Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Quyển 2 - Chương 52: Sự thật phũ phàng



-”Chủ Tịch, em nộp tài liệu”

Tuyết Nhi nháy mắt tinh nghịch.

-”Làm gì có tài liệu nào em cần nộp?”

-”Ha, bị anh bắt thóp rồi…em cần nộp cái này, hehe…”

Nhi kiễng chân, khẽ chạm vào môi người yêu. Tú theo lệ cũng đáp trả; anh và cô hôn nhiệt thành, nhưng sao, hôn…cũng chỉ là hôn?

Anh không thể lý giải nổi, tại sao cơ thể lại phát sinh cảm xúc mãnh liệt khi bên người được coi là em dâu mình, còn bên người tri kỉ bao năm…???

Anh là loại đàn ông khốn nạn tới thế sao?

Thấy người yêu ngẩn người, Nhi vỗ về:

-”Sao vậy? Lại đau đầu à? Có những chuyện không nhớ được thì đừng cố…”

-”Anh xin lỗi, để em thiệt thòi rồi.”

-”Không sao, chúng ta đã bắt đầu lại từ đầu, không phải vẫn tốt đấy sao? ”

-”Anh sẽ cố gắng nhớ ra em…”

-”Thực ra, em lại thích anh như này hơn đấy!”

-”Thật sao? Anh của trước kia không tốt sao?”

-”Anh…”

Anh của trước kia bận rất nhiều việc…Anh của trước kia là một chủ tịch huyền bí, ít người biết tới, anh của bây giờ lại nhiệt tình thân thiện với nhân viên…Anh của trước kia cùng em lớn lên nhưng anh của trước kia không bao giờ dỗ dành em, anh của trước kia chưa từng yêu chiều em, anh của trước kia luôn bực tức khi em đi cùng người khác, muốn giữ em bên mình nhưng lại chưa từng dẫn em đi chơi…

Nhưng cô không muốn nhắc lại những thứ không vui đó, đành lập lờ:

-”Anh của bây giờ đẹp trai hơn nhiều…”

Là sự thật thôi, anh ấy từ ngày đó, cô luôn cảm thấy rất khác…ngoài đối xử với cô rất tốt, thì từ khuôn mặt tới phong thái đều rất khác. Cô không thực sự rõ, nhưng là một sự phóng khoáng, đĩnh đạc…ánh mắt anh, trước kia sắc lạnh, nhưng giờ lại có vẻ ấm áp.

-”Em chỉ xạo”

Tú lên tiếng phản bác.

Nhi cắn nhẹ vào cổ anh, âu yếm…

-”Anh, chiều em đem anh về ra mắt đấy, ăn mặc lịch sự nhé…em vẫn chưa nói cho ba má là mình yêu nhau đâu…ba má biết chắc bất ngờ lắm”

-”Nhất trí”

Miệng nói mà lòng anh, không hiểu sao lại có cảm giác nặng nề.

*****************

Nàng nhìn lịch, nhìn hình ảnh thân thương trên chiếc điện thoại.

Gần nửa năm trôi qua rồi, mơ mơ màng màng, hiếm khi có lúc nàng lại tỉnh táo tới thế.

Sự việc hóa ra đơn giản như vậy!

Cha mẹ bỏ nàng!

Chồng nàng bỏ nàng!

Đứa con, cũng bỏ nàng!

Mọi người đều bỏ nàng…

Sài Gòn mưa to rả rích. Tú vừa đỗ xe thì chuông điện thoại của vang.

-”Anh yêu à, ngoại em bệnh nên giờ cả nhà về quê gấp, em xin lỗi nhé!”

-”Không sao, cho anh gửi lời hỏi thăm ngoại, cả nhà cũng đi đường cẩn thận nhé, hình như có bão về”

-”Hi, yêu anh lắm!”

-”Về tới nơi nhắn tin cho anh.”

-”Okie sếp”

Chớp đánh những tia sáng nhì nhằng, một hồi sấm vang dội kêu lên khiến ai nấy đều phải giật mình, mọi người hối hả về nhà…vậy mà trên vỉa hè, lại có một cô gái mặc váy tím, bước đôi chân trần rất chậm rãi…

Hình ảnh đó khiến Tú rất khó chịu, anh không hiểu mình thấy đau đầu vì màu tím có cảm giác rất quen thuộc kia hay vì cô gái đó.

Không ngừng nhắc nhở bản thân đã có người yêu, anh cố gắng khởi động xe…

Nhưng cái dáng người thản nhiên ấy cứ từng bước nhẹ nhàng xuống đường, quay lại; đôi tay vươn ra như đợi ai tới đón đi, nàng lại cười nụ cười mong muốn tới thiên đường đó!

Là người đó! Cái chữ duyên phận trên cuộc đời nó đúng là kì quặc… Khi xe anh tiến tới, nàng nhắm mắt bình yên, thái độ này, chẳng phải là chỉ đợi một chiếc xe tới giúp nàng kết liễu cuộc đời hay sao?

Cố trấn tĩnh, anh đánh tay lái, rẽ rồi vượt lên khỏi.

Qua gương chiếu hậu, bóng dáng ấy cứ nhỏ dần, khuất dần…

Nàng ta muốn chết, anh có thể giúp được lần này, nhưng lần sau, liệu có thể sao?

Thôi thì, số phận người ta, cứ để người ta định!

RẦM…

Tiếng động khiến lòng anh thắt lại. Mồ hôi chảy ra từng giọt, một cảm giác khiếp sợ lan tỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện