Xuyên Qua Thành Cỏ Dại

Chương 4: Ân nhân bất lương ép nàng bán thân



Đêm khuya, Tô Niệm Niệm nằm trên giường, lật trái lật phải, lăn lên, lăn xuống làm thế nào cũng không ngủ được.

Nàng ngồi dậy, quơ lung tung cầm trúng vật gì đó, cầm được nó rồi thì trên mặt nàng lộ vẻ căm phẫn.

Hiện tại vết thương trên người nàng giống như có hàng ngàn con sâu đang cắn, ngứa ngáy rất khó chịu, Tô Niệm Niệm rất muốn cầm cây trâm tự đâm mình.

Ngứa, ngứa muốn chết, sao có thể ngứa như vậy? NND, Trữ Bích Huyền, tiểu tử nhà ngươi, không nói gì, tự mình giúp ta chữa thương, rõ ràng là muốn làm cho ta khó chịu đếnchết.

Tô Niệm Niệm xuống giường, cầm lấy bình sứ nhỏ xinh đẹp kia, đột nhiên có một loại xúc động khó kiềm chế muốn ném nó vào nhà xí. Haiz, mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, mình nhất định phải bình tĩnh. Trữ Bích Huyền không giống như có ác ý với mình. Tô Niệm Niệm cố gắng hít thở, hít thở. Bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, thuốc này không phải không thể dùng, chỉ có đều là rất ngứa, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là người khác không dám dùng. Lỡ gặp phải một cô gái có dung nhan bị hủy hoại, thì giàu to rồi ha ha….

Ôm mộng tưởng tượng, Tô Niệm Niệm cầm bình sứ nhỏ vô tội cười hề hề, nhất thời quên mất cảm giác ngứa ngáy trên người.

Trữ Bích Huyền không hổ thẹn với danh xưng thần y, qua bàn tay xử lý của chàng ta, Tô Niệm Niệm cảm thấy những vết thương trên người đều chuyển biến tốt hơn rất nhiều, tuy là nhìn vào vẫn thấy những vết thương. Ngoài ra thì nàng không còn bất cứ cảm giác đau đớn nào. Tối hôm qua cảm thấy rất ngứa nhưng rạng sáng thì không cảm thấy ngứa nữa, tuy không ngứa, nhưng nàng cũng không dám tiếp tục dung loại thuốc trong bình sứ.

Hôm sau, bọn họ đã xuất phát. Tô Niệm Niệm không biết cưỡi ngựa, kèm theo vết thương trên người chưa lành, do đó nàng đòi ngồi xe ngựa. Trữ Bích Huyền và Phong Tịnh Minh cũng dứt khoát không cưỡi ngựa cùng ngồi xe với nàng. Dù sao xe cũng rất lớn ngồi năm sáu người nữa cũng không thành vấn đề.

Tô Niệm Niệm lựa chỗ nào mềm mại nhất ngồi xuống, tò mò hỏi: “Thần y, chúng ta đi đâu vây?” .

“Phong Tam sơn trang.” . .

Phong Tam sơn trang? Ủa đó không phải là hang ổ của Phong Tịnh Minh sao. Tô Niệm Niệm len lén liếc nhìn Phong Tịnh Minh, người này đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt thản nhiên, hình như đã ngủ rồi. Tô Niệm Niệm cảm thấy với địa vị của bọn họ đị theo chắc không cần phải lo vấn đề ăn uống, vì vậy nàng nhìn Trữ Bích Huyền nói: “Vậy quấy rầy Phong trang chủ rồi.”

“Đừng khách sáo, “ Phong Tịnh Minh đột nhiên mở mắt, liếc nhìn Tô Niệm Niệm, khóe miệng tựa như đang cười, “Không phải cô nương muốn lấy thân báo đáp sao?”

“A?” Tô Niệm Niệm không ngờ Phong Tịnh Minh không ngủ, lại nói câu này, nghĩ đến hôm qua mình có nói với bọn họ như vây, lá gan nhỏ của nàng hơi chột dạ, “Tiểu nữ.. tiểu nữ dám hứa dám làm, nhưng công tử dám nhận sao?”

“Cũng lắm chỉ thêm một nha hoàn, bản thân tại hạ chẳng hề để ý.”

Nha hoàn… Tô Niệm Niệm toát mồ hôi, họa từ miệng mà ra, nàng cảm thấy hối hận khi hôm qua nói lấy thân báo đáp là làm nha hoàn, giờ thì hay rồi, bọn họ tưởng thật rồi.

Nhưng mà, Tô Niệm Niệm không muốn làm nha hoàn: “Vậy, nếu công tử đã không để ý, tiểu nữ không làm cũng được chứ.”

“Cũng được, nhưng tôi sợ cô nương ngươi ăn không ngồi rồi cắn rứt lương tâm thôi…”

Tô Niệm Niệm: “=.=…”

Tô NiệmNiệm đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng quyết định, tuyệt đối không chịu khuất phục, không được sợ hãi kẻ địch, nha hoàn, quyết chí không làm! Vì vậy nàng nghiêm mặt nhìn Phong Tịnh Minh nói: “Phong trang chủ, tạ ơn các vị đã cứu tiểu nữ, nha hoàn vốn là một nghề cao đẹp, nhân phẩm tiểu nữkhông được tốt, do đó không thích hợn để làm nghề này, hay là, tiểu nữ rời đi? Từ nay về sau chúng ta mỗi người một phương không hen gặp lại. sẽ không khiến các vị bận tâm nữa…” đúng rồi, mình bỏ đi không được sao, nơi này không thể giữ mình, thì mình tự mình tìm nơi khác!

Mình không tin, ông trời để mình xuyên qua là vì muốn làm cho mình chết đói

Phong Tịnh Minh cũng dùng ngữ khí kiên quyết, không miễn cường nói: “Như vậy đi, mời cô nương hoàn trả lại số tiền nợtại hạ rồi hãy rời đi.”

Tô Niệm Niệm kinh ngạc: “Tôi nợ tiền của công tử từ lúc nào?”.

“Cô nương cứ nói đùa, bản thân bị trọng thương, khám bệnh không cần dùng tiền sao?”

Tô Niệm Niệm tức giận: “Là thần y xem bệnh cho tôi, công tửlàm được chuyện gì ?”

Phong Tịnh Minh nhìn liếc nhìn Trữ Bích Huyền, người đang ngồi bên cạnh xem cuộc chiến, vẫn giữ nụ cười dịu dàng nói: “Trữcông tử xem bệnh cho cô nương, nhưng tất cả tiền thuốc men đều do tôi trả” .

Tô Niệm Niệm ngơ ngác, suy nghĩ hồi lâu, rồi run run hỏi: “Tiểu nữ…tiểu nữ phải trả cho công tử bao nhiêu?”

“Tổng cộng là tám lượng năm quan tiền, niệm tình cô nương trọng thương chưa khỏi, tại hạ tạm thời giảm cho cô nương năm quan tiền còn tám lượng chẵn.”

Tô Niệm Niệm nói: “Có hóa đơn không? Nó là bằng chứng, công tử dựa vào cái gì nói tiểu nữ nợ công tử nhiều bạc nhưvậy?”

Phong Tịnh Minh: “Điều này cũng không khó, đại ta số tiệm thuốc trong thành đều có làm ăn với Phong Tam sơn trang của tôi, lúc đó, tìm một ông chủ đến đối chứng là được.”

Đi chết đi, đều là người của ngươi, chẳng phải ngươi nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu sao?

“ Được rồi, vậy chờ sau này có tiền tiểu nữ sẽ trả lại cho công tử” Tô Niệm Niệm hào phóng phất tay, mình vốn là người hiện đại, muốn buôn bán ở đây thì có gì khó, lúc đó đừng nói tám trăm chứ muốn làm một nữ chủ cũng không thành vấn đề, lúc đó chắc hẳn mình sẽ kiếm được rất nhiều vàng.

“Nhưng mà, Phong mỗ không thích người khác nợ tiền mình.”

Tô Niệm Niệm bùng nổ: “Vậy công tử muốn thế nào?”

“Có tiền thì trả, không tiền bán thân.” Phong Tịnh Minh vừa nói, vừa móc từ trong người ra một tờ giấy đưa cho Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm vừa nhìn, mồ hôi liền chảy ra. Khẳng định tên này có âm mưu từ trước , hắn biết nàng không có tiền! Hiện tại tay cô đang cầm, rõ ràng là khế ước bán thân.

Tô Niệm Niệm vô cùng oán hận hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tiểu nữ không rõ, tai sao Phong công tử cứ hết lần này đến lần khác quấn lấy tiểu nữ? Công tử muốn tiền, chờ tiểu nữ có tiền khẳng định sẽ trả lại cho công tử, không những thế tiểu nữ còn muốn trả cho công tử gấp đôi? Tiểu nữ cam đoan chỉtrong thời gian ngắn thôi…”

“Kỳ thật, …” Phong Tịnh Minh nhích lại gần, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm xuống nói, “Chỉ vì tôi muốn cô nương phảilàm nha hoàn thôi.”

Tô Niệm Niệm: “=.=…”

Tô Niệm Niệm cẩn thân nghiên cứu khế ước bán thân một chút, sau khi xem xong, nàng cất nó vào trong người, nhìn Phong Tịnh Minh nói: ” Điều kiện công việc này tiểu nữ phải xem kỹ một chút, đợi đến khi nào đến Phong Ba sơn trang rồi tính tiếp.”

“Được.” Phong Tịnh Minh thuận miệng đáp ứng, tựa hồ rất yên tâm chắc chắn nàng sẽ không bỏ chạy. .

Tô Niệm Niệm đấu trí thất bại, bực bội quay lại chỗ ngồi, cúi đầu suy nghĩ làm cách nào để chạy trốn. Lúc này, giọng nói mang theo ý cười của Trữ Bích Huyền vang lên: “Tô cô nương, cô trốn không thoát đâu.” .

Tô Niệm Niệm giật mình quay đầu lại nhìn hắn: “Huynh… huynh biết thuật đọc suy nghĩ của người khác sao?”

Trữ Bích Huyền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Điều này, ánh mắt của cô nương viết rõ ràng kìa.”

Tô Niệm Niệm khinh thường liếc chàng ta một cái, tự khinh bỉ chính mình, từ trước đến nay nàng chưa bao gờ thất bại thảm hại như thế. Còn nhìn thấy, Trữ ánh mắt tươi cười của Bích Huyền đẹp như ánh mặt trời, nàng lại càng len lén oán hận: “Huynh đừng cười nữa, vừa rồi cũng không chịu giúp tôi.” Uổng công tôi nghĩ huynh là một người có tinh thần hiệp nghĩa.

Trữ Bích Huyền liếc nhìn Phong Tịnh Minh ở cách đó không xa, hạ giọng nói: “Cô nương nghĩ, tôi có thể giúp được cô nương sao?”

Tô Niệm Niệm phát hiện những lời này của Trữ Bích Huyền đầy mờ ám. Mọi người đều biết, Trữ Bích Huyền và Phong Tịnh Minh là người yêu của nhau, hiện tại, Trữ Bích Huyền nói chàng ta bất lực, việc này có nghĩa là gì? Nghĩa là bình thường chàng ta đều bị Phong Tịnh Minh áp bức, như vậy, lúc bọn họ XXOO thì có phải Trữ Bích Huyền bị đè không? Tô Niệm Niệm vuốt cằm ra vẻ thấu hiểu điều gì đó gật gật đầu, rất có khả năng. . . . . . nhưng cũng không chắc cho lắm.

Trữ Bích Huyền thấy nàng có vẻ đã hiểu được điều gì đó liên tiếp gật đầu, tò mò thấp giọng hỏi:“Cô nương đang nghĩ gì vậy?”

Tô Niệm Niệm có một loại xúc động rất muốn hỏi Trữ Bích Huyền một chút rốt cuộc chàng ta nằm trên hay nằm dưới, nhưng lại sợ Trữ Bích Huyền quá nhạy cảm tổn thương lòng tự trọng, cho nên chịu đựng sự ngứa ngáy trong lòng không hỏi, rồi tiến đến bên tai Trữ Bích Huyền thấp giọng nói: “Tiểu nữ thì có thể nghĩ được gì chứ, ngoài chuyện tiểu nữ không thân không thế, số khổkhông nời nương tựa rồi còn bị kẻ gian lừa gạt ép bán thân..”

Trữ Bích Huyền nghe xong, cũng tiến đến của bên tai nàng lặng lẽ nói: “Ai, cô nương thật là đáng thương . . . . . . Nhưng mà, tôi còn một việc muốn nói cho cô nương biết” .

“Cái gì?”

Tiếp tục tiến đến bên tai nàng nói: “Chúng ta nói chuyện nhưthế này, Phong Tịnh Minh cũng có thể nghe được .”

Tô Niệm Niệm: “>_

Sao huynh không nói sớm! .

Tô Niệm Niệm nhìn Trữ Bích Huyền chòng chọc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hai người đều có võ công sao?”

Trữ Bích Huyền đáp: “Biết một chút, hộ tống cô nương về sơn trang không thành vấn đề.”

Khốn! Quả nhiên đều là người có võ công, chẳng trách Phong Tịnh Minh có thể nghe trộm được. Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến lúc nàng bị đám cướp đùa giỡn, rồi cái chết thảm hại của hai tên cướp kia, không khỏi rùng mình một cái.

Tô Niệm Niệm cảm thấy bản thân thật xui xẻo. Đây vốn là một thế giới có võ công, một thế giới rất thần kỳ, nhưng vấn đề là người khác biết còn nàng thì không, thần kỳ cũng là nhìn người khác thể hiện thần kỳ, sau đó có khi còn có thể bị người khác thần kỳ đàn áp.

Mặc dù Trữ Bích Huyền nói như thế, nếu Tô Niệm Niệm vẫn muốn trốn. Lý trí của nàng nói cho nàng biết Phong Tịnh Minh là loại không dễ chọc, người này quá xấu xa quá biến thái, cực kỳ nguy hiểm, nam nhân, nữ nhân, chim chóc hay động vật đều phải cách hắn càng xa càng tốt. Tong lòng nàng tiếc hận thay cho Trữ Bích Huyền một phen, rồi bắt đầu tính kế làm cách nào để chạy thoát.

Mụ nội nó, ngày đầu tiên xuyên qua trước hết gặp sói sau đó lại bị thổ phỉ đùa giỡn, ngày thứ hai lại bị ân nhân bất lương ép buộc bán thân, bây giờ còn phải suy nghĩ làm cách nào để chạy trốn, Tô Niệm Niệm cảm thấy số phận của mình thật đúng là phấn khích, phấn khích đến muốn khóc ra tiếng luôn.

Sau quá trình tìm hiểu, Tô Niệm Niệm biết được đại khái nơi này còn cách Phong Tam sơn trang năm ngày đường. Lần đầu tiên trong đời Tô Niệm Niệm thấy giao thông của cổ đại thật là quá tốt đẹp, cung cấp cho nàng đủ thời gian để chạy trốn. Nếu đợi tới lúc đến được Phong Tam sơn trang, thì hoa cũng héo mà thức ăn cũng thiu mất rồi.

Năm ngày, cơ hội chạy trốn còn rất nhiều, ví dụ như cơ hội trước mắt này.

Tô Niệm Niệm không nghĩ tới, ngày đầu tiên bọn họ xuất quân sẽ dừng lại trong núi cắm trại, đốt lửa, nấu thức ăn, ngủ trong lều, dân dã thôn quê như vậy. Lều trại kia không biết làm bằng chất liệu gì, có thể cách biệt hoàn toàn với hơi ẩm xung quanh ngọn núi, ngủ ở nơi khô ráo đúng là vô cùng sảng khoái. Không ngờ cắm trại ở cổ đại cũng rất hiện đại nha, Tô Niệm Niệm gật đầu khen gợi không ngớt.

Hôm nay ánh trăng quả thật rất tròn, chuyện này đối với Tô Niệm Niệm mà nói thì vừa có lợi nhưng cũng vừa có hại. Lợi chính là lúc nàng chạy trốn có thể nhìn rõ xung quanh, hại chính là Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền đi truy bắt nàng cũng có thể nhìn được rõ ràng. Tô Niệm Niệm cân nhắc một chút, vẫn là hại lớn hơn lợi. Nhưng vừa nghĩ tới tương lai phải làm nha hoàn cho cái tên quỷ điên khùng, biến thái keo kiệt, đồng tính luyến ái nàng liền rùng mình, mụ nội nó cho dù chỉ có 1% cơ hội mình cũng phải trốn, mình là giai cấp vô sản thời hiện đại nhất định không thể khuất phục…không được khuất phục một tên dê xồm biến thái!

Có câu dụng binh phải xảo trá, nếu vào lúc nửa đêm mình từ trong lều trại bò ra chạy trốn, như vậy hai tên cao thủ võ lâm kia tuyệt đối sẽ xách nàng giống như xách một con thỏ trở về, cho nên Tô Niệm Niệm quyết định trốn đi ngay lúc bọn họ vừa mới ngủ. Việc này giống như đầu tư cổ phiếu vậy, mạo hiểm càng cao, thì càng kiếm nhiều tiền, vì thế dù phải trả bất cứ giá nào Tô Niệm Niệm cũng phải làm.

Đương nhiên, hiện tại Tô Niệm Niệm không có võ công cũng như không có thuốc mê … không hề có bất kỳ vật phẩm nào phụ trợ, mà đầu của nàng cũng không nghĩ ra cách nào hay để tẩu thoát.

Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm đống lửa đang cháy, đột nhiên nói với Phong Tịnh Minh: “Tôi muốn đi tiểu tiện.”

“Được, tôi đi cùng cô nương.”

“Không cần không cần.” Tô Niệm Niệm liên tục xua tay, chỉ vào một rừng cây cách đó không xa, “Tôi đi bên kia thôi.”

Phong Tịnh Minh cổ quái liếc mắt nhìn nàng một cái. Tô Niệm Niệm chột dạ, hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ huynh còn sợ tôi chạy trốn sao?”

“Không hề, cô cứ tự nhiên.”

Nhìn bóng lưng Tô Niệm Niệm, Trữ Bích Huyền lắc đầu nói: “Nàng ta muốn chạy trốn, nhưng bên kia chỉ có một con đường chết“

Phong Tịnh Minh mỉm cười, ánh mắt cong cong giống như cái đĩa đầy ý cười nói: “Cho nên tôi mới nói nàng ta rất ngốc.” .

Trữ Bích Huyền vẫn hoài nghi: “Có phải đang giả vờ, cố ý đánh lạc hướng chúng ta hay không?”

Phong Tịnh Minh nhặt một cành khô ném vào đống lửa: “Có phải hay không, sau này khắc biết.” .

Tô Niệm Niệm quay đầu không nhìn thấy thân ảnh của hai người kia thì lập tức vội vàng chạy vào trong rừng cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện