Độc Sủng Xấu Phu

Chương 55: Có người cầu bái sư



“Ngươi đến cùng có chuyện gì?” Tưởng Chấn lại hỏi, hắn vẫn luôn không kiên nhẫn ứng phó người khác, trừ phi người đó là Triệu Kim Ca.


“Tưởng lão đại, ngươi có thể giúp ta hay không? Ta cha thiếu Lưu Hắc Đầu tiền, gã sẽ không bỏ qua nhà chúng ta.” Hà Thu Sinh nói, đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, nghĩ đến cha nương mình yêu cầu, liền cảm thấy rất xấu hổ.


Y không muốn đi cướp nam nhân của người khác cũng không cảm thấy mình có thể cướp được, về phần làm nhỏ…


Y trước kia nghĩ rằng chỉ cần nam nhân cầu hôn có tiền, cho dù tuổi lớn một chút, hoặc muốn cưới y làm vợ kế cũng được, nhưng làm nhỏ thì không được.


Thôn Hà Tây ngay cả Triệu Đại Hộ, cũng chỉ có một vợ, nhưng ở huyện thành người nạp thiếp lại không thiếu, y cũng đã nghe người ta nói qua, mấy tiểu thiếp ở huyện thành, đều sống phi thường khó chịu.


Chỉ là… Muốn Tưởng Chấn hỗ trợ, tổng phải trả giá một chút đại giới đi? Nhà bọn họ trừ y, cũng không còn gì tốt để lấy ra.


Hà Thu Sinh trong lòng chuyển qua đủ loại ý niệm, đang nghĩ tới kế tiếp phải làm như thế nào, liền nghe thấy Tưởng Chấn trảm đinh tiệt thiết nói: “Không giúp.”


Lúc trước khi Lưu Hắc Đầu muốn bắt Hà Thu Sinh đi, Tưởng Chấn ra tay, đó là bởi vì hắn cảm thấy Hà Thu Sinh một vị thành niên bị người mang đi chà đạp không tốt lắm.


Nhưng hắn không có giúp Hà Thu Sinh xuất đầu, để Lưu Hắc Đầu mạt bình trướng vụ (B: xóa hết nợ nần), lấy tình huống lúc ấy đến xem có khả năng chuyện chỉ cần một câu của hắn, đều không cần hắn cầm ra tiền.


Mà này, cũng là có nguyên nhân.


Không quản đến cùng có phải hay không Lưu Hắc Đầu cố ý thiết kế, Hà Thu Sinh cha mượn tiền là sự thật, không phải người khác bức, hắn không lập trường để người đem trướng cho lau.


Hơn nữa, hắn như vậy cho Lưu Hắc Đầu một cái mặt mũi, Lưu Hắc Đầu mặc dù bị đánh, ở phát hiện hắn khó đối phó dưới tình huống cũng không đến mức đến tìm hắn phiền toái, nhưng hắn nếu như được một tấc lại muốn tiến một thước nhất định muốn giúp Hà gia… Kia Lưu Hắc Đầu thủ hạ cũng là có một phiếu người, bọn họ tổng có biện pháp cho hắn tìm phiền toái.


Đương nhiên, hắn làm như vậy, còn có một nguyên nhân, liền là không nghĩ bị Hà Thu Sinh cha quấn lên.


Loại người biết rõ trong nhà không có tiền, còn nơi nơi mượn tiền đánh bạc này, vẫn luôn đều không có điểm mấu chốt, chuyện gì đều có thể làm ra được, hắn lần này hỗ trợ trả nợ, không chừng lần sau, Hà phụ liền dám lấy tên hắn nơi nơi vay tiền.


Đến lúc, Hà gia lại gặp phải chuyện xui xẻo, hắn chẳng lẽ lại phải đi hỗ trợ nữa?


Tưởng Chấn vẫn luôn cảm thấy, nhân sinh của mình phải tự mình phụ trách, cho nên lúc trước sau khi từ trên tay hải tặc cứu được hai nữ nhân kia, hắn cái gì cũng không nói để cho các nàng rời đi, trước đó sau khi cứu Hà Thu Sinh khiến Lưu Hắc Đầu không thể lại đến bắt Hà Thu Sinh, chuyện nợ nần cũng không quản, để chính bọn họ xử lý.


Người khác có thể cứu một lần, cũng tuyệt đối cứu không được một đời, muốn sống tốt, vẫn phải dựa vào chính mình.


“Lưu Hắc Đầu thủ đoạn ngoan độc, gã sẽ giết cha ta, còn có ca ta bọn họ… Ngươi… Chỉ cần ngươi nguyện ý hỗ trợ, bảo ta làm cái gì đều được.” Hà Thu Sinh nói, nổi lên dũng khí nhìn về phía Tưởng Chấn.


“Ta sẽ không hỗ trợ.” Tưởng Chấn nhắc lại. Lúc này hắn cũng nhìn ra chút chuyện, chính vì nhìn ra, hắn cũng càng không có khả năng hỗ trợ.


Hắn cũng không muốn làm cho Triệu Kim Ca hiểu lầm thương tâm.


“Vì sao a! Ngươi lợi hại như vậy, vì sao không giúp ta?” Hà Thu Sinh nhịn không được hỏi.


“Ta cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không có liên quan đến ngươi!” Tưởng Chấn nói, cũng không để ý tới người này nữa, trực tiếp đi sang một bên làm việc.


Loại thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi này, trong mắt hắn đều không dễ ở chung nhất, nếu không tất yếu, hắn một chút cũng không muốn cùng bọn họ tiếp xúc.


Hà Thu Sinh nhìn Tưởng Chấn rời khỏi không nhìn mình, lại cảm thấy nghẹn khuất.


Y rõ ràng rất dễ nhìn a, này Tưởng Chấn như thế nào lại không xem y ra gì?


Y rất muốn rời đi, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay nương vẫn luôn không ngừng lau nước mắt cùng hai ca ca đã sứt đầu mẻ trán, cắn cắn răng liền đuổi theo: “Tưởng lão đại, ngươi giúp ta đi! Ta về sau trả ngươi tiền không được sao? Cha ta mượn ba mươi lượng bạc, chỉ cần ngươi bảo Lưu Hắc Đầu xóa nợ, ta về sau trả ngươi năm mươi lượng.” y bộ dạng dễ nhìn, nếu như ngoan tâm, năm mươi lượng bạc lễ hỏi cũng sẽ được!


Tưởng Chấn lần này ngay cả nói cũng lười nói, này căn bản không phải vấn đề tiền bạc. Tưởng lão thái rất biết gây sức ép, nhưng người ta ít nhất không bài bạc, cha Hà Thu Sinh thì sao? Đó chính là cái động không đáy. Cả nhà bọn họ không nghĩ biện pháp đem cái động không đáy này loại bỏ, lại liên tiếp nhét bạc vào trong, chỉ biết làm cái động không đáy đó càng lúc càng lớn.


“Tưởng lão đại, ngươi có thể đánh thắng được Lưu Hắc Đầu, lợi hại như vậy, ngươi giúp ta đi!” Hà Thu Sinh lại nói.


“Ta cũng không phải vừa bắt đầu đã lợi hại.” Tưởng Chấn có chút phiền: “Ngươi tốt nhất nhanh cút đi, bằng không ta ngay cả ngươi cũng đánh!”


Thời điểm Tưởng Chấn nói chuyện, dùng rìu trên tay chỉ vào Hà Thu Sinh.


Rìu sắc lóng lánh ứ như vậy thẳng tắp chỉ vào mình, Hà Thu Sinh bị hoảng sợ, mông ngã ngồi xuống đất.


Tưởng Chấn lại đi, mà lần này Hà Thu Sinh đã không dám theo sau nữa, chỉ có thể xám xịt đi về phía thôn.


Triệu Lưu thị đến đưa cơm cho Tưởng Chấn, lập tức nhìn thấy Hà Thu Sinh, trong lòng nhất thời “Lộp bộp”.


Trước đó chuyện Tưởng Chấn từ trong tay Lưu Hắc Đầu cứu Hà Thu Sinh, bà cũng có biết đến, nguyên bản ngày đó còn muốn cùng Triệu Phú Quý hỏi Tưởng Chấn một chút, kết quả Tưởng Chấn cho bọn họ một trăm lượng bạc, bọn họ bị chấn choáng ván, liền quên mất.


Hiện tại… Hà Thu Sinh từ nơi đó đi ra, là đi tìm Tưởng Chấn đi?


Triệu Lưu thị đối với Tưởng Chấn chính là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ, hiện tại một lòng cảm thấy Tưởng Chấn chính là khối thịt mỡ ai thấy đều muốn cắn một ngụm, lúc này tim bị nhắc lên.


Sau khi gặp thoáng qua Hà Thu Sinh, Triệu Lưu thị rất nhanh liền tìm đến Tưởng Chấn.


Đất Tưởng Chấn mua, vừa là rừng cây vừa là rừng trúc, không có ai xử lý, hai rừng cây này đều có chút rất um tùm, Tưởng Chấn liền tính toán chặt bỏ một số cây cùng trúc, cũng để phía dưới đất có chút ánh sáng, như vậy sau này quét sạch lá cây cá trúc, gieo chút hạt giống, liền có thể mọc ra rau xanh.


Mà vịt cùng gà, đó đều sẽ ăn rau xanh.


Nhìn thấy Triệu Lưu thị đến, Tưởng Chấn ngừng động tác trên tay kêu một tiếng nương, có chút thất lạc.


Đều sắp thành thân, như thế nào vẫn là Triệu Lưu thị đến đưa cơm? Nếu tới đưa cơm là Triệu Kim Ca thì tốt biết bao? Hắn trước đó nhặt được một ổ chim, bên trong có bảy tám trứng chim, còn tính toán cho Triệu Kim Ca chơi đó.


“Tưởng Chấn a, ăn cơm.” Triệu Lưu thị nói, lại đi gọi Vương Hải Sinh đang làm việc bên kia.


Triệu Lưu thị trừ đưa cơm, còn đưa nước, hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh xác thực vừa đói lại vừa mệt, liền thống thống khoái khoái ăn cơm, uống nước.


Chờ bọn họ ăn uống no đủ, Triệu Lưu thị cuối cùng cũng nghĩ kỹ chuyện mình nói với Tưởng Chấn nhưng có Vương Hải Sinh bà không tiện mở miệng, liền nói: “Tưởng Chấn a, ngươi đi cùng ta xem thử cái này đi!”


Triệu Lưu thị cũng không phải người biết che dấu cảm xúc của mình, trong lòng nghĩ cái gì trên mặt đều có thể nhìn ra hết, Tưởng Chấn biết bà hơn phân nửa có lời muốn nói, liền mang theo bà đi tới địa phương mình tính toán che chuồng gà.


Quả nhiên, rất nhanh, Triệu Lưu thị liền lắp bắp nói: “Tưởng Chấn a… chuyện của Hà gia, ngươi có biết không? Cha Hà Thu Sinh, chính là bùn nhão không dính nổi tường a, cuộc sống tốt không chịu, lại muốn đem đồ trong nhà thua sạch, hai tiểu tử Hà gia tân tân khổ khổ làm việc cho người ta kiếm về chút tiền mua lương thực, vừa quay đầu, lương thực đã bị ổng trộm đi ra bán rồi thua sạch tiền.”


Triệu Lưu thị vốn định nói chút chuyện xấu của Hà Thu Sinh, nhưng Hà Thu Sinh kỳ thật cũng chưa từng làm chuyện xấu nào, liền chuyên môn nói đến cha Hà Thu Sinh: “Ông ta luôn bám người không buông tay. Người nào mềm lòng cho ổng mượn tiền, ổng bảo đảm sẽ bám lên, mỗi ngày đều đến mượn, ổng với nhà chúng ta, còn mượn một trăm văn chưa trả đâu!”


“Người lục thân không nhận ngay cả của mình hài tử đều có thể bán như thế, chúng ta nên tránh xa chút.” Triệu Lưu thị lại nói, vắt hết óc nói hết điều không tốt của Hà gia.


“Nương, ta biết.” Tưởng Chấn nói, không biết vì sao, nhìn Triệu Lưu thị ở nơi đó nói Hà gia có cái gì có cái gì không tốt, hắn cứ cảm thấy có chút muốn cười.


Triệu Lưu thị rốt cuộc yên tâm xuống: “Ngươi biết là được, nhưng đừng bị bám lên.”


Tưởng Chấn rất khẳng định: “Sẽ không.” Hắn căn bản cũng không thích kiểu như Hà Thu Sinh…


Triệu Lưu thị đem lời muốn nói nói hết, lúc này, Tưởng Chấn lại hỏi: “Nương, ngươi có biết rõ một nhà Lưu Hắc Đầu không?”


Triệu Lưu thị là xuất thân từ thôn Kiều Đầu, cùng Lưu Hắc Đầu là đồng thôn cùng họ.


“Tuy rằng cùng họ, nhưng nhà mẹ đẻ ta cùng nhà gã không có quan hệ gì, thời điểm ta lấy chồng, Lưu Hắc Đầu còn mới biết chạy, nhà gã còn nghèo kêu leng keng, ta cùng gã không quen.” Triệu Lưu thị nói. Lưu Hắc Đầu ba mươi xuất đầu, phất lên là chuyện mười năm gần đây, mà gần mười năm này, bà cùng người nhà mẹ đẻ đã không lui tới bao nhiêu.


Tưởng Chấn cũng không tính từ chỗ Triệu Lưu thị hỏi được gì, tùy ý cùng Triệu Lưu thị nói vài câu, liền đi làm việc tiếp.


Triệu Lưu thị xách rổ về nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, cuối cùng vỗ đùi đem Triệu Kim Ca đang chét bùn cho bếp kêu đến.


“Nương, có chuyện gì ạ?” Triệu Kim Ca hỏi. Bếp lò của nhà bọn họ nguyên bản chỉ có một lòng bếp, chỉ có thể đặt một nồi sắt, hiện tại Tưởng Chấn lại mua thêm một cái về, y liền cùng Triệu Phú Quý động thủ, tính toán cải biến bếp lò kia một chút.


Việc này phải tiếp xúc với bùn, Triệu Kim Ca lúc này liền dính một thân bùn, Triệu Lưu thị xem xem con mình, lại nhớ lại bộ dáng Hà Thu Sinh trước đó gặp qua, nhịn không được lại sốt ruột.


“Kim Ca, ngươi đừng làm mấy chuyện đó nữa, nhanh đi tắm cho mình sạch sẽ, thay quần áo mới Tưởng Chấn mua cho ngươi, sau đó đi đưa nước cho Tưởng Chấn.” Triệu Lưu thị nói.


Triệu Kim Ca đầy đầu mờ mịt, y vừa rồi muốn đi đưa cơm cho Tưởng Chấn, vẫn là Triệu Lưu thị ngăn cẳn y, không để y đi, như thế nào hiện tại lại bảo y đi đưa nước?


Triệu Phú Quý cũng nói: “Không phải vừa đưa nước qua sao? Ta nơi này còn cần Kim Ca hỗ trợ.”


“Vừa đưa qua cũng phải đưa! Ta hỗ trợ cho ngươi.” Triệu Lưu thị vén tay áo của mình lên.


Triệu Kim Ca cùng Triệu Phú Quý không rõ ràng cho lắm, nhưng dưới sự kiên trì của Triệu Lưu thị, Triệu Kim Ca vẫn là tắm rửa một cái, sau đó mang nước đi tìm Tưởng Chấn.


Tưởng Chấn nhìn thấy Triệu Lưu thị vừa mới đi Triệu Kim Ca liền tới, càng có loại cảm giác muốn cười.


Có Vương Hải Sinh, Tưởng Chấn không tiện cùng Triệu Kim Ca khanh khanh ta ta, cũng chỉ đem trứng chim mình tìm được cùng một con rắn mình bắt được đưa cho Triệu Kim Ca, bảo Triệu Kim Ca mang về thêm đồ ăn, còn đem hoa dại mình trước đó thuận tay hái được tặng Triệu Kim Ca, bảo y cầm về cấm vào ống trúc.


Triệu Kim Ca đặc biệt tới một chuyến, nhưng rất nhanh lại trở về.


Triệu Lưu thị căn bản không thể giúp Triệu Phú Quý làm việc, bà cũng không có tâm tư hỗ trợ, vẫn luôn chờ Triệu Kim Ca.
Nhìn thấy Triệu Kim Ca ôm bó hoa mang theo trứng chim cùng rắn trở về, bà rốt cuộc mới yên lòng.


Trước đó khi Hà Thu Sinh đi về chínhh là hai tay trống rỗng, Tưởng Chấn quả nhiên vẫn là đối với Kim Ca nhà bà tốt nhất.


Khoan đã, trứng chim cùng con rắn này, tổng không đến mức đều do Tưởng Chấn bắt được trong thời gian ngắn ngủn như vậy đi? Nếu như vậy, vừa rồi mình qua, Tưởng Chấn như thế nào không đưa cho bà?


Bà cũng là hai tay trống rỗng đi về…


Triệu gia bên này, Triệu Lưu thị bất quá chỉ buồn bực chút xíu, nhưng Hà gia bên kia, Hà phụ lại đang mắng Hà Thu Sinh, cảm thấy Hà Thu Sinh không có tiền đồ, thế nhưng ngay cả Tưởng lão đại chưa thấy quen mặt đều lo không xong.


Hà mẫu bình thường cũng rất cưng chìu Hà Thu Sinh, nhưng lúc này Hà phụ nổi giận, bà lại lngay cả iên lên tiếng đều không dám, chỉ vừa khóc, vừa đi khuyên Hà Thu Sinh: “Nếu không, ngươi lại đi tìm Tưởng lão đại xem?”


“Thu Sinh, nương thật sự không có biện pháp…”


Hà Thu Sinh vẫn luôn trọng mặt mũi, đã bị Tưởng Chấn lấy búa hù dọa, làm sao nào chịu đi nữa chứ? Không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt


Hà phụ thấy thế, nhào lên đến liền muốn tát Hà Thu Sinh, lại bị Hà Xuân Sinh ngăn cản.


Mấy ngày nay, hai huynh đệ Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh cũng sống không tốt lắm, bọn họ đối với Hà phụ oán khí càng ngày càng lớn.


Sau khi đẩy ngã Hà phụ, Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh liền lôi kéo đệ đệ ra cửa.


“Thu Sinh, trước đó khi chúng ta đến huyện thành, con của lão bản tiệm bánh ngọt không phải rất thích ngươi sao? Hắn sau đó còn đến tìm ngươi… Ngươi gả cho hắn đi, ngươi đến huyện thành, Lưu Hắc Đầu cũng không dám làm gì ngươi.” Hà Xuân Sinh nói. Lưu Hắc Đầu ở nông thôn dù có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không dám đến huyện thành làm loạn, Hà Thu Sinh đến huyện thành, nhất định sẽ có thể tránh được gã.


Về phần trong nhà… chuyện trong nhà, một song nhi như Hà Thu Sinh, vẫn là không cần quản.


Con của lão bản tiệm bánh ngọt, là người có điều kiện tốt nhất trong số người thích Hà Thu Sinh, chỉ là nhà bọn họ không chỉ một đứa con, lão bản nương tiệm bánh ngọt kia còn đặc biệt lợi hại, cho nên trước đó Hà Thu Sinh cũng không muốn gả cho hắn.


Mà hiện tại…


“Kia các ngươi thì sao a!” Hà Thu Sinh lại khóc.


“Tóm lại sẽ có biện pháp.” Hà Xuân Sinh nói, lau ánh mắt một phen.


Hà Xuân Sinh kỳ thật cũng là một trong số quang côn không cưới được vợ của thôn Hà Tây, hắn đã hai mươi ba, nhưng vẫn luôn không có ai làm mai cho hắn.


Không, kỳ thật cũng có, đã từng có người coi trọng Hà Thu Sinh, muốn cùng nhà bọn họ hoán thân, nhưng hắn vừa nghe nói người ta muốn lấy nữ nhân đổi Hà Thu Sinh, liền đem người đuổi đi.


“Chúng ta đây lại cân nhắc biện pháp khác đi! Ta lại đi tìm Tưởng lão đại thử xem.” Hà Thu Sinh nói, cha y bị Lưu Hắc Đầu ép buộc, y kỳ thật cũng không để ý, nhưng y còn có nương còn có ca ca…


“Tưởng lão đại… Thu Sinh, trước ngươi đi tìm Tưởng lão đại, hắn đã nói như thế nào?” Hà Xuân Sinh hỏi.


Trước đó ở trong nhà, Hà Thu Sinh không muốn bị Hà phụ chế giễu, cũng chỉ nói Tưởng Chấn không muốn, nhưng hiện tại đối với hai ca ca, y lại đem cả chuyện nói ra hết, thuật lại từng câu Tưởng Chấn đã nói.


Hà Xuân Sinh nghe, đầu tiên là ủy khuất thay đệ đệ, cuối cùng lại nhịn không được trầm mặc xuống, lẩm bẩm: “Ta cũng không phải vừa bắt đầu liền lợi hại?”


Hắn đột nhiên nghĩ đến, trước kia Tưởng lão đại, chính là một người sống còn thảm hơn hắn cùng Hà Hạ Sinh, cả ngày bị người khác khi dễ, ngay cả hắn cùng Hà Hạ Sinh, cũng nhìn không nổi.


Nhưng hiện tại thì sao? Tưởng lão đại ngay cả Lưu Hắc Đầu còn không sợ.


Hắn cũng không phải vừa bắt đầu đã lợi hại như vậy… vậy… Bọn họ cũng có thể lợi hại giống như Tưởng lão đại hay không?


“Thu Sinh, ngươi trốn đến nhà đại bá đi, ta cùng Hạ Sinh sẽ nghĩ ra được biện pháp.” Hà Xuân Sinh nói.


Hà Thu Sinh bị hai ca ca khuyên đến nhà đại bá, hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh lại cùng đi tìm Tưởng Chấn.


Tưởng Chấn đang chuẩn bị ngưng việc về nhà, liền thấy được Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh, liền nhíu mày: “Các ngươi đã xong hay chưa?”


“Tưởng lão đại, ngươi có thể dạy chúng ta phỉa làm như thế nào lợi hại hơn không?” Hà Xuân Sinh hỏi.


Tưởng Chấn có chút kinh ngạc nhướng mi, Hà Xuân Sinh lại lôi kéo Hà Hạ Sinh quỳ xuống: “Tưởng lão đại, ngươi dạy chúng ta đánh nhau đi! Chúng ta không muốn tiếp tục như vậy nữa!”


Nói xong, Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh, liền cùng nhau dập đầu với Tưởng Chấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện