Ừ, Thì Cưới

Chương 21



Sau khi được cấp cứu và truyền máu khá lâu thì Mỹ Dung mắt cũng dần mở, cô thấy người ngồi cạnh cô là Minh Luân, anh ấy còn đang nắm tay cô. Giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra, miệng khẽ cười.

- Em biết mà... làm thế này mới mong gặp được anh, anh đến đón em phải ko?

Minh Luân khẽ gật đầu. Lúc đó tôi và Vương Khải chồm đầu vào. Cô ấy nhíu mày khó hiểu.

- Sao... 2 người kia.. bọn họ. Ko lẽ họ chết chung với em rồi sao?

Tôi quát lớn.

- Con điên, mày tỉnh rồi thì trợn mắt ra mà xem, đừng có mà trù ẻo tao. Mày làm tao lo muốn chết.

Cô ấy lại khóc, giọng nấc lên.

- Vậy.. vậy là em chưa chết... em chưa chết, có nghĩa là...

Cô ấy cố chồm dậy ôm lấy Minh Luân, Minh Luân cũng giang tay sang ốm lấy cô ấy. Cả 2 cùng khóc, cứ phải bước qua cửa sinh tử mới là nhân chứng cho tình yêu hay sao ấy.

- Anh về rồi, anh đã thật sự về rồi Minh Luân ơi... em... lúc đó..em xuống đó kiểm tra, toàn là nước xoáy em ko còn thấy anh nữa...

Minh Luân hôn lên vai cô ấy, hôn lên trán rồi lại ôm cô ấy vào lòng nữa.

- Đẹp trai như anh, diêm vương trục xuất em à.

- Anh còn đùa, anh làm người ta lo muốn chết, người ta đã muốn cùng chết để được gặp anh.

Rồi cô ấy ôm lấy mặt Minh Luân.

- Minh Luân, em xin lỗi, em xin lỗi... em ko muốn xa anh nữa. Giờ anh có đánh đuổi em, em cũng ko xa anh nữa. Em cũng ko cho phép anh được quyền xa em nữa.. bao năm nay em luôn lừa dối anh, và lừa dối em. Em luôn yêu anh, từ đầu đến cuối ko hề có người con trai nào hết, chỉ có mình anh thôi... em yêu anh...

Rồi cô ấy đặt lên môi Minh Luân 1 nụ hôn của tình yêu chân thật nhất, 1 tình yêu cô ấy luôn tôn thờ. Cả Minh Luân cũng vậy, anh đáp trả nhiệt tình, vì anh yêu cô ấy, yêu cô ấy hơn cả sinh mệnh.

Tôi và Vương Khải nhìn thấy chỉ cười, họ làm tôi cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng cái người nãy giờ ko nhắc đến mới lại lên tiếng.

- E hèm, hình như tôi là cái cột đèn trong công viên đang chiêm ngưỡng mấy cặp đôi yêu nhau hay sao vậy ta.

Họ giật mình rời nhau ra nhìn về phía bàn gần cuối chân giường.

- Thưa mẹ.

- Um, Mỹ Dung, mẹ thấy con khỏe rồi ha. Còn thằng kia, con người ta mới ốm dậy cũng ko tha.

Họ cùng đồng thanh.

- Con xin lỗi mẹ.

- Úi chà, đoàn kết ghê ha.

Mẹ tôi kéo cái ghế nhỏ đến cạnh giường.

- Minh Luân, con trước, nói đi.

- Con xin lỗi mẹ, là lỗi của con. Con và Mỹ Dung yêu nhau lâu lắm, vì 1 số hiểu lầm nên chúng con chia tay. Vì thế mà con sang Mỹ luôn đến giờ. Nhưng bây giờ hết hiểu lầm rồi, con và cô ấy vẫn rất yêu nhau thưa mẹ.

Rồi mẹ tôi quay sang Mỹ Dung.

- Còn con sao hả Mỹ Dung?

- Con xin lỗi mẹ, mọi chuyện đúng như anh Minh Luân nói. Nhưng con có 1 tội nữa là... là con khó có thể sinh con mẹ à.

Minh Luân liền ôm lấy cô ấy vỗ về, nước mắt vẫn cứ đà chảy dài trên khuôn mặt hốc hác của cô ấy.

- Thằng này xê ra, mẹ có ăn thịt nó đâu.

Rồi mẹ tôi nắm lấy tay Mỹ Dung nhẹ nhàng.

- Con biết ko? Phụ nữ mình sinh ra vốn khổ rồi con, nên cũng ko nên chèn ép nhau làm gì hết. Mẹ cũng ko muốn gây áp lực gì cho tụi con. Ko sinh được thì mình chữa. Chữa ko được mình nhận con nuôi. Chưa có ai bắt con sau này phải sinh con trai nối dõi, hay bê nồi hương, nồi đất gì đâu. Thời buổi này ko giống ngày xưa, giờ cái gì cũng có hóa chất độc hại hết á. Miễn sau này mẹ chết, có đứa lo nhang khói cho mẹ là được.

- Mẹ, con cảm ơn mẹ... cảm ơn mẹ nhiều lắm...

Rồi mẹ tôi lại lườm Minh Luân.

- Nhìn gì tôi, yêu người ta lâu dậy, rồi giờ tính sao?

- Dạ, thì... thì phải cưới thôi mẹ à.

- Đúng đó, để mẹ đi coi ngày cho.

Họ hạnh phúc ôm lấy nhau, tôi và Vương Khải cũng mừng lây.

.....

Sau khi Mỹ Dung xuất viện về nhà, cặp đôi của họ như cứ dính lấy nhau tình tình tứ tứ làm tôi cứ nỗi hết cả da gà lên. Giờ họ sắp lấy nhau rồi, mọi chuyện được công khai nên họ tự do thoải mái quá.

Đang lim dim ngủ, tiếng gõ cửa khiến Mỹ Dung phải tỉnh ngủ ra mở cửa phòng. Cô ấy khẽ liếc nhìn đồng hồ, tầm 11h rồi, cô ấy nghĩ tôi muốn lấy gì nên mới gọi.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, ko phải tôi mà là Minh Luân.

- Ủa anh, anh chưa ngủ hả?

- Vào trong rồi nói.

Minh Luân kéo Mỹ Dung vào trong.

- Có gì ko anh?

- Nhớ em quá ngủ ko được.

Cô ấy cười rồi ôm lấy Minh Luân.

- Em cũng nhớ anh lắm ấy.

- Vậy em làm gì cho anh thỏa nỗi nhớ đi.

Cô ấy ngước lên nhìn Minh Luân mặt ngờ nghệch.

- Làm gì là làm gì hả anh?l

- Là.. là kiểm tra xem anh dạo này thế nào, có đàn ông hơn ko, có chỗ nào to hay bé hơn ko?

- Chỗ to... to hay bé ấy ạ?

- Um.

Mỹ Dung đẩy tay ra nhìn Minh Luân 1 lượt từ trên xuống. Cơ thể săn chắc hơn, có nhiều cuộn cơ nữa. Body khá chuẩn và..và 1 cái gì đó đang dựng bất thường nơi đũng quần.

Mỹ Dung mặt e thẹn chỉ vào đó.

- Nó.. nó..ngủ dậy rồi, anh ko mang quần nhỏ bọc nó lại hả?

- Tại nó bảo nhớ em anh muốn nó được thoải mái chút, em làm sao cho nó thỏa cơn nhớ đi nào.

Minh Luân nhìn Mỹ Dung cười vô sỉ, rồi anh tiến thẳng lại giường của Mỹ Dung. Giang tay giang chân, nghiễm nhiên chiếm giường của cô ấy.

- Này, em còn đứng đó, nó đi ngủ thì em ráng chịu nhé.

Mỹ Dung cười tít mắt, rồi lại giường trèo lên người Minh Luân.

- Xa em mấy năm có vẻ anh hư hỏng nhiều rồi đấy.

Minh Luân giữ lấy eo Mỹ Dung.

- Cái đó em phải tự kiểm tra đi nào.

Nói rồi Minh Luân kéo ép người cô ấy sát người mình. Hôn môi nồng nhiệt. Tay thì kéo váy cô ấy lên vứt đi.

- Gần anh ko cần phải mang đồ.

- Anh dạo này hơi xấu xa quá rồi đó.

- Để rồi xem, anh còn xấu xa nữa ấy.

Nói rồi lại hôn môi cô ấy, bộ ngực trần của cô ấy, bộ phận bên dưới của cô ấy cà sát vào người làm Minh Luân thấy khó chịu hẳn. Sủng vật lại càng cương to hôn.

Mỹ Dung hôn xuống cổ anh, rà môi lên ngực anh. Thậm chí cô ấy còn cho tay vào miệng rồi kích thích ti của anh ấy. Cô ấy trườn người xuống bên dưới chăm sóc sủng vật của Minh Luân. Cái sự chăm sóc ướt át ấy khiến Minh Luân ko còn chịu nổi nữa đành phải đè cô ấy ra 1 cách cực nhanh. Khiến cô ấy hơi hoảng.

Trên trán, trên ngực của Minh Luân mồ hôi lấm tấm. Mặc dù điều hòa vẫn đang rất mát.

- Cái này là trách em chơi dại nhé.

Minh Luận chụp ngay 2 bầu ngực căng tròn bú mớm, bóp nắn nhiệt tình. Gương mặt Mỹ Dung lại cảm thấy cực kỳ khoái cảm.

Minh Luân hôn hít khắp nơi, môi trượt dài trên cơ thể Mỹ Dung. Tiện tay kéo luôn cái quần tam giác của cô ấy xuống. Tay lại tiếp tục rà nhẹ lên từng ngón chân, rồi rà lên gần bẹn, dũ dỗ. Người Mỹ Dung cũng vã mồ hôi rồi, cô ấy ko bắt đầu khoái cảm và thèm muốn.

- Luân.. em muốn... em ko chịu nỗi nữa rồi.

- Em muốn sao, muốn thì tự mình thể hiện cho anh anh thấy đi.

Mỹ Dung ngồi ngay dậy, ngồi vào giữa 2 đùi Minh Luân mà nhún nhẩy,tay thì bấu vào cổ anh ấy. Còn anh ấy tay vịn lưng cô ấy, tay còn lại bú mớm bầu ngực kích thích.

- Luân..umhh... Luân.. thích ko?

- Ko.

- Tại...sao...?

- Rất sướng...

- Luân... em yêu anh... umhh...

Minh Luân lật úp cô ấy xuống, đưa sủng vật ra vào từ phía sau. Tấm thân săn chắc đè lên người cô ấy. Những tiếng rên, những tiếng kêu phát ra đầy dục vọng. Họ đã bên nhau, quấn lấy nhau cả đêm như vậy ko rời.

.....

Tôi giật mình thức giấc, nhìn đồng hồ thì thấy trễ giờ làm. Lật đật thay đồ đi làm. Tìm kiếm hoài cây son ko ra, đành chạy qua phòng Mỹ Dung. Cửa khóa bên trong, lạ quá sao lại khóa nhỉ. Lúc cô ấy đi đâu mấy tháng cũng ko buồn khóa cửa. Tôi gọi lớn.

- Dung ơi.. mở cửa nhanh... cho tao mượn cây son... Dung ơi...

Cánh cửa mở ra, tôi mừng quá.

- Dung... ủa, anh 2.

- Um.

- Xin lỗi em lộn phòng.

Tôi toan chạy đi, nhưng nghĩ có gì đó sai sai nên quay lại.

- Dung ơi... mở cửa... Dung...

Vẫn lại là anh 2 của tôi mở cửa.

- Anh 2, đây là phòng Mỹ Dung mà.

Anh ấy thái độ vẫn dửng dưng, mặt dày giống ai đó.

- Rồi sao?

- Mỹ Dung đâu?

- Chắc giờ em ấy không lết nổi xuống giường.

Tôi há miệng ồ lên.

- 2 người ghê quá. Em vào lấy cây son rồi đi ngay đây.

Tôi chạy vào phòng, thấy quần áo vung vãi trên sàn. Còn cô ấy chùm chăn kín mít. Tôi lại bàn trang điểm lấy cây son rồi chạy ra.

- Cố lên anh 2.

Cảnh cửa đóng lại Minh Luân leo lên giường nằm ôm lấy Mỹ Dung. Mỹ Dung lúc này mới lên tiếng.

- Cô ấy đi chưa?

- Đi rồi.

- Ngủ tiếp đi em.

- Em tỉnh rồi, ko ngủ được nữa. Mà anh nè.

- Sao em?

- Sao anh trở về được vậy.

- Tại anh đẹp trai quá nên diêm vương ko chứa.

- Anh này, cứ đùa. Nói em nghe đi.

- Lúc đó anh bị móc dây thừng họ cột nơi cột nhà vướng vào chân, anh gỡ mãi ko ra. Nước cứ lên cao, lên cao, anh ngoi lên nhưng cũng hụt. Ngay lúc đuối nước có anh nhân viên cứu hộ cứu anh lên, nhưng đưa qua bờ bên kia, vì bên kia gần hơn. Nhưng khi lũ xong, phải mất mấy ngày dọn đường, rồi anh bán lần đồ anh có trên người để về đây ấy.

Mỹ Dung ôm siết Minh Luân hơn nữa.

- Minh Luân, sau này dù có thế nào đi nữa. Ai bị nạn kệ ai, đừng bỏ em đi nữa anh nhé.

- Ko bao giờ đâu. Anh hứa bên em cả đời, cả kiếp, mấy vạn kiếp cũng chỉ yêu em thôi.

- Minh Luân nè.. em..

- Em muốn nữa sao?

- Ko phải? Hôm qua anh cuồng nhiệt quá giờ em ko leo nỗi xuống giường đây nè. Đồ xấu xa.

- Nếu ko xuống nổi giường, vậy chúng ta tiếp tục làm việc của trên giường đi.

- Luân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện