Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 526



60526.Sáng hôm sau…

“Em vẫn có thể đưa An An đến trường chứ?” Cố Thiên Tuấn đưa tay chỉnh lại cà vạt, các ngón tay thanh mảnh của anh được ánh nắng chiếu vào trông như phát sáng lấp lánh.

“Được chứ!” An Điềm ngồi bên bàn, cảm thấy toàn thân đau nhức, uể oải uống cốc nước trái cây mà Cố Thiên Tuấn đã pha cho cô, “Anh cứ đi lo việc công ty đi, sau khi đưa An An đến trường xong, chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới.”

“Cũng được.” Cố Thiên Tuấn bước đến bên cạnh An Điềm, hôn lên vầng trán trắng trẻo của cô, “Em ăn sáng đi nhé, anh đến công ty đây.”

Không phải Cố Thiên Tuấn không thương An Điềm, bắt cô phải tự mình đưa An An đi học.

Mà là anh muốn dạy cho An Điềm một bài học nhỏ, có vậy thì cô mới hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Ngoài ra, cũng vì chuyện Cố Thiên Kỳ gây ra mấy hôm trước mà công việc mấy ngày nay của Cố Thiên Tuấn càng thêm nhiều hơn.

“Bái bai!” An Điềm cũng không cảm thấy có gì uất ức cả, thế nên dù đang rất mệt cũng vẫn vẫy tay chào, nhìn anh bước ra khỏi phòng khách.

“Mẹ ơi!” An An uống sữa xong chợt ngẩng đôi mắt to tròn nhìn An Điềm, “Con muốn có em trai, còn muốn có cả em gái nữa, vậy nên bố mẹ sinh một cặp sinh đôi được không?”

“Phụt…”

An Điềm suýt nữa đã phun hết nước trái cây trong miệng ra ngoài. Cô đặt cốc nước xuống, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn An An: “An An, con còn bé như vậy mà đã biết mấy chuyện sinh em này rồi à?”

An Điềm hỏi xong liền hốt hoảng nuốt bước bọt: Có khi nào lúc mình và Cố Thiên Tuấn làm chuyện đó ở trước mặt An An, đã có vài hành vi không đứng đắn gây ảnh hưởng lên An An không?

“Sao con lại không biết chứ?” An An ra vẻ thản nhiên, “Các bạn ở trường mẫu giáo của con đều có em cơ mà!”

“Ừ, thế thì tốt.” An Điềm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng mình và Cố Thiên Tuấn đã tạo ra tấm gương chẳng ra làm sao rồi chứ.

Rồi cô thở dài, kiên nhẫn giải thích với An An, “An An à, về chuyện em trai em gái, đó là chuyện mẹ và Cố Thiên Tuấn sẽ bàn với nhau, con chỉ cần đi học thôi là được rồi.”

“Vâng.” An An gật đầu, sau đó không nói gì nữa.

Thật ra, An An từ lâu đã phát hiện rằng, từ sau khi mẹ và chú Cố ở bên nhau thì dường như tất cả mọi việc đều nghe theo lời chú Cố, mẹ không bao giờ làm theo ý của mẹ, cũng không muốn động não, giống như đã biến thành một người khác vậy.

Nhưng An An cảm thấy dáng vẻ này của mẹ cậu thật ra lại tốt hơn nhiều: Thời gian trước đây mẹ muốn chăm sóc tốt cho mình mà đã phải nghĩ rất nhiều, làm rất nhiều, chắc hẳn phải mệt mỏi lắm.

Còn bây giờ nhìn mà xem, mẹ chẳng cần phải nghĩ gì nữa, mọi việc cứ để mình và bố lo cho là được rồi.

Nghĩ đến đây, An An cảm thấy sữa vừa uống chợt ngọt ngào hơn nhiều!

“Mau ăn đi, ăn xong rồi mẹ còn đưa con đi học.” An Điềm ngồi bên kia bàn xoa đầu An An, hiền từ nói.

“Vâng ạ.” An An gật đầu rồi ngoan ngoãn ăn sáng.

Một tiếng sau…

An Điềm đứng trước cổng trường mẫu giáo, khom người nói với An An: “An An, con học hành thật ngoan nhé, đến giờ tan học, bố mẹ sẽ đến đón con.”

“Vâng, tạm biệt mẹ!” An An thơm lên má An Điềm rồi đeo cặp tung tăng bước vào lớp.

An Điềm đứng thẳng người, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của An An.

Cô giáo phụ trách điểm danh đứng ở cổng liền vẫy tay chào An An, mỉm cười với An Điềm rồi quay sang gật đầu với hai bảo vệ bên cạnh, tỏ ý bảo họ có thể đóng cổng rồi.

Hai bảo vệ gật đầu rồi kéo hai cánh cổng to nặng lại.

An Điềm nhìn cánh cổng từ từ khép lại rồi quay người bước đi.

Nhưng khi mới vừa bước đi được một bước, An Điềm đột nhiên khựng lại. Cô cau mày, nhận ra một trong hai bảo vệ vừa đóng cửa không phải là người bảo vệ vẫn thường làm công việc này!

Có phải do mình đã trải qua quá nhiều chuyện động trời nên bây giờ trở nên đa nghi rồi không? An Điềm vẫn đứng yên không di chuyển.

Không được, chuyện này liên quan đến An An, thế nên cho dù là vấn đề gì, chỉ cần cảm thấy có chút bất thường thì cũng đều phải đi kiểm tra ngay!

Nghĩ đến đó, An Điềm lập tức quay lại bước nhanh về phía trường.

Nhưng khi cô đi đến cổng thì không trông thấy hai bảo vệ kia đâu nữa, cô giáo phụ trách điểm danh thì vẫn còn đứng ở đó, có vẻ đã kiểm tra xong danh sách, chuẩn bị rời đi.

An Điềm liền bước nhanh đến, vừa gõ vào cổng trường vừa gọi cô giáo kia: “Cô ơi!”

Cô giáo đang xem danh sách liền ngẩng đầu lên, nhận ra An Điềm chính là người đã được Cố Thiên Tuấn cưng chiều hết mực trong cuộc họp phụ huynh lần trước, bèn cất danh sách đi rồi bước ra cổng mỉm cười nói với An Điềm: “Chào chị, cho hỏi chị cần gì?”

An Điềm nhìn xung quanh một lát rồi hỏi: “Anh bảo vệ vừa rồi đứng ở cổng đâu rồi?”

“Các bé đã vào lớp nên các anh ấy cũng về phòng bảo vệ rồi!” Cô giáo vừa nói vừa chỉ về phía phòng bảo vệ cách đó không xa.

An Điềm nhìn theo hướng tay chỉ của cô giáo thì trông thấy người bảo vệ vừa rồi đang đeo khẩu trang, tay cầm vòi xịt nước tưới cây trong vườn, nhưng nhìn dáng đi của anh ta khập khiễng, không hề linh hoạt chút nào.

An Điềm thu lại ánh mắt, quay sang hỏi cô giáo: “Sao tôi chưa bao giờ gặp anh bảo vệ đó nhỉ?”

“À, ý chị là anh bảo vệ mới đến đó à?” Cô giáo mỉm cười, giải thích với An Điềm, “Anh bảo vệ đó vốn là một người lang thang, trước đây chủ yếu sống nhờ nhặt rác. Cô Lưu của trường chúng tôi mấy hôm trước trên đường đến trường đã bị một con chó hoang xông ra đuổi cắn, cũng may được anh lang thang đó cứu. Vừa hay một bảo vệ trong trường ta đã nghỉ hưu, thế nên cô Lưu đã giới thiệu anh ấy đến đây làm bảo vệ.”

Cô giáo nói đến đây chợt thở dài với An Điềm: “Thật ra anh bảo vệ này cũng đáng thương lắm, hình như đã gặp phải cú sốc gì đó rất lớn, không nói chuyện nhiều, mặt thì đầy sẹo, chân cũng bị tật, tuy nhiên anh ấy rất chăm chỉ, mọi việc cực nhọc trong trường đều xung phong làm cả, còn lúc rảnh rỗi thì chỉ ngồi lì trong phòng bảo vệ.”

“Ra là vậy.” An Điềm gật đầu, suy nghĩ một lát lại không yên tâm mà hỏi, “Vậy lai lịch của người này đã điều tra rõ ràng chưa?”

“Lúc cô Lưu giới thiệu anh ấy vào trường đã làm kiểm tra sức khỏe cho anh ấy rồi, thế nên anh ấy sẽ không gây nguy hại gì đến sức khỏe của các bé đâu. Còn về thân phận thì…”

Cô giáo chợt ngập ngừng một chút, sau đó mỉm cười giải thích: “Còn về thân phận của anh ấy, chúng tôi hiện giờ vẫn chưa rõ lắm, bởi vì anh ấy không thích nói chuyện, hỏi gì cũng không nói, mặt lại đầy sẹo, trông không rõ dung mạo lúc đầu, vậy nên chúng tôi đã lấy mẫu máu của anh ấy gửi đến kho gene ở bệnh viện H kiểm tra, vài ngày nữa sẽ có kết quả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện