Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ
Chương 38
Trước khi tiến cung Tề Thêu như thế nào cũng không nghĩ tới tính tình Lưu Tứ lại là cái dạng này. Lạnh nóng không vào, dầu muối không ăn, mặc kệ nàng lấy lòng như thế nào, trước sau đều không được Lưu Tứ liếc mắt một cái.
Vì cái gì?
Là nàng không tốt sao?
Tề Thêu nhìn gương. Nàng mới 17 tuổi, là tuổi thiếu nữ như hoa, khuôn mặt kiều mị giống như cánh hoa mới vừa nở rộ, tóc đen xinh đẹp bắt mắt, dáng người phát dục đến lả lướt.
Nếu Lưu Tứ chướng mắt nàng, vậy chỉ có một khả năng, đó là Ngu Hạ quá mức mê hoặc.
Trong hậu cung có nữ nhân đẹp nhất, đế vương làm sao có thể nhìn trúng những người khác?
Tề Thêu gần đây đang nghiên cứu vu cổ chi thuật, hậu cung cùng dân gian đã cấm nhưng không ngăn cản được người có tâm tư. Nàng từ trong rương lấy ra hai hình nộm, một cái viết tên Tề Quý Phi, một cái viết tên Ngu Hạ, nàng biết sinh thần bát tự của Tề Quý Phi, cho nên hình nộm viết tên Tề Quý Phi còn cố ý viết thêm sinh thần bát tự, hình nộm viết tên Ngu Hạ lại có cây kim to đâm trước ngực cùng tứ chi, trong bóng tối có vẻ đặc biệt dữ tợn.
Nàng cũng chỉ có thể hả giận như vậy.
Ban đêm, Lưu Tứ chờ Ngu Hạ ngủ say, hắn tiếp tục ở bên ngoài đọc sách. Cửa sổ phát ra chút động tĩnh, ban đêm yên tĩnh cho dù gió thổi cỏ lay đều thực rõ ràng.
Lưu Tứ nhàn nhạt nói: “Tiến vào.”
Cửa sổ bỗng nhiên mở ra, một đạo thân ảnh tiến vào.
Một cung nữ dung mạo bình thường quỳ gối trên mặt đất, thấp giọng nói: “Bệ hạ.”
Lưu Tứ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ không chút để ý nhìn tấu chương: “Chuyện gì?”
Cung nữ từ trong tay áo lấy ra một vật, đặt ở trước mặt Lưu Tứ: “Nô tỳ ở trong phòng Diễm phi nương nương phát hiện cái này.”
Diễm phi hẳn là người lớn mật nhất hậu cung, người khác đều ở một bên quan sát, chờ xem người khác có động tĩnh gì chính mình lại ra ứng đối chi sách, Diễm phi lại chủ động xuất kích.
Đáng tiếc những thủ đoạn nhỏ này cũng không được Lưu Tứ đặt vào mắt.
Nhìn thấy cái quen thuộc, sắc mặt Lưu Tứ bỗng nhiên lạnh xuống: “Nàng nhưng thật ra lớn mật, đi chỗ Ôn tiên sinh kêu hắn đổi thành tên của Diễm phi.”
Cung nữ lại nói: “Hôm nay diễm phi nương nương mang điểm tâm đến có trộn nha phiến.”
Lưu Tứ ánh mắt lạnh hơn: “Nha phiến, nàng ta lấy ở đâu?”
Hắn luôn luôn đối người có lòng phòng bị, thức ăn sẽ không ăn ở chỗ khác. Cho dù hắn chán ghét người Tề gia cũng không nghĩ tới Tề Thêu cư nhiên dám quang minh chính đại hạ nha phiến trong đồ ăn.
Tề thêu tuổi cũng không tính là lớn, vào cung cũng không lâu, lúc trước vẫn luôn ở trong Tề phủ, lại có lá gan hạ dược thiên tử, không biết là ai dạy ra.
“Mang lúc tiến cung, nhưng trước khi tiến cung nàng từ đâu lấy được mấy thứ này thuộc hạ còn đang điều tra.” Cung nữ nói, “Gần nhất, Quý Phi nương nương có nguy hiểm. Vì mỹ dung dưỡng nhan, Quý Phi nương nương mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ dùng phấn trân châu, còn lấy phấn trân châu trôn cùng dược liệu khác, chế thành bùn đắp mặt. Diễm phi nương nương mượn nhân mạch Thái Hậu, mua chuộc cung nhân chế tác phấn trân châu cho Quý Phi nương nương, mặt Quý Phi nương nương gần đây đã bắt đầu lạn, thân thể cũng liên tiếp không tốt.”
Lưu Tứ mắt phượng hẹp dài híp lại, phất tay kêu cung nữ lui ra.
Nội thất truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, Lưu Tứ buông sổ con trong tay xuống, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ngu Hạ đi chân không xoa mắt nói: “Ta một giấc ngủ dậy không thấy ngài, đã trễ thế này rồi, bệ hạ, ngài sao còn xử lý chính sự?”
Lưu Tứ nói: “Trên mặt đất lạnh, nàng không mang giày sao lại chạy ra đây?”
Đôi chân nàng nhỏ nhắn trắng nõn, như dương chi bạch ngọc, tinh xảo lả lướt, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ngu Hạ tỉnh lại liền muốn gặp Lưu Tứ, không thấy Lưu Tứ nàng luôn cảm thấy lòng mình thực hoảng loạn.
Ngước mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lòng Ngu Hạ liền yên ổn.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, giống trúng tà, điên cuồng tưởng niệm Lưu Tứ, trước khi ngủ nghĩ tới Lưu Tứ, tỉnh ngủ cũng nghĩ tới Lưu Tứ, một khắc nhìn không tới hắn liền cảm thấy đặc biệt mất mát.
Nàng giơ tay ôm eo Lưu Tứ, đem mặt chôn trong lòng hắn: “Ta sợ …… Sợ không thấy chàng nữa.”
Hai canh giờ trước Lưu Tứ mới thôi miên nàng một lần, nàng hiện giờ muốn gặp hắn cũng thực bình thường.
Lưu Tứ giơ tay đem Ngu Hạ ôm vào lòng, bế nàng lên: “Ngốc công chúa, bao lớn rồi còn dính trẫm? Tương lai sinh hài tử, hài tử đều chê cười nàng nhát gan.”
Hắn ôm Ngu Hạ trở về tẩm điện, đem nàng đặt ở trong chăn.
Hắn bọc Ngu Hạ đến kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuyết trắng.
Ngu Hạ chớp chớp mắt: “Vậy bệ hạ nhìn ta ngủ, ta ngủ rồi cũng không được rời đi.”
Lưu Tứ vuốt ve khuôn mặt nhỏ non mềm của Ngu Hạ.
Hắn hàng năm cưỡi ngựa bắn cung, hàng năm dùng đao dùng kiếm, tay đã chay một tầng, ngón tay thon dài nhìn đẹp, trên thực tế lại không giống những công tử sống trong nhung lụa nhấc kiếm không nổi.
Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ một lát liền bị đỏ một mảnh.
Lưu Tứ nói: “Được, trẫm nhìn tiểu công chúa ngủ, ngoan, nhắm mắt lại.”
Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “Bệ hạ, ta rất thích chàng, chàng rất tốt với ta.”
Lưu Tứ giơ tay che mắt Ngu Hạ: “Trẫm tất nhiên thích nàng, trên đời này chỉ có trẫm thích nàng nhất.”
Ngu Hạ ngủ không được, nàng nhắm mắt lại nửa khắc, Lưu Tứ muốn đứng dậy nàng lập tức mở mắt ra: “Ngài đi đâu?”
Nàng giống như tiểu hồ ly thành tinh.
Người khác nếu dám dính Lưu Tứ như vậy, Lưu Tứ khẳng định không chút do dự đem người chém chết.
Ngu Hạ lại không giống vậy.
Lưu Tứ chỉ sợ thời khắc quá ít, sợ nàng tùy thời thanh tỉnh, nàng thanh tỉnh mộng đẹp của hắn cũng biến mất.
Lưu Tứ xoa xoa chóp mũi nàng: “Tiểu gia hỏa, trẫm thay quần áo đi ngủ, nàng tới cấp thay cho trẫm sao?”
Ngu Hạ gật gật đầu: “Được a.”
Nàng ngồi dậy, giơ tay cởi quần áo Lưu Tứ, đem quần áo trên người hắn cởi bỏ, tháo xuống vấn tóc phát quan cho hắn.
Chờ hết thảy đều làm tốt, Ngu Hạ nhích vào ngực Lưu Tứ, rúc người hắn: “Tốt rồi.”
Lưu Tứ giơ tay nắm cằm nàng, hôn đi.
Ngu Hạ trong đầu trống rỗng, những cái ký ức khủng bố đó đã bị phai nhạt, cùng Lưu Tứ tiếp xúc nàng chỉ cảm thấy chân tay luống cuống, có chút khẩn trương cùng thẹn thùng.
Cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chờ hắn buông chính mình ra, Ngu Hạ mặt đỏ tai hồng đem quần áo bản thân cởi ra.
Nàng cũng không biết nên nói cái gì, lắp bắp một lát, gương mặt Ngu Hạ đỏ một mảnh: “Là ta không đẹp sao? Chàng nhắm mắt lại làm gì nha?”
Lưu Tứ ngón tay cương một chút, đem chăn che trên người Ngu Hạ: “Hồ nháo, đang êm đẹp cởi quần áo làm gì?”
Ngu Hạ bên tai càng đỏ, lắp bắp: “Ta…… Ta…… Ta…… Chàng……”
Nàng nghẹn nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì.
Ngu Hạ cảm thấy bản thân cũng rất ủy khuất, hắn nói buổi tối cùng nàng…… Kết quả hiện tại lại muốn nàng mặc quần áo.
Ngu Hạ đành phải ôm Lưu Tứ, ủy khuất cọ cọ mặt lên vai hắn: “Hừ.”
Lưu Tứ biết trong đầu nhỏ Ngu Hạ suy nghĩ cái gì, hắn thanh âm khàn khàn, sờ sờ đầu nhỏ nàng: “Loại chuyện này không thể mỗi ngày đều làm, đêm qua làm một lần, hôm nay không được. Tham hoan không tốt.”
Ngu Hạ nói: “Nhưng mà ta không nhớ rõ ngày hôm qua.”
Lưu Tứ hôn lên trán nàng: “Được rồi, trẫm mệt mỏi, Ngọc Chân đừng nháo, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ngu Hạ vừa thấy xấu hổ vừa thấy tức giận, há mồm hung hăng cắn một ngụm lên cổ hắn.
Ánh mắt Lưu Tứ trầm xuống: “Ngọc Chân……”
Ngu Hạ đem áo ngủ hồng nhạc mặc vào, ngón tay tinh tế cầm dây lưng cột cại, sột sột soạt soạt đem quần áo mặc chỉnh tề, sau đó quay người đi, chọn một góc nhỏ ngủ.
Lưu Tứ đụng vào chỗ bị nàng cắn.
Tiểu gia hỏa tính tình thật là không nhỏ, bị người sủng hư rồi, việc gì cũng dám làm, đến hắn cũng dám cắn.
Vết cắn cách áo hai tất, vừa lúc không thể che đậy, nam tử Cảnh Quốc sau khi thành niên đều phải vấn tóc, đeo phát quan, vết cắn càng rõ ràng.
Hắn không nhịn được muốn đem nàng kéo qua khi dễ một trận.
Thời gian còn sớm, Lưu Tứ lo lắng lại kích thích đến nàng, làm nàng lại nhớ tới cái gì không nên nhớ.
Lưu Tứ kéo nàng vào lòng mình “Nằm sát vào, buổi tối lại lăn xuống giường.”
Ngu Hạ nhìn Lưu Tứ, khuôn mặt hắn tuấn lãng, mặt mày phá lệ sâu thẳm, đôi mắt phượng hẹp dài làm người khác khó quên. Nàng cảm thấy mắt mình thực không tồi, Lưu Tứ lớn lên đẹp như vậy, cũng khó trách nàng đối hắn nhất kiến chung tình.
Chỉ là có một chút không tốt.
Hắn có quá nhiều quá nhiều nữ nhân, nghe nói ngoại trừ Diễm phi, còn có cái gì Quý Phi, Thục phi, Hiền phi…… Cùng người khác chia sẻ một nam nhân luôn cảm thấy không thoải mái.
Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Chàng hôm nay có phải cảm thấy con bướm của Diễm phi xinh đẹp hay không?”
Lưu Tứ không rõ ý của Ngu Hạ: “Hả?”
Ngu Hạ khoa tay múa chân “Nàng ở chỗ này vẽ một con bướm thật xinh đẹp.”
Lưu Tứ như thế nào cũng là hậu duệ quý tộc, tính tình cao ngạo, tùy tiện nhìn ngực nữ nhân thật không phải tác phong của hắn. Hắn cũng không rõ ràng lắm trên người Diễm phi có phải có con bướm hay không, nàng nói có coi như là có đi.
Lưu Tứ nói: “Nàng thích? Thích thì ngày mai trẫm vẽ cho nàng một con, bây giờ nên ngủ rồi.”
Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Ta mới không thích, cũng không cần bắt chước nàng.”
Lưu Tứ từ đầu giường lấy ra cái chuông bạc, nhẹ nhàng quơ quơ: “Ngọc Chân, nhìn này.”
Ngu Hạ nghe tiếng chuông vang lên, không tự chủ nhìn qua.
Nửa khắc chung sau, Lưu Tứ ôm tiểu cô nương ngủ say, giơ tay xoa chóp mũi nàng. Nàng ngủ rất say, đôi mắt thật xinh đẹp, lông mi nhỏ dài, độ cong khóe môi cũng thực xinh đẹp.
Tiểu cô nương cũng biết ghen ghét, Lưu Tứ thật không có thấy con bướm trên người Tề Thêu, gương mặt kia của Tề Thêu nhìn một cái liền quên.
Ngu Hạ mặc áo ngủ màu hồng nhạt tôn lên da thịt trắng muốt. Việc xảy ra vừa rồi Lưu Tứ cũng không có quên, nàng dáng người cực tốt, độ cong vòng eo xinh đẹp, tinh tế như cành liễu trong gió, bộ ngực no đủ trắng nõn một tay khó nắm hết.
Lớn lên xinh đẹp như vậy còn ghen ghét người khác, thật làm người ta khó hiểu.
Bất quá so lúc trước luôn hy vọng hắn sủng hạnh nữ nhân khác tốt hơn rất nhiều.
Lưu Tứ đem nàng đặt trong chăn, từ trên giường đi xuống.
Ngày kế lâm triều, chuỗi ngọc dài trên mũ miện rũ xuống, đại thần phía dưới rất khó thấy thần sắc của Lưu Tứ.
Bất quá lúc sau Lưu Tứ cùng vài vị đại thần ở Tử Thần Điện thương nghị triều sự, Binh Bộ Thượng Thư lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lưu Tứ một cái.
Lưu Tứ xưa nay thanh tâm quả dục, hiếm khi sủng hạnh hậu phi, trong cung đến nay không có hậu phi có thai.
Nhưng hôm nay trên cổ bệ hạ cư nhiên có dấu hôn chưa tan. Không biết phi tần nào phóng đãng lớn mật như thế, cư nhiên dám ở trên người Nguyên Hi Đế xưa nay lạnh nhạt lưu lại dấu vết này.
Vì cái gì?
Là nàng không tốt sao?
Tề Thêu nhìn gương. Nàng mới 17 tuổi, là tuổi thiếu nữ như hoa, khuôn mặt kiều mị giống như cánh hoa mới vừa nở rộ, tóc đen xinh đẹp bắt mắt, dáng người phát dục đến lả lướt.
Nếu Lưu Tứ chướng mắt nàng, vậy chỉ có một khả năng, đó là Ngu Hạ quá mức mê hoặc.
Trong hậu cung có nữ nhân đẹp nhất, đế vương làm sao có thể nhìn trúng những người khác?
Tề Thêu gần đây đang nghiên cứu vu cổ chi thuật, hậu cung cùng dân gian đã cấm nhưng không ngăn cản được người có tâm tư. Nàng từ trong rương lấy ra hai hình nộm, một cái viết tên Tề Quý Phi, một cái viết tên Ngu Hạ, nàng biết sinh thần bát tự của Tề Quý Phi, cho nên hình nộm viết tên Tề Quý Phi còn cố ý viết thêm sinh thần bát tự, hình nộm viết tên Ngu Hạ lại có cây kim to đâm trước ngực cùng tứ chi, trong bóng tối có vẻ đặc biệt dữ tợn.
Nàng cũng chỉ có thể hả giận như vậy.
Ban đêm, Lưu Tứ chờ Ngu Hạ ngủ say, hắn tiếp tục ở bên ngoài đọc sách. Cửa sổ phát ra chút động tĩnh, ban đêm yên tĩnh cho dù gió thổi cỏ lay đều thực rõ ràng.
Lưu Tứ nhàn nhạt nói: “Tiến vào.”
Cửa sổ bỗng nhiên mở ra, một đạo thân ảnh tiến vào.
Một cung nữ dung mạo bình thường quỳ gối trên mặt đất, thấp giọng nói: “Bệ hạ.”
Lưu Tứ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ không chút để ý nhìn tấu chương: “Chuyện gì?”
Cung nữ từ trong tay áo lấy ra một vật, đặt ở trước mặt Lưu Tứ: “Nô tỳ ở trong phòng Diễm phi nương nương phát hiện cái này.”
Diễm phi hẳn là người lớn mật nhất hậu cung, người khác đều ở một bên quan sát, chờ xem người khác có động tĩnh gì chính mình lại ra ứng đối chi sách, Diễm phi lại chủ động xuất kích.
Đáng tiếc những thủ đoạn nhỏ này cũng không được Lưu Tứ đặt vào mắt.
Nhìn thấy cái quen thuộc, sắc mặt Lưu Tứ bỗng nhiên lạnh xuống: “Nàng nhưng thật ra lớn mật, đi chỗ Ôn tiên sinh kêu hắn đổi thành tên của Diễm phi.”
Cung nữ lại nói: “Hôm nay diễm phi nương nương mang điểm tâm đến có trộn nha phiến.”
Lưu Tứ ánh mắt lạnh hơn: “Nha phiến, nàng ta lấy ở đâu?”
Hắn luôn luôn đối người có lòng phòng bị, thức ăn sẽ không ăn ở chỗ khác. Cho dù hắn chán ghét người Tề gia cũng không nghĩ tới Tề Thêu cư nhiên dám quang minh chính đại hạ nha phiến trong đồ ăn.
Tề thêu tuổi cũng không tính là lớn, vào cung cũng không lâu, lúc trước vẫn luôn ở trong Tề phủ, lại có lá gan hạ dược thiên tử, không biết là ai dạy ra.
“Mang lúc tiến cung, nhưng trước khi tiến cung nàng từ đâu lấy được mấy thứ này thuộc hạ còn đang điều tra.” Cung nữ nói, “Gần nhất, Quý Phi nương nương có nguy hiểm. Vì mỹ dung dưỡng nhan, Quý Phi nương nương mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ dùng phấn trân châu, còn lấy phấn trân châu trôn cùng dược liệu khác, chế thành bùn đắp mặt. Diễm phi nương nương mượn nhân mạch Thái Hậu, mua chuộc cung nhân chế tác phấn trân châu cho Quý Phi nương nương, mặt Quý Phi nương nương gần đây đã bắt đầu lạn, thân thể cũng liên tiếp không tốt.”
Lưu Tứ mắt phượng hẹp dài híp lại, phất tay kêu cung nữ lui ra.
Nội thất truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, Lưu Tứ buông sổ con trong tay xuống, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ngu Hạ đi chân không xoa mắt nói: “Ta một giấc ngủ dậy không thấy ngài, đã trễ thế này rồi, bệ hạ, ngài sao còn xử lý chính sự?”
Lưu Tứ nói: “Trên mặt đất lạnh, nàng không mang giày sao lại chạy ra đây?”
Đôi chân nàng nhỏ nhắn trắng nõn, như dương chi bạch ngọc, tinh xảo lả lướt, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ngu Hạ tỉnh lại liền muốn gặp Lưu Tứ, không thấy Lưu Tứ nàng luôn cảm thấy lòng mình thực hoảng loạn.
Ngước mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lòng Ngu Hạ liền yên ổn.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, giống trúng tà, điên cuồng tưởng niệm Lưu Tứ, trước khi ngủ nghĩ tới Lưu Tứ, tỉnh ngủ cũng nghĩ tới Lưu Tứ, một khắc nhìn không tới hắn liền cảm thấy đặc biệt mất mát.
Nàng giơ tay ôm eo Lưu Tứ, đem mặt chôn trong lòng hắn: “Ta sợ …… Sợ không thấy chàng nữa.”
Hai canh giờ trước Lưu Tứ mới thôi miên nàng một lần, nàng hiện giờ muốn gặp hắn cũng thực bình thường.
Lưu Tứ giơ tay đem Ngu Hạ ôm vào lòng, bế nàng lên: “Ngốc công chúa, bao lớn rồi còn dính trẫm? Tương lai sinh hài tử, hài tử đều chê cười nàng nhát gan.”
Hắn ôm Ngu Hạ trở về tẩm điện, đem nàng đặt ở trong chăn.
Hắn bọc Ngu Hạ đến kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuyết trắng.
Ngu Hạ chớp chớp mắt: “Vậy bệ hạ nhìn ta ngủ, ta ngủ rồi cũng không được rời đi.”
Lưu Tứ vuốt ve khuôn mặt nhỏ non mềm của Ngu Hạ.
Hắn hàng năm cưỡi ngựa bắn cung, hàng năm dùng đao dùng kiếm, tay đã chay một tầng, ngón tay thon dài nhìn đẹp, trên thực tế lại không giống những công tử sống trong nhung lụa nhấc kiếm không nổi.
Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ một lát liền bị đỏ một mảnh.
Lưu Tứ nói: “Được, trẫm nhìn tiểu công chúa ngủ, ngoan, nhắm mắt lại.”
Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “Bệ hạ, ta rất thích chàng, chàng rất tốt với ta.”
Lưu Tứ giơ tay che mắt Ngu Hạ: “Trẫm tất nhiên thích nàng, trên đời này chỉ có trẫm thích nàng nhất.”
Ngu Hạ ngủ không được, nàng nhắm mắt lại nửa khắc, Lưu Tứ muốn đứng dậy nàng lập tức mở mắt ra: “Ngài đi đâu?”
Nàng giống như tiểu hồ ly thành tinh.
Người khác nếu dám dính Lưu Tứ như vậy, Lưu Tứ khẳng định không chút do dự đem người chém chết.
Ngu Hạ lại không giống vậy.
Lưu Tứ chỉ sợ thời khắc quá ít, sợ nàng tùy thời thanh tỉnh, nàng thanh tỉnh mộng đẹp của hắn cũng biến mất.
Lưu Tứ xoa xoa chóp mũi nàng: “Tiểu gia hỏa, trẫm thay quần áo đi ngủ, nàng tới cấp thay cho trẫm sao?”
Ngu Hạ gật gật đầu: “Được a.”
Nàng ngồi dậy, giơ tay cởi quần áo Lưu Tứ, đem quần áo trên người hắn cởi bỏ, tháo xuống vấn tóc phát quan cho hắn.
Chờ hết thảy đều làm tốt, Ngu Hạ nhích vào ngực Lưu Tứ, rúc người hắn: “Tốt rồi.”
Lưu Tứ giơ tay nắm cằm nàng, hôn đi.
Ngu Hạ trong đầu trống rỗng, những cái ký ức khủng bố đó đã bị phai nhạt, cùng Lưu Tứ tiếp xúc nàng chỉ cảm thấy chân tay luống cuống, có chút khẩn trương cùng thẹn thùng.
Cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chờ hắn buông chính mình ra, Ngu Hạ mặt đỏ tai hồng đem quần áo bản thân cởi ra.
Nàng cũng không biết nên nói cái gì, lắp bắp một lát, gương mặt Ngu Hạ đỏ một mảnh: “Là ta không đẹp sao? Chàng nhắm mắt lại làm gì nha?”
Lưu Tứ ngón tay cương một chút, đem chăn che trên người Ngu Hạ: “Hồ nháo, đang êm đẹp cởi quần áo làm gì?”
Ngu Hạ bên tai càng đỏ, lắp bắp: “Ta…… Ta…… Ta…… Chàng……”
Nàng nghẹn nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì.
Ngu Hạ cảm thấy bản thân cũng rất ủy khuất, hắn nói buổi tối cùng nàng…… Kết quả hiện tại lại muốn nàng mặc quần áo.
Ngu Hạ đành phải ôm Lưu Tứ, ủy khuất cọ cọ mặt lên vai hắn: “Hừ.”
Lưu Tứ biết trong đầu nhỏ Ngu Hạ suy nghĩ cái gì, hắn thanh âm khàn khàn, sờ sờ đầu nhỏ nàng: “Loại chuyện này không thể mỗi ngày đều làm, đêm qua làm một lần, hôm nay không được. Tham hoan không tốt.”
Ngu Hạ nói: “Nhưng mà ta không nhớ rõ ngày hôm qua.”
Lưu Tứ hôn lên trán nàng: “Được rồi, trẫm mệt mỏi, Ngọc Chân đừng nháo, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ngu Hạ vừa thấy xấu hổ vừa thấy tức giận, há mồm hung hăng cắn một ngụm lên cổ hắn.
Ánh mắt Lưu Tứ trầm xuống: “Ngọc Chân……”
Ngu Hạ đem áo ngủ hồng nhạc mặc vào, ngón tay tinh tế cầm dây lưng cột cại, sột sột soạt soạt đem quần áo mặc chỉnh tề, sau đó quay người đi, chọn một góc nhỏ ngủ.
Lưu Tứ đụng vào chỗ bị nàng cắn.
Tiểu gia hỏa tính tình thật là không nhỏ, bị người sủng hư rồi, việc gì cũng dám làm, đến hắn cũng dám cắn.
Vết cắn cách áo hai tất, vừa lúc không thể che đậy, nam tử Cảnh Quốc sau khi thành niên đều phải vấn tóc, đeo phát quan, vết cắn càng rõ ràng.
Hắn không nhịn được muốn đem nàng kéo qua khi dễ một trận.
Thời gian còn sớm, Lưu Tứ lo lắng lại kích thích đến nàng, làm nàng lại nhớ tới cái gì không nên nhớ.
Lưu Tứ kéo nàng vào lòng mình “Nằm sát vào, buổi tối lại lăn xuống giường.”
Ngu Hạ nhìn Lưu Tứ, khuôn mặt hắn tuấn lãng, mặt mày phá lệ sâu thẳm, đôi mắt phượng hẹp dài làm người khác khó quên. Nàng cảm thấy mắt mình thực không tồi, Lưu Tứ lớn lên đẹp như vậy, cũng khó trách nàng đối hắn nhất kiến chung tình.
Chỉ là có một chút không tốt.
Hắn có quá nhiều quá nhiều nữ nhân, nghe nói ngoại trừ Diễm phi, còn có cái gì Quý Phi, Thục phi, Hiền phi…… Cùng người khác chia sẻ một nam nhân luôn cảm thấy không thoải mái.
Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Chàng hôm nay có phải cảm thấy con bướm của Diễm phi xinh đẹp hay không?”
Lưu Tứ không rõ ý của Ngu Hạ: “Hả?”
Ngu Hạ khoa tay múa chân “Nàng ở chỗ này vẽ một con bướm thật xinh đẹp.”
Lưu Tứ như thế nào cũng là hậu duệ quý tộc, tính tình cao ngạo, tùy tiện nhìn ngực nữ nhân thật không phải tác phong của hắn. Hắn cũng không rõ ràng lắm trên người Diễm phi có phải có con bướm hay không, nàng nói có coi như là có đi.
Lưu Tứ nói: “Nàng thích? Thích thì ngày mai trẫm vẽ cho nàng một con, bây giờ nên ngủ rồi.”
Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Ta mới không thích, cũng không cần bắt chước nàng.”
Lưu Tứ từ đầu giường lấy ra cái chuông bạc, nhẹ nhàng quơ quơ: “Ngọc Chân, nhìn này.”
Ngu Hạ nghe tiếng chuông vang lên, không tự chủ nhìn qua.
Nửa khắc chung sau, Lưu Tứ ôm tiểu cô nương ngủ say, giơ tay xoa chóp mũi nàng. Nàng ngủ rất say, đôi mắt thật xinh đẹp, lông mi nhỏ dài, độ cong khóe môi cũng thực xinh đẹp.
Tiểu cô nương cũng biết ghen ghét, Lưu Tứ thật không có thấy con bướm trên người Tề Thêu, gương mặt kia của Tề Thêu nhìn một cái liền quên.
Ngu Hạ mặc áo ngủ màu hồng nhạt tôn lên da thịt trắng muốt. Việc xảy ra vừa rồi Lưu Tứ cũng không có quên, nàng dáng người cực tốt, độ cong vòng eo xinh đẹp, tinh tế như cành liễu trong gió, bộ ngực no đủ trắng nõn một tay khó nắm hết.
Lớn lên xinh đẹp như vậy còn ghen ghét người khác, thật làm người ta khó hiểu.
Bất quá so lúc trước luôn hy vọng hắn sủng hạnh nữ nhân khác tốt hơn rất nhiều.
Lưu Tứ đem nàng đặt trong chăn, từ trên giường đi xuống.
Ngày kế lâm triều, chuỗi ngọc dài trên mũ miện rũ xuống, đại thần phía dưới rất khó thấy thần sắc của Lưu Tứ.
Bất quá lúc sau Lưu Tứ cùng vài vị đại thần ở Tử Thần Điện thương nghị triều sự, Binh Bộ Thượng Thư lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lưu Tứ một cái.
Lưu Tứ xưa nay thanh tâm quả dục, hiếm khi sủng hạnh hậu phi, trong cung đến nay không có hậu phi có thai.
Nhưng hôm nay trên cổ bệ hạ cư nhiên có dấu hôn chưa tan. Không biết phi tần nào phóng đãng lớn mật như thế, cư nhiên dám ở trên người Nguyên Hi Đế xưa nay lạnh nhạt lưu lại dấu vết này.
Bình luận truyện