Giả Yêu Làm Thật

Chương 160: Tờ kết quả kiểm tra



Ánh mắt Phó Nhiễm chăm chú, căn bản không nghe vào lời nói của người đàn ông. Cô nghĩ đến lời nói uy hiếp của Lý Hiểu lúc nãy, đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, những thứ này đều là do Minh Thành Hữu vẫn còn sống nên cô mới có thể lật ngược được tình thế như vậy, nhưng nếu thật sự là cô chỉ còn một mình, không còn sức mạnh, có lẽ sẽ bị nuốt chửng đến một mảnh xương cũng không còn.

"Phó Nhiễm?" Bên kia, người đàn ông không nghe thấy cô đáp lại, mở miệng.

Cô hoàn hồn. "Làm

"Chuyện này thật sự không liên quan tới anh." Chỉ cần là phụ nữ, có lẽ là gặp phải chuyện như vậy cũng có thể phát điên, anh suy nghĩ một hồi sau đó muốn giải thích với cô.

Phó Nhiễm ngắt lời anh. "Em biết rõ."

Người đàn ông nghe trong lời nói của cô không chút để ý, ngược lại, giọng nói có vẻ không giận. “Phó Nhiễm, có phải em rất có lòng tin với anh hay không?"

Từ chuyện của Thẩm Ninh đến Lý Hiểu, Phó Nhiễm đều có phản ứng bình tĩnh làm cho anh không kịp ứng phó, tựa như không cần giải thích, lời đến khóe miệng, nhìn ánh mắt là đã có thể hiểu.

Phó Nhiễm tiếp tục lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía gương chiếu hậu. "Anh là không có việc gì làm, ngại chuyện không đủ phiền phải không?"

Người đàn ông im bặt.

Phó Nhiễm lấy tai nghe xuống, bởi vì thấy xe của Lý Vận Linh dừng ở khúc quanh trước mặt, có vẻ như đang đợi cô.

Phó Nhiễm giảm tốc độ xe, dừng lại.

Chú Vương hạ cửa sổ xe xuống.

Minh Vanh cùng Lý Vận Linh ngồi ở hàng ghế sau, Minh Vanh khoanh tay ở trước ngực nhắm mắt nghỉ ngơi, nét mặt Lý Vận Linh tái nhợt, Phó Nhiễm xuống xe sau đó đi tới trước cửa sổ xe. "Mẹ, sao vẫn chưa trở về?"

"Phó Nhiễm, rốt cuộc người phụ nữ vừa nãy là ai?"

"Cô ta nói trước kia từng có quan hệ với Thành Hữu, hỏi con muốn một trăm vạn để cô ta im miệng." Phó Nhiễm nói ra sự thật.

Lý Vận Linh cũng thấy tức giận, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói cũng dần dần ảm đạm. "Thành Hữu vừa đi, người nào cũng dám tới uy hiếp Minh gia, chết còn muốn hước bẩn lên người khác, tên cô ta là gì?"

"Hình như là Lý Hiểu."

Lý Vận Linh quay đầu lại."Minh Vanh, đi điều tra người này một chút, làm cho cô ta không được trở mặt."

Minh Vanh khẽ mở mắt ra, bởi vì cách khoảng cách một người, hơn nữa do ánh sáng, nên Phó Nhiễm cũng không thể nhìn rõ ràng vẻ mặt của hắn, cô chỉ thấy hắn gật đầu một cái.

"Mẹ, mẹ nhanh đi về đi, sau này chuyện như vậy mẹ cũng chớ để ở trong lòng."

Lý Vận Linh nhớ tới Minh Thành Hữu, bàn tay che miệng dựa vào thành ghế, như có vẻ khó chịu, chú Vương thấy thế, đóng lại cửa sổ xe sau đó từ từ lái xe rời đi.

Phó Nhiễm lái xe rất chậm, trở lại Y Vân thủ phủ, vừa lúc Triệu Lan ôm Hãn Hãn ra ngoài phơi nắng.

Phó Nhiễm đón lấy đứa bé rồi ngồi bên đình nghỉ mát ở trong vườn, Triệu Lan trở về phòng khách, ở nơi rộng lớn như vậy nhìn ra, ngoại trừ ánh mặt trời bên ngoài ra, không có chút cảm giác ấm áp nào.

Ăn xong cơm tối, Phó Nhiễm thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Triệu Lan ôm Hãn Hãn trong phòng khách, thấy Phó Nhiễm xuống lầu. "Tiểu Nhiễm, đã trễ thế này còn phải đi ra ngoài sao?"

"Vâng." Phó Nhiễm khom lưng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hãn Hãn. "Mẹ, nếu muộn con có thể không về nhà."

"Ừ."

Triệu Lan nhìn về phía bóng dáng của Phó Nhiễm đi tới cửa, khởi động xe sau đó đi ra khỏi Y Vân thủ phủ rất nhanh, Triệu Lan giao đứa bé cho chị Nguyệt, bà đi tới trước cửa sổ sát đất, nghĩ đến lời nói hôm đó của Lý Vận Linh. Triệu Lan cũng có hoài nghi, dù sao Phó Nhiễm đi ra ngoài không phải là một hay hai lần, hơn nữa tin đồn cùng tràn ngập bên ngoài, bà cầm điện thoại lên, suy nghĩ một chút, lại đặt xuống.

Cng không ai có quyền bắt Phó Nhiễm không được theo đuổi cuộc sống riêng của mình, cho dù những lời đồn kia đều là sự thật.

Đêm nay Phó Nhiễm vốn là không muốn đi ra ngoài, sau khi về nhà, cảm giác rất muốn gặp anh. Cô hết sức cẩn thận, còn cẩn thận hơn cả trước kia, đến biệt thự, dừng xe xong cũng không gọi điện thoại trước, cô đi thẳng tới lầu ba, giơ tay lên gõ vào cánh cửa.

"Người nào?" Giọng nói bên trong truyền tới có vẻ không tốt cho lắm.

Phó Nhiễm không trả lời, trực tiếp mở cửa phòng.

Người đàn ông ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng bước chân đi tới đột nhiên xù lông, thuận tay cầm chén nước trên tủ đầu giường lên xoay người, Phó Nhiễm giật mình, đứng im tại chỗ, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm về phía cánh tay giơ quá đỉnh đầu kia.

Động tác của người đàn ông cứng đờ, lời nói cũng bật thốt lên. "Ai cho em…"

Phó Nhiễm đi vào, đem túi xách treo lên móc áo. "Làm gì mà phát hỏa lớn như vậy?"

Anh miễn cưỡng thu hồi lại động tác, hạ giọng, sau đó để chén nước lại trên tủ đầu giường. "Không phải em nói không đến sao?"

Phó Nhiễm cũng không quay đầu lại, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. "Nhớ anh nên tới rồi."

Bàn tay anh còn duy trì động tác cầm miệng chén, khóe miệng anh khẽ nâng lên, thấy Phó Nhiễm tiến đến gần mình. Anh định đưa tay kéo Phó Nhiễm lại gần, đột nhiên lại cảm thấy thoáng một cái trong nháy mắt, Phó Nhiễm kiễng hai chân lên sau đó nhảy người lên, hai chân quặp lấy eo của người đàn ông, anh không kịp ứng phó, sửng sốt bị cô áp đảo ở trên giường, đôi tay Phó Nhiễm đè lại bả vai người đàn ông, cả người nhào vào trong ngực anh.

Động tác lần này, quá kịch liệt. Bàn tay anh đưa xuống thắt lưng, mới vừa như vậy chỉ sợ bị vặn lại rồi. Thắt lưng của anh chính là nửa cái m

Phó Nhiễm ngồi ở bên hông anh, anh muốn nâng thẳng người dậy, lại bị bàn tay cô áp trở lại.

"Không phải nói anh buổi tối nên kiềm chễ một chút sao, mới đè lên anh một chút thôi mà."

Anh vén vạt áo Phó Nhiễm lên, bàn tay thừa dịp tiến vào. "Anh không nghĩ sao em nhiệt tình như vậy."

Quả thật, mới vừa rồi như vậy làm tới giờ anh còn chưa tỉnh lại.

Phó Nhiễm duy trì tư thế ngồi như cũ. “Suy nghĩ một chút vẫn không thể bỏ qua cho anh đơn giản như thế."

Anh muốn đứng dậy lần nữa, nút áo ngực bởi vì dùng sức mà căng ra, có thể nhìn thấy bắp thịt cùng đường cong đã khôi phục, Phó Nhiễm đưa tay ôm chặt cổ anh. "Em hỏi anh, anh đã gặp Lý Hiểu đó ở Mê Tính?"

"Nhiều người như vậy, làm sao anh nhớ rõ."

Anh để mặc cho cô ôm, ngón tay Phó Nhiễm dùng sức.

"Về sau lại có từng đám tìm tới cửa thì em phải trông nom thế nào?"

Nơi cổ họng cũng cảm thấy có chút khó chịu thật, người đàn ông nằm ngửa. "Không phải đã nói là không ăn giấm sao?"

Phó Nhiễm quỳ gối bên người anh, nhỏm người lên một chút sau đó lại ngồi trở lại lần nữa, hai tay anh nắm hông của cô.

"Nhẹ một chút, cái này gọi là dùng cách xử phạt về thể xác, hiểu không?"

"Em để cho sau này anh phải ghi nhớ thật lâu."

Anh thoáng cười. "Chuyện này không trách anh được, anh không biết gương mặt

"Hình như người ta nhớ gương mặt này." Phó Nhiễm vươn tay véo vào gương mặt tuấn tú, cảm xúc vô cùng gần gũi. "Nếu không thế nào một đám đều tìm tới cửa?"

"Không có biện pháp." Anh thuận thế nắm chặt tay Phó Nhiễm. "Dáng vẻ anh quá tốt."

Phó Nhiễm hung hăng bấu vào cổ anh. "Da mặt quá dầy."

Đôi tay anh cuốn lấy eo Phó Nhiễm, nâng nửa người trên lên sau đó áp trán vào trán cô. "Đêm nay ở lại nơi này chứ?"

Phó Nhiễm gật đầu, như có điều suy nghĩ đưa tay xoa lên mặt người đàn ông. "Lúc nào thì chúng ta mới có thể thôi lén lén lút lút như vậy?"

Cánh tay anh ôm cô chặt hơn. "Mẹ nói em mang thai, chuyện này cứ thế qua sao?"

Phó Nhiễm gật đầu không chút suy nghĩ. "Có thể coi như là qua, mẹ không có nhắc lại."

"Em phải chú ý một chút." Anh khẽ chạm vào mặt cô. "Chỉ là em không mang thai thật, cũng không có gì đáng lo lắng."

Cô đè lại bàn tay anh đang cởi hàng nút áo của mình. "Về sau phải làm các biện pháp thật tốt."

Anh khẽ cau mày. "Nghe nói qua một câu nói sao? Mang mũ khi “yêu”, giống như mặc áo mưa đi tắm."

Phó Nhiễm buồn cười. "Ở đâu nghe được lời như thế."

Anh lật người đè cô ở trên giường. "Em không có cảm giác."

Ngón tay anh nhét vào bên trong quần, chuẩn bị tiến sâu hơn.

Đột nhiên điện thoại Phó Nhiễm đặt ở trên tủ đầu giường vang lên, tiếng rung kèm theo tiếng chuông cắt đứt động tác của người đàn ông, ánh mắt anh lại nhíu lại như cũ, Phó Nhiễm vươn cánh tay với, cầm điện thoại đến trước mặt sau đó nhìn, lại là Triệu Lan.

Cô có chút giật mình, đưa tay kia ngăn động tác anh tiếp cận xuống phía dưới.

"Là ai vậy?"

Giong nói có chút não, trong bất cứ chuyện gì, từ trước tới giờ anh luôn là người không thích bị người khác làm phiền giữa chừng.

Phó Nhiễm đưa điện thoại vào bên tai. "Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Tiểu Nhiễm." Triệu Lan ấp úng mở miệng."Con đến nhà rồi sao?"

Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên. "Vâng, đến rồi."

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi con một chút." Triệu Lan siết chặt ống nghe ngồi trên ghế sofa. "Vậy tối nay. . . . . . con là ở trong nhà sao?"

"Vâng, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai con trở về."

Triệu Lan lại dặn dò mấy câu, Phó Nhiễm cúp điện thoại, thấy Minh Thành Hữu đặt hai tay bên người cô, liếc nhìn cô, sắc mặt có chút không vui.

"Là bà ấy?"

Nét mặt Phó Nhiễm lộ vẻ nghi ngờ. "Trước kia em ra khỏi nhà, mẹ chưa bao giờ gọi điện thoại hỏi em."

Triệu Lan cầm ống nói trong tay, suy nghĩ mất hồn, chị Nguyệt đi tới đây, Hãn Hãn đã ngủ trong tay rồi.

Phó Nhiễm tỉnh lại rất sớm, cô mở mắt ra lấy di động xuống xem thời gian, anh nghe được động tĩnh, cánh tay cuộn lại ôm lấy hông của cô. "Ngủ tiếp một lát."

"Em lo bên ngoài lại c ký giả đi theo, rời đi sớm một chút thôi."

Mặc dù anh không tình nguyện, nhưng vẫn không lay chuyển được Phó Nhiễm. Cô mặc y phục xong thấy anh cầm quần áo mặc vào người. "Anh ngủ thêm đi, tự em sẽ trở về."

"Anh đưa em đến lầu dưới." Anh tiện tay vén tóc, đi tới dắt tay Phó Nhiễm.

Bên ngoài trời còn chưa sáng lên, có một chút ẩm ướt, anh dắt tay Phó Nhiễm đi vào vườn, nâng mắt nhìn lên, tường rào màu trắng có vẻ rất là bắt mắt, bên trong cùng bên ngoài cũng chỉ là một bức tường ngăn cách, anh đứng ở cửa, Phó Nhiễm nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về bóng dáng kéo dài của anh, trong lòng không khỏi chua xót.

Anh cắm hai tay vào trong túi quần, nhìn theo cho đến khi bóng xe của Phó Nhiễm biến mất ở trong mắt.

Trở về Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm thay quần áo khác, cô lái xe tới công ty, đến trước cửa thang máy thấy Minh Vanh. "Nhị ca."

Sắc mặt Minh Vanh có vẻ nặng nề hơn bình thường, khi thang máy riêng mở ra thì Minh Vanh đi vào trước. Phó Nhiễm đứng ở đằng sau Minh Vanh. Ánh mắt của cô nhìn con số đi lên chằm chằm, Minh Vanh như đang suy nghĩ điều gì đó, cho đến lúc cửa thang máy mở ra, hắn lại đưa tay ấn phím đi xuống, Phó Nhiễm thấy cánh cửa đóng lại lần nữa. "Nhị ca?"

Minh Vanh lấy một tờ giấy từ trong cặp đưa tới trước mặt Phó Nhiễm. "Đây là sáng sớm đã có người đưa tới nhà, vừa lúc tôi ra cửa, Phó Nhiễm, có một số việc nếu cô tự mình giải quyết được là tốt, nếu kinh động đến mẹ một lần nữa, không chừng lại náo loạn thành bộ dạng gì."

Phó Nhiễm nhận lấy từ trong tay Minh Vanh, mở ra vừa nhìn, là tờ kết quả kiểm tra của bệnh viện, trên đầu viết tên của cô, phía dưới lại viết rõ ràng dòng chữ cô mang thai hai tháng.

Phó Nhiễm khẽ giật mình, trong lòng dâng lên một nỗi băn khoăn nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện