Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 123: Bây giờ chỗ này đang có người ở sao?



"Cứu tôi!!!"

"Ưm!"

Hai người đàn ông giữ chặt Quý Noãn. Một người thuần thục bẻ hai cánh tay cô ra sau, một người nhanh nhẹn lấy vải ướt bịt kín miệng cô lại.

Rõ ràng bọn họ được huấn luyện đàng hoàng, động tác chuyên nghiệp, khiến người khác không kịp tránh né. Mặc dù Quý Noãn có phòng bị nhưng chưa đến một giây cô đã bị khống chế. Miệng cô bị bịt kín, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra nổi.

"Ưm ưm! Thả… Ưm…"

Cô giãy giụa, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của hai người kia, nhưng cô chưa kịp thấy rõ thì đã bị ấn đầu xuống. Ngón tay hắn ta thô ráp nhấn mạnh vào nơi yếu ớt phía sau gáy, khiến máu cô dồn lên não, tầm mắt trở nên mơ hồ, ngay cả việc điều chỉnh tiêu cự cũng trở nên khó khăn.

"Cô Quý, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, xin cô hãy hợp tác. Nếu không, chúng tôi khó lòng đảm bảo sẽ không làm cô bị thương!" Người đàn ông ghìm chặt cô, giọng nói khàn đục tàn nhẫn.

Quý Noãn ngừng lại, không liều mạng chống cự nữa. Hai người kia mau chóng xách cô ra ngoài. Miệng cô bị bọn họ bịt lại nên không thể nào kêu lên. Sau đó cô bị đẩy lên chỗ ngồi phía sau của chiếc xe Jeep màu đen. Cửa xe đóng sầm lại, bấy giờ, Quý Noãn mới có thể tự do hít thở.

Cô đảo mắt nhìn thấy chỗ ngồi phía sau và chỗ ngồi phía trước đã bị ngăn cách bởi một vách kim loại ở giữa. Cô vốn không thể nhìn thấy tình hình phía trước.

Cửa sau và cửa sổ đều bị bịt kín. Cánh cửa duy nhất có thể mở ra đã bị họ khóa lại ngay lập tức.

Quý Noãn đặt tay lên cửa xe, vặn vài cái, nhưng chỉ tốn công vô ích. Cho dù cô đấm hay đá thì cửa vẫn không mở. Cửa sổ xe có trang bị thêm kính mờ, người bên ngoài không thể thấy bên trong, mà người bên trong cũng không thấy được bên ngoài, chỉ toàn một màu tối đen.

"Rốt cuộc các người là ai? Thả tôi xuống xe!" Quý Noãn xoay người, dùng hết sức đập vào vách kim loại phía trước.

Không biết người phía trước có nghe thấy không, nhưng cho dù cô có gào thét hay có đập cửa cỡ nào thì vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Cô chỉ có thể cảm giác được xe khởi động, chạy ra khỏi cổng Ngự Viên với tốc độ cực nhanh.

Là ai sai khiến những kẻ này đến bắt cóc cô?

Thiết bị an ninh trong Ngự Viên được trang bị đầy đủ, sao đột nhiên người trong nhà lại biến mất? Người giúp việc và chị Trần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Biết rõ là tốn công vô ích nhưng Quý Noãn vẫn ngoan cố đập cửa một lúc.

Phía trước vẫn không hề phát ra âm thanh nào.

Điều này chứng tỏ vách kim loại là loại cách âm!

Quý Noãn bất lực dựa vào vách kim loại. Bóng tối vô tận cùng với nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, tay chân cô dần dần lạnh buốt. Cô nhìn chằm chằm vào một điểm trong bóng đêm, từ từ híp mắt lại.

Có thể xâm nhập Ngự Viên mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, hơn nữa trong nhà lại không hề bị xáo trộn thì kẻ tình nghi lớn nhất chính là người nhà họ Quý hoặc người nhà họ Mặc. Chỉ có người của hai nhà mới khiến chị Trần không phòng bị mà mở cửa cho họ vào.

Hai ngày nay, Mặc Cảnh Thâm dặn cô về nhà sớm, không được đi lung tung. Có lẽ anh đang nhắc nhở cô sẽ gặp nguy hiểm trong mấy ngày gần đây.

Nhớ lại cảnh bị nhốt trong phòng vệ sinh, Quý Noãn có thể lờ mờ đoán ra. Ba của Mặc Cảnh Thâm là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Chỉ cần là chuyện ông ta muốn, cho dù có đắc tội với Mặc Cảnh Thâm hay phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng đến khó lòng chấp nhận, thì ông ta vẫn chẳng chùn tay.

Vừa rồi lúc hai người kia khống chế cô, họ đã cảnh cáo một câu, dường như ngoại trừ ý muốn mang cô đi thì bọn họ không hề có ý định làm tổn thương cô.

Có lẽ đây là ý của Mặc Thiệu Tắc.

Tâm trạng đang hoảng hốt của Quý Noãn dần dần ổn định lại. Cho dù Mặc Thiệu Tắc muốn làm gì thì chắc chắn ông ta vẫn sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô. Nhà họ Mặc và nhà họ Quý đều là gia đình quyền lực nổi tiếng ở Hải Thành, lại còn có Mặc Cảnh Thâm. Mặc Thiệu Tắc sẽ không dám gây chuyện đến mức xảy ra án mạng.

***

Xe chạy thẳng một mạch, xung quanh tối tăm, không thể nào biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Từng giây từng phút tựa như dài cả một năm, cho đến khi không khí trong xe càng ngày càng ít đi, đầu óc Quý Noãn trở nên choáng váng phải nhắm mắt lại.

Cho dù mục đích của Mặc Thiệu Tắc là gì, cô vẫn phải giữ thể lực thì mới có thể bình tĩnh mà đối phó.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Quý Noãn cũng nghe được tiếng mở cửa.

Quý Noãn bỗng chốc mở mắt, vì ánh đèn bên ngoài quá chói nên cô chỉ có thể hé mắt nhìn. Nhưng chưa kịp thấy rõ diện mạo hai người kia thì cô đã bị bọn họ lôi ra ngoài.

Quý Noãn vẫn bị ép khom người xuống, miệng cũng bị bịt, có điều lần này sức chống cự của cô yếu hơn. Cô chỉ kịp "Ưm ưm" hai tiếng thì đã bị kéo vào trong. Hai người kia nhanh nhẹn đẩy cô vào một căn phòng tối tăm.

Quý Noãn lảo đảo ngã xuống sàn nhà, cánh tay đập vào mặt đất rất đau, nhưng cô vẫn cố sức chống người dậy, giương mắt nhìn cánh cửa đã khép lại thật nhanh.

"Cô Quý, xin cô nán lại đây một đêm. Sáng mai chúng tôi sẽ đưa cô về." Ngoài cửa vang lên tiếng nói của hai người kia, sau đó là một loạt tiếng bước chân rời đi.

Quý Noãn vội vã đứng lên, nhào tới cạnh cửa, nhưng cửa đã bị khóa trái.

Cánh cửa trước mặt có kiểu dáng châu Âu, chất liệu gỗ quý, rất chắc chắn. Vì cửa bị khóa trái nên nếu trong tay không có dụng cụ cứng thì không thể mở ra được.

Tay Quý Noãn dừng lại trên cửa, cô chợt quay đầu nhìn về phía phòng tối. Tuy rằng không thấy rõ hình dáng bên trong, nhưng lúc ngã xuống đất, cô có cảm giác sàn nhà được lát bằng vật liệu cao cấp. Bởi vì quá xa hoa cho nên trông nơi này không giống nơi bọn bắt cóc dùng để nhốt tù nhân.

Cô thử giơ tay lên sờ soạng vài cái trên tường để dò xét, khi đụng vào công tắc đèn, cô lập tức nhấn một cái "tách".

Đèn trong phòng chợt bừng sáng. Tuy rằng không quá chói mắt nhưng ánh sáng dìu dịu đủ để người khác nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Đây là một gian phòng vô cùng rộng rãi xa hoa, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, có cả phòng tắm riêng. Ngay giữa phòng là một chiếc giường rộng. Tuy rằng thoạt nhìn khá trang nhã tinh xảo nhưng từ cách bài trí cho thấy đây chỉ là một gian phòng dành cho khách.

Phía sau bức rèm đối diện có cửa sổ!

Quý Noãn bước vội tới, kéo cửa sổ ra, nhưng chỉ thấy bên ngoài trời đã tối đen tự bao giờ. Cô đoán có lẽ ít nhất đã bảy tám giờ tối.

Cửa sổ này cũng không phải là cửa sổ sát đất, mà chỉ là ô cửa vuông bình thường. Nơi này là tầng ba của tòa biệt thự nào đó, không tính là quá cao nhưng cửa sổ lại là kính chịu lực, không thể đập vỡ. Hơn nữa ô cửa sổ nhỏ duy nhất có thể mở ra cũng đã bị khóa trái.

Vừa rồi cô còn nghĩ cho dù kẻ sai khiến bọn bắt cóc cẩn thận đến mấy thì cũng có lúc sai sót, đinh ninh mình có thể nhảy từ cửa sổ thoát ra ngoài.

Hi vọng vừa mới dấy lên đã nhanh chóng vụt tắt. Quý Noãn đứng trước cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa. Cô có thể nhìn thấy hồ bơi phía sau biệt thự, và cả vườn hoa tươi tốt xung quanh.

Bây giờ có người đang ở đây sao?

Cửa sổ này nằm ở mặt sau của biệt thự. Phía sau không có đường đi, cũng không có người hay bất kỳ chiếc xe nào qua lại. Dù đèn trong phòng sáng trưng, nhưng nếu cô đứng trước cửa ra hiệu cầu cứu thì cũng chẳng ai thấy.

Không còn cách nào trốn chạy, Quý Noãn đành đi tới đi lui trong phòng.

Thỉnh thoảng cô lại ngước nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ lúc này Mặc Cảnh Thâm đang ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện