Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Chương 33: Anh ấy là một yêu nghiệt (6)
"Không muốn làm gì hết, cảm thấy cô thú vị, muốn cô làm bạn gái tôi thôi."
Doãn Văn Trụ cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai Phương Thê, "Thế nào? Anh cho em một trăm vạn nữa, em muốn gì anh đều mua cho."
Dù sao mùi của cô không tồi.
Một hồi tê dại truyền đến, Phương Thê hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.
"Không cần, tôi không có hứng thú."
Đề nghị như vậy, động tác như thế, khiến Phương Thê cảm giác mình bị vũ nhục rồi.
Bạn gái?
Thật là buồn cười.
"Thật không có hứng thú?"
Doãn Văn Trụ có chút giật mình, không nghĩ tới cô cự tuyệt nhanh vậy.
Coi như anh không trả tiền, người muốn làm bạn gái anh cũng như tre già măng mọc. ( người trước hy sinh, người sau tiếp bước)
Hay cô đang dùng lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt)?
Thật sự mà nói, anh không thích đùa giỡn với phụ nữ tâm cơ.
"Không có hứng thú."
Phương Thê vẫn trả lời như thế.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại nghĩ cô cố ý.
Nếu như không thích tiền, ban đầu cần gì phải như vậy?
Một trăm vạn kia, cô đã lấy rồi.
Một khi đã như vậy, bây giờ cần gì giả bộ thanh cao.
Phụ nữ như vậy không thú vị nhất, cho nên anh không có hứng thú tiếp tục nữa.
Doãn Văn Trụ buông Phương Thê ra, cũng mở khóa của cửa xe ra, nói có chút lạnh nhạt: "Cô có thể đi rồi."
Phương Thê xoay người mở cửa xe, lần này, mở ra được.
Cô cũng không nói gì nữa, lập tức đi xuống xe.
Ở giờ phút cô xuống xe, chiếc xe màu lam liền chạy đi, một tia lưu luyến cũng không có.
Đúng là, anh nhàm chán quá nên tới trêu chọc cô.
Chẳng qua là ——
Cô cúi đầu nhìn một đôi giày cao gót trên chân, khẽ nguyền rủa Doãn Văn Trụ một phen.
Nơi này chính là hội nghị cao cấp, người tới phần lớn bằng xe chính mình, cho nên xe taxi căn bản sẽ không tới nơi này.
Thời gian lúc này, xe buýt đã không còn.
Cho nên bây giờ cô chỉ có thể đi bộ trở về.
Mặc dù là đầu mùa hè, nhưng gió đêm cũng còn rất lạnh.
Phương Thê đưa hai tay chà xát, thế này mới đi về.
Đi khoảng một nữa thời gian, chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy ra nhìn, tên Tần Tiêu Nhiên hiện trên màn hình.
Doãn Văn Trụ cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai Phương Thê, "Thế nào? Anh cho em một trăm vạn nữa, em muốn gì anh đều mua cho."
Dù sao mùi của cô không tồi.
Một hồi tê dại truyền đến, Phương Thê hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.
"Không cần, tôi không có hứng thú."
Đề nghị như vậy, động tác như thế, khiến Phương Thê cảm giác mình bị vũ nhục rồi.
Bạn gái?
Thật là buồn cười.
"Thật không có hứng thú?"
Doãn Văn Trụ có chút giật mình, không nghĩ tới cô cự tuyệt nhanh vậy.
Coi như anh không trả tiền, người muốn làm bạn gái anh cũng như tre già măng mọc. ( người trước hy sinh, người sau tiếp bước)
Hay cô đang dùng lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt)?
Thật sự mà nói, anh không thích đùa giỡn với phụ nữ tâm cơ.
"Không có hứng thú."
Phương Thê vẫn trả lời như thế.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại nghĩ cô cố ý.
Nếu như không thích tiền, ban đầu cần gì phải như vậy?
Một trăm vạn kia, cô đã lấy rồi.
Một khi đã như vậy, bây giờ cần gì giả bộ thanh cao.
Phụ nữ như vậy không thú vị nhất, cho nên anh không có hứng thú tiếp tục nữa.
Doãn Văn Trụ buông Phương Thê ra, cũng mở khóa của cửa xe ra, nói có chút lạnh nhạt: "Cô có thể đi rồi."
Phương Thê xoay người mở cửa xe, lần này, mở ra được.
Cô cũng không nói gì nữa, lập tức đi xuống xe.
Ở giờ phút cô xuống xe, chiếc xe màu lam liền chạy đi, một tia lưu luyến cũng không có.
Đúng là, anh nhàm chán quá nên tới trêu chọc cô.
Chẳng qua là ——
Cô cúi đầu nhìn một đôi giày cao gót trên chân, khẽ nguyền rủa Doãn Văn Trụ một phen.
Nơi này chính là hội nghị cao cấp, người tới phần lớn bằng xe chính mình, cho nên xe taxi căn bản sẽ không tới nơi này.
Thời gian lúc này, xe buýt đã không còn.
Cho nên bây giờ cô chỉ có thể đi bộ trở về.
Mặc dù là đầu mùa hè, nhưng gió đêm cũng còn rất lạnh.
Phương Thê đưa hai tay chà xát, thế này mới đi về.
Đi khoảng một nữa thời gian, chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy ra nhìn, tên Tần Tiêu Nhiên hiện trên màn hình.
Bình luận truyện