Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 47: Vết Sẹo. (H)



Cảm nhận được bàn tay của đối phương du tẩu trên người mình, Trầm Ngân không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ khuất nhục cùng thống khổ không tên.

Y cũng tinh tế phát hiện, cảm xúc này không phải là của chính bản thân mình. Mà là đến từ tình cảm cùng bản năng còn sót lại của nguyên chủ.

Nguyên chủ không muốn Trầm Ô chạm vào người mình. Cũng vì vậy mà cảm thấy tởm lợm, sợ hãi. Loại cảm giác cộng hưởng này, khiến Trầm Ngân nhất thời lại không quản được thân thể của mình.

"Đừng đụng vào người ta, cút đi! Súc sinh!"

Mặc dù không hiểu Trầm Ngân vì sao lại đột ngột kích động như vậy, nhưng Trầm Ô vẫn như cũ ôm chặt lấy y, không để y có cơ hội chạy đi :"Ngoan, đừng sợ, bổn vương sẽ không làm ngươi đau..."

Ba Ngàn Sủng Ái đã bắt đầu phát tán, nên thân thể Trầm Ô cũng đã sinh ra phản ứng. Trong đầu hắn hiện tại, đang bắt đầu len lỏi một ý nghĩ - chiếm lấy người trước mặt này, lấp đầy y, đem y đặt ở dưới thân, vì chính mình sinh nhi dục nữ.

Trầm Ô tựa như sói đói, không ngừng gặm cắn lấy sau gáy cùng lỗ tai mẫn cảm của y. Bàn tay còn lại, lại ở trên ngực y vuốt ve hai khỏa đậu đỏ.

"A...Trầm Ô...ngươi súc sinh..." Lúc này, lý trí của Trầm Ngân cũng đã sớm bị bản năng của cơ thể lấn áp. Ngôn hành cử chỉ đều hoàn toàn phản xạ dựa theo cảm xúc còn thừa lại của nguyên chủ.

Bởi vì giãy giụa quá mạnh, vạt áo của Trầm Ngân cũng triệt để tuột xuống đến ngang eo. Tạo cơ hội cho Trầm Ô mở rộng quy mô xâm chiếm.

Hắn liếm cắn dọc theo bả vai đến sống lưng yếu đuối của y, để lại một loạt dấu hôn đỏ hồng như quả dâu tây. Chỉ là, một khắc ánh mắt rơi vào trên bả vai phải của y, động tác của Trầm Ô liền không khỏi khựng lại.

Bởi vì trên làn da trắng ngần của y, thế mà lại tồn tại một vết sẹo tương tự như dấu răng cắn. Vết sẹo rất sâu, chứng tỏ lực cắn của 'hung thủ' là rất lớn, gần như đều sắp đem một khối thịt xé xuống.

Lúc này, vết sẹo cũng đã mờ nhạt, chứng tỏ là thời gian đã trôi qua tương đối lâu. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến lòng Trầm Ô nhói đau.

"Vết sẹo này..." Trầm Ô vốn định truy hỏi, nhưng hắn phát hiện, bản thân chỉ vừa mới nói tới hai chữ 'vết sẹo', cơ thể nhỏ gầy của người dưới thân liền đã run lên bần bật.

Lời muốn hỏi đều nín trở về, đầu óc khẽ chuyển, Trầm Ô liền đột ngột nhớ tới lần đó, bản thân đã phái ba tên Ám Long Vệ đến lăng nhục y.

Kia...vết cắn này...

"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" Trầm Ô không kiềm nổi tức giận mà liên tục mắng hai câu. Gương mặt vốn đã bị xuân dược làm đỏ bừng, nay lại vì tức giận mà càng thêm trướng đỏ.

Nghĩ tới đám ám vệ đó thế mà lại hạ khẩu, lưu lại vết tích trên người y, Trầm Ô liền có xúc động muốn giết người. Nhưng đan xen với đó, càng nhiều hơn thì chính là tự trách cùng thương xót.

"Về sau, bổn vương nhất định sẽ không để ngươi chịu khổ thêm nữa, tin tưởng bổn vương..."

Hôn nhẹ lên tóc y, Trầm Ô liền từ tận đáy lòng phát ra tuyên thệ. Hắn cúi đầu, bắt đầu liếm hôn chỗ vết sẹo trắng bệch kia, thay thế bằng dấu hôn của chính mình.

"Bọn chúng có chạm qua nơi đây sao? Bổn vương giúp ngươi làm sạch..."

"........................"

Trầm Ô tự lẩm bẩm thều thào một mình, lại bắt đầu **** *** từng tấc da thịt trên người y. Tựa hồ là muốn giúp y thanh tẩy, lưu lại hương vị của hắn, xóa bỏ những thứ mà ba tên ám vệ kia để lại.

Bị Trầm Ô làm cho toàn thân nóng rực, Trầm Ngân đã sớm lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng. Loại tính cách mềm yếu này, không giống với y, lại càng giống với nguyên chủ đã khuất kia hơn.

Trầm Ô bóp lấy cằm y, đầu lưỡi cũng xâm chiếm vào trong miệng y, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của y, khẽ mút vào. Không mất quá nhiều sức lực, Trầm Ô liền đã dễ dàng đem y hôn đến choáng váng đầu óc. Thậm chí, ngay cả khi nơi tư mật bị người dùng ngón tay thăm dò, y vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Bởi vì Trầm Ô trước kia đã từng luyện kiếm, làm đủ loại chuyện nặng nhọc, nên bàn tay hắn cũng không giống với các thư hương công tử, mềm mịn hơn cả nữ nhân. Trái lại, lại đầy rẫy các vết chai sần.

Hậu huyệt nhỏ bé bị ngón tay của hắn thăm dò, Trầm Ngân liền siết chặt lấy ống tay áo của hắn, lắc đầu khẩn cầu :"Trầm Ô, đừng..."

Lại thêm một ngón tay cưỡng ép mở ra thông đạo nhỏ hẹp kia. Hắn giữ chặt lấy y, không cho phản kháng. Hai ngón tay lại bắt đầu khuấy đảo trong mị huyệt mềm mại. Rất nhanh liền tìm tới được điểm mẫn cảm của y.

"Phù...phù..."

Trầm Ngân cắn chặt môi, mái tóc cũng đã sớm tán loạn, đem biểu cảm của y hoàn toàn che giấu bên dưới tóc đen. Chỉ có tiếng hít thở đè nén, cộng với mười ngón tay đang bấu chặt vạt áo của Trầm Ô là minh chứng rõ nhất cho cảm xúc của y lúc này.

Vốn đã bị xuân dược ảnh hưởng, nay còn bị y gián tiếp 'mời gọi' như vậy, Trầm Ô cũng đã sớm nhịn đến đầu đầy mồ hôi. Rốt cuộc, khi huyệt khẩu đã nuốt trọn được ba ngón tay của hắn, Trầm Ô cũng không nhịn nổi nữa, ghé vào bên tai y, nói :"Bổn vương muốn tiến vào."

Đây không phải là hỏi ý, mà chỉ là một câu thông báo.

Bởi vì hắn chỉ vừa mới dứt lời, Trầm Ngân liền đã nghe thấy được tiếng y phục sột soạt vang lên. Theo sau đó, một đồ vật tròn trịa, to lớn liền đã đặt ở trước cửa hậu huyệt của y.

Cảm nhận được kích cỡ của vật này, Trầm Ngân liền được một trận cả kinh thất sắc. Thậm chí, ngay cả ảnh hưởng từ cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ cũng đều đã biến mất không thấy. Quyền điều khiển cơ thể cũng chậm rãi quay trở về.

Thế nhưng, chưa để Trầm Ngân kịp phản ứng gì thêm, thì ** *** đó liền đã cưỡng ép mở ra huyệt khẩu nhỏ nhoi của y, tiến thẳng vào trong.

Mặc dù đã tận lực thả lỏng, nhưng Trầm Ngân vẫn như cũ bị cảm giác nhồi nhét này làm cho toàn thân run rẩy. Y nằm bò trên giường, gần như ngay cả thở cũng sắp không làm nổi. Tất cả giác quan, thời khắc này đều đã tụ tập về chỗ dị vật chen chúc trong thân thể của mình kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện