Hệ Liệt Thủ Tuế

Quyển 3 - Chương 17



Trong lòng Tiểu Ngũ chấn động, hô hấp cứng lại. Thiếu gia muốn cô rời đi sao? “Anh muốn đi một mình?” Cao Lục và Nam Cung Thần Võ đều ngẩn ra. “Đúng, giống như cô đã nói, không cần thiết phải để Tiểu Ngũ đi chịu tội với tôi. Anh hai tôi là người vô cùng tàn nhẫn, nếu Tiểu Ngũ rơi vào tay hắn ta sẽ không có kết quả tốt.” Phương Dạ Bạch vừa nói vừa đẩy Tiểu Ngũ ra, nhưng vì chưa hồi phục hoàn toàn cho nên thân thể hơi lảo đảo một chút. Tiểu Ngũ lại đỡ lấy anh, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi không đi, tôi muốn đi theo anh.” Anh nhíu mày nhìn cô, không vui nói: “Tôi không hỏi ý kiến của cô, cô chỉ cần phục tùng mệnh lệnh.” “Anh đi một mình rất nguy hiểm.” “Cô đi theo chỉ làm vướng chân vướng tay, đến lúc đó cô lại biến thành điểm yếu để anh hai uy hiếp tôi, thế chẳng phải khiến tôi khó xử à?” Anh giận dữ nói. Trong lòng Tiểu Ngũ khẽ run lên, sững sờ nhìn anh. Anh nói vậy là có ý gì? Anh sẽ khó xử vì cô sao? Trước kia, anh chưa bao giờ thấy cô đủ tư cách làm là điểm yếu uy hiếp đến anh. Một hồi chuông điện thoại di động chợt vang lên, Phương Dạ Bạch lấy điện thoại ra thấy mạng bảo vệ không ngừng chớp đỏ, lập tức thúc giục: “Xe của anh hai sắp đến, Thần Võ, bên ngoài có một chiếc xe, chìa khóa vẫn còn ở trên xe, mọi người mau đi đi.” Nam Cung Thần Võ gật đầu, nắm tay Cao Lục bước về phía cửa, đột nhiên quay đầu nhìn anh một cái nói: “Tiểu Bạch, tuy rằng chúng ta chưa bao giờ là bạn bè, nhưng tôi muốn nói với anh……….” “Nói cái gì?” Phương Dạ Bạch nhíu mày chờ anh ta nói tiếp. “Đừng có chết đấy.” Phương Dạ Bạch ngẩn ra, vài chữ ngắn ngủi này tuy Nam Cung Thần Võ nói vô cùng lạnh nhạt nhưng vậy là đủ rồi. “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chết sớm hơn anh.” Anh hừ nhẹ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ký ức sáu năm lướt qua trong chớp mắt. Những lúc đồng tâm hiệp lực, tôi lừa anh gạt, phân cao thấp, lúc này đều biến thành một cái nhìn trong im lặng. Cửa lớn dần đóng lại, Nam Cung Thần Võ bảy tuổi cứ như vậy mà biến mất sau cửa, cũng biến mất trong tầm mắt anh. Thật kì lạ là anh lại cảm thấy có chút buồn rầu. Đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, về sau, ba quái vật hoàn đồng bọn họ có vận mệnh như thế nào, sẽ biến thành cái gì, không ai biết được. Nhưng dù bọn họ biến thành cái gì thì vẫn có người họ yêu ở bên cạnh. Hiểu Niên có Dịch Hành Vân, Thần Võ có Cao Lục, còn anh? Anh……. Lúc này, một cánh tay nhỏ nhắn lại mạnh mẽ nhẹ nhàng đỡ lấy anh, anh quay đầu nhìn khuôn mặt kiên định của Tiểu Ngũ. Bên cạnh anh, chỉ có Tiểu Ngũ. Chỉ có người phụ nữ bị anh cải tạo này. Không, bên cạnh anh sẽ không có ai. Lát nữa, ngay cả Tiểu Ngũ cũng phải rời khỏi anh, bởi vì ở lại bên cạnh anh không phải chuyện tốt, cũng bởi vì anh hy vọng Tiểu Ngũ có thể thay anh bảo vệ Hiểu Niên, hơn nữa, phải đi rất xa khỏi đây. “Lát nữa cô phải đưa Hiểu Niên và Dịch Hành Vân an toàn rời khỏi đây, chuyện khác đừng quan tâm, cũng đừng quay lại.” Anh ra lệnh. “Vâng.” Tiểu Ngũ trả lời rất nhanh, cô dường như đã trở về thành người máy không có tình cảm, chỉ biết vâng lệnh anh. Anh vừa lòng vỗ vỗ vai cô, nở nụ cười. Tốt lắm, anh muốn Tiểu Ngũ mãi mãi như thế này. Như vậy, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không trở thành gánh nặng của nhau. Nhưng anh không biết, Tiểu Ngũ phải cố gắng đến mức nào mới có thể duy trì bộ dạng này. Không biết cô vì không muốn tạo thành gánh nặng cho anh mà kìm nén tình cảm. Cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của anh. Không lâu sau, Phương Ngọ Liệt mang theo Dịch Hành Vân gầy rộc và Nhậm Hiểu Niên suy yếu đi tới phòng thí nghiệm. Phương Dạ Bạch nhìn chăm chú vào Nhậm Hiểu Niên đang được Dịch Hành Vân ôm trong lòng, vừa đau lòng vừa phẫn nộ. “Anh dám tra tấn cô ấy đến mức này………” “Đây là tra tấn? Chỉ là làm thí nghiệm mà thôi. Đáng tiếc thể trạng cô ta thực sự không tốt.” Phương Ngọ Liệt đáp bâng quơ. “Đã giải độc cho Dịch Hành Vân chưa?” Anh nhìn khuôn mặt đầy râu, gầy yếu của Dịch Hành Vân. “Đã giải.” “Tiểu Ngũ, dẫn bọn họ đi.” Anh quăng một chùm chìa khóa cho Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ bắt lấy rồi đi về phía Dịch Hành Vân. “Tiểu Bạch………Anh đã trao đổi gì?” Nhậm Hiểu Niên lo lắng nhìn về phía anh. “Tôi chỉ quyết định hợp tác với anh hai cùng nhau tìm đáp án của hoàn đồng mà thôi. Từ giờ trở đi kế hoạch này sẽ do nhà họ Phương chúng tôi nghiên cứu, không cần mấy người nữa. Tiểu Ngũ sẽ mang cô cùng với Dịch Hành Vân rời đi, sau này, tôi không muốn gặp lại cô nữa.” Anh lạnh lùng nói. “Anh……” Dịch Hành Vân cảm giác được có điều không ổn, cho nên có chút lo lắng.” “Đi mau đi, mang cô ấy đi đi.” Anh nhíu mày thúc giục. Dịch Hành Vân gật đầu, ôm lấy Nhậm Hiểu Niên, cùng Tiểu Ngũ đi về phía một chiếc xe khác. Nhưng Phương Ngọ Liệt lại đột nhiên chắn ngang trước mặt Tiểu Ngũ, cười cười: “Ai nói cô ta có thể đi?” “Tôi đã nói rồi, một đổi hai.” Phương Dạ Bạch hừ lạnh “Đúng vậy, một người chỉ có thể đổi được hai người. Bọn họ và đám Nam Cung Thần Võ cộng lại là bốn người, cho nên muốn rời đi thì Tiểu Ngũ và mày đều phải ở lại.” Phương Ngọ Liệt nham hiểm nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ. “Tiểu Ngũ không có tác dụng gì đối với thí nghiệm, anh giữ cô ấy lại làm gì?” Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn hắn ta. “Cô ta vốn là đồ của tao, hiện giờ tao chỉ muốn lấy lại mà thôi, cho dù…..Đặt bên người tao làm chó cũng làm tao thấy vui.” Phương Ngọ Liệt cười giả tạo. Câu “đồ của tao” không hiểu sao lại khiến Phương Dạ Bạch cảm thấy rất chói tai. Anh nhướn mày, điềm nhiên nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có ý đồ với cô ấy.” “Dù sao cô ta cũng chỉ là nửa người nửa máy, mày nhường cô ta cho tao đi.” Phương Ngọ Liệt nói xong liền rút một khẩu súng ngắn ra, chĩa vào Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt lại có sự kích động hừng hực khó phát hiện. Trí nhớ cũng thức tỉnh theo cảm xúc, những thí nghiệm tàn nhẫn Phương Ngọ Liệt đã làm với cô ồ ạt xuất hiện trong đầu. Hận thù, phẫn nộ, ngọn lửa báo thù bùng cháy trong lòng cô. Thế nhưng cho dù cảm xúc mãnh liệt cô cũng không thể để lộ ra, bởi cô phải đưa Nhậm Hiểu Niên và Dịch Hành Vân an toàn rời khỏi đây. Vì hoàn thành mệnh lệnh của Phương Dạ Bạch, cô đành nhẫn nhịn. Khuôn mặt Phương Dạ Bạch hiện lên vẻ tức giận. “Anh không thấy mình quá tham lam à? Như vậy không được……..” Anh lấy điện thoại di động ra, vừa lướt trên màn hình di động vừa nói: “Nếu như anh nhất quyết muốn giữ lại Tiểu Ngũ, tôi đành phải truyền tin tức tôi có năng lực tái sinh cho hội khoa học hoặc một số trung tâm nghiên cứu tư nhân………..” Sắc mặt Phương Ngọ Liệt đột nhiên thay đổi: “Cái gì?” “Tôi tin rằng, rất nhiều người có hứng thú với tôi.” Phương Dạ Bạch cười lạnh, anh tin người thông minh như anh hai tuyệt đối sẽ không chia sẻ bí mật “Tái Sinh” cho người khác. Phương Ngọ Liệt trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng đành nhượng bộ. Tuy rằng hắn ta rất hiếu kỳ với cơ thể nửa người máy của Tiểu Ngũ, nhưng so với “Năng lực tái sinh” thì chẳng đáng là bao. Hơn nữa, chỉ cần lão Tứ ở trong tay hắn ta, hắn ta có rất nhiều cách bắt buộc anh nói ra quá trình cải tạo Tiểu Ngũ. Thu súng, hắn ta bước lên một bước, nói với Tiểu Ngũ: “Mau mang bọn chúng cút đi.” Tiểu Ngũ che chở cho Dịch Hành Vân cùng Nhậm Hiểu Niên lên xe. Lúc mở cửa xe bên ghế lái, cô xoay người nhìn Phương Dạ Bạch một cái. Một cái liếc nhìn kia không có cảm xúc gì, thậm chí còn không có lưu luyến, dường như chỉ đang nhìn một người không quen. Phương Dạ Bạch có chút giật mình kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngũ nhìn anh như vậy. Lúc trước cô lúc nào cũng chỉ nhìn thẳng vào anh, chờ đợi mệnh lệnh của anh, có thể đọc được suy nghĩ từ ánh mắt anh. Đây có thể là lần cuối cùng bọn họ nhìn nhau, nhưng lại là ánh mắt lạnh lùng. Lạnh lùng như nhìn người xa lạ. Anh không thể nói rõ cảm giác không vui trong lòng là gì, anh luôn hy vọng cô không có tình cảm, luôn bình tĩnh, lạnh nhạt đối với mọi người, nhưng cô không nên nhìn anh với ánh mắt lạnh như vậy. Dù thế nào, anh cũng đặc biệt hơn những người khác mới đúng. Đối với cô mà nói, anh không giống ………. Ngay khi anh đang sững sờ, Tiểu Ngũ đã khởi động xe, nhấn mạnh ga, giống như vội vàng muốn rời đi. Nhìn chằm chằm chiếc xe kia, anh theo bản năng ấn chặt lên tim mình lại, không hiểu cảm giác trống rỗng và bất an hiện tại là sao? Không hiểu sao trong giây phút ấy, người làm anh quan tâm không phải là Nhậm Hiểu Niên mà là Tiểu Ngũ. *** Bị thí nghiệm quả nhiên là một cuộc tra tấn. Rút máu, lấy tế bào mẫu, kiểm tra toàn thân…. Nhưng đây vẫn chưa là gì, cái khó chịu nhất chính là đám chuyên gia Trung Quốc vì muốn biết quá trình tái sinh, cho nên không ngừng tạo ra vết thương trên người anh. Vì thế, anh bị thương, đổ máu, lành lặn, quá trình tuần hoàn này không ngừng lặp lại. Phương Dạ Bạch cảm thấy mình trở thành một con chuột bạch trong tay bọn họ, nhưng điều anh lo lắng nhất là trái tim mình. Giống như Thần Võ nói, tim anh thực sự đã sắp không chịu nổi khả năng tái sinh của tế bào dị biến. Nó đang suy nhược, làm cho thể lực của anh càng ngày càng yếu đi. Có vài lần anh ngất xỉu trên bàn thí nghiệm, nhưng lại bị sốc điện cho tỉnh lại. Đội thí nghiệm Trung Quốc dưới tay anh hai hoàn toàn không để ý đến tình trạng của anh, chỉ muốn tìm ra đáp án của tái sinh trên người anh. “Còn nói là bất tử, tao thấy mày sắp không chịu nổi rồi, lão Tứ. Mày đã hôn mê ba ngày rồi.” Phương Ngọ Liệt đợi sau khi anh tỉnh, lạnh lùng châm chọc. Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn hắn ta, suy yếu thở dốc. “Nhưng mày yên tâm, tao sẽ không để mày chết quá nhanh đâu, tốt xấu gì cũng phải tìm ra được kết quả để ăn nói với cha mẹ đã.” Phương Ngọ Liệt lạnh lùng nói. Trong lòng Phương Dạ Bạch chấn động: “Thì ra…….Cha mẹ đã biết………..” “Đúng vậy, bằng không mày cho là tao đào đâu ra đội ngũ nghiên cứu người Trung Quốc?” Phương Ngọ Liệt ghé sát vào lỗ tai anh cười quỷ dị. Vẻ mặt anh sợ hãi, thì ra ngay từ đầu cha mẹ đã cố ý sắp xếp để anh em bọn họ đấu đá. Cái gì mà điều kiện trao đổi, tất cả chỉ là giả dối. “Giờ mày hiểu chưa? Đây chính là phương pháp của cha mẹ, mày còn hồn nhiên cho rằng bọn họ sẽ thả Nhậm Hiểu Niên và Nam Cung Thần Võ đi sao? Ngay lúc mày ngất đi, người đã bị đem về nhà họ Phương rồi, xem đi, đây chính là phòng thí nghiệm mẹ đã cải tạo vì mày đấy, tất cả thiết bị, ngay cả bộ máy kia cũng đã được chuyển tới đây. Bà ấy nói, ở đây bí mật và an toàn nhất.” Anh ngạc nhiên nhìn xung quanh, quả nhiên đây chính là phòng thí nghiệm ngầm của anh. Sau khi được cải tạo, nó đã trở nên lớn hơn, sáng sủa hơn, tất cả thiết bị đều là mới nhất, mà bộ máy lỗi của tiến sĩ Nhậm cũng được đặt riêng ở sau phòng thí nghiệm. Xung quanh còn có kính chống đạn, nhìn giống như một vật phẩm thần thánh vậy. Đúng là châm chọc, vì “Kế hoạch Thủ Tuế” anh đi hết nửa địa cầu, hiện giờ lại biến thành vật thí nghiệm trong chính địa bàn của mình. “Mẹ càm thấy hứng thú với khả năng ‘Tái sinh’ của mày, bà hy vọng nghiên cứu cả ba đứa chúng mày. Lần này, bà ấy còn mời đội ngũ tài giỏi hơn, chuẩn bị tự mình tìm ra đáp án.” Phương Ngọ Liệt cười nhạo. Anh trợn mắt, mẹ muốn tự mình tiến hành thí nghiệm? “Người của lão Tam đã tìm được bọn chúng, ba đứa chúng mày sẽ được đoàn tụ với nhau nhanh thôi.” Phương Ngọ Liệt lớn tiếng cười trào phúng. Anh ba Phương Tịch Mông cũng ra tay? Vậy Tiểu Ngũ và đá, Nhậm Hiểu Niên không thể thoát khỏi bàn tay của nhà họ Phương rồi. Lửa giận trong mắt anh hừng hực cháy, đây chính là dã tâm của nhà họ Phương, cho dù là kế hoạch Thủ Tuế hay khả năng tái sinh, chỉ cần nhà họ Phương vừa ý tuyệt đối sẽ không buông tay, cũng không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào. “Hừ, Nhậm Hiểu Niên và Nam cung Thần Võ chắc chắn trốn không thoát, mày cứ an tâm chờ hai đứa chúng nó trở lại đi.” Phương Ngọ Liệt đắc ý nở nụ cười. Bị chính cha mẹ mình gài bẫy, cảm giác này đúng là khốn nạn. Mà càng giận hơn chính là, thủ đoạn của mẹ đã chứng tỏ bà không hề tin tưởng anh. Tỉ lệ 50% mà anh hy vọng cũng trở về con số không rồi. Phương Dạ Bạch cảm thấy vừa tức vừa đau khổ, nhưng điều làm anh nóng ruột nóng gan không phải vì anh rơi khốn khó mà chính là tình hình của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ phải làm sao bây giờ? Cô chỉ có một mình sao có thể vừa bảo vệ Nhậm Hiểu Niên và Thần Võ, vừa đối phó với quân đội vũ trang của anh ba? Tiểu Ngũ…… Anh nắm chặt nắm đấm tự trách, nhớ tới cái liếc mắt trước khi rời đi của cô, bỗng nhiên hiểu ra sự lạnh lùng của cô đều là vì anh. Không thể có tình cảm, không thể làm phiền anh, quan trọng nhất chính là không muốn anh lo lắng…….. Kết quả là mệnh lệnh của anh, yêu cầu của anh lại có khả năng hại chết cô. Bởi vì từ trước tới giờ cô luôn liều mạng để hoàn thành mệnh lệnh của anh. Chỉ cần anh nói một câu, cho dù phải hy sinh cô cũng không chùn bước. Mà ương ngạnh chống lại, kết quả chỉ còn con đường chết. Làm thế nào bây giờ? Hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào anh hoàn toàn không rõ, thậm chí ngay cả mạng mình cũng khó giữ………. Lúc này, đội nghiên cứu đột nhiên xôn xao, giống như phát hiện ra cái gì đó. “Phương tiên sinh, chuột bạch số 1 và số 2 sau khi bị cắt đứt chân đã tự mọc chân mới.” Nhân viên nghiên cứu hoan hô. “Ha ha ha, thật tốt quá. Lão Tứ, máu của mày dường như có thể làm người khác giữ nguyên hình dạng. Chỉ cần tiêm máu của mày vào, cá thể đó cũng sẽ có khả năng tái sinh.” Phương Ngọ Liệt hưng phấn nói. Anh chấn động, kinh ngạc ngồi dậy. Máu của anh……Cũng có thể làm cho người ta giữ nguyên hình dạng? Vậy Tiểu Ngũ? Chẳng lẽ cũng sẽ trở nên giống anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện