Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 39



Xe chạy tới cổng nhà ông nội Nhan Nghiên, Tiền Tiễn và Tô Ý Tiện xuống xe chờ ở ngoài, Thẩm Tri Hành ở trong xe thay quần áo.

“Đang yên đang lành sao lại bẩn quần áo?” Tiền Tiễn thuận miệng hỏi cô.

Anh ấy nhớ rõ ràng trước khi tới Đại học Giang Thành quần áo của Thẩm Tri Hành vẫn còn sạch đẹp mà.

Kẻ đầu sỏ Tô Ý Tiện mặt không đỏ, tim không đập loạn, giọng điệu bình thản: “Không biết chú ấy cọ vào đâu nữa.”

Tiền Tiễn đáp một tiếng, nghĩ thầm nếu người vừa ngồi ở hàng ghế sau không phải Tô Ý Tiện mà là người phụ nữ khác, chắc chắn anh ấy sẽ nghi ngờ trong hơn một tiếng vừa rồi, ông chủ mình đã làm chuyện gì đó không thể để người khác biết.

Thẩm Tri Hành nhanh chóng đi ra, anh thay sang chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nửa người dưới là quần tây màu xám.

Anh tới trước nhà họ Nhan ấn chuông cửa, dì giúp việc ra mở cửa rất nhanh, sau khi vào nhà chào hỏi ông cụ Nhan, Thẩm Tri Hành kéo theo vali của Nhan Nghiên đi ra ngoài.

Lúc ra tới sân, Nhan Nghiên bỗng kéo ống tay áo Thẩm Tri Hành, chỉ vào một góc: “Cậu ơi, không hiểu sao năm nay cái cây kia lại sống lại, ông nội nói lúc bước sang mùa xuân tình ngờ phát hiện ra nó mọc mấy cái lá mới.”

Tô Ý Tiện nhìn theo hướng cô bé chỉ, đó là một gốc cây khô.

Cành cây lác đác vài ba cái lá, hơi vàng, nhưng lại không rụng.

Căn nhà hiện giờ ông cụ Nhan đang ở là căn trước kia Nhan Thúc ở cùng người thân khi còn sống.

Trong suốt quãng đời gần ba mươi năm của Thẩm Tri Hành, có một phần ba số ngày anh đã sống ở đây.

Anh nhớ cái cây đó không nảy mầm từ lâu lắm rồi, trước kia Thẩm Cẩm tưởng rằng nó đã chết khô, muốn chặt nó đi rồi trồng cây mới. Nhưng không bao lâu sau, Nhan Thúc qua đời, cô ấy không còn tâm trạng chăm lo cây cối gì nữa, chuyện chặt cây bị bỏ qua một bên, cái cây đó vẫn tồn tại tới tận bây giờ.

Thẩm Tri Hành từng nghe nói sau khi chặt bỏ cây khô, ở đó sẽ mọc ra cây mới chứ chưa từng nghe cây khô sau mười mấy năm vẫn có thể đâm chồi non.

Thẩm Tri Hành nói với Nhan Nghiên: “Nhớ nói với ông cháu bảo ông ấy tìm người tới xem rễ cây có ảnh hưởng tới tường rào và móng nhà không.”

Từ hồi anh sống ở căn nhà nhỏ này, cái cây đó đã tồn tại rồi.

Qua nhiều năm như thế, trông có vẻ rễ cây cách rất xa tường rào và móng nhà nhưng có khi nó đã đan xen chằng chịt, quấn mắc thật sâu dưới lòng đất từ lâu rồi.

Trước kia tưởng rằng nó khô héo nên không lo lắng về vấn đề an toàn của nhà cửa, nhưng bây giờ đột nhiên nó đâm chồi, có một số việc không thể không suy xét.

“Vâng.” Nhan Nghiên ghi nhớ.

Cô bé lại nhìn cái cây đó, bỗng lên tiếng: “Cậu ơi, cậu còn nhớ không? Ảnh đại diện Wechat của cậu là cái cây này đấy.”

“Hồi cháu học mẫu giáo, cháu hay lấy điện thoại của cậu chụp choẹt linh tinh, có một hôm chụp sao trời ở sân, đúng lúc chụp luôn cả cành nhánh của cái cây này.”

Nhưng chắc chắn Nhan Nghiên chẳng thể nhớ chuyện hồi mẫu giáo, mấy cái này đều do về sau Thẩm Cẩm kể với cô bé.

“Cậu nhớ.”

Tài khoản Wechat đầu tiên của Thẩm Tri Hành được đăng ký sau khi thi đại học xong, anh chê ảnh đại diện trên mạng hoa hòe hoa sói nên tìm bừa một bức đen thui trong album ảnh đặt làm ảnh đại diện.

Anh là người rất sợ phiền phức, bao nhiêu năm qua chưa từng đổi ảnh đại diện.

“Nhưng sau này cậu có bạn gái chắc chắn cậu sẽ đổi thôi.” Nhan Nghiên nói một câu chắc nịch.

Thẩm Tri Hành liếc qua cô bé, hỏi: “Tại sao?”

“Đổi ảnh đại diện đôi đó!” Nhan Nghiên tỏ vẻ chê cậu mình đầu óc không nhanh nhạy.

Thẩm Tri Hành nhíu mày, giọng điệu đầy sự ghét bỏ: “Cháu tưởng là tình yêu chíp bông à?”

Lại cả ảnh đại diện đôi nữa, anh sắp đầu ba tới nơi rồi dùng ảnh đại diện đôi gì?

“Thế thì đã sao? Chủ nhiệm lớp cháu còn lớn hơn chú mấy tuổi lận, người ta cũng dùng ảnh đại diện đôi đó, còn là con chó nữa cơ.”

“Xì, ông già cổ hủ, chẳng có tí lãng mạn gì hết.”

Nhan Nghiên học nhíu mày theo anh, giọng điệu cũng tràn ngập ghét bỏ: “Cháu bắt đầu thấy thương mợ tương lai của cháu rồi đấy, sống với cậu nhạt nhẽo quá chừng.”

“Bây giờ cậu đã nhạt nhẽo lắm rồi.” Thẩm Tri Hành cong ngón tay gõ trán cô bé, cố ý hỏi cô bé, “Cháu thi tháng được bao nhiêu điểm?”

“Cháu nói chứ, cậu hỏi… đúng vào trọng điểm rồi đấy!”

Nhan Nghiên nhanh chóng chạy tới trước mặt anh và Tô Ý Tiện, mặt mày hớn hở nói: “Thi tháng lần này cháu xếp hạng mười hai cả khối đấy! Cháu giỏi chứ!”

Trước kia lúc ghét cô bé nói nhiều Thẩm Tri Hành đều cố ý hỏi cô bé thành tích thi cử để chọc cô bé, hồi đó thành tích của Nhan Nghiên chỉ bình thường thôi nên Thẩm Tri Hành vừa hỏi cái là cô bé im miệng ngay.

Nhưng bây giờ khác xưa rồi, cô bé chỉ ước Thẩm Tri Hành hỏi về kết quả học tập của mình!

Cô bé hả hê làm mặt xấu với Thẩm Tri Hành: “Hạng mười hai cả khối đó nha!”

Đắc ý xong, cô bé không quên khịa lại Thẩm Tri Hành: “Thế cậu thân yêu của cháu có bạn gái chưa? Cháu đoán chắc chắn chưa có đâu nhỉ! Ôi chao, thế lát nữa về cậu phải báo cáo với ông ngoại thế nào đây hí hí hí!”

Thẩm Tri Hành dùng lòng bàn tay ấn vào chán cô bé, đẩy cô bé cách xa mình ra một chút.

“Im miệng.”

Nhan Nghiên chạy tới ôm cánh tay Tô Ý Tiện, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt hả hê, nói nhỏ: “Bắt chẹt được rồi!”



Đón được Nhan Nghiên thì cũng giữa trưa mất rồi, Thẩm Tri Hành dẫn hai người họ và Tiền Tiễn tới nhà hàng hợp tác lâu dài với công ty để ăn cơm.

Sau khi xong bữa trưa, Tiền Tiễn bắt đầu kỳ nghỉ Quốc Khánh của mình, đi thẳng ra trạm tàu điện ngầm gần nhà hàng để đi tới trạm xe lửa.

Đoạn đường sau đó do Thẩm Tri Hành tự lái xe.

Đến bãi đỗ xe, Nhan Nghiên kéo cửa xe hàng ghế sau ra: “Em muốn ngồi đằng sau gọi điện với bạn, chị ngồi ghế trước nha!”

“Ừ.” Hợp ý Tô Ý Tiện quá.

Cô mở cửa xe ở ghế lái phụ ra rồi ngồi vào xe, điều chỉnh ghế xong thì thắt dây an toàn.

Thắt dây an toàn xong, ngẩng đầu lên, cô thấy Thẩm Tri Hành đang nhìn mình.

“Sao thế chú?”

“Không có gì.”

Vừa nãy Thẩm Tri Hành định nhắc Tô Ý Tiện thắt dây an toàn, dẫu sao trên đoạn đường từ Giang Thành tới nhà ông nội Nhan Nghiên hồi sáng, cô đã quên không thắt.

Thẩm Tri Hành không nhìn cô nữa, khởi động xe ô tô.

Anh không thuộc đường về nhà chính lắm nên bật chỉ đường.

Chỉ đường vừa được bật lên, giọng nữ ngọt sến vang vọng khắp xe.

“Bây giờ xuất phát nhé! Dự tính hai tiếng sẽ tới nơi, nhất định phải lái xe thật cẩn thận nha!”

Nhan Nghiên ngồi hàng ghế sau nổi da gà, vội vàng kéo vách ngăn lên.

Tô Ý Tiện cũng thấy phát ớn vì âm thanh ấy, chê bai: “Trợ lý Tiền thích kiểu này ư?”

Thẩm Tri Hành ấn kết thúc chỉ đường không chút do dự, anh vẫn biết đường nửa đoạn đầu đi về nhà chính.

“Cháu xem giúp tôi có đổi âm thanh được không.” Anh không hay lái xe nên không biết các chức năng cho lắm.

Tô Ý Tiện cúi đầu nghiên cứu một lúc: “Cháu không biết.”

“Cháu xem đường cho chú vậy, lát nữa đến đoạn nào chú không biết thì chú hỏi cháu.” Tô Ý Tiện mở app chỉ đường trong điện thoại của mình lên, đặt trên đùi, xem đường giúp Thẩm Tri Hành trong lúc đi luôn.

“Tôi biết đoạn phía trước, lát nữa lên đường cao tốc rồi tính tiếp.”

“Vâng.” Tô Ý Tiện đặt điện thoại vào khay đựng đồ bên tay trái.

Sau khi xe chạy được hơn hai mươi phút, Tô Ý Tiện vô tình thấy một tòa kiến trúc được coi là điểm mốc: “Cháu nhớ hình như đằng trước phải đổi làn đường chạy ra khỏi cao tốc…”

Cô híp mắt muốn nhìn rõ chữ trên biển báo trước lối ra, đồng thời vươn tay trái lấy điện thoại.

Tay sờ vào chỗ trống không.

Tô Ý Tiện vừa duỗi dài tay ra tiếp tục tìm điện thoại, vừa cố gắng híp mắt nhìn biển báo ở lối rẽ: “Hôm nay cháu không đeo kính áp tròng, hay là chú đổi làn trước đi, cháu nhớ đằng trước là ra khỏi cao tốc rồi.”

“Lần trước trợ lý Tiền không rẽ ở giao lộ này, phải đi vòng nửa tiếng nữa mới ra được.”

Cô bỗng sờ vào thứ vải gì đó khác biệt một trời một vực với vải da của nội thất xe, xúc cảm này hơi quen quen.

Căng cứng mà hơi đàn hồi, còn hơi âm ấm…

“Cháu sờ vào chân tôi rồi.” Giọng Thẩm Tri Hành có đôi phần bất đắc dĩ.

Không biết hôm nay Tô Ý Tiện bị làm sao, cứ sáp tới đùi phải của anh.

“Cháu xin lỗi…” Tô Ý Tiện rụt phắt tay về.

Đúng lúc này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chữ trên biển báo: “Đúng! Rẽ ra ở đằng trước!”

Cô cúi đầu lấy điện thoại trong khay để đổ phía trước bên trái ra, xác nhận lại đường đi: “Sau khi ra khỏi cao tốc, cháu mở app chỉ đường của cháu cho chú.”

Cô nhập địa chỉ nhà chính, sau đó mở định hướng.

Giọng nam tình cảm nồng nàn chân thành truyền ra khỏi loa điện thoại: “Em yêu ơi, đã chuẩn bị tận hưởng chuyến đi lãng mạn cùng với anh chưa? Toàn bộ hành trình hai mươi ba kilomet, dự tính…”

Tô Ý Tiện bị gói giọng nói ấy dọa giật mình suýt thì đánh rơi điện thoại, cô vội vàng ấn thoát ra: “Đây là gói giọng nói nam chính phim thần tượng cháu tải xuống từ dạo trước, không sao, cháu, cháu có thể đổi gói giọng nói này…”

Cô cấp tốc tải gói giọng nói máy móc xuống, lúc nghe thấy giọng AI lạnh lùng cứng đơ vang lên, Tô Ý Tiện cảm thấy toàn thân khoan khoái.

Bốn mươi phút sau, Thẩm Tri Hành chạy xe vào bãi đỗ xe của nhà chính.

Tô Ý Tiện tự kéo vali đồ của mình về phòng, Thẩm Tri Hành đưa Nhan Nghiên về.

Trên đường đi, Nhan Nghiên nhìn thấy quần và áo sơ mi Thẩm Tri Hành vắt trên khuỷu tay, tò mò gạt mấy cái xem.

“Cậu ơi, đây là quần áo bẩn ạ? Sao cậu lại mang riêng nó về đây giặt vậy?”

Thẩm Tri Hành chưa kịp trời lời, Nhan Nghiên mắt tinh nhìn thấy vết bẩn trên quần tây màu đen.

“Cái này không phải kem nền đấy chứ?” Cô bé ngạc nhiên che miệng, “Không phải cậu có người yêu, ông ngoại sắp có con dâu rồi đấy chứ?”

Nhan Nghiên dí mặt vào nhìn lần nữa: “Mợ tương lai của cháu cũng trắng phết đấy! Cậu coi màu của kem nền này đi, bị oxy hóa mà vẫn y nguyên màu.”

Cô bé nghiên cứu màu kem nền xong thì ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tri Hành, bỗng ngừng cười: “Không phải mợ sao ạ?”

“Không phải.”

Nhan Nghiên nhíu mày: “Cậu đừng nói với cháu đối phương vô tình ngã vào chân cậu đấy nhé.”

“Ừ lúc ngồi trên xe, cô ấy…”

Thẩm Tri Hành chưa kịp giải thích đã bị Nhan Nghiên phấn khích ngắt lời: “Lúc ngồi trên xe? Cô ấy giả vờ ngủ sao? Sau đó không cẩn thận dựa vào người cậu rồi chậm rãi mở mắt ra?”

Thẩm Tri Hành ngây người, không phủ nhận.

Nhan Nghiên thở dài: “Cậu ơi là cậu, chiêu cũ rích như thế mà cậu không nhận ra à? Rõ ràng người ta có ý với cậu đó!”

Thẩm Tri Hành: “Không phải đâu.”

Nhan Nghiên chậc một tiếng, sau đó ra vẻ như bà cụ non vỗ cánh tay của người cậu ngây thơ của mình: “Không phải? Cậu chẳng nhạy bén gì cả, cháu nói cậu nhé, chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm cô ấy thích cậu, muốn theo đuổi cậu, cái kiểu tình tiết này luôn có trong phim thần tượng đó cậu không biết à?”

Thẩm Tri Hành giơ cái quần tây trong tay lên: “Chị cháu cọ vào đấy.”

“Ặc.” Nhan Nghiên cứng đờ mặt ra, “Chị cháu cọ vào á?”

“Chị ấy vừa khéo là không phẩy không một phần trăm còn lại.” Cô bé nói với giọng chắc nịch.



Mỗi dịp nghỉ lễ, bất cứ con cháu nào của nhà họ Thẩm có thể gạt bỏ mọi trở ngại để về nhà thì họ đều ở nhà chính trong suốt cả kỳ nghỉ.

Một năm hiếm lắm mới có ngày có thể bầu bạn với ông cụ Thẩm, tất cả mọi người đều vui vẻ về ăn ba bữa với ông cụ, lại lần lượt được ông ấy gọi đi nói chuyện riêng.

Nhưng nhà chính hơi hẻo lánh, thời gian rảnh rỗi khó tránh khỏi tẻ nhạt.

Sau bữa trưa, ông cụ Thẩm bảo Thẩm Cẩm và Nhan Nghiên ở lại tán gẫu uống trà, Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành chậm rì rì đi từ nhà ăn về phòng.

Đã vào mùa lá rơi, so với cây cối xanh um tươi tốt ngày hè, Tô Ý Tiện thích phong cảnh mùa thu ở nhà chính hơn.

Khắp nơi vàng rực, trên đất đầy lá rơi, bước đi phát ra âm thanh xào xạc rất êm tai.

“Chiều chú có bận gì không ạ?” Ngay từ sáng sớm hôm nay Tô Ý Tiện đã nghĩ xem dùng lý do gì để ở riêng với anh.

“Gần đây cháu nghe giảng mà không hiểu môn Toán cao cấp lắm, chiều chú có thể dạy cháu không?”

“Được, cháu về lấy sách đi.”

Thẩm Tri Hành đứng ở cầu đợi cô, đưa mắt nhìn theo cô chạy bước nhỏ vào nhà rồi thấy cô cười dịu dàng chạy bước nhỏ ra.

“Từ từ thôi.” Khóe miệng Thẩm Tri Hành vô thức cong lên.

Tô Ý Tiện ôm máy tính bảng cùng anh đi tới căn nhà gác: “Có phải chú giỏi Toán cao cấp lắm đúng không?”

“Ừ.” Thẩm Tri Hành trả lời ngay.

“Cháu nhớ trước kia cô Thẩm Cẩm nói môn nào trên đại học chú cũng giỏi hết, ngoại trừ…” Tô Ý Tiện dừng chốc lát, giương mắt lên nhìn anh.

“Ngoại trừ gì?” Thẩm Tri Hành thấy điệu bộ muốn nói lại thôi ấy của cô, đoán rằng chắc chắn Thẩm Cẩm không nói gì hay ho cả.

“Ngoại trừ yêu đương được trứng ngỗng.”

Thẩm Tri Hành bật cười: “Ai cũng giục tôi yêu đương.”

“Đến tuổi rồi mà…” Tô Ý Tiện nói nhỏ, “Không đúng, quá tuổi rồi.”

“Thế nếu cháu đến tuổi chú mà vẫn không có người mình thích, không có người nào mà cháu muốn sống với cả đời với họ cả, cháu sẽ nghe theo người thân, tìm bừa ai đó rồi kết hôn sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tô Ý Tiện quả quyết đáp.

Nhưng chính câu hỏi này của Thẩm Tri Hành đã không thể thành lập rồi, cô mười tám tuổi đã có người mình, sao đến hai mươi tám tuổi vẫn không có ai muốn sống chung cả đời được?

“Vậy là chú vẫn chưa gặp được người mình thích sao? Chẳng có tí xíu cảm giác nào luôn hả?”

Thẩm Tri Hành đáp một tiếng, anh không muốn nói sâu về chuyện tình cảm với một người ngay cả Toán cao cấp cũng không hiểu.

Hai người ngồi ở bàn tròn trong phòng khách, Tô Ý Tiện mở tài liệu và đề bài môn Toán cao cấp ra.

Cô chỉ bừa một bài: “Bài này ạ.”

Hai người cách nhau rất xa, ít nhất cũng có thể ngồi được ba người nữa.

Thẩm Tri Hành hơi dịch ghế về phía Tô Ý Tiện, định cầm bút giảng bài cho cô.

Tô Ý Tiện thấy thế thì kéo ghế dịch về phía anh theo, mỗi lần dịch một chút, xê dịch mấy lần liền. Mãi tới khi cánh tay của hai người gần nhau đến mức thêm một centimet nữa thôi là chạm vào nhau thì cô mới dừng lại.

Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn bả vai gần như đụng vào nhau của hai người, thản nhiên nghiêng người qua bên phải.

Anh bình tĩnh xem đề bài, sau đó nhíu mày: “Không biết bài này ấy hả?”

“Vâng!” Tô Ý Tiện gật đầu với anh, “Sao thế chú?”

“Cháu đọc kỹ lại đề một lần nữa đi, câu này rất cơ bản.”

Tô Ý Tiện nghe vậy thì đọc một lượt, trên mặt hiện ra vẻ ngượng ngập.

Quả thực bài này rất cơ bản, cơ bản đề mức không thể cơ bản hơn được nữa, nếu ngay cả bài này mà cũng không biết làm thì cuối kỳ cô chỉ ở đấy chờ trượt môn thôi.

“Cháu chỉ nhầm.” Tô Ý Tiện cố chấp nói.

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua độ khó của các bài trên trang giấy, sau đó chỉ vào bài khó nhất: “Bài này ạ.”

Thẩm Tri Hành gật gù, nhấc bút lên chuẩn bị giảng hướng giải của bài.

Đúng lúc này, phía trên cùng của máy tính bảng nhảy ra một thông báo.

Tô Ý Tiện tiện tay ấn mở thông báo ra, chuyển qua Wechat.

Sài Ứng: [Kỳ nghỉ Quốc Khánh em đã về nhà chưa? Có thời gian ra ngoài ăn một bữa không? Nếu em không rảnh thì sau lễ về trường mình hẹn sau.]

Thẩm Tri Hành không muốn nhìn trộm việc riêng tư của người khác nhưng trang Wechat nhảy ra nhanh quá, trong lúc vô tình anh vẫn nhìn thấy mấy tin nhắn.

Khung trò chuyện có một vài câu hỏi thăm đơn giản, Sài Ứng có chia sẻ cho cô những thứ liên quan tới chương trình học, nhắc nhở cô trời lạnh hơn nhớ mặc thêm quần áo.

Tin nhắn anh nhìn thấy rõ ràng nhất là cái ở trên cùng, Tô Ý Tiện gửi “Em đến rồi nhé đàn anh”, thời gian gửi đi là tám giờ tối ngày hai mươi sáu.

Đến? Đến đâu?

Tô Ý Tiện nhanh chóng trả lời tin nhắn, chuyển sang giao diện trước đó.

Thẩm Tri Hành cầm bút viết một nửa công thức vào phần giấy trống, sau đó ngòi bút lơ lửng giữa không trung, mãi không hạ xuống.

Khi Tô Ý Tiện tưởng anh quên công thức, định nhắc anh thì Thẩm Tri Hành đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu ta đang theo đuổi cháu à?”

“Dạ? Chắc không phải đâu nhỉ?”

Thoạt đầu Tô Ý Tiện hơi ngạc nhiên, sau đó nghĩ ngợi một lúc.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Hành, cô ý hỏi: “Chú nhìn kiểu gì mà ra ai cũng đang theo đuổi cháu thế?”

Trước đó là Loan Vinh Hiên, bây giờ là Sài Ứng.

Hình như Thẩm Tri Hành rất quan tâm tới đời sống tình cảm của cô thì phải.

Thẩm Tri Hành nghẹn lời.

Lúc anh hỏi không hề nghĩ gì nhiều, nghe Tô Ý Tiện nói thế mới nhận ra câu hỏi của mình không phù hợp cho lắm.

Cứ hay quan tâm tới quan hệ của cô và các bạn nam giống như dòm ngó việc riêng tư của cô vậy.

“Hơn nữa gửi mấy tin nhắn, hẹn cháu ăn bữa cơm là theo đuổi rồi sao?”

Tô Ý Tiện ngồi thẳng người dậy, cố ý sáp tới gần anh hơn: “Thế cháu bảo chú tới trường đón cháu, bây giờ lại bảo chủ giảng bài cho cháu… Chú có thấy cháu đang theo đuổi chú không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện