Cầm Đế

Chương 133: Phượng Hoàng đồ



Diệp Hồng Nhạn cũng không kiên trì phản đối Diệp Âm Trúc, hắn biết nếu mình ở lại trong tình huống này mình chỉ làm vướng thêm Diệp Âm Trúc mà thôi, không một tiếng động hắn quyết định lùi lại về phía sau nấp vào một cây đại thụ.

Bốn gã tử cấp cường giả hình thành khí tức khổng lồ, ma thú trong cự mộc kĩnh vực không giám đến gần, trong nhất thời cả cự mộc lĩnh vực tiến vào tĩnh lặng

Tát Ma Da đang lộ ra ánh mắt khát máu điên cuồng, trái tim kịch liệt nhảy lên vì hưng phấn, chiến sĩ của 7 nước,7 long thành, chỉ cần có thể mang vinh dự này về thì địa vị của mình trong mắt phụ hoàng sẽ được cải thiện thật lớn. Mặc dù chính mình đã làm mất..., nhưng có thể tranh thủ được nhiểu quyền lực.

-Động thủ.

Hắc Phượng Hoàng khẽ quát một tiếng, thanh âm điềm nhiên của nàng như hiệu lệnh bắt đầu cuộc chiến, đầu tiên hai hắc long đồng thời đánh về hướng Diệp Âm Trúc, quanh thân bọn chúng khí lưu khổng lồ mầu đen lưu chuyển. Không có sử dụng ma pháp, bọn chúng trực tiếp sử dụng lực lượng thân thể mình. Từ năm ngón tay trên hai bàn tay đều lộ ra năm lưỡi đao sắc bén mầu đen dài cả thước, mang theo tràn ngập hủ hắc ám khí tức trực diện Diệp Âm Trúc chộp tới. Cửu cấp thượng vị hắc long công kích, một khi tới người bọn chúng tự tin rằng sẽ đem cả thể xác và linh hồn Diệp Âm Trúc trấn nát thành từng mảnh nhỏ

Thấy hai hắc long đã động thủ, hắc phượng hoàng cũng ra tay, người nàng giống như một đạo tử hắc sắc trực tiếp hướng tới Diệp Âm Trúc. Nhưng không hiểu tại sao tốc độ luôn là sở trường của nàng nhưng lúc này đây tốc độ của nàng rất chậm rãi, so với lưỡi đao sắc bén của 2 con hắc long thì tốc độ chậm hơn một nhịp

Nhìn thấy hai hắc long cùng hắc phượng hoàng ra tay Trong mắt Tát Ma Da hưng phấn càng tăng thêm mãnh liệt, tựa hổ đã thấy được thắng lợi trong tầm tay,nên hắn đã có phần vội vã muốn đi nhận lấy thần khí.

Nhưng chính lúc đó Tát Ma Da đột nhiên có chút kinh ngạc khi chứng kiến Diệp Âm Trúc động thủ, hướng tới hắc long Ai Địch đánh tới. Bảy âm thanh tràn ngập rung động bạo âm vang lên, bảy đạo thanh âm nhàn nhạt khí tức mầu tím vây quanh, bảy đạo âm nhận mang theo mầu sắc khác nhau rực rỡ như hồ tuyến, đồng thời hướng trước ngực Ai Địch đánh tới

Bẩy bạo âm nối liền từng làm Tát Ma Da chấn động,nhưng hắn lại phát hiện bảy bạo âm nối liền nhau này mục tiêu chủ yếu chỉ chỉ nhằm vào Ai Địch, rõ ràng Ai Địch không có chuẩn bị đối mặt với toàn lực công kích của Diệp Âm Trúc, nên thân thể rung mạnh, trong một thời gian ngắn ngủi cả người lâm vào trạng thái thất thần.

ở phía bên kia Tát Ma Da cùng Diệp Hồng Nhạn quan sát, cho dù có theo sát bảy đạo bạo âm vẫn có thể giết chết Ai Địch, Hành động của Diệp Âm Trúc cũng không có gì là ngu ngốc,bởi vì Tát Ma Da cũng biết Diệp Âm Trúc có toàn lực công kích công kích hay không cũng sẽ chịu lực công kích cường đại củahắc phượng hoàng cùng hắc long Quỳnh Tư. Quỳnh Tư cùng hắc phượng hoàng công kích lực lượng vô cùng cường đại thậm chí có thể vừa ngăn hắn đả thương Ai Địch đồng thời đưa hắn hủy diệt.

Ai Địch quả thật không nghỉ tới Diệp Âm Trúc hoàn toàn chỉ tập trung công kích nên hắn, khi hắn cùng hắc phượng hoàng, Quỳnh Tư hướng tới Diệp Âm Trúc phát động công kích, cũng là lúc hắn chắc chắn tên loài người đại biểu cho Mễ lan đế quốc, đại biểu cho ngân long thành ngoại tịch ngân long sẽ xong đời.

Hắn chưa từng cùng Diệp Âm Trúc chính thức giao thủ, cũng không biết thực lực thật sự của Diệp Âm Trúc như thế nào. Nhưng hắn chắc chắn rằng một người mới có hơn hai mươi tuổi như thế nào có thể đối kháng lại hắn và Quỳnh Tư hai tử cấp hắc long hơn nữa cùng liên thủ vơi hắc phượng hoàng. Người khác không biết thực lực của hắc phượng hoàng nhưng hắn lại rất rõ mặc dù hắc phượng hoàng đấu khí mới tiến nhập tử cấp sơ giai nhưng nếu chính thức giao chiến thì hoàn toàn khác. Trong tình huống này thì Diệp Âm Trúc ngay cả một điểm cơ hội cũng không có, cho nên khi hắn phát động công kích tâm tình rất buông lỏng, tựa hồ đã thấy được tình cảnh thân thể Diệp Âm Trúc bị chấn nát thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng Ai Địch như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Âm Trúc đột nhiên lựa chọn tập trung công kích chính mình, hơn nữa là toàn lực công kích. Bẩy bạo âm liên hợp cảnh giới tử vi cầm tâm khác hẳn vởi bảy bạo âm liên hợp cảnh giới kiếm đảm cầm tâm.bẩy đạo bạo âm liên hợp trong nháy mắt sinh ra sát khí khổng lồ trong phút chốc bành trướng. nhất thời tinh thần lạc ấn của Ai Địch ba động kịch liệt, ngay cả tinh thần chi hải cũng hãm vào đó, từ tinh thần chi hải mênh mông đánh sâu vào cơ thể Ai Địch, long lực cơ hồ đọng lại, hắn chính thức bị bảy bạo âm liên hợp làm thương tổn,khiến biểu hiện bên ngoài tạm thời ngốc trệ một cách nghiêm trọng.

Ai Địch đã phán đoán hoàn toàn đúng, hai con hắc long liên hợp cùng với hắc phượng hoàng cho dù Diệp Âm Trúc đem hết toàn lực cũng vị tất cầm cự trong thời gian dài, Diệp Âm Trúc cũng không có khả năng là đối thủ của ba người, cho dù có Thêm lực lượng của Thiểm Lôi cũng không có khả năng ngăn cản ba tử cấp cường giả, nhưng sao cục diện lại như thế này?

Làm bẩy bạo âm liên hợp bạo phát đồng thời tránh công kích của con hắc long còn lại, khoảng cách giữa năm lưỡi đao sắc bén từ tay của Quỳnh Tư chỉ cách Diệp Âm Trúc chưa tới mười thước khoảng cách mười thước với một cường giả mà nới chỉ cần di chuyển trong một tíc tắc mà thôi. Trong mắt Quỳnh Tư huyết quang đại phát. Tưởng rằng một kích này có thể giết chết Diệp Âm Trúc, nhưng lúc đó thì hắc phượng hoàng cũng đã tới.

Lưỡi trủy thủ màu đen tại tay, hắc phượng hoàng khởi phát tốc độ cực nhanh, trong phút chốc một thanh âm phượng hoang vang nên. Hắc phượng hoàng cả người biến thành một mầu đen, lúc này thân thể nàng phiêu phù giữa không trung nhìn qua nàng trông vừa cao quý vừa khủng bố, nếu Diệp Âm Trúc có thể quay đầu nhìn vể phía nàng nhất định phát hiện hình dáng mình đã nhìn thấy một lần ở cực bắc hoang nguyên

Chứng kiến hắc phượng hoàng bộc phát ra bản nguyên sức mạnh của mình, hắc long Quỳnh Tư là người thứ nhất phản ứng, hắn hiểu rằng chính nàng muốn tự mình lập công, đồng thời Quỳnh Tư cũng biết chính mình không có khả năng so với hắc phượng hoàng nên nhất thời động tác trì hoãn vài phần, người khác không sợ khi nàng nhất thời bốc phát lực lượng, nhưng đối với hắn lại biết khi đó lực lượng của nàng khủng bố như thế nào nên trong lòng nổi nên vài điểm sợ hãi, vì vậy nên hắn đợi hắc phượng hoàng hoàn toàn hủy diệt Diệp Âm Trúc, đợi cảnh máu Diệp Âm Trúc nhuộm hồng không gian cảm giác thật là sảng khoái thì đột nhiên hắn phát hiện ra mục đích của hắc phượng hoàng tựa hồ không phải Diệp Âm Trúc.

Hắc phượng hoàng vốn khi xuất kích vốn so với hắn và hắc long Ai Địch chậm hơn một chút nên khi nàng dịch lên vừa lúc là từ mặt bên đánh lên Quỳnh Tư. Từ tiếng phượng kêu hắc phươngh hoàng trong nháy mát thân ảnh mở rộng mang theo quang mang mầu đen vô bỉ nhất là đôi cánh sau lưng thật lớn, lúc này nhìn qua vô cùng rực rỡ giống như già vân tế nhật, ở sau lưng dưới mắt Tát Ma Da mọi chuyện vẫn đang diễn ra bình thường.

Nhưng chỉ là trong nháy mắt, thân thể Quỳnh Tư đã bị bao phủ trong đó. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả cự mộc lĩnh vực, không ai có thể tưởng tượng trong hoàn cảnh này lại gặp dị biến. chỉ trong phút chốc thế cục chiến trường đã xẩy ra biến hóa kịch liệt

Ngay khi bảy đạo bạo âm của Diệp Âm Trúc công kích hắc long Ai Địch đồng thời thân thể Quỳnh Tư bị hắc phượng hoàng chấn bay ra ngoài.

Từ thân thể hơn mười đạo máu tươi phân biệt từ cổ họng, con mắt, trước ngực phun ra, cho dù thân thể long tộc có lực lượng cường hãn cũng không có khả năng cứu lại tính mạng hắn, một chiêu đánh lén của hắc phượng hoàng đã làm tính mạng của một hắc long một đời kiêu ngạo trực tiếp kết thúc

Cùng lúc đó bảy đạo bạo âm của Diệp Âm Trúc cũng đánh lên Ai Địch, ảnh hưởng của bảy đạo bạo âm khiến cho Ai Địch chỉ kịp thời giơ hai tay bộc phát ra một ám ma thuẫn, ma pháp phòng ngư của hắc long, quả thật ma pháp này có lực phòng ngự quả thực rất mạnh nhưng đối mặt với bảy thuộc tính âm nhận, mặt khác thời gian chuẩn bị không đủ ám ma pháp này chỉ là bộc phát tạo ra nên hiệu quả thật sự là còn kém một chút, vì vậy chỉ trong nháy mắt, ám ma thuẫn hóa thành hắc khí nhè nhẹ, bị bảy đạo bạo âm của Diệp Âm Trúc chấn nát không còn.

Bảy đạo bạo âm trực tiếp đánh vào hai tay của Ai Địch

Ai Địch quả thực rất mạnh, tử cấp ngũ giai, thực lực đủ để đứng ngạo nghễ trên Long khi nỗ tư đại lục, đáng tiếc hắn lại gặp Diệp Âm Trúc. Lúc đầu cho dù Lỗ Đặc Tư mặc khải giáp cấp thần khí khi đối mặt với bạo âm thì cũng bị Diệp Âm Trúc làm bị thương, Ai Địch là hắc long tộc mặc dù lực phòng ngự cực kì cường hãn, nhưng lục phòng ngự của hắn không thể nào cùng kim chúc long hoặc thần khí so sánh, huống hồ bây giờ Diệp Âm Trúc đã không còn là cảnh giới kiếm đảm cầm tâm cùng hoàng trúc mà là tử vi cầm tâm cùng tử trúc dung hợp. Một kích Toàn lực bảy bạo âm liên hợp này lực lượng không thua gì uy lực của một cấm chú

Phốc phốc hai tiếng Ai Địch lấy hai tay che ở trước ngực, cánh tay nhất thời bị bạo âm cường hãn chấn gẫy, mà bạo âm còn thừa uy lực oanh kích thật sâu trước ngực hắn lưu lại một vết thương thật sâu, thân thể cường hãn của hắc long tạm thời có thể cứu hắn một mạng Nhưng bẩy bạo âm có thuộc tính bất đồng không giống thuộc tính của ma pháp nguyên tố đánh mạnh vào cơ thể nhưng lại như một cơn lốc, xoáy vào trong cơ thể, đánh sâu vào mỗi đạo kinh mạch. Trong phút chốc làm cho hắc long Ai Địch máu tươi phun trào thân thể lảo đảo đánh vào một gốc cây, cả thân thể đều khảm nhập vào đó.

Cả bảy đạo bạo âm liên hợp bạo phát, đối với Diệp Âm Trúc tinh thần tiêu hao cũng phi thường lớn,trên mặt xuất hiện một tầng huyết khí, trong cơ thể đấu khí cùng ma pháp lực được tinh thần lực khống chế đang dần hồi phục, thân thể đứng ở nhánh cây tự mình điều tức khí tức, đúng lúc đó một bóng đen đã từ bên người lao xẹt qua sau lưng Diệp Âm Trúc, sau lưng cánh chim thu hồi,bóng đen chợt lóe lên, sau một khắc thân thể động lòng người đó đã đứng trước mặt Ai Địch.Một thanh đoản kiếm mang theo hơi thở lạnh băng trức tiếp đâm vào trái tim của Ai Địch.

Hắc phượng hoàng - lại là hắc phượng hoàng. Trận chiến bắt đầu rất nhanh, kết thúc lại càng nhanh hơn, vốn cục diện ban đầu là ba đánh một nhưng chỉ trong nháy mắt chỉ còn còn Diệp Âm Trúc cùng hắc phượng hoàng hai người mà thôi.

Xa xa cả Diệp Hồng Nhạn cùng Tát Ma Da đều sợ ngây người bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới vốn một bên cục diện áp đảo cự nhiên gặp phải dị biến như thế

-tại sao???

tiếng của hắc long Ai Đich vang lên, trái tim bị phá nhưng dù sao Ai Địch cũng là thân thể long tộc cường hãn trong nhất thời chưa chết, y còn sống nhưng không tin ánh mắt trở nên ngốc trệ, trước mắt là tuyệt thế dung nhan, thanh âm của hắn trở nên khô sáp, trước mặt hắn là người con gái hắn luyến ái, hắn thật sự không tài nào giải thích đến tột cùng là tại sao.

-Không tại sao cả bởi vì ta muốn giết ngươi cho nên giết ngươi.

Hắc phượng hoàng thanh âm vẫn lãm đạm như trước, nhưng ở chỗ sâu trong lòng nàng lại toát ra một tia không đành lòng

Ai Địch mặt tái nhợt nhìn nàng môi giật giật, máu tuơi theo khóe miệng chảy xuống, hắn rõ ràng cảm giác rằng tính mạng cường đại của mình đang dần tắt

-ngươi cho tới bây giờ cũng không có thích ta??

đến lúc này hẵn vẫn không tin sự việc phát sinh vừa qua. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Hắc phượng hoàng không chút do dự ngật đầu, Ai Địch lúc này ý chí mặc dù đã trở nên mơ hồ nhưng hắn rõ ràng cảm giác được tay cầm đoản nhận của hắc phượng hoàng khẽ run.

-có thể hay không cho ta biết tại sao? tại sao đột nhiên công kích ta và Quỳnh Tư chẳng lẽ chúng ta làm sai điều gì sao?

-Hắc phượng hoàng nói cho ta biết. ta không trách ngươi giết ta nhưng ta cũng hi vọng có thể hiểu được vì sao ta chết.

thanh âm của Ai Địch ngày càng trở nên yếu đi, thân thể hắn cũng bắt đầu trở nên lạnh như băng

Hăc phượng hoàng nhìn sâu vào con mắt hắn, thoáng do dự một chút nhưng sau đó môi lại có chút động đậy, tựa hồ như truyền âm nói cho Ai Địch cái gì đó;

Nghe xong hắc phượng hoàng nói quang mang trong mắt Ai Địch đại phóng, ánh mắt lướt qua hắc phượng hoàng nhìn về phía sau lưng nàng đồng thời giật mình bởi vì sau lưng nàng là Diệp Âm Trúc, hắn run rẩy nói:

-là hắn, nguyên lai là hắn, nguyên lai các ngươi......

thanh âm mang theo một tia không đành lòng, mất mát, còn có thật sâu oán hận, hắc long Ai Địch linh hồn đã phiêu tán

Bóng đen chợt lóe lên hắc phượng hoàng thân thế đã phiêu nhiên thoát ly, theo đó một cỗ máu tươi từ trái tim Ai Địch phun ra, thân thể Ai Đich từ trên cây rơi thật mạnh xuống ngã trên mặt đất.

Mất đi tính mạng Ai Địch cũng giống như Quỳnh Tư biến về bản thể là một hắc long thật lớn

Trận chiến từ lúc bắt đầu đến lúc chấm dứt ngắn ngủi chỉ một chung thời gian hai cửu cấp thượng vị ma thú, hai hắc long cường đai đã chết như vậy.

-Hắc phượng hoàng. ngươi điên rồi.

Tát Ma Da tâm trạng cực kì phẫn nộ, mắt thấy sắp thu được thắng lợi đột nhiên biến thành bộ dạng này, hắn cũng không rõ, hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận, trong lòng hận ý với hắc phượng hoàng trong nháy mắt tăng nên tới đỉnh điểm

-Ngươi có thể vĩnh viễn phải im lặng.

thân thể nàng chợt lóe nên. Không theo quỹ tích bình thường, phảng phất như quỷ thần trong tích tắc lặng yên xuất hiện trước mặt Tát Ma Da.Tát Ma Da một chút phản ứng cũng không có. Sau một khắc vừa rồi Nàng đã giết chết hai hắc long, ngay sau đó cũng không một chút do dự đánh thẳng vào trái tim huynh trưởng

-Ngươi..... Tát Ma Da hoảng sợ nhìn hắc phượng hoàng, ánh mắt di chuyển từ thân thể hắc phượng hoàng đến trước ngực hắn, trong nhãn thấn so với hắc long Ai địch còn có phần phức tạp hơn, đáng tiếc thân thể hắn không thể so bì với hắc long, một tiếng kêu cũng không kịp vang nên hồn đã lìa khỏi xác

Nhìn thấy cảnh tượng đó Diệp Âm Trúc ngây người,Diệp Hồng Nhạn càng ngốc trệ hơn, tại đây trong thời gian ngắn ngủi địch nhân của họ bị giết chết, nhưng hai người vẫn rất khó tin tình hình trước mắt phát sinh, nhất là Tát Ma Da lại đích thân là ca ca của hắc phượng hoàng tại sao nàng lại đưa bọn họ toàn bộ giết chết.

-Tất cả đã chết …đúng vậy tất cả bọn chúng đã chết....

hắc phượng hoang ngửa mặt nên trời cười lớn, tại nơi này nhìn vào nàng ngoại trừ khí chất băng lãnh ra còn thấy tâm tình nàng đang cực kì phức tạp.

Tử hắc sắc từ bên người nàng xuất ra, dĩ nhiên là biến thành một mầu đen tuyền. Tuyệt thế kiều nhan trở nên trắng bệch, mặc dù nàng đang cười to nhưng Diệp Âm Trúc lại rõ ràng trông thấy hai hàng huyết lệ đang từ khóe mắt phượng hoàng chảy xuống, thân thể nàng đang kịch liệt run rẩy nhưng trên người nàng mang khí tức kinh khủng từ trước đến giờ Diệp Âm Trúc chưa thấy một kẻ nào có khí tức băng lãnh, chết chóc như vậy, phảng phất như là đến từ địa ngục, tựa như cả tử khí của ba trăm tử thần tựa hồ cũng không có khả năng so sánh cùng nàng phóng thích ra năng lượng ba động.

Ngay trước khi bắt đầu chiến đấu bên tai Diệp Âm Trúc có vang nên một tiếng nói băng lãnh, rõ ràng đó là âm thanh của hắc phượng hoàng, hắc phượng hoàng nói với hắn tám chữ " ngươi tả ta hữu tiêu diệt hắc long ".

Đơn giản chỉ là tám chữ này kết thúc hai tính mạng hắc long. Lúc ấy Diệp âm trúc căn bản cũng không có đặt ra nghi hoặc. không biết tại sao trong sâu thẳm nội tâm hắn lại trực tiếp tin tưởng vào lời hắc phượng hoàng mặc dù hắn cũng chuẩn bị tùy thời chuẩn bị mà gọi Tử về, nhưng vẫn trực tiếp theo lời hắc phượng hoàng mà trực tiếp hướng tới hắc long Ai địch bên trái mà tiến hành công kích

Sự thật đã chứng minh hắc phượng hoàng không hề lừa Diệp Âm Trúc, trong nháy mắt trường chiến đấu chấm dứt, hai con hắc long cùng với đại ca của nàng tất cả đều chết trong tay nàng nhưng là Lam Địch Á Tư cùng hắc long thành lần này tham gia cùng bẩy quốc gia tranh đấu, tại sao nàng lại làm như vậy? Diệp Âm Trúc cũng không hiểu tại sao cho dù nàng cùng Tô Lạp là bằng hữu hay cho dù có là tỉ đệ thì cũng không nên bạo ngược giúp đỡ chính mình ngay cả đồng bào cùng thân ca ca của nàng cũng đều giết chết a.

Thu lại tiếng cười, sắc mặt hắc phượng hoang một lần nữa biến thành một tảng băng, ở khóe mắt hai dòng huyết lệ cũng bất chi bất giác biến mất, ở nơi này nàng lạnh tựa như một khối băng, một khối băng đến từ địa ngục.

Lẳng lặng nhìn Diệp Âm Trúc thanh âm từ phương tám hướng đồng thời vang lên

-ở chỗ này chờ ta

Thân hình chợt lóe nên thân thể hắc phượng hoàng hóa thánh một đạo hắc ảnh biến mất. Diệp âm trúc dùng ánh mắt quan sắt nhưng không nhìn thấy người chỉ thấy mở ảo một cái bóng lưng

-Âm Trúc ngươi biết nàng ta?

giọng Diệp Hồng Nhạn vang nên một cách khó khăn

Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia cười khổ,

-đừng hỏi ta ta cũng không biết, từ trước kia đi tới Pháp Lam ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua nàng. Bây giờ ngay cả ta cũng không biết quan hệ của ta với nàng tột cùng là quan hệ gì, tựa hồ như rất quen thuộc lại tựa hồ cực kì xa lạ, nàng rất mạnh thậm chí so với ta còn mạnh hơn, nhưng tại sao nàng làm bộ giả hòa rồi đến cuối cùng cả ca ca nàng cũng giết, chẵng nhẽ giống như lời của ca ca nàng nói nàng thật sự điên rồi, thật sự nàng đã điên sao?

Khi mà 2 người đang nói chuyện, đột nhiên tiếng kêu thảm thiết vang lên. Diệp Âm Trúc cùng Diệp Hồng Nhạn hai mặt nhìn nhau hai người tựa hồ đều thấy trong mắt đối phương toát ra một tia hoảng sợ. cả hai cùng đồng thời nói

-binh lính Lam Địch Á Tư…

Đúng vậy âm thanh thảm thiết vừa rồi đúng là phát ra từ chỗ binh linh của Lam Địch Á Tư, một đạo tuyệt diễn thân lệ mang theo khí tức tử vong vô bỉ tại đây đang xuyên qua thân ảnh của các chiến sĩ tinh duệ của Lam Địch Á Tư. Không có gì ngoại lệ bất kể một chiến sĩ nào khi thân ảnh này xẹt qua đểu để lại trên cổ họng mỗi người một vệt mầu đen.

Không có ngoại lệ chỉ có tử vong và giết chóc. Những chiến sĩ tinh nhuệ này cho dù là bây giờ dưới tình huống trạng thái bất hảo nhưng thực lực của những chiến sĩ này cũng không kém đích thực là chiến sĩ tinh nhuệ của Lam Địch Á Tư, nhưng tại đây dưới một thân ảnh tuyệt diễm thì những chiến sĩ này tựa hồ yếu ớt mà thôi

Hắc phượng hoàng cũng không có để làm cho Diệp Âm Trúc hai người phải đợi lâu

Thân ảnh nàng một lần nữa xuất hiện trước mặt hai người Diệp Âm Trúc, mặc dù thân nàng không nhiễm một chút máu tươi nào, nhưng trên người nàng lại tràn ngập một mùi nồng nặc đích thị là mùi máu tươi, trong đôi mắt màu lam thấm thêm một màu đỏ của máu, quang mang lạnh như băng như ẩn như hiện

Đứng ở trên nhánh cây hắc phượng hoàng lạnh lùng nhìn Diệp Âm Trúc nói.

-Mọi việc cũng yên ổn rồi bây giờ giải quyết việc của chúng ta. Ngươi hãy bảo người của ngươi rời đi, nếu không ta cũng không ngại giết thêm một người, ngươi biết khi ta công kích thì ngươi không có khả năng bảo vệ hắn, không còn sự tham gia bài vị chiến, chúng ta sẽ công bằng quyết đấu một trận thắng bại, nếu ngươi không chết thì ta chết.

Diệp Âm Trúc hít một hơi, tâm tình kình hãi cũng từ từ bình tĩnh lại, bất luận hắc phượng hoàng hành động vì cái gì thì mục đích bây giờ đếu là cùng hắn tranh đấu một trận Để thu được thắng lợi cuối cùng, muốn còn sống rời đi hắn phải thắng cô gái này nếu tình huống sấu nhất thì phải giết nàng.

-Hồng Nhạn đi đi.

Diệp Âm Trúc trầm giọng nói

Diệp Hồng Nhạn nhíu mày, trong mắt hàn quang lóe nên đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc nói

-chúng ta đồng thới đến thì cũng đồng thời cùng nhau đi,chắng nhẽ ta lại ham sống sợ chết hay sao?

-Đi, nếu không không cần nàng ra tay, ta trước tiên cũng đánh ngươi. Hồng Nhạn, là ta và nàng thật sự cần có việc giải quyết, ngươi cũng biết chính ca ca của nàng cũng giết vì mục đích cùng ta công bình quyết đấu, nàng đã cho chúng ta một cơ hội sao? chẵng nhẽ chúng ta hai đại nam nhân lại liên thủ đối phó với một nữ tử sao?

-Âm Trúc

Diệp Hồng Nhạn có phần tức giận quát.

Diệp Âm Trúc trong mắt quang mang đại phóng lạnh lùng nói:

-lập tức rời đi

Diệp Hồng Nhạn liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu.

Hắn biết bất luận là Diệp Âm Trúc hay Lam Địch Tư công chúa đếu sẽ không nhượng bộ cho chính mình lưu lại nơi này.

-ca ngợi Pháp Lam, Ta ở bên ngoài chờ ngươi, nhất định ngươi phải còn sống quay về.

Diệp Hồng Nhạn thân ảnh từ từ tan biến trong không trung, quang mang trong mắt nhàn nhát lóe lên, trong lúc này đây trong cự mộc lĩnh vực chỉ còn lại một màn im lặng, ngay cả lúc trước không ngừng đánh nhau là ma thú môn, lúc này cũng không biết ở địa phương nào.

Trên hai cây cổ thụ to lớn có thể che được trời, phân biệt hai nhân ảnh Diệp Âm Trúc cùng hắc phượng hoàng, tại chung quanh cự mộc lá xanh, bọn họ tựa vẫn nhìn nhau như vậy thật lâu không nói nời nào

-tại sao lại giúp ta?

Diệp Âm Trúc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi

-Tại sao?

hắc phượng hoàng cười lạnh một tiếng

-ngươi cũng hỏi ta tại sao? Các ngươi cũng đều hỏi ta tại sao? Tại đây trên thế giới này...lại nhiều tại sao vậy?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

-chẵng lẽ ngươi sẽ không sợ chuyện của ngươi gây nên bị Pháp Lam cùng Lam

Địch Á Tư phát hiện sao? Ta nghĩ tại lĩnh vực này cho dù họ có từ bên ngoài nhìn không thấy chắc cũng đều có cảm ứng.

Hắc phượng hoàng lạnh lùng nói:

-giết bọn chúng chỉ là ta muốn cùng ngươi công bằng quyết đấu, chẵng nhẽ lí do này còn không đủ?

Diệp Âm Trúc thoáng sửng sốt cười khổ nói:

-biết là vậy nhưng ngươi ngay cả ca ca của mình cũng...

-ca ca

Hắc phượng hoàng nở nụ cười,là nụ cươì đầy nhạo báng và khinh bỉ,nhưng sự khinh bỉ đó không phải đối với Diệp Âm Trúc, mà ánh mắt huyết bạc của nàng quay lại hướng dưới tàng cây nhìn xuống, nhìn vào thi thể của Tát Ma Da, nàng nói:

-ngươi có biết quan hệ của hắn cùng ta như thế nào?

Diệp Âm Trúc ngơ ngác không nghĩ tới Hắc phượng hoàng lại hỏi mình như vậy, hắn do dự một chút rồi nói:

-hình như là không được hòa thuận cho lắm

" Ha ha" buồn cười, thật là buồn cười

-Ngươi thật là ngốc. Chúng ta như thế nào chỉ là bất hòa

Hắc phượng hoàng cười, nhan sắc nàng đúng là tuyệt lệ vô song nhưng lại gây cho Diệp Âm Trúc có chút khó chịu.

-ngươi có biết tại sao Tát Ma Da hận ta như vậy?

Hắc phượng hoàng lại hỏi?

Diệp Âm Trúc lắc đầu

Hắc phượng hoàng lạnh lùng cười, ánh mắt toát ra một tia tàn nhẫn

-bởi vì ta đã làm cho hắn không thể làm nam nhân được nữa. năm ta lên mười tuổi thì hắn đã bị ta thiến

-a

Diệp Âm Trúc như thế nào cũng không nghi ra hắc phượng hoàng cho hắn một đáp án như vây, trong nhất thời Diệp Âm Trúc cả người ngây dại.

Hắc phượng hoàng cười nhạt, thản nhiên nói:

-ngươi cũng đã nghe qua hắn gọi ta là cẩu tạp chủng. mẫu thân ta chỉ là một cung nữ mà thôi. Tại cha ta trong một lần say rượu trong lúc vô tình đã cường bạo mẫu thân ta rồi sau đó trục xuất mẫu thân ta. Mẫu thân ta ở bên ngoài sinh hạ ta. Sau đó cha ta lại gọi ta trở về hoàng cung.

Khi đó mẫu thân ta đã chết. tại hoàng cung địa vị của ta ngay cả hạ nhân cũng không bằng. từ ngày vào trong hoàng ta cũng chỉ thấy cha ta có hai lần. Tát Ma Da tên súc sinh này năm ấy ta chỉ là một hài tử mười tuổi yếu đuối. hắn gặp ta,mắng chửi ta là cẩu tạp chủng rồi sau đó cố gắng cưỡng gian ta.

-cái gì

Diệp Âm Trúc trong lòng hoàn toàn rung động, trước đó một điểm hắn cũng không lý giải nổi Hắc phượng hoàng tại sao lại làm như vậy nhưng trong giờ khắc này đã hoàn toàn hiểu ra, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía thi thể Tát Ma Da. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra chuyện xẩy ra như thế này. Lời này đích thị là một phía Hắc phượng hoàng nói ra. Nhưng Diệp Âm trúc cho là thật vì thanh âm của nàng tuy bình tĩnh nhưng lại tạo cho người ta cảm giác trong đó bao hàm ít nhiều thê lương cùng phẫn hận.

-lúc đó ta tưởng rằng mình đã chết nhưng đúng lúc đó sư phụ ta xuất hiện. sư phụ ta xuất hiện đúng lúc hắn sắp chiếm đoạt thân thể ta. Sư phụ ta rất coi trọng ta trong lòng hận ý cũng tử tịch mãnh liệt, sư phụ hỏi ta. Muốn hắn như thế nào mới nguyện ý, ta nói với sư phụ ta hy vọng sư phụ làm cho Tát Ma Da sống không bằng chết, vì vậy sư phụ đã cho hắn một đao mang theo đồ vật của hắn cắt đi khiến hắn mất đi tư cách thừa kế nhưng lại không có giết hắn. từ đó ta cùng sư phụ ra đi. Mấy năm sau ta phản hồi Lam Địch Á Tư lúc đó ta gặp cha ta chính là Lam Địch Á Tư đế vương hắn tựa hồ rất hối hận vả tỏ ra rất hổ thẹn với ta muốn cho ta một lần nữa nhận hắn làm cha nhưng ta biết nếu không phải thực lực của ta hắn như thế nào để ý đến ta hắn như thế nào lại chấp nhận ta, hắn thế nào lại nhận lỗi với ta. Tát Ma Da hận ta thấu xương, hận không giết được ta, sư phụ đã nhắc nhở những nguy hiểm gặp phải khi trở lại trong cung, nên ta biết hắn cũng tìm cơ hội giết ta, vậy ta trước tiên giết hắn là được.

Diệp Âm Trúc nhìn Hắc phượng hoang ánh mắt có vài phần đồng tình buồn bã nói:

-nguyên lai hoàng thất từ trước đến nay đều tranh đấu như vậy, dĩ nhiên chuyện này cũng là quá khứ ngươi không thể vui vẻ quên đi sao, hãy để quá khứ trôi qua.

-Quên? Nếu có thể quên ta cũng không phải Hắc phượng hoàng hôm nay. Ngươi biết vì sao ta có thành tựu ngày hôm nay không? ngươi có biết ta đã nỗ lực bao nhiêu không? Sau khi chiến tranh giữa thất quốc chấm dứt nếu ta còn sống, cũng có nhiều lắm nhiều lắm cái giá ta phải bồi thường, hai tay ta đã dính đầy máu tanh, ngươi cho rằng nói quên đi là có thể quên được sao? Ngươi hãy bớt sàm ngôn đi. Hãy bắt đầu đi mặc dù ta cảm thấy ngươi có tiến bộ nhưng ngươi đừng tưởng rằng có thể dễ dàng chiến thắng ta. Để cho công bình quyết đấu một trận chấm dứt vui vẻ tràng chiến tranh này.

Hắc phượng hoàng nhìn Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc cũng đang nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Diệp Âm Trúc lúc này nhìn Hắc phượng hoàng thật là rất cô đơn…

Lẳng lặng đứng trên nhánh cây, thân thể nàng tràn ngập mềm mại làm cho người ta cảm giác trìu mến. cho dù trong mắt nàng toát ra quang mang chết tróc cùng khí tức tử vong, Diệp Âm Trúc cũng không có gì hiềm khí, lúc này trong lòng hắn không hề có chiến ý ngược lại tràn đầy trìu mến cùng thương cảm người con gái này, không biết tại sao khi hắn nhìn Hắc phượng hoàng lại cảm giác như vậy, ngay cả Hải Dương hay Hương Loan cũng chưa từng công phá được phòng tuyến cuối cùng sâu trong tâm Diệp Âm Trúc, ngay cả chính Diệp Âm Trúc cũng không biết như thế nào có khả năng chính là cái loại này chung tình cảm giác.

Trong mắt Hắc phượng hoàng Diệp Âm Trúc ánh mắt so với trước kia thâm thúy hơn rất nhiều, nhưng là xem hắn vẫn như trước vẫn rất ngu ngốc, trong lòng thở dài, đồ ngốc, ngươi thật là đồ ngốc, chẵng nhẽ ngươi thật sự không nhận ra ta, chẵng nhẽ ta trước kia che dấu quá thành công sao?

Ngươi đúng thật là gã khờ đáng yêu a! ta giết hắc long Quỳnh Tư cùng Ai Địch, giết Tát Ma Da, giết Tất cả chiến sĩ tinh nhuệ của Lam Địch Á Tư, chính là vì muốn trên tay ngươi không nhiễm nhiều máu tanh, hiện tại ta đã biến thành bộ dạng này, có nhiễm thêm một chút máu tanh nữa thì có thể như thế nào? Diệp Âm Trúc ngươi có biết ta cuối cùng với Ai Địch nói gì không? Ta đã nói cho hắn biết bởi vì hắn đã uy hiếp tới người mà ta yêu mến nên ta mới không thể không hạ thủ. Đồ ngốc, đồ ngốc, ngươi là đồ đại ngốc

Từng cơn gió nhẹ thổi qua cự mộc lĩnh vực thật là động lòng người, mùi thực vật thơm truyền vào trong mũi thật là thoải mái nói không nên lời, nhàn nhạt mùi thơm dần xóa đi mùi máu nồng nặc. trận chiến đấu giằng co giữa hai người sắp chiển khai, chiến ý chẳng những không có tăng ngược lại đôi bên cũng từ từ giảm xuống, cứ như vậy hai người nhìn nhau không có ai mở lời cũng không có ai có ý động thủ, hai người ai cũng không có dũng cảm đối phó với đối phương.

Một lúc lâu, chính là Diệp Âm Trúc không nhịn được, bởi vì hắn phát hiện chính mình không còn muốn cùng Hắc phượng hoang động thủ chứ đừng nói tới việc giết Hắc phượng hoàng, đối mặt với Hắc phượng hoàng một thích khách cường đại như vậy, nếu mình không chuẩn bị thực lực đầy đủ lực ứng phó như vậy thì hắn biết mình căn bản không có khả năng đánh thắng Hắc phượng hoàng.

-Chúng ta nhất định phải đánh nhau sao?

Hắc phượng hoàng liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu một cái nói

-nếu ngươi không muốn động thủ thì hãy chủ động rời nơi này, nhượng để cho ta vì đế quốc thu được chiến thắng cuối cùng.

Diệp Âm Trúc lắc đầu

-không ta không thể rời đi như vậy, mặc dù ta không muốn cùng ngươi động thủ nhưng là vì tràng chiến đấu này, ta cùng huynh đệ ta tử thương nhiều như vậy, nhiều người ngã xuỗng như vậy như thế nào ta lại buông tay như vậy, như thế nào đối diện với bài vị những người đã mất đi tính mạng quý giá đây?

Hắc phượng hoàng ánh mắt lạnh đi vài phần

-động thủ đi, động thủ sớm một chút cũng tốt, chấm dứt sớm một chút cũng tốt, nếu ngươi không ra tay trước, ta sẽ ra tay.

Thanh âm vừa dứt,Hắc phượng hoàng động thủ, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, hạ ý thức phóng người nên, tay trái xuất cầm, tay phải nhanh tay gẩy khô mộc long ngâm cầm huyền thượng bát động, một tiếng trầm thấp đích bạo âm vang lên, thừa dịp Hắc phượng hoàng thân thế còn trên không trung trì trệ trong nháy mắt, hắn biến ảo vị trí rơi vào một nhánh cây cổ thụ

Hắc phượng hoàng không có đuổi theo, đứng ở vị trí cũ của Diệp Âm trúc nói

-thực lực của ngươi quả nhiên tiến bộ, nguyên lai có dùng bạo âm cũng không thể ảnh hưởng tới ta như vậy, không nghĩ tới tại cuộc chiến này ngươi dĩ nhiên cũng đạt tới tử cấp chánh thức, bất quá cho dù thực lực của ngươi có tiến bộ thì cũng không đủ đánh ngã ta, nếu ta thông qua Tô Lạp biết sự tồn tại của ngươi, ngươi lại nghĩ rằng ta không có chuẩn bị gì sao?

vừa nói đến đó thì trong tay nàng quang mang chợt lóe lên, một khối nhũ màu trắng giống kim trúc bài xuất hiện tại lòng bàn tay

Khối kim chúc bài này thể tích rất nhỏ, chỉ tương đương với móng tay của ngón tay cái vậy, mắt trước khối kim trúc lóe ra vẩng sáng mầu trắng nhàn nhạt, nhưng không phải khí tức thần thánh. Tại mầu trắng bên trong có vài phần nhàn nhạt, thản nhiên ngân quang lóe ra.

-Tinh thần hệ ma pháp vật phẩm?

Diệp Âm Trúc có chút tò mò nhìn ma pháp bài trong tay Hắc phượng hoàng,

Hắc phượng hoàng chậm rãi tung khối ma pháp bài lên, quang mang chợt lóe nên, ma pháp bài cũng trực tiếp dán lên vị trí mi tâm nàng, ngay sau đó Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được trên người Hắc phượng hoàng phảng phất bao phủ bởi một tầng gì đó

Hắc phượng hoàng cười nhạt thản nhiên nói:

-đây là một kiện thần khí rất bình thường, trong tất cả các thần khí nó chỉ có thể xem như hạ phẩm thần khí, tên gọi của nó là Tố cách âm thần phù.

Mặc dù thần khí này bản thân nó có tác dụng rất thấp nhưng đối phó với ngươi một ma pháp sư thần âm hệ lại cực kì thích hợp bất quá nó không giúp ta kháng lại thanh âm, nhưng nó lại giúp ta ổn định linh hồn, cho nên dù ngươi có dùng cầm khúc ảo diệu đến cỡ nào, bất luận là bạo âm mạnh mẽ cỡ nào, thì từ bây giờ trong tai ta cũng chỉ là âm thanh mà thôi, cũng không có gì hiệu quả. Vì vậy ngươi nên thu hồi lại cầm của ngươi đi

Lời nói chưa dứt Hắc phượng hoàng thân thể phiêu nhiên chỉ còn lại chuỗi tàn ảnh, cơ hồ trong nháy mắt Diệp Âm Trúc cảm nhần được hàn quang lạnh giá

Hắn biết Hắc phượng hoàng sẽ không nói dối, thần phù này thật sự có thể thay thế linh hồn tiếp nhận thanh âm, vậy chính mình cầm khúc thật sự mất đi tác dụng. Diệp Âm Trúc cũng không biết rằng cách âm thần phủ này dược một vị cường đại luyện kim thuật sĩ vì đối phó với một gã tinh thần hệ ma pháp sư nên mới chế tạo ra thứ thần phẩm này, vốn cách âm thần phủ này có tác dụng ngăn cách tinh thần ma pháp, đáng tiếc vị luyện kim thuật sĩ kia lại thất bại, nhưng lại chế tạo ra một loại thần khí khác

Khô mộc long ngâm cũng không có thu hồi, mắt nhìn Hắc phượng hoàng hướng đến, Diệp Âm Trúc thân thể nhoáng nên một cái phút chốc thân thể huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, một đạo bích lục quang mang phiêu xuất, điểm thêm một chút lục quang hướng Hắc phượng hoàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện