Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 8



Rối rắm một hồi, Tịch Tình Nhi đem mấy thứ này để qua một bên, nếu muốn làm một nông phu, cũng phải chờ an toàn đã, còn bây giờ phải dọn dẹp xong mấy thứ này.

Quả nhiên giống như Hùng chưởng quỹ nói, thủ tục làm rất nhanh, chỉ một canh giờ, Thì Văn Chi đã đem khế đất có ấn quan đem về, giao cho Chung Ly Dạ:

“Thiếu gia, đã làm xong, khu rừng trúc kia và sáu mẫu đất quanh đó đều mau hết.”

“Tốt, Tình Nhi giống như rất th1ich rừng trúc đó, con bé sẽ rất cao hứng đây, Hùng chưởng quỹ đâu? Sao không cùng ngươi về?”

“Hùng chưởng quỹ đi nói tìm người xây nhà, lát nữa mới về.” Thì Văn Chi nói, một chút cũng không giấu, trước không nói đây là đại hoàng tử do hoàng hậu nương nương sở sinh, nhìn biểu hiện của đại hoàng tử trong thời gian này liền biết tương lai sẽ không đơn giản, huống chi, đây còn là người kế vị thứ nhất, hơn nữa nhà mẹ đẻ của hoang hậu nương cũng không phải là dạng mềm yếu dễ bị lấn áp, chuyện đại hoàng tử kế thừa vương vị là rất lớn, tổng kết lại thấy không sai. Tục ngữ nói gần vua như gần cọp, hắn hiện tại có loại cảm giác này.

Chung Ly Dạ gật đầu, “Cực khổ rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện xây nhà còn cần ngươi ra mặt, ta và Tình Nhi không thích hợp lộ diện, miễn cho bị người hữu tâm nhận ra.”

“Vâng, thuộc hạ biết.”

Đi tới phòng của muội muội, thấy nàng không có ngủ, mà đang ngồi cạnh bàn thất thần suy nghĩ, “Tình Nhi, nghĩ gì thế?”

Tịch Tình Nhi phục hồi tinh thần, “Không có, suy nghĩ lung tung ấy mà, ca ca, tìm muội có chuyện gì không?”

Chung Ly Dạ cũng không truy vấn nàng, đem khế đất trong tay để trước mặt nàng, “Một khu đất đó đều mua hết.”

Tịch Tình Nhi nở nụ cười từ trong đáy lòng, nàng vô cùng thích nơi đó, “Thật tốt quá, ca ca, sau này chúng ta sẽ ở đó.”

“Không trở về cung?” Chung Ly Dạ tựa như nói giỡn hỏi, ở trong lòng hắn bên ngoài cho dù tốt cũng không so được hoàng cung tôn quý, nhất là với thân phận của bọn họ, nghe thấy muội muội nói như vậy cho là nàng cao hứng noí lung tung.

Tịch Tình Nhi ngẩn người, thử hỏi: “Nếu như muội thực sự không muốn hồi cung?”

“Vậy không trở về, muội vui vẻ thì ở nơi nào cũng tốt, chỉ cần muội hài lòng, nhưng hoàng huynh nhất định phải về cung, nếu như phụ hoàng qua đời, chúng ta sẽ không có chỗ dựa vững chắc, sẽ bị bọn họ chèn ép, nếu như hoàng huynh hồi cung, lấy lại thứ thuộc về mình, huynh sẽ có năng lực bảo vệ muội một đời bình an phú quý.” Lời này, như là hứa hẹn, như là lời thề.

“Hơn nữa, thù của mẫu hậu, huynh không thể không báo, nhưng muội không cần quản, Tình Nhi, muội chỉ cần sống cho tốt, những thứ khác, đã có hoàng huynh, tuyệt đối sẽ không để cho muội bị người ta khi dễ.” Nhớ tới Tình Nhi vì hắn mà đỡ một kiếm, hai mắt hắn nóng lên, một kiếm kia, vốn sẽ đâm trúng ắhn, nhìn Tình Nhi hô hấp đứt quảng, hắn thiếu chút nữa cho rằng vừa mất đi mẫu thân, lập tức lại mất đi muội muội, cũng may, Tình Nhi đã an toàn.

Tịch Tình Nhi xúc động, trong lời nói là sự tin tưởng với nàng, nước mắt của nam hài này là thật, cảm tình là thuần túy, chí ít giờ khắc này, hắn có quyết định và quyết tâm như vậy.

Muốn ngôi vị hoàng đế sao? Cái ghế ngồi cao cao tại thượng đó hấp dẫn đến vậy ư? Nhưng rất ít nam nhân không bị ngôi vị kia hấp dẫn, như vậy, nàng sẽ giúp một phen, nàng sẽ không tham gia tranh giành, nhưng đề nghị vài ý kiến thì được.

“Ca ca, muội sẽ nhớ kỹ lời ca đã nói hôm nay.”

“Ừ ca ca cũng sẽ nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, cũng nhất định thực hiện được, Tình Nhi, muội thực sự không trở về cung sao? Muội từ nhỏ đã lớn lên ở đó, phụ thân sẽ đau lòng vì muội, nếu như muội hồi cung, sau này muội sẽ là công chúa tôn quý nhất của Long Đằng đế quốc.”

Tịch Tình Nhi lắc đầu, “Nơi đó là tôn quý không sai, thế nhưng ở nơi nào có cảm giác bị áp lực, cảm giác như là bị nhốt trong lồng vàng, đâu có giống bên ngoài, một đại lục lớn như vậy, muốn đi đâu thì đi, không khí dễ chịu hơn, ca ca, muội thích cuộc sống như thế.”

Chung Ly Dạ xoa đầu nàng, chuyến này ra ngoài cung, quan hệ hai huynh muội càng thêm thân thiết, hắn cũng thấy được nét thú vị từ muội muội này, phò mã phải tài giỏi vô song thế nào mới xứng với muội muội đây? Hắn nhất định phải hảo hảo kiên định mới được, mặc kệ Đằng Long đế quốc sau này ra sao, hắn cũng không thể làm đám hỏi cho Tình Nhi, phụ hoàng... Vậy cũng luyến tiếc.

“Muội muốn cuộc sống như thế thì sống như thế đi, những thứ khác, có ca ca ở đây.”

Tịch Tình Nhi lúc này mới chân chính xem nam hài trước mặt này là ca ca, không giống với trước đây chỉ là bởi vì thân thể này và thứ huyết thống ràng buộc họ, mà là chân chính từ trong lòng nhận thức ca ca này, tuy rằng vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành, lại bắt đầu trở thành một ca ca tốt.

Ôn nhu bao lấy hai người, cho đến giờ phút này, quan hệ của hai người mới chính thức bắt đầu, đối với hai người mà nói, đây đều là một khởi đầu tốt, dù sao, không có người nào một thân một mình được, người là động vật sống quần cư, cần thân tình, hữu tình, tình yêu ràng buộc, cuộc đời của nàng mới có thể hoàn mỹ, mà Chung Ly Dạ, là thân tình của nàng, giống như Tiểu Ngọc, là thân nhân, mà phụ hoàng kia ở trong lòng nàng bây giờ chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.

Về phần hữu tình và ái tình, nàng không bắt buộc, thứ này là do duyên phận, đến một lúc nào đó, sẽ đến, nàng chỉ cần chờ là tốt, nếu như định mệnh nói nàng không thể có, như vậy thì độc thân cả đời cũng được đi?

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Hùng chưởng quỹ quả nhiên rất giỏi, xế chiều hôm đó liền mang theo vài người đến thương lượng chuyện xây nhà với Chung Ly Dạ lần này ra mặt không phải là Thì Văn Chi, dù sao nhà này không biết ở đến khi nào, ở dưới tình huống này, Chung Ly Dạ cũng không muốn tưởng ủy khuất mình và Tình Nhi, lấy ra bức tranh đã vẽ vào tối hôm qua cho mọi người xem, một vị tráng niên má cao, Hùng chưởng quỹ gọi là Dư Tam.

Dư Tam cầm bản vẽ nhìn, trong mắt có chút tán thán, tiểu thiếu gia này nhìn tuổi không lớn lại giỏi như thế, người bình thường tuyệt đối không vẽ ra bức tranh về căn nhà muốn xây rõ ràng như vậy, có điều, “Tịch công tử, căn nhà này ta xây được, nhưng cần rất nhiều nguyên vật liệu, không phải Dư Tam ta tham tiền của công tử, nhưng căn nhà trong tranh này nhìn như đơn giản, thật ra xây cũng không dễ, tốn rất nhiều nguyên vật liệu.”

Chung Ly Dạ liếc mắt nhìn Thì Văn Chi, Thì Văn Chi lập tức đem ngân phiếu đã chuẩn bị đưa tới, “Nhà này ta muốn xây, tốn bao nhiều tiền cũng không sao, Dư Tam ông chỉ cần dựa theo bản vẽ này mà xây, sẽ không để cho ông thua thiệt.”

Vừa nghe kim chủ nói như vậy, Dư Tam không nói nữa, vui vẻ nhận lấy ngân phiếu, không phải ông tham tiền, người nào xây nhà mà không muốn xây nhà đẹp, thế nhưng ở nơi trấn nhỏ này làm gì có tài chủ, giờ có cơ hội, đương nhiên phải lấy một khoản cho xứng đáng, sau này còn có thể hếch mũi nói với cháu mình, ‘xem đi, nhà này là gia gia xây’, cảm giác đó thật tốt biết bao.

Chung Ly Dạ kể từ khi biết muội muội có dự định ở đây lâu dài, càng muốn xây nhà cho xong, để muội muội có thể ở thoải mái, mặc kệ phải giấu diếm thân phận với bên ngoài, nhưng thân phận Tình Nhi là công chúa là thật, cho nên hắn không thể chịu được nếu muội muội mình luôn nuông chiều phải chịu khổ.

“A Thì, ngươi có thời gian thì đi xem tiến độ xây nhà, có chuyện gì báo cáo với ta, còn có phải chú ý xem trong trấn có người nào khả nghi không, tuyệt đối không được thiếu cảnh giác

“Vâng.”

Mấy ngày tiếp theo, Tịch Tình Nhi đều viện cớ dưỡng thương để đi dọn dẹp, Chung Ly Dạ không có hoài nghi, chắc là vết thương khép lại có chút ngứa, Tình Nhi chịu không nổi, sợ mất mặt, nên mới nói thế, hắn cũng không quấy rầy nàng, chỉ đến lúc ăn cơm mới đến gọi nàng, điều này cực hợp ý với Tịch Tình Nhi, kỳ thực vết thương trên lưng được linh khí điều trị đã trở nên tốt hơn, vết sẹo dần biến mất, cho nàng thêm chút thời gian nửa phỏng chừng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Mất hết nửa tháng mới sắp xếp xong, mặc dù có linh khí dưỡng linh thể, nhưng trong lòng thầm nói, nàng vẫn mệt mỏi như thường, một đống đồ chất cao như núi được sắp xếp lại, thật có cảm gíac thành tựu.

Trong phòng trống, Tiểu Ngọc lấy ra không ít giá gỗ, để thật chỉnh tề, đáng tiếc nếu để ở địa cầu thì những món đồ này sẽ không đáng giá, hoặc nói, chính là chiếm tiện nghi, nếu bán toàn bộ mà có hộp gỗ đàn tử mới là đáng giá.

“Tỷ tỷ, mấy thứ này Tiểu Ngọc có thể chơi không?”

Xoa đầu thằng bé, “Đương nhiên có thể, có điều không được làm hư, nói không chừng sau này cần dùng đến, di, là mấy món đồ chơi này?” Tịch Tình Nhi nhìn một vòng, thấy không ít đồ chơi trẻ em, lại còn có kim cương biến hình, búp bê cũng không ít.

Tiểu Ngọc hình như có chút ngượng ngùng, xoắn xuýt ngón tay, nhăn nhó nói: “Toàn bộ để ở phòng Tiểu Ngọc đi, tỷ tỷ không phải nói là cho Tiểu Ngọc sao?”

“Đương nhiên a, Tiểu Ngọc thích không?”

Tiểu Ngọc đầu gật đầu giống như gà mổ thóc, “Dạ dạ, thích, Tiểu Ngọc thích hết.”

“Cho nên, đệ giữ lại làm bảo bối?” Tịch Tình Nhi có chút buồn cười, Tiểu Ngọc đối với khái niệm bảo bối còn không rõ ràng, ngọc nào có giá trị liên thành ở trong mắt nó là bảo bối, đồ chơi ở trong mắt nó cũng là bảo bối, thế nhưng những thứ nó không thích tuỳ tiện ném ra mới chính là bảo bối thật sự, nó lại còn ném thành đống để bụi bặm bám đầy, đúng là tiểu tử ngây thơ.

“Dạ, Tiểu Ngọc rất thích.”

“Đi, thích gì để qua một bên, lát nữa đưa cho đệ.” Vuốt tóc thằng bé, Tịch Tình Nhi ở bên trong vòng vo vài vòng, đại thể nhớ kỹ đều có những thứ gì, cũng lấy vài thứ để trong người, nói không chừng còn có thể lấy ra ứng cứu.

“Tiểu Ngọc, tỷ tỷ sắp đi ra ngoài, đệ phải ngoan ngoãn, buổi tối tỷ tỷ vào ngủ chung với đệ.”

“Hảo.” Tiểu Ngọc cười híp mắt gật đầu, có tỷ tỷ thật tốt, bây giờ thời gian tỷ tỷ bồi nó chơi thật nhiều, buổi tối đều cùng nhau ngủ chung nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện