Vô Tận Kiếm Trang

Chương 29: Hồi tông



Kể từ sau một ngày này, Diệp Bạch liền lưu ở trong thạch động, mỗi ngày ngồi xuống tu luyện, thời gian khác thì tiếp thu khảo nghiệm ý chí của Kiếm lão, bắt đầu mài luyện ý chí lực của mình. Từ khảo nghiệm ý chí đệ lực nhất cấp là vùng đất Hỏa quật, ý chí lực nhị cấp là Bách xích hàn động, tiếp theo, hắn đã trải qua sự bùng nổ dưới vạn trượng, chịu vô tận lực bùng nổ khủng bố mà không hề từ bỏ khảo nghiệm. Ước chừng năm ngày thì khảo nghiệm kết thúc, cả người hắn cũng như có một lớp da bị cởi ra, nằm ở trên giường hai ngày mà không thể xuống. Đây là khảo nghiệm ý chí lực tầng thứ ba, Vạn trượng bạo bố(bùng nổ).

Nhưng là, hắn cũng không có buông tha cho. Sau vài ngày, khi vết thương đã lành lặn thì hắn lại yêu cầu tiếp tục khảo nghiệm. Lúc này đây, hắn trải qua chính là quỷ khí sâm lâm. Vô số cảnh tượng lệ quỷ vồ mồi, công kích thảm thiết, bản thân hắn cũng hóa thành quỷ, nỗ lực né tránh, sinh tồn, cửa ải này ước chừng trải qua tám ngày thì hắn mới thông qua. Mà khi ra tới nơi, cả người hắn tinh thần hoảng hốt, thiếu chút nữa là phát điên.

Lúc này, ý chí lực của hắn đã đạt đến đệ tứ cấp kinh người, Sâm La quỷ điện.

Sau đó, nghỉ ngơi không đến một ngày, hắn lại một lần nữa bước vào trong đó. Lúc này đây, Diệp Bạch phải trải qua chính là mười tám tầng địa ngục, mọi việc đều nhìn thấy, mọi việc đều hiểu được, loại tra tấn tâm linh này thật khó tả. Mặc dù không phải chính mình thử nghiệm, nhưng một ngày rồi một ngày bàng quan nhìn lại làm cho lòng người có một nỗi kinh sợ. Lúc này hắn chỉ làm người quan sát, cho nên chỉ dùng có một ngày liền vượt qua cửa này. Nhưng ngay sau khi khảo nghiệm kết thúc thì hắn lại ở trên giường thức suốt năm ngày, không nghĩ đến việc gì, cũng không có tu luyện công pháp nào, cứ như vậy mà hoảng hốt, không suy nghĩ gì cả. Năm ngày sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, sau khi thần khí khôi phục lại thì ý chí lực của hắn đã đạt đến tầng thứ năm, Địa Ngục Thiên Tướng.

Từ cửa thứ nhất Hỏa quật khảo nghiệm tâm linh, cửa thứ hai Băng Động khảo nghiệm sự thống khổ, cửa thứ ba khảo nghiệm sự trui rèn thân thể dưới sự bùng nổ, cửa thứ tư khảo nghiệm luyện hồn quỷ điện, cửa thứ năm khảo nghiệm tâm ở địa ngục... Diệp Bạch đều đã trải qua, đều đã cảm thụ, nhẫn nại chịu đựng sự thống khổ mà người bình thường khó có thể chịu được. Rốt cuộc, ý chí lực của hắn đã đạt đến tầng thứ năm, khoảng cách ý chí lực tầng thứ mười, tầng có thể bắt đầu tu luyện kiếm trận cũng chỉ còn lại một nửa chặng đường.

Nhưng là, hắn lại không thể không dừng tu luyện lại, bỏi vì đại điển đổi công pháp của Diệp Gia đã gần tới. Toàn bộ đổi đại điển mỗi năm chỉ diễn ra trong ba ngày, cho nên Diệp Bạch không thể buông tha. Hơn nữa, việc lựa chọn công pháp về sau còn quan hệ đến việc thí luyện khảo hạch của gia tộc, quan hệ đến việc hắn có thể vào được nội tông hay không. Vì vậy, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bất tri bất giác, đã một tháng trôi qua, mặc dù có chút tiếc nuối không thể trực tiếp tu luyện đến ý chí lực thập cấp, nhưng Diệp Bạch cũng hiểu được, không thể nóng vội. Luyện hồn, đoán thể, túy cốt, vấn tâm, mỗi một hạng khảo nghiệm đều cũng không hề dễ dàng. Hắn mặc dù đã nhanh chóng tới được đây, nhưng cũng cần phải tu luyện. Văn võ chi đạo, cái nhanh cái chậm, mỗi một đạo không thể quá nhanh, nhanh quá thì sẽ hỏng việc, không thể buông lỏng, quá buông lỏng thì sẽ làm trì trệ. Nếu vẫn tiếp tục tu luyện như vậy, Diệp Bạch không biết mình có thể thật sự kiên trì đến ý chí lực tầng thứ mười hay không. Vì vậy, hiện tại nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện tốt.

Sau khi nói với Kiếm Lão, Kiếm lão cũng đã đồng ý quyết định của hắn. Lập tức, Diệp Bạch cũng không do dự, sau khi rời khỏi Kiếm Cảnh không gian liền cẩn thận cất giấu Kiếm Thạch vào trong người, lúc này mới đứng dậy, ly khai thạch động, hướng về Liên Vân sơn mạch mà đi. Text được lấy tại Truyện Bất Hủ

Khoảnh khắc khi hắn đi ra khỏi sơn động đó, hắn lại nghe được tiếng thú kỳ quái hô lên, có chút giống trâu, có chút giống dê, lại cái gì cũng không giống... Từ giải đất trung tâm của Thú Nguyệt hồ dâng lên. Không hề nhìn thấy con Thất Tâm Hạt kia, có lẽ nó đã rời đi khỏi đây. Diệp Bạch cười, hắn hiện tại đã không phải như lúc mới vào nơi đây. Hiện tại, không chỉ ý chí lực của hắn đã đến tầng thứ năm, mà đồng thời Huyền khí tu vi trong khoảng thời gian tu luyện này không biết là do không gian Kiếm Cảnh có vô cùng vô tận thiên địa linh khí tinh thuần, cũng không biết là có phải là do ý chí lực cường đại hay không, tốc độ tụ tập linh khí của hắn hiện giờ lại hơn gấp đôi so với trước kia. Nửa tháng nay, mặc dù không thể từ Huyền khí cửu tầng đê cấp tiến giai đến Huyền khí cửu tầng trung cấp, nhưng khoảng cách đó cũng đã không còn xa lắm, Diệp Bạch tin tưởng chỉ cần không bao lâu sau mình sẽ có thể đạt tới.

Thực lực cùng nhãn lực của hắn từ khi tiếp xúc với Kiếm lão cũng đã hơn gấp trăm lần so với quá khứ. Nếu như gặp lại nhị giai trung cấp mãnh thú Thất Tâm Hạt, Diệp Bạch chỉ sợ cũng không cần trốn chạy mà còn có thể dễ dàng đánh chết nó.

Bất quá, nếu như không gặp được thì hắn cũng không quá để ý. Một con nhị giai trung cấp mãnh thú, bây giờ quả thực đã khiến hắn không còn hứng thú. Nhưng khi hắn ngó sang, thấy vài cọng Nhiếp Hồn hoa lay động ở ngoài ngàn dặm kia, thầm nghĩ cũng bởi vì đồ vật quỷ này, cho nên mình mới gặp con Thất Tâm Hạt kia, rồi lâm vào bẫy rập nguy nan. Âm thầm cắn răng một cái, Diệp Bạch phi nhanh tới, hái chúng nó xuống, sau đó liền vội vàng rời đi. Ngay sau khi hắn đi chỉ được một chút, một con cự xà to lớn, trên thân thể mọc đầy vảy đỏ như máu phẫn nộ rống lên "Tê" một tiếng rồi đuổi theo hắn. Nhưng là, Diệp Bạch lúc này đã nhanh chóng xông vào Liên Vân sơn mạch, biến mất không thấy bóng dáng gì nữa. Nhìn dãy núi non liên tục trập trùng kia, Cự Xà tựa hồ có chút sợ hãi, mặc dù có chút không cam lòng nhưng chỉ đành phẫn nộ dừng thân hình lại, lùi về phía sau. Chỉ là, trong mắt nó lại hiện lên một tia hồng quang như chỉ muốn nuốt chửng người nào.

Mà Diệp Bạch giành ăn trên miệng hổ, tự nhiên không biết hắn vừa tránh được một hiểm họa. Sau khi đi vào bên trong Liên Vân sơn mạch, tìm một địa phương trống rỗng, hắn lấy ba gốc cây Nhiếp Hồn Hoa màu đen kia ra. Nhiếp Hồn Hoa này có tên khác Phong Linh hoa, đón gió lắc lư, phát ra âm thanh, sở hữu năng lực mê hoặc tâm trí con người, nhưng cũng là tài liệu không thể thiếu được để luyện chế một ít trung, cao giai đan dược, cực kỳ quý giá. Kỳ thật, vô luận là dựa vào cái gì, chỉ cần nhìn nó là tam giai đê cấp linh hoa, cho dù nó chỉ là một gốc cây huyễn hoa thì giá trị của nó cũng tuyệt đối không thấp.

Diệp Bạch càng nhìn càng thấy thích, cuối cùng không nhịn được "Ha ha ha..." phá lên cười. Hắn không thể tưởng tượng được, chính mình lại có thể tự tay hái được đó, quá trình tiến hành lại thuận lợi vượt qua sức tưởng tượng của mình. Lúc trước, Diệp Bạch còn tưởng rằng mình ít nhất cũng gặp phải một chút nguy hiểm. Chỉ là, ở thời điểm nhiệt huyết nóng lên liền xông tới, sau khi tiến lên, bắt đầu có chút hối hận thì kết quả lại vượt xa so với sự tưởng tượng của hắn.

Đưa tay đem ba gốc cây Nhiếp Hồn hoa màu đen thu vào trong túi, đây là tam giai linh hoa đầu tiên mà mình có được, tâm tình Diệp Bạch liền trở nên phấn chấn. Hắn bước nhanh hơn, cấp tốc đi qua Liên Vân sơn mạch. Lúc này hắn đã không còn là một chú chim nhỏ mới bước vào núi, nơi nào có nguy hiểm, nơi nào cần phải đi đường vòng đều cũng có thể cảm ứng được. Cứ như vậy, trải qua một ngày hắn liền ra khỏi Liên Vân sơn mạch, về tới Hỏa Vân Thành.

Một lần nữa lại được thấy khoảng không bên ngoài bầu trời, Diệp Bạch liền cảm giác được ánh sáng mặt trời thật đẹp, không khí thật tươi mát. Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, không biết mấy tên gia hỏa tranh đoạt hai cỗ thi thể tam giai ma thú kia đã có kết quả như thế nào. Bất quá, liên quan gì đến mình, quan tâm làm cái gì, ta đã có được nội đan trân quý nhất trong đó, còn những gì còn lại thì cứ cho họ cướp lấy, chết một hai người cũng không có quan hệ đến ta. Nghĩ đến đây, Diệp Bạch ngửa mặt lên trời "Ha ha..." cười lớn, đeo cái bọc tràn đầy hành lý, hướng trong Hỏa Vân thành mà chạy đi. Một canh giờ sau, nội thành quen thuộc, dòng người chật chội, thanh âm ồn ào ầm ĩ, các loại âm thanh rao hàng, những hương khí của thực vật đồng loạt đều chui vào lỗ tai, cái mũi của Diệp Bạch. Ở trong núi ngây người lâu như vậy, cách xa đám người, khi một lần nữa về tới đây, Diệp Bạch thậm chí có một loại cảm giác dường như đã rời xa đến mấy đời.

"Đã lâu, Hỏa Vân thành!"

Diệp Bạch mở rộng hai tay, giống như đang ôm lấy, nhắm mắt lại. Sau khi cẩn thận cảm thụ một lúc lâu, hắn mới nở một nụ cười, sự kích động ỏ trong lòng rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại. Người ở bên đường nhìn thấy tư thế kỳ quái của hắn liền chỉ trỏ, nhưng hắn cũng không thèm để ý, đưa tay vỗ lên cái bao ở trên vai, hướng mấyngười đã chỉ trỏ hắn mỉm cười một chút. Sau đó Diệp Bạch liền xen lẫn tiến vào đám người, đi vào nội thành, rất nhanh đã hòa nhập vào dòng người nhốn nha nhốn nháo rồi biến mất không thấy.

Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp gia ngoại viện.

Vẫn là cái tiểu điếm phong cách cổ xưa kia, vẫn là bảng hiệu có ba chữ "Trân Linh Các" treo lên đỉnh đầu. Diệp Bạch nhìn thấy ba chữ kia, vỗ vỗ vào cái túi ở sau lưng, mỉm cười, rồi đi vào.

"Diệp lão!"

Liếc mắt một cái liền thấy được Diệp lão hòa ái dễ gần, lưng quay về phía Diệp Bạch đang tìm kiếm cái gì đó ở trong tủ. Vừa nghe thấy thanh âm, Diệp lão liền xoay người lại, nhìn thấy Diệp Bạch liền lập tức buông đồ vật trong tay ra, vỗ vỗ tay áo, cười nói: "Là ngươi nha. Diệp Bạch, nghe nói ngươi tiến vào thâm sơn, đã lâu không có gặp. Ta đoán đổi đại điển sắp tới, hẳn là ngươi cũng sẽ trở lại! "

Diệp Bạch nghe vậy, nhất thời cười lên, nói: "Đúng vậy, ta đã trở về, cũng không có muộn a."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện