Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 16: Thổ nguyên lực



Tử Kim Thiềm Thừ há mồm lao về phía Sở Nam….

Sở Nam cũng tức giận, không trốn tránh nữa, hét lớn:

- Nghiệt súc, muốn ăn ta à? Không dễ dàng vậy đâu! Ta sẽ liều mạng với ngươi!

Trong lúc gào thét, hai cánh tay Sở Nam nắm chặt lấy long nha, đông thời đâm về phía cằm Tử Kim Thiềm Thừ!

Tử Kim Thiềm Thừ lại lần nữa phun ra khói độc, muốn Sở Nam chóng mặt, đáng tiếc là độc mà Tử Kim Thiềm Thừ phun ra lại không có chút tác dụng, Sở Nam không chỉ không ngã xuống, ngược lại còn cắm long nha vào.

Không sai, Tử Kim Thiềm Thừ cũng tính là da dày thịt thô, binh khí bình thường đâm vào người nó cũng không để lại chút dấu vết, thế nhưng long nha này há phải là binh khí bình thường?

Long nha ngay cả long lân của Huyền Hỏa Huyết Mãng còn có thể phá vỡ chứ đừng nói là da của Tử Kim Thiềm Thừ.

Máu từ chỗ cằm Tử Kim Thiềm Thừ lập tức phun tung tóe, Tử Kim Thiềm Thừ bị đau, trong cổ họng phát tiếng ọt ọt thê lương, thế nhưng vẫn không chịu từ bỏ, lại há miệng táp về phía Sở Nam.

Sở Nam thấy khói độc không có hiệu quả với mình, lại nhìn thấy uy lực của long nha thì trong lòng càng tự tin, trên mặt nở nụ cười khinh thường, khẽ cười nói:

- Tử Kim Thiềm Thừ, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ăn ta sao? Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết nhảy, ta cũng biết nhảy!

Lại nói, ngay lúc Tử Kim Thiềm Thừ muốn táp Sở Nam thì Sở Nam đã nhảy vọt lên không trung, sau đó, lại dùng hai cái long nha đâm xuống, nhằm về phía đầu của Tử Kim Thiềm Thừ mà đâm.

- Ta đã ăn Huyền Hỏa Huyết Mãng, hôm nay ta sẽ lại ăn Tử Kim Thiềm Thừ ngươi!

Sau khi gào lớn, Sở Nam rơi xuống, Tử Kim Thiềm Thừ dường như biết có nguy hiểm trí mạng đến gần nên thân thể khổng lồ lập tức nhảy về phía trước.

Đáng tiếc là Tử Kim Thiềm Thừ vẫn chậm một bước, mặc dù đầu đã tránh thoát nhưng long nha vẫn đâm vào lưng nó, một tiếng âm thanh ọt ọt vô cùng thảm thiết vang lên, thân thể chấn động muốn khiến cho Sở Nam ở bên trên rơi xuống.

Thế nhưng Sở Nam sao có thể chấp nhận như vậy được, hắn nắm chặt long nha, đâm vào càng sâu hơn….

- Ọt…. ọt….

Tử Kim Thiềm Thừ lại gào lớn, chỉ có điều bên trong tiếng gào lúc này lại tràn ngập sợ hãi.

- Sợ sao? Không phải ngươi muốn cắn ta, ăn ta sao? Hôm nay vừa vặn ta còn chưa ăn gì, tối nay sẽ dùng thịt của ngươi để nướng ăn!

Tử Kim Thiềm Thừ dường như hiểu được Sở Nam đang nói gì, thân thể khổng lồ càng run rẩy kịch liệt, lắc qua lắc về, thậm chí còn ngã ngược lui sau, khiến Sở Nam rơi trên đất, sau đó nó tập tức nhảy đi….

Sở Nam chạy một hồi lâu mệt nhọc như vậy cho nên tinh lực cũng không còn nhiều, không ngờ rằng Tử Kim Thiềm Thừ lại dùng một chiêu như vậy, không kịp đề phòng liền để Tử Kim Thiềm Thừ trốn thoát.

Nhìn bộ dạng Tử Kim Thiềm Thừ hốt hoảng chạy thục mạng Sở Nam không khỏi bật cười, trong nháy mắt tâm tình cũng trở nên cực kỳ sảng khoái, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ ngực, gầm lớn một tiếng.

- A…. A…. A….

Tiếng gầm truyền đi, Tử Kim Thiềm Thừ nghe thấy thì thân thể khổng lồ thoáng run rẩy, lại càng chạy nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Sở Nam nhìn long nha trong tay, lại đập mạnh lên ngực mình, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ chưa từng có, khẽ lẩm bẩm:

- Bạch Trạch Vũ có thể đánh thắng được Tử Kim Thiềm Thừ này không?

- Nếu như vừa rồi đuổi theo là một con mãng xà thì tốt, nếu như vậy thì có thể bắt được cho Tiểu Nhược Tuyết một con mãng xà rồi.

Sở Nam khẽ lầm bẩm:

- Những hung thú kia rõ ràng là bởi vì Huyền Hỏa Huyết Mãng mà đến, mấy ngày nay tại sao lại không nhìn thấy bóng dáng?

Sở Nam nghĩ không ra, liền vất qua một bên, lại nói:

- Được rồi, nên tranh thủ thời gian rời khỏi đây thôi, nếu như lại có một con hung thú khác đến, nhưng không phải nhả ra khói độc mà là băng hỏa kim gì đó thì ta thảm rồi.

Tìm một phương hướng xong Sở Nam liền chạy đi, nếu như Sở Nam có thiên lý nhãn thì nhất định có nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm, vị trí của Huyền Hỏa Huyết Mãng vừa rồi chỉ còn lại một bộ hài cốt, tất cả đều là xương trắng, không biết có bao nhiêu hung thú đã trở thành thức ăn trong bụng hung thú khác.

Trên đường đi, Sở Nam rốt cuộc cũng đã phát hiện một chuyện rất quan trọng đó là thân thể của hắn hiện không có lấy một mảnh vải che thân.

Sở Nam đành mượn tạm một vài tán lá lớn để che đậy trên thân thể, thầm nghĩ:

- May là không có người khác nhìn thấy, nếu không thì biết vất mặt mũi đi đâu nữa.

- Trên người ta tại sao lại luôn có cảm giác nóng rực vậy nhỉ? Đừng nói là do khói độc mà Tử Kim Thiềm Thừ vừa rồi phun ra….

Sở Nam cũng không suy nghĩ vấn đề này nhiều, lại nhìn long nha trong tay mà có chút buồn bực.

- Thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu như ta cứ như vậy mà cầm long nha ra ngoài thì e rằng sẽ dẫn đến họa sát thân. Thế nhưng, ta bây giờ rất cần có một thứ binh khí giống như long nha, có long nha trong tay thì lại càng thêm một lá bài tẩy để bảo vệ tính mạng, làm sao có thể vất bỏ được?

Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng Sở Nam vẫn quyết định mang long nha trong người. Tuy nhiên hắn vẫn quyết định xử lý một chút, lại nhóm một đống lửa, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu như ta có thể kích phát ra nguyên lực trong cơ thể thì cũng không cần phải khổ cực tạo lửa như vậy nữa, chỉ cần vươn tay một cái là có thể nhóm lửa lên rồi!

Sau đó, Sở Nam cầm long nha, nghịch lân, ban chỉ,…. Tất đều dùng nước nước bùn quết lên, sau đó lấy lửa đốt, ngưng kết thành một lớp dày đặc, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì tuyệt đối không thể nhìn ra hình dáng.

- Bây giờ có lẽ không còn ai có thể nhìn ra được rồi?

Sở Nam sau khi xử lý xong những chuyện này thì từ từ nhớ lại võ quyết Nghịch Càn Khôn, rồi theo võ quyết đó mà bắt đầu tu luyện.

Trong lúc Sở Nam đang đắm chìm trong tu luyện thì thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chờ đến khi hắn mở mắt ra thì trời đã sáng.

- Vẫn không có thay đổi gì, không hề cảm thấy có chút nguyên lực nào, chỉ có điều lại có chút đau nhức….

Khẽ nhíu mày, Sở Nam tỉ mỉ suy nghĩ, một lúc sau thì khẽ lẩm bẩm:

- Tối hôm qua ta tu luyện Hỏa nguyên lực, ở đây không có Hỏa, chỉ có đất đá và cây cối, ta thử tu luyện Thổ nguyên lực xem sao!

Nghĩ vậy, Sở Nam lập tức nhắm mắt, nín hơi ngưng thần, trong đầu dần hiện ra võ quyết tu luyện Thổ nguyên lực trong Nghịch Càn Khôn, sau vài chu thiên, cho đến khi bụng phát ra tiếng ọc ọc thì Sở Nam mới từ trong tu luyện tỉnh lại.

- Thật sự có chút hữu dụng, mặc dù rất ít, nhưng ta đã thật sự cảm thấy sự tồn tại của Thổ nguyên lực, ta cảm thấy rồi….

Vẻ mặt Sở Nam trở nên kích động, hắn đã cảm giác được Thổ nguyên lực vô cùng dày đặc, thầm nói:

- Sư phụ, ta nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của người, nhất định sẽ như vậy….

- Chỉ có điều muốn đem nguyên lực trong cơ thể kích phát ra ngoài vẫn là một việc rất khó, tất cả vũ kỹ trên thế gian này đều không thích hợp với ta, bởi vì tất cả vũ kỹ đều là kích phát nguyên lực từ trong kinh mạch mà ra, mà nguyên lực của ta thì lại từ huyết nhục, xương cốt và tế bào, mỗi bộ phận trong cơ thể,….

- Làm sao bây giờ?

Sở Nam tự thấy bản thân bây giờ còn chưa có bản lĩnh để tự nghĩ ra vũ kỹ, lại nói:

- Trước hết đem Thổ nguyên lực quán nhập vào người sung mãn đã rồi nói sau, nói không chừng chỉ cần Thổ nguyên lực đủ thì đến lúc đó tự nhiên nước chảy thành sông!

- Ọc ọc, ọc ọc….

Sở Nam nghe thấy âm thanh kháng nghị từ bụng phát ra thì cười khổ, nói:

- Bây giờ ta dường như rất nhanh đói bụng, ăn được cũng rất nhiều, ngày hôm qua nếu như ta bắt được con Tử Kim Thiềm Thừ đó thì bây giờ cũng không cần phải rầu rĩ rồi.

Sở Nam đứng lên, đi về phía trước, tìm kiếm xem có thứ gì ăn được không, đáng tiếc là hắn đi suốt mấy canh giờ mà cũng không tìm thấy gì, lại liên tưởng đến việc hắn một đi lâu như vậy mà lại không nhìn thấy ma thú, không khỏi tự hỏi:

- Hiện tượng này thật quá kỳ quái, chẳng lẽ là do sự xuất hiện của những hung thú kia?

Đột nhiên Sở Nam thấy phía trước tràn ngập khói, trong lòng có chút vui vẻ, tự nói:

- Có khói thì nhất định có người, ta sẽ biết được nơi này là nơi nào, sẽ biết được nơi này có cách Bạch gia thôn xa lắm không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện