Vô Diệm Vương Phi

Chương 97: Hoàng thượng thoả hiệp



“Hỏi cái này làm gì? Không phải sự tình đã qua rồi sao?”

Lãnh Tuyệt Tâm nhàn nhạt cười cười, lời nói thản nhiên tựa như liễu vờn trong gió, không còn khí phách cùng lãnh túc như năm xưa nữa.

“Nhưng mà một tháng nay không phải trong lòng gia vẫn còn nghĩ đến nàng sao?”

“Không, ta đã hoàn toàn quên nàng rồi! Trong lòng của ta chỉ nghĩ đến một vấn đề, đó chính là Thiên Địa Thịnh!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, uốn nắn lời nói sai của nàng.

“Thật vậy không?” Liễu Phiêu Hương không tin.

“Có việc gì ngươi cứ nói thẳng đi!”

Hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi mở miệng, thậm chí hắn đã nghĩ thông suốt, tất cả đều xem nhẹ, hắn muốn giải tán Thiên Địa Thịnh! Nhưng mà… hình như Như Ý* rất phản đối!

(* bản edit “Như Yên”, không hiểu sao bây giờ mụ ấy lại là tên Như Yên, nên mình tự đổi lại Như Ý như ban đầu cho đồng nhất - MTY)

“Lăng Tây Nhi chết rồi!”

Lãnh Phiêu Hương mở to mắt, chậm rãi nói.

Hô hấp cứng lại, Lãnh Tuyệt Tâm không thể tin được trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng.

“Ta biết gia sẽ không tin, nhưng đây là sự thật. Lăng Tây Nhi mạo danh gả thay làm Vương phi để cho lão bà Thái hoàng Thái hậu kia biết được nên tất nhiên mất mạng!”

Nàng ta tiếp tục nói, trên mặt mang một vẻ ngoan độc.

“Không thể nào, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hắn…”

Người kia yêu nàng…Hắn ta yêu nàng mà!

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên dù có lợi hại thì cũng chỉ là một Vương gia, trên có Hoàng thượng, có Thái hậu, có Thái hoàng Thái hậu, hắn có thể bảo vệ được nha hoàn mạo danh gả thay kia sao?”

Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng quét mắt sang Lãnh Phiêu Hương:

“Ngươi nói thật sao?”

“Ngàn đúng vạn đúng, tin tức được truyền đến từ trong nội cung.”

Lãnh Phiêu Hương có hơi chột dạ, nàng ta không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt lạnh băng kia, chỉ hơi hạ tầm mắt xuống.

Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một loại yên tĩnh chết người khiến cho nàng ta vô cùng không thể thích ứng, nàng ta ngước mắt lên lại phát hiện khuôn mặt của Lãnh Tuyệt Tâm thình lình bày ra trước mặt nàng ta, một đôi mắt thâm trầm sâu xa, tựa như ẩn chứa một sức mạnh vô địch, ổn trọng như núi, thâm thúy như biển sâu, sắc bén như diều hâu, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta.

“Người người người người…”

Nàng ta lắp bắp, nàng ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của Lãnh Tuyệt Tâm.

“Ngươi dám thề không?”

Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ cô tuyệt.

“Ta…có thể thề!”

Lãnh Phiêu Hương nhấc cổ tay lên thề.

“Chúng ta đến thành Đoan Tuấn!”

Lời nói lạnh như băng nhanh như gió bay ra từ trong khóe môi kia, lúc này Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng như một Diêm La.

“Nhưng mà hiện giờ triều đình đang truy nã người.”

Lãnh Phiêu Hương khẽ giật mình, gấp gáp mở miệng.

“Không cần quan tâm nhiều như vậy!” hắn lạnh lùng trở về thu dọn đồ đạc.

“Nhưng mà chúng ta đến thành Đoan Tuấn thì cũng có làm được gì chứ?”

Nàng ta vẫn khó hiểu, mấu chốt nhất không phải là phải lên làm minh chủ võ lâm sao?

“Xác định tính chuẩn xác của tin tức!”

Hắn lạnh lùng nói, hắn không tin, vĩnh viễn cũng không tin!

“Nhưng mà…”

Trong lòng của hắn vẫn chưa quên Lăng Tây Nhi, sự khác biệt là, chỉ sợ yêu càng sâu hơn!

“Không có nhưng mà! Hôm nay phải lên đường!”

“Nhanh vậy sao!”

Lãnh Phiêu Hương kinh hô, xem ra nàng ta và Như Ý đã tính toán nhần rồi.

“Sao sự tình lại diễn biến như vậy? Hai ngày nữa chính là đại hội võ lâm, lúc này mà đến thành Đoan Tuấn…”

Nói ra sự thật đúng là việc ngu ngốc nhất! Nếu như Lăng Tây Nhi còn sống…

“Gia, hay là trước tiên chúng ta…”

Nàng ta gấp gáp lên tiếng, ân cần đề nghị.

“Ngươi không cần nói nữa, ngươi không muốn đi thì có thể ở lại!”

Hắn lạnh lùng phất tay ngắt lời nàng, ánh mắt hiện lên một vẻ lãnh tuyệt.

“Gia đi đâu ta theo đó!” Như Ý nhanh miệng cho thấy tâm ý của mình.

“Đã như vậy thì lên đường thôi!” Lãnh Tuyệt Tâm khẽ hừ một tiếng, xoay người đi ra.

***

Dưỡng bệnh vài ngày, thân thể của Lăng Tây Nhi đã hoàn toàn khỏi hẳn, khỏe mạnh lại như cũ, ăn uống ngon lành, cũng rất nhanh thân thiết với Liên Nhu.

Một hôm, sau giờ ngọ, ánh nắng rất đẹp, Lục Nhi chuyển ghế đệm tơ vàng vào trong sảnh phòng khách, ánh nắng xuyên thấu qua ở cửa sổ khắc hoa chiếu lên mặt nàng, nàng chậm rãi mở mắt ra, cuộn tròn người, tựa như một con mèo nhỏ, hưởng thụ không khí thanh tĩnh hiếm có này.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lặng lẽ đến gần, đứng trước ánh nắng nhìn không chớp mắt khuôn mặt xinh xắn đến xuất trần, đột nhiên trong lòng dâng lên một tình cảm ấm áp, hắn bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng cũng là một ngày đẹp trời, nàng cười hì hì, kêu to hắn là ma quỷ.

“Đứng ở đó làm gì?”

Nàng cảm nhận được hơi thở của hắn, từ từ mở đôi mắt to ra.

“Đang nhìn nàng!” hắn nhàn nhạt cười, chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng bước đến.

“Nhìn ta? Có gì đẹp mà nhìn? Còn nhớ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta chỉ liếc ta một cái, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai, sau đó còn đưa ta đến hậu viện, còn không phải chê ta rất xấu sao!”

Nàng bĩu môi, bất mãn kháng nghị, lúc ấy ở trong phủ nàng đã nhận hết mọi sự khinh bỉ.

“Ai bảo lúc ấy nàng rảnh rỗi lại đi vẻ lên mặt một đóa hoa mai, xấu chết đi được!”

Hắn bước lên, ôm lấy nàng, sau đó hai người cùng nằm trên ghế đệm phơi nắng.

“Ta chỉ muốn làm một người không có tiếng tăm gì thôi!”

Nàng nhàn nhạt giương mắt lên, mấy tháng ở trong Lâm phủ đã sớm dạy nàng phải nhẫn nhịn.

“Không có tiếng tăm gì? Nhưng mà ở trước mặt ta nàng lại to gan hơn bất kì kẻ nào!”

Hắn cọ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, mở miệng chọc ghẹo.

“Ngươi đang chỉ cái gì vậy?”

Nàng to gan sao? Nàng luôn luôn cúp đuôi làm người mà! Không đến lúc không thể nhịn được nữa nàng tuyệt đối sẽ không vươn móng vuốt sắc nhọn ra.

“Quên rồi à? Nhanh vậy sao? Nhưng mà ta vẫn chưa quên đâu!”

Hắn ôm nàng càng chặt hơn, đầu cọ cọ trước ngực nàng, nàng đang giả trư ăn thịt cọp, đừng tưởng rằng hắn không biết!

“Tiểu Tuấn Tử, chúng ta trở lại Giang Nam được không?”

Tây Nhi không trả lời câu hỏi của hắn, trong lúc này đột nhiên chuyển để tài.

“Hử? Tại sao lại trở về Giang Nam?”

Hắn nhàn nhạt giương mắt lên, ánh mắt có một chút kinh ngạc.

“Thôi, tất cả coi như cho qua đi, chỉ cần người khác không đến làm phiền chúng ta…”

Lăng Tây Nhi lo lắng nhìn hắn, nàng biết rõ trong lòng hắn thấy bất bình, bởi vì chuyện nàng bị đẩy ngã xuống hồ băng!

“Vương gia, có khách quý đến!”

Lưu An nhẹ nhàng gõ cửa phòng khách nói khẽ.

“Nàng cho rằng sự tình sẽ đơn giản như vậy sao? Nàng không làm phiền đến bọn họ thì tất sẽ có người đến gây phiền toái cho chúng ta!”

Hắn nhàn nhạt nhướng mày, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng khốc liệt dọa người.

“Nhưng mà…” Tây Nhi bối rối.

“Yên tâm đi, ta có thể ứng phó!”

Hắn đứng dậy, cẩn thận tỉ mỉ đặt Tây Nhi lên ghế đệm.

“Thân thể của nàng vừa khỏe lại, hãy nghỉ ngơi nhiều một chút, những chuyện còn lại ta sẽ xử lí.”

Hắn an ủi vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước chân nhàn nhã rời đi.

“Nhưng mà…”

Lăng Tây Nhi rũ mắt xuống, lẩm bẩm:

“Ta không muốn ngươi phải mạo hiểm vì ta, vì ta mà ngươi đã…”

Phạm vào tội lớn ngập trời, giết thái giám, uy hiếp Thái hoàng Thái hậu, thậm chí cướp lãnh cung… Những việc này là tội danh không thể tha thứ nha!

Nàng từ từ giương mắt lên, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, có lẽ đã đến lúc nàng phải đứng ra bảo vệ hắn, nhưng… Nàng nhìn lại chính mình, tay trói gà không chặt, phải làm thế nào để bảo vệ hắn đây?

“Thập lục đệ!”

Trong đại sảnh, bát Vương gia Đoan Tuấn Mạc Hán và cửu Vương gia Đoan Tuấn Mạc Lam nhiệt tình chào hỏi.

“Hai vị hoàng huynh vẫn chưa rời khỏi thành Đoan Tuấn sao?”

Không phải đã hết năm mới rồi sao, vào lúc này năm trước hai vị Vương gia đã sớm rời khỏi rồi mà!

“Nhị ca bảo chúng ta tới đây!”

Bát Vương gia lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“À? Vậy sao? Hoàng thượng muốn trị tội ta sao? Vậy nên bảo bát ca, cửu ca tới bắt ta?”

Hắn nhàn nhạt nhướng mày, thong thả uống một ngụm trà.

“Thập lục đệ nói đi đâu vậy, nếu như đến bắt thập lục đệ thì cần gì phải nói hai chúng ta đến đây!”

Cửu Vương gia xấu hổ cười cười nói, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

“Có điều gì xin cứ nói!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn qua bọn họ, cười lạnh một tiếng rồi mở miệng nói.

“Nhị ca đã tra qua, Hoàng nãi nãi thật sự không tính giết đệ muội mà do tên ma ma chết tiệt kia tự chủ trương, hiện giờ Hoàng thượng hoài nghi bà ta là gian tế của Thiên Địa Thịnh, cho nên…”

Cửu Vương gia ngoài đầu lại nhìn bát Vương gia.

“Ý của nhị ca là chuyện này cũng đừng để lộ ra ngoài, chúng ta coi như là chuyện nhà mà xử lí, thập lục đệ, Hoàng thượng nói ngài có thể giao người kia cho ngươi xử lí, muốn thế nào cũng được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là ngươi phải xin lỗi Hoàng nãi nãi, đưa Liên thái phi trở về lãnh cung, sau đó…”

Bát Vương gia dừng lại, hai mắt nhìn nhau với cửu Vương gia, hai người gật đầu một cái, trăm miệng một lời nói:

“Cưới Mộng Nhan, có thể để Lăng Tây Nhi làm thị thiếp, tất cả coi như không có gì xảy ra!”

Nói xong, hai người thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.

“Xin lỗi? Với lão bà kia sao?” Hắn thong thả nhướng mày.

“Hả?”

“Đưa mẫu thân trở về lãnh cung tiếp tục chịu tội sao?”

“Ừ!”

“Còn muốn ta phải lấy Mộng Nhan?”

“Đúng…”

“Tất cả đều không thể làm được!”

Chén trà trong tay vỡ vụn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh đứng dậy:

“Nghe cho rõ, trở về hoàng cung mà chuyển lời với Hoàng thượng, thứ nhất, ta muốn Thái hoàng Thái hậu tự mình đến thăm và xin lỗi, thứ hai, ta muốn nửa cái mạng của Mộng Nhan, thứ ba, ta muốn Hoàng thượng thả mẫu thân của ta ra khỏi lãnh cung, khôi phục tước vị cho bà, thứ tư, ta muốn Uyển Như còn sống mà đi đến vương phủ của ta, ta muốn Thái hoàng Thái hậu ở trước mặt ta mà xử lăng trì ả ta, để cho cả đời ả ta phải sống trong bất an cùng sợ hãi!”

Hắn tàn nhẫn nói xong, ánh mắt lạnh lùng yêu mị, tuy bất động như núi nhưng lại mang theo một cỗ sức mạnh vô địch làm cho bát Vương gia và cửu Vương gia bất an xấu hổ liếc mắt nhìn nhau.

“Việc này việc này việc này…”

Hai vị này ngay cả xuất thân từ nhà đế vương cũng chưa từng gặp qua tràng diện khó xử như vậy, hai người liếc nhìn nhau, mồ hôi lạnh tuôn ra.

“Bát ca, cửu ca, các người không thể làm chủ được, hãy trở về thương nghị với Hoàng thượng cùng Thái hoàng Thái hậu đi!”

Hắn đứng lên, làm tư thế tiễn khách.

“Thập lục đệ, ngươi cũng đừng quá cứng rắn, tuy ngươi vì vương triều Đoan Tuấn mà đã lập rất nhiều chiến công nhưng người ngươi bắt cóc chính là Thái hoàng Thái hậu, người đắc tội chính là Hoàng thượng, phạm phải tội chết đấy! Hôm nay Hoàng thượng đã nói không truy cứu thì ngươi hãy tranh thủ mà…”

Bát Vương gia chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên bảo.

“Bát ca, ngươi không muốn bị ta đá ra ngoài chứ!”

Đại chưởng vung lên, bên ngoài đại sảnh, cách đấy khoảng 20m có một hồ nước hai bên liễu già rũ xuống, âm thanh ầm ầm làm cho bát Vương gia và cửu Vương gia run sợ trong lòng.

Cửu Vương gia lắc đầu, nháy mắt với bát Vương gia, hai người đều mặt mày nhăn nhó u sầu rủ mắt xuống, lắc đầu, cùng nhau rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện