Vĩnh Sinh

Chương 2: Nô tài



Phương Hàn làm nô bộc tại Phương gia, công việc thường ngày là nuôi ngựa, hắn phải chăm sóc con "Thiên Lý Tuyết" của nhị tiểu thư Phương gia.

Chăm sóc ngựa là một công việc khổ sai, thức khuya dậy sớm để cũng cấp cỏ khô cho ngựa, nhất là khi phải chăm một con ngựa quý, quy củ lại càng nhiều. Lúc này Phương Hàn cần làm là rang đậu tương, đem trứng gà và đậu tương, còn thêm một vài loại thức ăn nữa trộn lẫn đem cho Thiên Lý Tuyết ăn, sau đó dắt nó đi dạo một vòng để tiêu hóa thức ăn rồi đợi nhị tiểu thư giá lâm.

Nhưng bởi vì sáng sớm ngày hôm nay đi nhìn lén võ công, lại được "Cự Linh Thủ" Phương Đồng xuất hiện giải thích nhục thân cảnh, thần thông cảnh huyền bí, khiến hắn quên sạch, đem chuyện trọng yếu nhất vứt qua một bên.

Quả nhiên khi Phương Hàn vội vã đi tới chuồng ngựa đã nhìn thấy Thiên Lý Tuyết bị một nữ tử khí chất lãnh diễm cùng cao quý cưỡi.

Bên cạnh nữ tử này còn có mấy thanh niên nam nữ ngồi trên lưng ngựa, mấy nha hoàn đứng nghiêm chỉnh, phía sau còn có một đám hộ vệ thần quang uy phong lẫm lẫm, xem ra tu vi không thấp.

"Phương Hàn, ngươi đã gây ra đại họa ngập trời rồi! Còn không mau quỳ xuống hướng nhị tiểu thư tạ tội!" Thấy Phương Hàn xuất hiện, một lão già vội vã chạy tới, gầm lên.

"Đại tổng quản, tại sáng sớm hôm nay ta bị tiêu chảy..." Phương Hàn ấp úng nói.

Lão già này đúng là Đại tổng quản của Phương gia quản lý khu chuồng ngựa.

"Ta mặc kệ ngươi có nguyên nhân gì, làm lỡ chuyện của nhị tiểu thư, chính là đại họa ngập trời. Hồi nhỏ cha ngươi dạy điều gì, đến bây giờ lớn rồi lại quên hết sao?" Lão già khiển trách.

"Ngươi chính là Phương Hàn kẻ chăm sóc Thiên Lý Tuyết? Nhị tiểu thư có điều muốn hỏi!"

Đúng lúc này một nha hoàn từ xa đi tới, lông mi cao vót, kiêu ngạo thấy Phương Hàn, quát một tiếng, năm ngón tay duỗi ra như ưng vồ thỏ trực tiếp chụp lên vai Phương Hàn.

Phương Hàn cảm giác toàn thân như bị trói buộc đã bị tiểu nha hoàn cứng rắn bắt được.

"Một chiêu này gọi là Hạc Trảo Ấn Sa… Nha hoàn này sức lực so với mình mạnh hơn gấp hai ba lần" Phương Hàn nhìn chiêu thức của nha hoàn này, nhất thời lại nhớ đến võ công học trộm được.

Bất quá hắn cũng không tránh được, tuy rằng nhìn lén một tháng, trong lòng đã thông suốt, nhưng cần phải có thời gian dài để luyện tập, sao có thể so được với nha hoàn luôn đi theo bên người nhị tiểu thư chứ?

Huống chi là hắn có lỗi trước, cũng không dám tránh. Bằng không đại họa lập tức giáng lên đầu.

Bịch!

Phương Hàn bị ném xuống đất, toàn thân tê dại.

"Quỳ xuống, sau đó trả lời câu hỏi của tiểu thư" Nha hoàn kia đá một cước lên người Phương Hàn.

"Ngươi chính là Phương Hàn?" Phương nhị tiểu thư toàn thân tuyết trắng uy nghiêm ngồi trên Thiên Lý Tuyết thanh âm cao cao tại thượng truyền xuống.

"Tiểu nhân chính là Phương Hàn" Phương Hàn cúi đầu nhịn đau trả lời.

Hắn biết, Phương nhị tiểu thư tên là Phương Thanh Vi, lợi hại phi thường, mình thân là hạ nhân, nếu lộ ra một điểm khiến nàng không hài lòng, sợ rằng kết quả không tốt.

"Thiên Lý Tuyết của ta rất tốt, có thể thấy được ngươi đã tận tâm chăm sóc nó. Chỉ có điều sáng sớm hôm nay ngươi đã không làm tròn bổn phận" Phương Thanh Vi lạnh lùng nói tiếp: "Ta mặc kệ ngươi có nguyên nhân gì, thân là nô tài, tất cả mọi việc ngươi phải để tâm đến. Đây là quy củ của Phương gia ta, cũng là quy định cao nhất trên đối với hạ nhân. Thất Thiên Lý Tuyết này chính là tính mệnh của ngươi, ngươi dù cho phải liều mạng cũng phải chăm sóc nó thật tốt, biết chưa?"

"Tiểu nhân hiểu rồi, sau này dù có phải liều tính mạng cũng vì nhị tiểu thư chăm sóc cho nó thật tốt, người còn ngựa còn, người mất ngựa mất. Nhị tiểu thư, ngày hôm nay tiểu nhân không làm tròn bổn phận xin người trách tội" Hắn liền dập đầu như dã tỏi, lúc này hắn cũng biết mình nên làm như thế nào.

Trong lúc sợ hãi dập đầu, ánh mắt Phương Hàn lặng lẽ rơi xuống bàn chân Phương Thanh Vi đang đặt trên bàn đạp cạnh sườn ngựa.

Giày của nàng có màu trắng tinh khiết, trên mặt có khảm mỹ ngọc, tinh xảo mà hoa lệ. Nhìn chiếc giày cao cao tại thượng kia, Phương Hàn chợt nghĩ, một ngày nào đó mình cũng có thể khiến kẻ khác ngưỡng vọng nhìn gót dày thì thật tốt.

"Thưởng cho hắn mười roi để nhớ kỹ chuyện hôm nay".

Phương Thanh Vi ngồi trên ngựa, khoát tay.

"Vâng!" Một nha hoàn bên cạnh lập tức cầm roi đánh ngựa hung hăng quất lên cơ thể Phương Hàn.

Chát! Chát! Chát!...

Thân thể hắn run run, toàn thân đau nhức, khí lực của nha hoàn kia thật lớn, mỗi một roi đều vung hết tầm, tạo nên âm thanh vù vù, cơ hồ muốn đem xương hắn đánh bật ra, thế nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại.

Mười roi đã hết, hắn gần như nằm bò trên mặt đất.

"Tạ ơn nhị tiểu thư thưởng roi!"

Phương Hàn chịu xong mười roi, cố lấy hơi, khó khăn nói được một câu, đây là quy củ của gia đinh phải làm, nếu như không nói ra câu đó, vậy chính là trong lòng ngươi không phục.

"Tốt!" Nhị tiểu thư Phương Thanh Vi thoả mãn gật đầu, "Ta làm việc, đều thưởng phạt phân minh. Ngày hôm nay ngươi không làm tròn bổn phận phải chịu đòn, chỉ có điều ngươi đã chăm chỉ nuôi dưỡng Thất Thiên Lý Tuyết, để nó khỏe mạnh cường hãn, hơn nữa không có hành vi cắt xén thức ăn của ngựa, ta sẽ thưởng cho ngươi, cầm đi!"

Một nén bạc lóe sáng rơi xuống trước mặt Phương Hàn.

Trên mặt nén bạc có đúc hoa văn một ngọn lửa, còn có chữ năm lượng khắc trên đó, hiển nhiên đây là tiền tệ của hoàng triều Đại Ly.

Năm lượng tương đương với thu nhập một năm của Phương Hàn, đây là một phần thưởng lớn đối với hắn.

Phương gia nuôi ngựa rất khắt khe, mỗi ngày đều dùng lượng lớn trứng gà, đậu tương, có rất nhiều gia đinh âm thầm cắt xén mã lương, thế nhưng Phương Hàn không làm như vậy.

Phương Thanh Vi đã ban thưởng, có lẽ nàng cũng biết mấy loại hành vi này.

"Nhớ kỹ, đối với hạ nhân, làm sai sẽ bị phạt, làm tốt sẽ được thưởng. Chỉ cần ngươi trung thành, một lòng vì chủ, tương lại của ngươi sẽ có chỗ tốt" Phương Thanh Vi bỏ lại một câu sau đó, quay về phía mấy người thanh niên nam nữ bên cạnh nói: "Chúng ta đi thôi, không nên bỏ lỡ giờ tốt!"

"Nhị tiểu thư đúng là có cách xử lý chuyện gia đình".

Một thanh niên nam tử thấy Phương Thanh Vi xử trí Phương Hàn, khen ngợi nói.

"Nhà lớn, nhân khẩu nhiều, quản lý đám nô tài này đương nhiên phải có quy tắc mới được" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phương Thanh Vi vang lên, thủy chung vẫn lãnh diễm cao quý: "Chỉ có bốn chữ, ân uy tịnh thi. Thi ân như thế nào, làm sao ra oai, chỉ cần áp dụng tốt là được".

Mấy người thanh niên nam nữ cùng Phương Thanh Vi vừa nói chuyện vừa cưỡi rời đi.

"Ài! Phương Hàn! Lần này ngươi cũng may rồi. Tuy rằng bị đánh mười roi, thế nhưng lại được nhị tiểu thư ban cho năm lượng bạc, như thế là lãi rồi".

"Đúng vậy mười roi có thể đổi lấy năm lượng bạc, vậy ta cũng nguyện ý."

"Ai mà không muốn chứ? Đến kẻ ngu còn nguyện ý nữa là".

"Phương Hàn, lần này phát tài rồi nhé, nên mời ta một bữa cơm nha".

Chờ đám người Phương Thanh Vi rời đi, bọn người chăm ngựa đều vây xung quanh Phương Hàn nhìn khối bạc trong tay hắn, vẻ mặt tên nào cũng hiện lên vẻ ước ao.

"Lần này bị đánh, lại có bạc. Lần sau nói không chừng lại giết ngươi, rồi hậu táng cũng nên" Nhìn những người này, trong lòng Phương Hàn lạnh lùng cười.

"Mời cơm là đương nhiên, bất quá hiện tại toàn thân ta đau nhức, chờ khi dưỡng thương khỏi nhất định sẽ mời các ngươi đi ăn" Nói xong hắn lại phát ra tiếng tiếng rên rỉ chao ôi, chao ôi đầy vẻ thống khổ, khuôn mặt lại nhăn nhó, khập khiễng thoát khỏi đám người.

"Nếu như ta luyện thành thần thông bí cảnh như lời "Cự Linh Thủ" Phương Đồng nói, không biết nhị tiểu thư có còn đánh, hay là dùng lời ngon tiếng ngọt để đối đãi ta đây? Địa vị có thể hoán đổi hay không? Ta đánh nàng, sau đó lại thưởng bạc?"

Phương Hàn trở lại căn phòng nhỏ của mình, vết roi trên người đau đớn đã giảm bớt một chút, cầm năm lượng bạc trong tay, biết đây là quy tắc quen thuộc để trị người hầu, thứ nhất để cho chính mình thấy nàng thưởng phạt phân minh, thứ hai để cho chính mình nhìn rõ mọi việc, cảnh cáo mấy kẻ nô bộc khác. Thứ ba mới chính là phần thưởng, có thể để hạ nhân không sinh ra oán khí, càng thêm tận tâm với công việc của mình.

Chỉ có điều Phương Hàn từ nhỏ đã chán ghét cánh sinh hoạt cùng thân phận nô lệ này.

Đây là câu phụ thân từ nhỏ đã âm thầm dạy hắn, "Thà làm tên khất cái, không nên làm một kẻ nô lệ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện