Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chương 47



Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Trường Sinh nhớ rất rõ, đã suốt một trăm năm mươi ngày hắn không được làm chuyện ấy, ngay cả sờ đũng quần còn không được.

Tối hôm nay, hắn lấy túi đậu phộng to bự của mình đổ hết ra bàn, đếm từng hạt từng hạt một. Không bao lâu, Hà Hoa vào phòng, hắn ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục cúi đầu đếm đậu phộng, lớn giọng tự nói với mình: “Ta có một trăm tám mươi mốt hạt đậu phộng. . .”

Hà Hoa làm bộ không nghe thấy, đến đi đến bên giường nhìn con đang ngủ say.

Trường Sinh tiếp tục than thở: “Một trăm tám mươi mốt hạt đậu phộng có thể đổi chín lần nhỏ, hoặc là hai lần lớn và một lần nhỏ hoặc là một lần lớn và năm lần nhỏ. . .”

Hà Hoa nhịn cười tiếp tục làm bộ như không nghe gì, cứ thế xoay lưng về phía hắn.

Trường Sinh đợi mãi mà Hà Hoa vẫn không để ý tới hắn, yên lặng hốt tất cả đậu phộng cho vào một cái túi to, bước đến bên giường đưa cho Hà Hoa, thương lượng rất đáng thương: “Một trăm tám mươi mốt hạt đậu phộng, ta chỉ đổi một lần nhỏ. . .”

Hà Hoa nhìn hắn, cố ý trêu chọc: “Đây là quy định lúc ta mang thai, bây giờ đã sinh con rồi không còn dùng nữa, chàng không thể dùng đậu phộng để đổi phần thưởng được. Nếu chàng bằng lòng cho ta thì ta sẽ nhận, không muốn cho ta cũng không ép.”

Dường như Trường Sinh đã đoán trước được kết quả này, chán nản cúi đầu, hắn biết Hà Hoa nhất định còn giận hắn, lẩm bẩm: “Sau này ta không bao giờ nói gì với người khác nữa. . . Ta chỉ nói chuyện với nàng thôi. . . Không nói với ai cả. . .”

Hà Hoa sửng sốt lại cảm thấy lo lắng. Cô thấy nửa năm nay Trường Sinh đã tiến bộ hơn rất nhiều, không biết là bao nhiêu nhưng cuối cùng đã nói chuyện với người nhà cô. Chỉ sợ lần này bị cô quở trách lại làm cho hắn sợ hãi trở về như trước kia, cô vội vàng bước lại lên tiếng: “Ai bảo chàng không được nói chuyện với người khác? Nếu chàng không nói chuyện với người khác mới làm ta tức giận đấy, có điều chàng đừng cái gì cũng nói. . . Nhất là chuyện giữa vợ chồng mình. . . Chuyện đó. . . Càng không thể nói trước mặt người khác, đó là bí mật của hai ta, biết chưa?”

Không biết Trường Sinh nghe có hiểu không, nhưng dù sao Hà Hoa nói gì hắn cũng gật đầu lia lịa rất vâng lời.

Hà Hoa thấy hắn như vậy, híp mắt không chút tin tưởng nhỏ giọng than thở một câu: “Không biết chàng thế này thật hay giả nữa, hay chỉ giả vờ đáng thương, gạt ta làm ta sợ không đâu. . .”

Trường Sinh vội nói: “Ta không lừa nàng, cũng không hù dọa nàng, ta thương nàng.”

Hà Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng nở nụ cười.

Trường Sinh thấy Hà Hoa tươi cười, cũng nhếch miệng cười vui vẻ, vội vàng lên giường cởi quần áo.

Hà Hoa thấy tư thế này của hắn, trừng mắt: “Chàng làm gì vậy, ai đồng ý làm chuyện kia vậy.”

Trường Sinh lại ủ rũ, cả người đờ ra, tủi thân: “Đã một trăm năm mươi ngày chưa được đụng đến, ta nhớ rất rõ mà.”

Hà Hoa nở nụ cười, mắng yêu: “Chuyện đứng đắn thì không nhớ, chỉ nhớ chuyện này là giỏi.” Nhưng Trường Sinh nhìn cô tha thiết, cũng khiến cô mềm lòng. Từ lúc cô sinh con tới bây giờ đúng là bọn họ không sinh hoạt vợ chồng mấy tháng nay rồi. Tuy nói mỗi lần làm chuyện ấy, cô chưa hẳn đã hiểu rõ cảm giác lên đỉnh mà người ta hay nói đến, nhưng nếu nói không chút hưởng thụ thì đúng là nói dối. Có điều trước đó cô mang thai nên không tiện, sau đó lại một lòng lo cho con, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này. Nay Trường Sinh ôm đầy tủi thân như vậy, cô cũng bị thuyết phục nhưng vẫn ỡm ờ: “Con ngủ ở đây, lát nữa gây ra tiếng động làm con thức giấc khiến nó khóc . . . Hơn nữa, cho dù con chỉ là một đứa bé không biết gì, nhưng làm gì có cha mẹ nào lại làm chuyện đó trước mặt con cái. . .”

Trường Sinh nhìn con đang ngủ say, lấy mấy cái gối dựng bên cạnh nó tạo ra một vách ngăn rồi nói: “Như vậy là ngăn ra được rồi, con tỉnh dậy cũng không nhìn thấy.”

Hà Hoa vội vàng lấy mấy cái gối xuống nói: “Như vậy sao được, lát nữa gối ngã xuống đè vào người con thì sao.”

Trường Sinh khó xử, nghĩ nghĩ một hồi bỗng vui vẻ, bước đến trước mặt Hà Hoa vui mừng nói: “Nếu không thì chúng ta lên núi làm cẩu nam nữ đi.”

“Phì!” Hà Hoa mặt đỏ, “Muốn thì chàng đi đi, ta không điên chung với chàng đâu.”

Trường Sinh khép miệng, chán nản.

Hà Hoa nhìn vào trong sân, thấy phòng bà Tứ vẫn còn sáng đèn, liền nói: “Như vậy đi, chúng ta nhờ bà nội giữ giúp một đêm, bây giờ Thiên Hựu cũng không quấy đêm nữa, nhờ bà nội giữ dùm đêm nay chắc cũng không mệt lắm.”

“Được.” Trường Sinh lên tiếng trả lời rồi ôm con đi.

“Nhẹ chút, đừng làm con thức giấc. . .” Hà Hoa vừa dặn dò, vừa lấy cái mền nhỏ che kín người con lại, dặn dò Trường Sinh, “Nhớ là, lát nữa gặp bà nội đừng cái gì cũng nói đó, chỉ nói. . . Chỉ nói ta hơi khó chịu, đành phải nhờ bà nội giữ dùm một đêm.”

“Bà nội nói là không được nói dối.” Trường Sinh rất thật thà.

Hà Hoa bất đắc dĩ: “Vậy chàng muốn nói gì thì nói, nhưng không được nói là vì làm chuyện ấy!”

“Được. . .” Trường Sinh trả lời, ôm con qua phòng bà Tứ. Hà Hoa ghé sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một lát sau liền thấy Trường Sinh vui vẻ từ phòng bà Tứ trở về, vừa vào phòng, cô vội hỏi: “Chàng nói gì?”

Trường Sinh vội nói: “Ta không nói gì hết, chỉ nói Hà Hoa không cho nói.”

Hà Hoa đen mặt, kêu lên: “Chàng nói như vậy khác gì nói hết đâu!” Nói là Hà Hoa không cho nói, giống như là cô nóng lòng làm chuyện đó lắm không bằng ấy.

Trường Sinh bị Hà Hoa nói cho trở nên mơ hồ, cuối cùng không biết nên nói hay là không nên nói, đứng đơ ra một hồi cũng không nghĩ ra được, chỉ sợ mình đã làm sai chuyện gì, bồn chồn không yên: “Nàng còn cho ta nữa không?”

Hà Hoa không biết nói thế nào cho phải, nói “Cho” cũng không phải, “Không cho” cũng không được, chỉ đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi cởi áo quần.

Trường Sinh nhếch miệng cười vui vẻ, vội vàng cởi quần áo của mình còn nhanh hơn chớp, chỉ chờ Hà Hoa vừa để quần áo sang một bên lập tức nhào lên hôn cô.

Trường Sinh đã nghẹn một trăm năm mươi ngày, lúc này chỉ muốn đánh thẳng vào lòng địch, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ những lời Hà Hoa chỉ dạy. Thế là anh chàng hôn môi vợ vài cái, ngẩng đầu cất lời tha thiết: “Nàng có thoải mái không?” Hà Hoa hơi sửng sốt, sắc mặt đỏ ửng vội nói: “Chưa đâu.”

Trường Sinh nghe xong lại vội vàng hôn cô, Hà Hoa ôm chặt hắn, nhắm mắt hôn đáp trả. Trường Sinh bị nụ hôn sâu này cuốn lấy, choáng váng chóng mặt quên luôn cả trình tự nghi thức trước kia hay làm, đôi tay vô thức vuốt ve dọc trên người Hà Hoa. Đến lúc hai người thở dồn kết thúc nụ hôn, hắn phát hiện ra tay mình đã xoa nắn vào nơi nào đó vốn lớn gấp đôi trước kia của cô.

Trường Sinh nhìn Hà Hoa đến si ngốc cất giọng nỉ non: “Sai rồi. . . Chưa đến lúc nắn mà. . .” Nhưng chỉ có miệng hắn nói như thế, còn tay thì không ngừng vuốt ve ve vuốt.

Khuôn mặt Hà Hoa ửng đỏ, hơi thở gấp gáp: “Đêm nay chàng không được chỉ theo trình tự cũ, nếu không không được tiến vào. . . Cả đời cũng đừng mong. . .”

Không được chỉ theo trình tự cũ. . . Trường Sinh hơi hoang mang không biết nên làm sao, không như cũ thì làm thế nào. . . Vậy. . . Khi nào có thể tiến vào. . . Nơi nào đó đã muốn cứng lên. . .

Hà Hoa không để ý tới khát vọng của Trường Sinh, ôm lấy cổ hắn kéo về phía mình, lại hôn khẽ lên môi của hắn, sau đó lẳng lặng nhìn hắn khẽ há miệng, ánh mắt đầy mê ly. Trường Sinh hiểu ngay tâm ý của Hà Hoa, hướng về phía cô nhẹ nhàng hôn lên môi cô từng chút từng chút một.

Hà Hoa hài lòng cong cong khóe miệng, hơi nghiêng mặt, Trường Sinh cúi đầu hôn lên hai má cô, cô nghiêng đầu sang bên kia, hắn lại hôn lên má này. Cô híp mắt nhìn hắn mỉm cười, khẽ ngửa đầu, hắn liền hôn lên cằm cô, rồi hôn thẳng một đường xuống dưới, hôn lên cổ cô, cô nhẹ nhàng rên rỉ, làm cho hắn cảm nhận được sự sung sướng của cô. . .

Thì ra không phải là cọ. . . Thì ra là hắn làm sai cách . . . Trường Sinh chui đầu vào phía sau gáy Hà Hoa, những nụ hôn dày đặc, không từ bỏ một tấc da thịt nào, giống như muốn bù đắp hết cho tất cả những lần trong quá khứ.

Hà Hoa chợt ngẩng cao đầu ngửa ra sau, đôi tay khích lệ vuốt ve sau lưng Trường Sinh. Trường Sinh hôn không ngừng lên ngực Hà Hoa, vùi đầu trên đó lưu luyến mãi không rời, khẽ hé miệng cắn đầu ngực cô, cắn thật nhẹ nhàng rồi lập tức nâng đầu lên, không tiếp tục mà tự nói: “Ta không được ăn. . . Để dành cho con. . .”

Hà Hoa không ngăn nổi mấy tiếng rên rỉ, Trường Sinh lại vùi đầu xuống hôn, dọc theo ngực cô thẳng xuống phía dưới, bên dưới bụng cô. Hà Hoa cảm thấy người rũ ra lại có cảm giác nhột nhạt đánh sâu vào tận trong lòng, làm cho thân thể cô run rẩy. Trong đầu cô là một thế giới thật kiều diễm, cả người chỉ muốn nhập vào thế giới kia, hơi thở gấp gáp rên rỉ: “Trường Sinh. . . Ta cũng muốn phần thưởng lớn. . . Trường. . . Sinh. . .”

Giữa lúc cô còn đang rên rỉ, đã cảm thấy Trường Sinh chui đầu vào giữa hai chân cô, cô tách hai chân ra ngẩng đầu cúi xuống nhìn, cảm thấy mỗi phân da tấc thịt trên thân thể mình đều run rẩy, sung sướng đến muốn khóc. . .

Sau một lúc lâu, Trường Sinh cảm thấy nơi ấy của cô như có một dòng nước chảy ra, ngẩng đầu lên thở gấp gáp, liếm liếm miệng: “Nàng có thoải mái không?”

Hà Hoa run run nói: “Khốn kiếp. . . Sao còn chưa vào. . .”

Cô đang nói giữa chừng, hắn đã tiến thẳng vào, từng cử động đều khiến cho cả hai người phải rên rỉ, làm cho trận chiến triền miên này kéo dài nhất, lên đến đỉnh cao nhất. . .

Đêm dài, sau cuộc ân ái triền miên, rốt cuộc cô cũng đã được biết đến cảm giác lạc vào tiên cảnh như người ta thường nói, Hà Hoa nằm trong lòng Trường Sinh, khi mọi cảm xúc đã dần ổn định, bất giác cong khóe môi, thì thầm: “Trường Sinh, chàng thật tốt. . .”

Trường Sinh ôm chặt cô, đáp lại: “Hà Hoa cũng tốt.”

Hà Hoa nở nụ cười ngọt ngào, nằm trong lòng hắn cọ cọ, đưa tay ôm chặt lấy hắn, yêu thương say đắm vuốt ve phía sau lưng hắn. Lại thấy dùng tay ôm vẫn không đủ chặt, liền nhấc chân đặt trên người hắn, cuốn lấy cả người hắn.

Trường Sinh xoay người, trầm mặc trong chốc lát, lúng túng mở miệng: “Hà Hoa. . . Nàng đừng ôm ta . . .”

“Sao vậy!” Hà Hoa càng dụi vào trong lòng hắn, tay và chân cuốn lấy hắn hệt như rắn, vừa trêu chọc lại như làm nũng, “Ta cứ ôm đấy, ta ôm chồng ta lẽ nào không được.”

Trường Sinh rên mấy tiếng, nhỏ giọng nói đầy tội nghiệp: “Đậu phộng cho nàng hết rồi. . . Ta không còn. . .”

Hà Hoa ngẩn ra sau đó mới có phản ứng, nở nụ cười rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn hắn dịu dàng nói: “Đó là quy định lúc ta mang thai thôi, bây giờ thì quên đi.”

Trường Sinh ngẩn người có chút khó hiểu.

Hà Hoa bất đắc dĩ chu miệng, nhõng nhẽo liếc hắn một cái, đẩy hắn ra rồi trèo lên người.

Trường Sinh suy nghĩ trong chốc lát rốt cục cũng nghĩ ra, tươi cười vui mừng, vội vàng xông đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện