Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 6: Kẻ mang kính đều là phúc hắc



Lấy chìa khóa mở cửa, ta có hơi hồi hộp.

Lần đầu tiên để người khác đến cái ổ của ta, cảm giác là lạ, rất không thực.

Chả lẽ hắn kê đơn ta rồi, ta thường thấy trên báo chí, thấy ai đó dùng ất giáp gì đó làm người ta hôn mê sau đó kéo vào trong ngõ nhỏ làm chuyện như vậy như vậy rồi lại như vậy như vậy nữa.

Dương Giản nhìn ta hỏi: “Ngươi ôm ngực làm gì?”

Ta lắc đầu, đứng ở cửa.

Hắn chỉ chỉ vào trong: “Không cho ta vô à?”

Ta chậm chạp né ra, hắn bước từng bước vào cửa, nhìn trái nhìn phải, than thở: “Thật là một thế giới sáng lạn. Sạch sẽ lắm, ta còn tưởng sẽ gặp phải bụi đất chất chồng mà.”

Ngươi nghĩ ta giống ngươi chắc?

Dương Giản rất tự giác giúp ra đem thức ăn rửa sạch rồi xắt ra.

Bất quá nhìn cái cách hắn cầm dao khiến trong lòng ta sợ hãi, đặc biệt còn vừa làm vừa hát: “Dao to chém tới đầu lũ quỷ ”

Ta thấy hắn cứ vòng vo hoài liền đem hắn đuổi khỏi nhà bếp, hắn rất ủy khuất ngồi ở salon chơi với thỏ mắt hí.

Ta nấu nướng xong, gọi hắn vào bưng, hắn đem thức ăn bày ra bàn.

“Nhiều quá, ta có khẩu phúc rồi.” Hắn gỡ xuống kính mắt, mỉm cười.

Ta nhìn hắn: “Mắt ngươi bao nhiêu độ?”

Hắn cười híp mắt, chắc là vì nhìn không rõ: “Ba trăm, thực ra không mang kính cũng nhìn thấy rõ, nhưng mang kính thoạt trông trí thức hơn, ha ha.”

Ta trắng mắt liếc hắn, tự tin quá đáng.

Ta nhìn hắn cầm lấy đũa, chĩa về món sườn xào dứa.

Hắn ăn một miếng.

“Thế nào?” Ta nuốt nuốt nước miếng.

Hắn rất nghiêm trang, mặt đanh lại, sau đó nói: “Sau này ta có thể lại nhà ngươi ăn cơm tiếp không?”

“A?”

Ta sửng sốt.

Hắn nhoẻn miệng cười, mắt hơi hạ xuống, nói có chút cô đơn: “Trước kia, lâu lắm rồi, mẹ ta cũng như thế này, lúc ta tan học về nhà sẽ nghe được mùi thơm thức ăn. Sau đó nàng sẽ nói “Giản Giản, lại đem đồ ăn bưng ra đi.”. Ta tìm rất lâu, luôn mong tìm được cảm giác như khi ta ngồi ở bàn, mẹ luôn giục ta ăn nhiều thêm một chút, nhưng tìm tới tìm lui vẫn luôn thiếu cái gì.”

Hắn lại gắp một đũa rau chân vịt, yên lặng ăn rồi nói: “Hiện tại ta lại có loại cảm giác này rồi.”

Mũi ta hơi cay cay, nhớ tới trước khi mình bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ ta mặc dù nóng tính, nhưng chuyện ăn uống sẽ không bạc đãi ta, ngược lại không ăn còn bị đánh.

Ta thấy trong mắt hắn dường như có ánh sáng, trong lòng hơi khẩn trương, thốt ra: “Nếu như không chê thì sau này thường đến ăn đi.”

“Thật không? Tốt quá, ngươi nhiệt tình như vậy, ta từ chối cũng ngại.” Hắn xoạt xoạt vươn đũa, gắp thức ăn vào chén mình, vừa ăn vừa nói, “Ta sẽ giao tiền cơm đúng thời hạn.”

Ta nhìn hắn thi triển Phật sơn vô ảnh đũa, trong lòng buồn bực.

Cơm nước xong xuôi, hắn vươn vai, dáng vẻ thỏa mãn, ta cắn đũa âm trầm nhìn hắn.

Hắn làm bộ không thấy, ngược lại nói: “Ngươi ăn nhanh chút đi, ăn xong ta rửa chén cho.”

Ta cắn, ta cắn.

“Ngươi đừng ăn đũa chứ!”

oOo

Lúc hắn rửa chén, ta tựa cằm lên đầu con thỏ mắt hí, ngồi trên ghế salon xem TV.

Hắn rửa chén xong đi lại đây, nhìn ta bật cười: “Hai ngươi thật giống mà.”

Ta trừng mắt liếc hắn.

Bất quá, con thỏ này đúng là vì đồng sự ở công ty thấy nó giống ta nên đem làm quà sinh nhật tặng cho ta.

Hắn ngồi xuống cạnh ta, cười tủm tỉm: “Đang xem gì đó?”

Rồi hắn nhìn màn hình TV, xong lặng đi một chút.

Đúng là kẻ ít thấy chuyện lạ mà, không phải tiết mục của đàn bà con gái thôi sao, tuy ta là đồng tính luyến, nhưng chẳng lẽ ta muốn tìm tòi một chút nửa kia của thế giới cũng không được sao hả.

Hắn cùng ta xem một hồi, rốt cuộc không nhịn được quay sang hỏi ta: “Tại sao cả tiết mục quảng cáo chen ngang về kem trị nám ngươi cũng coi ngon lành vậy hả?”

“Lo xa không thừa thôi, vậy cũng không hiểu, hơn nữa ta đặc biệt thích so sánh hiệu quả trước và sau khi sử dụng.”

Hắn cùng ta coi tiếp một hồi, ngọ nguậy, đột nhiên nhíu mày, quay lại hỏi: “Cái gì vậy ta?”

Ta chợt nhớ ra, nhào tới.

Rốt cuộc hắn nhanh chóng móc ra thứ gì đó dưới đệm, ta nằm đè trên người hắn, muốn khóc quá.

Hắn giơ tay lên, bày ra một nụ cười có thể cho là ôn nhu, sau đó nhìn về thứ đang nằm trong tay.

Trầm mặc a trầm mặc, hoặc là trầm mặc rồi bộc phát hoặc là bị trầm mặc chôn vùi.

Dương Giản nâng ta dậy, thả lại thứ kia xuống dưới đệm, sau đó nghiêm túc vỗ vỗ vai ta nói: “Người anh em, ta hiểu mà. Không sao, đều là đàn ông cả thôi.”

Hắn nhìn thời gian nói: “Cũng không còn sớm nữa, ta về đây.”

Hắn đứng lên, ta theo hắn ra tới cửa, rầu rĩ nhìn hắn ra ngoài, hắn nói: “Mai không ghé được, ta phải đi dự tiệc, lúc rảnh lại qua nha.”

Ta đóng cửa, nghe được tiếng cười không nhịn nổi của hắn.

Ta yên lặng đi vô, lấy cái chai KY từ ghế salon ra, quăng vô thùng rác.

Ta khinh bỉ cái trang web dám nói đàn ông dùng dầu KY khi tự an ủi sẽ có thêm khoái cảm.

Thật sự khinh bỉ, khinh bỉ một trăm lần luôn.

====================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 5: người nào đeo kính, về cơ bản đều phúc hắc, đương nhiên hơn phân nửa là do cận thị.

Vài lời của edior:

Thắc mắc về KY mời hỏi bác gu gồ, từ khóa KY oil và tốt nhất là chọn sợt = hình ảnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện