Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 34: Hai cái giò heo



Tinh thần Diệp Thạch không ở trên miếng thịt, ánh mắt y không rời ngây ngốc nhìn chằm chằm thanh chủy thủ được treo trên tường.

Thạch Đầu, sao vậy? Không yên lòng chuyện gì? Đang suy nghĩ về Mộ Thần thiếu gia sao?” Trần Đạt có chút buồn cười hỏi.

Diệp Thạch lập tức tạc mao: “Con mới không có nghĩ về hắn đâu, hắn có cái gì hay mà nghĩ chứ, huống hồ… Huống hồ hắn nói, hắn muốn bế quan luyện đan, mấy ngày tiếp theo sẽ không tới đây…

Trần Đạt nhìn vẻ mặt Diệp Thạch, nhịn không được mà cười, hùa theo: “Rồi rồi rồi, Mộ Thần thiếu gia không có gì hay mà nghĩ.

Diệp Thạch tức giận trừng mắt nhìn Trần Đạt.

Diệp Thạch cúi đầu, tuy rằng biết Mộ Thần mấy ngày nay sẽ không rảnh, nhưng trong lòng Diệp Thạch vẫn có vài phần chờ mong, Diệp Thạch cũng không biết là mình đang chờ mong cái gì.

Thạch Đầu, của ngươi này.” A Mộc bưng hai cái chân giò đi tới, đưa cho Diệp Thạch.

Diệp Thạch mở to mắt nhìn, có chút không hiểu: “Cho ta? Phúc lợi của tửu lâu sao?

Phúc lợi? Là phúc lợi của một mình ngươi đó! Mộ Thần thiếu gia cho người đặt giò heo một tháng, mỗi ngày làm hai cái giò heo đưa cho ngươi.” A Mộc đầy hâm mộ nói.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, “A! Sao có thể như vậy?

A Mộc nhún vai nói: “Ai mà biết được, ngươi đi hỏi Mộ Thần thiếu gia là biết thôi! Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia sao lại đối với ngươi tốt như vậy?

Diệp Thạch cúi đầu, mặt đỏ lên, lảm nhảm nói: “Cũng không phải là rất tốt. Hai cái giò chỉ có một khối nguyên thạch thôi, nếu như hắn thật sự tốt với ta thì nên đổi nguyên thạch đưa cho ta.

A Mộc lắc đầu, “Mộ Thần thiếu gia đã đặt hàng, tửu lâu sẽ không trả lại.

Không trả thì không trả.” Diệp Thạch không để ý nói, dù sao tửu lâu làm giò heo ăn rất ngon, ăn trăm lần cũng không ngán, y vẫn luôn muốn ăn, chỉ là luyến tiếc mua.

Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia rất có tâm đó!” Trần Đạt nói.

Khi võ giả tu luyện cần phải có nguyên thạch hoặc là thịt ẩn chứa nguyên lực để ăn bổ sung năng lượng, nếu như năng lượng lâu ngày không được bổ sung, không chừng thực lực sẽ lùi lại. Trần Đạt vẫn luôn muốn tìm cho Diệp Thạch một chỗ dựa vào, đó là vì sợ Diệp Thạch khuyết thiếu tài nguyên cung ứng dẫn tới thực lực trì trệ không tiến, thậm chí lùi lại.

Diệp Thạch bĩu môi nói: “Hắn làm gì có tâm. Hắn rất xấu.

Sao lại rất xấu?” Trần Đạt không hiểu.

Hắn chỉ cho con hai cái giò heo, vẫn chưa cho gà quay đâu.” Diệp Thạch bất mãn nói thầm.

Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, nghiêm khắc nói, “Thạch Đầu, khi nào mà con lại học được lòng tham không đáy như vậy!

Diệp Thạch cúi đầu ủy khuất: “Thật sự là hắn…” Không tốt mà!

A Mộc nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia để cho ta nói một câu với ngươi, đồ ăn ngon ở Mộ gia có rất nhiều.

Diệp Thạch cắn môi, căm giận nói: “Hắn thật xấu xa.

Trần Đạt hỏi Diệp Thạch: “Sao vậy?

Diệp Thạch bướng bỉnh nói: “Hắn chính là hỗn đản!

Tên Mộ Thần này rõ ràng là đang dụ dỗ y, nhưng mà cái bánh ngọt mà Mộ Thần mang tới kia thật sự ăn rất ngon!

Chỉ là Mộ Thần nói cái bánh ngọt kia là do hắn tự làm, Diệp Thạch y mới không tin đâu, nhị thế tổ Mộ Thần kia mà cũng biết vào bếp á?

Mộ gia.

Mộ Thần đang ngâm mình tu luyện trong bồn tắm đầy máu, mãnh liệt hắt hơi một cái, “Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Nhâm Tam hỏi.

Không có việc gì, Thạch Đầu nhớ ta đó.” Mộ Thần bị máu yêu thú tra tấn tới mức khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, nhưng giờ phút này trên mặt lại hiện lên một tia tươi cười thản nhiên.

Biết Mộ Thần quyết định tu luyện Bách Quyết Luyện Thể, Mộ Viễn Phong không để cho Mộ Thần tự thu thập máu yêu thú nữa.

Mỗi ngày đều kêu phòng bếp thu thập lại các loại máu yêu thú, nếu thiếu loại máu nào thì lại sai người đi ra ngoài mua.

Dưới sự rèn luyện của Bách Quyết Luyện Thể, thân thể Mộ Thần trở nên càng cứng rắn, triệt để củng cố tu vi võ giả một sao.

Nhâm Tam thấy Mộ Thần đã chấm dứt tu luyện, nhịn không được mà hỏi: “Thiếu gia, ngài thật sự thích Diệp Thạch sao?

Mộ Thần gật đầu: “Đương nhiên!

Thiếu gia, thứ cho ta nói thẳng, Diệp Thạch thiếu gia tuy rằng ngoài mặt kiên cường, nhưng mà y có một đoạn thời gian dài không được coi trọng nên tâm tư rất mẫn cảm, nếu thiếu gia ngài không phải là thật tâm, y sẽ hỏng mất.” Nhâm Tam lo lắng nói.

Mộ Thần mỉm cười, “Ta biết.” Chính là bởi vì biết, cho nên hắn mới không dám nóng vội đấy!

Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, trong lòng có chút cổ quái, từ sau khi hắn trở về, vị thiếu gia này giống như là bị thay đổi thành người khác vậy, cũng may loại biến hóa này đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện