Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 24-1: Tinh mắt biết nhìn người (1)



Dương Đàm chạy về vương phủ của mình, lúc này, thị vệ tâm phúc y phái đi nam thị cũng đã điều tra trở về. Dương Đàm vừa mới ngồi xuống, thị vệ liền tiến lên thi lễ nói:
- Điện hạ, ty chức đã điều tra rõ ràng.

Dương Đàm lập tức tinh thần phấn chấn, ngay cả trà cũng không uống, vội vàng hỏi:
- Nói mau, điều tra như thế nào?

- Hồi bẩm điện hạ, ty chức đã điều tra cửa hàng binh khí Võ Đức, nói chuyện với chưởng quầy, sau đó lại tới võ quán Dương thị, tìm một vài đệ tử hỏi thăm, Trương Huyễn nói hoàn toàn là sự thật, không có khoa trương, cũng không giấu diếm.

- Vậy trước đây hắn làm gì, chưởng quầy biết không?

Thị vệ cười nói:
- Chưởng quầy nói trước đây Trương Huyễn rất nghèo khổ, ngay cả mua đao mười quan tiền hắn cũng không mua nổi, hơn nữa hắn cũng là lần đầu tiên nghe về việc Huyền Vũ Hỏa Phượng, chưởng quầy rất khen ngợi hắn, nói hắn là người rất giữ chữ tín.

Dương Đàm hết sức vui mừng, Trương Huyễn quả nhiên không lừa gạt mình, xem ra hắn cũng không phải là gián điệp của quý tộc Quan Lũng phái tới. Dương Đàm lại nghĩ tới lời nói của tổ phụ, y rốt cục hạ quyết tâm, ra lệnh:
- Đi dẫn Trương Huyễn đến đây cho bổn vương!

***

Vũ Văn Thuật được dìu trở về phủ, mặc dù Dương Quảng dừng mệnh lệnh đánh chết ông ta bằng gậy, nhưng ông ta vẫn bị đánh sáu mươi côn, khiến ông ta gần như đã đánh mất nửa cái mạng.

Càng làm cho Vũ Văn Thuật đau đớn chính là thiên tử Dương Quảng cách chức đại tướng quân của ông ta, tương đương tước đoạt quân quyền của ông ta. Hai tầng kích thích về thân thể và tinh thần khiến cho cảm xúc Văn Thuật âm u, ngoại trừ y sĩ chữa thương cho ông ta, bất cứ kẻ nào cũng không gặp.

Vũ Văn Hóa Cập đã trở về hai ngày rồi, đến nay gã vẫn chưa kịp báo cáo với phụ thân về tình hình của Dương gia trang, gã vốn định nhẫn nhịn chịu đựng sự quở trách của phụ thân, nhưng phụ thân lại bị trách phạt, gã không dám đến báo cáo.

Vũ Văn Hóa Cập tâm phiền ý loạn, đi qua đi lại trước phòng bệnh của phụ thân. Lúc này, một thị nữ đi ra, thi lễ với gã:
- Trưởng công tử, lão gia mời ngài vào.

Vũ Văn Hóa Cập ngẩn ra một chút, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đi vào phòng, trong phòng tràn ngập vị thuốc đông y nồng nặc. Vũ Văn Thuật nằm ở trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng, hai thị thiếp ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc ông ta.

- Phụ thân, người đỡ chưa?
Vũ Văn Hóa Cập quỳ gối bên cạnh phụ thân thấp giọng hỏi.

- Cha hỏi con, vì sao không báo cáo cho ta tình hình ở Dương gia trang?
Giọng Vũ Văn Thuật trầm thấp hỏi han.

- Con vốn định báo cáo, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc chữa thương của phụ thân.

- Ta đời này đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi. Còn có cái gì không thể chấp nhận, có phải Dương gia trang không thành công phải không?

- Cũng không phải, chúng ta cũng giết chết không ít con cháu Dương thị, mấu chốt là lão Bát cung cấp tình báo giả cho chúng ta, làm cho La Dịch Phạm trúng mai phục, bị loạn tiễn bắn chết, chúng ta không thể không tạm thời rút lui.

Đây là phương pháp xử lý Vũ Văn Hóa Cập nghĩ đến, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Bát Thái Bảo Vũ Văn Thanh Minh, tránh liên lụy đến gã.

Vũ Văn Thuật giận dữ, La Dịch Phạm là mãnh tướng đắc lực dưới tay ông ta, lại chết rồi. Ông ta quát:
- Lão Bát trở lại chưa? Để gã đến gặp ta!

- Khởi bẩm phụ thân, lão Bát sợ tội đã chạy trốn, đến nay không rõ tung tích, con cũng đang tìm gã khắp nơi.

Vũ Văn Thuật quên vết thương của mình, ông ta vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên phần dưới truyền đến một trận đau nhức, ông ta chỉ đành từ từ nằm xuống. Vũ Văn Hóa Cập vội vàng đè ông ta lại:
- Phụ thân trước tiên bớt giận, chuyện này giao cho con đi xử lý, xin phụ thân an tâm dưỡng thương.

Vũ Văn Thuật bất đắc dĩ, đành phải hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có bị lộ thân phận hay không?

- Tuyệt đối không có, con khắc ghi lời nói của phụ thân, từ đầu đến cuối đều không lộ diện. Dương gia trang luôn nghĩ rằng bị Chung Nam quần đạo tập kích, hơn nữa chúng ta cũng giết chết mấy trăm người con cháu Dương gia, đủ để cho bọn họ một bài học nặng nề.

Vũ Văn Thuật đương nhiên nghe ra con trai là đang khen chiến tích của mình, người tài của Dương gia trang rất nhiều, làm sao có thể giết chết vài trăm người, giết chết vài trăm người thì Dương gia trang cũng đã bị diệt rồi.

Tuy nhiên Vũ Văn Thuật không miệt mài theo đuổi, liền gật đầu:
- Việc của Dương gia tạm thời dừng lại, tiếp tục tìm kiếm hành tung của lão Bát, nhất định phải bắt được gã, ta muốn biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Vâng! Con sẽ làm hết sức.

- Không phải làm hết sức, là nhất định phải làm được!

Vũ Văn Hóa Cập nơm nớp lo sợ đáp ứng, Vũ Văn Thuật lại hỏi:
- Dương Huyền Cảm bị giết, phản ứng của bên ngoài ra sao?

- Dương Huyền Cảm làm khổ Lạc Dương, mọi người đương nhiên là vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ có điều…

- Chỉ có điều cái gì?

Vũ Văn Thuật trừng mắt hổ:
- Nói!

Vũ Văn Hóa Cập chỉ ấp a ấp úng nói:
- Chỉ là phụ thân kéo thời gian quá dài, mọi người đều biết phụ thân vơ vét được nhiều tiền, đều đang mắng phụ thân tham lam không biết chừng mực.

- Ngươi cảm thấy ta vơ vét tiền không tốt sao?
Vũ Văn Thuật lạnh lùng hỏi.

- Con chỉ là lo lắng, Thánh Thượng sẽ có ác cảm với phụ thân!

Vũ Văn Thuật nhìn Vũ Văn Hóa Cập một lúc lâu, mới xúc động thở dài:
- Ta Vũ Văn Thuật một đời anh hùng, sao lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như vậy chứ!

Vũ Văn Hóa Cập không biết nói sai ở đâu, cúi đầu không dám lên tiếng. Vũ Văn Thuật thở dài:
- Việc này cũng trách ta, chỉ lo con đường làm quan của mình, cũng rất ít giáo dục huynh đệ các ngươi, ngươi nhớ kỹ, vì sao Cao Quýnh bị giết, cũng là bởi vì y rất thanh liêm. Trong phủ trống trơn, nếu ta thanh liêm giống như y, ta cũng đã chết sớm, quyền thần là mối họa của thiên tử, phòng thanh không phòng tham! Ngươi đọc nhiều “sử ký” thì sẽ hiểu được.

Vũ Văn Hóa Cập nghe được nửa hiểu nửa không, gã đành phải hàm hồ đáp:
- Con hiểu rồi.

Vũ Văn Thuật biết gã vẫn không hiểu, cũng lười giáo dục lại gã, hừ một tiếng nói tiếp:
- Ngoài ra, còn có vụ mua bán kia của người Đột Quyết, quan hệ to lớn, con lại đi xem thử đi, nhất định phải nghĩ cách mang thứ đó về cho ta.

Vũ Văn Thuật bị miễn đi chức vụ Đại tướng quân, càng kích phát dã tâm của ông ta. Nếu Dương Quảng vô tình vô nghĩa, vậy đừng trách Vũ Văn Thuật ông ta bất trung bất nhân đấy.

Ông ta thấy khuôn mặt con trai trưởng lộ vẻ khó khăn, liền cả giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình đi sao?

Vũ Văn Hóa Cập sợ tới mức cuống quít dập đầu nói:
- Con không dám, con nhất định đi.

- Đi đi! Chuẩn bị tốt một chút, qua vài ngày thời tiết trở nên ấm áp, ngươi liền có thể xuất phát.

Vũ Văn Hóa Cập cáo lui xuống, Vũ Văn Thuật thì rầu rĩ không vui, Dương Quảng tước đoạt quân quyền của mình, phá hủy đại kế mình trù tính đã lâu, trong lòng của ông ta rất lo lắng, vô cùng căm phẫn muốn hét to ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện