Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 123: PN2: Đông Chí



Chu Tường đang ngủ mê mệt thì tiếng chuông di động đột ngột réo lên. Từ trạng thái ngủ say chuyển sang lơ tơ mơ giống hệt một bước dài lê thê, hắn mở mắt, đầu râm rẩm đau, tay lần mò đến nơi phát ra âm thanh.

Bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay hắn, giọng nói dịu êm của Yến Minh Tu nhẹ nhàng cất lên, “Đừng bắt, ngủ tiếp đi.”

Chu Tường ngáp một cái, gối cái đầu mềm oặt lên bụng Yến Minh Tu, “Anh ngủ bao lâu rồi, sao đầu nhức thế không biết.”

“Từ tối qua đến giờ… tầm mười sáu mười bảy tiếng gì đó.”

“Không thể nào, sao lâu vậy chứ.” Chu Tường lắc lắc đầu, “Anh phải ngồi dậy, điện thoại, đưa điện thoại cho anh.”

Yến Minh Tu cầm di động của Chu Tường, liếc cái ấn tắt luôn, “Khương Hoàn gọi, khỏi nghe, anh đã bảo tuyên truyền xong muốn nghỉ ngơi mà.”

Từ khi Yến Minh Tu hầu như rút khỏi giới giải trí, sự nghiệp của Chu Tường cũng không ngừng phát triển, Khương Hoàn bèn đổi thành người đại diện của hắn.

Chu Tường thở dài, “Cho dù tuyên truyền xong rồi thì cậu cũng đừng có tra tấn anh vậy chứ, mệt muốn chết luôn.”

Yến Minh Tu lần tay vào chăn, bóp eo hắn, giọng điệu có phần tức tối bảo, “Một hai tháng nay anh cứ chạy tùm lum cả nước, em muốn tóm cũng không tóm được, vất vả lắm mới có cơ hội, có phải anh nên bù đắp cho em không?”

Chu Tường xoay người lại, vuốt mặt người kia, “Chẳng phải giờ đã xong rồi sao, nguyên một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi trước mắt, cậu gấp gáp làm gì.”

Yến Minh Tu buông sách xuống, cúi đầu hôn hắn một cái, “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Chu Tường cười khổ sở, “Đừng, anh không muốn đi đâu hết, giờ anh chỉ muốn ở nhà chơi một hai tháng gì đấy, chả muốn bước ra khỏi cửa tý nào.” Một ngày bay những ba thành phố để tuyên truyền, thật muốn toi cái mạng này.

“Anh muốn sao thì vậy, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng nói cho anh biết, trong vòng ba tháng tới không được nhận thêm việc khác.”

Chu Tường cười, “Nghe cậu luôn, người đại diện của anh chẳng phải cũng do cậu sắp xếp à.”

“Em sắp xếp như vậy chỉ vì sợ anh mệt quá thôi, vốn dĩ đâu cần phải thế, anh chỉ cần diễn vai mình muốn diễn là được, không cần phải liều mạng kiếm tiền đâu.”

“Anh biết, anh sẽ lựa kịch bản mà.” Chu Tường ôm cổ y, thủ thỉ, “Lâu rồi không nấu món ngon cho cậu ăn, tối nay cậu muốn ăn gì?”

“Anh Tường, đừng có lảng sang chuyện khác.” Ngón tay thon dài của Yến Minh Tu cuốn một lọn tóc của hắn, “Anh phải hứa với em, một năm chỉ được nhận một bộ phim thôi.”

Chu Tường cười méo xẹo, “Nhưng anh muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, anh không muốn dùng tiền của cậu.”

“Của em cũng là của anh.”

“Vậy không được đâu, mẹ anh mà biết là lại âu sầu cho coi.”

“Cho dù một năm chỉ nhận một bộ cũng đủ cho anh nuôi gia đình mà, huống hồ nếu anh bận quá thì làm gì còn thời gian lo cho dì, rồi bên cạnh em nữa, lẽ nào anh chỉ muốn nuôi gia đình mà không chăm lo cho nó sao?” Yến Minh Tu nhìn vào mắt Chu Tường, nghiêm túc nói.

Chu Tường nhìn cái vẻ thanh niên nghiêm túc ấy, nhịn không được phì cười, “Được rồi, làm như anh không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu nói cũng có lý, anh cũng chả muốn liều mạng, một bộ thì một bộ vậy.”

Yến Minh Tu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười, “Sáng nay mẹ em có cho người đem một ít tôm qua, tươi lắm, anh muốn nấu thế nào?”

“Cậu muốn ăn gì?”

“Anh biết hôm nay là ngày mấy không?”

“Ngày mấy?” Chu Tường vội hỏi, hắn cực kỳ sợ quên mất mấy ngày dạng như sinh nhật của Yến Minh Tu, quên cái là đừng hòng cậu ta bỏ qua cho, tuy nhiên nghĩ lại thì sinh nhật của Yến Minh Tu là vào mùa hè cơ mà.

Yến Minh Tu nói, “Hôm nay là đông chí.”

“Ồ, mới đây mà đã đông chí rồi, vậy thì làm sủi cảo đi?”

“Ừ, làm sủi cảo được đó.”

“Uầy, vậy phải về nhà thôi.”

“Anh quên là dì với thím Vương đã đi du lịch Tứ Xuyên rồi sao, đợi họ về rồi hẵng qua.”

“Anh lẫn mất rồi.” Chu Tường lắc lắc tay, ngồi dậy, “Ngủ cả ngày người cứng hết cả, cậu ngồi đọc sách nãy giờ à?”

Yến Minh Tu nhẹ giọng nói, “Dựa vào người anh ấm lắm.”

Chu Tường rửa mặt xong, hai người cùng đi xuống lầu mua đồ ăn.

Hôm trước vừa mới lập thu, thời tiết có hơi lạnh, Yến Minh Tu không mặc áo khoác, Chu Tường đi sát rạt một bên, hai người đi cực kỳ thong thả, tựa như khoảng thời gian cùng nhau đi mua đồ ăn cũng đáng giá để hưởng thụ một cách tinh tế.

Chu Tường mua một bó rau cải trắng bự, cùng một ít rau củ thịt thà. Sở trường của Chu Tường là món sủi cảo nhân tôm cải trắng, sủi cảo ra khỏi nồi rồi mà chẳng có cái nào bị rách, cắn vào có thể thưởng thức nước dùng thơm ngon tươm ra, hắn gói sủi cảo còn có nghề hơn cả Trần Anh.

Lúc Chu Tường mua thực phẩm xong, đang quay về nhà, đột nhiên nói, “Hay là mời dì đến ăn chung đi.”

Yến Minh Tu vô cùng ngạc nhiên hỏi, “Mẹ em?”

“Phải.”

Yến Minh Tu có phần do dự, “Được không?”

“Gì mà được hay không, tôm là của dì cho, cậu ở chỗ anh lâu vậy rồi dì cũng chưa tới lần nào, hẳn là dì cũng muốn đến chỗ con mình ở xem thế nào. Hơn nữa hôm nay là đông chí, rất là hợp lý có phải không.”

Yến Minh Tu nói, “Chắc gì mẹ em đến chứ.”

“Thì cứ hỏi thử đi.”

Yến Minh Tu gọi điện nói chuyện với mẹ, ai ngờ bà Yến lại đồng ý đến thật.

Hai người về nhà chuẩn bị sủi cảo, một tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Yến Minh Tu mở cửa, bà Yến hiếu kỳ quan sát ngôi nhà này một chút.

“Mẹ, vào đi.”

Chu Tường ló đầu ra khỏi gian bếp, cười chào, “Dì, dì đến rồi.”

Bà Yến khẽ cau mày, “Không phải mẹ nói gì hai đứa, nhưng sao lại ở một chỗ nhỏ như vậy? Ý mẹ không phải nói là ở chỗ thật sang, nhưng mà… chúng ta đâu có thiếu tiền cơ chứ.”

Chu Tường giơ cái tay dính đầy bột lên, dùng cánh tay quẹt trán, giải thích, “Chỗ này đối với hai đứa tụi con mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, thực ra tụi con không phải ở đây suốt đâu, thỉnh thoảng cũng qua bên chỗ của Minh Tu, kể ra cũng nửa này nửa kia ấy ạ.”

Yến Minh Tu cũng góp lời, “Mẹ, nhà đủ ở là được rồi, lớn để làm gì đâu, chưa kể chỗ này giao thông thuận lợi nữa.”

“Được rồi, dù sao cũng là chỗ hai đứa ở.” Bà Yến cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, “Gói xong chưa? Để mẹ phụ một tay.”

“Không cần đâu mẹ, mẹ ngồi đi, để hai đứa tụi con làm đủ rồi, nhà bếp chật lắm không đủ chỗ đứng đâu.”

Bà Yến tủm tỉm cười, “Thật là, cũng biết nhỏ cơ đấy… mẹ vô phòng nhìn thế nào, hai đứa cứ làm đi.”

Hơn mười phút sau, sủi cảo đã cho vào nồi, trong phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.

Chu Tường bận rộn lột tỏi, Yến Minh Tu đứng bên cạnh hắn, nhìn đến nhập tâm, sau đó ôm eo hắn, tựa đầu lên vai, “Anh Tường, em nghĩ là mẹ em thích anh lắm đấy.”

Chu Tường nhanh chóng quay đầu lại hôn y, “Ừm, anh biết, mẹ cậu là một người rất nhẹ dạ.”

Yến Minh Tu vẫn thòm thèm hôn cổ hắn, “Sớm muộn gì cũng có ngày em mang anh về nhà.”

Chu Tường cười đáp, “Cũng mong ngày đó sẽ đến… ái da, bảo cậu trông chừng nồi, trào nước ra rồi kìa!”

Yến Minh Tu vội vàng nhấc nắp vung lên, nước sủi cảo trào ra ngoài nhỏ xuống sàn nhà mới được Chu Tường chà lau xong, Yến Minh Tu ngượng ngùng cười cười, cái vẻ cười ấy thật đẹp khôn tả, làm Chu Tường vừa thấy liền quên cả nổi nóng.

Hắn cười mắng, “Bảo cậu trông có cái nồi cũng trông không xong.”

Yến Minh Tu siết eo hắn, “Em có thể trông chừng anh là được rồi.”

Một lát sau, sủi cảo được vớt ra khỏi nồi, một dĩa sủi cảo xếp lớp nóng hổi trắng mềm nhìn hết sức ngon mắt.

Hai người bưng đồ ăn đã chuẩn bị và sủi cảo lên bàn, Yến Minh Tu gọi, “Mẹ ơi, ra ăn.”

Bà Yến đi tới nhìn, “Ồ, ai làm đấy, chắc chắn không phải con mẹ làm rồi.”

Chu Tường cười nói, “Hôm nay là con làm, nhưng tay nghề nấu nướng của Minh Tu cũng không thường đâu, trước đây cậu ấy đi học toàn tự nấu cả thôi.”

“Phải không vậy? Sao mẹ lại không biết, ồ, mẹ hiểu rồi, con chỉ biết thể hiện trong nhà Chu Tường thôi chứ gì, còn ở nhà thì chẳng thèm mó tay vào.” Bà Yến bĩu môi chỉ Yến Minh Tu, “Khôn nhà dại chợ.”

Yến Minh Tu cười cười, “Lần sau con làm cho mẹ ăn là được chứ gì, mẹ, mau ngồi xuống đi.”

Con trai lớn rồi rất hiếm khi gần gũi đặc biệt với mẹ, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi ngượng, Yến Minh Tu làm thế khiến bà Yến mới cảm nhận được lâu rồi mình mới thân thiết với con trai đến vậy, kể ra thì toàn bộ đều là công của Chu Tường, bà lại không cầm được nhìn Chu Tường thêm vài lần, đứa con dâu này trừ việc không phải là nữ ra thì cái gì cũng tốt cả.

Chu Tường dịu dàng cười, “Dì ơi, mau ăn cho nóng, hôm nay là đông chí, ăn sủi cảo nhiều một chút cho ấm người.”

“Rồi rồi, hai đứa cũng ăn đi.”

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bà Yến rất hào hứng kể lại thật nhiều chuyện hồi bé của Yến Minh Tu, không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng lúc nhỏ Yến Minh Tu đẹp thế nào, dẫn ra ngoài chơi có bao nhiêu người trầm trồ xuýt xoa, càng nói càng thấy vui, còn hứa để lần sau sẽ cho Chu Tường coi ảnh hồi nhỏ của Yến Minh Tu.

Chu Tường ngửi được mùi thân mật, lâu lâu còn đá vài câu trêu chọc Yến Minh Tu, Yến Minh Tu nhìn hai người ấy cười nói với nhau, nhất thời cảm thấy nhẹ cả người.

Y vẫn luôn lo rằng Chu Tường không thể chịu được áp lực của cha mẹ mình, nhưng dần dà y phát hiện ra rằng Chu Tường còn kiên định hơn những gì y nghĩ nhiều. Tuy ba của y vẫn cứ giữ thái độ cứng rắn, nhưng Chu Tường đã từng bước thỏa hiệp được với mẹ của y, giờ mẹ y mua cho y cái gì là thể nào cũng mua cho Chu Tường một phần. Nói thế nào thì đây cũng là một bước tiến lớn, y không sợ cha mẹ phản đối, chỉ sợ Chu Tường tủi thân.

Cơm nước xong, bà Yến còn kéo Chu Tường hỏi chuyện đóng phim, Chu Tường bèn kể những chuyện thú vị trong quá trình quay phim cho bà nghe. Thực ra bà vẫn luôn tò mò về chuyện này, nhưng Yến Minh Tu rất ít khi trò chuyện với mẹ, giờ lại có người chịu tán gẫu với bà, bà cảm thấy vô cùng thích thú. Hơn nữa Chu Tường rất biết cách ăn nói, âm thanh cũng ôn hoà, nói chuyện với hắn quả thực là một cách để thư giãn.

Chu Tường nói chuyện với bà Yến đến mười giờ hơn, tài xế mới đưa bà về.

Sau khi bà về, Chu Tường cầm tạp dề lên định dọn dẹp nhà bếp, ai dè vô nhà bếp đã thấy toàn bộ chén đĩa nồi niêu xoong chảo đều được rửa sạch, hắn không hề biết Yến Minh Tu đã dọn từ bao giờ nữa.

Yến Minh Tu ôm hắn từ sau lưng, “Anh mệt cả ngày rồi, sao còn để cho anh dọn chứ.”

“Gì chứ, chuyện vặt vãnh ấy sao làm mệt nổi anh, có điều cậu dọn dẹp cũng đúng lúc đấy, anh cũng thấy hơi mệt, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Giờ mà ngủ ư? Còn sớm quá.” Lúc Yến Minh Tu nói đến chỗ ‘sớm quá’ thì tay đã luồn vào trong quần Chu Tường sờ soạng xuống.

Chu Tường giật mình gập người lại, giữ lấy tay Yến Minh Tu cách lớp quần, tư thế có phần buồn cười, hắn cắn răng bảo, “Sao cậu không biết mệt thế hả, tối qua chúng ta làm bao nhiêu lần rồi.”

Yến Minh Tu cười khẽ, “Chuyện vặt vãnh ấy sao làm mệt nổi em.” Nói rồi bắt đầu kéo quần Chu Tường.

Chu Tường thở dài, “Coi bộ lúc anh không có ở nhà, đã làm cậu mắc nghẹn thật rồi.”

“Vớ vẩn, anh có biết em muốn đi tìm anh bao lần không, mà anh thì ngăn không cho em đi.”

“Cậu đến phiền lắm, ai cũng biết mặt cậu hết… ưm…” Yến Minh Tu nắm lấy thằng bé của Chu Tường, ngón tay linh hoạt vân vê nhào nặn cách lớp quần lót.

“Anh không cho em đi thì phải bù đắp phần của hai tháng qua cho em.”

“Lên giường đi… mặt đất lạnh lắm.”

May mà nhà của bọn họ nhỏ bé, đi vài bước là trở vào phòng, Yến Minh Tu rõ ràng là gấp gáp vô cùng, vừa vô phòng ngủ là đè Chu Tường lên giường, cũng cóc cần biết bây giờ là mấy giờ, y nhịn hết nổi rồi.

Hai đôi môi nóng bỏng quấn quýt, vồ vập lấy nhau, Chu Tường hé miệng đón nhận đầu lưỡi khiêu khích của Yến Minh Tu, đối phương bày tỏ sự hưng phấn thấy rõ, hạ thân cứng rắn không ngừng cọ xát quần lót của Chu Tường, khiến dục hỏa của hắn tăng vùn vụt.

Chu Tường lộn xộn cởi bỏ quần áo của Yến Minh Tu, hai người hệt như củi khô bốc lửa, loáng một cái đã có phần thô bạo lột trần trụi đối phương.

Yến Minh Tu hôn một đường xuống cằm, ngực, vút thẳng đến rốn của Chu Tường, đôi chân dài của hắn cặp lấy eo người kia, lùa ngón tay qua mái tóc đen như mực của đối phương, không ngừng rướn eo lên, ma sát với eo đùi của Yến Minh Tu.

Nơi da dẻ tiếp xúc bỏng rát, ngọn lửa dục vọng nhảy múa trong đồng tử của hai người đàn ông.

Yến Minh Tu hổn hển nói, “Anh Tường, em muốn vào ngay.” Y vô cùng vội vã muốn cảm nhận được sự ấm nóng như cơn sốt cao trong cơ thể Chu Tường, ngay cả những việc tiền diễn mà y rất thích làm cũng muốn lược bớt.

Chu Tường nói nhỏ, “Được, tiến vào đi.”

Tối qua hai người vừa điên cuồng làm tình cả đêm, nơi khó nói của Chu Tường đến giờ vẫn còn mềm mại, Yến Minh Tu dùng một ít gel bôi trơn nhẹ nhàng thâm nhập, rất dễ dàng đẩy hai ngón tay vào trong động thịt của Chu Tường.

Yến Minh Tu cười khe khẽ, “Làm cả đêm quả có khác nhỉ, vào dễ thật.”

Mặt Chu Tường nóng bừng, “Nói nữa anh đá cậu xuống giường đấy.” Nói rồi giơ chân lên định đá Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu giữ bắp đùi hắn lại, gắng sức banh ra hai bên, nhanh chóng rút ngón tay mình ra, thay vào đó là cố gắng nhẫn nại đẩy đại bảo bối của mình vào, vừa đẩy vừa trêu đùa, “Nếu anh còn sức mà đá em, tức là chúng mình làm chưa đủ đâu.”

“Bớt xàm đi…” Chu Tường nghiến răng, những tiếng ‘gừ gừ’ hít hà thoát ra khỏi miệng, vùng dưới trống rỗng được mạnh mẽ lấp đầy, xen lẫn giữa khoái cảm là một chút đau đớn, loại cảm giác không tên này càng lúc càng trở nên dữ dội, nhưng hắn biết đây chính là thứ hắn khao khát.

Cổ họng Yến Minh Tu thoát ra tiếng thở thỏa mãn, “Chặt quá, nóng quá, anh Tường, ở trong anh thật thoải mái.”

Mặt Chu Tường đỏ như quả cà, không buồn đáp lại, chỉ xoay eo thúc giục Yến Minh Tu.

Ban đầu Yến Minh Tu còn sợ làm mạnh quá Chu Tường chịu không nổi, sau khi nhận được sự cổ vũ trắng trợn đó, cả người y như cánh cung dồn hết sức phát động, cố định eo của Chu Tường xong thì bắt đầu công cuộc mở rộng kết hợp mạnh mẽ với đối phương.

Cái huyệt bé nhỏ của Chu Tường thoắt cái đã bị nong ra đến khó tin, hoàn toàn nuốt chửng lấy bộ củ khổng lồ của Yến Minh Tu, đến khi nó lút hẳn vào trong cơ thể của Chu Tường, không gian tản mát ra hương vị tội ác tục tĩu.

Yến Minh Tu cố gắng tẽ mông Chu Tường ra, mạnh bạo thúc vào trong cái mông vểnh ấy, mỗi lần tiến vào đều như rưới vào trong cơ thể Chu Tường một liều thuốc thôi tình, bức hắn phải co rút huyệt khẩu lại, muốn nhận thêm thật nhiều ấm áp, mỗi lần đi ra lại như nước mùa xuân rút xuống, để lại nỗi trống rỗng không bút nào tả được. Giữa những lần triều dâng triều hạ ấy, hai người bị đẩy theo con thuyền dục vọng; giữa những lần cơ thể chặt chẽ kết hợp với nhau, cả hai như ngụp lặn giữa biển dục, như bị giam hãm giữa cơn khoái cảm tựa lũ tràn bờ đê, vừa muốn giãy giụa lại như khát cầu nhiều hơn.

Yến Minh Tu không ngừng thúc bành bạch vào trong mông của Chu Tường, loại âm thanh có tiết tấu này thật dễ khiến người ta xấu hổ, nhưng lại là thứ thuốc kích tình tuyệt hảo nhất, Yến Minh Tu không ngừng điều chỉnh tốc độ, để cho cơ thể Chu Tường có thể phối hợp với y.

“Minh Tu… nhanh quá… chậm lại… nhanh quá rồi…” Chu Tường ôm cổ y, hắn bị Yến Minh Tu đóng cọc đến mức thở không ra hơi.

“Không dừng được, anh Tường, em phải thừa nhận là có làm tình với anh cả đời cũng không đủ, em không dừng lại được… em thích anh, thích vô cùng.” Tốc độ và lực độ của Yến Minh Tu càng lúc càng bộc phát dữ dội, Chu Tường bị thúc đến mức rối rít kêu lên, thứ dục vọng giã vào như những đợt sóng, sóng sau đến chớp nhoáng hơn sóng trước, cùng loại khoái cảm như bị ngàn con kiến cắn toàn thân khiến người khác phải run rẩy ấy quả thực như muốn lấy mạng hắn, hắn thực sự chịu không nổi…

“Đủ rồi, nhanh quá rồi… quá nhanh… a a a… ư ư ư Minh Tu, quá, quá nhanh…”

Yến Minh Tu rành rẽ cơ thể Chu Tường như lòng bàn tay, hầu hết đều nhắm trúng điểm G của Chu Tường, hắn không khống chế được bản thân oằn người, khi lên đến cực cảm, cơ thể hắn đột nhiên căng sắt, thịt huyệt co rút mạnh mẽ mang đến cho Yến Minh Tu một khoái cảm tột đỉnh.

Trong tích tắc Chu Tường bắn ra, thân thể Yến Minh Tu cũng rung động, bắn ra trong người Chu Tường, hai người gần như lên đỉnh cùng một lúc.

Toàn bộ không khí phảng phất như bị nhiệt độ của bọn họ hun cháy.

Yến Minh Tu mệt mỏi ghé sát người Chu Tường, còn chưa chịu ngoan ngoãn mà liếm mồ hôi trên cổ hắn.

Một lúc lâu sau Chu Tường mới tỉnh táo khỏi cơn mông lung, cả người bải hoải rã rời, “Cậu… lấy đâu ra lắm sức lực thế.”

Yến Minh Tu ôm chặt eo của hắn, mặc dù y cũng rất mệt, song thân thể lẫn tâm lý đều vô cùng thỏa mãn, thực sự có thể bổ khuyết cho toàn bộ thế giới của y, y cười khẽ, “Chỉ cần là cùng với anh, lúc nào em cũng dư sức cả.”

Chu Tường vuốt tóc y, “Thôi, mệt quá, anh không đu theo nổi đâu, anh muốn ngủ.”

“Anh không tắm à?”

“Lười quá.”

“Em giúp anh tắm được không?”

“Ừm…” Chu Tường lầm bầm, “Cũng được…”

Yến Minh Tu ôm chặt hắn, dịu dàng nói, “Để mồ hôi ẩm coi chừng cảm, đợi em nghỉ một chốc xong, em giúp anh tắm rửa, anh ngủ đi.”

“Được… đừng đánh thức anh.”

“Không đâu.”

“Minh Tu.”

“Ừ?”

“Bữa nay đáng lẽ anh nên gửi dì mang về một ít sủi cảo, không chừng ba cậu chịu ăn, ăn ngon lắm mà phải không?”

“Phải, ông ấy không ăn được là tổn thất của ông ấy.”

“Ài, sao anh lại quên mất chứ…” Giọng Chu Tường dần dần nhỏ lại.

“Không sao, còn tết mà.”

“Ừ, tết cũng được.”

Yến Minh Tu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng đối phương, “Anh Tường, em yêu anh.”

“Ừ, anh cũng yêu em.”

“Lặp lại đi.”

“Gì?”

“Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

Yến Minh Tu cảm thấy mỹ mãn siết tay. Có thể ôm được Chu Tường như vậy, y đã cảm thấy cuộc đời này đủ đầy lắm rồi. Nếu như hạnh phúc có thể ních đầy con người, vậy thì hiện tại trái tim của y đã chẳng còn kẽ hở nào nữa.

Cảm tạ ông trời, đã một lần nữa mang Chu Tường về bên cạnh y…

-HOÀN-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện