Đại Ca

Chương 22



Ngụy Khiêm vốn không muốn do mình mà khiến tình cảnh gia đình thêm bi thảm, thế nên tuy luôn canh cánh về việc này nhưng gã vẫn bình tĩnh đi làm đều đặn – trong mấy năm đi theo Nhạc Hiểu Đông, rất nhiều lúc tâm sự nặng nề, dần dà liền luyện ra sự thông minh trẻ con như vậy.

Nhưng có người lại không cho gã được yên.

Đi đầu chính là Ngụy Chi Viễn. Ngụy Chi Viễn vốn là một đứa trẻ ngoan, chỉ làm nũng không gây sự, vừa nghe lời vừa giỏi xem sắc mặt, nhưng trước mắt tự dưng biến thành một con vịt lắm mồm, mỗi ngày sớm tối đều đặn hỏi gã một lần với đôi mắt đầy trông mong, khiến Ngụy Khiêm phiền không chịu nổi.

Tiếp theo là bà Tống, chẳng cần biến thì bản thân bà Tống đã là một mụ già lắm điều, một mình dư sức đấu lại năm trăm con vịt, Ngụy Chi Viễn chẳng là gì so với bà già đó. Ngụy Khiêm sợ bà muốn chết, bữa nọ gã về nhà mở cửa, thì bà Tống vừa vặn ra khỏi bếp, thấy gã liền dừng chân mở miệng, Ngụy Khiêm y như nhìn thấy miệng quái vật, không nói năng gì quay người đi luôn ra cửa…

Đương nhiên, kết quả thật ra là bà lão chỉ muốn hắt xì thôi.

Lại còn Tam Béo nữa chứ.

Tam Béo đê tiện không ai bằng, một ngày nọ nhân lúc gã đi vắng, hắn ta dùng cọ nhúng sơn đỏ quét một hàng chữ to ngay cửa nhà gã – học hành vì sự quật khởi của Trung Hoa.

Hành lang u ám đó, những chữ to đỏ tươi như máu kia…

Bà già hung dữ đối diện bốn giờ ra ngoài đi bộ, trời còn chưa kịp sáng, trông thấy mà lập tức thót tim, đứng sững ngay cửa ba giây rồi hét toáng lên, xách quần lao thẳng về nhà… xém nữa tè ra quần luôn.

Trong tình hình thập diện mai phục, Ngụy Khiêm tìm được một chút an bình duy nhất từ Tống Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo len lén nghiêm túc nói với gã: “Anh, nếu anh không muốn đi thì đừng đi nữa.”

Ngụy Khiêm sửng sốt ngẩng đầu nhìn nó.

Tống Tiểu Bảo ngậm miếng dưa hấu, chân thành nói: “Anh không muốn đi học à?”

Ngụy Khiêm hơi chần chừ rồi trái lòng gật đầu.

Tống Tiểu Bảo lắc lư đầu than thở một phen, làm bộ từng trải: “Ôi, đành thế thôi, chỗ khó xử của anh em đều hiểu cả.”

Ngụy Khiêm lấy làm kinh hãi, hơi đau lòng khi nó bất giác đã hiểu chuyện như vậy, bèn hỏi: “Mày… đều hiểu cái gì?”

Tống Tiểu Bảo phun hạt dưa cái “phụt” vào gạt tàn, cùng bệnh thương nhau: “Nói thật với anh nha, thực ra em cũng chả muốn đi học đâu.”

Ngụy Khiêm: “…”

Đêm ấy Tống Tiểu Bảo bị bắt chép hai lần bài văn dài nhất trong sách ngữ văn.

Nhưng đời cũng thật thần kỳ, nhiều lúc rất trùng hợp, khi một người cứ canh cánh về một việc nào đó, thì thật sự sẽ có bước ngoặt nơi cuối đường – dù có khả năng không phải là một bước ngoặt tốt.

Hôm ấy Ngụy Khiêm thay đồng phục làm việc, dắt xe đạp định leo lên đi, thì đột nhiên có một người đàn ông gọi giật lại.

Hắn ta mặc quần áo không rẻ, nom cũng đàng hoàng, đeo kính râm, là một người lạ nhưng có thứ mùi quen thuộc.

Trong lòng Ngụy Khiêm lập tức có dự cảm, quả nhiên, người đàn ông đó thấy gã liền sải bước đến.

Ngụy Khiêm đã rửa tay chậu vàng từ lâu, chẳng muốn để ý tới, trèo lên xe tính đi, hắn ta lại nắm tay lái, giẫm chân lên bánh xe: “Cậu là Tiểu Ngụy ca nhỉ, tôi muốn nói với cậu mấy câu.”

Ngụy Khiêm siết chặt bàn tay đè trên tay lái, gân xanh lồi lên, hạ giọng cảnh cáo: “Buông tay!”

Hắn ta tháo kính râm, chỉ thấy mũi hơi méo, trên mí mắt có một vết sẹo, khiến mắt to mắt nhỏ, tướng mạo hung ác gian xảo. Hắn lấy một tấm danh thiếp trong túi ra quơ quơ trước mặt Ngụy Khiêm: “Hồ tứ gia, Ngụy ca phải nhớ tên ông ấy chứ?”

Lần đầu tiên Ngụy Khiêm một mình đấu với một đám kiếm chuyện mà nổi danh, quả thật có người tự xưng là Hồ tứ gia đã cho gã một tấm danh thiếp, muốn lôi kéo, Hồ tứ gia là khách vip của Nhạc ca, tuy lúc ấy từ chối, nhưng Ngụy Khiêm rất có ấn tượng với người này, bởi vì ánh mắt ông ta nhìn người khác trông là lạ, như thể trong mắt ông ta, con người đều là trâu bò ngựa dê có thể dắt ra chợ bán chứ chẳng phải là người.

Sau đó Ngụy Khiêm nghe người ta nói, Hồ tứ gia kia là một lão già từ mại dâm, bài bạc cho đến ma túy món nào cũng dây vào, xấu xa tới trọn vẹn, dưới danh nghĩa của lão có ba bốn sàn đấu hắc quyền nổi tiếng, đi khắp nơi lôi kéo đả thủ và vận động viên mình để ý, đặc biệt thích loại có tinh thần nghề nghiệp đánh nhau bất cần mạng như Ngụy Khiêm.

Ngụy Khiêm lập tức nheo mắt, biết không thể đắc tội với người này, liền giẫm chân xuống đất dừng xe, khách sáo hỏi: “Đại ca xưng hô thế nào?”

Tên đeo kính râm hết sức vừa lòng khi thấy gã vào tròng, xoa tay thả xe đạp ra: “Không dám, tôi là Triệu Lão Cửu, cậu cứ gọi Lão Cửu là được rồi.”

Ngụy Khiêm cười cười: “A, là Cửu ca, Hồ tứ gia không thường đến, có thể chưa biết, Nhạc…”

Triệu Lão Cửu nói: “Nhạc Hiểu Đông chết đã hơn nửa năm, sớm đều biết cả rồi.”

Ngụy Khiêm nhìn xuống: “Phải, thế nên hiện giờ tôi không làm nghề này nữa, thật ra được Hồ tứ gia và Cửu ca coi trọng, tôi không nên từ chối mãi, nhưng anh xem, tôi còn gánh nặng gia đình, không thể nào đi được, quả thật là…”

Triệu Lão Cửu suy tính rồi gật đầu nói: “Ôi, tôi hiểu mà, ai cũng có điều khó xử cả, Hồ tứ gia là người bất chấp lý lẽ như vậy sao? Bây giờ chủ yếu là thế này, ông ấy mới mở một ‘điểm’, ‘sàn’ còn chưa nóng, đặc biệt thiếu người góp lửa, cần gấp mấy người lợi hại giúp đỡ, tuy là làm lỡ công việc của cậu, nhưng về mặt tiền bạc cậu cứ yên tâm, Hồ tứ gia tuyệt đối không bạc đãi người mình đâu.”

Ngụy Khiêm giai đoạn sau theo Nhạc Hiểu Đông ra vào nhiều nơi, rất nhiều việc gã đều ít nhiều có biết – gã hiểu ý của Triệu Lão Cửu, tức là Hồ tứ gia lại mới có một sàn hắc quyền, muốn thuê gã đến làm nóng.

Hắc quyền tồn tại đã lâu ở Lưỡng Quảng, liều mạng đổi lấy món lợi kếch xù, một số sàn ngầm sẽ có cao thủ thực sự, ở giai đoạn giữa thập niên 90, những người này một trận có thể được mấy vạn đồng, hạng tôm tép làm nóng sàn khác thì một trận tầm vài ngàn.

Ngụy Khiêm cười tự giễu: “Cửu ca đừng trêu tôi, chẳng lẽ bản thân tôi còn không biết mình được mấy cân mấy lạng? Cao thủ đấm bốc thực sự, chỉ một ngón tay là bóp chết được tôi, tôi sống hay chết không hề gì, nhưng khiến Hồ tứ gia và anh mất mặt thì không hay đâu.”

Ngụy Khiêm biết, nếu gã đồng ý thì chắc chắn sẽ tính là người của Triệu Lão Cửu, Triệu Lão Cửu tìm người cho Hồ tứ gia, nhất định kiếm được không ít, người tìm đến thua hay thắng hắn đều có phần, trong lòng Ngụy Khiêm đều nắm được cả.

“Cậu nói không đúng rồi, không phải như vậy đâu,” Triệu Lão Cửu xua tay, “Cao thủ thực sự đâu phải cọng cỏ, dễ tìm như vậy chắc? Hồ tứ gia có ánh mắt thế nào, ông ấy đã xem trọng cậu, thì cậu cũng không cần tự coi nhẹ mình…”

Nói đến đây, Cửu ca đột nhiên dáo dác nhìn quanh, đoạn hạ giọng bảo Ngụy Khiêm: “Hơn nữa Cửu ca nói thật nhé, trên sàn đấu thực ra lợi hại như cậu là được, đấu mấy trận, kiếm vài vạn đồng dễ như bỡn rồi đi, chả có chuyện chi hết. Nếu thật sự lợi hại đến mức độ nhất định ngược lại không tốt, quyền thủ cấp cao nhất đứng trên lôi đài cao cấp không xuống được, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, kết cục cuối cùng rồi sẽ là chết trên đó thôi.”

Khóe mắt Ngụy Khiêm giật nhẹ.

“Tôi không lừa cậu đâu,” Triệu Lão Cửu liếc trộm vẻ mặt gã, hạ giọng thấp hơn, “Hồ tứ gia phái bọn tôi đi, tôi cũng từng tìm rất nhiều người rồi. Người như cậu, giá vào trận là hai ngàn, sau đó có tiền thưởng và hoa hồng hay không thì phải xem biểu hiện cá nhân, mấy tay đó… Chính là mấy tay lợi hại nhất, vào sân dăm ba vạn, ấy mới là giá liều mạng, cho dù cậu muốn chơi với người ta, cũng chẳng lên nổi cấp bậc đó, đã hiểu chưa?”

Ngụy Khiêm chỉ im lặng, quả thật mấy câu này của Triệu Lão Cửu phần nào đáng tin.

“Ôi, người anh em à, tôi chỉ phổ biến giá thị trường thôi chứ không hù dọa cậu đâu, mà chúng tôi cũng không hẳn là phổ biến giá, nhiệm vụ của anh em ta chính là làm nóng sàn, giúp sàn đấu mới sục sôi, giống như khai trương hạ giá vậy, cậu hiểu chứ? Chỉ là cảnh bên lề, rất ít nguy hiểm, không đến mức phải liều mạng.” Triệu Lão Cửu thân mật vỗ vai gã, đưa cho một tấm vé xe lửa: “Đây là vé cho tuần tới, mặt sau viết số điện thoại của tôi, nếu cậu bằng lòng thì đến đó tìm tôi, không muốn thì thôi, tôi cũng chỉ muốn giúp anh em thôi, buôn bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa mà, đúng không nào?”

Ngụy Khiêm nằm trên giường suy tính về tờ vé xe lửa này suốt đêm không chợp mắt.

Sự xuất hiện của Triệu Lão Cửu giống như tặng gối khi buồn ngủ vậy.

Ngụy Khiêm từng nghĩ, nếu quay lại trường, gã phải duy trì chi tiêu trong nhà bằng cách nào? Triệu Lão Cửu đã cho gã đáp án, phí lên sàn đã đến hai ngàn, không cần nhiều, gã chỉ cần qua được ba trận là có năm sáu ngàn rồi.

Năm sáu ngàn đâu tính là gì, nhưng khoản tiền này trong gia đình bình thường lúc ấy không phải là nhỏ, trong nhà có một người dùng một đồng xu phải bẻ tám cánh hoa như bà Tống, Ngụy Khiêm tin chắc, với sự cần kiệm của bà, dùng số tiền này thoải mái lo liệu cho cả năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà…

Tiền khó kiếm, cứt khó ăn – đạo lý này ai cũng biết, nào có bánh từ trên trời rơi xuống, Ngụy Khiêm hiểu rõ, “khai trương hạ giá” với “bên lề” mà Triệu Lão Cửu nói, toàn là nhảm nhí cả thôi.

Vì sao chỉ đến tìm gã? Từ phương Nam đến phương Bắc xa như vậy, những người đánh đấm được nhiều vô kể.

Ngụy Khiêm ngẫm nghĩ, cảm thấy chỉ sợ do Nhạc Hiểu Đông chết rồi, Hồ tứ gia mới lặn lội đường xa đến tìm gã, lão ta cần loại không chỗ dựa như vầy.

Trước mắt gã là một hồ nước trong vắt thấy đáy, dưới đáy hồ là số vàng mắt thường thấy được, nhưng Ngụy Khiêm căn bản không biết, mình lao xuống đó, rốt cuộc là nhảy xuống dòng nước sâu chừng nào, gã cũng không biết, mình nhảy xuống rồi còn có thể lên lại chăng.

Trước khi chết Mặt Rỗ cũng kiếm được một khoản kếch xù đó thôi.

Ngụy Khiêm trở mình, nằm lâu khiến cơ thể bắt đầu đau mỏi. Gã nhẹ nhàng bò dậy, cố hết sức để không đánh thức Ngụy Chi Viễn – trời quá nóng, đầu thằng bé toàn mồ hôi, hiếm lắm mới thấy ngủ say thế này.

Ngụy Khiêm xuống dưới lầu, lòng vòng quanh khu ổ chuột như lừa kéo cối xay, định tìm kiếm một chút yên bình.

Ngụy Khiêm cảm thấy đều là do mình quá tham lam, gánh nặng vẫn trĩu xuống mà gã lại còn muốn để họ đều được sống tương đối thoải mái.

Gã luôn nghĩ, mẹ gã dù phải bán thân cũng nuôi được gã, chẳng lẽ gã còn không bằng một con gà móng đỏ? Gã làm sao có thể để tụi Tiểu Bảo và Tiểu Viễn phải sống như mình lúc nhỏ?

Mà gã vẫn chưa biết thỏa mãn, còn tham vọng được đi học.

Dưới nắng sớm mờ nhạt, sương sớm đầy đầu, Ngụy Khiêm như một đại yêu độ kiếp độ tâm ma, nghiêm khắc tra hỏi nội tâm mình.

Gã hằn học hỏi mình, đi học có ích lợi gì? Học cấp ba rồi là nhất định có thể thi vào đại học sao? Lên đại học rồi là nhất định có thể học xong? Học xong nhất định có thể tìm được công việc tốt? Cho dù tìm được công việc tốt, có thể bù lại sáu bảy năm gã lãng phí cho cấp ba và đại học không?

Ngụy Khiêm thầm liệt kê các lý do không đáng đi học mà gã có thể nghĩ đến.

Đúng lúc này, gã nhìn thấy chủ tiệm tạp hóa dưới lầu ngáp dài mở cửa.

Ngụy Khiêm sút bay một hòn đá nhỏ, nhủ thầm trong lòng, học hành cái đếch gì, sao mày không đòi lên trời luôn đi?

Gã mua một gói thuốc lá và một cái bật lửa ở tiệm tạp hóa, chính thức tuyên bố thất bại hoàn toàn sau nửa năm cai thuốc.

Ngụy Khiêm ngồi ven đường hút hết điếu thuốc, sau đó gã liền đưa ra quyết định một trời một vực với suy tính ban nãy – không phải là Quảng Đông thôi sao? Đi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện