Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 18



“Này, cho cậu.” Một cây kem đậu đỏ hiện ra trước mặt.

Thời tiết tháng 11 vẫn rất nóng, luyện tập xong được ăn một cây kem đậu đỏ lành lạnh là một lựa chọn không tồi, nên Tưởng Thanh Dung không từ chối cây kem Lâm Đức Bân đưa.

Dạ dày Tưởng Thanh Dung không tốt, không ăn được đồ ăn quá kích thích, vậy nên từ nhỏ đến lớn ăn kèm đều rất chậm, chỉ dám liếm từng miếng một. Cách ăn như vậy của cậu không thể theo kịp tốc độ kem tan, cũng bởi vậy mỗi lần ăn kem đều bị chảy đầy tay, nhếch nhác không chịu nổi.

“Cho tớ, cậu lau tay đi.” Lâm Đức Bân không nhìn được, đoạt lấy cây kem đang nhỏ nước của Tưởng Thanh Dung cắn hai ba miếng giải quyết xong.

“A —” nhìn que kem mình đã liếm thoáng cái chui vào bụng người này, Tưởng Thanh Dung trợn tròn mắt, trong đầu không ngừng bay lên bong bóng màu hồng phấn.

Đây là — gián tiếp hôn môi sao?

Trong đội bóng, một chai nước mọi người uống chung là chuyện rất bình thường, nhưng cũng vì nhiều người uống chung một chai nên không nghĩ lung tung gì. Nhưng mà, nhưng mà — bây giờ là một chọi một đó!

Vì sao Lâm Đức Bân ăn que kem mà cậu đã ăn có thể tự nhiên như vậy chứ?

Cứ nghĩ vừa rồi mình liếm không ít nước miếng lên que kem là Tưởng Thanh Dung lại không thể bình tĩnh…

“Tớ, xe của tớ đến rồi, đi trước nhé, bye bye!” Không đợi xe dừng hẳn, Tưởng Thanh Dung đã vội vàng hấp tấp nhảy lên.

“Buổi tối nhớ ăn nhiều chút nhé, bye bye!” Lâm Đức Bân vẫn còn để ý cân nặng của cậu, dặn dò xong mới vẫy tay chào cậu.

Được rồi, cậu thắng.

Buổi tối nằm trên giường Tưởng Thanh Dung ôm chăn lăn mấy vòng, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Mấy hôm trước vì cậu suy nghĩ nhiều ngủ không ngon mới gầy đi, cuối cùng Lâm Đức Bân chỉ dùng một que kem đã chữa khỏi bệnh mất ngủ cho cậu.

Tuy cả đêm trong đầu đều lơ lửng bốn chữ ‘gián tiếp hôn môi’ cùng hình ảnh Lâm Đức Bân ăn kem giúp mình làm Tưởng Thanh Dung xấu hổ muốn chết, nhưng cảm giác ngọt ngào khó tả căng đầy trong ngực khiến trái tim cậu đập thình thịch.

Những chuyện bực bội mấy hôm trước đã sớm một đi không trở lại!

Đồ ngọt tốt cho giấc ngủ, tâm tình Tưởng Thanh Dung như uống một lọ mật ong to đùng cớ gì lại ngủ không ngon?

“Ừm, sắc mặt tốt hơn nhiều, hai má nhìn cũng đẫy đà hơn rồi.”

Hôm sau đến trường, Lâm Đức Bân sáng sớm đã tới ‘kiểm hàng’ rất hài lòng với khuôn mặt đã hồng hào trở lại của Tưởng Thanh Dung.

Một đêm mà lấy lại cân nặng ban đầu là chuyện không tưởng, nhưng đầu óc thoải mái người béo lên là chuyện tất nhiên, chỉ cần cởi bỏ khúc mắc, lại đang là thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn, muốn trong vài ngày ngắn ngủi béo lên vài cân thịt cũng không phải quá khó.

“Hôm qua cậu mời tớ ăn kem, hôm nay luyện tập xong tớ mời lại cậu.” Tưởng Thanh Dung vừa chớp mắt vừa sờ túi quần, cậu đã cố ý trước khi ra ngoài cầm theo tiền trong lọ tiền lẻ.

Lâm Đức Bân nhếch mép liếc nhìn Tưởng Thanh Dung, “Tớ thấy hôm qua cậu ăn chậm như vậy, còn tưởng cậu không thích ăn kem.”

“Hả, không phải, không phải không thích.” Tưởng Thanh Dung liên tục xua tay, “Tớ là trời sinh ăn kem chậm.”

“Mỗi lần tớ ăn kem đều bị mọi người mắng, nói tớ ăn một nửa bỏ một nửa, lãng phí.” Tưởng Thanh Dung giải thích.

“Hắc hắc, vậy sau này cậu ăn kem nhất định phải cùng ăn với tớ mới được. Tốc độ ăn kem của tớ nhanh nhất trong những người tớ biết đây, như vậy tớ ăn xong có thể ăn giúp cậu.”

Tưởng Thanh Dung cúi đầu cười trộm. Tớ cũng có ý như vậy đấy!

Xin đừng trách tớ lừa cậu. Một que kem, tớ một nửa cậu một nửa, chỉ nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn.

Đương nhiên, sự lãng mạn này chỉ có tớ mới biết, còn cậu, có lẽ chỉ vui vì có thể ăn thêm nửa que kem.

Cứ thế nhé, cho phép tớ ăn cắp chút ít tình yêu của tớ từ cậu!

Đội bóng rổ lớp mười bị đội bóng các trường khác coi là cá nạm, đã trở thành một con hắc mã lớn nhất của hội thao thành phố đang tiến hành.

Đối thủ đầu tiên là Thất Trung thực lực không kém, từ huấn luyện viên đến đội viên đều không chuẩn bị tinh thần cho một trận đánh ác liệt, vừa vào trận đã bị Lâm Đức Bân dẫn đầu đồng đội luân phiên tấn công dưới rổ, thoáng cái đã dẫn trước 10 điểm. Đến lúc đối thủ kịp phản ứng, tăng cường phòng thủ với Lâm Đức Bân với ý định kiềm chế chủ lực này thì, huấn luyện viên Lý vung tay, Tưởng Thanh Dung từ ghế dự bị xông vào, cầm cờ tấn công.

Nếu đối phương dùng hai người kèm Lâm Đức Bân, nhất định sẽ xuất hiện chỗ trống, mỗi lần Tưởng Thanh Dung bình tĩnh ném trúng rổ lại như một mũi dao cắm vào trái tim đối thủ; nếu đổi thành chiến thuật một người kèm với một người phòng thủ, lại không người nào có thể kèm được Lâm Đức Bân kỹ thuật điêu luyện bước chân linh hoạt, toàn bộ khoảng trong vòng cung đều là phạm vi hắn ghi điểm; hơn nữa mấy người Dương Khâm cũng không phải đồ bỏ đi, đoạt bóng dưới rổ, cắt bóng, tạo phạm quy, các loại thủ đoạn khiến đối thủ khó lòng phòng bị.

Năng lực cá nhân xuất sắc thêm chiến thuật phong phú, Nhất Trung nhẹ nhàng lấy được chiến thắng.

Thực lực đối thủ tiếp theo còn kém hơn Thất Trung, bọn Lâm Đức Bân giành được thắng lợi không chút khó khăn.

Đối thủ thứ ba là trường cấp 3 Thành Bắc đã từng thi đấu hữu nghị. Thành Bắc đã thi đấu với bọn họ, tương đối hiểu biết về khả năng của bọn họ, cũng biết thực lực của bọn hắn đã hơn hẳn lúc trước nên không dám khinh thường, vừa vào trận đã phái chủ lực ra sân. Được đối thủ coi trọng, các thiếu niên nhiệt huyết của Nhất Trung đương nhiên cũng chuẩn bị mười hai vạn phần tinh thần toàn lực ứng phó. Trận đấu vừa mang tính đối kháng vừa kịch liệt vừa mãn nhãn nhanh chóng hấp dẫn đông đảo người xem, âm thanh ủng hộ vang dội.

Cuối cùng, hai bên dùng những giây cuối cùng ghi điểm ấn định tỷ số 101:99, Nhất Trung thắng hiểm 2 điểm.

Trận đấu này làm nên tên tuổi của Nhất Trung. Một trường học cho mọi người ấn tượng như mọt sách yếu đuối, lần này dùng tư thế hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Thắng liên tiếp ba trận, đã xác định có được tư cách vào vòng trong.

Ba trận thắng đẹp không chỉ thay đổi hình tượng yếu đuối của Nhất Trung, đồng thời cũng mang đến cho bọn cậu một lượng fans hâm mộ khổng lồ.

Trận bóng rổ diễn ra tại sân vận động thành phố. Trong sân vận động này có ba sân bóng rổ, có thể tiến hành đồng thời ba trận bóng. Ngay từ đầu, những học sinh kia đều đến để ủng hộ đội bóng trường mình, nhưng dần dần, bọn họ phát hiện trận đấu diễn ra ở sân bên cạnh xem hay hơn, hơn nữa càng về sau càng hay, vậy là không ít người vụng trộm đào ngũ. Nhất là những thiếu nữ mới lớn rất hay mê trai, càng là cả đám lũ lượt chạy sang bên này xem trai đẹp.

Vào những năm “Slam Dunk” nổi tiếng, chơi bóng rổ đặc biệt là trai đẹp chơi bóng rổ luôn nhận được sự chú ý của nữ sinh. Mỗi người đều muốn tìm được Lưu Xuyên Phong đẹp trai lạnh lùng trong đời thực!

Cho nên, mỗi khi Nhất Trung thi đấu, quanh sân vây đầy học sinh mặc đủ các loại đồng phục, trong đó tỉ lệ nữ sinh hơn 80%, không tiếc cúp học đến cổ vũ cho ‘Lưu Xuyên Phong’ của các cô.

“Lâm Đức Bân —”

Mỗi khi Lâm Đức Bân ném trúng rổ, sân bóng đều vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

“Ôi, thành Lưu Xuyên Phong thật rồi.” Dương Khâm líu lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện