Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 27: 27: Đường Về




Trông bộ dạng của Vương Anh có vẻ như định giúp đỡ, nhưng lại bị vết máu đen ngòm hỗn độn dọa cho sợ đến nổi da gà, tóc tai dựng đứng, cố gắng mạnh mẽ đứng sau lưng Tây Tư Diên, thấy anh không động thì mình cũng không dám bước qua Lôi trì nửa bước.

Tiêu Tê đi đến bên cạnh Tây Tư Diên, khinh thường bĩu môi: "Phiền chết đi được, người cũng chết rồi mà còn không dám cho thêm một dao."
"Nhớ đến Hứa Diệp Tử à?" Tây Tư Diên đứng trên chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng một và tầng hai thò đầu ra vuông góc nhìn xuống, tầng một có phòng lớn và rất nhiều gian riêng, phía sau là bếp không biết còn đang giấu bao nhiêu con tang thi, cửa sau đang bị tang thi vây chặt cũng tràn ngập nguy cơ.
"Đúng thế, tận thế lâu vậy rồi mà vẫn còn người sống chưa từng giết tang thi, không phải vận may nghịch thiên thì cũng là là đạp lên máu tươi của vô số đồng bạn mà sống tạm bợ." Giọng Tiêu Tê rất lạnh lùng, hoàn toàn không còn sự dịu dàng chân thành như lúc rót canh gà cho cô gái kia nữa, Tây Tư Diên có chút khó hiểu, ánh mắt anh khẽ liếc một bên gò má hắn rồi hờ hững thu hồi, "Anh bị cái gì kích thích thế?"
"Hả?"
"Theo tính cách của anh không phải nên nói kiểu: Không muốn để cô ta nói gót Hứa Uy Nhuy, hi vọng cô ta có năng lực bảo vệ bản thân vân vân."
Tiêu Tê đột nhiên nở nụ cười, hắn mờ ám vén lọn tóc buông xuống bên vai của Tây Tư Diên chớp mắt nói: "Lừa người khác trước mặt cậu còn tác dụng à?"
"Cậu nghĩ cái thằng sống sờ sờ đằng kia là tang thi đấy à?" Tây Tư Diên không quay đầu lại, chỉ đưa tay chỉ vào Vương Anh gần đó, Tiêu Tê à một tiếng đã hiểu cứ như vừa mới phát hiện ra cái đuôi nhỏ này, "Cậu tới đúng lúc lắm, mau xuống xem đi, tôi yểm trợ cho cậu."
"..." Anh muốn nhân cơ hội diệt khẩu đấy à!! Vương Anh nuốt ngụm nước miếng, cố nghiêm túc nói: "Các anh nói quân tiếp viện tới đây, sao họ biết được?"
"Cậu đoán xem?" Cái thói không đứng đắn của Tiêu Tê đã đến cảnh giới nhất định, hoặc nói xưa nay hắn chưa bao giờ thật sự căng thẳng, Tây Tư Diên không thích hắn tự tin như vậy, nghe thế thì cau mày nói: "Bây giờ còn chưa đến quả thật có chút kì lạ."
"Có cần quay lại xem sao không?" Tiêu Tê cũng có nghi hoặc, Vương Anh nghe thế âm thầm líu lưỡi, bọn họ ở phòng sát vách đều chính mắt nhìn thấy thấy hai người này bò vào giữa đàn tang thi đang bao vây tòa nhà dễ như ăn cháo, không chỉ như thế nghe cách ăn nói là biết họ còn có thể muốn làm gì thì làm, muốn đi thì đi, tiến thối như thường.

Trong thời gian ngắn trầm mặc qua đi Tây Tư Diên lại lắc đầu, "Không cần thiết." Anh cất bước chậm rãi đi xuống, Vương Anh lập tức gọi lại, "Đừng xuống, canh ở chỗ ngoặt cầu thang không được sao?"
"Cậu ngốc à." Tiêu Tê cũng đi xuống cầu thang, "Trên lầu có nhiều người sống sờ sờ như vậy tại sao tang thi còn phải bò xuống dưới? Cậu nghĩ nó đang chơi trốn tìm với chúng ta chắc?"
Vương Anh à một tiếng như có lời muốn nói nhưng khó có thể mở miệng, Tây Tư Diên cùng với Tiêu Tê nghĩ e rằng vẫn còn người sống dưới tầng một nhưng thực tế chỉ còn một bộ thi thể đang bị gặm nhấm, nghiêng người dựa vào góc, đầu đã bị một dao đâm thủng, trên người chảy máu lênh láng thấm ra cả khăn trải bàn.
Tiêu Tê ở lại chỗ cũ, khi có tang thi bò qua dễ dàng bê ghế đập bể đầu nó, Tây Tư Diên nhìn chung quanh một lần, sau khi xác nhận không còn ai khác thì đang chặn một cái điều hòa cây trước cửa hông đang không ngừng bị va chạm.
Họ dùng kính mắt chụp mấy bức ảnh tình hình hiện tại để gửi về, có vẻ như vì biểu cảm quá sống động, nhìn qua còn khỏe khoắn đẹp đẽ nên lão Trương rất yên tâm tình huống của nơi này mà mãi vẫn chưa thấy tới.
Trên tầng ba tính cả người đang nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh tổng cộng chỉ có mười người, thế nhưng lại dứt khoát chia thành bốn nhóm nhỏ, cảnh giác lẫn nhau lủi vào bốn góc tường.
Tiêu Tê tiếp tục làm tư công tác tư tưởng cho họ, còn rào trước nếu trong quá trình cứu hộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cần phải dựa vào sức của tất cả mọi người để tìm ra đường sống.

Tây Tư Diên lại xuống lầu, anh thấy người miễn dịch ở tầng hai còn đang ngơ ngác nắm dao găm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Vĩ bị trói trên ghế đang không ngừng giãy dựa và rít gào, Vương Anh có chút không nhìn nổi, sau khi Trương Vĩ bị cắn cậu ta cũng là ôm hổ thẹn xa lánh anh ta, lúc này lại không đành lòng nhìn bộ dạng Trương Vĩ bị biến thành tang thi làm trò hề.
Cậu ta tiến lên đoạt lấy dao găm trong tay người phụ nữ rồi gọn gàng dứt khoát cho tang thi một nhát, mãi đến tận khi óc Trương Vĩ bắn tung toé, móng tay dài đen thui buông xuống hai bên người thì cô gái kia mới như vừa tỉnh khỏi cơn mơ khẽ a lên một tiếng, nhìn anh ta rồi khóc òa lên.
"Tôi không xuống tay được, không được, tôi không làm được tôi thật sự không làm được..."
Ấn tượng Tây Tư Diên cho Tiêu Tê luôn là thích mềm không thích cứng, trời sinh đã có lòng đồng cảm đối với những người yếu đuối, lần này anh vẫn không hề buông lời trách cứ người phụ nữ cũng chỉ dùng động tác thờ ơ lạnh nhạt để biểu lộ thái độ, sau khi Tiêu Tê dùng khăn trải bàn che lên mặt Trương Vĩ anh cũng không nói một chữ nào với cô gái là người miễn dịch kia.
Vương Anh bị cô ta khóc đến buồn bực, tàn bạo chửi cô ta một tiếng "má nó".


Chờ đến khi tiếng khóc thút thít cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tiêu Tê đang mỏi mệt dựa vào vách tường bên cửa ngủ, lúc này Tây Tư Diên cũng rất giấc ngủ nhưng không yên lòng khả năng gác đêm của Vương Anh, cũng lo lắng đàn tang thi lượn lờ không ngừng nghỉ bên ngoài cùng với bầu không khí cứng ngắc động cái là như bom nổ của mười người trên trên lầu kia nên chỉ có thể nắm chặt cung tên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng bốn giờ sáng Tiêu Tê tỉnh lại thay ca với Tây Tư Diên để anh có thể ngủ khoảng một tiếng đồng hồ.

Đầu tiên hắn xuống lầu quan sát cửa hông, cửa sắt đã không cánh mà bay, tường gạch đã bị đào thủng một lỗ to, đàn tang thi chen chúc bị chặn lại trong gian chứa máy điều hòa, tứ chi không ngừng với vào bên trong muốn di chuyển.

Tiêu Tê lập tức vươn mình chạy lên lầu ba đánh thức tất cả mọi người, "Đã qua sáu tiếng đồng hồ quan sát, trước mắt không cần lo lắng những người còn lại có thể biến thành tang thi hay không, nhưng rất có thể những đồng đội còn lại của chúng tôi đã gặp phải chuyện bất ngờ nên không thể xuất hiện, mà tang thi ở tầng một đã vào trong cửa."
Nửa câu nói sau gây nên một trận xôn xao, người có lý trí thì gào lên "trật tự nghe anh ta nói hết đã", như để xác nhận Tiêu Tê sẽ có biện pháp.
"Hiện tại chúng ta lập tức trở lầu hai, nếu không trốn được vậy cũng chỉ có thể giết." Tiêu Tê chỉ huy tất cả mọi người chia làm hai đội, trông coi hai phòng, một người thủ vệ, thả một con vào thì lập tức đóng cửa còn những người khác hợp lực giết chết.
Tiêu Tê vốn còn muốn chia ra nhiều phòng hơn để phân tán tang thi cũng thuận tiện đóng mở cửa, như vậy áp lực không lớn nhưng đám người này còn thảm hơn những người trốn trong sơn động, thời gian dài khiến tinh thần uể oải, lại phải bôn ba đường dài nên năm người cũng chưa chắc đã có thể kết nhóm giết chết một con, cũng chỉ dựa vào hắn và Tây Tư Diên dẫn đội.
Trên căn bản chỉ dựa vào biểu hiện của hai người, vừa bắt đầu Tiêu Tê giảng giải sau khi hắn mở cửa năm người kia xông tới dốc hết sức liều mạng đóng cửa lại, còn lại hai người mặt mũi trắng bệch đối diện với tang thi.
Hiện nay phần lớn nhân loại khi gặp phải tang thi vẫn có phản ứng đầu tiên là tránh né, dù sao trong thời gian ngắn tang thi không đuổi kịp được người sống, chỉ khi không còn chỗ để trốn họ mới có thể cắn chặt răng chính diện nghênh chiến.

Điểm yếu của tang thi là xương sọ giòn và cột sống, những ai liệt nửa người cho dù có biến thành tang thi thì vẫn cứ co quắp ngã xuống đất, chúng muốn chuyển động cần có hệ thần kinh chống đỡ, hơn nữa tốc độ chậm, trí thông minh thấp.

Ưu thế của chúng là sức mạnh và thủ đoạn tấn công rất khốn nạn, hàm răng và móng tay cào xước chút da là có thể tuyên bố đối thủ đã thua.
Tiêu Tê giương súng, chỉ cần thấy hai người bị tang thi tấn công không có sức đánh nổi một hiệp thì lập tức nổ súng, dường như họ cũng nhận ra sau lưng có người bảo vệ nên nhanh chóng tìm lại sức lực, sau khi móng vuốt tang thi chợt lóe thì một gậy chuẩn xác đập lên gáy nó.
Sau đầu con tang thi lập tức lõm xuống một mảng lớn, bộ óc đen hồng tanh hôi chảy ra, người nâng gậy còn chưa hả giận mà bồi thêm hai cú.
"Làm rất khá." Tiêu Tê tán dương, sợ hãi rằng và móng vuốt của tang thi rồi hoảng loạn làm rối đội hình mớu dễ dàng hơn bị thương, nếu anh bình tĩnh sẽ phát hiện ra ngay tang thi ngốc nghếch đến không đỡ nổi một đòn, ngoại trừ cái chiêu thi triều thì từng con lao đến chẳng khác gì tự dâng mình lên.
Người đàn ông dính máu thở hổn hển nhưng rất hưng phấn gật đầu với Tiêu Tê, người sau nhận ra đám người kia quá yếu, sau khi lại dùng gậy dao giải quyết hai con hắn liền tiến vào vị trí bắn tỉa để mọi người dồng sức toàn lực mở cửa và chốt cửa.
Mấy lần qua đi cửa gỗ phát ra tiếng kèn kẹt nứt toác, dường như tang thi cũng nhận ra quỷ kế của con người bắt đầu đồng tâm hiệp lực nện cửa.

Vẻ mặt Tiêu Tê trở nên nghiêm túc, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng động cơ ô tô và máy bay, người dựa vào gần cửa nhất cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, "Không phải Tiền lão cẩu! Là người của các anh đó ư?!"
Vài tiếng súng dứt khoát qua đi, âm thanh bàn ghế va chạm truyền đến trên tầng, Tiêu Tê vẫy lui mọi người đã mệt đến mất sức, ngay lập tức phần lớn người thả lỏng co quắp dựa vào trên vách tường.
Trên hành lang trải đầy âm thanh lưỡi dao sắc bén găm vào máu thịt, rất nhanh tiếng động thuộc về tang thi biến mất không còn dấu vết, tầng hai thoáng đi truyền đến tiếng người nhẹ nhàng gõ cửa.
"Lâm Tây, Tây Tư Diên? Các anh có ở bên trong không?"
Là Cao Sổ.
"Ở." Tiêu Tê lập tức tiến lên mở cửa phòng, bên ngoài ngoại trừ Cao Sổ cùng lão Trương còn có gần mười người đàn ông cường tráng cầm dao, vừa nhìn đã nhận ra chính là đội đánh thuê trong bệnh viện Sơn Loan.

Cuối cùng Tiêu Tê cũng đã rõ tại sao lão Trương đến chậm như vậy, bức ảnh hắn gửi về cho thấy tình huống khá ổn định, kéo dài tới tận khi người của Cù lão gia tử đến hội họp mới dứt khoát quét sạch.
"Anh không sợ nếu tốc độ đào móc của tang thi nhanh hơn chút nữa thì chúng tôi bay màu hết à?"
"Cũng không phải không có, nhưng tôi tin vào năng lực của các anh." Lão Trương vui mừng vỗ vỗ cai Tiêu Tê, "Quả nhiên tổ chức không nhìn lầm anh!"
Những người chạy trốn trong núi cũng tới, bọn họ lấy đồ ăn Cù lão gia tử mang đến chia cho mười người mới gia nhập lấp đầy bụng.

Hôm nay tới đây hộ tống chính là tiểu đội lính đánh thuê số hai, tiểu đội trưởng là một người gầy, chỉ cao hơn lão Khỉ chút xíu, nhưng tính cách ổn trọng hơn nhiều.
"Mỗi xe chỉ có thể ngồi tám người, nhiều nhất chen chúc chín người." Gã cầm nửa bình nước ngồi bên cạnh lão Trương, "Vì thừa ra mười người so với dự tính nên phải chia thành hai lần về."
"Không cần đón chúng tôi...!Ở đây có bốn người." Khi Lão Trương tính nhân số đã nghĩ tới Trương Vĩ đầu tiên, lại nghĩ đến Tiểu Duyên, "Chúng tôi còn một đội viên bị nhốt."
"Hôm nay chúng tôi đến đây cũng có ý định giúp mọi người làm nhiệm vụ." Đội trưởng đội hai gật đầu, "Vậy như này, mỗi xe để lại hai người trong đội lính trông chừng, chỗ còn lại để cho những người sống sót."
"Lão Trương, anh đi về trước." Tiêu Tê mở miệng, "Gửi tư liệu thu được cho Thẩm đội xem, để anh ta tính toán cho người dẹp loạn cả thị trấn."
Nhiệm vụ của bọn họ tới đây đã kết thúc, còn lại đều là nghĩa vụ lao động, Cù Đào hận Tiền lão cẩu đến thấu xương, còn cứng đầu hô lên: "Em cũng ở lại, em nhớ rất nhiều địa đạo chúng dùng để trốn."
"Em gái ơi." Lão Trương vuốt tóc cô bé, "Em nhớ được gì thì ghi lại, em vẫn nên sớm về bệnh viện đi, ông ngoại em sắp điên rồi."
Cù Đào chao ôi một tiếng mà nhảy dựng lên, cũng hối hận sao trước đây lại nói hết những gì đã thấy đã biết cho lão Trương, "Dù sao cũng không thể ngồi yên được, em chủ động nhường cơ hội không được sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện