Vô Tận Đan Điền

Chương 164: Bầy Phong Lang



Thiên phú đặc thù không phải dễ dàng có được, mặc dù Ngụy Liêu không phải thú ngữ sư nhưng có thể phát ra tiếng gầm rú của Phong Lang, xem như là một loại bổn sự.

Đương nhiên, hắn phát ra tiếng gầm rú cũng chỉ có thể biểu đạt Phong Lang phẫn nộ hay lo lắng mà thôi, lại không thể cùng chúng trao đổi.

Ngay lúc đám người Ngụy Thần đang thương nghị kế hoạch ác độc, trong sơn cốc mọi người đang tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi.

- Ai, ngươi nói Dương Vân rốt cục có thực lực gì?

- Ta nghĩ hẳn là thực lực dưỡng khí cảnh đi, làm sao vậy?

- Ngươi ngu ngốc sao, thực lực dưỡng khí cảnh có thể làm cho Đồng Tí Cự Viên binh giáp cảnh đỉnh bội phục như vậy?

- Hắn không phải tuần thú sư sao?

- Tiểu thư cũng là tuần thú sư, vì sao Đồng Tí Cự Viên không phục nàng? Hơn nữa ngươi nghe được không, hắn còn nói trong vòng nửa năm giúp Đồng Tí Cự Viên gia tăng tới cảnh giới khí tông, hẳn không phải nói mạnh miệng đi!

- Phải đó, ngươi không nói ta cũng không chú ý! Nhưng đừng nói nữa, thực lực của hắn thế nào thì sao, chỉ cần không đối phó chúng ta, đâu có liên qua gì chúng ta…

Hai dong bình thì thầm tán gẫu.

- Nếu ta có thực lực như hắn đời này cũng đáng!

- Ai nói không phải, có thể làm cho Đồng Tí Cự Viên sợ hãi như vậy, lợi hại bao nhiêu chứ! Chẳng lẽ hắn đã có thực lực khí tông đỉnh?

- Ngươi xem Khương Du chỉ bắt tay hắn thì sắc mặt đã biến thành như vậy, chỉ sợ đã bị tổn thất nặng!

Một phen thảo luận, địa vị của Nhiếp Vân đã thẳng tắp bay lên, trong mắt mọi người tràn ngập sùng bái.

Lúc này trong lòng Thiết Lan Nhi ngày càng buồn bực, lăn qua lộn lại không cách nào nằm ngủ.

Nàng nghĩ mãi không hiểu thiếu niên kia có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn thật sự thích nàng?

- Nhất định phải làm cho hắn đánh mất ý niệm này trong đầu…

Thiết Lan Nhi nhủ thầm.

Tuy nàng tùy tiện, nhưng không phải ai cũng có thể thích, cho dù thực lực thiếu niên kia không kém, thiên phú rất mạnh, nhưng vừa nhìn thấy nữ nhân liền đi không nổi, chỉ là lưu manh, thật sự đáng ghét!

- Những người này…

Tuy Nhiếp Vân nhắm mắt nhưng hắn chỉ tu luyện thay thế giấc ngủ, cho nên thập phần mẫn cảm, tự nhiên đều nghe được những lời nghị luận to nhỏ của mọi người.

- Ngao ô! Ngao ô!

Ngay lúc trong lòng Nhiếp Vân còn đang cười khổ, bên ngoài sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng lang kêu, thanh âm gầm rú thê thảm than khóc, giống như gặp nguy hiểm thật lớn nên gọi về đồng loại.

- Ân? Thanh âm này không đúng!

Tuy Nhiếp Vân không phải thú ngữ sư, nhưng hắn giao tiếp qua rất nhiều, theo lý mà nói tiếng lang kêu thê thảm như vậy nhất định đã bị trọng thương, mà nhóm người mình đều đang nghỉ ngơi, rốt cục là thứ gì ra tay có thể khiến cho Phong Lang thành cương cảnh đỉnh phát ra tiếng gầm rú thê lương như vậy?

- Đi xem!

Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân nhảy dựng dậy định đi ra sơn cốc, chợt nghe động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại thấy Thiết Long cùng Thiết Lan Nhi cũng đứng lên.

- Mọi người ở lại đây xem chừng, chúng ta đi ra xem!

Thiết Long căn dặn một tiếng, dẫn Thiết Lan Nhi cùng Nhiếp Vân phóng ra cửa sơn cốc.

Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!...

Ba người còn chưa rời khỏi sơn cốc chợt nghe xa xa vang lên tiếng Phong Lang gầm rú, tựa hồ có vô số Phong Lang nghe đồng loại kêu thảm muốn chạy tới hỗ trợ. Tốc độ chúng cực nhanh, thanh âm vốn còn vang lên cách mấy ngàn thước nhưng chỉ chớp mắt đã chỉ còn vài trăm thước!

- Nơi này sao có nhiều Phong Lang như vậy?

Nghe tiếng lang tru, sắc mặt Thiết Long cùng Thiết Lan Nhi thay đổi, thậm chí Nhiếp Vân cũng kinh hãi.

- Thiết Long thúc, sao có nhiều Phong Lang như vậy? Nguy rồi, Phong Lang luôn quần cư, nếu để chúng tới đây, chỉ sợ chúng ta phải chết chỗ này, nhanh chạy trốn đi!

Thiết Lan Nhi sốt ruột nói.

- Chạy trốn? Phong Lang là yêu thú mang thù nhất, nếu đi tới đây không phát hiện bóng người, nhất định theo mùi tìm kiếm, hơn nữa chúng qua lại như gió, đã tới đây chúng ta căn bản không khả năng chạy thoát!

Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.

- Trốn không thoát? Chúng ta làm sao bây giờ?

Nghe được giải thích, chẳng những Thiết Lan Nhi nóng nảy, ngay cả Thiết Long cũng cảm giác căng thẳng.

- Loại tình huống này ta cũng chưa từng gặp qua…

Nhiếp Vân nhíu mày nói.

Thực lực của hắn cường hãn không cần sợ hãi Phong Lang, nhưng dong binh không phải đối thủ của chúng! Nghe những tiếng gầm rú liên tục vang lên, chỉ sợ ít nhất phải có mấy trăm đầu lang, một khi toàn bộ xông vào đừng nói bảo hộ mọi người, chỉ sợ chính mình dù bảo hộ một mình Thiết Lan Nhi cũng không nổi!

- Dương Vân, hi vọng ngươi có thể hỗ trợ dùm…

Nghe được tiếng gầm rú của bầy lang ngày càng gần còn chưa đầy trăm thước, Thiết Long rốt cục không nhịn được kêu lên.

Tuy rằng không biết thực lực thiếu niên trước mắt, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên tín nhiệm đặc thù đối với hắn, thật giống như chỉ cần hắn xuất thủ nhất định đủ khả năng giúp đỡ mọi người vượt qua cửa ải khó khăn.

Loại cảm giác này phi thường kỳ quái, Thiết Long cũng không biết tại sao.

- Mau tập hợp mọi người, lưng dựa vách núi, tạo thành vòng tròn!

Nhìn bộ dáng của Thiết Lan Nhi, trí nhớ lờ mờ hồi ức kiếp trước, Nhiếp Vân biết mình nhất định phải quản chuyện này, vội vàng phân phó.

- Được!

Thiết Long ứng tiếng, vội vàng chạy vào sơn cốc an bài.

- Ngươi…rốt cục là ai? Vì sao phải đi theo chúng ta…cho dù ngươi cứu chúng ta, ta vẫn…sẽ không thích ngươi!

Chứng kiến sắc mặt bình tĩnh của thiếu niên, thấy hắn tùy ý an bài Thiết Long thúc, Thiết Lan Nhi khẽ cắn môi do dự nói.

- Không thích ta?

Nhiếp Vân không nghĩ tới trong thời điểm nguy cấp mà nha đầu này còn nghĩ nhiều như vậy, thật không biết nàng đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ngươi vào sơn cốc trước, trốn vào trong đám người, dù nguy hiểm cũng đừng đi ra!

- Ân!

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của thiếu niên, cũng không có vẻ tức giận vì bị mình cự tuyệt, Thiết Lan Nhi quay người chạy vào bên trong.

Thực lực của nàng thấp nhất, mỗi đầu Phong Lang đều có thực lực thành cương cảnh đỉnh, nàng đi ra ngoài chỉ liên lụy mọi người, còn không bằng ẩn núp cho thỏa đáng.

Ngao ô!

Nàng vừa chạy vào trong cốc liền nghe tiếng rống vang lên, một đầu Phong Lang dài ba thước khổng lồ lao thẳng tới.

- Dương Vân…

Chứng kiến bầy lang đã tới, Thiết Lan Nhi không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo ngân quang lướt qua bóng đêm, một thân ảnh cao gầy đứng ngay cửa cốc,mặc kệ bầy lang xung phong hung ác thế nào cũng không thể lướt qua thân ảnh kia mảy may.

- Thật mạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện