Chương 120: Hiểm tử hoàn sinh
Cách Phong vẫn đang đợi tín hiệu nơi thần miếu, khi hắn chứng kiến lửa khói màu xanh biếc bốc lên không trung, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười, Đường Liệp quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, lửa khói màu xanh biếc bay lên ý nghĩa sinh mệnh đại tế ti Liễu Thập Nhị Lang đã chấm dứt.
Sa Hoàng Lý Tạp Độ cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, nguyên lai Lý Tạp Độ muốn ở lại thần miếu khiêu chiến Ma Kiếm, nhưng Đường Liệp lại cố tình an bài hắn hiệp trợ Cách Phong hành động, hắn hiểu được động cơ đích thật của Đường Liệp, là muốn để cho hắn giám thị Cách Phong giảo hoạt, đề phòng hắn làm ra hành động gây rối.
Năm trăm ngự lâm quân như sói như hổ nhảy vào Đóa Nhĩ cung, hoàng hậu Cách Ni Ôn Ti còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị đám võ sĩ vây quanh.
Cách Ni Ôn Ti cả giận nói: " Người nào lớn mật như thế? Cũng dám xâm nhập tẩm cung của ta!"
Thanh âm lãnh khốc của Cách Phong ở ngoài trướng vang lên: " Vương hậu nương nương, thần Cách Phong phụng lệnh đế quân đến bảo hộ ngài."
" Cách Phong! Lá gan ngươi thật lớn!"
" Đều là đế quân phân phó, Cách Phong chỉ là nghe theo!"
" Ta muốn gặp hắn!" Cách Ni Ôn Ti lớn tiếng nói.
Cách Phong bình tĩnh nói: " Thỉnh vương hậu kiên nhẫn chờ đợi, đế quân sẽ nhanh chóng đến gặp ngươi."
Đối với Cách Ni Ôn Ti mà nói, đây là một buổi tối dài nhất trong cuộc đời, tuy rằng cũng không có người tróc nã nàng, nhưng mấy chục võ sĩ như sói như hổ đều vây khốn chung quanh giường nàng, nàng làm sao có thể ngủ yên?
Thẳng đến sáng hôm sau, Lan Mạt Đức mới đi tới gặp nàng. Có thể làm cho Lan Mạt Đức lê tấm thân bệnh hoạn không chối từ lao khổ mà đi tới đây thì chỉ có hai nguyên nhân, một là yêu, hai là cừu hận, đương nhiên hắn đối với Cách Ni Ôn Ti chỉ còn lại phần sau.
Phù Đồ đi bên người Lan Mạt Đức, ý bảo võ sĩ chung quanh rời ra ngoài cửa cung.
Lan Mạt Đức nhìn thân hình lờ mờ của Cách Ni Ôn Ti trong trường, bỗng nhiên bắt đầu ho khan liên tiếp, qua hồi lâu mới dừng lại, lớn tiếng thở dốc hai cái mới nói: " Ngươi có khỏe không?"
Cách Ni Ôn Ti cả giận nói: " Ngươi đến tột cùng là có ý tứ gì? Cho đám binh lính thô lỗ xâm nhập tẩm cung của ta, muốn giết ta sao?"
Lan Mạt Đức không chút giấu diếm ý tưởng thật sự trong nội tâm: " Phải! Ta đã sớm muốn giết ngươi, từ khi biết sự tình dơ bẩn giữa ngươi cùng Liễu Cô Yên, ta hận không thể đem ngươi thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!"
Cách Ni Ôn Ti ha hả cười nói: " Lan Mạt Đức, vì sao ngươi có thể tùy tiện chơi bời, mà ta phải vì ngươi tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc? ngươi hỏi một chút chính mình, từ sau khi gả cho ngươi, có bao nhiêu ban đêm ta một mình vượt qua? Trong lòng ngươi có từng xem ta là thê tử?"
" Có!" Lan Mạt Đức lại ho khan hai tiếng nói: " Chính là bởi vì ta xem ngươi là thê tử, cho nên ta tính toán cho ngươi một lựa chọn, một là tuyên bố tội của ngươi ra ngoài, đem ngươi xử trảm, hai là chờ sau khi ta chết đi thì cùng ta tuẫn táng, ngươi đến tột cùng chọn cái nào?"
Cách Ni Ôn Ti đột nhiên xốc lên màn che, trên mặt của nàng tràn ngập tuyệt vọng: " Vô luận như thế nào, ngươi đều muốn ta chết?"
Lan Mạt Đức lẳng lặng gật đầu nói: " Ngươi là thê tử của ta, ta chết…Ngươi làm sao có thể sống một mình trên thế giới này."
Cách Ni Ôn Ti dùng sức lắc đầu, nàng không cam lòng, nàng tuyệt không cam tâm chết như vậy.
Lan Mạt Đức cười lạnh nói: " Có chuyện chỉ sợ ngươi còn không biết…" Hắn tạm dừng một chút, tăng thêm ngữ khí nói: " Liễu Cô Yên đã chết…Trên đời này sẽ không còn ai duy trì ngươi…"
Cách Ni Ôn Ti tựa như bị sét đánh, thân thể nàng mềm liệt trên giường: " Ngươi…nói cái gì?"
Tiếng cười Lan Mạt Đức đã đại biểu hết thảy, hắn hướng Phù Đồ làm một thủ thế, Phù Đồ liền giúp hắn rời khỏi Đóa Nhĩ cung.
Chỉ còn lại Cách Ni Ôn Ti bi thương lớn tiếng khóc gào lên: " Lan Mạt Đức…Chỉ có hôm nay…Ngươi mới giống một nam nhân…"
Thời điểm trong cung đình nhấc lên cuồng phong mưa bão, Đường Liệp cũng đã lâm vào hôn mê sâu, Tinh Linh Vương đối với Đường Liệp thật hết đường xoay xở.
Minh Lâm lẳng lặng chờ đợi bên người Đường Liệp, khi thì lau mồ hôi trán, dùng nước lạnh lau rửa giúp hắn hạ sốt. Text được lấy tại Truyện Bất Hủ
Tinh Linh Vương không đành lòng nhìn thêm, xoay người hướng ngoài cửa đi đến, nếu Đường Liệp cứ như vậy mà chết đi, tương lai của đại lục này không nói đến, chỉ là một cửa của con gái hắn là hắn đã không biết giải quyết làm sao.
Ánh mắt của hắn nhìn phía bạch tháp phương xa, trong lòng yên lặng khẩn cầu Tuệ Vân đại sư mau chóng xuất quan, Tuệ Vân học thức uyên bác, có lẽ nàng có thể giải cứu Đường Liệp.
Trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tinh Linh Vương xoay người nhìn lại, đã thấy một trung niên mỹ phụ, mặc áo trắng đang chậm rãi đi lên ban công, trên gương mặt mang theo vẻ mỉm cười tường hòa, một đôi mắt đẹp trong như nước suối, nàng chính là đại tế ti Tuệ Vân.
Tinh Linh Vương ngạc nhiên nói: " Tuệ Vân đại sư, ngươi…ngươi…xuất quan?" Ở trong tưởng tượng của hắn, Tuệ Vân đại tế ti vốn nên đánh rách bạch tháp tả tơi, chui từ dưới đất mà ra, không thể tưởng được nàng chỉ đơn giản như vậy từ bên ngoài sân vắng lững thững đi tới.
Tuệ Vân đại sư mỉm cười nói: " Chẳng lẽ xuất quan là phải làm ra động tĩnh lớn ồn ào, đất rung núi chuyển chiêu cáo thế nhân sao?"
Tinh Linh Vương cười nói: " Đại sư cùng với những tục nhân như chúng ta tự nhiên là bất đồng."
Tuệ Vân nói: " Ta bế quan kỳ thật ở ngay dưới tiểu lâu, thành công thì liền đẩy cửa phòng đi ra thôi." Ngữ khí của nàng cực kỳ ôn nhu đạm mạc, làm cho người ta cảm thấy như gió mùa xuân.
Tinh Linh Vương bởi vì chuyện Đường Liệp trúng độc biến thành tràn ngập u sầu, lúc này bởi vì Tuệ Vân đại sư đã đến nên cảm giác nhất thời thoải mái rất nhiều.
Tuệ Vân đại tế ti nói: " Thương hải tang điền, thay đổi khôn lường, những năm nay giống như cải biến rất nhiều, cũng có thứ giống như không hề thay đổi."
Tinh Linh Vương cung kính nói: " Đại sư diệu ngữ huyền cơ, tại hạ ngu dốt không thể lĩnh hội."
Tuệ Vân mỉm cười nói: " Đại vương đầy mặt u sầu, vì thân nhân sầu bi sao?"
Tinh Linh Vương gật đầu, ánh mắt nhìn vào trong phòng.
Tuệ Vân chậm rãi đi vào, đã thấy Minh Lâm vẫn còn ngồi trước giường Đường Liệp, rưng rưng nhìn hắn, thế nhưng không nhận thấy được sư phụ đã đến.
Tuệ Vân nói: " Hắn trúng độc?"
Minh Lâm giật mình bừng tỉnh, cuống quýt hướng sư phụ quỳ xuống, Tuệ Vân dìu nàng lên, đi tới bên người Đường Liệp, nhận thấy được trong cơ thể Đường Liệp có được hai loại năng lượng Thánh Long tinh thạch khác nhau, nhẹ giọng thở dài: " Hắn là thiên chú định Thánh Long kỵ sĩ!"
Minh Lâm nói: " Hắn là Đường Liệp, đêm qua vì cứu con mà ăn vào Đoạn Hồn Đan."
Tuệ Vân không chút để ý hỏi: " Minh Lâm, ở trong lòng ngươi dĩ nhiên là cảm kích hắn?"
Minh Lâm ngây ra, nàng lấy hết dũng khí nói: " Đồ nhi không dám nói dối, trong lòng con đối với Đường đại ca không chỉ có cảm kích mà thôi."
Tuệ Vân gật đầu nói: " Ngươi quả nhiên là đồ nhi tốt của ta, ở trước mặt ta chưa bao giờ nói dối."
Nàng thở dài nói: " Nguyên lai Đoạn Hồn Đan không làm gì được Đường Liệp, nhưng thời điểm hắn ăn vào, hai viên Thánh Long tinh thạch lại xung đột lực lượng, cho dù không có Đoạn Hồn Đan tồn tại, hắn cũng chưa chắc khống chế được năng lượng trong cơ thể."
Tinh Linh Vương liên tiếp gật đầu, Tuệ Vân đại sư quả nhiên khác hẳn, chỉ cần nhìn trên mặt Đường Liệp là nói ra mấu chốt của vấn đề.
Minh Lâm rưng rưng nói: " Cầu sư phụ cứu hắn!"
Tuệ Vân đại sư nói: " Độc ta có thể thay hắn giải ra, nhưng năng lượng trong cơ thể cần phải áp chế xuống."
" Như thế nào áp chế?" Tinh Linh Vương nhịn không được hỏi.
Tuệ Vân nói: " Rất đơn giản, gỡ tinh thạch trên đỉnh bạch tháp xuống, cho hắn ăn vào, lấy hai viên tinh thạch màu trắng năng lượng áp chế tinh thạch màu lam năng lượng."
Tinh Linh Vương băn khoăn nói: " Với thân thể Đường Liệp có thể thừa nhận năng lượng lớn như vậy hay không?" Thân thể người không giống như một chiếc lọ, trong khoảng thời gian ngắn bỏ thêm nhiều thứ như vậy, dù là không khí, cũng sẽ làm chiếc lọ nứt ra, Tinh Linh Vương băn khoăn không phải không có lý.
Tuệ Vân thở dài nói: " Vậy phải xem chính tạo hóa của hắn." Tay nàng đặt lên ngực Đường Liệp, quang mang bạch sắc mờ mờ ảo ảo lộ ra, làn da trước ngực Đường Liệp dần dần lộ ra khí đen, khí đen theo công lực Tuệ Vân xâm nhập, mà không ngừng biến đậm, cuối cùng tối đen như mực, đen đến mức tận cùng, bắt đầu chậm rãi nhạt dần, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất vô hình, làn da nơi ngực Đường Liệp cũng rốt cuộc khôi phục màu sắc bình thường.
Đường Liệp chậm rãi mở mắt, đầu tiên chứng kiến gương mặt có chút xa lạ của Tuệ Vân đại sư, chứng kiến Minh Lâm cùng Tinh Linh Vương, hắn nhất thời hiểu được, vị mỹ phụ hiền hòa trước mắt này, tất nhiên là Tuệ Vân đại sư không thể nghi ngờ, cuống quýt đứng dậy nói: " Đa tạ ân cứu mạng của Tuệ Vân đại sư."
Tuệ Vân mỉm cười nói: " Kỳ thật là ngươi đã cứu ta mới đúng."
Nàng đứng dậy, hướng Đường Liệp nói: " Độc tố trong cơ thể ngươi tuy rằng quét sạch, nhưng năng lượng hai viên Thánh Long tinh thạch tùy thời đều có thể làm cho ngươi toi mạng."
Đường Liệp thản nhiên cười nói: " Ta đối với sinh tử từ trước đến nay đều không quan trọng, sống được một ngày thì tính một ngày!" Ý chí của hắn bằng phẳng cho nên mới nói ra lời như vậy.
Tuệ Vân đại sư lạnh lùng nói: " Đường Liệp ngươi nếu nghĩ như vậy, liền không phải biến thành một hán tử vô trách nhiệm, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi chết sẽ có bao người vì ngươi mà thương tâm? Có ai còn có thể đi đối kháng Ma Đế Thu Thiện? Có ai còn có thể tạo nên hy vọng hòa bình cho đại lục này?"
Đường Liệp á khẩu không trả lời được, ở trước mặt Tuệ Vân đại tế ti hắn mới nhận thức được vấn đề của mình toàn diện.
Minh Lâm yên lặng nhìn Đường Liệp, yên lặng nghĩ đến, nếu Đường Liệp chết đi, nàng nhất định sẽ thương tâm, trong lòng không khỏi tự trách, chính mình vì sao lại động chân tình với Đường Liệp, chẳng lẽ là vì tối hôm qua hắn xả thân cứu nàng nên đã làm nàng cảm động.
Tuệ Vân đại sư cũng không muốn nói quá nặng, nhẹ giọng thở dài: " Đường Liệp, mỗi người đều hy vọng ngươi hảo hảo còn sống."
Đường Liệp gật đầu nói: " Đường Liệp nhớ rõ!"
Tuệ Vân đại sư nói: " Phía trên đỉnh bạch tháp có giấu một viên tinh thạch, là dùng để trấn tháp, đêm nay Minh Lâm sẽ mang ngươi tiến đến lấy ra Thánh Long tinh thạch, sau khi ngươi ăn vào, liền có thể ngăn chặn năng lượng trong cơ thể, về phần làm sao dùng, chỉ sợ còn phải phí một phen công phu."
Tuệ Vân đại sư lại hướng Tinh Linh Vương nói: " Đại vương, lần này có thể thuận lợi trừ bỏ Ma Kiếm, toàn bộ dựa vào sự trợ giúp của ngươi."
Tinh Linh Vương cười nói: " Chuyện này ta cũng không giúp đỡ được cái gì, tất cả đều nhờ vào công lao của Đường Liệp bọn họ."
Tuệ Vân đại sư nói: " Ma Đế Thu Thiện nếu đã phá tan phong ấn, lập tức sẽ bắt đầu một loạt hành động trả thù điên cuồng, thời gian chúng ta còn không nhiều lắm."
Tinh Linh Vương nói: " Hắn cho dù thật sự hoàn thành chín lần phá lập, cũng không thể dùng lực lượng một người đối phó nhiều nhiệt huyết anh hùng của đại lục chúng ta."
Tuệ Vân đại sư gật đầu nói: " Ta sẽ trợ giúp Lam Đức đi vào quỹ đạo, về phần những tộc đàn bộ lạc chung quanh, còn phải làm phiền đại vương tự mình đi liên hệ, có thể làm cho mọi người hình thành chung nhận thức, hiểu được địch nhân chúng ta phải gặp, liên hợp lại đối kháng với hắn."
Tinh Linh Vương cười nói: " Đại sư yên tâm, ta sẽ đi làm!" Biết Đường Liệp đã thoát ly nguy hiểm, Tinh Linh Vương cũng yên lòng, chắp tay chào Tuệ Vân đại sư, phiêu nhiên rời đi.
Đường Liệp đứng dậy đưa tiễn, bên trong gian phòng chỉ còn lại Tuệ Vân đại sư cùng Minh Lâm thầy trò hai người.
Gương mặt Tuệ Vân lập tức nghiêm túc, lạnh lùng nói: " Minh Lâm, ngươi làm cho ta rất thất vọng!"
Minh Lâm tự biết làm sai, ảm đạm quỳ gối trước mặt sư phụ, rung giọng nói: " Sư phụ, Minh Lâm biết sai rồi, về sau không bao giờ vọng động tình niệm trong lòng nữa, sư phụ tha thứ cho con một lần."
Tuệ Vân thở dài nói: " Minh Lâm, một người trong lòng đã động tình niệm, kiếp này chỉ sợ sẽ không quên, cho dù ta miễn cưỡng lưu lại ngươi, ngươi cũng không cách vô tư tu hành tiếp nữa, những năm tháng đăng đẵng này đối với ngươi chẳng phải là một loại thống khổ cùng dày vò?"
" Sư phụ, Minh Lâm biết sai lầm rồi…" Lúc này Minh Lâm đã rơi nước mắt như mưa.
Tuệ Vân khoát tay áo nói: " Bỏ đi, ngươi trợ giúp Đường Liệp làm xong chuyện này, ngươi cũng sẽ thấy không còn là đồ nhi của ta, để chúng ta làm bằng hữu đi a." Nàng dừng lại nói: " Thể chất của ngươi đặc thù, chỉ có ngươi mới có thể cứu được Đường Liệp…"
Minh Lâm biết một khi sư phụ làm ra quyết định, sẽ không còn hy vọng sửa đổi, chỉ có thể yên lặng tiếp thụ sự thật trước mắt.
Nhìn bóng dáng ảm đạm thần thương của Minh Lâm, trong lòng Tuệ Vân đại tế ti yên lặng nói: " Hài tử, có lẽ đây là duyên phận của ngươi, vi sư cũng vô lực thay đổi."
Đường Liệp cũng nhìn thấu Minh Lâm ưu thương, nhưng không biết hết thảy là bởi vì hắn mà ra, còn tưởng là vì chuyện của sư tỷ Tuyết Viện làm nàng thương tâm. Hắn nhẹ giọng khuyên giải: " Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, nếu Tuyết Viện chấp mê bất ngộ, ngươi cũng không cần quá mức thương tâm."
Minh Lâm yên lặng gật đầu, nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh, ngươi đi chuẩn bị một chút, đêm nay ta cùng ngươi đi bạch tháp lấy viên Thánh Long tinh thạch kia."
Đường Liệp cười nói: " Không có gì để chuẩn bị, dù sao ta cũng đâu mang cái gì theo."
Minh Lâm ảm đạm nói: " Luôn luôn phải có chuẩn bị một ít đồ vật, cho dù là nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Bên trong ngữ khí tràn ngập mất mác, nàng đứng dậy hướng gian phòng của mình đi đến, chỉ để lại một mình Đường Liệp ngơ ngác đứng nơi đó.
Tuệ Vân đại tế ti chậm rãi đi tới bên người Đường Liệp, mỉm cười nói: " Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Đường Liệp như ở trong mộng mới tỉnh: " Tuệ Vân đại sư, vãn bối cũng không có nghĩ muốn cái gì."
Tuệ Vân đại tế ti ý vị thâm sâu cười nói: " Đường Liệp, có thể nói cho ta nghe một ít về chuyện của ngươi?"
Đường Liệp cười nói: " Kỳ thật rất nhiều chuyện ngay cả ta cũng không nhớ gì cả."
Tuệ Vân đại tế ti nhẹ giọng nói: " Rất nhiều năm trước kia, ta đã suy tính ra sẽ có Thánh Long kỵ sĩ từ một thế giới khác đi đến, nhưng năng lực của ta có hạn, chỉ có thể suy tính đến như vậy."
Đường Liệp gật đầu, thấp giọng nói: " Nếu Tuệ Vân đại sư rảnh rỗi, Đường Liệp nguyện ý đem những gì mình trải qua nói cho ngươi biết."
Tuệ Vân đại tế ti mỉm cười nói: " Chăm chú lắng nghe!"
Chuyện cũ trong đầu Đường Liệp giống như một màn điện ảnh chiếu lại, Đường Liệp đem đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi phong trần hướng Tuệ Vân đại tế ti toàn bộ kể hết.
Tuệ Vân đại sư ngưng thần lắng nghe, không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt này thế nhưng đã trải qua nhiều đau khổ như vậy.
Đường Liệp nhẹ giọng thở dài: " Hiện tại ta đã dung nhập trong thế giới này, cơ hồ đã quên đi mình từ đâu tới."
Tuệ Vân đại sư nói: " Có lẽ ngươi còn cơ hội trở lại."
Đường Liệp lắc đầu nói: " Thật không dám giấu diếm, ta đối với Cách Lan Đế Á đại lục đã sinh ra cảm tình khó thể dứt bỏ, cho dù cơ hội rời đi xảy ra trước mặt của ta, ta cũng chưa chắc sẽ đi."
Tuệ Vân đại sư mỉm cười nói: " Xem ra vận mệnh của ngươi cùng đại lục này tương liên chặt chẽ cùng nhau." Nàng nhẹ giọng nói: " Ngươi không phải đã quyết định ở lại đại lục này rồi?"
Đường Liệp gật đầu.
Tuệ Vân đại sư vui mừng nói: " Có thể từ trong miệng ngươi, ngươi đã xem mình là người của đại lục này, ta thật sự cao hứng, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ làm cho đại lục này hòa bình và an nhàn."
Đường Liệp nói: " Ta tuy rằng không có cảnh giới cao như vậy, nhưng vì bằng hữu và những người ta yêu, ta sẽ trả giá toàn bộ lực lượng của mình, thậm chí hy sinh tính mạng cũng không tiếc."
Tuệ Vân đại sư nhẹ nhàng gật đầu nói: " Quang Minh thần quả nhiên không chọn sai người." Ánh mắt nàng hướng bạch tháp nói: " Ngươi cùng Minh Lâm đêm nay tiến vào bạch tháp, gỡ xuống Thánh Long tinh thạch, bạch tháp sẽ sụp đổ rất nhanh, csc ngươi nhất định phải nhanh chóng rời đi."
Đường Liệp thấp giọng nói: " Thời gian được bao lâu?"
Tuệ Vân đại sư lắc đầu nói: " Ta không rõ ràng lắm, bạch tháp đã tồn tại từ trước khi ta chiếm giữ thần miếu, hậu quả ta cũng không thể dự tính."
Màn đêm buông xuống, Minh Lâm cùng Đường Liệp hướng Tuệ Vân đại sư chào từ biệt, dùng thuyền nhỏ đi tới bạch tháp giữa hồ. Khoảng cách với bạch tháp chừng hai trượng, hai người thả người nhảy lên trên tháp, Minh Lâm nhịn không được nhìn lại phía sau, đã thấy thân ảnh sư phụ vẫn đứng trên tiểu lâu, yên lặng quan sát hành động của bọn họ, môi nàng mấp máy, mắt đẹp đã ươn ướt.
Đường Liệp nhìn lên vị trí đỉnh tháp, cùng chỗ giấu viên Thánh Long tinh thạch còn lại.
Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Sau khi tiến vào trong tháp, ngươi nên đi theo dấu chân ta, không thể tự tiện làm ra quyết định."
Đường Liệp gật đầu nói: " Yên tâm, ta hết thảy đều nghe theo ngươi phân phó."
Minh Lâm dùng chìa khóa mở ổ khóa bằng đồng, châm đèn lồng, dọc theo thông đạo đi lên bạch tháp phía trên. Cầu thang bên trong hình xoắn ốc hướng về phía trước, Minh Lâm chiếu sáng ngọn đèn cẩn thận đi lên, mỗi bước đi đều nhìn kỹ đồ án dưới chân.
Đường Liệp theo sát Minh Lâm, Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Bên trong bạch tháp giấu diếm rất nhiều cơ quan, nếu người ngoài tới đây, bước sai một bước, cơ quan bên trong sẽ khởi động."
Đường Liệp nói: " May mắn có ngươi dẫn đường cho ta, ngươi phải xem kỹ, bước sai một bước, chúng ta sẽ trở thành một đôi uyên ương mệnh khổ."
Khuôn mặt Minh Lâm đỏ lên, hàm nghĩa trong lời nói của Đường Liệp tự nhiên nàng nghe hiểu.
Hai người rốt cuộc đi lên tầng trên cùng của bạch tháp, trung tâm của tầng này chỉ có một cột đá hình rồng nằm, phía trên cột đá có chưởng ấn, Minh Lâm đem đèn lồng giao cho Đường Liệp, tay phải cẩn thận để vào trong chưởng ấn, Đường Liệp âm thầm nghĩ, chưởng ấn này mình thật sự không đánh ra được.
Năng lượng trong cơ thể Minh Lâm tụ tập trong hữu chưởng, quang mang màu lam nhạt từ lòng bàn tay nàng tỏa ra, hào quang càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng đã trở thành màu trắng.
Mặt đất dưới chân hơi chấn động, cột đá chậm rãi từ phía trên rớt xuống.
Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Khởi động cột đá này, chỉ có người trong bổn môn mới làm được!"
Đỉnh của cột đá nối liền với bộ phận đỉnh tháp, sau khi cột đá trầm xuống, đỉnh tháp tự nhiên cũng hạ xuống theo. Đường Liệp nhìn sát cột đá, đã thấy đỉnh cột đá cùng đỉnh tháp nơi bộ phận kết hợp có khắc vài tự phù quái dị.
Trong miệng Minh Lâm nhẹ đọc chú ngữ, đỉnh tháp tự xoay tròn từ trái qua phải, bộ phận đỉnh tháp rạn nứt từ giữa, bạch quang chói mắt từ giữa bắn ra, trong đó quả nhiên cất giấu viên Thánh Long tinh thạch thần bí.
Minh Lâm hướng Đường Liệp ra dấu bằng mắt, ý bảo Đường Liệp đi lấy tinh thạch.
Đường Liệp gật đầu, hai tay xoa xoa trên người, mới duỗi tay cầm tinh thạch. Tin tưởng tinh thạch đã vào trong tay hắn, Đường Liệp lớn tiếng hướng Minh Lâm nói: " Chúng ta đi mau! Tuệ Vân đại sư dặn dò qua, bạch tháp sẽ lập tức sụp đổ…"
Lời hắn chưa dứt, bạch tháp liền chấn động kịch liệt.
Minh Lâm cầm bàn tay Đường Liệp, dùng tốc độ cao nhất hướng phía dưới bạch tháp bỏ chạy.
Không đợi hai người đi ra vài bước, bạch tháp ở trong tiếng nổ ầm ầm chìm nghỉm xuống hồ.
Tuệ Vân đại sư yên lặng ngóng nhìn bạch tháp biến mất dưới mặt nước, nhẹ giọng nói: " Có được tinh thạch phải qua được lần này lịch lãm, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể qua được!"
Bạch tháp bị cuốn vào một dòng xoáy thật lớn, thân thể Đường Liệp cùng Minh Lâm bị lực ly tâm cường đại suất tới vách tường bạch tháp, Đường Liệp đứng lên vọt tới bên người Minh Lâm, mặt đất phía dưới đột nhiên giãy mở ra.
Đường Liệp nhảy lên không, nhảy qua chừng năm thước kẽ nứt, đi tới bên người Minh Lâm, ôm cánh tay nàng, quanh thân bạch tháp xuất hiện vô số kẽ nứt, dòng nước theo kẽ nứt điên cuồng dũng mãnh tuôn vào.
Đường Liệp gắt gao ôm thân thể mềm mại của Minh Lâm, lớn tiếng nói:" Không cần sợ, chúng ta nhất định có thể qua được!"
Bạch tháp bị dòng nước hoàn toàn xé rách mở ra, thân thể Đường Liệp cùng Minh Lâm bị dòng nước cắn nuốt, một lực hấp dẫn cường đại kéo thân thể bọn họ chìm xuống đáy hồ. Đường Liệp ngưng tụ năng lượng trong cơ thể ý muốn vượt qua lực hấp dẫn cường đại này mang theo Minh Lâm di động lên trên mặt nước, cũng không nghĩ năng lượng cường đại của bản thân ở lực hấp dẫn này mà vẫn bất lực, hai người bị hút vào một thủy động tối đen, hơn nữa vẫn đang không ngừng chìm xuống phía dưới.
Minh Lâm cùng Đường Liệp tuy rằng gặp phải tai nạn đột ngột, nhưng hai người đều có khả năng hô hấp dưới nước, cũng không bị nguy hiểm tính mạng, hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, sợ bị dòng nước mạnh mẽ đem bọn họ tách ra.
Không biết qua thời gian bao lâu, bọn họ rốt cuộc dừng lại trên mặt đất, không đợi Đường Liệp nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, một mạch nước ngầm từ sau vọt tới, hắn bị mạch nước ngầm tốc độ cao này đẩy phóng về phía trước cùng với Minh Lâm, Đường Liệp phỏng chừng một chút, tốc độ mạch nước ngầm này ít nhất phải là một trăm km/h. Nếu không thể chống lại, chỉ có thể thuận theo, Đường Liệp cùng Minh Lâm hai người tựa như lá rụng trong gió, căn bản không thể giữa được cân bằng của cơ thể.
Mạch nước ngầm rốt cục bình ổn xuống tới, Đường Liệp ổn định một chút thân hình, tin tưởng đã thoát ly mạch nước ngầm trói buộc, lúc này mới kéo bàn tay Minh Lâm thong thả di động lên trên.
Hoàn cảnh chung quanh trở nên sáng ngời rất nhiều, những chú cá đủ màu qua lại đung đưa bên người bọn họ, lúc này Minh Lâm mới ý thức được mình bị Đường Liệp gắt gao ôm chặt trong lòng, dòng nước làm quần áo họ hoàn toàn ướt đẫm, da thịt kề sát, mặc dù ở dưới nước vẫn rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thân thể nhau.
Minh Lâm muốn giãy khỏi sự ôm ấp của Đường Liệp, nhưng lại cảm thấy mềm yếu vô lực, trong đầu rối loạn như ma, đang ở lúc miên man suy nghĩ, hai người đã nổi lên mặt nước.
Mặt trời giữa trưa vô cùng chói mắt, chiếu sáng làm cho hai người phải nhắm mắt lại, gió hồ mát mẻ thổi thẳng tới, Đường Liệp chậm rãi mở mắt ra, đã thấy gương mặt Minh Lâm dưới ánh mặt trời chiếu xuống xinh đẹp động lòng người, nhất thời kiềm chế không được lòng trìu mến, cúi người hôn lên trán nàng.
Minh Lâm kinh hoàng thất thố đẩy Đường Liệp ra, bơi nhanh về phía bờ hồ phía trước.
Đường săn có chút xấu hổ cười cười, cũng đi theo Minh Lâm phía sau bơi tới, hai người trước sau hiện lên bờ hồ, bởi vì trên người toàn bộ bị hồ nước làm ướt đẫm, thân thể mềm mại mê người của Minh Lâm với đường cong lả lướt lộ ra, Đường Liệp vừa vặn có thể mở rộng tầm mắt.
"Xoay người sang chỗ khác!" Minh Lâm theo trong ánh mắt Đường Liệp nhìn thấu cái gì, nhẹ giọng quát lên.
Đường Liệp ha hả nở nụ cười một tiếng, hắn tuy rằng không phải cái gì chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không giậu đổ bìm leo. Hắn xoay người sang chỗ khác, cẩn thận quan sát viên thánh long tinh thạch vất vả có được, viên tinh thạch này cùng với viên tinh thạch lúc trước ở Cầm Lam cổ thành thần điện tìm được cũng không có gì khác nhau.
Minh Lâm nhìn không trung mặt trời chói chang, nhẹ giọng nói:" Kỳ quái, chúng ta giống như rơi vào trong nước cũng không có lâu lắm thời gian, lại là hiện tại rõ ràng đã là giữa trưa, ở trong nước chúng ta thế nhưng vượt qua hơn mười mấy giờ?"
Đường Liệp cũng cảm thấy tò mò, nhìn quanh bốn phía nơi này hiển nhiên không phải thần miếu của Minh Lâm, thậm chí không thuộc về thần thành phạm vi, bọn họ đến tột cùng bị vọt tới nơi nào?
Đường săn từ rừng cây gần bên tìm cành cây khô, đốt lên, hai người ngồi trước đống lửa, rất nhanh quần áo đã hơ khô, ánh mắt nhìn nhau, gương mặt Minh Lâm bất giác lại đỏ lên, Đường Liệp ho khan một tiếng, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc nói:" Ta đi tìm chút gì ăn!"
Minh Lâm nhẹ giọng nói:" Hay là ta đi a, rừng cây bên trong hẳn là có thể ngắt lấy được không ít dã quả."
Đường Liệp gật gật đầu:" Ta đi bên hồ nhìn xem, có lẽ có thể quơ được mấy vĩ tiên ngư."
Minh Lâm đi vào rừng cây bên trong, rất nhanh liền ở cây cối phát hiện dã quả, nàng mỉm cười, khom người ngắt lấy, hái được một đống quả cây, đang muốn trở về, lại bị phía trước có một thạch điêu quái dị hấp dẫn.
Nàng chậm rãi đi ra phía trước, đã thấy trên thạch điêu khắc một nữ tử trần trụi, gương mặt không khỏi đỏ lên, nếu để cho Đường Liệp chứng kiến thạch điêu này chẳng phải là hết sức xấu hổ.
Đúng lúc này thanh âm Đường Liệp từ bên ngoài truyền đến: " Minh Lâm đại tế ti!"
Minh Lâm cuống quýt xoay người đi ra ngoài, lại chứng kiến Đường Liệp đang đắc ý dào dạt nướng một con cá mập mạp ngon lành.
Minh Lâm vốn định đi tẩy sạch quả cây, đã thấy Đường Liệp đem một khối xanh biếc gì đó ném hướng chính mình, nàng duỗi tay ra tiếp được, lại là một khối ngọc bài, mặt trên có khắc pho tượng Quang Minh thần, Minh Lâm kinh thanh nói:" Đây là chúng ta thần miếu thánh vật, đã mất mác nhiều năm, ngươi ở nơi nào tìm được?"
Đường Liệp chỉ chỉ phương hướng ven hồ:" Ngay tại bên bờ, xem ra tiền bối các ngươi nhất định đã đến nơi đây."
Minh Lâm gật gật đầu, hai người ăn xong, nàng rốt cục quyết định đem vừa rồi ở trong rừng cây phát hiện nói cho Đường Liệp.
Hai người một lần nữa đi tới chỗ điêu khắc của nữ tử trần trụi kia, Đường Liệp cười nói:" Không biết đây vị tiền bối nào trong môn phái các ngươi."
" Nói bậy!" Minh Lâm đỏ mặt trách cứ Đường Liệp.
Đường Liệp lấy tay lau đi nước bùn cùng với rêu xanh trên mặt pho tượng, kinh thanh nói:" Pho tượng kia giống như ngươi a!"
Minh Lâm hận không thể tiến lên cấp Đường Liệp một quyền, nhưng khi ánh mắt của nàng dừng ở gương mặt pho tượng kia, cũng kinh ngạc đến ngây người ở nơi đó, pho tượng quả nhiên cùng mình rất giống nhau
Đường Liệp nói:" Pho tượng kia đã có rất nhiều năm, có lẽ là thân nhân của ngươi." Hắn mở cánh tay ôm lấy pho tượng, dùng sức đem pho tượng ôm lấy.
Minh Lâm mặt đỏ tới cổ, giống như chính mình trần truồng bị Đường Liệp ôm lấy.
Dời pho tượng đi, phía dưới quả nhiên hiện ra một khối tảng đá, Đường Liệp đem đá phiến xốc lên, đã thấy trong đó có một cái động nho nhỏ, bên trong đặt một bọc vải dầu.
Lấy ra bọc vải dầu, sau khi mở ra, phát hiện trong đó đặt mấy cuốn da dê, mở ra trong đó một quyển, đã thấy mặt trên vẽ mấy bức họa, Minh Lâm thấy rõ lúc sau nhịn không được phát ra "A!" một tiếng thét kinh hãi, trên quyển da dê thế nhưng là vẽ đồ án một đôi nam nữ trần truồng giao cấu.
Đường Liệp tuy rằng da mặt rất dầy, lúc này cũng cảm giác được có chút ngượng ngùng, gượng gạo nói:" Không biết là ai lưu mấy thứ nhàm chán gì đó ở trong này."
Minh Lâm đã quay đầu đi.
Đường Liệp đem mấy quyển da dê từng cái mở ra, đã thấy trong đó tất cả đều là loại này đồ án, bất quá kỳ quái ở chỗ, mỗi một bức tranh vẽ đều tư thế bất đồng, hình như là một loại công pháp. Trong đó một quyển ở trang cuối cùng viết một hàng chữ nhỏ, Đường Liệp không nhận biết chữ viết loại này, đem quyển da dê đưa cho Minh Lâm.
Minh Lâm xấu hổ đến nhắm mắt lại nói:" Như vậy nhàm chán gì đó, ta không xem."
Đường Liệp cười đem da dê thả lại chỗ cũ, lại là lúc này đột nhiên ngực cảm thấy một trận đau nhức, trong cơ thể tinh thạch năng lượng lại lần nữa bắt đầu phát huy tác dụng, hắn thống khổ quỳ gối nơi đó.
Minh Lâm cuống quít nói:" Vì sao ngươi còn không ăn vào viên tinh thạch màu trắng kia, chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn năng lượng xung đột trong cơ thể."
Đường Liệp gật gật đầu nói:"Ta đã quên......" Trong cơ thể đau đớn làm cho hắn còn suy nghĩ lo lắng nhiều, lấy ra viên màu trắng tinh thạch, há mồm muốn nuốt vào, Minh Lâm đúng lúc bắt lấy cổ tay của hắn nói:" Chậm đã! Sư phụ từng dặn qua, lúc nuốt vào tinh thạch, cần ta trợ giúp ngươi phong lại năng lượng ở trong khoảng thời gian ngắn mở rộng."
Đường Liệp gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, Minh Lâm ngưng tụ trong cơ thể năng lượng, song chưởng nhẹ nhàng đặt ở hậu tâm Đường Liệp, hết thảy chuẩn bị xong, Đường Liệp mới yên tâm đem thánh long tinh thạch nuốt đi xuống, hắn đối với việc lần đầu tiên nuốt vào tinh thạch xuyên qua đến tấm đại lục này tình cảnh vẫn còn ký ức mới mẻ, lần này sẽ không đưa hắn cuốn vào một thế giới kỳ quái khác đi thôi.
Tinh thạch ở trong cơ thể Đường Liệp nhanh chóng hòa tan, ở trong cơ thể hắn hình thành một cỗ cuồn cuộn nước lũ, ở trong kinh mạch của hắn đấu đá lung tung, Minh Lâm dựa theo sư phụ nhắc nhở, lấy tự thân năng lượng khai thông Đường Liệp trong cơ thể đột nhiên tăng thêm năng lượng, nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng lên, màu trắng vầng sáng bao phủ ở thân thể của bọn họ chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng bay lên nhiệt lượng, làm cho bọn họ quanh thân quần áo thế nhưng bị cháy rụi, Minh Lâm nội tâm tuy rằng kinh hoảng, lại là biết Đường Liệp lúc này là thời điểm mấu chốt, nếu buông ra hai tay, vô cùng có khả năng nguy hiểm đến tánh mạng.
Gió nhẹ thổi qua, y phục trên người hai người giống như tro tàn bay lên dựng lên, Minh Lâm cùng với Đường Liệp đã hoàn toàn trần trụi.
Đường Liệp trong cơ thể năng lượng lưu tốc độ cao ở trong kinh mạch đi vội, hai cổ đến từ chính màu trắng thánh long tinh thạch năng lượng rốt cục hội hợp ở một chỗ, đem màu lam tinh thạch năng lượng áp chế đi xuống, một cỗ cường đại lực phản chấn dọc theo Minh Lâm song chưởng rơi vào trên người của nàng, nàng duyên dáng gọi to một tiếng rồi bị chấn động ngất đi.
Bình luận truyện