Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 11: Chương 11




- Đây là quà đệ mua cho mẫu thân, ta không thể nhận, hơn nữa đệ cũng đã mua cho ta rồi.Âu Dương Thiến kiên quyết từ chối, Phạm Ninh cũng hết cách, thở dài một tiếng:- Thôi thì cứ tặng cho tỷ vậy!Hắn ngồi xuống, trải giấy ra, chấp bút viết Thước Kiều Tiên.Mây nhỏ khoe màuSao bay truyền hậnSông ngân vời vợi, người thầm vượt qua.Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau.Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian.Nhu tình như nước.Hẹn đẹp như mơ.Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô Thước.Tình này nếu như đã mãi lâu dàiThì đâu cần gặp nhau sớm tối.Phạm Ninh đưa tờ giấy cho Âu Dương Thiến:- Tiểu Thiến tỷ, đệ tặng tỷ.Âu Dương Thiến nhận lấy đọc một lượt, mắt mở to, ngạc nhiên hỏi:- Tiểu Ninh, là đệ làm sao?Phạm Ninh cười:- Nếu Tiểu Thiến tỷ không tìm được tác giả, vậy thì là do đệ làm rồi.Âu Dương Thiến đọc đi đọc lại, đôi mắt sâu tựa hồ nước trở nên mông lung, cảm thán:- Nhu tình như nước, hẹn đẹp như mơ, hay quá!Lúc này, nàng như sực nhớ ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ ửng lên, thì thầm:- Cảm ơn thơ đệ tặng cho ta, ta rất thích!- Tiểu Thiến tỷ thích là tốt rồi, hay là, tỷ lại dạy đệ luyện thêm vài dòng chữ nữa đi!Âu Dương Thiến vui vẻ gật đầu:- Được! Hôm nay ta sẽ dạy đệ luyện hai mươi chữ.Phạm Ninh lập tức đi lấy bảng mẫu chữ, Âu Dương Thiến lặng lẽ gấp giấy lại, cẩn thận cất đi.***Hôm sau trời vừa sáng, Phạm Trọng Yêm liền đưa Phạm Ninh từ biệt kinh thành trở về Bình Giang phủ.


Âu Dương Tu, Vương An Thạch, Bao Chửng và mọi người đến bến thuyền tiễn hai ông cháu họ.

Ngoài ra còn có Doãn Thù bệnh nặng cũng đi cùng Phạm Trọng Yêm đến Đặng Châu dưỡng bệnh.Âu Dương Tu không nỡ xa Phạm Ninh, ông tặng cho hắn một quyển sách.- Đây là văn tập trước kia của ta, tặng cháu làm kỉ niệm, nếu học hành có gì không hiểu, có thể viết thư hỏi bất cứ lúc nào.

Bảng chữ mẫu bên dưới là Thiến nhi tặng cháu, nó kêu cháu chăm chỉ luyện chữ.- Cảm ơn tiền bối hậu ái, vãn bối sẽ khắc ghi trong lòng, xin thay tại hạ cảm ơn Thiến tỷ, tại hạ sẽ viết thư trả lời tỷ ấy!Âu Dương Tu cười nói:- Đây cũng đâu phải vĩnh biệt, đợi vài năm nữa khi cháu vào kinh, ta sẽ lại dạy cháu học, ngọc không mài không sáng, viên ngọc đẹp như cháu nhất định phải do ta mài.- Tiểu nhân e sẽ làm tiền bối thất vọng.Âu Dương Tu cười lớn:- Được rồi! Nếu cháu luyện thư pháp không tiến bộ, ta thực sự sẽ thất vọng đó.Lúc này, Vương An Thạch kéo Phạm Ninh qua một bên, nói nhỏ:- Trong lòng ta rất hoang mang, bao giờ thì hiền đệ mới chỉ điểm cho ta?Phạm Ninh mỉm cười:- Đệ sẽ viết thư cho huynh trưởng, nếu huynh trưởng rảnh, có thể đến tìm đệ bất cứ lúc nào!Vương An Thạch mừng húm:- Vậy thì đợi ngày huynh đệ ta trùng phùng!Phạm Ninh lấy ra một bức thư dày đưa cho Vương An Thạch.- Những gì mà đệ nói hôm đó, đệ đã chỉnh sửa lại, huynh trưởng đọc kĩ đi.- Ta nhất định sẽ nghiên cứu kĩ!- A Ninh, không còn sớm nữa, chúng ta phải xuất phát thôi!Phạm Trọng Yêm hét lớn từ phía xa.- Cháu đến đây!Phạm Ninh vẫy tay với Vương An Thạch, quay đầu chạy về hướng bến thuyền.Phạm Trọng Yêm chào tạm biệt mọi người, đưa Phạm Ninh lên thuyền.


Bỗng thấy Bao Chửng tiến đến, vỗ vai Phạm Ninh:- Tiểu Ninh, bảo trọng!Phạm Ninh cung tay cười nói:- Bao đại nhân, ngài cũng bảo trọng!Mọi người cười lớn, cùng lúc đó, con thuyền chở khách cũng rời khỏi bờ sông Biện, hướng về phía nam.***Phạm Trọng Yêm lần này đưa Phạm Ninh vào kinh, không chỉ dạy hắn thư pháp, mà còn toàn tâm toàn ý dạy hắn kiến thức.


Sau hai mươi ngày tìm hiểu, Phạm Trọng Yêm đã dần dần hiểu rõ con người của Phạm Ninh.Tuy Phạm Ninh là thiên tài bẩm sinh, có trí nhớ siêu việt, kiến thức hơn người, thường xuyên sáng tác ra những tác phẩm xuất sắc.Nhưng nền tảng của hắn lại rất kém, không chỉ thư pháp yếu kém, kinh học cũng không có kiến thức căn bản, có thể nói là không biết cái gì, điều này chứng minh hắn thiếu một phương pháp giáo dục đúng đắn.Chính vì vậy, Phạm Trọng Yêm liền quyết định cho hắn về quê học hành, xây dựng một nền tảng tốt cho hắn.Chiều nay, thuyền chở khách đã đến phủ Giang Ninh, Phạm Trọng Yêm gọi Phạm Ninh đến, nói với hắn:- Vốn dĩ ta định đưa cháu về Bình Giang phủ, sau đó ta sẽ quay lại, nhưng sức khỏe của Doãn công ngày càng yếu, ta lo ông ấy sắp không cầm cự được nữa, nên ta phải đi Tương Dương ngay bây giờ, nên cháu phải tự đi một mình rồi.Phạm Ninh gật gật đầu:- Cháu không sao đâu!- Thuyền phu này cháu cũng có quen, ông ấy sẽ đưa cháu về nhà, ngoài ra, ta còn vài điều muốn nói với cháu.Phạm Trọng Yêm suy nghĩ rồi nói:- Lần này vào kinh, ta đã nói rồi, tầm nhìn sẽ quyết định đại cục, ta tin cháu đã được mở rộng tầm mắt, trong lòng chắc cũng đã định hình được, chặng đường tiếp theo không cần ta nói, cháu cũng biết phải đi thế nào.- Cháu hiểu!Phạm Trọng Yêm gật gù, chậm rãi nói tiếp:- Trước khi chia tay ông tặng cháu thêm một câu: Tự mãn ắt bại, khoe khoang là dại, người ngu xuẩn mới sống trong sự huy hoàng của quá khứ, còn người thông minh sẽ hướng đến tương lai, vững bước đi trên con đường của mình, cháu hiểu ý của ta chứ?Phạm Ninh nghiêm túc gật đầu:- Lời dạy của ông, cháu xin ghi nhớ!- Tốt, ta phải chuyển thuyền rồi, chúc cháu đi đường thuận lợi.Lúc này Phạm Ninh đã không còn tâm trí ăn chơi nữa, hắn nghĩ đến sự yêu thương của ông nội, dạy bảo ân cần dành cho mình, nghĩ tới ông đã đến tuổi gần đất xa trời, lần này đi không biết còn có thể gặp lại?Hắn không khỏi xúc động, quỳ xuống dập mạnh đầu ba cái:- Cháu chúc a công khỏe mạnh, trường thọ như sơn!- Cháu ngốc! Cháu ngốc!Phạm Trọng Yêm âu yếm xoa đầu hắn, thở phào:- Trời xanh đúng là không đoạn tuyệt hi vọng của Phạm Trọng Yêm này!***Phạm Trọng Yêm cuối cùng đã đi thuyền khác, Phạm Ninh đứng trên đầu thuyền nhìn theo chiếc thuyền chở ông trên sông khuất dần, bỗng cảm thấy mọi thứ ngày càng trở nên chân thực hơn, hơn một tháng qua, tựa một giấc mơ.- Tiểu khách quan, ở kinh thành vui không?Thuyền phu vừa chèo thuyền vừa cười hỏi.Phạm Ninh mỉm cười:- Ăn rất nhiều, đốt pháo, ngày nào cũng chơi đùa với bọn trẻ trong kinh thành, vui lắm.Thuyền phu cười lớn:- Cháu của tôi đi kinh thành cũng vậy, trẻ con mà, đều thế, vô lo vô nghĩ, đợi cháu lớn rồi sẽ phiền não đó!Phạm Ninh chắp tay:- Cảm ơn đại thúc chỉ bảo!Hắn quay người đi vào khoang thuyền, mở cặp sách ra bắt đầu luyện chữ.Trời còn chưa sáng, sương mù mờ mịt, thôn Tương Loan tĩnh lặng, chiếc thuyền nhỏ chở Phạm Ninh từ từ tiến gần vào thôn Tương Loan.Xa cách hơn một tháng, Phạm Ninh lại quay trở về ngôi làng mà hắn vừa quen vừa lạ.Trong lòng hắn dội lên nỗi nhớ nhà mãnh liệt, khiến hắn không kìm được muốn ngay lập tức về gõ cửa nhà.Đúng lúc này, phía tây rừng trúc vọng lên âm thanh, một người lén lút chui ra, láo liên nhìn xung quanh, rồi cắp chân chạy ra ngoài thôn.Phạm Ninh rất ngạc nhiên, người này không phải là tứ thúc Phạm Đồng Chung của mình sao? Trời vẫn tối, chú chạy vào rừng trúc làm gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện