ nó thật sự đi tìm cho tôi chỗ nào đó làm thêm rồi.”
“Lát nữa mời tôi ăn cơm nhé.” Lâm Vô Ngung vừa ăn bánh trứng vừa nói.
“Đương nhiên rồi.” Đinh Tễ nói, “Tôi đưa tiền cho Bằng Bằng trước đã, để nó nhanh chóng trả lại.”
Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Có chuyện này, tôi rất tò mò.” Đinh Tễ quẹt điện thoại, “Nhưng không biết cậu có tiện nói không.”
“Vậy cậu đừng hỏi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu thật sự có thể cho tôi vay mười vạn sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Có phải hối hận rồi không, ban nãy nên vay mười vạn à.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu điên à, vay mười vạn tôi trả làm sao.” Đinh Tễ chậc một tiếng.
Lâm Vô Ngung chỉ cười mà không nói gì.
Đinh Tễ nằm bò ra bàn, cách một đống bánh trứng, đè thấp giọng hỏi: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Có một số là tiền mừng tuổi, bố mẹ tôi mừng năm mới rất hào phóng,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn một số là tiền tôi làm thêm tiết kiệm được, bình thường tôi cũng không tiêu pha nhiều.”
“Việc làm thêm gì?” Đinh Tễ tiếp tục thấp giọng hỏi.
“Cậu giữ bí mật nhé,” Lâm Vô Ngung cũng thấp giọng, bò ra bàn, đẩy đống bánh trứng ở giữa ra, “Trai bao.”
Đinh Tễ có chút kinh ngạc nhìn anh: “Con mẹ nó, cậu có thể có chút dáng vẻ của học thần được không?”
Lâm Vô Ngung cười nửa ngày, sau khi ngồi thẳng dậy anh không cười nữa: “Đã chơi máy bay không người lái bao giờ chưa?”‘
“Chưa.” Đinh Tễ lắc đầu.
“Thi xong tôi dẫn cậu đi chơi.” Lâm Vô Ngung nói.
~~~~~~~~~~~~
Đinh Tễ gọi Lâm Vô Ngung là Trạng Nguyên dự bị (状元预备役 = zhuangyuanyubeiyi). Lưu Kim Bằng gọi Lâm Vô Ngung là 预备起 (yubeiqi) nghe gần giống với 预备役(yubeiyi)
Còn Lâm Vô Ngung lại gọi nhầm Lưu Kim Bằng là Lưu Xoa Bằng.
鸡蛋仔: Món bánh của bạn Lâm Vô Ngung ăn là món này.
Bình luận truyện