Chương 122: Bí mật hải tộc
Ma Đế Thu Thiện lẳng lặng đứng trên Hư Hải, hai chân hắn trôi nổi trên sóng biển, hai mắt thâm thúy nhìn lên trời cao, hai tay trắng noãn chắp sau lưng, phóng mắt khắp thiên địa chỉ có một mình hắn đứng nơi đó.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt ngắm nhìn bầu trời phương tây, một điểm nhỏ màu đen bay nhanh hướng chỗ hắn mà đến.
Ma Phủ ngồi ngay ngắn trên lưng một con hùng ưng màu đen, trên không trung xoay quanh một vòng, chậm rãi hạ xuống vị trí Ma Đế Thu Thiện, hắn lựa chọn điểm dừng là tảng đá ngầm bên người Ma Đế Thu Thiện, hai chân đứng trên đá ngầm, hai mắt âm lãnh để lộ ra vài phần kính sợ.
Ma Đế Thu Thiện mỉm cười nhìn hắn: " Như thế nào?"
" Ma Kiếm đã chết!" Trong thanh âm Ma Phủ tràn ngập đau thương, ở trong tim hắn, Ma Kiếm là cao thủ cùng cấp bậc với hắn, Ma Kiếm chết làm cho hắn bất giác sinh ra cảm giác thỏ chết mà cáo lại đi khóc.
Biểu tình trên mặt Ma Đế Thu Thiện vẫn như nước giếng không dao động, nếu nói hắn lãnh khốc, trên mặt của hắn rõ ràng còn mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, nếu nói hắn vô tình, có thể trong đôi mắt hắn lại mờ mờ ảo ảo toát ra nhàn nhạt ưu thương.
" Hắn chết trong tay người nào?"
Ma Phủ nghiến răng nghiến lợi nói: " Đường Liệp, chính là Thánh Long kỵ sĩ trong truyền thuyết!"
Ma Đế Thu Thiện nhẹ giọng lặp lại: " Thánh Long kỵ sĩ? Trên đời này quả thật có Thánh Long kỵ sĩ sao?"
Ma Phủ kích động nói: " Chủ nhân, chúng ta có phải nên đem hắn diệt trừ trước hay không?"
Ma Đế Thu Thiện cười nói: " Ngươi thật tin tưởng Thánh Long kỵ sĩ là khắc tinh của ta sao?"
Ma Phủ lắc lắc đầu: " Trong thiên hạ không có bất luận kẻ nào có thể chiến thắng chủ nhân."
Ma Đế ha hả cười nói: " Vô địch? Trong thiên hạ ai có chân chính xưng được là vô địch? Sau lưng sự vô địch thì phải trả giá đắt đến bao nhiêu?"
Ma Phủ ngạc nhiên nhìn Ma Đế, trải qua nhiều năm về sau, cùng Ma Đế gặp lại, trên người Ma Đế thế nhưng đã xảy ra thay đổi thật lớn, khí phách hào hùng ngày xưa tựa hồ không còn tồn tại, Ma Đế cải biến sao?
Ma Đế Thu Thiện bình tĩnh nói: " Trước khi hắc ám quân đoàn của ta sống lại đạp biến mỗi một góc của Cách Lan Đế Á đại lục, đầu tiên ta phải phá hủy Huyễn Hải Vân Cung."
Chỉ có ở lúc này, trong mắt Ma Đế Thu Thiện mới xẹt qua một tia hùng tâm không đổi, Ma Phủ bỗng nhiên hiểu được, Ma Đế vẫn là Ma Đế oai phong một cõi năm xưa, hắn chưa từng thay đổi qua, chỉ là càng thêm ẩn nhẫn, càng thêm thâm tàng bất lộ.
Ma Phủ nói: " Chủ nhân, Huyễn Hải Vân Cung chỉ là một truyền thuyết, nhiều năm qua ta luôn tìm hiểu vị trí của nó, lại thủy chung không thu hoạch được gì, ta phỏng chừng Huyễn Hải Vân Cung vô cùng có khả năng là bọn hắn cố ý chế tạo ra màn khói che mắt."
Ma Đế Thu Thiện mỉm cười nói: " Ta tin tưởng nó nhất định chân thật tồn tại." Hắn chuyển hướng Ma Phủ nói: " Phía trước không xa chính là thành phố lớn thứ hai của Hải tộc Ba Đào Thành, có hứng thú theo giúp ta một chuyến hay không?"
Ma Phủ ngây ra, rất nhanh liền hiểu được dụng ý Ma Đế muốn đi Ba Đào Thành, năm đó Ma Đế bị các quốc gia Cách Lan Đế Á đại lục liên thủ truy kích, cuối cùng chạy trốn tới Ba Đào Thành, đúng là ở trong này hắn bị thủ hạ tại Ba Đào Thành bán đứng, bị ăn vào độc dược, bị Đoạn Vân Cung bắn bị thương, do đó bị thua, cuối cùng gặp vận mệnh bị phong ấn, hắn vẫn luôn nhớ rõ Ba Đào Thành, chứng minh trong tim hắn vẫn không hề buông xuống đoạn cừu hận kia, Ma Phủ thấp giọng nói: " Ta nguyện ý đi theo chủ nhân."
Ba Đào Thành là thành phố lớn thứ hai của Hải tộc, dân cư hai mươi vạn, đóng quân tới tám vạn, đây một trong những biên phòng trọng trấn của Hải tộc, thủ thành nổi danh ngang với Xích Địch, đại tướng quân Bàn Việt.
Ma Đế Thu Thiên một thân áo trắng dưới sự bồi tiếp của Ma Phủ chậm rãi đi hướng Ba Đào Thành, những nơi hắn đi qua nước biển đều tạt ra hai bên né tránh, đây không phải là công hiệu của Tị Thủy Châu, mà là hắn dùng năng lượng cường đại của cơ thể bách mở nước biển.
Lúc Ma Đế Thu Thiện còn cách ngoài thành năm dặm, đại tướng quân Bàn Việt liền nghe được thủ hạ hồi báo, hắn đi lên tường thành, đã thấy một gã bạch y nhân chậm rãi đi thẳng tới thành trì của bọn họ, Bàn Việt cuống quýt hạ lệnh đóng cửa thành.
Ma Đế đứng lại cách cửa thành chừng một trăm thước, ánh mắt lạnh lùng ngóng nhìn cửa thành đóng chặt, khóe môi nổi lên một tia mỉm cười lãnh khốc. Hắn vẫn còn nhớ rõ chính mình trong khoảnh khắc bị Liệt Thiên Tiễn bắn trúng, hắn từng nói qua phải huyết tẩy Ba Đào Thành, đem thành thị này giết đến không còn manh giáp, chuyện cách nhiều năm, hắn rốt cuộc phá tan phong ấn, lại tới đây thực hiện lời thề ngày xưa của mình.
Tuy rằng cách xa như thế, đại tướng quân Bàn Việt lại cảm thấy một loại sát khí lạnh như băng khó nói nên lời, loại cảm giác này làm cho hắn không rét mà run.
Hắn lớn tiếng mệnh lệnh: " Cung tiến thủ chuẩn bị!"
Năm trăm cung tiến thủ ở phía trên trận địa tường thành sẵn sang đón quân địch, chỉ cần Bàn Việt ra lệnh một tiếng, sẽ vạn tiễn cùng bắn, đem hai gã khách không mời mà đến này bắn thành tổ ong.
Khóe môi Ma Đế Thu Thiện nổi lên tia mỉm cười khinh thường, hắn vẫn đang không nhanh hướng cửa thành đi đến.
" Còn dám bước về phía trước một bước, bắn!" Bàn Việt cao giọng quát lên.
Thu Thiện vẫn đang tiếp tục đi tới.
" Bắn!" Bàn Việt lớn tiếng quát.
Vô số mũi tên thủy tinh tựa như mưa hướng Ma Đế Thu Thiện vọt tới, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn những mũi tên, hai tay hắn chậm rãi mở ra, dòng nước đang tách ra phía trước hắn khép lại, hình thành một bước thủy thuẫn thật lớn, mưa tên thủy tinh bắn lên thủy thuẫn, rốt cuộc không tiến lên được nửa bước, ngưng trệ giữa đường.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, Ma Đế Thu Thiện thế nhưng dùng lực lượng một người đã toàn bộ ngăn trở mưa tên thủy tinh.
Quan binh trên tường thành chưa kịp phản ứng, Ma Đế đột nhiên chấn động song chưởng, thủy thuẫn cuồn cuộn nổi lên phong ba sóng lớn đem những mũi tên thủy tinh ngưng trệ giữa không trung hướng phía trên tường thành bắn ngược lại như tia chớp.
Đại tướng quân Bàn Việt cuống quýt sụp người xuống, chung quanh liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm, dưới sự phản kích của Ma Đế, thậm chí có hơn phân nửa cung tiến thủ bị hắn bắn chết.
Cảm giác sợ hãi không hiểu tràn ngập trong lòng mỗi người, trong đầu đại tướng quân Bàn Việt bỗng nhiên hiện ra một cái tên đáng sợ: " Ma Đế Thu Thiện!" Hắn liều lĩnh hét lớn: " Đầu thạch xa chuẩn bị!" ( xe đá)
Một hòn đá lớn đường kính chừng hai thước bị Đầu Thạch Xa xa xa ném mạnh đi ra ngoài, Ma Đế hừ lạnh một tiếng, một quyền đơn độc đấm vào phía trên hòn đá lớn, tốc độ bay ngược của hòn đá xa xa còn nhanh hơn cả Đầu Thạch Xa bắn ra, chuẩn xác không lầm va chạm lên Đầu Thạch Xa, tám gã binh lính không kịp trốn tránh bị hòn đá rơi xuống, nghiền thành thịt nát.
Ma Đế đã đi tới trước cửa thành, ánh mắt của hắn dừng lại trên ba chữ Ba Đào Thành thật lâu, ngọn lửa cừu hận nóng cháy thiêu đốt lên.
Hắn dùng đơn chưởng đánh lên cánh cửa thành cực nặng, cửa thành dưới chưởng của hắn tựa như gỗ mục, bị đánh nát thành vạn mảnh, mảnh vụn tựa như con bướm bay tung đầy trời.
Ma Phủ tràn ngập kính sợ nhìn bóng dáng của chủ nhân, Ma Đế không có gì thay đổi, hắn vẫn là thế nhân bá chủ, tự cao tự đại kiêu hùng.
Binh lính như nước thủy triều hướng cửa thành chen chúc nhào tới, bọn họ quơ vũ khí, cao giọng quát to, bọn họ tin tưởng, với nhiệt huyết, lực lượng của mình nhất định có thể đem Ma Đế diệt trừ!
Nhưng rất nhanh nhiệt huyết của họ tung bay vào bên trong dòng nước, hai tròng mắt âm lãnh tràn ngập sự tàn khốc cùng sát khí của Ma Đế, một trận giết hại thảm thiết đã bắt đầu…
Thủy Đại Nhân bỗng nhiên đứng bật lên, lạnh lùng nói: " Ngươi nói cái gì?"
Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật rung giọng nói: " Ma Đế Thu Thiện tàn sát Ba Đào Thành, đại tướng quân Bàn Việt cùng với tướng sĩ thủ thành đã toàn bộ hy sinh vì nước…"
Tin dữ tựa như sấm sét đem hết tất cả thần tử trong cung điện kinh ngạc đến ngây người, sau khi Ma Đế lao ra phong ấn thế nhưng lại đi tới Ba Đào Thành, năm đó hắn lập lời thề sẽ huyết tẩy Ba Đào Thành quả nhiên hôm nay đã thực hiện.
Đại tướng quân Xích Địch nói: " Không có khả năng, Ma Đế Thu Thiện không có khả năng dùng lực một người mà tàn sát Ba Đào Thành, nơi đó đóng quân mấy vạn tướng sĩ tinh nhuệ…"
Thiên Âm hiền giả Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Vũ lực Ma Đế căn bản chúng ta không thể tưởng tượng, hiện tại nếu sự tình đã phát sinh, chúng ta có khả năng làm chỉ là đem tổn thất giảm bớt đến thấp nhất mà thôi."
Thủy Đại Nhân nhanh chóng trấn tĩnh lại, nàng chậm rãi ngồi trở lại ngai vàng, hướng Trang Phi Dật nói: " Có tình huống cụ thể về thương vong hay không?"
Trang Phi Dật nói: " Ma Đế Thu Thiện giết chết tướng sĩ thủ thành hơn hai ngàn người, đi đến Hải thần miếu bên trong thành phá hủy tượng Hải Thần, sau đó đột nhiên rời đi, dân chúng và đại quân trong thành cũng không bị hắn thương tổn."
Thủy Đại Nhân thấp giọng nói: " Hắn cũng không có huyết tẩy toàn thành? Chẳng lẽ hắn đi Ba Đào Thành còn có mục đích khác?"
Đại tướng quân Xích Địch chủ động xung phong: " Nữ hoàng bệ hạ, mạt tướng nguyện lĩnh quân đi Ba Đào Thành, đem Ma Đế Thu Thiện bắt về hỏi tội."
Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật ha hả cười lạnh: " Hiện tại Ma Đế căn bản không biết đi địa phương nào, nói lại, cho dù hắn vẫn còn ở bên trong Ba Đào Thành, ngươi có bổn sự bắt lấy hắn sao?"
Xích Địch bị Trang Phi Dật châm chọc trước mặt mọi người, sắc mặt đỏ lên, cả giận nói: " Loại thời điểm này ngươi còn muốn nói mát sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không muốn bắt giữ Ma Đế?"
Trang Phi Dật hừ lạnh nói: " Ta so với bất luận kẻ nào còn muốn bắt Ma Đế hơn, nhưng ta cũng rõ ràng bắt Ma Đế cũng không chỉ nói là làm được."
" Ngươi…" Xích Địch giận không kềm được cầm chuôi kiếm.
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Hiện tại là lúc nào, các ngươi không thèm nghĩ cách đối phó Ma Đế, ngược lại còn tranh chấp vô vị!"
Trang Phi Dật cùng Xích Địch đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Ta cho rằng phải tăng mạnh phòng thủ của Thủy Tinh Thành, đề phòng Ma Đế đến đây."
Trang Phi Dật lấy hết dũng khí nói: " Có chuyện ta không biết nên nói ra hay không."
Thủy Đại Nhân gật đầu: " Ngươi nói đi!"
Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật lớn tiếng nói: " Ma Đế huyết tẩy Ba Đào Thành đã chứng minh, hắn căn bản là đem chúng ta trở thành địch nhân, thay lời khác mà nói, cho dù chúng ta không muốn đếm xỉa tới cũng không thể nào."
Thủy Đại Nhân trầm ngâm không nói, những lời này của Trang Phi Dật đích xác điểm trúng vấn đề mấu chốt, nàng xác thực từng ôm thái độ trung lập, nhưng mà nàng cũng không nghĩ đến mục đích đầu tiên Ma Đế ra tay lại là nhằm vào Hải tộc, vô luận nàng có tình nguyện hay không, đã bị cuốn vào bên trong chiến tranh với Ma Đế.
Trang Phi Dật nói: " Sự đáng sợ của Ma Đế nghĩ ra không cần ta đi miêu tả lại, chỉ bằng thực lực của Hải tộc chúng ta, chỉ sợ vô lực đối kháng, ta cho rằng phương pháp chính xác nhất chính là liên minh với các quốc gia bộ tộc khác."
Xích Địch cười lạnh nói: " Liên minh? Không biết đối tượng liên minh lý tưởng trong lòng Mộng Dực hiền giả là ai?"
Trang Phi Dật nói: " Xích Địch tướng quân hẳn là nghe nói, Huyền Ba công chúa trước sau đã cùng Tinh Linh tộc, Đạo tộc, Dực tộc, sa đạo cùng những bộ lạc lớn nhỏ đã đạt thành hiệp nghị liên minh, cùng cộng đồng đối kháng thế lực của Ma Đế Thu Thiện."
Xích Địch khinh thường nói: " Những bộ lạc này dù đứng lên hết thì có bao nhiêu sức chiến đấu?"
Trang Phi Dật cũng không muốn cùng hắn tranh chấp, lớn tiếng nói: " Có thể chiến thắng Ma Đế Thu Thiện chỉ có Thánh Long kỵ sĩ, mà đủ loại dấu hiệu cho thấy, Đường Liệp chính là Thánh Long kỵ sĩ."
Xích Địch lạnh lùng nói: " Xem ra Mộng Dực hiền giả cùng Đường Liệp tương giao không cạn, ta thật đã quên, lần trước bên trong Mặc Vân Thành chính là ngươi dốc sức chủ trương thả Đường Liệp rời đi."
Trang Phi Dật cả giận nói: " Ta một lòng vì Hải tộc lo lắng, làm sao để cho ngươi phỉ báng như thế? Đường Liệp giết chết Ma Kiếm cả thiên hạ đều biết, ở thế cuộc trước mắt, chẳng lẽ chúng ta không nên tạm thời buông bỏ ân oán, liên thủ đối phó Ma Đế sao?"
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ma Đế đương nhiên là sẽ đối phó, nhưng việc liên minh không thể nhắc lại." Nàng xoay người hầm hầm đi ra hậu cung, chỉ để lại một đám thần tử đứng ngây ra nơi đó.
Trang Phi Dật cùng Xích Địch trợn mắt nhìn nhau, Trang Phi Dật cả giận nói: " Xích Địch, quốc nạn vào đầu, nhưng trong lòng ngươi vẫn cứ ghi nhớ ân oán riêng, không làm thất vọng danh hiệu đại tướng quân sao?"
Xích Địch cười lạnh nói: " Trong lòng ngươi quả nhiên có vô tư như vậy sao? Sau lưng liên minh không biết ngươi giấu dã tâm, ý đồ thế nào!"
Hai người giương cung bạt kiếm, xung đột hết sức căng thẳng.
Thiên Âm hiền giả Tuệ Vân Lệ Ti chậm rãi đi tới gần hai người, nhẹ giọng thở dài: " Chẳng lẽ hai người các ngươi còn ngại hiện tại không đủ loạn sao? Ở trong này cãi nhau vô vị có trợ giúp được gì? Càng là dưới tình huống như vậy thì chúng ta càng phải chặt chẽ đoàn kết cùng một chỗ, điểm xuất phát của mọi người đều là vì bình an của vương quốc, tội gì tranh chấp không ngớt đây?"
Trang Phi Dật cùng Xích Địch đồng thời dừng lại khắc khẩu, trên mặt đều toát ra vẻ xấu hổ.
Trang Phi Dật thở dài nói: " Trách ta quá gấp gáp, nhưng Ma Đế đã bước vào lãnh thổ của chúng ta, ta làm sao bảo trì trấn tĩnh."
Xích Địch cũng tự mình kiểm điểm: " Ta cũng có chỗ không đúng, ta lập tức đi tăng cường phòng thủ Thủy Tinh Thành, bảo đảm không cho Ma Đế lẻn vào."
Tuệ Vân Lệ Ti gật đầu nói: " Ta đi tìm nữ hoàng, nhìn xem nàng đến tột cùng là có tính toán gì không."
Thủy Đại Nhân yên lặng ngồi trong thư phòng, trong lòng nhất thời rối loạn, lo lắng tới cực điểm, thẳng đến khi Tuệ Vân Lệ Ti đã đến, nàng mới từ trong suy nghĩ miên man tỉnh táo lại, hướng Tuệ Vân Lệ Ti nhàn nhạt cười nói: " Ta biết ngươi sẽ tìm đến ta." Nàng làm một thủ thế, ý bảo Tuệ Vân ngồi xuống đối diện nàng.
Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Nữ hoàng bệ hạ có tính toán gì không?"
Thủy Đại Nhân thở dài nói: " Ma Đế Thu Thiện nếu tìm tới chúng ta khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, xem ra một hồi huyết chiến là không thể tránh được."
Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Nữ hoàng bệ hạ, kỳ thật vừa rồi lời của Mộng Dực hiền giả không phải là không có đạo lý, muốn đối phó Ma Đế Thu Thiện, tốt nhất nên liên minh cùng những lực lượng khác trên đại lục, theo ta được biết Lam Đức đế quốc cùng Huyền Ba công chúa cũng đang bàn bạc việc liên minh, chúng ta vì sao lại kiên trì sự trung lập vậy?"
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Việc liên minh không cho kẻ nào nhắc tới, lại càng không được ở trước mặt ta nhắc tới tên khốn Đường Liệp kia."
Tuệ Vân Lệ Ti ngạc nhiên nói: " Thần vẫn chưa nhắc tới tên Đường Liệp a!"
Thủy Đại Nhân lúc này mới ý thức được mình thất thố, gương mặt hơi đỏ lên, cả giận nói: " Ta đều bị đám thần tử các ngươi làm tức giận đến hồ đồ."
Tuệ Vân Lệ Ti quan sát tỉ mỉ, đã sớm nhìn ra giữa Thủy Đại Nhân cùng Đường Liệp có quan hệ vi diệu mà không ai biết, xem biểu hiện lúc này của Thủy Đại Nhân rõ ràng là đối với Đường Liệp vừa hận vừa yêu, nói không chừng trong lòng đã sớm đối với Đường Liệp sinh ra tình cảm, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở Mặc Vân Thành, Đường Liệp vẻn vẹn chỉ bằng lực lượng một người đã nói động nữ hoàng thay đổi lập trường, đây không chỉ vì năng lực cá nhân của Đường Liệp, càng là bởi vì nữ hoàng căn bản không có tâm tư tổn hại hắn, có lẽ mặt ngoài Thủy Đại Nhân như hận hắn, kỳ thật vẫn đang giúp hắn.
Tuệ Vân Lệ Ti thấp giọng nói: " Kỳ thật Đường Liệp cũng không hổ là một nhân vật anh hùng, hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chưa từng làm gì đại gian ác…"
" Hắn căn bản là đại gian đại ác vô sỉ hạ lưu!" Thủy Đại Nhân nhắc tới Đường Liệp lập tức nổi giận.
Tuệ Vân Lệ Ti càng nghe càng thấy hồ đồ.
Thủy Đại Nhân cũng thấy thái độ mình hôm nay khác thường, trong lòng lại buồn bực, phất tay nói: " Ngươi đi trước, ta muốn một mình yên lặng một chút."
Tuệ Vân Lệ Ti thở dài, hiểu được có nói thêm cũng vô ích, đành phải đứng dậy cáo từ.
Đúng lúc này có một cung nữ đi tới trước người Thủy Đại Nhân, cung kính nói: " Khởi bẩm nữ hoàng bệ hạ, Lam Đức đế quốc đại tế ti Minh Lâm cầu kiến."
Thủy Đại Nhân ngây ra, ánh mắt chuyển hướng Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Minh Lâm đại tế ti? Ta từng nghe nói qua, nàng là đệ tử của Tuệ Vân đại tế sư, địa vị tôn sùng tại Lam Đức đế quốc.
Tuệ Vân Lệ Ti vui vẻ nói: " Ta nghe nói Tuệ Vân đại sư là cao nhân đương thời, lần này diệt trừ Ma Kiếm là do Minh Lâm đại tế ti cùng Đường Liệp hợp lực làm ra, lần này nàng đến tám phần là vì việc của Ma Đế, nữ hoàng bệ hạ hẳn là nên triệu kiến nàng."
Thủy Đại Nhân gật đầu nói: " Chuyện này tạm thời không cần truyền ra, Tuệ Vân Lệ Ti, ngươi tự mình đi nghênh đón Minh Lâm đại tế ti, mang nàng đi Xuân Thủy cung gặp ta."
" Tuân mệnh!"
Xuân Thủy cung là hành cung của Thủy Đại Nhân, cũng không thuộc bên trong hoàng thành, sở dĩ nàng lựa chọn nơi này triệu kiến Minh Lâm đại tế ti, một là không muốn cho quá nhiều thần tử biết nàng tiếp xúc cùng Lam Đức quốc, về phương diện khác, nàng dự cảm lần này Minh Lâm đến có khả năng quan hệ với Đường Liệp.
Tuệ Vân Lệ Ti làm theo lễ tiết, đem Minh Lâm cùng hai tùy tùng nghênh đón tới Xuân Thủy cung, như thế nào nàng cũng không nghĩ ra một trong hai tùy tùng chính là Đường Liệp.
Vì tránh cho người nhận ra, trước tiên Đường Liệp nhuộm da thành màu đen, tóc nhuộm trắng, thay đổi hình dáng, đi vào trước Xuân Thủy cung, Tuệ Vân Lệ Ti an bài cho hắn cùng Phó Thiên Nguyệt ở thiên điện nghỉ ngơi uống trà. Mang theo Minh Lâm đi vào trong cung gặp mặt nữ hoàng Thủy Đại Nhân.
Minh Lâm vừa mới đi vào Xuân Thủy cung, Thủy Đại Nhân bị vẻ siêu trần thoát tục khí chất thanh lệ hấp dẫn, nói đến kỳ quái, nếu ở thời điểm trước kia, Thủy Đại Nhân sẽ bị phần sắc đẹp này làm rung động, thậm chí sinh ra ý ái mộ, nhưng hiện tại trong lòng chỉ là thưởng thức, mà không có ý niệm gì khác trong đầu, kỳ thật từ khi tấm thân xử nữ của nàng bị Đường Liệp cướp lấy, cảm tình đã lặng yên xảy ra biến hóa. Mặc dù là Mặc Vô Ngân rời đi, cũng không gây cho nàng đả kích quá lớn.
Minh Lâm lặng lẽ quan sát vị nữ hoàng đầy quyền thế này, tuổi trẻ như vậy đã ngồi lên vị trí cao nhất, Thủy Đại Nhân nhất định có chỗ hơn người.
Thủy Đại Nhân mỉm cười nói: " Đại tế ti từ ngàn dặm xa mà đến, làm cho Thủy Tinh thành của kẻ hèn này vẻ vang, ta thật vô cùng vinh hạnh."
Minh Lâm đạm mạc cười nói: " Ta đã sớm ngưỡng mộ phong tư của nữ hoàng bệ hạ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền."
Thủy Đại Nhân ha ha cười: " Không thể tưởng được đại tế ti lại nói như vậy, không biết lần này đến đây là có gì chỉ giáo?"
Minh Lâm nói: " Thật không dám giấu, lần này ta tới là vì nói chuyện liên thủ đối kháng Ma Đế cùng nữ hoàng bệ hạ."
Thủy Đại Nhân tuy rằng đã sớm đoán được ý của nàng đi đến, nhưng vẫn cố ý nga một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên. Thủy Đại Nhân nói: " Không biết lần này đại tế ti là đại biểu cho ai mà đến?"
Minh Lâm nhìn ra Thủy Đại Nhân đối với mình vẫn đang cảnh giác, trước đó Đường Liệp có nói với nàng, Thủy Đại Nhân cũng không phải là người thường, ý nghĩ thông minh, gặp chuyện bình tĩnh, hiện tại vừa thấy quả thế.
Minh Lâm nói: " Lần này theo ta cùng đi có hai vị tùy tùng thân phận bất phàm, đối với việc khắc chế Ma Đế có tác dụng trọng yếu."
Không biết vì sao Thủy Đại Nhân nghĩ tới đầu tiên chính là Đường Liệp, trong lòng lặng yên sinh ra một loại chờ mong, biểu tình lại vẫn bình tĩnh thản nhiên, nhẹ giọng nói: " Thỉnh bọn họ vào đi."
Đường Liệp cùng Phó Thiên Nguyệt hai người sóng vai đi vào trong cung, ánh mắt Thủy Đại Nhân liền dừng trên người Đường Liệp, tuy rằng bên ngoài hắn cố ý cải trang, nhưng ánh mắt tràn ngập tự tin lại không cách nào giấu diếm được Thủy Đại Nhân, Thủy Đại Nhân đến bây giờ mới phát hiện mình lại để ý Đường Liệp như thế, quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Phó Thiên Nguyệt mỉm cười nói: " Thảo dân Phó Thiên Nguyệt tham kiến nữ hoàng bệ hạ." Trong miệng hắn tuy rằng xưng hô thật tôn kính, nhưng không hề hướng Thủy Đại Nhân hành lễ.
Đương nhiên Thủy Đại Nhân cũng không chú ý hắn, nhìn thẳng Đường Liệp lạnh lùng nói: " Đường Liệp, ngươi cho là có thể giấu diếm được đôi mắt của ta sao?"
Đường Liệp ha ha cười nói: " Ta khi nào nghĩ muốn giấu diếm ngươi? Chẳng qua là vì giảm bớt phiền toái nên giấu diếm những thủ hạ của nữ hoàng mà thôi."
Minh Lâm chứng kiến ánh mắt đầu tiên mà Thủy Đại Nhân đã nhìn xuyên qua thân phận Đường Liệp, xem ra giữa hai người bọn họ có quan hệ sâu xa.
Tuệ Vân Lệ Ti đứng hầu một bên cũng là cả kinh, nàng căn bản không có nghĩ đến Đường Liệp thế nhưng thừa cơ hội này lẫn vào trong Xuân Thủy cung, hơn nữa còn gặp được nữ hoàng, nàng đối với vũ lực lúc này của Đường Liệp đã có nghe nói, nếu Đường Liệp có ý định sẽ bất lợi đối với nữ hoàng, chỉ sợ bằng vào lực lượng một mình nàng sẽ không thể xoay sở.
Tuệ Vân Lệ Ti lặng yên tới gần bên người nữ hoàng, đề phòng Đường Liệp đột nhiên phát động công kích.
Đường Liệp nhìn thấu ý đồ của nàng, lạnh nhạt cười nói: " Thiên Âm hiền giả, lần này ta tới là có chuyện quan trọng muốn trao đổi với nữ hoàng, vì hòa bình mà không phải vì chiến tranh, tuyệt không có lòng gia hại."
Tuệ Vân Lệ Ti chứng kiến Đường Liệp nhìn thấu được dụng tâm của mình, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Lúc này Thủy Đại Nhân lại biểu hiện ra vẻ bình tĩnh khác thường, phất phất tay, ý bảo Tuệ Vân lui sang một bên, chỉ chỉ ghế thủy tinh phía trước nói: " Phương xa tới là khách, mời ngồi!"
Đường Liệp cùng Phó Thiên Nguyệt không chút khách khí ngồi xuống, Đường Liệp cười tủm tỉm nói: " Chúng ta đều đã quen biết nhau quá rõ không cần giới thiệu, vị lão gia tử này ta long trọng giới thiệu cho nữ hoàng, hắn chính là sư huynh của Ma Đế Thu Thiện Phó lão gia tử Phó Thiên Nguyệt!"
Thủy Đại Nhân cùng Tuệ Vân Lệ Ti đều chấn động, tuyệt đối không ngờ vị lão nhân nhìn như bình thường này lại là sư huynh của Ma Đế.
Phó Thiên Nguyệt nhịn không được mắng Đường Liệp một câu: " Ngươi không nói ra, cũng không ai xem ngươi là câm điếc."
Đường Liệp mỉm cười nói: " Muốn tìm được sự đồng tình thì tự nhiên phải cho Phó lão gia tử góp tay vào."
Phó Thiên Nguyệt đối với sự trêu chọc của Đường Liệp cũng không có biện pháp gì, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Đường Liệp một cái.
Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Nữ hoàng bệ hạ, nghe nói Ma Đế vừa mới đi qua Ba Đào thành, không biết có việc này hay không?"
Thủy Đại Nhân gật đầu nói: " Không sai, đích xác có chuyện này, Ma Đế huyết tẩy Ba Đào thành, sát hại tướng sĩ vô tội của ta, thật sự là thiên lý bất dung, thần nhân cùng phẫn."
Minh Lâm thở dài: " Ma Đế lãnh huyết vô tình, so với hành vi tanh máu ngày xưa cũng không hề kém hơn."
Phó Thiên Nguyệt thấp giọng nói: " Các ngươi có biết hay không, trước kia sư đệ của ta bị bắt tại Ba Đào thành, hắn vẫn cho rằng bên trong thành có người bán đứng hắn, từng thề một ngày kia tất nhiên hướng Ba Đào thành trả thù."
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Nhưng đó chỉ là tương sĩ vô tội!"
Phó Thiên Nguyệt lạnh nhạt cười nói: " Vô tội chỉ là trong mắt ngươi, trong khái niệm của sư huynh ta, không có vô tội, không có đúng sai, hắn chính là đạo lý!"
Mỗi người đều trầm mặc xuống, bọn họ tinh tế thể hội những lời này của Phó Thiên Nguyệt, Ma Đế là một ma đầu khát máu, với hắn mà nói không có đạo lý gì đáng nói.
Phó Thiên Nguyệt nói: " Nếu hắn có ý định trả thù, toàn bộ bên trong Ba Đào thành, không ai có thể may mắn thoát khỏi, nhưng theo cách hắn đã làm, hắn giống như không chỉ vì trả thù."
Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Chiếu ngươi nói như vậy, ta còn phải cảm tạ hắn?"
Đường Liệp nhìn thấy nàng luôn đánh gãy lời nói của Phó Thiên Nguyệt, nhịn không được nói: " Ngươi có thể kiên nhẫn một chút được không, nghe Phó lão gia tử nói cho hết lời."
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ngươi là người thế nào của ta, có tư cách gì nói ta?" Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác không ổn.
Minh Lâm mẫn tuệ cảm giác được biểu tình biến hóa của Thủy Đại Nhân, cũng chứng kiến Đường Liệp có chút xấu hổ, đối với hai người lại cảm thấy tò mò.
Nhưng cũng may Thủy Đại Nhân cũng không cùng Đường Liệp tiếp tục dây dưa, hai người đều ngậm miệng không nói, nghe Phó Thiên Nguyệt nói tiếp.
Phó Thiên Nguyệt hỏi: " Bên trong Ba Đào thành, ngoại trừ tướng sĩ chết đi còn có tổn thất gì không?"
Tuệ Vân Lệ Ti chợt nói: " Bên trong thành bị phá hủy Hải Thần miếu, Hải Thần cũng bị hắn đánh ngã."
Phó Thiên Nguyệt gật đầu nói: " Đồn đãi có thể đối phó Ma Đế chỉ có Đoạn Vân Cung và Liệt Thiên Tiễn, mà Đoạn Vân Cung từ sau khi phong bế hắn, liền bị để vào trong Huyễn Hải Vân Cung niêm phong. Theo ta được biết, Huyễn Hải Vân Cung ở bên trong Hư Hải, cũng chính là trong lãnh thổ các ngươi, đây mới là nguyên nhân chính yếu mà sau khi Ma Đế phá tan phong ấn tìm đến các ngươi đầu tiên."
Thủy Đại Nhân lúc này đã ý thức được thế cục ác liệt, ảm đạm nói: " Chuyện Huyễn Hải Vân Cung ta cũng từng nghe nói qua, nhưng nhiều năm rồi không ai có thể chứng thật nó nằm trong lãnh thổ của chúng ta, vì sao Ma Đế lại tin tưởng như thế?"
Đường Liệp nói: " Cho dù không có Huyễn Hải Vân Cung, Ma Đế sớm muộn gì cũng tìm tới các ngươi, ngoại trừ sớm một chút nhận thức ra sự hung tàn của hắn, sớm một ngày đứng ra cùng hắn đấu tranh, mới có thể cam đoan ích lợi cho thần dân của mình, muốn lựa chọn trung lập hay là trốn tránh, căn bản là đem tính mạng dâng vào trong tay người khác."
Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ta khi nào nói qua phải trung lập?" Mỗi khi nghe Đường Liệp nói chuyện, nàng liền lập tức tức giận.
Phó Thiên Nguyệt chắp tay nói: " Ta cầu hai người bình tĩnh một chút, trước hết nghe ta nói cho hết lời, ta dám cam đoan, bên trong Hải Thần điện nhất định có giấu thứ gì mà sư đệ ta cảm thấy hứng thú, hơn nữa vô cùng có khả năng có liên quan đến Huyễn Hải Vân Cung, hiện tại vật kia có lẽ đã rơi vào trong tay sư đệ của ta, chúng ta phải lập tức hành động."
Thủy Đại Nhân gật đầu, xoay người hướng Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Ngươi lập tức cho người tra rõ Hải Thần điện, nhìn xem trong đó rốt cuộc đã đánh mất cái gì."
Đường Liệp nói: " Bí mật Huyễn Hải Vân Cung có một người biết!"
" Ai?" Mọi người đồng thanh hỏi.
Đường Liệp trịnh trọng nói: " Vì an toàn của người đó, ta tạm thời không thể thổ lộ tên họ."
Minh Lâm nói: " Nếu như vậy, ngươi không cần nói." Nàng chuyển hướng Thủy Đại Nhân nói: " Nữ hoàng bệ hạ, lần này chúng ta tiến đến còn một nhiệm vụ trọng yếu, đó là cùng ngài nói chuyện kết minh, không biết ý của ngài như thế nào?"
Thủy Đại Nhân trầm ngâm một lát mới nói: " Chuyện này ta cần phải thương lượng với chúng thần một chút, không bằng các ngươi tạm thời ở lại trong Thủy Tinh Thành, sáng sớm ngày mai ta nhất định cho các ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Đường Liệp cùng Minh Lâm liếc mắt nhìn nhau, đành phải gật đầu.
Thủy Đại Nhân cho Tuệ Vân Lệ Ti đem ba người Đường Liệp dàn xếp ở lại bên trong dịch quán bên cạnh Xuân Thủy cung, lặng yên dặn dò, chuyện Đường Liệp bọn họ đến Thủy Tinh Thành không được nói ra ngoài. Tuệ Vân Lệ Ti hiểu được động cơ Thủy Đại Nhân làm như vậy, một là vì tránh cho việc bên trong thành náo động, hai là vì bảo hộ mục đích mấy người Đường Liệp, xem ra vị nữ hoàng này cũng không cừu hận Đường Liệp như mặt ngoài.
Ba người Đường Liệp ở lại dịch quán, Minh Lâm cùng Đường Liệp thì yên tĩnh, ngược lại là Phó Thiên Nguyệt gấp đến độ đi qua đi lại: " Con mẹ nó, nữ hoàng này rốt cuộc là nghĩ thế nào? Giống như không có nhiều hứng thú lắm đối với chuyện kết minh a."
Minh Lâm cười nói: " Phó lão gia tử không cần nóng vội, nữ hoàng là một người thông minh, nàng nhất định hiểu được lợi hại, ta tin tưởng ngày mai sẽ có tin tức tốt."
Đường Liệp vô cùng đồng ý gật đầu, bằng trực giác của hắn, lần này Thủy Đại Nhân mềm hóa hơn rất nhiều, sự xuất hiện của Ma Đế làm cho nàng không thể không lo lắng cho tương lai của vương quốc, so sánh mà nói, ân oán giữa bọn họ không tính là gì.
Phó Thiên Nguyệt cười tủm tỉm giữ chặt Đường Liệp: " Ta phát hiện Thủy Đại Nhân giống như đối đãi với ngươi rất khác, có phải giữa các ngươi từng có chuyện gì không?"
Đường Liệp cười nói: " Lòng hiếu kỳ của Phó lão gia tử thật lớn, thật sự không dám giấu, ta từng không chỉ đắc tội nàng một lần, hiện tại nàng ngay cả lòng giết ta càng nặng."
Phó Thiên Nguyệt lắc đầu nói: " Yêu càng đậm, hận càng sâu, ta xem mặt ngoài tuy rằng nàng đối với ngươi lãnh đạm, nhưng nói không chừng trong lòng lại không nghĩ như vậy."
Đường Liệp chắp tay xin tha: " Phó lão gia tử, ta sợ ngươi, ngày mai chúng ta còn có chuyện phải làm lão nhân gia ngài có phải nên nghỉ ngơi sớm một chút hay không?"
Phó Thiên Nguyệt cười hắc hắc, rốt cuộc buông tha Đường Liệp, rời khỏi phòng hướng phòng riêng đi đến.
Minh Lâm nói: " Bôn ba một ngày, ta cũng có chút mệt mỏi!"
Đường Liệp gật đầu nói: " Muội nghỉ ngơi trước, ta còn có chuyện trọng yếu phải ra ngoài một lần." Truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Minh Lâm kinh ngạc nói: " Huynh đi đâu vậy?"
" Đi tìm một bằng hữu đã lâu không thấy!"
Bình luận truyện