Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 35: C35: Đừng sợ



Editor: Panacea

Chương 35.

Sau khi lên xe, Hoắc Dục Tiêu vẫn nhíu mày. Con mèo ở nhà tuy sợ hắn nhưng lại rất xấu tính, sau lần trước bị hắn túm lại sờ s0ạng một lúc thì chỉ cần nó vừa thấy hắn đã chạy, khi nhảy lên nhà cây cho mèo, cảm thấy bản thân đã được an toàn thì gào vào mặt hắn vài tiếng, gào xong lại chạy tiếp, trong tình trạng này mà muốn hắn chụp được hai bức ảnh rõ nét là một chuyện không hề dễ dàng chút nào.

Hoắc Dục Tiêu nhíu mày suy tư trong chốc lát. Hắn lấy điện thoại ra, gõ vào khung tìm kiếm năm chữ "Làm sao để bắt mèo."

Kết quả tìm kiếm nhảy ra đủ thứ trên đời, có người nói lấy đồ ăn vặt ra dụ, cũng có người nói nhân lúc nó không chú ý thì lặng lẽ đến gần,... rất rõ ràng không hề phù hợp với tình huống lúc này của Hoắc Dục Tiêu.

Hoắc Dục Tiêu cau mày, đang suy xét những phương án trông có vẻ khả thi thì xe đột nhiên dừng lại, giọng nói của chú Triệu vang lên từ ghế trước.

"Thiếu gia, đường phía trước bị phong tỏa rồi."

Hoắc Dục Tiêu ngước mắt lên, nhìn thấy trước mặt có mấy dải băng cảnh báo, xung quanh có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu, ở giữa còn có một chiếc xe cứu thương, mấy nhân viên y tế đang khiêng một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh lên xe.

"Thiếu gia, chúng ta đứng đây đợi hay đi đường vòng trước?" Chú Triệu hỏi.

Hoắc Dục Tiêu đang định trả lời, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn qua khuôn mặt của người đang hôn mê nằm trên cáng cứu thương, tầm mắt cứng đờ.

Gương mặt kia khiến hắn cảm thấy cực kì quen thuộc, hắn nhíu mày, sau khi suy tư trong giây lát thì đột nhiên ngước mắt lên.

Người đàn ông đang hôn mê này cực kì giống với tài xế trước kia của Thẩm Trình Miên.

Bất kể hình dáng hay đặc điểm khuôn mặt, ngoại trừ việc người đàn ông này vẫn còn trẻ, gần như có thể nói hai người được đúc ra từ một khuôn, bất cứ ai nhìn thấy hai người cũng có thể ngay lập tức nhận ra bọn họ là cha con.

Người vừa rồi đến đón Thẩm Trình Miên chỉ có hình dáng khuôn mặt hơi giống với tài xế kia mà thôi.

Sắc mặt Hoắc Dục Tiêu trở nên cực kì khó coi trong nháy mắt, nói với chú Triệu: "Quay xe lại! Đuổi theo chiếc xe Thẩm Trình Miên đang ngồi, biển số xe là NAM-E36280."

Chú Triệu bị giọng điệu đột nhiên nghiêm túc của hắn làm cho giật mình, sau khi phản ứng lại, biết xảy ra chuyện khẩn cấp, ông không dám chậm trễ, lập tức quay xe đuổi theo.

Hoắc Dục Tiêu lấy điện thoại ra, tìm dãy số của Thẩm Trình Miên gọi thẳng qua.

Sau khi vui vẻ tạm biệt Hoắc Dục Tiêu ở cổng trường, Thẩm Trình Miên nâng cửa kính xe lên, nhìn người đang ngồi ở ghế trước nói: "Anh Trần, em nghe chú Trần nói anh đang học ở đại học thành phố Nam đúng không?"


Người ngồi ghế trước nghe Thẩm Trình Miên hỏi thì gật đầu, cười đáp: "Đúng thế."

"Chú Trần nói anh đã từng học lớp của ba mẹ em, có đúng không ạ?" Thẩm Trình Miên hỏi.

"Vâng, tôi cũng hay đến lớp bọn họ nghe giảng lắm, khá thường xuyên."

Thẩm Trình Miên nghe vậy thì hơi cười cười, "Anh kể cho em nghe một xíu được không? Em chưa được thấy hình ảnh ba mẹ giảng bài cho người ta bao giờ cả."

Người ngồi ghế trước dừng một lúc mới đáp lại: "Bọn họ giảng hay lắm, mọi người đều ngồi bên dưới nghe giảng rất nghiêm túc."

Thẩm Trình Miên gật đầu, hơi vui vẻ. Theo kinh nghiệm của cậu trước khi xuyên sách, sinh viên chỉ nghiêm túc lắng nghe khi giảng viên thật sự giảng bài rất hay mà thôi.

Thẩm Trình Miên còn đang mong chờ con trai chú Trần kể nhiều thêm chút nữa, nhưng người nọ nói xong một câu thì tiếp tục im lặng, anh ta không hề hoạt ngôn như cậu đã nghĩ lúc đầu.

Cậu chỉ cho rằng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vẫn chưa thân thiết, lại hỏi: "Anh Trần, anh học chuyên ngành nào vậy? Có phải giống với ba mẹ em không?"

Thẩm Trình Miên không rõ lắm về lĩnh vực nghiên cứu cụ thể của ba Thẩm mẹ Thẩm, cậu chỉ có thể suy đoán ra từ đống sách vở ở nhà, chắc là về mảng khoa học sinh học.

Người đàn ông ngồi ở ghế trước phản ứng càng ngày càng chậm, Thẩm Trình Miên hơi nghi hoặc trong lòng, xe đột nhiên phanh gấp, Thẩm Trình Miên suýt chút nữa đã đập đầu vào ghế trước.

"Sao vậy?" Thẩm Trình Miên hỏi.

"Ôi trời, xin lỗi thiếu gia Thẩm, tôi mới vừa lấy bằng lái được nửa năm, không thạo lắm, lúc lái xe không thể phân tâm được, mong cậu thông cảm."

Sự nghi ngờ trong lòng Thẩm Trình Miên ngày càng tăng mạnh, cậu nhớ rõ hôm nay lúc chú Trần gửi tin nhắn cho cậu có nhấn mạnh rằng con trai của chú lái xe rất chắc tay, vừa thành niên đã đi thi bằng lái, tuyệt đối không phải chỉ mới được nửa năm.

Trong mắt Thẩm Trình Miên hiện lên chút cảm xúc, cậu cong môi cười, "Không sao, là tại em làm phiền anh lái xe."

Trong lúc Thẩm Trình Miên đang nói chuyện thì xe được khởi động một lần nữa.

Bàn tay đặt bên người chậm rãi nắm chặt, Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, không ngờ người trong gương cũng đang nhìn cậu, hai người chạm mắt nhau, người nọ cười nói: "Thiếu gia Thẩm, cậu có muốn ngủ một giấc không? Tỉnh dậy là đến nhà rồi."

Thẩm Trình Miên đè nén cảm xúc trong lòng, lắc đầu cười: "Em không buồn ngủ."


Người nọ liếc nhìn cậu, không nói gì nữa.

Thẩm Trình Miên dời tầm mắt ra phía ngoài cửa sổ xe, chợt phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối hơn từ lúc nào, ánh đèn không sáng được như trong trung tâm thành phố, rất nhiều cửa hàng ven đường đều đã đóng cửa, hoàn toàn khác với khung cảnh về đêm phồn vinh quen thuộc mà cậu luôn ngắm nhìn trên đường đến trường.

Đây không phải đường về nhà cậu.

Xe còn đang chạy, cửa xe đã khóa, không biết mục đích của người nọ, Thẩm Trình Miên không định rút dây động rừng. Cậu day day trán, như thể không hề phát hiện điều gì.

"Anh Trần, anh lái xe giỏi như chú Trần vậy, đúng là cha con ha."

Thẩm Trình Miên vừa nói vừa cầm cặp sách đang đặt bên cạnh lên, lục lọi bên trong, lấy ra một cuốn sách.

Người ngồi ghế trước nhìn thấy động tác của cậu, "Thiếu gia Thẩm muốn đọc sách trên xe ạ? Không tốt cho mắt đâu."

Thẩm Trình Miên cười, "Hôm nay em chưa làm xong bài tập, tiện thể xem một chút thôi."

Người nọ nhìn bộ dạng hoàn toàn không biết gì cả của cậu thì khẽ nhếch khóe miệng.

Anh ta không ngờ Thẩm Trình Miên chỉ dùng việc lấy sách làm cái cớ, lúc bỏ tay vào cặp, cậu đã ấn nút báo động gửi định vị đặt ở bên trong.

Cái này là do ba Thẩm chuẩn bị sau vụ hỏa hoạn lần trước, chỉ cần Thẩm Trình Miên ấn nút, điện thoại của ba Thẩm mẹ Thẩm sẽ vang lên thông báo, đồng thời vị trí hiện tại của Thẩm Trình Miên cũng được gửi qua ngay lập tức.

Thẩm Trình Miên vừa lấy sách ra vừa cầm chiếc máy báo động nhỏ trong lòng bàn tay, canh chuẩn điểm mù của người ngồi ghế trước rồi giấu chiếc máy báo động vào trong túi quần.

Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, chỉ còn lại âm thanh lật sách của Thẩm Trình Miên, ánh sáng trong xe không tốt lắm, cậu mở đèn pin điện thoại ra.

Lúc lấy điện thoại ra, Thẩm Trình Miên có thể cảm nhận được tầm mắt của người ngồi đằng trước. Cậu biết rõ, một khi người nọ phát hiện cậu có khả năng liên lạc với người khác thì sẽ lập tức nghi ngờ cậu không bình thường ở đâu đó, chó cùng rứt giậu, anh ta có thể xé rách mặt nạ bất cứ lúc nào.

Hiện tại ba Thẩm mẹ Thẩm nhất định đang trên đường đến tìm cậu, cậu phải cố hết sức kéo dài thời gian, giữ cho người này bình tĩnh, tránh những xung đột không cần thiết.

Thấy Thẩm Trình Miên chỉ lấy điện thoại mở đèn pin, người nọ lại dời tầm mắt.


Trong lúc bầu không khí đang ngưng đọng, trong xe đột nhiên có một tiếng chuông điện thoại vang lên cực kì vui tai.

Trên màn hình hiển thị ba chữ "Hoắc Dục Tiêu", người ngồi ghế trước lại nhìn về phía cậu.

Thẩm Trình Miên như thể không hề cảm nhận được tầm mắt phía trước, thần sắc bình tĩnh bắt máy.

"Anh Dục?" Giọng điệu của cậu rất tự nhiên, không hề có cảm giác lo lắng bồn chồn.

"Có tiện nói chuyện không?" Giọng điệu Hoắc Dục Tiêu bình tĩnh.

Từ trước đến giờ Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề, đây là lần đầu tiên hắn hỏi thêm một câu như vậy.

Trong lòng Thẩm Trình Miên khẽ lay động, cậu lập tức đoán được có lẽ Hoắc Dục Tiêu đang hỏi rằng người khác có thể nghe được lời hắn nói trong điện thoại hay không.

Tuy rằng không hiểu Hoắc Dục Tiêu biết cậu đang gặp nguy hiểm kiểu gì, nhưng Thẩm Trình Miên phản ứng rất nhanh, mặc kệ Hoắc Dục Tiêu có biết thật hay không, cậu đều phải nói cho đối phương biết tình huống bên này có gì đó không ổn.

"Ảnh chụp mèo hả? Tôi chưa nhận được, chắc là mạng đang yếu đó." Thẩm Trình Miên nói.

Lời cậu nói không khớp với câu hỏi của Hoắc Dục Tiêu, nếu Hoắc Dục Tiêu không biết tình huống hiện tại của cậu, chỉ thật sự đang hỏi cậu có tiện nói chuyện hay không, câu trả lời "ông nói gà bà nói vịt" này chắc chắn có thể khiến Hoắc Dục Tiêu nhận ra có gì đó không ổn.

Mà nếu như Hoắc Dục Tiêu đã biết tình huống của cậu, hỏi cậu có tiện nói chuyện không là vì muốn biết lời hắn nói trong điện thoại có thể bị người khác nghe thấy hay không, câu trả lời của cậu cũng đã bao gồm cả đáp án.

Câu trả lời của cậu không liên quan gì đến câu hỏi của Hoắc Dục Tiêu, nếu người bên cạnh có thể nghe được lời Hoắc Dục Tiêu nói, nhất định sẽ phát hiện ra có điều gì đó không ổn, Thẩm Trình Miên sẽ không ngu ngốc như vậy.

Hiển nhiên Hoắc Dục Tiêu hiểu được ẩn ý của Thẩm Trình Miên, nói chuyện không kiêng kị gì nữa.

"Tôi sẽ đến nhanh thôi."

Nghe được giọng nói lãnh đạm của hắn, Thẩm Trình Miên cảm thấy hơi ấm lòng, tuy rằng cậu vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng không thể nói là hoàn toàn không hề hoảng hốt.

"Cậu chụp thêm cho tôi vài tấm đi, tôi vẫn chưa về đến nhà đâu." Thẩm Trình Miên nói.

Ý cậu muốn nói cho Hoắc Dục Tiêu là cậu vẫn còn trên xe, xe vẫn đang chạy.

"Cố gắng kéo dài thời gian, mặc kệ bọn họ muốn gì, cứ đồng ý tất cả, an toàn của cậu là trên hết."

"Ừm, đúng rồi, mẹ tôi nói cuối tuần này mời cậu đến nhà ăn cơm đó, cậu có rảnh không?" Thẩm Trình Miên nói.

Cậu đang nhắc nhở Hoắc Dục Tiêu liên lạc với ba Thẩm mẹ Thẩm, trong điện thoại của bọn họ có định vị của cậu.


"Tôi sẽ liên lạc cho dì Thẩm."

Hoắc Dục Tiêu hiểu được ẩn ý của cậu, Thẩm Trình Miên gật đầu, "Vậy tôi nói với mẹ một tiếng, làm thêm vài món."

"Đừng sợ."

Trong lòng Thẩm Trình Miên hơi nóng lên, "Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Trình Miên ổn định tâm trạng, biểu cảm tự nhiên hỏi người ngồi ghế trước, "Anh Trần, còn bao lâu nữa mới về đến nhà vậy?"

Người đằng trước thấy cậu vẫn là bộ dạng không hay biết gì, chỉ nghĩ rằng cậu đúng là một thiếu gia nhỏ được nuông chiều từ bé, không hề cảnh giác tí nào. Anh ta nhếch khóe miệng, cũng rất thoải mái nói: "Sắp rồi."

Thẩm Trình Miên nghe anh ta nói vậy cũng không biểu lộ chút nghi ngờ nào, cậu gật đầu, tiếp tục đọc sách.

Ở một bên khác, Hoắc Dục Tiêu gọi điện thoại cho mẹ Thẩm, lấy được định vị của Thẩm Trình Miên.

Biết sự việc cấp bách, chú Triệu quay xe chạy về rất nhanh, lúc Hoắc Dục Tiêu nói chuyện điện thoại chú Triệu cũng không dừng lại, ra tới con đường dọc theo trường học, đi về hướng nhà họ Thẩm một đoạn, không khác mấy với hướng đi của chiếc xe vừa chở Thẩm Trình Miên.

Sau khi lấy được định vị, Hoắc Dục Tiêu kiểm tra khoảng cách vị trí hiện tại giữa hắn và Thẩm Trình Miên, cũng không quá xa, lập tức nói chú Triệu đuổi theo.

Ba Thẩm mẹ Thẩm cũng đã báo cảnh sát, đồng thời cử bảo vệ đến.

Xe chạy hết tốc lực đuổi theo một hồi, ánh đèn xung quanh càng ngày càng lờ mờ, đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu dần dần nhíu chặt.

Nếu sự khác biệt giữa khung cảnh xung quanh và đường phố gần nhà họ Thẩm quá rõ ràng, Thẩm Trình Miên tiếp tục vờ như không hề phát hiện có điều gì đó không ổn thì lại có vẻ giả quá.

Mà một khi Thẩm Trình Miên đặt câu hỏi, còn phải xem lúc đó kẻ bắt cóc kia có muốn diễn kịch với cậu nữa hay không. Một khi sự yên bình ngoài mặt bị phá vỡ, lập tức sẽ xảy ra tình huống không thể khống chế được.

"Nhanh hơn nữa." Hoắc Dục Tiêu nói.

Chú Triệu gật đầu, đạp ga chạy hết tốc lực.

Chú Triệu nhìn thấy khoảng cách giữa hai điểm trên bản đồ điện tử ngày càng gần, chiếc xe biển số NAM-E36280 đã xuất hiện trong tầm nhìn. Để không thu hút sự chú ý của người phía trước, chú Triệu giảm tốc độ xe, "Thiếu gia, đuổi kịp rồi."

Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn thấy chiếc xe phía trước, chỉ cần xe vẫn còn chạy, có thể đoán được tình huống trong xe vẫn còn ổn định.

"Đi theo, đừng rút dây động rừng." Hoắc Dục Tiêu dặn dò.

"Vâng." Chú Triệu gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện