Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chương 49: Ngoại truyện



Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Cha Hà Hoa lúc chưa có cô không gọi là cha Hà Hoa, tên của ông là Lý Trung, nhũ danh gọi là Cẩu Tử. Nhà có ba anh em, ông là anh cả. Lúc ông lên tám tuổi trong thôn xảy ra bệnh dịch, ông nội, bà nội, cha ông và em trai sáu tuổi đều mất, trong nhà chỉ ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Em trai ông thể chất yếu ớt, mẹ ông yêu thương, bảo vệ đứa con nhỏ, đồng thời đặt hết mọi hy vọng lên người ông.

Phải làm thế nào mới không phụ sự kỳ vọng của mẹ? Lúc còn trẻ Lý Trung cảm thấy phải đánh nhau thật lợi hại, sau này mở cửa dựng nhà, không ai dám bắt nạt người nhà ông. Cho nên từ nhỏ ông đã liều mạng, sống chết đánh nhau với người ta, thậm chí còn thường khiêu khích kẻ khác, tạo dựng uy phong cho mình. Một thời gian dài ai nấy đều thực sự sợ ông, đặt cho ông biệt hiệu Lý chó điên. Đối với biệt hiệu này, ông cảm thấy khá vừa lòng, ông cho rằng điều này chứng minh người ta tôn kính và sợ hãi ông.

Lúc Lý Trung mười bốn tuổi, mẹ ông bắt đầu thu xếp việc hôn nhân, bà chỉ sợ thiên tai hiểm họa bất chợt kéo đến, nhà họ Lý sẽ tuyệt hậu mất. Trước mắt cứ cho con trai lớn cưới vợ, sinh năm ba thằng con, thế thì cũng không sợ ông trời đến bắt người bất ngờ nữa.

Một tên choai choai tuổi ăn tuổi lớn như Lý Trung vẫn chưa bận tâm đến chuyện cưới vợ, nhưng đối với việc nam nữ đã có những nhận thức ngây ngô. Cậu thường xuyên lần mò ra bờ sông cùng với mấy thằng con trai cùng tuổi trong thôn, trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén con gái tắm rửa, nhìn đến bốc hỏa thì liền dùng tay vói vào đũng quần tự giải quyết. Mấy thằng nhóc mất nết hùa vào tếu táo, nhất định có một ngày nào đó phải lên thị trấn tìm mấy cô nương để chiêm nghiệm. Đương nhiên là lần nào cũng nói cho sướng miệng chứ chẳng có ai thật sự lên thị trấn làm chuyện đó, chẳng phải giữ bản thân trong sạch gì, chỉ bởi bọn chúng đều những đứa trẻ nhà nghèo, đào đâu ra tiền để làm chuyện này.

Năm mười lăm tuổi, Lý Trung có mối tình đầu của mình. Ngày hôm đó cậu hẹn đám bạn ra bờ sông mò trứng chim, kết quả chẳng có ai tới, thế là một mình cậu mò mẫm ở bờ sông cả nửa ngày, trèo cây bắt được mấy tổ chim, chuẩn bị đem về nhà cải thiện bữa ăn. Lúc cậu đang muốn trèo xuống thì thấy bên dưới gốc cây có một cô gái ngước cổ nhìn cậu.

“Huynh đang lấy trứng chim sao?” Cô gái nghiêng đầu, hai tay cuốn lấy mái tóc dày của mình, nhìn cậu tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo chợt đỏ ửng lên thật tự nhiên.

Tim Lý Trung run lên, bất chợt nghẹn lời. Cô gái này cậu đã nhận ra, ở cách nhà cậu vài thôn, cậu từng nhìn lén cô tắm rửa bên bờ sông, thân mình trắng trơn, đẹp hơn bất cứ cô gái nào cậu đã từng nhìn thấy.

Lý Trung nhảy từ trên cây xuống, không ý thức được mình đã lớn như vậy mà lần đầu tiên đỏ mặt trước mặt người khác. Cậu ngẩn người, ôm hết mớ trứng chim trong lòng đưa qua, lúng ta lúng túng nói: “Cô thích không?”

Cô gái nhìn cậu cười, đưa tay đón lấy, không chút ngượng ngùng: “Cám ơn, lần tới có gì ngon ta sẽ mang cho huynh, huynh tên Lý Trung đúng không, ta đã từng nghe bọn họ nói. . .”

Nghe cô gái biết tên của hắn, Lý Trung hơi đắc ý hỏi: “Tên cô là gì?”

Cô gái cười trong veo: “Ta họ Trần, tên Thúy Anh.”

Ngày đó, Lý Trung nhìn bóng dáng Trần Thúy Anh rời đi, đứng ngây người một mình ở bờ sông rất lâu.

Trong lòng cậu có người đó, trở về liền để ý hỏi thăm Trần Thúy Anh, nhưng kết quả làm lại cho cậu hơi thất vọng. Người ta nói Trần Thúy Anh này không còn con gái nữa, lúc cô ta mười hai mười ba tuổi mất tích mấy ngày, nói là đi lạc nhưng thật ra là bị mấy tên đạo tặc kéo vào ngọn núi cưỡng bức mấy ngày, lúc tìm được về nhà thì quần áo chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Còn nói Trần Thúy Anh từ sau lần đó liền trở nên lẳng lơ, suốt ngày trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy đàn ông con trai đều liếc mắt đưa tình.

Lý Trung như bị người khác hắt một chậu nước lạnh, vô cùng hụt hẫng, trong đầu hắn mãi không thể quên được cô gái tươi cười xinh đẹp, hai má hây hây đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn cậu. Cô cười ngọt ngào như vậy, sao có thể là cô gái không đứng đắn … Nhưng nếu thật sự là cô gái đứng đắn… Tất nhiên sẽ không đi tắm sông giữa ban ngày ban mặt … Có lẽ nhà cô không có chỗ tắm, hơn nữa cô cũng không biết sẽ có người trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén …

Lý Trung suy nghĩ rất nhiều ngày, nghĩ đến mức tâm tư rối loạn, rốt cục cũng không chịu được bèn đến thôn của Trần Thúy Anh tìm cô. Cậu ngăn cô lại ở bờ sông vắng vẻ, thẳng thắn hỏi cô có phải loại người mà người ta đồn thổi hay không.

Trần Thúy Anh không trả lời, chỉ rớt nước mắt lã chã.

Trái tim Lý Trung lập tức mềm xuống, vội vàng dỗ dành, Trần Thúy Anh vẫn không nín, ngược lại càng khóc to hơn. Cũng không biết là suy nghĩ thế nào, bỗng nhiên cậu ôm chặt lấy cô.

Trần Thúy Anh giãy dụa vài cái rồi ngả vào lòng cậu. Cô nói cô bị người ta cưỡng bức, năm ấy cô mười hai tuổi một mình đến nhà dì, trên đường đi bị hai kẻ xấu bịt miệng kéo vào trong rừng, ác mộng kéo dài suốt ba ngày, mới được người nhà cô tìm về. Từ sau lần đó, có hẳn một thời gian dài cô không dám ra khỏi cửa, ở ngoài đều là những lời xì xầm bàn tán về cô, cô đã thắt cổ tự vẫn ba bốn lần nhưng sau đó lại thấy cha mẹ cô quá đau khổ, mới chặt đứt suy nghĩ này trong đầu. Cô nghĩ bản thân mình đã bị ô nhục, nhưng cũng đâu muốn dan díu với kẻ khác, cớ gì phải chịu đựng sự coi thường của mọi người. Sau này muốn lấy chồng cũng không thể gặp nhà chồng tốt, cũng không muốn làm khổ bản thân, chỉ cần cả đời sống bên cạnh cha mẹ là được.

Lý Trung nghe xong càng ôm chặt cô hơn, nói cô cứ yên tâm, cậu tin cô không phải loại người như vậy, cậu sẽ cưới cô làm vợ, sau này có người dám nói xấu bàn tán về cô, cậu sẽ đánh họ!

Trần Thúy Anh hít hít mũi, cả người mềm nhũn kêu tên cậu, hoàn toàn làm tan chảy trái tim cậu.

Lý Trung quyết định sẽ cưới Trần Thúy Anh làm vợ, nhưng không đợi cậu kịp suy nghĩ nên nói thế nào cho phải thì mẹ cậu đã nói tìm được cho cậu một mối rất tốt. Cô gái đó mặc dù ngoại hình không quá xinh đẹp, nhưng tính tình vô cùng tốt, cưới về đảm bảo là người vợ hiền.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của mẹ mình, Lý Trung không sao mở miệng được. Cậu đã chứng kiến mẹ cậu chịu biết bao khổ cực, vất vả nuôi lớn hai anh em, trong lòng đã lập lời thề cả đời hiếu thuận với mẹ, không bao giờ làm bà phật ý.

Mấy ngày sau Lý Trung đi tìm Trần Thúy Anh, vẻ mặt áy náy nói chuyện này với cô.

Trần Thúy Anh cúi đầu cắn môi, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Lý Trung nắm chặt tay nói: “Thúy Anh, nàng đánh ta đi, ta thực lòng xin lỗi nàng, ta không thể làm trái ý mẹ, bà đã nuôi nấng hai anh em ta rất cực khổ… Ta … Ta thực lòng xin lỗi nàng … Trong lòng ta có nàng, thật sự có nàng…”

Trần Thúy Anh lắc đầu: “Ta hiểu mà, ta cũng không mong chờ có thể thật sự gả cho chàng, ta chỉ cần biết rằng trong lòng chàng có ta là được…”

Cô càng nói như vậy, Lý Trung càng thêm tự trách mình, cảm giác thật khó chịu nhưng không biết nên nói gì mới phải.

Trầm mặc một lúc lâu, Trần Thúy Anh tiến lên ôm thắt lưng Lý Trung, kiễng chân hôn lên mặt cậu một cái. Lý Trung cứng đơ người, trừng mắt nhìn cô.

Trần Thúy Anh dán sát vào người cậu, dịu dàng nói: “Trung ca, Thúy Anh đời này không thể làm vợ chàng, ta cũng không mong gì khác, chỉ cầu mong một khắc tốt đẹp với chàng. Sau này mỗi lần ta nhớ lại, sẽ nhớ có chàng tốt với ta, yêu thương ta như thế, sẽ cảm thấy rất đáng giá.”

Lý Trung trừng mắt choáng váng, thở hổn hển: “Không… Không được… Ta không cưới nàng được … Ta… Không thể…”

Trần Thúy Anh nói: “Ta đã không còn sạch sẽ từ lâu rồi, sau này có lấy được chồng hay không còn chưa biết. Bây giờ chúng ta làm trong yên lặng, ta chỉ muốn cho chàng, người khác muốn ta cũng không cho… Trung ca… Có phải chàng… Chê ta không sạch sẽ, chê ta bẩn…” Nói xong hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Lý Trung không nói một câu nào nữa, ôm Trần Thúy Anh lăn vào bên trong bụi cỏ.

Ba tháng sau, Lý Trung thành thân.

Đêm động phòng hoa chúc, hắn nhìn cô vợ trẻ nhỏ bé thẹn thùng đang e lệ nhìn mình, trong lòng lại nghĩ đến Trần Thúy Anh, nghĩ mình làm thế nào để chuộc lỗi với cô. Thậm chí, hắn còn nghĩ chờ thêm một hai năm nữa, đợi tình cảnh trong nhà khá hơn, hắn sẽ xin mẹ cưới Trần Thúy Anh về làm thiếp. Mặc dù có chút thiệt thòi cho Thúy Anh, nhưng cô yêu hắn như vậy, nhất định sẽ đồng ý.

Có điều hắn không ngờ, hai tháng sau, Trần Thúy Anh cũng gả cho người khác, mà còn gả đến thôn bọn họ. Ngày thành thân hắn cũng đi, Trần Thúy Anh che khăn voan, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế nào, có điều hôm đó hắn uống rất nhiều rượu mừng, say bí tỉ.

Trần Thúy Anh là người mới tới nên cũng ít người trò chuyện, chồng của cô cũng thật tâm đối đãi với cô, thành thân chưa tới hai ngày đã mang cô rời khỏi thôn, ra bên ngoài làm ăn.

Lý Trung cũng không do dự níu kéo người cũ, nam cưới nữ gả, vốn đã không liên quan gì đến nhau. Buồn bực trong lòng một thời gian sau, hắn cũng từ từ dứt đoạn tình này, chôn sâu Trần Thúy Anh dưới đáy lòng. Huống chi vợ mình là Ngô thị lại thật sự là người vợ hiền biết săn sóc, hiếu kính mẹ hắn, đối xử tử tế với em hắn, đối với hắn lại thật lòng yêu thương, hầu hạ cẩn thận. Vợ chồng son tuổi còn trẻ, ở chung lâu ngày cũng có tình cảm, hắn lại càng không nghĩ đến Trần Thúy Anh nữa.

Không bao lâu sau, Ngô thị có thai, cả nhà đều vui mừng, mẹ hắn lại ngày ngày cầu phật, chỉ cầu là một đứa con trai.

Đêm đến, Ngô thị dựa vào lòng Lý Trung, làm nũng nói lỡ là một đứa con gái thì làm sao bây giờ. Lý Trung ôm vợ vô cùng vui vẻ nói: “Thì ta sẽ làm cho nàng sinh tiếp, sinh đến mười đứa, thì thế nào cũng phải có một đứa con trai chứ.”

Ngô thị cười: “Sinh nhiều như vậy sao nuôi nổi.”

Lý Trung nói: “Nàng còn sợ ta đây không nuôi nổi con mình sao, sống trong nhà mọi chuyện đều phải dựa vào người đàn ông, nàng chỉ cần hầu hạ mẹ ta, sinh cho ta nhiều con là được.”

Ngô thị đủ ngày đủ tháng sinh một cô con gái, mẹ Lý Trung thật sự rất thất vọng, nhưng Lý Trung lần đầu làm cha lại mừng rỡ không thôi. Suốt ngày ôm con gái không buông tay, lẽo đẽo khuyên mẹ mãi, nói là đứa đầu là con gái thật tốt, sau này có thể ẵm bồng em trai. Dù sao cũng đứa con đầu của nhà họ Lý, lại nghe Lý Trung khuyên như vậy, mẹ Lý Trung cũng không oán giận gì nữa, còn nói con dâu rước về mới một năm đã sinh con cũng đã rất tốt rồi. Tốt xấu gì cũng còn trẻ, tương lai sau này còn sinh con thêm nữa.

Lý Trung đặt tên con gái là Hà Hoa, nói là con gái phải gọi là “Hoa” nghe mới hay, sau này lại có con gái thì sẽ lần lượt đặt tên là Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa. Mẹ Lý Trung nghe xong mắng hắn xối xả, nói mày đúng là miệng quạ đen, cái gì mà lại có con gái nữa, sau này đều là con trai! Lý Trung chỉ cười hì hì, tiếp tục ôm con gái đi chơi.

Hà hoa : Hoa sen

Hạnh hoa : hoa hạnh, 1 loại hoa cùng họ với hoa anh đào, thường có màu trắng, cánh nhiều và mịn hơn hoa đào.

Đào hoa : hoa đào

Mai hoa : hoa mai (ở Trung Quốc thường là mai đỏ)

Cái gì gọi là nói đùa lại trở thành sự thật, một lời trở thành tiên tri, coi như Lý Trung đã thấu hiểu. Hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ bà mụ lại nhận định như thật, liên tiếp mang Hạnh Hoa, Đào Hoa tới cho hắn. Cũng phải nói bụng dạ của Ngô thị coi như không chịu thua kém ai, làm dâu bốn năm đã sinh ba đứa con, chỉ có điều không có con trai. Lúc sinh tiểu Đào Hoa, cả nhà không ai cười nổi, nhất là mẹ Lý Trung, thậm chí còn nói phải cưới thêm vợ cho hắn.

Lý Trung cũng coi suy nghĩ đối với Trần Thúy Anh năm đó chỉ là những suy nghĩ của thời trai trẻ. Sau này thấy Trần Thúy Anh thành thân thì ý niệm này trong đầu cũng tiêu tan. Nay nghe mẹ hắn nói như vậy, hắn chợt cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghe mẹ hắn nói: “Vợ con tính tình không tệ, làm việc cũng chịu khó, mẹ không chê trách nó điều gì, chỉ có điều mẹ thấy nó không có mệnh sinh con trai, nếu nó cứ tiếp tục như thế, Lý gia ta cũng không thể vì nó mà tuyệt hậu. Ngày mai, mẹ tìm thím Trương, nhờ bà ấy tìm người cho con, bây giờ mẹ cũng không chọn thân gia nữa, chỉ cần có thể sinh con trai là được.”

Lý Trung mở miệng: “Chuyện này có gì chắc chắn chứ, ai có thể cam đoan hay đoán được người nào sinh con trai …”

Mẹ Lý Trung nói: “Cho dù không đoán được cũng phải cưới vợ bé, dù sao vợ con cũng không sinh được con trai.”

Lý Trung cúi đầu không dám nói gì.

Mẹ Lý Trung nói: “Vậy là đã định rồi, lát nữa con nói vợ con, nó cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nó không sinh được con trai thì cũng không trách người khác được.”

“Dạ.” Lý Trung lên tiếng rồi đứng dậy, bước ra cửa vài bước rồi đứng lại, do dự chốc lát rồi quay đầu lại nói: “Mẹ, hay là thôi đi, con không muốn cưới vợ bé.”

Mẹ Lý Trung hơi giật mình, trừng mắt nhìn hắn.

Lý Trung đành thuận miệng giải thích: “Cưới thêm một người nữa chẳng phải lại thêm miệng ăn nữa sao, lỡ như không sinh được con trai thì chẳng phải lỗ vốn sao… Con thấy thực ra mẹ Hà Hoa sinh con rất tốt, mới bốn năm mà đã sinh ba đứa… Thật ra nên trách con, lúc trước không nên nói gì mà lại sinh con gái…”

Mẹ Lý Trung trừng mắt: “Con nói vậy là có ý gì, ý là muốn nói mẹ chờ hai năm nữa, chờ nó sinh ra bốn đứa con gái, đầy đủ Hà Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa, rồi sau này mới sinh con trai sao?!”

Lý Trung không dám nói ‘Đây chính là ý của con’, chỉ ngượng ngùng đáp: “Đợi hai năm nữa đi, để con xem đứa tiếp theo nàng có sinh con trai không.”

Mẹ Lý Trung giộng gậy đùng đùng, mắng: “Con lớn rồi không thèm nghe mẹ, bây giờ mày là chủ cái nhà này! Người ta nói cưới vợ thì quên luôn mẹ, tao còn không tin, bây giờ đã hiểu rồi! Mày có muốn cưới vợ hay không cũng mặc! Sau này Lý gia tuyệt hậu, cùng lắm thì tao xuống dưới đó nghe cha mày mắng! Còn mày không con cái, người thân chăm sóc lúc lâm chung thì đừng oán trách ai!”

Lý Trung thấy mẹ hắn nổi giận, vội vàng quỳ xuống trước mặt mẹ, dập đầu cồm cộp xuống mặt đất. Mẹ Lý Trung mắng: “Mày đừng lạy tao, đi lạy vợ mày đi, nếu nó có thể sinh con trai, thì chính tao cũng lạy nó một cái!” Nói xong bà liền đứng dậy về phòng.

Từ nhỏ Lý Trung chưa bao giờ nói một câu cãi lại lời mẹ, lúc này vì vợ mà quay lưng với mẹ nên trong lòng thật sự tự trách, ngực như bị đè nặng trở về phòng.

Ngô thị thấy chồng bước vào, cẩn thận hỏi: “Ta nghe thấy mẹ hình như tức giận, chàng nói gì vậy?”

Lý Trung thấy Ngô thị, nhớ tới lời cuối cùng của mẹ hắn nói cái gì mà tự nguyện quỳ lạy vợ hắn, chợt thấy trong lòng như bị đâm chích, cảm thấy mình đúng là đồ bất hiếu cưới vợ đã quên luôn mẹ, không khỏi giận chó đánh mèo: “Cô nói xem có thể nói gì được nữa! Cô nói xem bụng cô để làm gì, người ta thì toàn sinh con trai, đến phiên cô thì thành một bầy thị mẹt! Trước đây, cô nói với ta thai lần này không giống với đứa đầu và đứa thứ hai! Thì ra cô toàn dụ dỗ lừa gạt thôi!”

Ngô thị tự nhiên bị hắn mắng như vậy, sợ tới mức sửng sốt, chịu không được nước mắt rơi xuống.

Lý Trung nhíu mày mắng: “Khóc! Khóc! Cô còn mặt mũi khóc để khóc à! Cô mà khóc cô có tin ta bỏ cô hay không! Ta sẽ cưới một cô vợ bé về cô có tin hay không!”

Ngô thị không dám khóc, bần thần lo lắng lau nước mắt. Lý Trung hét lên như vậy khiến cho Hạnh Hoa, Hoa Đào đang ngủ trên giường thức giấc, hai đứa trẻ khóc oa oa. Ngô thị vội vàng chạy đến ôm con dỗ dành, Lý Trung bị tiếng khóc của hai đứa bé làm cho càng thêm phiền lòng, xoay người đi ra ngoài.

Đến cửa, lại thấy tiểu Hà Hoa mới ba tuổi đang cầm gáo nước múc ở dưới bếp mang lên cho mẹ, đúng lúc hắn vén mạnh bức rèm lên, làm cho tiểu Hà Hoa sợ tới mức tay chân run rẩy, gáo nước bắn tung tóe, hắt lên người Lý Trung.

Trong lòng Lý Trung phiền chán, theo bản năng đạp Hà Hoa một cái, mắng: “Làm gì cũng bộp chộp! Ngay cả nước mà cũng bưng không xong, mày nói xem mày làm được gì hả!”

Tiểu Hà Hoa bị đạp một cái ngã lăn ra, đụng đầu vào ngưỡng cửa phía sau. Con bé ngạc nhiên đến ngây người, nhìn cha chằm chằm, sau đó há miệng khóc lớn, nước mắt chảy đầy mặt.

Lý Trung đang tức giận nhưng nghe tiểu Hà Hoa đụng bịch một tiếng trên khung cửa, mới chợt phản ứng lại, trong lòng cũng lo lắng. Nhưng chưa kịp để hắn có phản ứng, Ngô thị đã chạy ra, vọt tới bên người Hà Hoa bế con bé lên, ngẩng đầu nhìn Lý Trung khóc: “Toàn là do ta không phải, chàng muốn đánh thì đánh ta đi, đánh con làm gì, nó không phải là con gái chàng sao. . .”

Nghe Ngô thị nói như vậy, Lý Trung cúi mặt nhìn Hà Hoa, rồi hừ một tiếng hất mành đi ra ngoài.

***

Trong ba đứa con gái, Lý Trung thích nhất là con gái lớn Hà Hoa, cho nên đối với hôn sự của cô cũng cực kỳ quan tâm để ý.

Lúc Hà Hoa mười bốn tuổi, có người tới mai mối, Lý Trung cảm thấy con gái còn nhỏ, không cần phải vội vã lập gia đình làm gì.

Lúc Hà Hoa mười sáu tuổi, vào thời xuân sắc nhất của người con gái, có rất nhiều người làm mai làm mối, Lý Trung lại ra vẻ làm bộ làm tịch, bởi luôn cảm thấy còn nhiều người tốt hơn để lựa chọn.

Lúc Hà Hoa hai mươi tuổi, đã qua tuổi đẹp nhất để xuất giá, Lý Trung nhìn người thân trong nhà nhíu mày nói rằng, đã từng lựa chọn kỹ càng người tốt mà còn chưa gả được, nay sao có thể chọn đại được. Ngô thị nói con gái đã lớn tuổi, càng giữ lại như vậy càng khó gả. Lý Trung hơi do dự, lại nhìn nhà họ Tôn trong thôn, đến cô con gái sáu ngón tay kia mà còn gả được cho Bộ đầu đại nhân, thầm nghĩ con gái của mình hơn nó rất nhiều. Tuy không thể gả cho Bộ đầu đại nhân nhưng cũng không thể thua kém quá nhiều…

Cứ như vậy một năm rồi lại một năm nữa, Hạnh Hoa và Đào Hoa ít nhận được sự coi trọng của Lý Trung lần lượt gả cho người. Hà Hoa vẫn chưa tìm được nhà chồng, hoàn toàn biến thành gái lỡ thì thực sự.

Đời này của Lý Trung, ngoại trừ mẹ ông thì không bao giờ nhận sai với bất cứ ai. Sau khi mẹ ông qua đời thì ông trời là nhất còn ông là nhì, bất luận là đối với người nhà hay là đối với người ngoài, cho tới bây giờ ông nói cái gì là cái đó, không ai dám nói ông không phải, dần dà làm cho ông sinh ra ảo giác, ông không bao giờ sai. Bây giờ, Hà Hoa hai mươi mốt tuổi ngày ngày ở trước mắt ông, không lúc nào không nhắc nhở sai lầm của ông, một sai lầm cực lớn: ông đã làm chậm trễ nhân duyên cả đời của con mình.

Lý Trung sầu não, ông bắt đầu vội vã tìm chồng cho Hà Hoa, nhưng bây giờ phần lớn bà mối đến nhà đều là làm mối cho Đại Bảo, không có người nào nhắc đến Hà Hoa. Thỉnh thoảng cũng có một hai đám, lại chẳng phải hạng đàng hoàng tử tế, hoặc là gả cho kẻ nào đó tái giá, vừa vào cửa đã có người kêu Hà Hoa là mẹ; nếu không thì gả làm vợ bé vì người ta không sinh được con trai, để kéo dài hương khói cho nhà người ta…

Đúng lúc Lý Trung âu sầu não nề, có tên Lưu Phúc Quý ở thôn bên cạnh tìm người đến mai mối, muốn cưới Hà Hoa làm vợ kế. Lý Trung biết Lưu Phúc Quý không phải là hạng tốt lành gì, ông vốn định từ chối thẳng thừng, nhưng lại không chịu nổi bà mối mồm mép tép nhảy:

“Hà Hoa của chúng ta đã đến tuổi này thật sự khó tìm được người chưa vợ, hai mối lần trước ta đưa ông đều nói không được. Bây giờ mặc dù Lưu Phúc Quý kia cũng là tái giá, nhưng lại được làm vợ cả, cũng không có con nhỏ nên không cần phải làm mẹ kế cho người ta, vậy chẳng phải tốt hơn trước nhiều sao?”

“Trước đây, Lưu Phúc Quý đúng là hơi vô liêm sỉ, nhưng bây giờ đã sửa đổi nhiều lắm rồi … vợ trước của cậu ta tính tình yếu đuối lại đểnh đoảng, Hà Hoa của chúng ta thì không như thế, sao có thể bị kẻ khác bắt nạt? Chờ đến lúc sinh con trai bảo đảm có thể hàng phục Lưu Phúc Quý, đến lúc đó cậu ta lại chẳng ngoan ngoãn nghe lời con bé như mẹ ấy chứ, bảo cậu ta đi hướng đông cậu ta cũng chẳng dám đi hướng tây.”

“Chẳng phải vẫn còn ông đây sao, hai thôn cách nhau không xa, có người cha vợ như ông canh chừng ở đây, Lưu Phúc Quý nó dám đụng một ngón tay của con gái ông ư! Nó không sợ ông qua lột da nó sao?”

“Đại Bảo nhà chúng ta sắp mười sáu rồi, cũng nên kiếm vợ là vừa, có câu là ‘chị chồng khó hơn mẹ chồng, em gái của chồng còn lắm chuyện hơn’ (*), để cho người ta biết trong nhà có người chị không thành gia thất, thì làm sao có gia đình đàng hoàng nào dám nguyện lòng gả con gái vào đây chứ…”

Một câu tục ngữ dân gian của vùng Đông Bắc Trung Quốc

Lý Trung bị thuyết phục, đồng ý chuyện cưới hỏi này, mặc cho Ngô thị và Hà Hoa phản đối, đều bị ông lạnh lùng, nghiêm mặt mắng lại. Có điều không biết sao thím Tứ nhà họ Hoắc phía đông thôn bỗng nhiên tìm tới nhà, nói muốn cưới Hà Hoa làm cháu dâu của bà.

Cháu trai nhà họ Hoắc – Hoắc Trường Sinh là một đứa ngốc không hiểu chuyện, đương nhiên Lý Trung không muốn. Nhưng bà Tứ đã mở miệng nói là bằng lòng dùng nửa mẫu ruộng trong nhà làm sính lễ. Lý Trung lại hơi do dự phân tâm, nửa mẫu ruộng kia của nhà họ Hoắc là do Hoắc Lão Tứ khai phá năm đó, có thể nói là màu mỡ nhất thôn này.

Lý Trung hỏi sao bà Tứ lại cam nguyện dùng nửa mẫu ruộng cưới Hà Hoa làm cháu dâu, bà Tứ nói bà ấy nhìn Hà Hoa lớn lên từ nhỏ, trong lòng thật sự yêu mến, đã muốn đến mai mối từ lâu, nhưng chỉ sợ Hà Hoa đã tìm được nhà tốt hơn. Nay thấy ông gả Hà Hoa cho Lưu Phúc Quý, cảm thấy cháu mình tuy hơi khờ khạo nhưng có thể mạnh khỏe và tốt bụng hơn Lưu Phúc Quý gấp trăm lần. Sau này, cưới Hà Hoa về bà sẽ xem như cháu gái ruột của mình, để cho cô làm chủ mọi chuyện trong nhà.

Ngày hôm sau, Lý Trung sai Đại Bảo mang sính lễ trả lại cho Lưu Phúc Quý, đem Hà Hoa gả vào nhà họ Hoắc.

Tuy rằng Lý Trung gả Hà Hoa cho nhà họ Hoắc, nhưng đối với đứa con rể ngốc như Trường Sinh thì trong lòng cũng không mong gặp mặt. Thứ nhất là vì Trường Sinh ngốc, ngay cả tiếng cha cũng không biết gọi, thứ hai là ông cảm thấy áy náy với Hà Hoa. Trong lòng cực kỳ hy vọng cuối cùng con mình cũng có thể có được cuộc sống no đủ hạnh phúc, nhưng sự thật lại quá trái ngược. Sự trái ngược này tích tụ trong lồng ngực không thể phát tiết ra ngoài, lại không muốn thừa nhận bản thân mình sai lầm. Do đó, liền đem toàn bộ cảm xúc này phát tiết lên người Trường Sinh, vì thế, Trường Sinh vô tội đã trở thành người chịu tội thay ông.

Không bao lâu sau, trong thôn đồn đại bàn tán, nói Hà Hoa với gã Phùng thọt làm chuyện đồi bại ở sau thôn. Những lời này tới tai Lý Trung, ông không tin Hà Hoa có thể gây ra chuyện đồi phong bại tục thế này, đương nhiên tức giận vì những lời lời đồn đãi đó. Nhưng những lời xì xầm bàn tán này cứ lan truyền, nói đi nói lại càng ngày càng thực, trong lòng Lý Trung có chút nghi ngờ, mụ góa Trần lại nói bóng gió trước mặt ông. Nào là Hà Hoa gả cho một thằng ngốc không hiểu gì, một người con gái tốt sao có thể cam tâm sống như góa phụ cả đời. Nếu không có người trêu chọc cũng không sao, nhưng gã Phùng thọt kia xưa nay chuyên làm chuyện mèo mỡ dan díu với vợ người khác, Hà Hoa chưa từng trải việc đời nói không chừng lại làm chuyện gì đó với gã. Nếu không trong thôn có nhiều cô vợ trẻ thế sao không ai nói gì, lại nói một mình con bé? Không có lửa làm sao có khói…

Lý Trung bị nói cho nổi điên lên, mắng xa xả đạp mụ góa Trần một đạp rồi về nhà, nóng lòng định kêu Ngô thị gọi Hà Hoa về nhà để chất vấn và răn dạy. Không ngờ lại gặp phải cảnh Hà Hoa đánh nhau khóc lóc om sòm với người khác bên đường. Vì người đánh nhau là mụ góa Trần, Lý Trung hơi chột dạ, nhiều cảm xúc xen lẫn vào nhau, liền mắng Hà Hoa mấy câu độc địa.

Nhưng không ngờ, chỉ hai ngày sau mọi chuyện đã thay đổi như chong chóng. Giữa đêm, Lý Trung nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, nghe tiếng động giống như có nhiều người đang chạy đi múc nước. Ông vội vàng dậy mang theo Đại Bảo đi giúp đỡ, lúc đến gần mới biết là nhà mụ góa Trần. Chưa kịp để ông suy nghĩ nhiều, trong phòng tiếng các bà các cô nhao nhao lên, ông đi theo mọi người vào nhà, nhìn thấy gian tình của mụ góa Trần và gã Phùng thọt kia.

Lý Trung đen mặt, thứ nhất là tức giận ả góa phụ này thông dâm với gã thọt đáng chết kia lại còn móc méo, cạnh khóe con gái ông ngay trước mặt ông. Thứ hai là không ngờ ả góa Trần như thế mà ngay cả loại người hạ đẳng như gã Phùng thọt cũng có thể ăn nằm được, còn không bằng gái điếm.

Mụ góa Trần bị người toàn thôn phỉ nhổ khinh thường, chính bản thân mụ cũng chẳng thèm giữ vẻ đoan chính như trước đây, há miệng đứng giữa đường nói đàn ông nửa cái thôn này đều ăn nằm với mụ cả rồi, hoàn toàn mở rộng cửa chẳng cần ý tứ gì nữa.

Lúc này, Lý Trung mới tỉnh mộng, thực ra ông cũng biết mụ góa Trần ngoài ông còn có những người đàn ông khác. Ông thầm nghĩ, Trần Thúy Anh là quả phụ sống một mình khi còn quá trẻ nên thân mật với một hai người là không thể tránh được, nhưng không ngờ cô ta lại quan hệ với nhiều đàn ông đến vậy. Nhìn cô ta đứng giữa cửa lớn, mở miệng mắng chửi đầy thô tục, còn nói ai cũng có thể làm chồng mình, khiến ông dây dưa nửa đời người chợt thấy thật sự ghê tởm, thậm chí nghĩ mà sợ mình bị nhiễm bệnh hoa liễu.

Lý Trung hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mụ góa Trần, sau đó trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, ông lại càng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện mụ góa Trần.

Đầu tiên là Hà Hoa và Trường Sinh đánh nhau bỏ về nhà cha mẹ, ngay sau đó tên ngốc Trường Sinh này lại bỏ nhà đi mất, khiến người nhà sốt ruột, lo lắng như lửa đốt một phen, vất vả vô cùng mới tìm được trở về. Lại đến chuyện con gái thứ hai Hạnh Hoa bỏ trốn theo trai. Mọi chuyện mới bình yên không được bao lâu, thằng nhóc Đại Bảo lại không cho người ta bớt lo một chút, gây chuyện ầm ĩ với vợ…

Suốt ngày Lý Trung cau có, đương nhiên cũng càu nhàu, trút bực dọc lên Ngô thị không ít, nói rằng sớm biết là một đám quỷ đòi nợ thì lúc trước bất kể là con trai con gái gì ông đây cũng không cần, bây giờ có phải sống ung dung tự tại rồi không! Còn nói sau này bọn nó muốn sống thế nào thì sống, muốn chết muốn sống gì ông cũng mặc kệ! Nhưng ông cũng chỉ nói như vậy, đứa con ruột thịt của mình cuối cùng cũng không thể không quan tâm, cần làm thì phải làm, cần ra tiền thì phải ra tiền, quan tâm lo lắng không thôi, cuối cùng còn chặt đứt hai ngón tay của mình. Cứ như vậy một hai năm trôi qua, mãi đến khi Hà Hoa sinh con, mọi việc trong nhà mới dần dần bình yên trở lại.

Lý Trung không phải lần đầu tiên làm ông ngoại, có điều Đào Hoa gả xa, một năm chỉ về vài lần, rất khó nhìn thấy cháu ngoại. Nay mẹ con Hà Hoa ở ngay bên cạnh, ông vốn nghĩ lúc nào cũng có thể ôm cháu, nhưng thằng con rể ngốc Trường Sinh lại không cho ông cơ hội này. Chỉ cần không phải ra đồng làm việc, Trường Sinh lại ôm chặt con vào lòng, xem như bảo bối chẳng cho ai chạm vào, khuyên can năn nỉ mãi, mới miễn cưỡng để cho Ngô thị ôm một cái.

Lý Trung không nói cũng chẳng thể hiện mong muốn được ôm cháu ngoại, nhưng thằng rể ngốc Trường Sinh này tuy không biết kêu cha nhưng rất khoe khoang, lại biết cách chọc giận người khác. Dường như lúc nào cũng cố ý ôm con trai thường xuyên lượn lờ trước mặt ông, sau đó tỏ vẻ mặt vui sướng coi ông như không tồn tại. Lý Trung rất buồn bực, trở về liền quở trách Đại Bảo, nói tao cho mày nhiều tiền như vậy để cưới vợ, làm sao mà đến bây giờ ngay cả cháu nội cũng chưa thấy đâu! Đại Bảo rụt cổ nghe mắng, vội vã vâng dạ rồi quay đầu về phòng tìm vợ, ra sức kiếm con. Có lẽ là cảm thấy con mình không đáng tin cậy, Lý Trung lại muốn tự mình có con nhỏ.

Ngô thị cười: “Trước đây không phải ông mắng người ta sao, hận không thể nhét hết chúng vào trong bụng ta sao, bây giờ lại muốn sinh con?”

Lý Trung nói sâu xa khó hiểu: “Không phải ta muốn, mà là mục tiêu chưa đạt, còn thiếu một. Hà Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa. . . Chúng ta còn thiếu một đóa Hoa Mai, bà mụ sớm muộn gì cũng đưa tới cho chúng ta.”

Ngô thị tưởng ông nói giỡn, không ngờ ông lại làm thật, thực sự lôi kéo bà sinh hoạt vợ chồng, không bao lâu sau Ngô thị lại mang thai.

Lý Trung vô cùng vui vẻ, nói với Ngô thị: “Bà xem, ta nói tới cái gì là tới cái đó, chắc chắn là bà mụ đã nghe lời của ta, lần này nhất định là một nha đầu.”

Ngô thị cười: “Ta thấy vẫn là con trai thì tốt hơn, chúng ta có ba con trai ba con gái, thật vừa vặn.”

Lý Trung: “Thôi, có thằng nhóc Đại Bảo phá gia này đủ làm ta mệt rồi, thằng nhóc Tiểu Bảo sau này cũng chẳng thua gì anh trai nó đâu, đến lúc đó ta sợ là nuôi không nổi.”

Ngô thị hơi ngạc nhiên: “Ông không muốn con trai sao?”

Lý Trung thở dài: “Ta phải làm ông nội của người ta, con trai nhiều như vậy tiền đâu mà cưới vợ cho chúng nó? Ta khổ sở nửa đời người, giờ chuyện tổ tông của họ Lý cũng nên cho thằng súc sinh Đại Bảo kia gánh vác đi là vừa. . .”

Mười tháng mang thai đến lúc sinh con, Ngô thị quả thực sinh một đứa con gái. Lý Trung lại vui mừng hệt như lúc có Hà Hoa, nói thẳng ra là đã đợi chuyện này nửa đời người, bây giờ Hà Hoa, Hạnh Hoa, Đào Hoa, Mai Hoa mới hội tụ đầy đủ về nhà, lần này xem như đã viên mãn.

Hai tháng sau, con dâu nha đầu béo lại vượt qua nguy hiểm trong kinh ngạc sinh cho Lý Trung hai đứa cháu trai. Lý Trung mừng rỡ cười miệng rộng đến mang tai, vì nha đầu béo sinh khó suýt chút mất mạng, Lý Trung liền bỏ hai cái tên “Lai Tài”, “Thủ Phú” định đặt trước đây, đặt một đứa là Lý Gia Bình, đứa còn lại là Lý Gia An, mong muốn cả nhà từ già đến trẻ tất cả đều bình an.

Lai Tài : Tiền vào

Thủ Phú : Giữ của

Lý Trung có con gái, lại thêm cháu trai nên cảm thấy vô cùng hài lòng. Ông tự tay làm một chiếc xe đẩy nhỏ, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền đặt con gái và cháu trai lên xe đẩy đi khắp thôn, rêu rao mọi nơi, còn như cố ý vô tình đi tới nhà con rể ở phía đông của thôn. Dường như muốn trả thù thằng con rể ngốc Trường Sinh, khoe khoang trước mặt nó: mày có hai đứa, tao có ba đứa, nhiều hơn mày.

Có điều lúc Lý Trung đang ung dung, viên mãn, cả nhà đều tốt đẹp, thì mụ góa Trần lại tìm tới cửa, lần này là mở miệng muốn vay tiền của ông. Thật ra nói là ‘Mượn’ thì có chút không ổn, vì rõ ràng mụ ta nói, tiền mượn này để ra đi, đại khái cả đời sẽ không quay lại nữa —— mụ ta muốn rời khỏi cái thôn này, tìm một người đàn ông.

Có lẽ là có con cháu đầy đủ cả nhà quá viên mãn, tính tình Lý Trung cũng không còn như trước nữa. Đối với Trần Thúy Anh, ông đã từng mê đắm, quyến luyến, tức giận, căm ghét, nhưng tới bây giờ tất cả đều bình thản, không còn suy nghĩ gì. Suy nghĩ của Trần Thúy Anh đối với ông cũng là như thế, hai người giống như hai người bạn tri kỷ lâu năm ngồi nói chuyện, chậm rãi nói hết tất cả mọi chuyện đã qua.

Cuối cùng Lý Trung vẫn hỏi một câu đã giữ lâu trong lòng, hỏi là lúc còn trẻ, ngoại trừ ông có phải bà ta còn có người đàn ông khác hay không. Trần Thúy Anh cũng thản nhiên đáp có, nói lúc ấy ngoại trừ ông, mình cũng có qua lại với một người, sau đó trở thành chồng của mình.

Tuy nói đến những chuyện đã qua, nhưng nhớ tới sự ngây ngô của mình năm đó, Lý Trung vẫn thấy tức giận bất bình. Trần Thúy Anh nói ông đừng cảm thấy thiệt thòi, trước đây ta là quen gã đàn ông ma quỷ đó trước nhưng sau khi thành thân mới ngủ với y. Ngoại trừ việc ta bị những kẻ kia giày xéo ra, ông là người đàn ông đầu tiên, thật ra nếu tính như vậy thì ông còn ngủ với vợ người ta trước nữa kìa, chồng người ta còn chưa sờ mó được gì nữa là.

Lý Trung không nói gì, cũng không nói nhiều, chỉ cảm thấy bây giờ mà đi so đo mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cuối cùng ông vẫn còn niệm tình nhiều năm đưa cho Trần Thúy Anh một khoản tiền, lại nói đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông, tránh cho sau này lại trắng tay không còn một đồng. Trần Thúy Anh cười nói ông có thể nói ra những lời này coi như là có lương tâm, hôm nay ta cầm tiền của ông, sau này chúng ta không thể đi chung một đường, trở về yêu thương vợ, đừng mù quáng dằn vặt nữa, phụ nữ đều là mệnh khổ. . .

Mụ góa Trần đi rồi, mang đi giấc mộng thời còn trai trẻ của Lý Trung, ông cảm thấy khúc mắc trong lòng đã được tháo bỏ, bây giờ đúng là thật sự thoải mái vui sướng.

Nhưng mà mọi chuyện nào được sóng êm gió lặng như vậy, không bao lâu sau Ngô thị đã biết chuyện Lý Trung đưa tiền cho mụ góa Trần. Ngô thị tức giận nói đó là tiền dành dụm để cưới vợ cho Tiểu Bảo, sao ông có thể cho con mụ đĩ thõa kia, xem mụ ta quan trọng hơn cả con mình sao?

Đối với sự oán trách của Ngô thị, Lý Trung không bận tâm lắm, chỉ tùy tiện nói Tiểu Bảo còn nhỏ lắm, còn lâu nữa mới cưới vợ…

Lý Trung nghĩ rằng Ngô thị sẽ giống như trước đây khóc sướt mướt ấm ức một hồi rồi thôi, nhưng ông đã sai rồi. Chuyện này trở thành một cọng cỏ cũng có thể bức chết con lạc đà (*), Ngô thị tích tụ ấm ức tận dưới đáy lòng nửa đời người, đến lần này không thể giữ được nữa, bùng phát lên. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên bà quăng này ném nọ trước mặt ông, trừng mắt nhìn ông la mắng, không còn một chút bộ dáng dịu dàng ngoan hiền thường ngày. Lý Trung giật mình, nhưng thấy vợ mình trừng mắt nhìn mình, bản tính cộc cằn, tàn nhẫn theo bản năng chợt kéo về, thậm chí còn làm bộ muốn ra tay đánh người. Ngô thị không ồn ào nữa, cũng không bị ông dọa, yên lặng nhìn ông rớt nước mắt, xoay người ra khỏi phòng.

Là một câu chuyện ngụ ngôn của Ả Rập: một ông chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc. Đến một ngày ông muốn thử coi con lạc đà già có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên cứ chất lên mãi. Thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ. “Chà, vẫn không qụy nhỉ”, ông nghĩ như vậy, và thử lần cuối cùng, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm lên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái rầm. Truyện ngụ ngôn này gần giống truyện Lão nhà giàu và con lừa của Việt Nam.

Ý chỉ sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần thêm một nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ. (baidu)

Từ hôm đó, Ngô thị đối xử với Lý Trung bằng thái độ giống như biến đổi thành một người hoàn toàn khác, mặc dù vẫn chăm sóc, hầu hạ chu đáo như trước, nhưng không nói với ông một câu. Ông nói chuyện với Ngô thị, Ngô thị cũng chỉ trả lời đơn giản một tiếng, trên mặt không buồn không vui, giống hệt như khám phá xong hồng trần thì đã chết tâm.

Lý Trung hoảng hốt, lại không xuống nước nói được một câu dỗ dành ngon ngọt, cũng giữ mặt lạnh như vậy, thường hay bực tức chửi mắng mấy câu. Cứ như vậy hơn một tháng trôi qua, Ngô thị đột nhiên ngã bệnh, nằm hai ngày không thấy khá hơn nên mời thầy Chu đến bắt mạch, thầy Chu không nói ngay nguyên nhân bệnh tình, mà gọi Lý Trung đi ra ngoài nói chuyện một mình, báo là Ngô thị bệnh nặng, nguy hiểm đến tính mạng, sợ là thời gian không còn nhiều …

Lý Trung nghe xong như mất hồn, đứng như trời trồng một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy chân nhũn xuống.

Lý Trung không nói chuyện này cho người trong nhà biết, ông sợ Ngô thị nghe xong chịu không nổi lại có chuyện không hay xảy ra, lại sợ người thân nghe xong lo lắng than khóc. Ông lấy trong ngăn tủ đã cất chứa lâu năm của mình một vò rượu ngon, một mình ngồi uống nguyên buổi tối. Ông nhớ lại những ngày đã sống cùng Ngô thị hơn nửa đời, nhớ lại ngày bà mới gả cho mình vẫn còn là một nha đầu, chưa lột bỏ hoàn toàn tính trẻ con, đi theo mình chịu khổ vất vả kiếm sống, phụng dưỡng mẹ ông, chăm sóc đứa em trai yếu ớt của ông, hầu hạ ông ăn uống ngủ nghê, sinh con cho ông …

Ông mất ngủ liên tục mấy đêm liền, chỉ cần nghiêng đầu nhìn vợ đang ngủ bên cạnh, ông tưởng tượng nếu có một ngày vợ ông bỏ ông đi, bên cạnh thật trống trải…

Chỉ mấy ngày, hai bên tóc mai của Lý Trung đã trắng thêm mấy phần, nếp nhăn cũng đầy trán. Ngô thị vẫn im lặng không nói với ông bao nhiêu ngày nay, giờ thấy bộ dạng khác thường của ông, rốt cục chịu không nổi mở miệng hỏi ông sao lại thế này, lo lắng cho thân thể của ông.

Lý Trung khoát tay, không nói gì, lục tung tất cả tiền bạc trong nhà ra, đếm đếm xong rồi cất vào túi bước ra ngoài. Ông đi tìm thầy Chu, đặt tiền lên bàn, hỏi thầy Chu muốn chữa bệnh thì cần bao nhiêu tiền mới đủ, bây giờ ông chỉ có bấy nhiêu đây, không đủ ông sẽ đi mượn.

Thầy Chu đẩy tiền trả lại cho ông, nói có tiền có thể trị bệnh, nhưng không đổi được mạng.

Lý Trung lại cố chấp đẩy tiền qua, mắt đỏ ửng nói: “Không phải ông nội thầy có thể chữa bệnh như thần y sao, bệnh của bà Tứ chẳng phải cũng rất nặng sao, chúng ta vốn là thân gia, thầy không thể chỉ để ý đến mỗi vợ thầy như vậy được!”

Khuôn mặt thầy Chu đỏ ửng, ngượng ngùng không nói gì.

Lý Trung nhìn thầy Chu một lúc lâu, thấy thầy Chu không nói gì, cảm thấy càng ngày càng chết lặng, “Bà ấy còn bao nhiêu ngày nữa?” những lời này ông mãi vẫn không dám mở miệng hỏi…

Thấy bộ dạng này của Lý Trung, thầy Chu thật sự là chịu không nổi, rốt cuộc cũng nói với ông sự thật.

Từ chỗ thầy Chu trở về, Lý Trung nổi giận đùng đùng với mọi người, Lý Đại Bảo là người lãnh đòn nhiều nhất trong những người đó. Nếu không có Ngô thị, nha đầu béo và Tiểu Bảo khóc lóc, ngăn cản thì Lý Trung thật sự có thể làm chuyện ra tay chém con như thường.

Đêm đó, Ngô thị vẫn bưng tới một chậu nước ấm rửa chân cho Lý Trung như thường ngày, Lý Trung tức giận chưa tan liền đá bay chậu nước khiến nước bắn tung tóe đầy người Ngô thị. Ngô thị không nói lời nào, dọn dẹp một chút, trở lại bếp đun nước ấm, rồi lại bưng tới một chậu nữa. Lần này Lý Trung không đá, chỉ trừng mắt nhìn Ngô thị tức giận nói: “Bà với thằng ranh kia bàn bạc mọi chuyện tốt quá phải không! Cái gì mà bệnh nan y chịu bó tay, cái gì mà không còn sống được bao lâu nữa! Không ngờ hai người có thể hợp lại giở trò với ta như thế! Sao! Chê ta sống lâu quá, muốn làm ta tức chết có phải không!”

Ngô thị mở miệng cười: “Đang êm đẹp ta rủa chính mình làm gì? Nếu biết thằng nhóc Đại Bảo kia vì bực bội mà có thể gây ra chuyện này, không cần ông đánh nó, ta cũng đã mắng nó rồi.” Nói xong liền ngồi xuống rửa chân cho Lý Trung.

Lý Trung mắng xong lại than thở nửa ngày, đơn giản là mắng Đại Bảo là đồ bất hiếu bày ra lời nói dối này nguyền rủa mẹ mình, hù dọa cha mình. Lại mắng thầy Chu là đồ bề trên mà không nên nết, hùa theo đám con trẻ làm ra mấy chuyện này để kiếm ăn.

Ngô thị chỉ lẳng lặng lắng nghe, lâu lâu lại đáp một tiếng phụ họa.

Lý Trung cúi đầu nhìn Ngô thị đang rửa chân cho mình, dần dần bình tĩnh lại: May mắn là giả… Thật tốt quá… Thật tốt quá…

Nước trong chậu đã nguội từ lâu, nhưng hai người không ai nói gì. Một lúc sau, vẫn là Lý Trung nhẹ nhàng than thở một câu đánh tan sự trầm mặc, ông nhìn Ngô thị nói: “Sau này, để cho ta chết trước nhé.”

Đã không còn giọng điệu mệnh lệnh như ngày xưa, là một câu thương lượng thậm còn mang theo vài phần khẩn cầu.

Ngô thị im lặng một lát, lẳng lặng gật đầu: “Được.” Nói xong liền cúi đầu bưng chậu nước đi ra ngoài.

Ngô thị đi rồi, Lý Trung nhướng mày nhìn theo, kéo giọt nước mắt trong khóe mắt trở về, thở thật dài: lại thiếu vợ một khoản nữa rồi, đời này nếu không trả xong, thì gom đến kiếp sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện