Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 13: HÀ BÁ ĐIÊN RỒI! (H)



Đến ngày thứ ba thì Hà Bá tỉnh dậy. Lúc Hứa Thừa Ngân mang chén thuốc bước vào phòng, liền nhìn thấy y đang ngồi trên giường nheo mắt nhìn hắn. Hắn liền há hốc mồm đặt chén thuốc lên bàn rồi chạy đến giường ngồi xuống nắm lấy tay Hà Bá, khóe mắt đỏ ửng cay xè.


"A Hà... ngươi tỉnh rồi sao? Tốt quá, thật tốt quá!"


Hà Bá liền nhíu mày thành hàng rút tay ra, trong ánh mắt lúc này chỉ có một mảnh hàn ý, trầm trầm giọng.


"Hỗn xược, cút xuống cho trẫm!"


Thừa Ngân bất giác khựng lại một chút, những lời vui vẻ ngọt ngào phút chốc nghẹn lại ở cổ họng.


"Còn không mau lui xuống?"


Hà Bá khàn khàn giọng quát một cái làm Thừa Ngân giật nảy mình. Hắn nhíu nhíu mày khó tin nhìn y.


"Cút?"


Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ vào mặt mình hỏi lại. Đổi lại chính là ánh mắt đầy hàn khí của Hà Bá. Y tựa như một người khác, cũng không còn là Hà Bá mà hắn từng thân thiết suốt thời gian qua nữa. Hắn hơi nhỏm người một chút, bất giác tiến sát đến gần Hà Bá nhìn chằm chằm y. Tay nâng lên chạm vào trán y một cái.


"Không sốt nha..."


Cánh tay liền bị hất xuống kèm theo là tiếng quát.


"Hỗn xược!"


Mới chỉ chưa đầy một phút Thừa Ngân đã bị y quát hai lần. Hắn nhíu nhíu mày từ từ rời khỏi giường rồi xoay lưng bỏ đi, trước khi rời khỏi cửa còn không quên khẽ xoay đầu lén lút liếc y một cái.


Vừa nhìn thấy đại phu đang phơi thuốc ngoài sân, Thừa Ngân lập tức chạy đến kéo tay y.


"Đại phu, đại phu không xong rồi, bằng hữu ta đã tỉnh, nhưng hắn... hắn..."


"Hắn làm sao?"


"Hắn... hình như có chút thần trí không bình thường nha! Nói mê nói sảng, còn tự xưng là hoàng đế nữa."


Đại phu nghe hắn nói xong liền vứt rổ lá thuốc đi thẳng vào nhà. Thừa Ngân cũng chạy theo y.


Hai người vừa bước vào liền nhìn thấy Hà Bá đang loay hoay mặc lại y phục, dường như định rời khỏi.


"A Hà, a Hà. Ngươi đi đâu?"


Thừa Ngân chạy đến níu kéo tay Hà Bá, đổi lại chỉ có một tiếng hừ của y. Người này hành động dứt khoát, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc. Y cũng không chú ý hắn, với tay đến định lấy tay nải.


Bất giác, khóe môi Thừa Ngân giật điên cuồng, hắn phi đến giật lấy tay nải rồi ôm cứng vào người. Thừa Ngân hoàn toàn biết rõ, trong đây có bao nhiêu tiền nha, mấy đêm trước hắn đã lấy ra đếm thử. Với số tiền đó, hắn có thể mua một căn nhà lớn, còn ổn định sống không lo không nghĩ đến bốn năm. Hắn mới không để Hà Bá giật lấy.


Đổi lại, Hà Bá nhíu mày một cái, bất giác y nhìn thấy một thanh đoản đao đặt trên bàn, liền nắm lấy rồi kề vào cổ Thừa Ngân. Lúc này, hắn thấy rõ hàn ý trong mắt y.


"Bạch Lãng, ngươi còn muốn giết trẫm hay sao?"


Thừa Ngân trong phút chốc giật mình một cái. Hà Bá nhớ cái nào không nhớ, tại sao lại nhớ cái chuyện không hay đó chứ? Còn tự xưng là 'trẫm'. Không xong rồi, thần trí của y đúng là có vấn đề nha!


Bất giác, Thừa Ngân đánh vào cổ tay Hà Bá một cái, đoản đao liền rơi xuống. Sau đó, Thừa Ngân xoay người đè y ngã lên giường, cánh tay chặn ngang cổ để Hà Bá không động đậy, còn gấp gáp gọi đại phu bên cạnh.


"Mau châm cứu cho hắn. Hắn bị điên rồi!"


"Hả? Ờ, ờ."


Dứt lời, đại phu liền xông đến, trên tay cầm kim châm ngó tới ngó lui nửa buổi vẫn chưa cắm vào huyệt vị trên đầu y. Đầu Hà Bá xoay trở liên tục khiến đại phu vẫn chưa thể ra tay.


"Điêu dân do gan, buông trẫm ra!"


"A Hà, a Hà, ngoan ngoan, chịu đựng một chút. Trời ơi là trời, khi không lại bị điên rồi!"


Thừa Ngân một bên trấn an một bên rống lên như ai đang chọc tiết hắn.


"Đại phu, sao còn chưa xong?"


Đại phu đầu đầy mồ hôi đau khổ nói.


"Hắn không nằm yên ta không thể làm được, thiếu hiệp."


"Móa nó!"


Dứt lời, Thừa Ngân giơ tay lên giáng vào gáy Hà Bá một cái, y trừng mắt khó tin nhìn hắn rồi bất tỉnh. Chiêu này hắn đã bị người ta hạ thủ đến hai lần nên vô cùng có kinh nghiệm. Ra tay cũng dứt khoát và đúng trọng điểm.


"Con mẹ nó, mệt chết bố!"


Thừa Ngân rời khỏi người Hà Bá tựa vào vách nhà thở dốc nhìn nhìn y mà không khỏi chặc lưỡi.


"Đại phu, hắn rốt cuộc... bị như vậy là làm sao?"


Đại phu sau khi bắt mạch châm cứu cho Hà Bá xong, nhìn y khẽ lắc đầu.


"Mạch tượng có chút náo loạn, hy vọng hắn sẽ bình an! Vạn bất nhất..."


Đại phu ngừng lại giữa chừng nhíu mày nhìn Hà Bá khiến Thừa Ngân không khỏi sốt ruột.


"Thế nào? Hắn liệu... cái chỗ đó... cái chỗ đó đó, có sao hay không?"


Đại phu không khỏi nhìn thân dưới của Hà Bá một cái rồi lại nhìn Thừa Ngân. Thiếu hiệp à, lúc này mà ngươi còn tâm trạng nghĩ đến chuyện đó. Thật là không hiểu nổi thiếu hiệp nha! Đại phu che miệng tằng hắng một cái.


"Chỗ đó... chỗ đó thì cũng không ảnh hưởng. Nhưng mà... về mặt khoái cảm có chút..."


Chưa kịp dứt lời, Thừa Ngân liền nhìn đại phu ra vẻ ghét bỏ. Con mẹ nó, ông cũng đầu óc phong phú quá đi!


"Ta hỏi là đầu của hắn... thần trí của hắn liệu có bị ảnh hưởng gì hay không?"


Đại phu lập tức mỉm cười, cũng không cảm thấy áy náy vì hiểu lầm khi nãy.


"A, cái chỗ đó? Cái này thì rất khó nói nha. Đợi hắn tỉnh dậy ta mới có thể xem tình hình như thế nào!"


Dứt lời, đại phu lau mồ hôi trên trán rồi rời khỏi phòng. Thừa Ngân nhìn Hà Bá nằm trên giường mà không khỏi bất an trong lòng.


"Hà Bá ơi là Hà Bá, ngươi đừng có bị khùng đó nha. Ta lo cho bản thân mình còn không nổi, nay còn phải thêm ngươi. Những ngày tháng sau này lão tử phải tính làm sao đây chứ? Hầy!"


Hắn thở dài một hơi, bỗng dưng nhớ ra điều gì, lập tức vươn đến đầu giường lấy tay nải ra đếm tiền. Trong đó vẫn còn 55 lượng bạc. Hắn nhìn nhìn ngó ngó, cuối cùng quyết định chia.


"A Hà, ngươi cũng đừng có trách ta nha. Tiền này vốn dĩ bố có phân nửa, nhưng mà bị ngươi lấy hết. Ngươi từ ngày đến đây ăn ở đều nhờ bố, cũng chẳng có đi làm thì làm gì có nhiều tiền nhiều thế này chứ? Lương ở chỗ thành chủ chắc cũng chưa lấy đi? Vậy số này... hẳn là của bố rồi!"


Thừa Ngân vừa lầm bầm vừa lấy 40 lượng, còn 15 lượng thì bỏ vào tay nải. Nhưng nhìn một chút bỗng nhiên hắn cảm thấy lòng dạ có chút áy náy. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn đành tiếc nuối bỏ vào đó thêm 5 lượng nữa.


"Ngươi chân dài vai rộng còn võ công rất giỏi. Số tiền này ngươi sống chắc cũng thoải mái rồi! Nhưng mà yên tâm, bố không có bỏ ngươi, bố chỉ để đó đề phòng ngươi đoạt tay nải bỏ chạy mà thôi. Bố không phải người tham tiền đâu! Chỉ là..."


Thừa Ngân ngừng lại cố gắng tìm một từ nào đó không quá phô trương để nói về mình.


"Chỉ là phòng thân một chút! Ha ha. Phải rồi, chính là phòng thân nha!"


Sau khi chia xong ngân lượng. Thừa Ngân âm thầm bỏ vào một cái khăn rồi nhét dưới gầm giường. Còn tay nải thì vứt về chỗ cũ. Sau đó, hắn phủi phủi tay rồi đi ra ngoài.


Hà Bá đến chiều vẫn chưa tỉnh dậy, đại phu vào nhìn xem y đến mấy lần. Lúc này bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng còn sót lại của ban ngày. Thừa Ngân sau khi tắm rửa xong thì vào nhà, đang loay hoay mặc quần áo liền nghe tiếng rên khẽ.


"A..."


Hắn lập tức liền chạy đến đứng một bên giường nhìn xuống. Dưới con mắt chăm chú của hắn, Hà Bá từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là có chút vô thần, sau đó từ từ như đang tự hỏi mình ở đâu rồi ngồi dậy.


"Hà Bá!"


"Xấc xược! A!!!!!!!"


Chữ 'xược' còn chưa dứt thì lại bị giáng một cái vào gáy ngã nhào xuống giường ngất đi.


"Không xong rồi, không xong rồi! Đại phu cứu mạng!"


Thừa Ngân rống lên một cái, đại phu từ phòng bên cạnh chạy vào.


"Hắn vừa tỉnh nhưng vẫn chưa bình thường. Ta vừa đánh hắn ngất. Đại phu mau kiểm tra cho hắn!"


Dứt lời, đại phu liền kiểm tra tâm mạch, sau đó lại mang kim châm ra châm châm chích chích. Vật vã một hồi trên trán là tầng tầng mồ hôi.


"Đại phu, hắn sao rồi?"


"Lần sau... thiếu hiệp đừng ra tay mạnh như vậy! Có gì để ta vào xem cho hắn rồi làm gì thì làm."


Thừa Ngân liền gãi gãi đầu mình mấy cái.


"Khi nãy ta sợ hắn chạy mất nên mới gấp gáp ra tay. Lần sau sẽ không như vậy nữa đâu!"


Đại phu nhìn nhìn Thừa Ngân một lúc. Người này không chỉ hung dữ mà còn quá bạo lực đi! Y nhìn Hà Bá trên giường mà không khỏi âm thầm lắc đầu trong bụng. Ngươi cũng quá đáng thương rồi! Tính phúc cả đời của ngươi không lẽ rơi vào tay một kẻ thô lỗ như vậy?


Đêm đó, Thừa Ngân như cũ trèo lên giường vén chăn rồi ngủ cùng Hà Bá. Đến khuya thì y tỉnh dậy. Phát ra tiếng rên khẽ rồi từ từ mở mắt. Trong ánh sáng mờ ảo của trăng khuya, y nhìn thấy Thừa Ngân đang nằm xoay mặt đối diện cùng mình, hơi thở nhè nhẹ phát ra. Y nhíu mày một cái. Nhớ đến hai lần bị hắn đánh ngất mà có chút ám ảnh. Y nhè nhẹ vén chăn định ngồi dậy, bất giác đôi mắt đối diện mở ra, trong đêm lấp lánh chút nguy hiểm. Hà Bá lập tức ngưng lại động tác, nhíu mày thành hàng.


"Đi đâu?"


"..."


Không nghe y trả lời, Thừa Ngân liền giơ tay lên làm Hà Bá khẽ giật mình một cái.


"Không có!"


Thừa Ngân liền ngồi bật dậy, bất giác trở mình vòng hai chân cưỡi trên người y.


"Ta là ai?"


"..."


Hà Bá nhíu mày thành hàng, lập tức Thừa Ngân khẽ giơ cánh tay lên lần nữa, y liền khàn khàn giọng.


"Bạch Lãng!"


"Bạch Lãng con mẹ mày! ĐẠI PHU..."


Thừa Ngân rống lên một tiếng, Hà Bá liền trở mình đẩy hắn ngã nhào xuống giường, bản thân liền nhảy xuống định rời khỏi phòng. Nhưng y vừa bị thương nên nhất thời sức lực yếu ớt, vừa chạy ra ngoài liền vấp phải đá ngã nhào xuống đất. Liền sau đó bị Thừa Ngân phóng đến đè lên.


"Mẹ mày còn chạy! Dám đẩy bố, chết mẹ mày với bố. ĐẠI PHU!!!!!!!!!!!!"


Lần này sau một hồi giằng co vẫn không mang được Hà Bá vào nhà, hai bên đều thở kịch liệt. Đại phu nhìn nhìn Thừa Ngân, run run giọng.


"Thiếu hiệp, ra tay đi!"


Thừa Ngân liền gật đầu một cái, lập tức hạ thủ. Hà Bá trợn trừng mắt rồi lần thứ ba ngất đi.


Sau khi mang y vào trong, châm cứu một hồi, cuối cùng đêm khuya cũng yên ổn trở lại. Thừa Ngân mồ hôi tầng tầng, hắn ngồi trên ghế trừng mắt nhìn Hà Bá, quyết định đêm nay không ngủ nữa.


***


Lúc này tại một căn phòng được bày trí xa hoa của phủ thành chủ. Tám người ngồi thành một bàn, ở ghế chủ tọa là Hoàng Cảnh Dương. Bên cạnh y chính là Úc Trì. Sáu người còn lại ai nấy nét mặt đều lộ rõ nét khẩn trương. Bên ngoài phòng có lính canh đứng hầu.


"Vương gia, thuộc hạ hồi báo, mấy ngày trước nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên đi cùng một nam nhân ở quán trọ đầu hẻm gần Tuyệt Yên phường. Hắn đã bị trọng thương được người đi cùng cứu thoát. Nhưng mà, sau đó sát thủ truy tìm khắp nơi vẫn chưa có tung tích!"


Người ngồi đối diện liền khàn khàn giọng lên tiếng. Hắn là Lý Thiên Kiệt, phụ trách tuyển và rèn luyện tư binh cho Hoàng Cảnh Dương.


"Thiên Sát của Tào đại nhân quả nhiên chỉ một lũ vô dụng! Tìm kiếm một người gần hai tháng mà vẫn không ra. Hắn chỉ lẩn trốn quanh quẩn Kỳ An mà thôi. Thiên Sát có phải chỉ là hữu danh vô thực hay không?"


Tào Kiếm Bình nhíu mày nhìn Lý Thiên Kiệt.


"Đại nhân xin cẩn trọng lời nói! Thiên Sát mấy năm nay phân tán lực lượng khắp nơi, gần đây còn bị tổ chức ám vệ Thiên Thượng của Lý Hữu liên tục ẩn nấp trong bóng tối ra tay trừ khử. Hiện tại tổn thương lực lượng không ít. Ngài không tương trợ còn ở đó ăn nói hàm hồ?"


Lý Thiên Kiệt liền nhếch mép một cái.


"Chứ không phải vì Tào đại nhân đây bất tài hay sao?"


"ĐỦ RỒI!"


Úc Trì bỗng dưng giáng tay mạnh xuống bàn một cái hai bên liền im bặt. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Hoàng Cảnh Dương liền từ từ lên tiếng.


"Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra được Hoàng Cảnh Thiên, giết hắn trước khi hắn tìm được viện binh và quay trở về triều ca. Khó khăn lắm bao nhiêu năm mới có thể có được như ngày hôm nay, còn lôi kéo được Vệ Ung, Vệ thừa tướng đứng về phía chúng ta. Trong cung hiện tại chỉ còn Binh bộ thượng thư Hàn Sĩ Nguyên và Từ Hiên thái hậu bất lão ngoan đồng kia là ra sức tìm kiếm hắn. Phần còn lại gần như nghĩ hắn đã chết."


Úc Trì một bên khàn khàn giọng thêm vào.


"Cảnh đế mất tích đã gần hai tháng. Trong cung lại nói hắn đang dưỡng bệnh. Phía Vệ tướng nhiều lần tạo áp lực để hắn thượng triều nhưng đều không thành công, quần thần hiện tại phần đông đã xem hắn như là người chết. Đều mong muốn sớm để chủ nhân đăng cơ!"


Lý Thiên Kiệt chấp tay thành quyền nhìn Hoàng Cảnh Dương.


"Vương gia anh minh, lần trước người ra chỉ ý tung tin đồn, hiện tại bách tính Tề quốc nhà nhà đều nghĩ Cảnh đế đã chết. Tuy trong cung giấu kín tin tức hắn mất tích, nhưng mà tin đồn không thể cản. Lòng dân náo loạn, quần thần bất an. Triệu quốc ở phía nam lại muốn vấy binh giành lại năm đạo thành trì. Thù trong giặc ngoài, để xem lần này Hàn lão đầu và thái hậu sẽ đối phó ra sao!"


"Thiên Kiệt, tư binh của ngươi rèn luyện đến đâu rồi?"


"Vương gia an tâm! Tất cả đều là chiến binh hạng nhất mà thuộc hạ huấn luyện. Nhất định, lần này sẽ giành xã tắc về tay vương gia!"


"Tốt lắm! Sáng ngày mai ta sẽ cùng thành chủ thị sát huấn luyện tư binh. Hai ngày nữa lập tức trở về triều ca. Tào Kiếm Bình, nếu không tìm được Cảnh đế, trước khi ta đăng cơ, Thiên Sát tuyệt đối không được để hắn thuận lợi trở về!"


"Thuộc hạ đã rõ!"


"Khoan đã, hỏi thuộc hạ của ngươi có nhìn thấy dung mạo kẻ đã cứu Cảnh đế hay không, họa một bức chân dung. Sau đó, xem như thổ phỉ thông cáo trước cổng thành, phát lệnh tróc nã!"


"Dạ, vương gia!"


Sau khi mọi người rời đi, Hoàng Cảnh Dương cũng đứng dậy, bất giác bị Úc Trì nắm tay níu lại. Y giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.


"Còn chuyện gì?"


Úc Trì nhìn sâu vào mắt y khẽ hít một hơi dài. Mấy ngày nay bọn họ đều không có thời gian gặp riêng nhau. Mỗi lần nhìn thấy y đều là công vụ như thế này. Nếu không thì y suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu binh thư, cũng không thèm nhìn đến hắn một lần.


Úc Trì ban đầu còn cảm thấy có lỗi, nhưng mà mấy ngày nay nhìn thấy y, hắn đều trở nên khát khao. Chạm vào một lần liền sinh nghiện. Hắn thật muốn có y, thật muốn ôm y mà triền miên tình ý.


"Theo ta!"


Dứt lời, hắn liền nắm lấy tay y đi đến hậu viện phía sau. Chính là mái đình nhỏ bên cạnh hồ sen mấy ngày trước. Hoàng Cảnh Dương rút tay ra nhưng không được. Lúc này, trăng treo cao một mảnh giữa trời, gió mát thổi từng chiếc lá sen lật lật. Hương hoa thoang thoảng theo gió bám trên mái tóc Hoàng Cảnh Dương thơm ngát.


Đến nơi, Hoàng Cảnh Dương liền giật tay ra.


"Úc Trì, mấy ngày trước những lời ta nói không lẽ ngươi nghe không hiểu?"


"Ta


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện