Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 12: Giáp mặt khiêu chiến



Dương Kỳ chấn động, ông ta từng có một lần đột phá dịch cân, kinh nghiệm đầy mình, ông ta nhìn võ nghệ của Trương Huyễn cao cường, đệ tử của võ quán căn bản không thể sánh bằng, vậy mà lại mặc y phục của đệ tử quan ma.

Ánh mắt Dương Kỳ híp lại, cừ thật, ẩn núp được sâu như vậy. Đây rõ ràng là cao thủ của các võ quán khác phái tới, đến đá quán của mình đây. Ông ta cười lạnh một tiếng, thấp giọng phân phó:
- Gọi Biện Thuận lên trước, sau đó lại gọi Liêu Thông đánh trận thứ hai.

Dựa theo quy tắc, sau khi chiến thắng các đối thủ tuyển chọn thì còn phải thông qua kiểm tra của hai võ sư, mới có thể xem như thành công.

- Vị võ sư kiểm tra thứ nhất, Biện võ sư!

Võ sư vừa rồi có dáng người thấp, cường tráng, đầu trọc bước một bước đi ra, hai tay nắm chuôi đao, chậm rãi giơ trường đao nặng tám cân lên, gã thấp hơn Trương Huyễn một cái đầu, nhưng vạm vỡ, hai chân cường tráng, có thể thấy được hạ bàn rất ổn.

- Giết!

Võ sư hét to một tiếng, không đợi Trương Huyễn chuẩn bị sẵn sàng đã nâng đao vọt lên, thế tới hung mãnh, thân hình cực nhanh, giống hệt một con sói đỏ đang săn mồi.

Bốn phía lập tức bùng nổ rừng âm thanh ủng hộ, có người khàn giọng hô to:
- Biện sư thúc, giết hắn đi!

Trương Huyễn không nghĩ tới đối phương bất ngờ đi thẳng vào vấn đề, ngay cả hư chiêu cũng không sử dụng, hắn cười ha hả:
- Biện võ sư quả nhiên là người sảng khoái!

Hắn nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, xẹt qua võ sư thấp cường tráng bổ tới một đao, trọng đao trong tay bổ đến, đao này lực lượng hùng mạnh, thế tới hung mãnh, chỉ nghe một tiếng “rắc”, trường đao của đối phương bị hắn chém thành hai đoạn, võ sư đứng không vững, liền lùi lại vài bước, ngồi dưới đất, trong tay chỉ còn lại nửa thanh đao, khuôn mặt đau đớn cũng biến hình.

Bên trong võ quán lập tức im ắng, sau một lúc lâu, vẻ mặt của võ sư thấp cường tráng xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn Trương Huyễn, ỉu xìu lui xuống. Trương Huyễn thu đao, ngạo nghễ nói:
- Vị võ sư thứ hai là ai, mời ra chỉ giáo!

Tuy rằng võ sư thấp cường tráng không phải mạnh nhất, nhưng cũng không yếu, kết quả vừa đối mặt đã bị người ta đánh bại, chúng võ sư đều yên lặng không nói gì, chính mình lên cũng là tự rước lấy nhục.

Lúc này tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều nhìn về võ sư đứng đầu Liêu Thông. Liêu Thông thầm giật mình, y biết hôm nay gặp một cọng rơm hơi cứng rồi, nếu làm không tốt thì hôm nay võ quán sẽ bị xấu mặt.

Y không muốn lên, tiếc rằng quán chủ đã sắp xếp xong xuôi, Liêu Thông chỉ đành kiên trì đi lên phía trước, căm tức nhìn Trương Huyễn nói:
- Ngươi đến tột cùng là ai?

Trương Huyễn chắp tay cười tủm tỉm nói:
- Liêu sư thúc, ta là đệ tử quan ma Trương Huyễn, người tự tay đánh số thứ chín, người quên rồi sao?

Lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo truyền đến:
- Được thiếu lang coi trọng rồi, để mắt đến võ quán Dương thị của ta, không ngờ cam chịu làm một đệ tử quan ma, nếu không chiêu đãi tốt thì làm sao có thể biểu hiện ra thành ý của chủ nhà chứ?

Đại sảnh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy quán chủ Dương Huyền đứng lên, chậm rãi đi tới, ông ta đánh giá Trương Huyễn từ cao xuống thấp, thản nhiên nói:
- Lão hủ Dương Kỳ! Xin hỏi thiếu lang là cao thủ của võ quán nhà ai vậy?

Trương Huyễn biết ông ta nghĩ sai, liền cười nói:
- Dương quán chủ hiểu lầm rồi, tại hạ không phải là do các võ quán khác phái tới, mà là thành tâm muốn làm đệ tử quan ma, cũng một lòng muốn vào lớp Dương gia, lấy được ngân bài đệ tử của Dương quán chủ, coi làm vinh quang.

Khóe miệng Dương Kỳ lộ ra một nụ cười trào phúng:
- Lão hủ cũng không dám thu đệ tử như ngươi, hôm nay ta để ngươi đánh với hai người. Nếu ngươi thắng, ta cung kính tiễn ngươi rời đi, nhưng nếu ngươi thua, ta cũng không giết ngươi, ngươi coi như là đệ tử gia nô của ta, phải quét dọn vệ sinh võ quán trong vòng ba năm.

Trong hành lang lập tức cười vang một mảnh, có người cười đến đấm xuống đất hô to:
- Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đại tiện ngay trước cửa nhà vệ sinh, Trương thiếu lang phải coi chừng.

Tiếng cười trong sảnh lớn càng lúc càng suồng sã, rất nhiều người ôm bụng, bật cười chảy nước mắt, Trương Huyễn lại chậm rãi rút hoành đao ở phía sau lưng ra, chuẩn bị tư thế của đao pháp Vương thị thăm dò, lạnh lùng nói:
- Mời!

Tư thế cổ quái này khiến cho sắc mặt Dương Kỳ lập tức ngưng trọng, ông ta nháy mắt với Liêu Thông một cái:
- Ngươi lên trước!

Liêu Thông là võ sư mạnh nhất trong võ quán, có thực tài, y là người rất biết nhìn, nhìn ra sát khí chất chứa ở bên trong thân thể của Trương Huyễn, sát khí sắc bén, tim y đập loạn thình thịch, sở trường của y không phải là đao, liền từ trên kệ binh khí rút ra một trường kiếm lóng lánh, làm một kiếm thủ thi lễ:
- Đa tạ!

Y bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm hóa ra ngàn vạn hào quang từ bốn phương tám hướng đâm tới Trương Huyễn, sảnh đường chấn động, các đệ tử vỗ tay hét lớn:
- Hay! Chiêu hà quang tịch chiếu quá hay!

Trương Huyễn vẫn không nhúc nhích, khi trường kiếm của Liêu Thông chỉ còn cách hắn ba thước, hắn hét lớn một tiếng, một đao bổ tới, dùng một loại góc độ cực kỳ xảo quyệt đâm thẳng đến cổ của Liêu Thông, mũi đao nhanh như điện, khí thế oanh liệt.

Liêu Thông chấn động, kiếm quang phút chốc biến mất, quay kiếm trở lại đón đỡ một đao sắc bén của đối phương.

Dương Kỳ bên cạnh không khỏi thở dài, Liêu Thông đã thua, cũng không phải thua ở kiếm pháp mà là thua ở ý chí, người thanh niên này hung hãn không sợ chết, Liêu Thông lại tiếc mệnh không dám đánh.

Một tiếng “đang” thật lớn, đao kiếm va chạm vào nhau, xẹt ra ánh lửa. Đao của Trương Huyễn cực kỳ nặng, kiếm của Liêu Thông xém chút nữa đã bị đánh bay ra ngoài, y âm thầm kinh hãi, y vừa mới phản kích, đao thứ hai của Trương Huyễn lại tới, chém thẳng vào ngực y, thế đao càng lúc càng nhanh và mạnh.

Liêu Thông bất đắc dĩ, chỉ đành lùi lại phía sau một bước, tránh thoát một đao kia, nhưng đao thứ ba, thứ tư của Trương Huyễn như cuồng phong bổ tới. Liêu Thông vô cùng chật vật, lực lượng của đối phương quá lớn, y không dám đánh bừa, đành lùi lại liên tục.

Tránh thoát đao thứ ba và đao thứ tư, nhưng đao thứ năm lại không thể tránh khỏi, lúc thấy đao kia sắp chém đứt cổ mình, y chỉ có thể cắn răng cầm kiếm đỡ lại, chỉ nghe một tiếng “Keng!” chói tai, trường kiếm của Liêu Thông rời khỏi tay, đâm vào cây trụ cách đó mấy trượng.

Trương Huyễn vừa thu lại đao, lui về sau hai bước, ôm quyền thản nhiên nói:
- Đa tạ!

Trong sảnh đường rơi vào yên lặng, Liêu Thông thở dài một tiếng, xoay người nói với Dương Kỳ:
- Tài nghệ của ta không bằng người, làm xấu mặt quán chủ rồi.

Dương Kỳ lắc đầu:
- Kiếm pháp của ngươi không thua gì hắn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn hắn rất nhiều. Nhưng ngươi thua do khí thế, hắn căn bản không thể phá kiếm thứ nhất của ngươi. Coi như xong, để ta đánh đi!

Dương Kỳ chậm rãi rút ra trường kiếm khảm bảy viên bảo thạch bên hông, lạnh lùng hỏi:
- Trương thiếu lang, có muốn đánh cuộc không?

Trương Huyễn lắc đầu:
- Nếu ta thắng, ngươi cung kính tiễn ta ra ngoài, như vậy không có chút ích lợi nào.

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Trương Huyễn không nói gì, lúc này hắn không muốn cái gì mà ngân bài của lớp Dương gia, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào trường kiếm trong tay Dương Kỳ.

Dương Kỳ phẫn nộ, thanh kiếm này là của tộc huynh Việt Quốc Công Dương Tố, năm đó mình lập được công lớn trong cuộc chiến diệt Trần, Dương Tố mới tặng cho mình, thanh kiếm này còn quan trọng hơn cả tính mạng của ông ta, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, đối phương lại dám có ý muốn thanh kiếm này của mình.

Dù Dương Kỳ đã sáu mươi tuổi, vẫn bị yêu cầu quá đáng của Trương Huyễn chọc giận, ông ta hét lớn một tiếng:
- Ngươi thắng ta rồi hãy nói!

Một kiếm của ông ta đâm ra, thẳng đến trước ngực Trương Huyễn, trong hành lang lại có tiếng xé gió, mấy trăm đệ tử xung quanh đều biến sắc, rất nhiều người không dám nhìn, đưa tay che mắt lại.

Nhiệt huyết trong cơ thể Trương Huyễn cũng bị chọc giận, kiếp trước trải qua muôn vàn thử thách, vật lộn rèn luyện thuần thục lúc này bạo phát ra ngoài, thân thể chợt lóe, tránh thoát một kiếm trí mạng của Dương Kỳ, trường đao giả vờ bổ một cái, dẫn trường kiếm rời đi, thân thể lại như gió lốc xoay chuyển, chân phải quét ngang, một đá này vừa nhanh vừa độc, đủ để đá nát ba viên gạch.

Hắn từng tận mắt thấy Dương Kỳ sử dụng chiêu này, qua nhiều lần suy xét, phát hiện nhược điểm của kiếm này đó là công lớn hơn thủ, phòng ngự sẽ xuất hiện sơ hở, mà Dương Kỳ cầm kiếm tay trái, sơ hở của ông ta chính là lực chân phải không mạnh, khó có thể né tránh.

Dương Kỳ nằm mơ cũng không nghĩ ra, đối phương không chỉ dùng đao pháp, mà còn dùng quyền cước. Ông ta tránh không kịp, bị một đá của Trương Huyễn đá vào khớp xương bên hông phải.

Trong nháy mắt Trương Huyễn đá trúng ông ta, kình lực thoáng thu lại, để lại ba phần đường sống, mặc dù như thế, Dương Kỳ vẫn đau thấu xương tủy, ông ta kêu lên một tiếng, tay ôm khớp xương bên hông liên tiếp lui về phía sau vài bước, đứng không vững nữa, quỳ một chân xuống đất.

Trong sảnh đường một mảnh xôn xao, tên khốn kiếp này không ngờ dùng thủ đoạn hèn hạ đánh lén quán chủ, cái này mà là đao pháp sao?

- Giết hắn!

Dân tình sôi sùng sục, mấy trăm tên đệ tử xông tới, tựa hồ muốn xé Trương Huyễn thành từng mảnh nhỏ, Trương Huyễn thấy tình thế không ổn, vừa muốn bắt Dương Kỳ làm con tin. Nhưng vào lúc này, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một vật, thanh âm rung động, leng keng trong trẻo, tựa như lựu đạn ném vào thủy tinh.

Ánh mắt Trương Huyễn nhạy bén, liếc mắt một cái đã thấy rõ vật trước mắt, hình như là một cái mai rùa màu đen.

Cái mai rùa này giống như làm phép Định Thân Thuật, chỉ một thoáng tất cả mọi người đều ngây dại, trong ánh mắt của mỗi người đều toát ra sự sợ hãi vô tận, không biết là ai hô to một tiếng:
- Huyền Vũ Hỏa Phượng!

Tất cả mọi người lập tức sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên ra phía ngoài, giẫm lên nhau, xen lẫn với tiếng kêu rên sợ hãi, trong hành lang hỗn loạn vô cùng.

Dương Kỳ cũng sợ tới mức mặt xám như tro tàn, ông ta cũng muốn trốn, nhưng hai chân lại run rẩy không đứng nổi, ánh mắt nhìn chăm chú vào mai rùa màu đen trên mặt đất. Trương Huyễn chưa bao giờ thấy qua ánh mắt một người tuyệt vọng sợ hãi như thế, giống như bị tử thần bóp cổ.

Trong mọi người, chỉ có Trương Huyễn không hiểu ra sao, hắn không rõ chuyện gì xảy ra. Lúc này, ba người áo đen vô thanh vô tức xuất hiện trong đại sảnh, tuy rằng các nàng che mặt, không thấy dung nhan, nhưng dáng người cao gầy thon thả, ánh mắt trong trẻo, hiển nhiên đều là nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử áo đen cầm đầu chỉ về Dương Kỳ, lạnh lùng nói:
- Dư nghiệt của nghịch tặc Dương Huyền Cảm, giết không tha!

Một nữ tử nhào tới trước, Dương Kỳ muốn vung kiếm phản kháng, nhưng ý chí của ông ta đã sụp đổ, phản kháng không có chút sức mạnh nào. Nữ tử như một làn khói nhẹ vọt đến phía sau ông ta, dao găm sắc bén trong tay chém một cái, đầu của Dương Kỳ đã lìa khỏi xác, ngay cả hét thảm một tiếng cũng không có, đầu và thân chia lìa.

Nữ tử cầm đầu quay đầu lại lạnh như băng nhìn Trương Huyễn. Trương Huyễn lập tức rùng mình một cái, vội vàng lui về phía sau vài bước giơ tay nói:
- Ta tới đòi nợ, không liên quan đến ta!

- Trương Huyễn nhận lấy cái chết!

Kiếm trong tay của nữ tử cầm đầu nhanh như điện, trong nháy mắt tới trước cổ của Trương Huyễn. Trương Huyễn sớm có chuẩn bị, mỗi một tế bào trong người đều căng thẳng, hắn tựa như một con báo săn xuất kích, hét lớn một tiếng, hoành đao trong tay bổ tới, nữ tử áo đen chỉ cảm thấy thế đao của đối phương như một cơn cuồng phong đập vào mặt, linh hoạt, sắc bén khiến cho nàng không thể thở nổi.

- Đao pháp hay!

Nàng ta như quỷ ảnh bay ra ngoài một trượng, hừ nhẹ một tiếng với Trương Huyễn, dẫn ba nữ tử áo đen nhảy lên cửa sổ, biến mất không tăm tíc, rất nhanh lại nghe thấy thanh âm của nàng từ xa xa truyền đến:
- Võ quán này đã thuộc về ngươi rồi.

Trương Huyễn đột nhiên cảm giác được dáng người của nàng ta nhìn rất quen mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện