An Cư Lạc Nghiệp

Chương 29: Chương ẩn (2)



Chương ẩn (2)

Quan hệ giữa cậu và Lợi Diệu Dương cứ thế duy trì suốt hai năm. Trong thời gian này, cậu biết anh Dương vẫn qua lại với những người phụ nữ khác, Lợi Diệu Dương cũng thừa nhận: “Tiểu Nhạc, anh thích em, nhưng anh ngủ với phụ nữ là hai chuyện khác nhau.”

An Cúc Nhạc không hiểu một chuyện hai chuyện là thế nào, cậu chỉ cảm thấy anh Dương rõ ràng thích phụ nữ, nhưng mà vẫn chịu ôm cậu, vậy chứng tỏ cậu chính là độc nhất vô nhị.

Huống chi Lợi Diệu Dương chỉ ngủ với gái gọi. Hắn nói: “Chẳng qua là bên mua bên bán, không có tình cảm gì, có tình cảm chỉ cần một người của mình là đủ rồi.”

Thế nhưng biết và tận mắt nhìn thấy mới thật sự là hai chuyện khác nhau.

Có một lần Lợi Diệu Dương dẫn gái về nhà làm, làm đến nghiêng trời lệch đất. An Cúc Nhạc chưa chuẩn bị tâm lý, bị dọa chết trân tại chỗ. Lợi Diệu Dương lại chẳng hề để bụng, còn ngoắc tay với cậu: “Ả đắt tiền lắm, em cũng nếm thử đi?”

Ả gái gọi ban đầu còn quyến rũ mười phần kháng nghị: “Chơi tay ba phải thêm tiền nha!”

Lợi Diệu Dương vỗ mông ả, hệt như cách hắn thường hay vỗ mông An Cúc Nhạc: “Thêm tiền tính là gì… Tiểu Nhạc, trong ví em có tiền đúng không?”

An Cúc Nhạc lập tức bỏ chạy, chạy ra ngoài ban công, nhưng cho dù là vậy, vách tường loang lổ của nhà trọ rẻ tiền vẫn không thể chắn được âm thanh ồn ào hỗn loạn này. Tiếng hét the thé của phụ nữ, nghe như sung sướng lắm, An Cúc Nhạc mơ màng nghĩ, mình cũng như vậy đấy sao? Mở hai chân, mặc cho đàn ông làm, rên rỉ một cách dâm đãng…

Anh Dương nói cậu không giống, nhưng mà… không giống chỗ nào chứ?

An Cúc Nhạc bụm tai, không muốn nghe, không dám nghe nữa, cậu ngồi chồm hổm dưới mặt đất, cả người run bần bật, chẳng mấy chốc nước mắt rơi đầy mặt.

Không, cái cậu muốn, không phải là thế này.

…….

Chẳng biết qua bao lâu, Lợi Diệu Dương toàn thân trần truồng bước ra. Dương vật mới vừa thỏa mãn của hắn thõng xuống, lông mu ẩm ướt, hầu hết đều là dâm dịch trong cơ thể phụ nữ. Trên người Lợi Diệu Dương có một mùi phấn son nồng đặc, hắn châm thuốc, kéo vai An Cúc Nhạc: “Tiểu Nhạc, ả ở bên trong, em… em nếm thử mùi vị của phụ nữ đi.”

An Cúc Nhạc lắc đầu nguầy nguậy, không, cậu không muốn.

Lợi Diệu Dương nhíu mày: “Lẽ nào em chỉ bị đàn ông làm thôi sao? Không có tiền đồ! Mau vào đi!”

An Cúc Nhạc hiểu, tuy rằng gay yêu đàn ông, nhưng chưa chắc sẽ e ngại phụ nữ trần truồng, nếu không biết bao nhà thiết kế gay trên thế giới này làm sao thiết kế trang phục nữ? Nhưng từ nay về sau, đối với thân thể của phụ nữ, An Cúc Nhạc hoàn toàn hết cách, thậm chí nghiêm trọng đến mức nhìn tranh ảnh mà cũng thấy sợ, giống như say xe vậy, nhìn là muốn nôn ── mà cậu cũng đã nôn thật.

Cậu vừa khóc vừa nôn, bộ dạng chật vật thê thảm, chỉ biết yếu ớt nói: “Em không muốn… anh Dương, anh bảo em đừng cho người khác chạm vào mà… em không muốn, em không muốn…”

Cậu cũng không biết mình không muốn ôm phụ nữ hay là không muốn anh Dương ôm phụ nữ, hẳn là cả hai đều có. Cậu tiếp tục khóc, khóc đến khi Lợi Diệu Dương rút ra điếu thứ hai, cuối cùng mùi thuốc lá đã lấn át mùi thối nát làm cậu muốn nôn mửa. Lợi Diệu Dương vẫn không nói lời nào, chỉ hút nốt điếu thuốc rồi trở vào phòng.

Sau đó, An Cúc Nhạc lại nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng của phụ nữ một lần nữa.

Nước mắt từ từ ngừng chảy, cậu ôm ngực, đau xé lòng.

Mười tám tuổi, lần đầu tiên cậu có cảm giác trên người mình mọc thêm một khí quan thừa thãi vô dụng, cậu rất muốn cắt nó xuống, cắt xuống sẽ không đau nữa.

◎ ◎ ◎

Cuối cùng An Cúc Nhạc đã hiểu cái “không giống” của hai người: cậu thật lòng yêu anh Dương, trên thế giới to lớn này, cậu chỉ cần một mình anh Dương là đủ; nhưng anh Dương thì khác, hắn đối xử với cậu như một con thú cưng, hoặc nói cách khác, hắn bắt đầu cảm thấy vướng tay vướng chân vì tình cảm sâu nặng của An Cúc Nhạc, hắn cứ ép An Cúc Nhạc ngủ với phụ nữ, như thể muốn dựa vào việc này để cân bằng cái gì đó. An Cúc Nhạc cười nhạt: “Vậy em đi tìm đàn ông được không?”

Lợi Diệu Dương tức khắc thay đổi sắc mặt: “Em dám đi, anh đập gãy chân em!”

Trong lòng hắn hiểu rõ, An Cúc Nhạc sẽ không vì phụ nữ mà thay lòng đổi dạ, nhưng hoàn toàn có thể động tâm với người đàn ông khác.

Đương nhiên An Cúc Nhạc không thật sự đi tìm đàn ông, không phải sợ, mà là yêu, vì yêu nên không muốn phản bội, không muốn Lợi Diệu Dương khó chịu.

Thay vào đó, cậu bắt đầu để ý việc anh Dương buổi tối không về ngủ, suốt ngày cứ tra hỏi hệt như bà vợ có ông chồng ngoại tình, một hai lần đầu tiên Lợi Diệu Dương còn đuổi theo dỗ dành, gộp thêm vài lần, chẳng ai chịu nổi nữa.

Nhưng nếu phải bỏ nhau, trong lòng lại không muốn. Có lần tranh cãi tới đỉnh điểm, An Cúc Nhạc mặt mày xám ngoét, suy sụp nói: “Anh Dương, anh thả em đi đi…”

Có lẽ nếu khi đó buông tay sẽ tốt cho cả hai, nhưng Lợi Diệu Dương chỉ bóp gãy điếu thuốc, cho cậu một chữ chắc như đinh đóng cột: “Không.”

Rõ ràng là An Cúc Nhạc chủ động tới ve vãn hắn, làm hắn trở nên bất bình thường, An Cúc Nhạc nên chịu trách nhiệm, theo hầu tới cùng. Trò chơi này có kết thúc hay không, không phải do An Cúc Nhạc định đoạt.

Tuyệt đối không phải.

Vì vậy dần dà An Cúc Nhạc không làm ầm ĩ nữa, ầm ĩ cũng vô dụng mà thôi. Thấy cậu biết nghe lời, tâm trạng của Lợi Diệu Dương cũng tốt lên. Hắn cứ luôn miệng nói: “Tiểu Nhạc, anh Dương thích em, thật đấy, anh chỉ thích em thôi.”

Trước đây mỗi khi nghe lời này, An Cúc Nhạc sẽ vô cùng mừng rỡ, hôm nay chỉ nhàn nhạt đáp trả một câu: “Ồ.”

Anh thích tôi, chỉ thích tôi, vậy thì sao?

Tóm lại không phải là tình yêu mà tôi muốn.

Cậu chết tâm rồi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ chết chưa triệt để, suốt ngày quanh quẩn giữa lằn ranh sống chết, thoi thóp chút hơi tàn, đau đớn đến cùng cực.

Cậu nghĩ: ai tới đâm mình một nhát đi?

Mình quyết không giãy dụa.



Lợi Diệu Dương lăn lộn trong giới xã hội đen, chẳng có bối cảnh gì, muốn lăn lộn đến địa vị cao, ngoại trừ sát phạt quả đoán, ít nhiều cũng cần lợi dụng quan hệ cạp váy đàn bà. Ngày hắn và con gái của anh Hùng đính hôn, An Cúc Nhạc mười chín tuổi bị nhốt trong nhà trọ, Lợi Diệu Dương tìm hai người đến coi chừng cậu: chính là Minh Tử và anh Tân.

Đó là tâm phúc đi theo Lợi Diệu Dương nhiều năm, cũng là một trong số ít người ngoài biết được quan hệ giữa bọn họ.

Nghe tin anh Dương sắp kết hôn, thật ra An Cúc Nhạc chẳng có cảm giác gì, hoặc nói cảm giác đó quá nhỏ bé, khiến cậu quên cả việc xử lý nó, ý niệm duy nhất trong đầu cậu là chạy, chạy thật mau, vậy nên anh Dương mới tìm người giám sát cậu.

Hôm đó cậu rúc mình trên sô pha, nhìn hai người đàn ông ngồi đằng kia đánh bài giết thời gian một cách buồn tẻ.

Cậu suy nghĩ về tương lai của mình, dường như thứ gì cũng mờ mịt, mờ mịt trái lại khiến cậu lập tức sởn hết gai ốc, đồ ăn vặt ngậm trong miệng có mùi vị thế nào? Ngay cả ngọt mặn cũng không phân biệt được, cậu đột nhiên mở miệng nói với hai người nọ: “Cho tôi một điếu thuốc đi.”

Anh Dương căn dặn, chỉ cần An Cúc Nhạc không đòi ra ngoài, trong thời gian này, tất cả cứ tùy ý cậu ấy. Hai người kia cùng móc thuốc lá ra, một cái là nhãn hiệu anh Dương thường hút, một cái không phải, An Cúc Nhạc chọn cái sau, ngậm vào miệng.

Minh Tử châm lửa thay cậu, cậu hút một hơi, lần này không bị sặc nữa, lại càng không cảm thấy đắng, thậm chí còn có một tia ngòn ngọt, nương theo khói thuốc, lan ra trong cổ họng.

Thì ra, một khi đắng đến tột cùng, có nhiều thứ trái lại sẽ trở nên ngọt ngấy.

Giờ phút này, giữa làn khói thuốc lượn lờ, An Cúc Nhạc thản nhiên đối mặt với tâm trạng của mình: cậu yêu anh Dương, vẫn yêu, cậu không sợ tình yêu này, cậu chỉ sợ mình sẽ thỏa hiệp, sớm muộn gì cũng bằng lòng với yêu cầu làm tình nhân của anh Dương, mặc cho cái thứ từng hầu hạ phụ nữ cắm vào mông mình.

Lúc trước mỗi lần làm xong, cậu đều nôn thốc nôn tháo, cho nên gầy đi nhiều. Lợi Diệu Dương tưởng rằng cậu không thể tiếp nhận chuyện hắn muốn kết hôn nên mới như thế.

Nghĩ kỹ lại, quả thật không biết mình và bà chị dâu kia, người nào thê thảm hơn.

An Cúc Nhạc cảm thán, đúng lúc nghe được bài hát mới của Trương Huệ Muội. Trong TV, Trương Huệ Muội đứng trơ trọi một mình giữa phông nền xám trắng, hát: “Hãy cứ dùng sức bắn một phát đạn vào trái tim em, để cho tất cả trở về số không theo tiếng nổ vang dội kia. Nếu như yêu là có nói gì cũng chẳng thể dễ dàng buông tay, em không đấu tranh, không có nghĩa là em…”

“… Thua kém.” An Cúc Nhạc hát theo, hát một hồi rồi bật cười.

Cậu bỗng nhiên bật cười, cười một cách kỳ quặc, hai người ban đầu không để ý tới cậu tò mò nhìn sang.

An Cúc Nhạc dập tắt điếu thuốc, xoay người lại, khoan thai nói: “Hai anh nghĩ, tôi là cái thứ gì?”

“Hả?”

Anh Tân sửng sốt, nhưng Minh Tử thẳng tính thì thốt lên: “Không phải chỉ là một thứ đồ chơi…”

“Này!”

Anh Tân mắng hắn, An Cúc Nhạc lại không hề để bụng, ngồi trên sô pha cười ha ha: “Đúng, bingo, một thứ đồ chơi, không đáng nhắc tới, thế mà anh ta lại gọi hai người đến trông chừng thứ đồ chơi như tôi… chẳng phải đại tài tiểu dụng sao?”

*đại tài tiểu dụng: không biết trọng người tài, dùng người có tài năng lớn cho những việc cỏn con, kiểu như dùng dao mổ trâu để giết gà.

Anh Tân dè dặt đáp: “Đó là do anh Dương tin tưởng giao nhiệm vụ bọn tôi, bọn tôi sẽ không thả cậu ra ngoài.”

An Cúc Nhạc cười hì hì: “Sợ tôi phá hoại hôn lễ của anh ta chứ gì, hà tất phải phiền phức như vậy, đánh tôi tàn phế là xong ngay thôi… ấy quên, hai người sùng bái anh Dương lắm đúng không? Chỉ cần anh ta còn muốn thứ đồ chơi là tôi đây, tôi đảm bảo cuộc sống hôn nhân của anh ta nhất định sẽ không êm ấm hạnh phúc…”

Lúc này ngay cả anh Tân cũng thay đổi sắc mặt, An Cúc Nhạc tiếp tục nói: “Nhưng tôi là em họ của anh Dương, hai người không thể đánh tôi tàn phế được, mẹ tôi đối xử tốt với anh Dương từ nhỏ, không tin các người cứ hỏi thử xem.”

“……” Anh Tân nghe ra được chút manh mối: “Vậy cậu muốn thế nào?”

An Cúc Nhạc híp mắt, vừa cười vừa cởi áo sơmi trên người, để lộ làn da trắng nõn: “Chỉ tới trông chừng thôi thì chán quá nhỉ? Anh Dương vốn không thích đàn ông, những gì người khác chạm qua, anh Dương càng không thích… mà tôi thì lại thích, hai bên đều có lợi, tốt quá phải không?”

……

An Cúc Nhạc chẳng biết anh Dương có giải thích quan hệ giữa bọn họ với tâm phúc của mình hay chưa, cậu đoán là chưa, nhìn phản ứng khinh miệt của hai người này với cậu là biết. Minh Tử nói rất đúng, An Cúc Nhạc cậu đáng là gì? Một thứ đồ chơi mà thôi, quá lắm có thêm một phần tình thân, nhưng không hơn gì thế.

Cậu thật sự không muốn kéo dài nữa, cuộc sống như vậy chẳng bằng chết quách cho xong.

Anh Tân và Minh Tử đều thẳng, nhưng anh Tân từng ngồi tù, ít nhiều cũng từng nếm trải mùi vị đàn ông, cũng biết cách làm thế nào. Ban đầu Minh Tử tỏ vẻ khó chịu, nói hai người chơi đi, hắn không cương với đàn ông được, không làm đâu, cuối cùng lại nhịn không nổi.

Anh Tân chỉ làm cho có lệ, trái lại Minh Tử hết sức nhập tâm, chẳng biết đã làm mấy lần.

An Cúc Nhạc cả người dính nhớp, cậu hút hết một điếu thuốc, nói: “Tôi muốn tắm.”

Cậu vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, thầm nghĩ, có gì khác đâu? Làm với anh Dương làm với anh Tân làm với Minh Tử làm với những người đàn ông không biết là ai… tất cả đều giống nhau.

Tất cả đều giống nhau.

Chết, sống, cũng như nhau thôi.

An Cúc Nhạc nở nụ cười.

Tôi không đấu tranh, không có nghĩa là tôi… thua kém.

……

Cắt xuống nhát dao đó, An Cúc Nhạc chưa thấy đau ngay lập tức, chỉ cảm thấy cắt chưa đủ, máu chảy có chút xíu, vậy muốn chết phải chờ đến năm tháng nào? Cậu lại cắt thêm mấy nhát, mãi đến khi ngâm cổ tay rướm máu vào bồn nước, cậu mới thật sự cảm thấy đau buốt tận xương, hít mạnh mấy hơi.

Loay hoay nãy giờ, hẳn là do lúc trước cậu sống quá tốt, không chịu nhiều vết thương da thịt, giờ mới biết thì ra nỗi đau thể xác có thể át cả nỗi đau tinh thần, vậy đau lòng thì đáng là gì?

Là do bản thân cậu đánh giá nó quá cao.

Vốn đang định chờ chết, cho rằng sao cũng được, đột nhiên vào giờ khắc này, An Cúc Nhạc bất chợt bừng tỉnh, mình làm như vậy quá không đáng rồi. Cậu rút tay ra, dùng hết sức lực cuối cùng kêu cứu: “Cứu tôi! Cứu tôi!”

Mất máu quá nhiều làm cậu ngã sóng soài dưới đất, hai người kia nghe tiếng chạy tới, đá văng ván cửa, thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng giật bắn mình. An Cúc Nhạc: “Đừng… đừng đến bệnh viện mà… anh Dương biết, giúp… giúp tôi tìm An Vũ Minh… số gọi tắt trong di động… số 1…”

“Ờ… ờ!” Minh Tử vội vã chạy đi, An Cúc Nhạc cắn răng, ráng nhịn cơn choáng, nếu không nói câu này, cậu có chết cũng không nhắm mắt: “Đừng… đừng cho anh Dương biết… tôi cắt cổ tay… không phải vì… anh ta…”

Nói xong, trước mắt bỗng dưng tối đen, An Cúc Nhạc mất ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện