Hồng Anh Ký

Chương 30: Chỉ điểm võ công



Dịch giả: Tà Dương

Điểm cống hiến môn phái?

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng A Phi cũng nhớ tới mình còn có thứ này. Thời điểm hắn giết Đông Thành, Tây Tựu, hệ thống nhắc nhở hắn, mỗi lần giết một đệ tử Hoa Sơn hắn đều đạt được 2 điểm cống hiến. Cứ tích lũy như vậy, giờ hắn đã có 20 điểm, vậy chẳng phải khi hỗn chiến, hắn xử lý gần 10 tên đệ tử Hoa Sơn?

Nhất thời A Phi cảm giác có chút thành tựu, nhưng mà điểm cống hiến này có chỗ hữu dụng gì?

Cũng may Chưởng môn biết tên sự đệ này của mình, phi, đệ tử mới này của mình, do đó kiên nhẫn giải thích một chút. NPC nhiệm vụ dù sao cũng là NPC nhiệm vù, người thật sắm vai vẫn luôn là có một ít chỗ tốt. Ít nhất trải qua giải thích của Chưởng môn, A Phi đã hiểu rõ tác dụng của điểm cống hiến, nó giống như tiền tệ ở trong nội bộ môn phái. Bình thường làm nhiệm vụ nhận được, tích lũy đến một số lượng nhất định, có thể tại Chưởng môn đổi một vài thứ, võ công hay trang bị đều có thể.

Chỉ là điểm cống hiến này rất khó gom, A Phi có 20 điểm cống hiến, ở bên trong người chơi cũng coi như là không ít, hoàn toàn có thể đổi một cái trang bị không tệ. Mà thớt ngựa trắng của Phong Y Linh, chính là dùng 10 điểm tích lũy để đổi.

Đã hiểu rõ điểm này, A Phi lập tức gọi cho Phong Y Linh. Nghe thấy A Phi chuẩn bị dùng điểm cống hiển để đổi một vài thứ, Phong Y Linh lập tức phi ngựa đến. Nàng phong trần mệt mỏi mà nhìn A Phi, câu đầu tiên nói là:

- Ngươi chuẩn bị mua cái gì?

- Không phải mua, mà là đổi!

A Phi nhắc nhở nói.

- Không khác gì nhau!

Phong Y Linh vung tay một cái nói:

- Mua sắm là sở trường của ta. Chưởng môn nhanh đem một vài thứ có thể hối đoái liệt kê ra. Ta thay tiểu sư đệ lựa chọn một cái thích hợp. Cam đoan nhìn tiểu sư đệ sẽ trở lên cao cấp hơn một bậc.

A Phi vội vàng giữ chặt Phong Y Linh, nói:

- Ta không phải muốn đổi trang bị, ta muốn đổi võ công, muốn nghe ý kiến của ngươi.

Phong Y Linh sững sờ, chợt mặt đầy thất vọng, nói:

- Không mua đồ? Vậy ngươi kêu ta đến đây làm gì?

-... Ngươi không phải là đại sư tỷ hay sao? Kiến thức bất phàm, ít nhất cũng cho ta một ít đề nghị.

A Phi nói.

- Về chuyện võ công thì ta không rành. Ngươi tìm ca ca của ta ấy.

Phong Y Linh rất không hài lòng.

- Đã tìm, hắn đang bận. Cao thủ mà ta nhận biết, cũng chỉ có ngươi có thời gian.

A Phi thành thật trả lời.

Có vẻ cái từ "Cao thủ" này khiến cho Phong Y Linh rất hài lòng, cuối cùng nàng cũng quyết định giúp A Phi chọn một cái võ công, chẳng qua là không muốn cô phụ lòng sùng kính của tiểu sư đệ này với mình. Nhưng Chưởng môn ngăn nàng lại, lắc đầu nói:

- Chỉ bằng một vài điểm cống hiến của Số Khổ A Phi, nếu muốn chọn võ công, chỉ sợ cũng chỉ có thể đổi một vài võ công phổ thông, so với Trung Bình Thương Pháp cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Ta không phải cho các ngươi lựa chọn võ công, mà là chuẩn bị chỉ điểm A Phi một chút.

- Chỉ điểm?

A Phi cùng Phong Y Linh đều nghi hoặc. Phong Y Linh cũng xem như người chơi lão làng, ở Trường Thương Môn có danh hiệu đại sư tỷ, đó là thế, nhưng mà nàng chưa từng nghe nói qua kiểu "Chỉ điểm" này. A Phi hỏi:

- Chỉ điểm võ công cho ta? Có thể điểm ra cái gì?

- Chẳng hạn như Trung Bình Thương Pháp của ngươi, trải qua ta chỉ điểm...

- Nó có thể thăng cấp thành thương pháp cao cấp?

A Phi cực kỳ kinh hãi.

-... Nó vẫn là thương pháp trung cấp. Chẳng qua nó có thêm một ít tác dụng.

Chưởng môn nghiến răng nghiến lợi, quyết định không thèm so đo với A Phi.

- Vậy thì cần cái rắm!

A Phi nhất thời mất hết hứng thú. Trung cấp thương pháp rốt cuộc vẫn là trung cấp thương pháp, cho dù là có diệu dụng, vẫn là thua kém tuyệt học. Giống như bá chủ trong đám ăn xin thì vẫn chỉ là ăn xin.

Sắc mặt Chưởng môn trở lên khó coi, nói:

- Vậy ngươi có nghe hay không. Không nghe thì cút ngay cho ta!

- Chưởng môn, ta có 20 điểm cống hiến a! Ngươi không thể cho ta thứ gì tốt hay sao?

A Phi nhắc nhở nói.

Chưởng môn cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi quên rằng ngươi là cường đạo sao? Ở nơi này, 20 điểm cống hiển chỉ tương đương với 10 điểm. Nơi này có còn một cái trang bị vứt đi, đưa điểm đây rồi lấy đi, ngươi tránh ra!

A Phi hoảng sợ, nhìn Phong Y Linh một cái, thành thật nói:

- Thỉnh Chưởng môn chỉ điểm võ công cho ta!

Sắc mặt Chưởng môn bây giờ mới hòa hoãn, sau một lúc bình phục tâm tình mới nói:

- Tiểu tử ngươi đừng có không phục. Trên giang hồ, người có thể được võ lâm cao thủ chỉ điểm, hiếm như sừng lân lông phượng. Ngươi nghe kỹ, thương pháp vốn chú trọng việc giết địch, sinh ra ở chiến trường chém giết...

Hệ thông nhắc nhở A Phi, từ trong Trung Bình Thương Pháp linh ngộ một chiêu "Già Phong Đáng Vũ".

Chương môn tiếp tục nói:

- Năm đó Trung bình vô địch Hoa Thiết Kiền, dùng Trung Bình Thương Pháp, xông ra được một thân uy danh hiển hách, được xưng Nam tứ kỳ Lạc Hoa Lưu Thủy. Mội tội trong lòng người này có mặt tối, dưới sự kích thích của Huyết Đao lão tổ và Địch Vân, lại làm một việc đê tiện, bởi thế mà một thân anh danh bị hủy. Một chiêu Già Phong Đáng Vũ này, là thời điểm hắn ngăn cản công kích cuối cùng của Địch Vân thoát thân đi, sau đó mới lĩnh ngộ được. Người này chết vì trúng độc, chiêu này cũng bị thất truyền. Hiện tại ta dạy cho ngươi, vừa lúc thực hiện tâm nguyện của ngươi.

- Thương pháp phòng ngự?

A Phi dè dặt hỏi.

Chưởng môn nhân gật gật đầu, nói:

- Thương pháp này ngăn cản một khoảng ở trước người ngươi, nhưng không thể ngăn cản toàn thân. Người dùng thương, cần thấy rõ chiêu thức của đối thủ, sau đó mới chặn lại. Chỉ cần có thể ngăn cản vũ khí của đối phương, như vậy hắn sẽ không thể làm ngươi bị thương. Các thương pháp khác, dù múa may thế nào thì vẫn có sơ hở, chiêu Già Phong Đáng Vũ này lúc trước Hoa Thiết Kiền liều mạng sử dụng, chẳng quản chiêu thức lợi hại thế nào, chỉ cần ngươi phán đoán chuẩn, đều có thể ngăn cản. Đương nhiên nếu đối thủ có nội công vượt ngươi mấy lần, vẫn có thể dùng nội công đả thương ngươi, điểm này ngươi phải cẩn thận,

A Phi gật đầu nói:

- Nội công đả thương địch thủ, đây là vô hình. Trừ khi nội công của ta có cùng trình độ. Nói như vậy, nếu như ta chính diện đối địch, chỉ cần có thể ngăn cản vũ khí đối phương, vậy có khả năng lớn không bị địch nhân đánh trúng?

Chưởng môn cười ha ha một tiếng nói:

- Người đừng xem thường võ học thiên hạ. Võ học chi đạo, chú ý hư hư thật thật, ngươi nhìn thấy người khác đâm tới một kiếm, lẽ nào nó nhất định sẽ đâm thẳng, không quẹo đi sao? Chẳng hạn như tuyệt học Tịch Tà Kiếm Phổ, nó có thể tam biến trên không trung, chiêu thức cực kỳ quỷ dị, phương vị lại càng xảo diệu, người bình thường khó có thể đoán trước. Đương nhiên một chiêu tam biến cần có tốc độ cực cao, chỉ có tuyệt học như Tịch Tà Kiếm Phổ mới có tốc độ ra tay nhanh như vậy, ngươi chỉ cần luyện một chiêu Già Phong Đáng Vũ này, tuy đả thương địch không được, nhưng tự bảo về mình cũng coi như là đủ. Đương kim trên giang hồ, người có thể ở chính diện phá vỡ phòng ngự của ngươi, ta xem cũng không có mấy người.

A Phi đại hỉ, nói:

- Chẳng phải là ta có thể đứng ở thế bất bại?

Chưởng môn cười lạnh nói:

- Ta nói rồi, một là ngươi muốn luyện tốt chiêu thức này, cần phải thuận buồm xuôi gió. Thứ hai, ta cũng nói đây chỉ là chiêu thức phòng ngự chính diện, nếu một người có khinh công tốt, trực tiếp vòng ra sau lưng ngươi, ngươi làm sao có thể ngăn cản. Không cần học được một chút võ công đã tự đại. Được rồi, ta đã chỉ điểm xong, người đi nhanh đi!

A Phi nhìn điểm cống hiến của mình bị trừ sạch, cũng biết mình không thể lấy ra thêm đồ gì, đành kéo Phong Y Linh liền đi. Nào biết được Phong Y Linh không chịu đi, nàng lôi kéo y phục của Chưởng môn, cầu nói:

- Chưởng môn, ta cũng có 20 điểm cống hiến, khổ cực tích góp nửa năm. Ngươi cũng chỉ điểm võ công cho ta đi! Ta có cái thương pháp cao cấp...

Chưởng môn lắc đầu nói:

- Loại chỉ điểm này,cần phải có duyên phận. Ngươi bỏ đi thôi!

Phong Y Linh hiếu kỳ, nói:

- Vì sao ngươi có thể chỉ điểm A Phi, lại không thể chỉ điểm ta? Tiểu sư đệ có duyên phận gì với ngươi?

Chương môn hơi do dự, cũng không biết nói thế nào. Một bên A Phi cười to, nói:

- Đại sư tỷ, nguyên nhân trong đó, ta sẽ nói với ngươi. Chưởng môn sư huynh, ta đi đây!

Dứt lời liền kéo Phong Y Linh hướng xuống chân núi, gần đi còn quăng một cái mị nhãn cho Chưởng môn. Chưởng môn vừa tức vừa cười, nhưng mà không tiện phản bác tên gia hỏa này. Đợi A Phi biến mất không thấy, khóe miệng hắn mới giật giật, tự nói với bản thân:

- Tên Số Khổ A Phi này thật là phiền phức, từ đâu mà hắn có được cái hộp kia? Thưởng Thiện Trừng Ác Lệnh... Đồ vật này ta không thể cầm, một khi cầm là phải đến Hiệp Khách Đảo. Chẳng qua cũng không đúng, cái Thưởng Thiện Trừng Ác Lệnh này không phải là chính phẩm, chỉ là một cái phế phẩm mà thôi, lẽ nào hai vị đảo chủ kia bất đầu chế tạo Thưởng Thiện Trừng Ác Lệnh chân chính, có người chơi gây ra nhiệm vụ Hiệp Khách Đảo hay sao?

Chưởng môn Trường Thương Môn vẫn còn chìm đắm vào trong một đống chuyện ưu phiền, trong lòng đối với việc A Phi chuyên chọc vào phiền phúc càng thêm tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện